Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
(*Nếu đoán không nhầm thì tiêu đề trên, được xắp sếp lại với nhau sẽ thành: Tiêu Dư An tự nhảy vào lòng không thành trái lại còn bị tiểu kiều thê đuổi =)))) hoặc có thể sắp kiểu khác tùy theo các bạn muốn =))))
Cái lần này rất nặng, lục phủ ngũ tạng của Tiêu Dư An cũng đập lệch khỏi vị trí, trước mắt hắn mờ nhòe, cổ họng truyền đến cơn đau dữ dội, không khí trong phổi từng chút từng chút bị rút ra, cổ giống như một giây sau đó liền sẽ bị bóp nát bẻ gãy, chỉ có thể bất lực mà phát ra tiếng ưm ưm, Tiêu Dư An cố gắng đấu tranh, bị Án Hà Thanh ngăn lại rồi một lần nữa nữa hung hắn đập hắn vào tường, lần này đập trúng đầu của Tiêu Dư An, trong đầu lập tức phát ra tiếng oong oong, tầm mắt mơ hồ lẫn lộn.
Án Hà Thanh căn bản không có hắn cơ hội giải thích, đã hạ mười hai phần sát tâm!
Tiêu Dư An cố gắng thử khiến Án Hà Thanh nghe mình nói chuyện, nhưng lại bị bóp đến hít thở khó khăn, càng không phải nói lên tiếng, cứ như vậy mà trở xuống, chỉ có thể bị Án Hà Thanh chính tay bóp chết!
Tiêu Dư An toàn thân ớn lạnh, dựa vào bản nặng vùng vẫy, trong não các kiểu chửi thề của tám quốc luân phiên xuất trận, hận không thể hét lớn một tiếng mưu sát thân phu a!
Mắt thấy tay của Án Hà Thanh giống như một cọng dây xích tàn nhẫn, càng siết càng chặt, bên ngoài đột nhiên có một người quên đi thân mình chạy vào trong đây, quỳ ở trước mặt Án Hà Thanh, không ngừng mà đập đầu gọi lớn: “Hoàng thượng!! Hoàng thượng nguôi giận a! Hoàng thượng người không thể giết người này! Sẽ có hơi máu! Sẽ quấy rầy sự yên tĩnh a! Hoàng thượng! Thủ hạ lưu tình a!!”
Người này chính là Thiêm Hương.
Lời nói của Thiêm Hương đã gọi về một chút lý trí của Án Hà Thanh, hắn giống như là ý thức được gì đó, quay người nhìn ngôi mộ một cái, sau đó thả cổ của Tiêu Dư An ra.
Tiêu Dư An một cái ngã ở trên đất, hắn thảm hại mà nằm rạp trên đất, ôm lấy cổ từng ngụm từng ngụm lớn mà hít thở, không ngừng mà ho khan thở gấp, trên cổ hằng một vòng bầm tím, những chỗ màu đậm cực giống rau quả bị thối rửa, nhìn vào mà phát hoảng, Tiêu Dư An muốn nói chuyện, muốn nói cho Án Hà Thanh biết mình chính là Tiêu Dư An, muốn nói ra những chuyện trước kia, nhưng hắn vừa mở miệng lại phát hiện cổ họng mình căn bản phát không ra tiếng, cổ họng hắn đau đớn dữ dội không thôi, chỉ có thể bất lực mà phát ra tiếng A A A.
Án Hà Thanh lạnh lùng mà nói một tiếng ‘cút’, sau đó khom người đi nhặt sáo ngọc.
Thiêm Hương vội vàng đỡ Tiêu Dư An dậy, ra sức muốn mang hắn rời khỏi, Tiêu Dư An không cam tâm mà quay đầu nhìn qua, nhưng lại một cái ngây người.
Án Hà Thanh nửa quỳ gối trước cây sáo ngọc đã vỡ, một tay giữ lấy mảnh vỡ của cây sáo, giống như không còn sức cầm lên, hắn lặng lẽ nhắm mắt, vậy mà rơi xuống một hàng thanh lệ.
