Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16
Thời gian chờ cập nhật chưa bao giờ dài đến thế.
Lúc đầu Nguyễn Thu Thu không ngừng tải lại trang, sau đó cách mấy phút tải lại một lần, buồn ngủ chết người, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Khuôn mặt Trình Tuyển bất chợt hiện ra trong đầu làm cô tỉnh táo lại. Thời gian dài như vậy, không biết mọi người bên kia thế nào rồi, sao mà cô lo quá. Cô tiến vào thế giới này lúc giữa trưa, không biết lúc này bên Trình Tuyển đang là ngày hay đêm nữa.
Trình Tuyển, anh ấy hẳn là vẫn ổn nhỉ.
Cái bụng xẹp đi vì đói lại bắt đầu giày vò thần kinh cô rồi.
Nguyễn Thu Thu thở dài, chỉ hi vọng tất cả đều có thể tiến hành theo dự định của cô. Ngay lúc cô ngàn mong vạn đợi, tác giả rốt cuộc đã cập nhật ba chương phiên ngoại.
May là tài khoản vẫn còn dư xu, Nguyễn Thu Thu vội vàng nhấn vào chương mới nhất.
Cô kéo căng dây thần kinh, nhanh chóng đọc một lần.
Chương thứ nhất tên là Ảnh xưa, nói về kiếp trước của nữ chính Từ Bích Ảnh.
Tại đây, tác giả giải thích bối cảnh một lần nữa.
Nữ chính Từ Bích Ảnh và nam chính Cố Du là thanh mai trúc mã, nhưng kiếp trước Cố Du chỉ xem cô là em gái, nếu không phải Từ Bích Ảnh nỗ lực tranh thủ, bọn họ cũng không đến với nhau rồi. Hoàn cảnh lớn lên khiến cô thiếu hụt cảm giác an toàn, lại nhạy cảm, đa nghi, dễ chối bỏ chính mình. Cô coi hôn nhân tựa như cọng rơm cứu mạng, nhưng cũng dễ dàng hại người hại mình.
Đồng thời, trước khi trùng sinh nữ chính nghe nói bạch nguyệt quang Trình Tuyển bị người thọc một đao, hiện đang cấp cứu, lành ít dữ nhiều, lúc này Từ Bích Ảnh vừa yêu vừa hận Trình Tuyển chỉ cảm thấy vui sướng, không nhịn được khóc lớn một trận.
Đọc đến đây, Nguyễn Thu Thu hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói tựa như nguyền rủa mà Từ Bích Ảnh từng nói với cô, thì ra thật sự có chuyện này sao?
Vừa nghĩ tới Trình Tuyển bị thương ở một nơi mà cô không cách nào chạm tới, cô liền lo muốn chết.
Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, chậm rãi mở ra chương sau.
Phiên ngoại 2 tên là Phía sau cổ tích.
Chương này nói về cuộc sống sau khi kết hôn của Cố Du và Từ Bích Ảnh. Ban đầu hai người vợ chồng hoà hợp, yêu thương có thừa. Về sau, công việc của Cố Du ngày càng nhiều, anh dần nổi tiếng, được rất nhiều người chào đón, Từ Bích Ảnh dù có dịu dàng quan tâm hơn nữa thì cuộc nói chuyện của hai người cũng chỉ giới hạn trong vấn đề củi gạo dầu muối.
Từ Bích Ảnh bắt đầu lo nghĩ, lại thêm việc muốn mang thai mà thai không đậu, giữa hai người bắt đầu xuất hiện xích mích nhỏ, song mỗi một lần đều là do cô cố tình gây sự. Lúc đầu Cố Du còn nhường nhịn, dần dần về sau, Cố Du cũng lãnh đạm. Anh học được cách giết thời gian vào công việc mà không phải về đến nhà đối mặt với những hiềm nghi và phiền não vô tận.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, Cố Du đề nghị ly hôn.
Từ Bích Ảnh quá đỗi mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng đồng ý quyết định này. Cô mang theo rương hành lý rời khỏi lồng giam, khoảnh khắc bước chân khỏi cửa, vừa tiếc nuối lại vừa nhẹ nhõm.
Cô cứ đứng đó, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc bước tiếp theo mình phải đi thế nào đây.
Chương 3 có tên Sau giấc mộng xưa.
