Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Edit by MaiAnh
Beta by DiiHy
"Là ta, điện hạ, ngày trước từ chối gặp người, là vì chưa đúng thời điểm, mong điện hạ thứ lỗi."
Người này mở miệng ra là một câu điện hạ hai câu điện hạ, nếu không phải Mạc Nhiên đã trải qua cuộc đời của Mạc Nhiễm, chỉ sợ cô sẽ nghĩ hắn là kẻ điên.
Bây giờ Mạc Nhiên đã biết Mạc Nhiễm chính là kiếp trước của mình, nhưng người này không chỉ biết, còn cố tình đem nó viết thành kịch bản để cô diễn, mà ở trong trí nhớ của Mạc Nhiên, không hề tồn tại một người như vậy.
"Cái gì anh cũng biết, vậy rốt cuộc anh...... là ai?" Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông, không muốn bỏ xót một tia biểu cảm nào, càng không muốn cho hắn có cơ hội nói dối.
Vân Hạc đại sư thấy bộ dáng cảnh giác của cô cũng chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó ngồi xuống ghê sô pha mà Tần Thâm đã ngồi trước đó, trong mắt liền lướt qua một tia ghét bỏ.
"Điện hạ nhớ hết tất cả, nhưng hết lần này đến lần khác lại quên mất ta, đúng là làm cho người ta đau lòng mà." Nếu những tên tai to mặt lớn biết đến Vân Hạc đại sư mà thấy một cảnh như vậy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, cái gì mà tiên phong đạo cốt*, có người đàn ông nào có bản lĩnh cao cường lại nói chuyện bằng giọng điệu này.
*Tiên phong đạo cốt: phong cách người tu tiên.
Không chờ Mạc Nhiên kịp phản ứng, Vân Hạc đại sư tiếp tục nói: "Trước kia điện hạ đã cứu ta, sau gặp phải chiến tranh với Man tộc, nếu không phải điện hạ không chịu rời đi trước, thì ta đã có thể bảo vệ điện hạ an toàn."
Mà không phải giống cái tên con nhà võ kia, chỉ có thể cùng người chịu chết.
Cô đã cứu hắn?
Mạc Nhiên lại nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của người đàn ông kia, theo lý mà nói, nếu cô đã cứu hắn, thì sẽ không thể nào không nhớ ra hắn là ai.
Từ từ...... Mạc Nhiên dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất khó tin, ngập ngừng hỏi: "Anh tên là gì?"
Vân Hạc đại sư cười tủm tỉm nói: "Điện hạ thích gọi ta là A Hạc nhất."
Trong lòng Mạc Nhiên kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự kiến của cô.
Quả nhiên...... Người này không có xuất hiện trong trí nhớ của cô, vì A Hạc là tên mà cô đã tự đặt bạch hạc được cô cứu!
Vân Hạc đại sư chính là bạch hạc?!
Đã trải qua chuyện đầu thai sang kiếp khác, lại từng trọng sinh vào trong quyển sách, nên khi biết một con bạch hạc có thể biến thành người cũng không làm cho Mạc Nhiên kinh ngạc lắm.
"Nếu ngươi có thể hóa thành người, vậy sao lúc trước vết thương lành rồi lại không rời đi, còn có quyển tiểu thuyết xuất hiện trong hòm thư của ta chắc cũng là ngươi tìm cách bỏ vào, tại sao ta và Tần Thâm lại đến nơi này?"
Mạc Nhiên thật sự có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp, bây giờ đã tìm thấy người có thể giải quyết những yếu tố quan trọng gây hoang mang cho mình, cô đã không nhịn nổi muốn biết đáp án ngay lập tức.
Vân Hạc đại sư bỏ qua vấn đề thứ nhất, trực tiếp trả lời câu hỏi thứ hai: "Đúng vậy, cũng giống quyển kịch bản này, quyển tiểu thuyết đó cũng là do ta viết xong chuyển đến hòm thư của điện hạ. Vì nếu dựa theo hướng đi của định mệnh thì hai người...... Ngay cả Tần Thâm đều đang ở kiếp thứ ba, các người cũng sẽ có kết cục không tốt, thậm chí không có cơ hội nhận ra nhau giống như trong sách ta đã viết."
