Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-105
Chương 105: Sự thật hé mở
Lan Quý Phi cố gắng kìm chế xúc động muốn âu yếm nam nhân của đời mình. Đôi tay nàng run run giấu trong tay áo rộng rãi, nên mọi người chẳng ai thấy được. Sau chốc lát tự nhắc nhở mình, nàng cũng dần bình tĩnh trở lại. Nàng ngắm sắc diện người trước mặt, càng nhìn càng thấy rất kỳ lạ. Sao đôi mắt kia lại đờ đẫn thiếu sức sống, dáng đứng như có phần hơi xiêu vẹo. Lẽ nào chàng đường xa trở về nên quá mệt mỏi chăng?
Bao nhiêu thắc mắc bủa vây, nàng không đợi được nữa, quyết định lên tiếng hỏi:
- Trấn Nam vương gia, ngài đã về rồi! Đường xa vất vả lắm phải không? Cũng không cần vội vàng thượng triều ngay lúc này đâu. Hay là ngài cứ hồi phủ nghỉ ngơi sớm. Ngày mai mọi người lại bàn tiếp vấn đề này, được không?
- ….
- Vương gia! Ngài sao lại không nói gì?
- …
- Vương gia mệt mỏi. Các ngươi không nhìn thấy sao? Người đâu! Mang một chiếc ghế cho vương gia tạm nghỉ ngơi chốc lát đi nào.
Trong thanh âm ra lệnh của Lan Quý Phi nhuốm mấy phần lo lắng. Nhưng lúc này quan lại trong triều đâu ai còn để ý đến tiểu tiết đó, tập trung quan sát xem vị vương gia này bị sao mà vừa về đã có vẻ kỳ lạ như thế kia. Thần thái ngài ấy dường như mất đi vẻ tinh tường vốn có. Cho đến khi tên thái giám mang đến một chiếc ghế, Trấn Nam vương vẫn không thốt lên tiếng nào, chầm chậm ngồi xuống. Hắn ta thực sự mệt, rất mệt. Nào ai biết cả một hành trình dài dằng dặc, bản thân đã trải qua những gì.
Lan Quý Phi lúc này đã hồi hộp muốn phát điên, gấp gáp muốn biết nam nhân của mình vì sao lâm vào tình cảnh khó coi như vậy, liền tiếp tục một tràng câu hỏi:
- Vương gia! Ngài là đang có chuyện gì? Trên đường hồi kinh có chuyện gì xảy ra không? Ngài nói gì đi chứ. Hay là để ta lập tức ra lệnh bãi triều cho ngài yên tâm về nghỉ.
Vẫn không có lời đáp, Trấn Nam vương chỉ lắc nhẹ đầu, gương mặt bi ai, đôi mắt kia nhàn nhạt oán hận ông Trời. Lan Quý phi xem xét một hồi, trong đầu bỗng xuất hiện ý tưởng, chàng ấy có lẽ là đang diễn cho mọi người xem sự đau lòng của mình đối với cái chết của hoàng đế. Nếu đúng là vậy thì có thể nhẹ âu lo, nhưng tốt nhất cũng nên gọi thái y đến kiểm tra thân thể cho chàng, kê mấy thang thuốc bổ để chàng phục hồi tinh lực mới được. Ý nghĩ vừa lóe, Lan phi liền nói:
- Vương gia thật có lòng, hẳn là ngài đang thương tâm quá độ vì sự ra đi của hoàng thượng. Ta đây chân thành cảm tạ. Nhưng ngài cũng nên chú ý chăm sóc bản thân cho tốt. Nước Đại Nam này còn cần nhờ ngài giúp ta chống đỡ. Một phụ nhân bình thường như ta, thật không cáng đáng nổi. Ta thấy ngài đang không được tốt cho lắm, để ta gọi thái y đến xem cho ngài một chút.
Vừa dứt thanh âm dịu dàng, nàng quay sang ra lệnh, chất giọng liền đổi thành uy nghiêm hơn:
- Người đâu, truyền thái y mau đến đây.
- Tuân lệnh nương nương.
Tên thái giám vừa ra khỏi cửa điện một đoạn không xa lắm, đã có một thanh âm trầm khàn cất lên khiến hắn ta một phen sửng sốt:
- Không cần gọi thái y đâu, để đó cho ta!
- Ngài… ngài…
Tên thái giám quá mức kinh ngạc, cả thân thể run rẩy, chân vô thức bước thụt lùi, miệng ấp úng mãi mà chẳng nói trọn thành câu. Trong đầu hắn gào thét: “Trời ơi, chuyện gì thế này. Ta đang tỉnh hay mơ đây?”. Rồi hắn quỳ mọp xuống van cầu:
- Xin ngài về lại nơi của ngài đi, đừng dọa nô tài nữa. Nô tài bị yếu tim, không chịu được kinh sợ này đâu. Xin ngài, van xin ngài đấy.
- Hoang đường. Lôi hắn ra, vả miệng!
