Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Tô Giản Thần cảm thấy hình ảnh mình cố gắng hòa hợp với tập thể thật sự rất thảm.
Tô Hồi Ý không mảy may nhận thức được nội tâm nhạy của anh ba nhà mình, cười khúc khích quay đầu chạy đi, “Anh ba cũng muốn gia nhập gia tộc Ái Tâm Giác La thì phải nói sớm chứ.”
Cậu chạy lại chỗ cũ ghi thêm ba chữ “Tô Giản Thần”.
Đến lúc này Tô Giản Thần mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Vu Hâm Nghiên quay sang nhìn thấy “Đại gia đình trái tim” bên này, bèn lấy điện thoại ra chụp hình lại, “Đáng yêu quá chừng, phải lưu kỷ niệm lại.”
Bây giờ Tô Giản Thần vẫn còn đang trong giai đoạn tâm trạng nhạy cảm, mặt hắn ửng đỏ, “Cái này thì có hay để chụp chứ?”
Vu Hâm Nghiên nghiêm túc chọn filter cho bức ảnh, “Sáng mai bãi cát này sẽ bị gió thổi bay hết, nhưng cảm xúc trong khoảnh khắc này thì đáng để ghi lại.”
Bà chọn xong rồi vui vẻ gửi ảnh vào nhóm chat [Cả nhà thương nhau], “Sau này già rồi mấy đứa mở cái hình này ra xem, sẽ thấy hoài niệm, không phải tốt lắm sao.”
Tô Kỷ Đông tâng bốc, “Mình nói gì cũng đúng hết!”
Tô Hồi Ý cũng tâng bốc theo, “Mẹ nói gì cũng đúng hết!”
Vu Hâm Nghiên nghe nịnh đến mở cờ trong bụng, tách tách tách chụp thêm mấy hình cả gia đình.
Không quá nửa tiếng sắc trời đã dần chuyển tối, đường giao giữa biển và khung trời chỉ còn là một đương sáng, cả nhà bắt đầu đi về.
Tối nay Tô Hồi Ý rất vui vẻ, vừa được lén lén lút lút mut mát tí nước sốt hải sát, vừa được đường đường chính chính ngắm biển.
Cậu nhích nhích sang phía Tô Trì, chỏm tóc ngố trên đầu cũng hào hứng theo, “Anh hai, ngày mai nhà mình có thể đi dạo nữa không?”
Thái độ của Tô Trì như giải quyết việc chung, “Xem thời tiết.”
Tô Hồi Ý vén tóc mái mình lên, “Nhưng mà em đã hết sốt rồi, bệnh cảm cũng gần khỏi rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Trì nhìn thấy cậu lúc vén tóc lên, ngũ quan xinh xắn thoáng cái lộ ra, mặt mày trong trẻo mềm mại, vầng trán mịn màng đầy đặn, trông có vẻ rất trong sáng.
Tô Hồi Ý bla bla, “Không tin anh đo thử xem~”
Tô Trì nhàn nhạt, “Vén lên sẽ kéo đường mép tóc cao thêm.”
Tô Hồi Ý véo cái buông xuống trong một giây.
Tô Đĩnh đi phía trước, tay đang quanh quanh quẩn quẩn tung đồng xu, nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn hai người đang sáp vào nhau, bỗng dưng lại muốn nhảy disco trên đường mấu chốt của anh hai mình.
“Em út, có muốn anh tư thử nhiệt giúp cưng không~”
Lời đề nghị đó hợp tình hợp lý, Tô Trì cứ nhìn hắn làm dáng làm bộ. Tô Hồi Ý che tóc mái, bảo vệ cái trán mình, “Không cần đâu anh tư.”
Tô Đĩnh thấy rất tò mò, “Tại sao anh hai thì được?”
Tô Hồi Ý chung thủy với một lý do xuyên suốt, “Tình tiết chim non.”
Lời vừa dứt, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, “Cậu coi tôi là mẹ?”
Tô Hồi Ý hơi co người lại, “Huynh trưởng như cha, cha mẹ bình đẳng, bằng nhau chuyển vế, thỉnh thoảng cũng có thể coi như mẹ…”
“Ha ha.”
Tô Hồi Ý chạy tới bên cạnh Tô Đĩnh lánh nạn tạm thời, cậu nhìn đồng xu lên lên xuống xuống trong tay Tô Đĩnh, nhớ đến giả thiết “số đỏ” của Tô Đĩnh trong nguyên tác.
Rút thưởng luôn luôn trúng, xin xăm toàn là Đại cát, thường hay mang theo một đồng xu, bất đồng quan điểm với ai thì cược mặt trái mặt phải, lần nào cũng thắng.