Hắn vốn dĩ chính là một con bạch hạc đã tu luyện đến từ Tu Chân giới, lúc ấy ở Tu Chân giới xảy ra chuyện nên mới bị ép xuống nhân gian lánh nạn, ai ngờ liền đụng phải tên hoàng đế chết tiệt kia.
Sau khi được Mạc Nhiễm cứu, người ở Tu Chân giới lại rất chú ý luật nhân quả, vì thế đã lựa chọn ở lại tìm cách báo đáp. Nhưng không ngờ, ân nghĩa còn chưa trả được, đã đem lòng mình để lại ở Nhân giới.
Chỉ là hắn biết tâm của Mạc Nhiễm hoàn toàn để trên người Tần Sâm, cho nên hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nói ra tâm ý của mình, chỉ là muốn tìm được Mạc Nhiễm sau khi chết, muốn tìm được kiếp sau của nàng.
Nhưng Vân Hạc đã nhìn thấy vận mệnh của hai người có nhiều chông gai. Ở kiếp thứ nhất Tần Sâm là tướng quân, tuy bảo vệ cho đất nước, nhưng đã ra tay giết hại rất nhiều người, cho nên Thiên Đạo đã an bài kiếp tiếp theo của Tần Sâm không lúc nào không phải bi kịch. Thậm chí Mạc Nhiễm ở bên cạnh hắn số phận kém theo. Chỉ là Mạc Nhiễm có công lớn cứu nhân dân của một thành, nên sau khi kết thúc kiếp thứ ba cô sẽ không còn bị ảnh hưởng.
Nhưng mà Tần Sâm thì không được.
Nếu không làm cái gì đó, dựa theo hướng đi của vận mệnh, thì kiếp thứ tư thứ năm của Tần Sâm vẫn như cũ không có kết cục gì tốt đẹp, Mạc Nhiễm cũng không thể ở bên hắn lâu dài.
Tuy rằng không thích tên Tần Sâm kia, nhưng Vân Hạc vẫn hy vọng Mạc Nhiễm có thể hạnh phúc.
Vì vậy hắn vẫn là nhúng tay vào.
Gửi mọi chuyện xảy ra ở kiếp thứ ba cho Mạc Nhiên, biến cô trở thành tiểu công chúa Mạc Nhiên của kiếp này. Sau đó dùng chút thủ đoạn lôi luôn người đàn ông tên Tần Thâm kia đến đây. Về phần hai khối ngọc một trắng một đen, tất nhiên cũng là do hắn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Mà bản thân hắn, liền hóa thân thành Vân Hạc đại sư, ở thế giới này chờ cô đến. Còn cái tên Vân Hạc này vừa khéo đồng âm với danh hiệu trước kia của Mạc Nhiên. Với lại hắn vốn là một con hạc, nên quyết định dùng cái tên này.
Vân Hạc không phải là người làm việc thiện mà không để lại tên, vì thế đã nói toàn bộ mọi chuyện cho Mạc Nhiên biết, dù cô không thích hắn, nhưng hắn vẫn muốn cô nhớ đến hắn.
Suy cho cùng, là một người của Tu Chân giới mà lại nhúng tay vào việc của nhân gian, tuổi thọ của hắn cũng không dài.
Đột nhiên biết chuyện này, Mạc Nhiên khó mà khống chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ.
"Ta chỉ là cứu ngươi một lần, ngươi không cần phải làm đến mưc này." Giọng nói của Mạc Nhiên có chút khô khốc, tuy cô không biết người này sử dụng cách nào để làm được những chuyện này, nhưng Mạc Nhiên không phải kẻ ngốc, thay đổi vận mệnh của một người, cái giá phải trả sẽ lớn đến mức như thế nào?
Hình như Vân Hạc nhìn ra sự thận trọng của cô, hắn khẽ cười một tiếng: "Làm cũng đã làm, ta cũng sẽ không hối hận, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."