Tiêu Dư An giãy thoát Thiêm Hương, phấn đấu quên mình muốn nhào tới bên cạnh Án Hà Thanh, rất muốn lắc lấy vai của hắn bảo hắn nhìn cho rõ chính mình, nào ngờ bên ngoài nghe thấy tiếng động, chạy vào trong đây vài tên thị vệ trông coi tuần tra Tế thiên đàn, đem Tiêu Dư An một cái đè ở trên mắt đất, đem hắn lôi ra bên ngoài.
Tiêu Dư An vùng vẫy như điên, cổ họng hắn khô khan đau nhói, nhưng hắn lại giống như không sợ mất tiêng vậy, liều hết toàn bộ sức lực mà gọi, cuối cùng trong tiếng A A A cũng nghe được âm chữ: “Án… … Án… …”
Án Hà Thanh! Ngươi nhìn nhìn ta! Ngươi nhìn ta đi a!!!
Cấm địa nơi đây đó giờ yên tĩnh, lần này bọn họ trông coi không thoả đáng, để hai người này lẻn vào trong đây đã là đại tội, giờ đây người này vậy mà còn gào gú quấy nhiễu sự yên tĩnh, nếu như hoàng thượng tức giận rồi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, vài tên thị vệ mặt lộ kinh hãi, hung tợn mà bịt lấy miệng của Tiêu Dư An, đem hắn lôi ra ngoài.
-
Phía tây hoàng thành, bên trong một nói tẩm điện, cổ của Tiêu Dư An được quấn một miếng vải trắng, tay cầm lấy bút mực, ở trong sổ tay viết đầy một trang ‘ghi thù’.
Viết rồi viết rồi Tiêu Dư An lại chầm chậm ngừng lại bút, nhìn cuốn sổ tay ngây người thất thần.
Tiêu Dư An chưa từng thấy qua một Án Hà Thanh như vậy, vô tình, tàn nhẫn, hung ác.
Nghĩ lại Án Hà Thanh như cũ vẫn là tính cách hung ác quyết tuyệt trong nguyên tác, chỉ là lúc trước ở trước mặt mình giấu đi tất cả những lưỡi dao sắc bén, chỉ duy nhất còn thừa lại sự ôn nhu.
Tỉ mỉ mà nghĩ, trong lòng của Tiêu Dư An một hồi đắng cay lại một hồi ngọt ngào.
Tại sao kịch bản này cùng hắn lúc trước, trước khi đi Tế thiên đàn suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau!
Chẳng lẽ không phải nên là Án Hà Thanh ở trước bia mộ hu hu híc híc mà khóc một trận, sau đó mình chạy nhanh qua đó hai tay ôm lấy người nói đừng khóc nữa, ngươi nhìn nhìn ta, nghe ta đọc cho ngươi một đoạn nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Marx.
Chính mình trực tiếp bị đẩy lên trên tường còn xem chút nữa bị bóp chết là thế ếu nào!
Tiêu Dư An đang nói lảm nhảm trong lòng, Thiêm Hương bưng lấy thao nước và thuốc đi vào: “Tiêu quận vương, những ngày nay cổ họng còn đau không? Nô tỳ giúp người thay thuốc.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, để mặc Thiêm Hương tháo xuống vải băng trên cổ của mình, vài ngày qua đi, vết bầm dọa người trên cổ bắt đầu dần dần tan đi, âm thanh của Tiêu Dư An cũng đã hồi phục như thường.
Thiêm Hương than một hơi, nói: “Xem ra không còn đáng ngại nữa, những ngày này nô tỳ ngày ngày lo lắng sợ hãi, cứ cảm thấy hoàng thượng nhất định sẽ trách phạt Tiêu quận vương người, hên là ông trời phù hộ, hoàng thượng từ đó đến giờ vẫn chưa đến.”
“Ta trái lại hy vọng hắn có thể đến.” Tiêu Dư An lẩm bẩm một tiếng.
“Tiêu quận vương à, người đừng ngốc nửa, hãy mau mau cầu trời rằng hoàng thượng những ngày này bận rộn, đừng nghĩ đến chúng ta đi.” Thiêm Hương than ngắn thở dài.
Tiêu Dư An cong lại ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu của nàng, cười nói: “Tuổi còn trẻ, mà cứ than thở cái gì, ta ái mộ hoàng thượng, đương nhiên hy vọng hắn đến.”