Tô Hồi Ý nhìn đồng xu trong tay Tô Đĩnh nhìn đến ngẩn người, chỏm tóc ngố bị bứng, giọng điệu cuối hơi cao lên, “Muốn học?”
Tô Hồi Ý rất biết thân biết phận mình, “Không muốn, không học được.”
Tô Đĩnh cười như muốn ăn đòn, “Không sai, cái này là tài năng bẩm sinh.”
“…”
Buổi tối khi về phòng đi tắm, Tô Hồi Ý mới phát hiện một cái lỗ nhỏ trên tay mình.
Cậu tắm rửa xong đi ra, đội khăn trên đầu chạy vào phòng ngủ Tô Trì, “Anh hai, em bị đứt tay!”
Tô Trì đang dựa trên giường nhìn laptop, một chân bên dưới áo ngủ chống lên, dáng vẻ rất nhàn nhã. Nghe nói vậy thì hăn ngồi, “Đưa tôi xem thử.”
Tô Hồi Ý đưa cái lỗ to chừng cái rắm đến dưới mắt Tô Trì, “Nhìn thấy không anh hai?”
“…” Khóe miệng Tô Trì giật một cái, “Cậu không nói tôi còn tưởng là vân tay.”
Tô Hồi Ý rất hồi hộp, “Em nghĩ chắc bị đứt lúc viết tên anh á, anh nói xem có vi khuẩn không, em có bị nhiễm trùng không?”
Tô Trì nhìn mà than thở với sự ăn vạ cực chuẩn của cậu, “Cậu về lại nghề cũ rồi à?”
Tô Hồi Ý chớp mắt mong chờ.
Tô Trì, “Vua ăn vạ.”
Tô Hồi Ý, “…”
Ý định ban đầu của cậu là dùng ngón tay bị thương của mình để phơi bày tấm lòng chân thành, cuối cùng lại đổi được một lần sấy tóc của Tô Trì.
Tô Hồi Ý ngồi xếp bằng ở mép giường nhắm hai mắt hưởng thụ, thế mà dám quên chuyện “anh em thụ thụ bất thân”.
Bàn tay Tô Trì dày rộng ấm áp, mang theo vết chai mỏng, lướt qua da đầu thấy tê tê gai gai. Tiếng máy sấy ong ong vù vù bên tai, Tô Hồi Ý được vuốt đến sắp ngủ thiếp đi.
Cậu ngửa đầu lên, thịch một cái dựa vào lồng nguc phía trước.
Tiếng máy sấy ngừng, Tô Hồi Ý mở mắt ra, đối diện với gương mặt của Tô Trì ngay trước mình. Góc nhìn từ dưới lên có thể gọi là góc chết, nhưng Tô Trì nhờ có nhan sắc lồng lộn gánh, nên Tô Hồi Ý cảm thấy anh hai nhà cậu dù cho ở góc này cũng đẹp trai muốn xỉu.
Tô Trì góc chết vẫn đẹp trai muốn xỉu mở miệng nói, “Cậu đang làm gì?”
Đầu óc mờ mịt của Tô Hồi Ý hơi sáng sủa lên một tí, rụt người ra khỏi Tô Trì, quay đầu ngại ngùng, “Tại em cảm thấy, anh hai, đáng tin.”
Tô Trì cười gằn, túm phần da sau gáy cậu ném ra ngoài.
…
Sáng hôm sau lúc Tô Hồi Ý rời giường, Tô Trì đã tắm rửa xong, cậu cầm máy sấy tóc trả lễ lại, “Em sấy tóc giúp anh hai nhé?”
Tô Trì lấy máy sấy tóc lại, “Không cần, tôi sợ tóc tôi làm xướt ngón tay quý báu của cậu.”
Tô Hồi Ý được thương mà lo, “Không cần phải lo lắng cho em vậy đâu…”
Tô Trì “cạch” một tiếng mở máy sấy, thổi bay cái rắm phọt ra từ miệng cậu.
Hành trình hôm nay của gia đình họ là đến lâm viên ở địa phương.
Tất cả mọi người đều mặc đồ thường dễ cử động, Tô Hồi Ý mặc áo thun giày thể quần vận động, lưng đeo balo trông như một cậu sinh viên.
Lúc cả nhà chuẩn bị xuất phát, Tô Trì xách hai cái tai trên balo sau lưng cậu, “Cái này là cái gì?”
Vu Hâm Nghiên cười từ ái vô cùng, “Là con thỏ đó, thỏ đáng yêu như vậy, có phải rất hợp với Tiểu Ý đúng không?”
Tô Kỷ Đông khen nàng, “Mình đúng là rất tinh mắt!”