"Tốt rồi, tôi cũng không thể ở lại đây quá lâu, sau này vận mệnh của cô và hắn đã được thay đổi, sẽ không xảy ra chuyện gì, nên người hãy yên tâm mà sống xong một kiếp này. Cô và Mạc Nhiên ở đây coi như là cùng một người, cho nên cha mẹ cô ấy cũng chính là cha mẹ của cô, cô không cần lo lắng về chuyện khác."
Nói xong câu đó, người đàn ông với khí chất tiên phong đạo cốt liền đứng lên, xoa xoa đỉnh đầu Mạc Nhiên, sau đó buông tay xuống.
"Nếu là cô thật sự băn khoăn, thì hãy quay xong kịch bản của tôi đi, vì vốn dĩ đó cũng chính là kiếp trước của cô."
Vân Hạc đại sư bất chợt đến, cũng bất chợt rời đi. Trong nháy mắt làm cho Mạc Nhiên hoảng loạn, người đàn ông đang ngồi trong phòng bệnh cũng biến mất như chưa từng thấy, cô là người duy nhất còn lại ở không gian rộng lớn này.
Nhìn cánh cửa thật lâu, cô mới lẩm bẩm nói:
"Cảm ơn ngươi, A Hạc."
24/08/2020
Editor có lời muốn nói: Ở chương này mình để xưng hô giữa Vân Hạc và Mạc Nhiên hơi loạn một tý. Lúc đầu Vân Hạc xưng hô với Mạc Nhiên là 'điện hạ - ta' vì muốn Mạc Nhiên nhớ lại mình, Mạc Nhiên xưng hô với Vân Hạc là 'anh - tôi' vì không biết Vân Hạc là Bạch Hạc chỉ nghĩ đây là người đàn ông 30 tuổi của hiện đại). Đoạn sau thì Mạc Nhiên biết rồi nên mình để 'ta - ngươi', còn có một đoạn để 'tôi -cô trong lời của Vân Hạc vì đoạn này Vân Hạc nói với Mạc Nhiên đang ở hiện tại không phải Mạc Nhiễm.
Nếu lúc đọc cảm thấy có đoạn nào không hợp lý thì cứ cmt để mình xem lại ạ^^! Cảm ơn các tiểu khả ái❤
Beta by DiiHy
"Là ta, điện hạ, ngày trước từ chối gặp người, là vì chưa đúng thời điểm, mong điện hạ thứ lỗi."
Người này mở miệng ra là một câu điện hạ hai câu điện hạ, nếu không phải Mạc Nhiên đã trải qua cuộc đời của Mạc Nhiễm, chỉ sợ cô sẽ nghĩ hắn là kẻ điên.
Bây giờ Mạc Nhiên đã biết Mạc Nhiễm chính là kiếp trước của mình, nhưng người này không chỉ biết, còn cố tình đem nó viết thành kịch bản để cô diễn, mà ở trong trí nhớ của Mạc Nhiên, không hề tồn tại một người như vậy.
"Cái gì anh cũng biết, vậy rốt cuộc anh...... là ai?" Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông, không muốn bỏ xót một tia biểu cảm nào, càng không muốn cho hắn có cơ hội nói dối.
Vân Hạc đại sư thấy bộ dáng cảnh giác của cô cũng chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó ngồi xuống ghê sô pha mà Tần Thâm đã ngồi trước đó, trong mắt liền lướt qua một tia ghét bỏ.
"Điện hạ nhớ hết tất cả, nhưng hết lần này đến lần khác lại quên mất ta, đúng là làm cho người ta đau lòng mà." Nếu những tên tai to mặt lớn biết đến Vân Hạc đại sư mà thấy một cảnh như vậy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, cái gì mà tiên phong đạo cốt*, có người đàn ông nào có bản lĩnh cao cường lại nói chuyện bằng giọng điệu này.
*Tiên phong đạo cốt: phong cách người tu tiên.
Không chờ Mạc Nhiên kịp phản ứng, Vân Hạc đại sư tiếp tục nói: "Trước kia điện hạ đã cứu ta, sau gặp phải chiến tranh với Man tộc, nếu không phải điện hạ không chịu rời đi trước, thì ta đã có thể bảo vệ điện hạ an toàn."
Mà không phải giống cái tên con nhà võ kia, chỉ có thể cùng người chịu chết.