Từ Bích Ảnh tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường bệnh, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài.
Trúc mã Cố Du đã kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng rất tốt, còn bạch nguyệt quang Trình Tuyển cũng được cứu sống, đang ở bệnh viện chữa thương. Lúc này Từ Bích Ảnh mới biết được, hoá ra Trình Tuyển lại là ông chủ Gia Trừng. Cô luôn so sánh hai thế giới với nhau, lo được lo mất, đến cuối cùng lại chẳng được gì.
Cô nằm trên giường bệnh ngẩn người.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, chỉ là tương lai của Từ Bích Ảnh, phải do tự cô ấy quyết định.
…...
Rõ ràng truyện đã hoàn rồi, nhưng ở chương cuối, tác giả lại thêm vào mấy chữ in hoa: Vĩnh viễn không kết thúc.
Tác giả còn nhắn nhủ lại mấy lời, nàng viết: ba thế giới, ba loại cuộc đời, trong chuyện này tôi không thể đưa ra bất kỳ đánh giá nào cả. Cuộc sống của các nhân vật trong truyện vẫn tiếp tục, mỗi người bọn họ đều có câu chuyện của riêng mình. Tôi không hi vọng vì truyện kết thúc mà khiến cuộc sống của họ cũng ngừng lại theo, bởi vậy câu chuyện này vĩnh viễn không kết thúc.
"..."
Nhìn đến đây, Nguyễn Thu Thu căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi mà cũng không nhận ra.
Cô nghĩ, nếu vậy, có phải một ngày nào đó mình có thể quay lại thế giới kia, không cần phải lo lắng hay không?
Cơn kích động qua đi, Nguyễn Thu Thu xích lại gần máy tính, muốn để lại một bình luận. Đang lúc cô đánh chữ lại nghe thấy tiếng ồn ào bên tai, giống như từ một vùng quê mênh mông nào truyền tới, xuyên qua màng nhĩ, mềm mại gõ vào tim cô.
Tim cô đập ngày một nhanh, thình thịch, thình thịch.
Nguyễn Thu Thu mở to đôi mắt, con chữ trên màn hình nhảy nhót loạn xạ, nhìn không rõ. Đầu cô choáng váng, ra sức dụi dụi mắt, dưới chân bỗng nhiên đạp hụt. Cô vô thức ngửa về đằng sau, sau lưng lúc này đã không còn ghế tựa, hai tay bất lực quơ quào, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã chổng vó trên đường nhựa lạnh lẽo.
Anh trai quản lý đang bận bịu kiểm tra máy tính chợt nghe có tiếng kêu, anh kinh ngạc nhìn chỗ ngồi của Nguyễn Thu Thu rồi đi qua bên đó. Chỗ ngồi trống rỗng, áo khoác vắt trên lưng ghế, màn hình máy tính đen sì. Thấy trên mặt đất có thứ gì lóe loé, anh cúi xuống nhặt, ra là một đôi khuyên tai tinh xảo.
Anh quản lý lặng im suy nghĩ.
...
Một lát sau, Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, cơ thể không tự chủ được run lên.
Cô cúi đầu, hai tay sờ vào nền tuyết lạnh, xúc cảm này sao mà chân thực quá. Bầu trời đen kịt thả xuống mấy bông tuyết, lả tả rơi trên tóc và quần áo cô, chẳng bao lâu, cô đã trông như người tuyết.
Cô ngu người đơ ra, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái mũi ngưa ngứa, cả người lạnh cóng tựa khối băng.
"Ách xì!"
Nguyễn Thu Thu hắt hơi một cái, sực tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng run lẩy bẩy ôm chặt hai tay.
"Ách xì ách xì ách xì!"
Mới vừa rồi còn ở quán net, Nguyễn Thu Thu nực nội quá mới cởi áo khoác, xắn tay áo nhìn chằm chằm máy vi tính, hưởng ké máy lạnh, giờ thì hay rồi, lại ném cô vào giữa mùa đông rét mướt. Không có áo khoác, cô chỉ mặc mỗi một bộ đồ phong phanh, vào thời tiết như này thì chẳng khác nào không mặc, gió lạnh thổi vù vù qua quần áo cô, lạnh đến thấu xương.
Chờ chút.
Mùa đông?