Vẻ mặt ba anh em cùng lúc trở nên khó có thể dùng lời diễn tả được.
Tô Hồi Ý lại không hề thấy ngại với chuyện một thằng con trai như mình mà mang balo thỏ con, “Mẹ thích thì con mang~ he he he he.”
Từ chỗ ở đến lâm viên chừng một tiếng ngồi xe, Tô Kỷ Đông bao riêng một chiếc xe tại chỗ, ngồi cả đoạn đường cũng coi như là thoải mái.
Đến lâm viên vào buổi sáng, từ đằng xa đã nhìn thấy khu rừng mưa nhiệt đới bên trong, rặng núi thấp trải dài, thấp thoáng trông thấy đường núi ghập ghềnh và du khách trong rừng cây xanh um tươi tốt.
Đang mùa du lịch, chỗ cổng vào đã có một hàng người đứng xếp hàng, có cả người đi theo đoàn lữ hành, hướng dẫn viên đang cầm loa kêu người.
Tô Kỷ Đông đã đặt trước vé nhanh dành cho khách VIP, rất nhanh đã nhân viên đi ra dẫn họ vào bằng một cổng khác.
Tô Hồi Ý lại một lần nữa được cảm nhận cảm giác sung sướng khi làm mưa làm gió, đeo balo bé thỏ con tỏa ra vầng sáng hạnh phúc vô cùng!
Cái gọi là lối đi nhanh đó là ngồi cáp treo từ đường phụ lên thẳng sườn núi. Cáp treo một lượt hai người, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đi lên trước, Tô Đĩnh hào hứng phấn khởi quay đầu, “Em út~ ngồi chung với anh tư nè.”
Tô Hồi Ý cột mình với Tô Trì trong một giây, trợn mặt nói, “Anh hai đã tìm được em trước rồi, anh tư ngồi chung với anh ba đi.”
Tô Trì, “…”
Tô Đĩnh khều tóc mái của mình, “Ờm~ nhưng mà anh sợ là anh ba không thích ngồi chung với “người”.”
Tô Giản Thần, “…”
Tô Hồi Ý hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, “Vậy thì ngồi chung với anh tư không phải là đúng rồi sao?”
Tô Đĩnh, “…”
Công cuộc phân nhóm kết thúc bằng sự im lặng của tập thể ba anh em, Tô Hồi Ý lên ngôi vương giả bám Tô Trì lên cáp tro.
Sau khi lên hai người hai bên trái phải ngồi đối diện nhau. Bên cạnh và dưới chân đều là rừng cây rậm rạp, Tô Hồi Ý áp vào cửa kính ngóng xuống dưới, chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, “Anh hai, hình như em sợ độ cao.”
“Bệnh vặt của cậu không ít nhỉ.”
Một bàn tay vươn đến nắm tai thỏ kéo cậu ngồi yên xuống ghế. Tô Trì liếc nhìn balo căng phồng của cậu, “Mang theo thứ gì vậy?”
Tô Hồi Ý “rẹt” một tiếng kéo dây kéo ra —— thạch, khoai chiên, nước có ga, bánh mì… phối cùng hai cái tai trên balo, không biết còn tưởng là học sinh tiểu học đi chơi xuân.
Gân xanh hằn lên trên trán Tô Trì cái, “Cậu mang nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì?”
Tô Hồi Ý, “Để dọc đường đói bụng ăn.”
Ánh mắt của Tô Trì nhìn cậu như đang nhìn một con heo, “Hôm nay phải đi đường rất lâu, khinh trang thượng trận
(đồ nhẹ lên đường) cậu không biết sao?”
Tô Hồi Ý lần thứ hai truy điệu định luật bảo toàn năng lượng, “Em có thể vừa ăn vừa đi, chuyển thế năng trọng trường thành động năng.”
Tô Trì vỗ tay tán thưởng, “Một bước tiến nhảy vọt trong vật lý.”
Xuống cáp treo xong là đến giữa sườn núi. Vu Hâm Nghiên đội mũ che nắng đang xem bản vẽ đường trong tay, “Có một cái cầu dây qua thung lũng đằng trước, đến ngọn đồi tiếp theo là con đường thủy tinh dài ba ngàn mét.”
Tô Hồi Ý cảm thấy chân mình lại bắt đầu run lên bần bật, trước khi tới cậu không biết là mấy thứ k1ch thích gì đó như thế!
Cậu đã từng nghe thấy con đường thủy tinh ở thế giới cũ rồi, nhưng bởi vì sợ độ cao nên chưa từng đi bao giờ, không ngờ đột nhiên chưa kịp chuẩn bị gì đã phải đối diện trực tiếp với nỗi sợ rồi!