Cô đã cứu hắn?
Mạc Nhiên lại nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của người đàn ông kia, theo lý mà nói, nếu cô đã cứu hắn, thì sẽ không thể nào không nhớ ra hắn là ai.
Từ từ...... Mạc Nhiên dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất khó tin, ngập ngừng hỏi: "Anh tên là gì?"
Vân Hạc đại sư cười tủm tỉm nói: "Điện hạ thích gọi ta là A Hạc nhất."
Trong lòng Mạc Nhiên kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự kiến của cô.
Quả nhiên...... Người này không có xuất hiện trong trí nhớ của cô, vì A Hạc là tên mà cô đã tự đặt bạch hạc được cô cứu!
Vân Hạc đại sư chính là bạch hạc?!
Đã trải qua chuyện đầu thai sang kiếp khác, lại từng trọng sinh vào trong quyển sách, nên khi biết một con bạch hạc có thể biến thành người cũng không làm cho Mạc Nhiên kinh ngạc lắm.
"Nếu ngươi có thể hóa thành người, vậy sao lúc trước vết thương lành rồi lại không rời đi, còn có quyển tiểu thuyết xuất hiện trong hòm thư của ta chắc cũng là ngươi tìm cách bỏ vào, tại sao ta và Tần Thâm lại đến nơi này?"
Mạc Nhiên thật sự có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp, bây giờ đã tìm thấy người có thể giải quyết những yếu tố quan trọng gây hoang mang cho mình, cô đã không nhịn nổi muốn biết đáp án ngay lập tức.
Vân Hạc đại sư bỏ qua vấn đề thứ nhất, trực tiếp trả lời câu hỏi thứ hai: "Đúng vậy, cũng giống quyển kịch bản này, quyển tiểu thuyết đó cũng là do ta viết xong chuyển đến hòm thư của điện hạ. Vì nếu dựa theo hướng đi của định mệnh thì hai người...... Ngay cả Tần Thâm đều đang ở kiếp thứ ba, các người cũng sẽ có kết cục không tốt, thậm chí không có cơ hội nhận ra nhau giống như trong sách ta đã viết."
Hắn vốn dĩ chính là một con bạch hạc đã tu luyện đến từ Tu Chân giới, lúc ấy ở Tu Chân giới xảy ra chuyện nên mới bị ép xuống nhân gian lánh nạn, ai ngờ liền đụng phải tên hoàng đế chết tiệt kia.
Sau khi được Mạc Nhiễm cứu, người ở Tu Chân giới lại rất chú ý luật nhân quả, vì thế đã lựa chọn ở lại tìm cách báo đáp. Nhưng không ngờ, ân nghĩa còn chưa trả được, đã đem lòng mình để lại ở Nhân giới.
Chỉ là hắn biết tâm của Mạc Nhiễm hoàn toàn để trên người Tần Sâm, cho nên hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nói ra tâm ý của mình, chỉ là muốn tìm được Mạc Nhiễm sau khi chết, muốn tìm được kiếp sau của nàng.
Nhưng Vân Hạc đã nhìn thấy vận mệnh của hai người có nhiều chông gai. Ở kiếp thứ nhất Tần Sâm là tướng quân, tuy bảo vệ cho đất nước, nhưng đã ra tay giết hại rất nhiều người, cho nên Thiên Đạo đã an bài kiếp tiếp theo của Tần Sâm không lúc nào không phải bi kịch. Thậm chí Mạc Nhiễm ở bên cạnh hắn số phận kém theo. Chỉ là Mạc Nhiễm có công lớn cứu nhân dân của một thành, nên sau khi kết thúc kiếp thứ ba cô sẽ không còn bị ảnh hưởng.
Nhưng mà Tần Sâm thì không được.
Nếu không làm cái gì đó, dựa theo hướng đi của vận mệnh, thì kiếp thứ tư thứ năm của Tần Sâm vẫn như cũ không có kết cục gì tốt đẹp, Mạc Nhiễm cũng không thể ở bên hắn lâu dài.
Tuy rằng không thích tên Tần Sâm kia, nhưng Vân Hạc vẫn hy vọng Mạc Nhiễm có thể hạnh phúc.