Thiêm Hương không nghĩ đến Tiêu Dư An thẳng thắn như vậy, bụm lấy trán, nghẹn họng nửa buổi, cố gắng khuyên giải: “Nhưng trong lòng hoàng thượng đã có người rồi a!!”
Tiêu Dư An vẫn luôn cười đáp lại Thiêm Hương: “Ta biết.”
“Tiêu quận vương, thế gian này ngoại trừ hoàng thượng! Còn có rất nhiều người rất tốt a! Người lại là quân thượng Tây Thục quốc, rời khỏi Nam Yến quốc này, người gì mà gặp không được?”
“Bọn họ có tốt hơn đi nữa cũng không liên quan đến ta, ta cứ thích hoàng thượng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm*, ta cứ cảm thấy hoàng thượng tốt.”
(*Gốc là: thiên nhai hà xứ vô phương thảo <天涯何处无芳草>, đây là thành ngữ có xuất xứ từ bài thơ “Điệp luyến hoa – Tình xuân” của Tô Đông Pha đời Tống)
Thiêm Hương gấp đến nổi giậm chân một cái: “Tiêu quận vương, đã từng có người dâng tặng qua cho hoàng thượng nam tử tuyệt mỹ, hoàng thượng không những không cảm thấy vui, còn giận đến nổi trực tiếp bãi miễn đi quan chức của người đó, người như vậy nữa, là tự tìm đường chết a!”
Nụ cười của Tiêu Dư An càng sâu, hắn giơ lên nắm đấm, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng mà hét: “Uống loại rượu mạnh nhất, thuần con ngựa hoang dã nhất, ngủ người… …”
“Tiêu quận vương!”
Ngoài cửa một tiếng gọi lớn cắt ngang cuộc nói chuyện của Tiêu Dư An và Thiêm Hương, vậy mà là một vị công công mang theo thánh chỉ, công công đó trước tiên là hòa nhã mà hỏi thăm vết thương trên người của Tiêu Dư An, sau khi có được thông tin đại khái đã hồi phục, công công mở ra thánh chỉ trong tay, nói: “Tiêu quận vương ngàn dặm xa xôi từ Tây Thục quốc đến Nam Yến quốc đây quy phục, xác thực có thành tâm, hoàng thượng phong tặng làm quận vượng, nhưng giờ đây hoàng thượng trong lòng cảm thấy Tiêu quận vượng làm thần không thỏa đáng, vẫn mời Tiêu quận vương hôm nay rời đi, về Tây Thục quốc.”
Nói xong, công công đó cất đi thánh chỉ, đối với Tiêu Dư An nói: “Tiêu quận vương, hành lý xe ngựa đã vì người chuẩn bỉ xong xuôi, lập tức khởi hành đi.”
Tiêu Dư An không thể tin được: “Khởi hành? Án… … hoàng thượng muốn đuổi ta đi??”
Thì ra trước đó không có trách phạt, chính là muốn dứt khoát trực tiếp đuổi hắn đi sao?!
Hắn biết tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo đào hôn là tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết, nhưng tốt xấu gì là tiểu kiều thê nhà người ta muốn trốn á, hắn trăm phương ngàn kế mà nhảy vào trong vòng tay, trái lại còn bị đuổi? What the fuck!
Công công không có đáp lại thẳng, chỉ là cười rồi nói: “Tiêu quận vương, nhanh chóng khởi hành đi.”
Công công đó làm một động tác tay ‘mời’, rõ ràng nho nhã lễ độ như vậy, nhưng thái độ và ngữ khí cứng rắn vô cùng, không có để lại nửa điểm dư địa cho hắn.
Tiêu Dư An hiểu, nếu như giờ đây quay về Tây Thục quốc, muốn cùng Án Hà Thanh gặp mắt e rằng phải đợi hơn vài tháng hoặc là vài năm, thậm chí có khả năng cả đời này cũng không thể gặp lại!
Tiền có Tư Mã Chiêu mở tiệc chiêu đãi Hán Hoài Đế - Lưu Thiện ở lại nơi đây vui quên nước Thục, hậu có Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dận lấy việc ban thưởng trạch viện ở Biện Dương Phường ám chỉ cho Đường hậu chủ.