Tô Hồi Ý giơ tay tóm được Tô Trì, định hấp thu một ít lực.
Ngay lúc tay của hai người nắm lấy nhau Tô Giản Thần đã quay đầu đi ngay, vẻ mặt hắn không giấu được gì, Tô Đĩnh bên cạnh theo ánh mắt của hắn đáp xuống nơi hai người chạm nhau, ngừng vài giây.
Tô Trì đã bị tóm thành quen, hắn cũng vừa mới biết Tô Hồi Ý sợ độ cao, nên lúc này cũng không đẩy cậu, cứ để cậu vắt lên như vậy.
Mặt trời trên đỉnh đầu lớn hơn, phản chiếu xuống mặt kính dưới chân trắng xóa, du khách xung quanh túm năm tụm ba, nhao nhao nói chuyện.
Người nhà họ Tô im lặng không nói, chỉ tướng mạo khí chất bỏ xa người ngoài một đoạn dài, nhất là mấy anh em bọn họ, ai cũng có nét đặc sắc riêng, đứng trong đám đông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Tầm mắt và lời nghị luận xung quanh như có như không truyền tới, Tô Hồi Ý nắm tay Tô Trì di chuyển về phía trước, chợt có vài âm thanh bay đến tai cậu:
“Bà thấy mấy anh đẹp trai đó không, tui muốn ngạt thở với mấy cái sự đẹp trai đó! Nhưng mà tui thích nhất anh mặc đồ đen á.”
“Cái anh đứng kế cũng đẹp trai quá kìa, trên cổ còn có nốt ruồi son, đẹp ghê!”
“Ấy! Hai người họ nắm tay nhau kìa bà thấy không, đậu đậu, không lẽ là…”
Tô Hồi Ý yên lặng buông tay ra. Không, không phải.
Đoàn lữ hành chậm rãi đi về phía trước, không đến trăm mét đã đến đầu cầu dây lơ lửng giữa không trung.
Đi theo du lịch đám người chậm rãi đi về phía trước, không qua trăm mét liền đến không trung cầu dây đầu cầu.
Một hẻm núi trũng sâu giữa hai ngọn núi, rừng mưa nhiệt đới rậm rạp tươi tốt, một cây cầu dây đung đung đưa đưa cứ như vậy vắt ngang qua giữa hẻm núi, hai bên có dây thừng làm chắn, dưới chân là những tấm ván gỗ được đặt ngay ngắn trên những sợi dây cáp.
Tô Hồi Ý lại bắt đầu thấy choáng nữa.
Tô Kỷ Đông đã nắm tay Vu Hâm Nghiên bước lên cầu dây, Vu Hâm Nghiên có vẻ rất hưng phấn, liên tục muốn hất tay Tô Kỷ Đông ra lao nhanh đến với tự do, nhưng ngay lập tức bị nghiêm lệnh trấn áp.
Hai vợ chồng lằng nhà lằng nhằng đi được năm, sáu mét, sau đó là đến mấy cậu con trai.
Tô Đĩnh vừa nhìn thấy cầu dây đã đột nhiên hào hứng hơn hẳn, vừa qua quãng hai đã bỏ anh em nhà mình xông ra ngoài, ở đầu cầu dây thoáng cái chỉ còn ba người Tô Hồi Ý, Tô Trì cùng Tô Giản Thần.
Tô Hồi Ý không nhúc nhích chẳng biết vì sao hai người,bên cạnh cũng không nhúc nhích.
Cậu liếc nhìn Tô Trì, hắn đang đút hai tay vào túi nghiêng đầu nhìn về phía cầu dây, khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo.
Lời muốn nhờ giúp đỡ đảo hai vòng trên đầu lưỡi, Tô Hồi Ý há miệng, đột nhiên Tô Trì có cảm giác, rút một tay ra khỏi túi quần.
“Anh…”
“Có phải cậu sợ cao hay không?” Giọng nói của Tô Giản Thần bỗng nhiên cắt ngang câu mở lời của Tô Hồi Ý, gương mặt thành thật tuấn tú dưới ánh mặt trời sáng loáng hơi đỏ lên.
Một bàn tay đưa tới trước mặt cậu, “Cậu muốn nắm thì nắm.”
Tô Hồi Ý ngây dại, qua khóe mắt, thấy Tô Trì quay đầu lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Giản Thần: Haizz, cậu muốn nắm thì nắm đi.