Nguyễn Thu Thu nhận ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, không phải đang sắp đến mùa hè à, sao đã mùa đông rồi?
Cô móc điện thoại ra khỏi túi, khởi động lại mấy lần, điện thoại cạn sạch pin rồi, có mở mấy lần cũng vô dụng. Cô ảo não phủi tay. Giữa đêm đông rét lạnh, người đi đường hấp tấp lấy áo lạnh dày cộm bọc mình lại, ai cũng tò mò nhìn cô. Đầu tóc rối bù, ra sức phủi tay, kiểu này chỉ có bị điên thôi.
Bọn họ không khỏi thở dài, một cô gái xinh đẹp khoẻ mạnh đến vậy mà lại bị điên, tội nghiệp ghê á.
Điện thoại hết pin chẳng được tích sự gì, trước mắt cũng chỉ có thể tìm chỗ nào đó nạp điện, sau đó tìm hiểu xem mình đang ở đâu. Nguyễn Thu Thu xác định trăm phần trăm là cô đã trở lại thế giới trong truyện rồi, nhưng đây chắc chắn không phải thời điểm cô biến mất.
Ngộ nhỡ không phải thế giới kia thì sao?
Ngộ nhỡ cô xuyên vào thời điểm Trình Tuyển còn chưa thích mình thì sao?
Ngộ nhỡ ---
Nguyễn Thu Thu không còn dám tưởng tượng đến khả năng khác nữa. Cô đứng dậy, lạnh run khiến mặt đỏ phừng phừng, chân như giẫm trên băng, mỗi bước đi đều gian nan.
Đi mãi đi mãi, nước mắt cô lại chảy xuống.
Chỗ này cô chưa từng đi qua, thật vất vả mới trở về, nếu Trình Tuyển không nhận ra cô, cô thật sự sẽ khóc chết mất.
Cô nghĩ kĩ rồi, thằng chó Trình Tuyển kia mà dám quên cô, cô sẽ tẩn anh một trận, buộc anh phải thích mình. Hai người bọn họ khóa cứng với nhau rồi, muốn rời đi hả? Đừng có mơ!
Nước mắt chảy xuống sắp kết băng, Nguyễn Thu Thu lạnh đến mức đi lại đờ đẫn, bước không lên, ngay cả động tác lau nước mắt đơn giản mà cũng làm cực kì gian nan.
Xa xa có một chiếc xe cảnh sát tuần tra chậm rãi lái về phía Nguyễn Thu Thu, cô cứng đờ phất phất tay, ra hiệu bọn họ dừng lại.
Anh cảnh sát ngồi trên ghế lái phụ liếc về phía Nguyễn Thu Thu, sau đó dừng xe, cầm áo khoác xuống xe, trước tiên choàng cho Nguyễn Thu Thu rồi mới hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, cô bị cướp sao?" Cô gái trước mặt mặc dù nhìn hơi nhếch nhác, trên người vừa uớt vừa bẩn nhưng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt lại trong trẻo. Bọn họ gặp nhiều người rồi, cô gái này vừa nhìn đã biết chắc chắn không có vấn đề về tâm thần.
Nguyễn Thu Thu được dìu đến ghế sau, điều hòa mở vừa đủ, cô dần lấy lại sức, chợt thấy tay chân đớn đau bỏng rát. Cơ thể không thích ứng ngay được, cả gương mặt cũng bị nung đỏ, cô khó chịu chết mất. Cổ họng cô có hơi ngứa, vội ho khan vài tiếng, anh cảnh sát lái xe phía trước quay xuống nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Thu Thu đang muốn nói chuyện lại nhịn không được ho khan. Cổ họng lại ngứa, toàn thân nóng lên, đoán chừng là bị cảm lạnh rồi.
Viên cảnh sát kia nói: "Chắc là do lạnh quá, mang về cảnh cục trước đi, cho cổ uống chút nước ấm đã."
"Được."
Cục cảnh sát ở ngay gần đây, Nguyễn Thu Thu mặc áo khoác bước vào, đám đàn ông đang ầm ĩ ăn đồ ăn nhanh đồng loạt dừng lại, nhìn chằm chằm bọn cô.
Nguyễn Thu Thu bị nhìn chằm chằm, hơi rụt rè, vừa ho khan vừa bụm mặt, đừng nhìn cô mãi thế chứ. Một cảnh sát trung niên buồn cười phất phất tay, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, một đám oắt con, cơm không ăn được thì đừng có ăn."
