Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Lúc lại khởi hành hướng nơi giao nhau của bốn nước đi, ba chiếc xe ngựa biến thành một chiếc, Dương Liễu An đi là thương đường, không có chòng chành gì cũng không có cách trở gì, đã đi nửa ngày, Tiêu Dư An đột nhiên hỏi: “Gần đây chính là nơi đã từng là chiến trường?”
Dương Liễu An đang chuyên tâm điều khiển ngựa, đột nhiên nghe thấy nghi vấn của Tiêu Dư An, ngây người một cái, nhanh chóng hồi đáp: “Hồi tiểu chủ, đúng ạ.”
Tiêu Dư An ừm một tiếng, vén lên màng che hướng bên ngoài nhìn đi, nhìn một lúc xong đột nhiên nói: “Chúng ta có thể qua đó xem thử không?”
Dương Liễu An vội vã quay ngược phương hướng của đầu ngựa, hướng chiến trường đi đến.
Tuy rằng đã không còn sự giết chóc kêu gào của quá khứ, nhưng mà nơi đó một mãng hoang vắng, một ngọn cỏ cũng không mọc, lúc đó khi chiến tranh xong, thi thể của các tướng sĩ đều là chôn thì chôn, thiêu thì thiêu, giờ đây người sống bước qua, quả thật cảm thấy rùng mình.
Xe ngựa chưa đi vài bước, thì đã giẫm phải vài bộ hài cốt, Tiêu Dư An một câu cũng không nói, xuống xe đem hài cốt từng cái từng cái chôn vào trong đất.
Lại đi được một đoạn, đã có thể thấy được hố xác nơi không xa, có thể thấy được chiến tranh thảm liệt lúc đó, Tiêu Dư An không có để cho Dương Liễu An lên trước thêm nữa, tự mình đi xuống xe ngựa, hắn vừa mới giẫm xuống mặt đất, thì đã đạp lên một vật cứng cứng.
Vốn tưởng rằng sẽ là xương hoặc là thương vỡ, kết quả không nghĩ đến, là miếng bài gỗ nát to bằng lòng bàn tay.
Tiêu Dư An khom lưng nhặt lên, thấy trên bài gỗ có viết tướng sĩ Bắc quốc, những chữ sau đó nữa, đã nhìn không rõ rồi.
Bài còn người mất, không biết tên, da ngựa bọc thây, chung bất hoàn.
Tiêu Dư An nắm chặt bài gỗ, mắt trông nơi xa, hít hơi thật sâu, một cái vén áo quỳ lạy khấu đầu ba cái.
Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An đứng ở đằng sau hắn nhìn nhau một cái, vội vàng quỳ xuống.
Tiêu Dư An ở trong lòng nói một tiếng xin lỗi, nói một tiếng xin lỗi cảm ơn, rồi mới từ từ đứng dậy, đi về xe ngựa.
Xe ngựa là chậm rãi đi lên phía trước, sức nặng nghiền đè lên trên đất, lưu lại vết bánh xe, Tiêu Dư An vén màng lại im lặng mà nhìn một lần nữa, ai dè lần này vừa nhìn, đột nhiên con ngươi co rút, đối với Dương Liễu An kêu: “Dừng! Dừng một chút!”
Dương Liễu An bị Tiêu Dư An kêu đến ngây người, hoang hoang mang mang mà kéo chặt dây cương.
Hiểu Phong Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Tiểu chủ làm sau vậy?”
Tiêu Dư An nuốt nước bọt một cái, chằm chằm mà nhìn nơi xa hoang vắng: “Ta hình như trông thấy một người.”
Hiểu Phong Nguyệt không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Tiểu chủ, nơi đây dưới mắt người thường trông ra, đúng là loạn táng cương, chắc là không thể… …”
Hiểu Phong Nguyệt lời chưa nói xong thì đã mất đi tiếng, bởi vì hắn cũng đã nhìn thấy một người.
Trên hố xác nơi xa, một cái bóng đen đang lật thi thể.
Cảnh tượng trước mắt tương đối quỷ dị, nhưng mà Tiêu Dư An không có sợ hãi, hắn nhảy xuống xe ngựa cấp bước lại cẩn thận mà hướng nơi cái bóng đen đó đi tới, lờ lờ mờ mờ cảm thấy mình biết được đó là ai.