Tô Trì: Nhìn chằm chằm.jpg
Tô Đĩnh: Cây cầu dây này vui ghê á~
[Dự kiến là ngày 3 sẽ lên VIP, VIP sẽ có ba lần thay đổi trong ngày, ngày mai thì được hai lần~]
__
Tô Hồi Ý không mảy may nhận thức được nội tâm nhạy của anh ba nhà mình, cười khúc khích quay đầu chạy đi, “Anh ba cũng muốn gia nhập gia tộc Ái Tâm Giác La thì phải nói sớm chứ.”
Cậu chạy lại chỗ cũ ghi thêm ba chữ “Tô Giản Thần”.
Đến lúc này Tô Giản Thần mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Vu Hâm Nghiên quay sang nhìn thấy “Đại gia đình trái tim” bên này, bèn lấy điện thoại ra chụp hình lại, “Đáng yêu quá chừng, phải lưu kỷ niệm lại.”
Bây giờ Tô Giản Thần vẫn còn đang trong giai đoạn tâm trạng nhạy cảm, mặt hắn ửng đỏ, “Cái này thì có hay để chụp chứ?”
Vu Hâm Nghiên nghiêm túc chọn filter cho bức ảnh, “Sáng mai bãi cát này sẽ bị gió thổi bay hết, nhưng cảm xúc trong khoảnh khắc này thì đáng để ghi lại.”
Bà chọn xong rồi vui vẻ gửi ảnh vào nhóm chat [Cả nhà thương nhau], “Sau này già rồi mấy đứa mở cái hình này ra xem, sẽ thấy hoài niệm, không phải tốt lắm sao.”
Tô Kỷ Đông tâng bốc, “Mình nói gì cũng đúng hết!”
Tô Hồi Ý cũng tâng bốc theo, “Mẹ nói gì cũng đúng hết!”
Vu Hâm Nghiên nghe nịnh đến mở cờ trong bụng, tách tách tách chụp thêm mấy hình cả gia đình.
Không quá nửa tiếng sắc trời đã dần chuyển tối, đường giao giữa biển và khung trời chỉ còn là một đương sáng, cả nhà bắt đầu đi về.
Tối nay Tô Hồi Ý rất vui vẻ, vừa được lén lén lút lút mut mát tí nước sốt hải sát, vừa được đường đường chính chính ngắm biển.
Cậu nhích nhích sang phía Tô Trì, chỏm tóc ngố trên đầu cũng hào hứng theo, “Anh hai, ngày mai nhà mình có thể đi dạo nữa không?”
Thái độ của Tô Trì như giải quyết việc chung, “Xem thời tiết.”
Tô Hồi Ý vén tóc mái mình lên, “Nhưng mà em đã hết sốt rồi, bệnh cảm cũng gần khỏi rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Trì nhìn thấy cậu lúc vén tóc lên, ngũ quan xinh xắn thoáng cái lộ ra, mặt mày trong trẻo mềm mại, vầng trán mịn màng đầy đặn, trông có vẻ rất trong sáng.
Tô Hồi Ý bla bla, “Không tin anh đo thử xem~”
Tô Trì nhàn nhạt, “Vén lên sẽ kéo đường mép tóc cao thêm.”
Tô Hồi Ý véo cái buông xuống trong một giây.
Tô Đĩnh đi phía trước, tay đang quanh quanh quẩn quẩn tung đồng xu, nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn hai người đang sáp vào nhau, bỗng dưng lại muốn nhảy disco trên đường mấu chốt của anh hai mình.
“Em út, có muốn anh tư thử nhiệt giúp cưng không~”
Lời đề nghị đó hợp tình hợp lý, Tô Trì cứ nhìn hắn làm dáng làm bộ. Tô Hồi Ý che tóc mái, bảo vệ cái trán mình, “Không cần đâu anh tư.”
Tô Đĩnh thấy rất tò mò, “Tại sao anh hai thì được?”
Tô Hồi Ý chung thủy với một lý do xuyên suốt, “Tình tiết chim non.”
Lời vừa dứt, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, “Cậu coi tôi là mẹ?”
Tô Hồi Ý hơi co người lại, “Huynh trưởng như cha, cha mẹ bình đẳng, bằng nhau chuyển vế, thỉnh thoảng cũng có thể coi như mẹ…”
“Ha ha.”
Tô Hồi Ý chạy tới bên cạnh Tô Đĩnh lánh nạn tạm thời, cậu nhìn đồng xu lên lên xuống xuống trong tay Tô Đĩnh, nhớ đến giả thiết “số đỏ” của Tô Đĩnh trong nguyên tác.
Rút thưởng luôn luôn trúng, xin xăm toàn là Đại cát, thường hay mang theo một đồng xu, bất đồng quan điểm với ai thì cược mặt trái mặt phải, lần nào cũng thắng.