Vì vậy hắn vẫn là nhúng tay vào.
Gửi mọi chuyện xảy ra ở kiếp thứ ba cho Mạc Nhiên, biến cô trở thành tiểu công chúa Mạc Nhiên của kiếp này. Sau đó dùng chút thủ đoạn lôi luôn người đàn ông tên Tần Thâm kia đến đây. Về phần hai khối ngọc một trắng một đen, tất nhiên cũng là do hắn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Mà bản thân hắn, liền hóa thân thành Vân Hạc đại sư, ở thế giới này chờ cô đến. Còn cái tên Vân Hạc này vừa khéo đồng âm với danh hiệu trước kia của Mạc Nhiên. Với lại hắn vốn là một con hạc, nên quyết định dùng cái tên này.
Vân Hạc không phải là người làm việc thiện mà không để lại tên, vì thế đã nói toàn bộ mọi chuyện cho Mạc Nhiên biết, dù cô không thích hắn, nhưng hắn vẫn muốn cô nhớ đến hắn.
Suy cho cùng, là một người của Tu Chân giới mà lại nhúng tay vào việc của nhân gian, tuổi thọ của hắn cũng không dài.
Đột nhiên biết chuyện này, Mạc Nhiên khó mà khống chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ.
"Ta chỉ là cứu ngươi một lần, ngươi không cần phải làm đến mưc này." Giọng nói của Mạc Nhiên có chút khô khốc, tuy cô không biết người này sử dụng cách nào để làm được những chuyện này, nhưng Mạc Nhiên không phải kẻ ngốc, thay đổi vận mệnh của một người, cái giá phải trả sẽ lớn đến mức như thế nào?
Hình như Vân Hạc nhìn ra sự thận trọng của cô, hắn khẽ cười một tiếng: "Làm cũng đã làm, ta cũng sẽ không hối hận, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."
"Tốt rồi, tôi cũng không thể ở lại đây quá lâu, sau này vận mệnh của cô và hắn đã được thay đổi, sẽ không xảy ra chuyện gì, nên người hãy yên tâm mà sống xong một kiếp này. Cô và Mạc Nhiên ở đây coi như là cùng một người, cho nên cha mẹ cô ấy cũng chính là cha mẹ của cô, cô không cần lo lắng về chuyện khác."
Nói xong câu đó, người đàn ông với khí chất tiên phong đạo cốt liền đứng lên, xoa xoa đỉnh đầu Mạc Nhiên, sau đó buông tay xuống.
"Nếu là cô thật sự băn khoăn, thì hãy quay xong kịch bản của tôi đi, vì vốn dĩ đó cũng chính là kiếp trước của cô."
Vân Hạc đại sư bất chợt đến, cũng bất chợt rời đi. Trong nháy mắt làm cho Mạc Nhiên hoảng loạn, người đàn ông đang ngồi trong phòng bệnh cũng biến mất như chưa từng thấy, cô là người duy nhất còn lại ở không gian rộng lớn này.
Nhìn cánh cửa thật lâu, cô mới lẩm bẩm nói:
"Cảm ơn ngươi, A Hạc."
24/08/2020
Editor có lời muốn nói: Ở chương này mình để xưng hô giữa Vân Hạc và Mạc Nhiên hơi loạn một tý. Lúc đầu Vân Hạc xưng hô với Mạc Nhiên là 'điện hạ - ta' vì muốn Mạc Nhiên nhớ lại mình, Mạc Nhiên xưng hô với Vân Hạc là 'anh - tôi' vì không biết Vân Hạc là Bạch Hạc chỉ nghĩ đây là người đàn ông 30 tuổi của hiện đại). Đoạn sau thì Mạc Nhiên biết rồi nên mình để 'ta - ngươi', còn có một đoạn để 'tôi -cô trong lời của Vân Hạc vì đoạn này Vân Hạc nói với Mạc Nhiên đang ở hiện tại không phải Mạc Nhiễm.
Nếu lúc đọc cảm thấy có đoạn nào không hợp lý thì cứ cmt để mình xem lại ạ^^! Cảm ơn các tiểu khả ái❤
Bình luận facebook