Người đó tóc tai mặt mũi bẩn thỉu, gầy giơ xương, vết máu bẩn dính lên quần áo rách rưới, toàn thân trên dưới không có một nơi nào sạch sẽ, nghe thấy tiếng bước chân vang, cũng không có phản ứng, chỉ là không ngừng mà lay động một bộ thi thể ăn mặc áo giáp Bắc quốc sớm đã thối rữa, đôi ngươi rời rạc, như nói mê mà lẩm bẩm: “Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, Nam Yến quốc đánh tới rồi, mau tỉnh dậy thủ thành… … tỉnh tỉnh… … thủ thành… …”
Tiêu Dư An nghe ra cái giọng nói đó là ai, tay chân hắn lạnh ngắt, trái tim hắn dường như bị người khoét một lỗ.
Không sai rồi, là hắn, đó chình là lời nguyền cuối cùng mà Bắc quốc cho Tiêu Dư An, đời này kiếp này đều đè lên sống lưng Tiêu Dư An, bất cứ lúc nào cũng luôn nhắc nhở Tiêu Dư An không có bảo vệ được Bắc quốc.
Tiêu Dư An nửa quỳ ở trước mặt người đó, đưa tay nắm lấy cánh tay đang không ngừng lay động thi thể của người đó, âm thanh vừa ráp vừa khàn: “Tạ Thuần Quy, Tạ Thuần Quy, kết thúc rồi, đều kết thúc rồi.”
Tạ Thuần Quy ngớ ngớ ngẩn ngẩn mà ngừng lại động tác, lại như khúc gỗ mà quay đầu nhìn Tiêu Dư An, rất lâu, đáy mắt hắn có cái gì đó thoáng mà qua, hắn nhanh chóng quay qua người, rầm một cái quỳ ở trước mặt Tiêu Dư An, một cái trái lại giữ lấy cổ tay của hắn: “Hoàng thượng!! Người có biết Lý tướng quân đang ở đâu không? Ta đem quân lương đưa đến rồi! Ta đưa đến rồi! Người bảo hắn đến đến gặp ta a! Có quân lương rồi, chúng ta nhất định có thể ngăn chặn Nam Yến quốc xâm lược!! Lý tướng quân đâu?!”
Tạ Thuần Quy gần như điên cuồng mà la hét, đem tay của Tiêu Dư An sống sống mà cấu đến đỏ, dường như muốn cấu đứt cổ tay của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cùng hắn đối mặt quỳ cùng một chỗ, rất sâu mà hít một hơi, giống như là dùng hết tất cả sức lực của toàn thân, mới cuối cùng có thể phát ra tiếng: “Tạ Thuần Quy, Lý Vô Định, hắn… … hắn đã chết rồi.”
Tạ Thuần Quy như gặp phải sét đánh, cứng người ngay tại chỗ.
Đúng vậy, Lý Vô Định chết rồi, hắn sớm đã biết, Lý Vô Định chết rồi, Bắc quốc cũng bị phá vỡ rồi, tín ngưỡng một đời của Tạ Thuần Quy, sớm đã sụp đổ tất cả.
Tạ Thuần Quy đột nhiên đứng dậy, mắt đỏ ửng hướng xung quanh gào thét: “Nói dối!! Đều là nói dối!! Hắn nói qua hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt Bắc quốc!! Đó không phải hắn! Hắn chưa chết! Hắn sẽ không nuốt lời!! Các người đều đang lừa ta!! Đều đang lừa ta!! Hắn từ trước đến nay luôn là nói được làm được!!! Bắc quốc sẽ không vong! Sẽ không!!!”
Âm thanh của thiếu niên dường như muốn đem cổ họng gào đến nứt ra ở giữa trời đất vang vọng, trong mắt hắn đầy thê lương, không ngừng mà chất vấn, một lần rồi lại một lần, nhưng mà không có người trả lời, đến ngay cả ông trời cũng không dám.
Cuối cùng tiếng gào thét gầm gừ biến thành tiếng khóc nỉ non khàn giọng, bi tráng biến thành vô trợ, kết không thấy dĩ vãng.
-
Tác giả có điều muốn nói
Ps: Khi đăng chương này nội tâm tôi tan vỡ a
Pps: Tác giả đã chặt tay, không còn cần các bạn phải đến.