Tô Hồi Ý nhìn đồng xu trong tay Tô Đĩnh nhìn đến ngẩn người, chỏm tóc ngố bị bứng, giọng điệu cuối hơi cao lên, “Muốn học?”
Tô Hồi Ý rất biết thân biết phận mình, “Không muốn, không học được.”
Tô Đĩnh cười như muốn ăn đòn, “Không sai, cái này là tài năng bẩm sinh.”
“…”
Buổi tối khi về phòng đi tắm, Tô Hồi Ý mới phát hiện một cái lỗ nhỏ trên tay mình.
Cậu tắm rửa xong đi ra, đội khăn trên đầu chạy vào phòng ngủ Tô Trì, “Anh hai, em bị đứt tay!”
Tô Trì đang dựa trên giường nhìn laptop, một chân bên dưới áo ngủ chống lên, dáng vẻ rất nhàn nhã. Nghe nói vậy thì hăn ngồi, “Đưa tôi xem thử.”
Tô Hồi Ý đưa cái lỗ to chừng cái rắm đến dưới mắt Tô Trì, “Nhìn thấy không anh hai?”
“…” Khóe miệng Tô Trì giật một cái, “Cậu không nói tôi còn tưởng là vân tay.”
Tô Hồi Ý rất hồi hộp, “Em nghĩ chắc bị đứt lúc viết tên anh á, anh nói xem có vi khuẩn không, em có bị nhiễm trùng không?”
Tô Trì nhìn mà than thở với sự ăn vạ cực chuẩn của cậu, “Cậu về lại nghề cũ rồi à?”
Tô Hồi Ý chớp mắt mong chờ.
Tô Trì, “Vua ăn vạ.”
Tô Hồi Ý, “…”
Ý định ban đầu của cậu là dùng ngón tay bị thương của mình để phơi bày tấm lòng chân thành, cuối cùng lại đổi được một lần sấy tóc của Tô Trì.
Tô Hồi Ý ngồi xếp bằng ở mép giường nhắm hai mắt hưởng thụ, thế mà dám quên chuyện “anh em thụ thụ bất thân”.
Bàn tay Tô Trì dày rộng ấm áp, mang theo vết chai mỏng, lướt qua da đầu thấy tê tê gai gai. Tiếng máy sấy ong ong vù vù bên tai, Tô Hồi Ý được vuốt đến sắp ngủ thiếp đi.
Cậu ngửa đầu lên, thịch một cái dựa vào lồng nguc phía trước.
Tiếng máy sấy ngừng, Tô Hồi Ý mở mắt ra, đối diện với gương mặt của Tô Trì ngay trước mình. Góc nhìn từ dưới lên có thể gọi là góc chết, nhưng Tô Trì nhờ có nhan sắc lồng lộn gánh, nên Tô Hồi Ý cảm thấy anh hai nhà cậu dù cho ở góc này cũng đẹp trai muốn xỉu.
Tô Trì góc chết vẫn đẹp trai muốn xỉu mở miệng nói, “Cậu đang làm gì?”
Đầu óc mờ mịt của Tô Hồi Ý hơi sáng sủa lên một tí, rụt người ra khỏi Tô Trì, quay đầu ngại ngùng, “Tại em cảm thấy, anh hai, đáng tin.”
Tô Trì cười gằn, túm phần da sau gáy cậu ném ra ngoài.
…
Sáng hôm sau lúc Tô Hồi Ý rời giường, Tô Trì đã tắm rửa xong, cậu cầm máy sấy tóc trả lễ lại, “Em sấy tóc giúp anh hai nhé?”
Tô Trì lấy máy sấy tóc lại, “Không cần, tôi sợ tóc tôi làm xướt ngón tay quý báu của cậu.”
Tô Hồi Ý được thương mà lo, “Không cần phải lo lắng cho em vậy đâu…”
Tô Trì “cạch” một tiếng mở máy sấy, thổi bay cái rắm phọt ra từ miệng cậu.
Hành trình hôm nay của gia đình họ là đến lâm viên ở địa phương.
Tất cả mọi người đều mặc đồ thường dễ cử động, Tô Hồi Ý mặc áo thun giày thể quần vận động, lưng đeo balo trông như một cậu sinh viên.
Lúc cả nhà chuẩn bị xuất phát, Tô Trì xách hai cái tai trên balo sau lưng cậu, “Cái này là cái gì?”
Vu Hâm Nghiên cười từ ái vô cùng, “Là con thỏ đó, thỏ đáng yêu như vậy, có phải rất hợp với Tiểu Ý đúng không?”
Tô Kỷ Đông khen nàng, “Mình đúng là rất tinh mắt!”
Vẻ mặt ba anh em cùng lúc trở nên khó có thể dùng lời diễn tả được.