" y dà, bọn tôi đang quan tâm người dân mà. Cô gái này sao thế?" Một anh lính trẻ cười đùa tí tửng tiến lên, trong tay còn bưng một hộp cơm.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, nhìn vào hộp cơm trong tay anh.
"Ọt ọt ọt..." Cô ngượng ngùng ôm kín bụng.
Cả đám im lặng.
Mấy phút sau.
Trước mặt Nguyễn Thu Thu bày một hộp cơm nóng hổi mới giao và một cốc nước nóng. Trời mới biết cô xấu hổ đến mức muốn khóc luôn, hôm nay không còn mặt mũi nào nữa rồi, cái bụng không biết liêm sỉ này hại cô mất mặt bao nhiêu lần rồi hả, hết lần này tới lần khác lý trí nói với mình phải giữ lại chút xíu mặt mũi, bụng lại cứ ọt ọt ọt không ngừng.
Ngay cả bác cảnh sát đối diện cũng nhịn không được nói: “Ăn đi, thức ăn ngoài còn nhiều lắm."
"Cảm ơn..."
Hỏi mượn mấy anh cảnh sát cục sạc, Nguyễn Thu Thu kiên nhẫn chờ đợi một lúc, màn hình di động vẫn cứ đen thùi lùi, khởi động lại mấy lần đều vô dụng, không biết hỏng hóc chỗ nào rồi.
Về tới đây đã được một hai tiếng, Nguyễn Thu Thu vẫn chưa biết rõ cô đang ở mùa đông năm bao nhiêu.
"Xin hỏi..... bây giờ là lúc nào ạ?" Nguyễn Thu Thu hỏi bác cảnh sát đối diện.
Đối phương nhìn thoáng qua điện thoại di động: "Tám giờ tối."
"Ý của cháu là..... ngày mấy tháng mấy ạ?"
"Sao thế, cô xuyên qua à?"
Một cảnh sát vừa thốt lời, mấy người khác cũng ha hả cười vang. Nguyễn Thu Thu oán thầm, phán chuẩn vãi lìn, không phải xuyên qua thì là gì, nếu như những người này biết bọn họ chẳng qua chỉ là một người qua đường A không tên không họ trong một cuốn truyện, chỉ e đây mới là chuyện đáng buồn.
"Không, cháu hỏi cho biết thôi ạ."
Bác cảnh sát cười ha hả giơ di động ra trước mặt cô. Thấy rõ ràng thời gian trên màn hình, cả người Nguyễn Thu Thu không ổn chút nào.
Từ từ...
Cô đi chỉ mới có nửa ngày mà thế giới này đã qua nửa năm rồi? Nhưng ở thế giới kia, cô đã chết mấy tháng rồi đó!
Nguyễn Thu Thu buộc mình tỉnh táo lại, cô nghĩ, trục thời gian của hai thế giới khác biệt, có lẽ là có tương quan với mình.
"Phương thức liên hệ với người nhà cô là gì?"
"Không nhớ rõ lắm." Dù mỗi ngày đều liên hệ nhưng ai lại đi nhớ kỹ số điện thoại, nick Wechat của mọi người chứ? Nguyễn Thu Thu lúc này hối hận tại sao không nhớ kỹ số điện thoại di động của Trình Tuyển.
Cục cảnh sát này cách Gia Trừng xấp xỉ mười mấy cây số, nếu không biết rõ tình hình, ắt hẳn cảnh sát cũng sẽ không đưa cô về. Trên người không có đồng nào, cảnh ngộ khốn cùng, đã thế bây giờ là lúc nào cũng không biết, đầu óc cô muốn bế tắc luôn.
Nguyễn Thu Thu bưng ly nước, hỏi: "Bác có thể giúp cháu liên hệ với công ty không?"
"Cô nói đi."
"Công ty Gia Trừng, giúp cháu liên lạc với Đồ Nam hoặc là Trình Tuyển. "
Vừa nói ra tên của Đồ Nam và Trình Tuyển, những người khác đồng loạt sửng sốt. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, mãi sau mới có người kinh ngạc hỏi: "Cô là?"
"Tôi là vợ của Trình Tuyển."