Ppps: Nhưng mà nghĩ nghĩ Tạ Thuần Quy không có chết, có phải là cũng không có ngược lắm đâu ha [Ngươi mau tránh ra]
-
Về phía dịch giả XueTu lúc này đang (╬ ̄皿 ̄)=○#( ̄#)3 ̄)
Dương Liễu An đang chuyên tâm điều khiển ngựa, đột nhiên nghe thấy nghi vấn của Tiêu Dư An, ngây người một cái, nhanh chóng hồi đáp: “Hồi tiểu chủ, đúng ạ.”
Tiêu Dư An ừm một tiếng, vén lên màng che hướng bên ngoài nhìn đi, nhìn một lúc xong đột nhiên nói: “Chúng ta có thể qua đó xem thử không?”
Dương Liễu An vội vã quay ngược phương hướng của đầu ngựa, hướng chiến trường đi đến.
Tuy rằng đã không còn sự giết chóc kêu gào của quá khứ, nhưng mà nơi đó một mãng hoang vắng, một ngọn cỏ cũng không mọc, lúc đó khi chiến tranh xong, thi thể của các tướng sĩ đều là chôn thì chôn, thiêu thì thiêu, giờ đây người sống bước qua, quả thật cảm thấy rùng mình.
Xe ngựa chưa đi vài bước, thì đã giẫm phải vài bộ hài cốt, Tiêu Dư An một câu cũng không nói, xuống xe đem hài cốt từng cái từng cái chôn vào trong đất.
Lại đi được một đoạn, đã có thể thấy được hố xác nơi không xa, có thể thấy được chiến tranh thảm liệt lúc đó, Tiêu Dư An không có để cho Dương Liễu An lên trước thêm nữa, tự mình đi xuống xe ngựa, hắn vừa mới giẫm xuống mặt đất, thì đã đạp lên một vật cứng cứng.
Vốn tưởng rằng sẽ là xương hoặc là thương vỡ, kết quả không nghĩ đến, là miếng bài gỗ nát to bằng lòng bàn tay.
Tiêu Dư An khom lưng nhặt lên, thấy trên bài gỗ có viết tướng sĩ Bắc quốc, những chữ sau đó nữa, đã nhìn không rõ rồi.
Bài còn người mất, không biết tên, da ngựa bọc thây, chung bất hoàn.
Tiêu Dư An nắm chặt bài gỗ, mắt trông nơi xa, hít hơi thật sâu, một cái vén áo quỳ lạy khấu đầu ba cái.
Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An đứng ở đằng sau hắn nhìn nhau một cái, vội vàng quỳ xuống.
Tiêu Dư An ở trong lòng nói một tiếng xin lỗi, nói một tiếng xin lỗi cảm ơn, rồi mới từ từ đứng dậy, đi về xe ngựa.
Xe ngựa là chậm rãi đi lên phía trước, sức nặng nghiền đè lên trên đất, lưu lại vết bánh xe, Tiêu Dư An vén màng lại im lặng mà nhìn một lần nữa, ai dè lần này vừa nhìn, đột nhiên con ngươi co rút, đối với Dương Liễu An kêu: “Dừng! Dừng một chút!”
Dương Liễu An bị Tiêu Dư An kêu đến ngây người, hoang hoang mang mang mà kéo chặt dây cương.
Hiểu Phong Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Tiểu chủ làm sau vậy?”
Tiêu Dư An nuốt nước bọt một cái, chằm chằm mà nhìn nơi xa hoang vắng: “Ta hình như trông thấy một người.”
Hiểu Phong Nguyệt không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Tiểu chủ, nơi đây dưới mắt người thường trông ra, đúng là loạn táng cương, chắc là không thể… …”
Hiểu Phong Nguyệt lời chưa nói xong thì đã mất đi tiếng, bởi vì hắn cũng đã nhìn thấy một người.
Trên hố xác nơi xa, một cái bóng đen đang lật thi thể.
Cảnh tượng trước mắt tương đối quỷ dị, nhưng mà Tiêu Dư An không có sợ hãi, hắn nhảy xuống xe ngựa cấp bước lại cẩn thận mà hướng nơi cái bóng đen đó đi tới, lờ lờ mờ mờ cảm thấy mình biết được đó là ai.