Tô Hồi Ý lại không hề thấy ngại với chuyện một thằng con trai như mình mà mang balo thỏ con, “Mẹ thích thì con mang~ he he he he.”
Từ chỗ ở đến lâm viên chừng một tiếng ngồi xe, Tô Kỷ Đông bao riêng một chiếc xe tại chỗ, ngồi cả đoạn đường cũng coi như là thoải mái.
Đến lâm viên vào buổi sáng, từ đằng xa đã nhìn thấy khu rừng mưa nhiệt đới bên trong, rặng núi thấp trải dài, thấp thoáng trông thấy đường núi ghập ghềnh và du khách trong rừng cây xanh um tươi tốt.
Đang mùa du lịch, chỗ cổng vào đã có một hàng người đứng xếp hàng, có cả người đi theo đoàn lữ hành, hướng dẫn viên đang cầm loa kêu người.
Tô Kỷ Đông đã đặt trước vé nhanh dành cho khách VIP, rất nhanh đã nhân viên đi ra dẫn họ vào bằng một cổng khác.
Tô Hồi Ý lại một lần nữa được cảm nhận cảm giác sung sướng khi làm mưa làm gió, đeo balo bé thỏ con tỏa ra vầng sáng hạnh phúc vô cùng!
Cái gọi là lối đi nhanh đó là ngồi cáp treo từ đường phụ lên thẳng sườn núi. Cáp treo một lượt hai người, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đi lên trước, Tô Đĩnh hào hứng phấn khởi quay đầu, “Em út~ ngồi chung với anh tư nè.”
Tô Hồi Ý cột mình với Tô Trì trong một giây, trợn mặt nói, “Anh hai đã tìm được em trước rồi, anh tư ngồi chung với anh ba đi.”
Tô Trì, “…”
Tô Đĩnh khều tóc mái của mình, “Ờm~ nhưng mà anh sợ là anh ba không thích ngồi chung với “người”.”
Tô Giản Thần, “…”
Tô Hồi Ý hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, “Vậy thì ngồi chung với anh tư không phải là đúng rồi sao?”
Tô Đĩnh, “…”
Công cuộc phân nhóm kết thúc bằng sự im lặng của tập thể ba anh em, Tô Hồi Ý lên ngôi vương giả bám Tô Trì lên cáp tro.
Sau khi lên hai người hai bên trái phải ngồi đối diện nhau. Bên cạnh và dưới chân đều là rừng cây rậm rạp, Tô Hồi Ý áp vào cửa kính ngóng xuống dưới, chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, “Anh hai, hình như em sợ độ cao.”
“Bệnh vặt của cậu không ít nhỉ.”
Một bàn tay vươn đến nắm tai thỏ kéo cậu ngồi yên xuống ghế. Tô Trì liếc nhìn balo căng phồng của cậu, “Mang theo thứ gì vậy?”
Tô Hồi Ý “rẹt” một tiếng kéo dây kéo ra —— thạch, khoai chiên, nước có ga, bánh mì… phối cùng hai cái tai trên balo, không biết còn tưởng là học sinh tiểu học đi chơi xuân.
Gân xanh hằn lên trên trán Tô Trì cái, “Cậu mang nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì?”
Tô Hồi Ý, “Để dọc đường đói bụng ăn.”
Ánh mắt của Tô Trì nhìn cậu như đang nhìn một con heo, “Hôm nay phải đi đường rất lâu, khinh trang thượng trận
(đồ nhẹ lên đường) cậu không biết sao?”
Tô Hồi Ý lần thứ hai truy điệu định luật bảo toàn năng lượng, “Em có thể vừa ăn vừa đi, chuyển thế năng trọng trường thành động năng.”
Tô Trì vỗ tay tán thưởng, “Một bước tiến nhảy vọt trong vật lý.”
Xuống cáp treo xong là đến giữa sườn núi. Vu Hâm Nghiên đội mũ che nắng đang xem bản vẽ đường trong tay, “Có một cái cầu dây qua thung lũng đằng trước, đến ngọn đồi tiếp theo là con đường thủy tinh dài ba ngàn mét.”
Tô Hồi Ý cảm thấy chân mình lại bắt đầu run lên bần bật, trước khi tới cậu không biết là mấy thứ k1ch thích gì đó như thế!
Cậu đã từng nghe thấy con đường thủy tinh ở thế giới cũ rồi, nhưng bởi vì sợ độ cao nên chưa từng đi bao giờ, không ngờ đột nhiên chưa kịp chuẩn bị gì đã phải đối diện trực tiếp với nỗi sợ rồi!