Beta: dailynhu16
Thời gian chờ cập nhật chưa bao giờ dài đến thế.
Lúc đầu Nguyễn Thu Thu không ngừng tải lại trang, sau đó cách mấy phút tải lại một lần, buồn ngủ chết người, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Khuôn mặt Trình Tuyển bất chợt hiện ra trong đầu làm cô tỉnh táo lại. Thời gian dài như vậy, không biết mọi người bên kia thế nào rồi, sao mà cô lo quá. Cô tiến vào thế giới này lúc giữa trưa, không biết lúc này bên Trình Tuyển đang là ngày hay đêm nữa.
Trình Tuyển, anh ấy hẳn là vẫn ổn nhỉ.
Cái bụng xẹp đi vì đói lại bắt đầu giày vò thần kinh cô rồi.
Nguyễn Thu Thu thở dài, chỉ hi vọng tất cả đều có thể tiến hành theo dự định của cô. Ngay lúc cô ngàn mong vạn đợi, tác giả rốt cuộc đã cập nhật ba chương phiên ngoại.
May là tài khoản vẫn còn dư xu, Nguyễn Thu Thu vội vàng nhấn vào chương mới nhất.
Cô kéo căng dây thần kinh, nhanh chóng đọc một lần.
Chương thứ nhất tên là Ảnh xưa, nói về kiếp trước của nữ chính Từ Bích Ảnh.
Tại đây, tác giả giải thích bối cảnh một lần nữa.
Nữ chính Từ Bích Ảnh và nam chính Cố Du là thanh mai trúc mã, nhưng kiếp trước Cố Du chỉ xem cô là em gái, nếu không phải Từ Bích Ảnh nỗ lực tranh thủ, bọn họ cũng không đến với nhau rồi. Hoàn cảnh lớn lên khiến cô thiếu hụt cảm giác an toàn, lại nhạy cảm, đa nghi, dễ chối bỏ chính mình. Cô coi hôn nhân tựa như cọng rơm cứu mạng, nhưng cũng dễ dàng hại người hại mình.
Đồng thời, trước khi trùng sinh nữ chính nghe nói bạch nguyệt quang Trình Tuyển bị người thọc một đao, hiện đang cấp cứu, lành ít dữ nhiều, lúc này Từ Bích Ảnh vừa yêu vừa hận Trình Tuyển chỉ cảm thấy vui sướng, không nhịn được khóc lớn một trận.
Đọc đến đây, Nguyễn Thu Thu hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói tựa như nguyền rủa mà Từ Bích Ảnh từng nói với cô, thì ra thật sự có chuyện này sao?
Vừa nghĩ tới Trình Tuyển bị thương ở một nơi mà cô không cách nào chạm tới, cô liền lo muốn chết.
Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, chậm rãi mở ra chương sau.
Phiên ngoại 2 tên là Phía sau cổ tích.
Chương này nói về cuộc sống sau khi kết hôn của Cố Du và Từ Bích Ảnh. Ban đầu hai người vợ chồng hoà hợp, yêu thương có thừa. Về sau, công việc của Cố Du ngày càng nhiều, anh dần nổi tiếng, được rất nhiều người chào đón, Từ Bích Ảnh dù có dịu dàng quan tâm hơn nữa thì cuộc nói chuyện của hai người cũng chỉ giới hạn trong vấn đề củi gạo dầu muối.
Từ Bích Ảnh bắt đầu lo nghĩ, lại thêm việc muốn mang thai mà thai không đậu, giữa hai người bắt đầu xuất hiện xích mích nhỏ, song mỗi một lần đều là do cô cố tình gây sự. Lúc đầu Cố Du còn nhường nhịn, dần dần về sau, Cố Du cũng lãnh đạm. Anh học được cách giết thời gian vào công việc mà không phải về đến nhà đối mặt với những hiềm nghi và phiền não vô tận.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, Cố Du đề nghị ly hôn.
Từ Bích Ảnh quá đỗi mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng đồng ý quyết định này. Cô mang theo rương hành lý rời khỏi lồng giam, khoảnh khắc bước chân khỏi cửa, vừa tiếc nuối lại vừa nhẹ nhõm.
Cô cứ đứng đó, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc bước tiếp theo mình phải đi thế nào đây.
Chương 3 có tên Sau giấc mộng xưa.