Người đó tóc tai mặt mũi bẩn thỉu, gầy giơ xương, vết máu bẩn dính lên quần áo rách rưới, toàn thân trên dưới không có một nơi nào sạch sẽ, nghe thấy tiếng bước chân vang, cũng không có phản ứng, chỉ là không ngừng mà lay động một bộ thi thể ăn mặc áo giáp Bắc quốc sớm đã thối rữa, đôi ngươi rời rạc, như nói mê mà lẩm bẩm: “Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, Nam Yến quốc đánh tới rồi, mau tỉnh dậy thủ thành… … tỉnh tỉnh… … thủ thành… …”
Tiêu Dư An nghe ra cái giọng nói đó là ai, tay chân hắn lạnh ngắt, trái tim hắn dường như bị người khoét một lỗ.
Không sai rồi, là hắn, đó chình là lời nguyền cuối cùng mà Bắc quốc cho Tiêu Dư An, đời này kiếp này đều đè lên sống lưng Tiêu Dư An, bất cứ lúc nào cũng luôn nhắc nhở Tiêu Dư An không có bảo vệ được Bắc quốc.
Tiêu Dư An nửa quỳ ở trước mặt người đó, đưa tay nắm lấy cánh tay đang không ngừng lay động thi thể của người đó, âm thanh vừa ráp vừa khàn: “Tạ Thuần Quy, Tạ Thuần Quy, kết thúc rồi, đều kết thúc rồi.”
Tạ Thuần Quy ngớ ngớ ngẩn ngẩn mà ngừng lại động tác, lại như khúc gỗ mà quay đầu nhìn Tiêu Dư An, rất lâu, đáy mắt hắn có cái gì đó thoáng mà qua, hắn nhanh chóng quay qua người, rầm một cái quỳ ở trước mặt Tiêu Dư An, một cái trái lại giữ lấy cổ tay của hắn: “Hoàng thượng!! Người có biết Lý tướng quân đang ở đâu không? Ta đem quân lương đưa đến rồi! Ta đưa đến rồi! Người bảo hắn đến đến gặp ta a! Có quân lương rồi, chúng ta nhất định có thể ngăn chặn Nam Yến quốc xâm lược!! Lý tướng quân đâu?!”
Tạ Thuần Quy gần như điên cuồng mà la hét, đem tay của Tiêu Dư An sống sống mà cấu đến đỏ, dường như muốn cấu đứt cổ tay của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cùng hắn đối mặt quỳ cùng một chỗ, rất sâu mà hít một hơi, giống như là dùng hết tất cả sức lực của toàn thân, mới cuối cùng có thể phát ra tiếng: “Tạ Thuần Quy, Lý Vô Định, hắn… … hắn đã chết rồi.”
Tạ Thuần Quy như gặp phải sét đánh, cứng người ngay tại chỗ.
Đúng vậy, Lý Vô Định chết rồi, hắn sớm đã biết, Lý Vô Định chết rồi, Bắc quốc cũng bị phá vỡ rồi, tín ngưỡng một đời của Tạ Thuần Quy, sớm đã sụp đổ tất cả.
Tạ Thuần Quy đột nhiên đứng dậy, mắt đỏ ửng hướng xung quanh gào thét: “Nói dối!! Đều là nói dối!! Hắn nói qua hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt Bắc quốc!! Đó không phải hắn! Hắn chưa chết! Hắn sẽ không nuốt lời!! Các người đều đang lừa ta!! Đều đang lừa ta!! Hắn từ trước đến nay luôn là nói được làm được!!! Bắc quốc sẽ không vong! Sẽ không!!!”
Âm thanh của thiếu niên dường như muốn đem cổ họng gào đến nứt ra ở giữa trời đất vang vọng, trong mắt hắn đầy thê lương, không ngừng mà chất vấn, một lần rồi lại một lần, nhưng mà không có người trả lời, đến ngay cả ông trời cũng không dám.
Cuối cùng tiếng gào thét gầm gừ biến thành tiếng khóc nỉ non khàn giọng, bi tráng biến thành vô trợ, kết không thấy dĩ vãng.
-
Tác giả có điều muốn nói
Ps: Khi đăng chương này nội tâm tôi tan vỡ a
Pps: Tác giả đã chặt tay, không còn cần các bạn phải đến.
Ppps: Nhưng mà nghĩ nghĩ Tạ Thuần Quy không có chết, có phải là cũng không có ngược lắm đâu ha [Ngươi mau tránh ra]
-
Về phía dịch giả XueTu lúc này đang (╬ ̄皿 ̄)=○#( ̄#)3 ̄)
Bình luận facebook