Tô Hồi Ý giơ tay tóm được Tô Trì, định hấp thu một ít lực.
Ngay lúc tay của hai người nắm lấy nhau Tô Giản Thần đã quay đầu đi ngay, vẻ mặt hắn không giấu được gì, Tô Đĩnh bên cạnh theo ánh mắt của hắn đáp xuống nơi hai người chạm nhau, ngừng vài giây.
Tô Trì đã bị tóm thành quen, hắn cũng vừa mới biết Tô Hồi Ý sợ độ cao, nên lúc này cũng không đẩy cậu, cứ để cậu vắt lên như vậy.
Mặt trời trên đỉnh đầu lớn hơn, phản chiếu xuống mặt kính dưới chân trắng xóa, du khách xung quanh túm năm tụm ba, nhao nhao nói chuyện.
Người nhà họ Tô im lặng không nói, chỉ tướng mạo khí chất bỏ xa người ngoài một đoạn dài, nhất là mấy anh em bọn họ, ai cũng có nét đặc sắc riêng, đứng trong đám đông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Tầm mắt và lời nghị luận xung quanh như có như không truyền tới, Tô Hồi Ý nắm tay Tô Trì di chuyển về phía trước, chợt có vài âm thanh bay đến tai cậu:
“Bà thấy mấy anh đẹp trai đó không, tui muốn ngạt thở với mấy cái sự đẹp trai đó! Nhưng mà tui thích nhất anh mặc đồ đen á.”
“Cái anh đứng kế cũng đẹp trai quá kìa, trên cổ còn có nốt ruồi son, đẹp ghê!”
“Ấy! Hai người họ nắm tay nhau kìa bà thấy không, đậu đậu, không lẽ là…”
Tô Hồi Ý yên lặng buông tay ra. Không, không phải.
Đoàn lữ hành chậm rãi đi về phía trước, không đến trăm mét đã đến đầu cầu dây lơ lửng giữa không trung.
Đi theo du lịch đám người chậm rãi đi về phía trước, không qua trăm mét liền đến không trung cầu dây đầu cầu.
Một hẻm núi trũng sâu giữa hai ngọn núi, rừng mưa nhiệt đới rậm rạp tươi tốt, một cây cầu dây đung đung đưa đưa cứ như vậy vắt ngang qua giữa hẻm núi, hai bên có dây thừng làm chắn, dưới chân là những tấm ván gỗ được đặt ngay ngắn trên những sợi dây cáp.
Tô Hồi Ý lại bắt đầu thấy choáng nữa.
Tô Kỷ Đông đã nắm tay Vu Hâm Nghiên bước lên cầu dây, Vu Hâm Nghiên có vẻ rất hưng phấn, liên tục muốn hất tay Tô Kỷ Đông ra lao nhanh đến với tự do, nhưng ngay lập tức bị nghiêm lệnh trấn áp.
Hai vợ chồng lằng nhà lằng nhằng đi được năm, sáu mét, sau đó là đến mấy cậu con trai.
Tô Đĩnh vừa nhìn thấy cầu dây đã đột nhiên hào hứng hơn hẳn, vừa qua quãng hai đã bỏ anh em nhà mình xông ra ngoài, ở đầu cầu dây thoáng cái chỉ còn ba người Tô Hồi Ý, Tô Trì cùng Tô Giản Thần.
Tô Hồi Ý không nhúc nhích chẳng biết vì sao hai người,bên cạnh cũng không nhúc nhích.
Cậu liếc nhìn Tô Trì, hắn đang đút hai tay vào túi nghiêng đầu nhìn về phía cầu dây, khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo.
Lời muốn nhờ giúp đỡ đảo hai vòng trên đầu lưỡi, Tô Hồi Ý há miệng, đột nhiên Tô Trì có cảm giác, rút một tay ra khỏi túi quần.
“Anh…”
“Có phải cậu sợ cao hay không?” Giọng nói của Tô Giản Thần bỗng nhiên cắt ngang câu mở lời của Tô Hồi Ý, gương mặt thành thật tuấn tú dưới ánh mặt trời sáng loáng hơi đỏ lên.
Một bàn tay đưa tới trước mặt cậu, “Cậu muốn nắm thì nắm.”
Tô Hồi Ý ngây dại, qua khóe mắt, thấy Tô Trì quay đầu lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Giản Thần: Haizz, cậu muốn nắm thì nắm đi.
Tô Trì: Nhìn chằm chằm.jpg
Tô Đĩnh: Cây cầu dây này vui ghê á~
[Dự kiến là ngày 3 sẽ lên VIP, VIP sẽ có ba lần thay đổi trong ngày, ngày mai thì được hai lần~]
__
Bình luận facebook