Từ Bích Ảnh tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường bệnh, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài.
Trúc mã Cố Du đã kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng rất tốt, còn bạch nguyệt quang Trình Tuyển cũng được cứu sống, đang ở bệnh viện chữa thương. Lúc này Từ Bích Ảnh mới biết được, hoá ra Trình Tuyển lại là ông chủ Gia Trừng. Cô luôn so sánh hai thế giới với nhau, lo được lo mất, đến cuối cùng lại chẳng được gì.
Cô nằm trên giường bệnh ngẩn người.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, chỉ là tương lai của Từ Bích Ảnh, phải do tự cô ấy quyết định.
…...
Rõ ràng truyện đã hoàn rồi, nhưng ở chương cuối, tác giả lại thêm vào mấy chữ in hoa: Vĩnh viễn không kết thúc.
Tác giả còn nhắn nhủ lại mấy lời, nàng viết: ba thế giới, ba loại cuộc đời, trong chuyện này tôi không thể đưa ra bất kỳ đánh giá nào cả. Cuộc sống của các nhân vật trong truyện vẫn tiếp tục, mỗi người bọn họ đều có câu chuyện của riêng mình. Tôi không hi vọng vì truyện kết thúc mà khiến cuộc sống của họ cũng ngừng lại theo, bởi vậy câu chuyện này vĩnh viễn không kết thúc.
"..."
Nhìn đến đây, Nguyễn Thu Thu căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi mà cũng không nhận ra.
Cô nghĩ, nếu vậy, có phải một ngày nào đó mình có thể quay lại thế giới kia, không cần phải lo lắng hay không?
Cơn kích động qua đi, Nguyễn Thu Thu xích lại gần máy tính, muốn để lại một bình luận. Đang lúc cô đánh chữ lại nghe thấy tiếng ồn ào bên tai, giống như từ một vùng quê mênh mông nào truyền tới, xuyên qua màng nhĩ, mềm mại gõ vào tim cô.
Tim cô đập ngày một nhanh, thình thịch, thình thịch.
Nguyễn Thu Thu mở to đôi mắt, con chữ trên màn hình nhảy nhót loạn xạ, nhìn không rõ. Đầu cô choáng váng, ra sức dụi dụi mắt, dưới chân bỗng nhiên đạp hụt. Cô vô thức ngửa về đằng sau, sau lưng lúc này đã không còn ghế tựa, hai tay bất lực quơ quào, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã chổng vó trên đường nhựa lạnh lẽo.
Anh trai quản lý đang bận bịu kiểm tra máy tính chợt nghe có tiếng kêu, anh kinh ngạc nhìn chỗ ngồi của Nguyễn Thu Thu rồi đi qua bên đó. Chỗ ngồi trống rỗng, áo khoác vắt trên lưng ghế, màn hình máy tính đen sì. Thấy trên mặt đất có thứ gì lóe loé, anh cúi xuống nhặt, ra là một đôi khuyên tai tinh xảo.
Anh quản lý lặng im suy nghĩ.
...
Một lát sau, Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, cơ thể không tự chủ được run lên.
Cô cúi đầu, hai tay sờ vào nền tuyết lạnh, xúc cảm này sao mà chân thực quá. Bầu trời đen kịt thả xuống mấy bông tuyết, lả tả rơi trên tóc và quần áo cô, chẳng bao lâu, cô đã trông như người tuyết.
Cô ngu người đơ ra, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái mũi ngưa ngứa, cả người lạnh cóng tựa khối băng.
"Ách xì!"
Nguyễn Thu Thu hắt hơi một cái, sực tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng run lẩy bẩy ôm chặt hai tay.
"Ách xì ách xì ách xì!"
Mới vừa rồi còn ở quán net, Nguyễn Thu Thu nực nội quá mới cởi áo khoác, xắn tay áo nhìn chằm chằm máy vi tính, hưởng ké máy lạnh, giờ thì hay rồi, lại ném cô vào giữa mùa đông rét mướt. Không có áo khoác, cô chỉ mặc mỗi một bộ đồ phong phanh, vào thời tiết như này thì chẳng khác nào không mặc, gió lạnh thổi vù vù qua quần áo cô, lạnh đến thấu xương.
Chờ chút.
Mùa đông?