Tại sao đến lượt Án Hà Thanh ngươi đây, thì chỉ biết dứt khoát đem người đuổi ra ngoài chứ?! Hào quang nam chính có thể muốn làm gì thì làm đúng không?!
Cái lần này rất nặng, lục phủ ngũ tạng của Tiêu Dư An cũng đập lệch khỏi vị trí, trước mắt hắn mờ nhòe, cổ họng truyền đến cơn đau dữ dội, không khí trong phổi từng chút từng chút bị rút ra, cổ giống như một giây sau đó liền sẽ bị bóp nát bẻ gãy, chỉ có thể bất lực mà phát ra tiếng ưm ưm, Tiêu Dư An cố gắng đấu tranh, bị Án Hà Thanh ngăn lại rồi một lần nữa nữa hung hắn đập hắn vào tường, lần này đập trúng đầu của Tiêu Dư An, trong đầu lập tức phát ra tiếng oong oong, tầm mắt mơ hồ lẫn lộn.
Án Hà Thanh căn bản không có hắn cơ hội giải thích, đã hạ mười hai phần sát tâm!
Tiêu Dư An cố gắng thử khiến Án Hà Thanh nghe mình nói chuyện, nhưng lại bị bóp đến hít thở khó khăn, càng không phải nói lên tiếng, cứ như vậy mà trở xuống, chỉ có thể bị Án Hà Thanh chính tay bóp chết!
Tiêu Dư An toàn thân ớn lạnh, dựa vào bản nặng vùng vẫy, trong não các kiểu chửi thề của tám quốc luân phiên xuất trận, hận không thể hét lớn một tiếng mưu sát thân phu a!
Mắt thấy tay của Án Hà Thanh giống như một cọng dây xích tàn nhẫn, càng siết càng chặt, bên ngoài đột nhiên có một người quên đi thân mình chạy vào trong đây, quỳ ở trước mặt Án Hà Thanh, không ngừng mà đập đầu gọi lớn: “Hoàng thượng!! Hoàng thượng nguôi giận a! Hoàng thượng người không thể giết người này! Sẽ có hơi máu! Sẽ quấy rầy sự yên tĩnh a! Hoàng thượng! Thủ hạ lưu tình a!!”
Người này chính là Thiêm Hương.
Lời nói của Thiêm Hương đã gọi về một chút lý trí của Án Hà Thanh, hắn giống như là ý thức được gì đó, quay người nhìn ngôi mộ một cái, sau đó thả cổ của Tiêu Dư An ra.
Tiêu Dư An một cái ngã ở trên đất, hắn thảm hại mà nằm rạp trên đất, ôm lấy cổ từng ngụm từng ngụm lớn mà hít thở, không ngừng mà ho khan thở gấp, trên cổ hằng một vòng bầm tím, những chỗ màu đậm cực giống rau quả bị thối rửa, nhìn vào mà phát hoảng, Tiêu Dư An muốn nói chuyện, muốn nói cho Án Hà Thanh biết mình chính là Tiêu Dư An, muốn nói ra những chuyện trước kia, nhưng hắn vừa mở miệng lại phát hiện cổ họng mình căn bản phát không ra tiếng, cổ họng hắn đau đớn dữ dội không thôi, chỉ có thể bất lực mà phát ra tiếng A A A.
Án Hà Thanh lạnh lùng mà nói một tiếng ‘cút’, sau đó khom người đi nhặt sáo ngọc.
Thiêm Hương vội vàng đỡ Tiêu Dư An dậy, ra sức muốn mang hắn rời khỏi, Tiêu Dư An không cam tâm mà quay đầu nhìn qua, nhưng lại một cái ngây người.
Án Hà Thanh nửa quỳ gối trước cây sáo ngọc đã vỡ, một tay giữ lấy mảnh vỡ của cây sáo, giống như không còn sức cầm lên, hắn lặng lẽ nhắm mắt, vậy mà rơi xuống một hàng thanh lệ.
Tiêu Dư An giãy thoát Thiêm Hương, phấn đấu quên mình muốn nhào tới bên cạnh Án Hà Thanh, rất muốn lắc lấy vai của hắn bảo hắn nhìn cho rõ chính mình, nào ngờ bên ngoài nghe thấy tiếng động, chạy vào trong đây vài tên thị vệ trông coi tuần tra Tế thiên đàn, đem Tiêu Dư An một cái đè ở trên mắt đất, đem hắn lôi ra bên ngoài.