Nguyễn Thu Thu nhận ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, không phải đang sắp đến mùa hè à, sao đã mùa đông rồi?
Cô móc điện thoại ra khỏi túi, khởi động lại mấy lần, điện thoại cạn sạch pin rồi, có mở mấy lần cũng vô dụng. Cô ảo não phủi tay. Giữa đêm đông rét lạnh, người đi đường hấp tấp lấy áo lạnh dày cộm bọc mình lại, ai cũng tò mò nhìn cô. Đầu tóc rối bù, ra sức phủi tay, kiểu này chỉ có bị điên thôi.
Bọn họ không khỏi thở dài, một cô gái xinh đẹp khoẻ mạnh đến vậy mà lại bị điên, tội nghiệp ghê á.
Điện thoại hết pin chẳng được tích sự gì, trước mắt cũng chỉ có thể tìm chỗ nào đó nạp điện, sau đó tìm hiểu xem mình đang ở đâu. Nguyễn Thu Thu xác định trăm phần trăm là cô đã trở lại thế giới trong truyện rồi, nhưng đây chắc chắn không phải thời điểm cô biến mất.
Ngộ nhỡ không phải thế giới kia thì sao?
Ngộ nhỡ cô xuyên vào thời điểm Trình Tuyển còn chưa thích mình thì sao?
Ngộ nhỡ ---
Nguyễn Thu Thu không còn dám tưởng tượng đến khả năng khác nữa. Cô đứng dậy, lạnh run khiến mặt đỏ phừng phừng, chân như giẫm trên băng, mỗi bước đi đều gian nan.
Đi mãi đi mãi, nước mắt cô lại chảy xuống.
Chỗ này cô chưa từng đi qua, thật vất vả mới trở về, nếu Trình Tuyển không nhận ra cô, cô thật sự sẽ khóc chết mất.
Cô nghĩ kĩ rồi, thằng chó Trình Tuyển kia mà dám quên cô, cô sẽ tẩn anh một trận, buộc anh phải thích mình. Hai người bọn họ khóa cứng với nhau rồi, muốn rời đi hả? Đừng có mơ!
Nước mắt chảy xuống sắp kết băng, Nguyễn Thu Thu lạnh đến mức đi lại đờ đẫn, bước không lên, ngay cả động tác lau nước mắt đơn giản mà cũng làm cực kì gian nan.
Xa xa có một chiếc xe cảnh sát tuần tra chậm rãi lái về phía Nguyễn Thu Thu, cô cứng đờ phất phất tay, ra hiệu bọn họ dừng lại.
Anh cảnh sát ngồi trên ghế lái phụ liếc về phía Nguyễn Thu Thu, sau đó dừng xe, cầm áo khoác xuống xe, trước tiên choàng cho Nguyễn Thu Thu rồi mới hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, cô bị cướp sao?" Cô gái trước mặt mặc dù nhìn hơi nhếch nhác, trên người vừa uớt vừa bẩn nhưng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt lại trong trẻo. Bọn họ gặp nhiều người rồi, cô gái này vừa nhìn đã biết chắc chắn không có vấn đề về tâm thần.
Nguyễn Thu Thu được dìu đến ghế sau, điều hòa mở vừa đủ, cô dần lấy lại sức, chợt thấy tay chân đớn đau bỏng rát. Cơ thể không thích ứng ngay được, cả gương mặt cũng bị nung đỏ, cô khó chịu chết mất. Cổ họng cô có hơi ngứa, vội ho khan vài tiếng, anh cảnh sát lái xe phía trước quay xuống nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Thu Thu đang muốn nói chuyện lại nhịn không được ho khan. Cổ họng lại ngứa, toàn thân nóng lên, đoán chừng là bị cảm lạnh rồi.
Viên cảnh sát kia nói: "Chắc là do lạnh quá, mang về cảnh cục trước đi, cho cổ uống chút nước ấm đã."
"Được."
Cục cảnh sát ở ngay gần đây, Nguyễn Thu Thu mặc áo khoác bước vào, đám đàn ông đang ầm ĩ ăn đồ ăn nhanh đồng loạt dừng lại, nhìn chằm chằm bọn cô.
Nguyễn Thu Thu bị nhìn chằm chằm, hơi rụt rè, vừa ho khan vừa bụm mặt, đừng nhìn cô mãi thế chứ. Một cảnh sát trung niên buồn cười phất phất tay, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, một đám oắt con, cơm không ăn được thì đừng có ăn."
" y dà, bọn tôi đang quan tâm người dân mà. Cô gái này sao thế?" Một anh lính trẻ cười đùa tí tửng tiến lên, trong tay còn bưng một hộp cơm.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, nhìn vào hộp cơm trong tay anh.
"Ọt ọt ọt..." Cô ngượng ngùng ôm kín bụng.
Cả đám im lặng.
Mấy phút sau.
Trước mặt Nguyễn Thu Thu bày một hộp cơm nóng hổi mới giao và một cốc nước nóng. Trời mới biết cô xấu hổ đến mức muốn khóc luôn, hôm nay không còn mặt mũi nào nữa rồi, cái bụng không biết liêm sỉ này hại cô mất mặt bao nhiêu lần rồi hả, hết lần này tới lần khác lý trí nói với mình phải giữ lại chút xíu mặt mũi, bụng lại cứ ọt ọt ọt không ngừng.
Ngay cả bác cảnh sát đối diện cũng nhịn không được nói: “Ăn đi, thức ăn ngoài còn nhiều lắm."
"Cảm ơn..."
Hỏi mượn mấy anh cảnh sát cục sạc, Nguyễn Thu Thu kiên nhẫn chờ đợi một lúc, màn hình di động vẫn cứ đen thùi lùi, khởi động lại mấy lần đều vô dụng, không biết hỏng hóc chỗ nào rồi.
Về tới đây đã được một hai tiếng, Nguyễn Thu Thu vẫn chưa biết rõ cô đang ở mùa đông năm bao nhiêu.
"Xin hỏi..... bây giờ là lúc nào ạ?" Nguyễn Thu Thu hỏi bác cảnh sát đối diện.
Đối phương nhìn thoáng qua điện thoại di động: "Tám giờ tối."
"Ý của cháu là..... ngày mấy tháng mấy ạ?"
"Sao thế, cô xuyên qua à?"
Một cảnh sát vừa thốt lời, mấy người khác cũng ha hả cười vang. Nguyễn Thu Thu oán thầm, phán chuẩn vãi lìn, không phải xuyên qua thì là gì, nếu như những người này biết bọn họ chẳng qua chỉ là một người qua đường A không tên không họ trong một cuốn truyện, chỉ e đây mới là chuyện đáng buồn.
"Không, cháu hỏi cho biết thôi ạ."
Bác cảnh sát cười ha hả giơ di động ra trước mặt cô. Thấy rõ ràng thời gian trên màn hình, cả người Nguyễn Thu Thu không ổn chút nào.
Từ từ...
Cô đi chỉ mới có nửa ngày mà thế giới này đã qua nửa năm rồi? Nhưng ở thế giới kia, cô đã chết mấy tháng rồi đó!
Nguyễn Thu Thu buộc mình tỉnh táo lại, cô nghĩ, trục thời gian của hai thế giới khác biệt, có lẽ là có tương quan với mình.
"Phương thức liên hệ với người nhà cô là gì?"
"Không nhớ rõ lắm." Dù mỗi ngày đều liên hệ nhưng ai lại đi nhớ kỹ số điện thoại, nick Wechat của mọi người chứ? Nguyễn Thu Thu lúc này hối hận tại sao không nhớ kỹ số điện thoại di động của Trình Tuyển.
Cục cảnh sát này cách Gia Trừng xấp xỉ mười mấy cây số, nếu không biết rõ tình hình, ắt hẳn cảnh sát cũng sẽ không đưa cô về. Trên người không có đồng nào, cảnh ngộ khốn cùng, đã thế bây giờ là lúc nào cũng không biết, đầu óc cô muốn bế tắc luôn.
Nguyễn Thu Thu bưng ly nước, hỏi: "Bác có thể giúp cháu liên hệ với công ty không?"
"Cô nói đi."
"Công ty Gia Trừng, giúp cháu liên lạc với Đồ Nam hoặc là Trình Tuyển. "
Vừa nói ra tên của Đồ Nam và Trình Tuyển, những người khác đồng loạt sửng sốt. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, mãi sau mới có người kinh ngạc hỏi: "Cô là?"
"Tôi là vợ của Trình Tuyển."
Bình luận facebook