Tiêu Dư An vùng vẫy như điên, cổ họng hắn khô khan đau nhói, nhưng hắn lại giống như không sợ mất tiêng vậy, liều hết toàn bộ sức lực mà gọi, cuối cùng trong tiếng A A A cũng nghe được âm chữ: “Án… … Án… …”
Án Hà Thanh! Ngươi nhìn nhìn ta! Ngươi nhìn ta đi a!!!
Cấm địa nơi đây đó giờ yên tĩnh, lần này bọn họ trông coi không thoả đáng, để hai người này lẻn vào trong đây đã là đại tội, giờ đây người này vậy mà còn gào gú quấy nhiễu sự yên tĩnh, nếu như hoàng thượng tức giận rồi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, vài tên thị vệ mặt lộ kinh hãi, hung tợn mà bịt lấy miệng của Tiêu Dư An, đem hắn lôi ra ngoài.
-
Phía tây hoàng thành, bên trong một nói tẩm điện, cổ của Tiêu Dư An được quấn một miếng vải trắng, tay cầm lấy bút mực, ở trong sổ tay viết đầy một trang ‘ghi thù’.
Viết rồi viết rồi Tiêu Dư An lại chầm chậm ngừng lại bút, nhìn cuốn sổ tay ngây người thất thần.
Tiêu Dư An chưa từng thấy qua một Án Hà Thanh như vậy, vô tình, tàn nhẫn, hung ác.
Nghĩ lại Án Hà Thanh như cũ vẫn là tính cách hung ác quyết tuyệt trong nguyên tác, chỉ là lúc trước ở trước mặt mình giấu đi tất cả những lưỡi dao sắc bén, chỉ duy nhất còn thừa lại sự ôn nhu.
Tỉ mỉ mà nghĩ, trong lòng của Tiêu Dư An một hồi đắng cay lại một hồi ngọt ngào.
Tại sao kịch bản này cùng hắn lúc trước, trước khi đi Tế thiên đàn suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau!
Chẳng lẽ không phải nên là Án Hà Thanh ở trước bia mộ hu hu híc híc mà khóc một trận, sau đó mình chạy nhanh qua đó hai tay ôm lấy người nói đừng khóc nữa, ngươi nhìn nhìn ta, nghe ta đọc cho ngươi một đoạn nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Marx.
Chính mình trực tiếp bị đẩy lên trên tường còn xem chút nữa bị bóp chết là thế ếu nào!
Tiêu Dư An đang nói lảm nhảm trong lòng, Thiêm Hương bưng lấy thao nước và thuốc đi vào: “Tiêu quận vương, những ngày nay cổ họng còn đau không? Nô tỳ giúp người thay thuốc.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, để mặc Thiêm Hương tháo xuống vải băng trên cổ của mình, vài ngày qua đi, vết bầm dọa người trên cổ bắt đầu dần dần tan đi, âm thanh của Tiêu Dư An cũng đã hồi phục như thường.
Thiêm Hương than một hơi, nói: “Xem ra không còn đáng ngại nữa, những ngày này nô tỳ ngày ngày lo lắng sợ hãi, cứ cảm thấy hoàng thượng nhất định sẽ trách phạt Tiêu quận vương người, hên là ông trời phù hộ, hoàng thượng từ đó đến giờ vẫn chưa đến.”
“Ta trái lại hy vọng hắn có thể đến.” Tiêu Dư An lẩm bẩm một tiếng.
“Tiêu quận vương à, người đừng ngốc nửa, hãy mau mau cầu trời rằng hoàng thượng những ngày này bận rộn, đừng nghĩ đến chúng ta đi.” Thiêm Hương than ngắn thở dài.
Tiêu Dư An cong lại ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu của nàng, cười nói: “Tuổi còn trẻ, mà cứ than thở cái gì, ta ái mộ hoàng thượng, đương nhiên hy vọng hắn đến.”
Thiêm Hương không nghĩ đến Tiêu Dư An thẳng thắn như vậy, bụm lấy trán, nghẹn họng nửa buổi, cố gắng khuyên giải: “Nhưng trong lòng hoàng thượng đã có người rồi a!!”
Tiêu Dư An vẫn luôn cười đáp lại Thiêm Hương: “Ta biết.”
“Tiêu quận vương, thế gian này ngoại trừ hoàng thượng! Còn có rất nhiều người rất tốt a! Người lại là quân thượng Tây Thục quốc, rời khỏi Nam Yến quốc này, người gì mà gặp không được?”
“Bọn họ có tốt hơn đi nữa cũng không liên quan đến ta, ta cứ thích hoàng thượng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm*, ta cứ cảm thấy hoàng thượng tốt.”
(*Gốc là: thiên nhai hà xứ vô phương thảo <天涯何处无芳草>, đây là thành ngữ có xuất xứ từ bài thơ “Điệp luyến hoa – Tình xuân” của Tô Đông Pha đời Tống)
Thiêm Hương gấp đến nổi giậm chân một cái: “Tiêu quận vương, đã từng có người dâng tặng qua cho hoàng thượng nam tử tuyệt mỹ, hoàng thượng không những không cảm thấy vui, còn giận đến nổi trực tiếp bãi miễn đi quan chức của người đó, người như vậy nữa, là tự tìm đường chết a!”
Nụ cười của Tiêu Dư An càng sâu, hắn giơ lên nắm đấm, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng mà hét: “Uống loại rượu mạnh nhất, thuần con ngựa hoang dã nhất, ngủ người… …”
“Tiêu quận vương!”
Ngoài cửa một tiếng gọi lớn cắt ngang cuộc nói chuyện của Tiêu Dư An và Thiêm Hương, vậy mà là một vị công công mang theo thánh chỉ, công công đó trước tiên là hòa nhã mà hỏi thăm vết thương trên người của Tiêu Dư An, sau khi có được thông tin đại khái đã hồi phục, công công mở ra thánh chỉ trong tay, nói: “Tiêu quận vương ngàn dặm xa xôi từ Tây Thục quốc đến Nam Yến quốc đây quy phục, xác thực có thành tâm, hoàng thượng phong tặng làm quận vượng, nhưng giờ đây hoàng thượng trong lòng cảm thấy Tiêu quận vượng làm thần không thỏa đáng, vẫn mời Tiêu quận vương hôm nay rời đi, về Tây Thục quốc.”
Nói xong, công công đó cất đi thánh chỉ, đối với Tiêu Dư An nói: “Tiêu quận vương, hành lý xe ngựa đã vì người chuẩn bỉ xong xuôi, lập tức khởi hành đi.”
Tiêu Dư An không thể tin được: “Khởi hành? Án… … hoàng thượng muốn đuổi ta đi??”
Thì ra trước đó không có trách phạt, chính là muốn dứt khoát trực tiếp đuổi hắn đi sao?!
Hắn biết tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo đào hôn là tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết, nhưng tốt xấu gì là tiểu kiều thê nhà người ta muốn trốn á, hắn trăm phương ngàn kế mà nhảy vào trong vòng tay, trái lại còn bị đuổi? What the fuck!
Công công không có đáp lại thẳng, chỉ là cười rồi nói: “Tiêu quận vương, nhanh chóng khởi hành đi.”
Công công đó làm một động tác tay ‘mời’, rõ ràng nho nhã lễ độ như vậy, nhưng thái độ và ngữ khí cứng rắn vô cùng, không có để lại nửa điểm dư địa cho hắn.
Tiêu Dư An hiểu, nếu như giờ đây quay về Tây Thục quốc, muốn cùng Án Hà Thanh gặp mắt e rằng phải đợi hơn vài tháng hoặc là vài năm, thậm chí có khả năng cả đời này cũng không thể gặp lại!
Tiền có Tư Mã Chiêu mở tiệc chiêu đãi Hán Hoài Đế - Lưu Thiện ở lại nơi đây vui quên nước Thục, hậu có Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dận lấy việc ban thưởng trạch viện ở Biện Dương Phường ám chỉ cho Đường hậu chủ.
Tại sao đến lượt Án Hà Thanh ngươi đây, thì chỉ biết dứt khoát đem người đuổi ra ngoài chứ?! Hào quang nam chính có thể muốn làm gì thì làm đúng không?!
Bình luận facebook