“Vâng!”- Tên thuộc hạ bên cạnh nam nhân đáp lại một tiếng liền lôi tên thái giám lên, nhanh nhẹn gọn gàng đáp hai bạt tai lên mặt hắn ta. Lực đạo của người có võ công thâm hậu, tất nhiên hiệu quả khiến người ta nhìn là thấy chói mắt. Mười dấu tay in đậm trên hai gò má, mặt liền sưng húp như đầu heo. Sau đó, hắn ta bị lôi xuống, chẳng biết qua ngày hôm nay mạng nhỏ có còn giữ nổi hay không.
Xử lý xong tên thái giám hồ đồ nói năng xằng bậy, nam nhân bước về phía cửa điện, đánh một ánh mắt ra hiệu với thuộc hạ. Phận theo hầu biết rõ kế hoạch của chủ tử, hắn ta liền tiến đến chỗ thị vệ canh gác cửa điện, thầm thì mấy câu. Tên canh gác gật nhẹ đầu tỏ ra đã hiểu, cũng đi vào thông truyền:
- Bẩm nương nương! Thái y bận việc không đến được, hiện có một người khác thay thế. Nô tài xin phép mời vào được không ạ?
- Hỗn xược! Bận việc không tới được à? Từ bao giờ thái y viện trở nên cao cao tại thượng, bổn cung mời cũng không nể mặt. Vương gia đang mệt mỏi, bọn họ còn dám chậm trễ. Ngươi nói xem, phía bên đó phái ai tới đây.
- Là ta!
Sau hai tiếng ngắn gọn, nam nhân anh tuấn tiêu sái bước vào. Chất giọng uy nghiêm sắc lạnh, ánh mắt hướng về quý phi như thể nhìn một xác chết. Toàn đại điện chấn động, mắt đổ dồn về phía thân ảnh vừa xuất hiện. Ngoại hình xuất sắc, nhân trung chi long hiếm có trong trời đất, tiếng vang như chuông bạc, không phải là cửu ngũ chí tôn của hoàng triều Đại Nam thì còn ai vào đây nữa? Vị này… không phải là đã chết rồi sao, bây giờ lại đứng ở đây, quanh thân bắn ra hàn khí bức người khiến kẻ khác không rét mà run.
Nhưng kẻ kinh sợ nhất giữa đại điện trang nghiêm này không phải là đám bá quan văn võ, mà chính là Lan Quý phi và Mạc Thừa tướng. Hai người bọn họ mắt trân trân ngắm cho kỹ nam nhân trước mặt, liệu có phải là hoa mắt hay không? Lão thừa tướng dụi mắt vài lần, mở to mắt nhìn vẫn chỉ thấy một thân ảnh mình vô cùng căm ghét thì bắt đầu tim đập chân run, ngã quỵ dưới nền đất. Mà lúc này, Quý phi trang dung hiền huệ, nghĩa nặng tình thâm trong mắt quần thần, lại chẳng còn giữ được bình tĩnh. Lòng bàn tay nàng mướt mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng, cổ họng như có vật gì đó chặn lại, không thể thốt được thành lời. Đế vương nhếch mép cười, điệu bộ âm u tà ác, thanh âm lại phát ra lại nhẹ nhàng, quyến rũ như muốn trêu ngươi:
- Sao rồi ái phi tốt của ta. Có phải ta quay về khiến nàng vui mừng lắm, có đúng hay không?
“Ái phi” – hai tiếng này lọt vào tai sao mà châm chọc quá đỗi. Nhập cung bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng mới được nghe hai tiếng thân thương này từ chính miệng của nam nhân ấy. Song, nàng biết hắn cố tình làm thế, cố tình khiến nàng khó chịu. Nàng rất muốn tiến đến, tát thẳng vào cái miệng cay độc đó rồi mắng chửi hắn là đồ không tim không phổi. Nhưng nàng làm được sao? Đôi chân ngay lúc này như bị chôn chặt, không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể bị động nghe hắn nói tiếp
- Không có ta, ái phi sống tốt quá nhỉ, ngồi uy nghiêm sừng sững trên điện cơ mà. Quyền lực về tay, cảm giác như thế nào? Ái phi nói cho ta biết một chút.
Nghe ra ẩn ý từ câu nói của đế vương, dù đang rất run sợ, Lan Quý phi vẫn cố gắng biện giải cho mình:
- Không phải đâu hoàng thượng. Ngài trở về thần thiếp vui mừng khôn xiết. Không biết tên hồ đồ nào nói ngài bị thích khách hãm hại. Trải qua cuộc tìm kiếm vô vọng, thiếp mới tin là ngài gặp nạn. Không có ngài, thiếp làm sao mà sống tốt được. Giờ ngài đã về, tốt quá, tốt quá. Vậy nơi này không còn việc của thiếp nữa rồi, thiếp xin phép được cáo lui.
Lan Quý Phi nói thật nhanh, đưa ra lý do chính đáng để rời khỏi nơi này. Hiện tại thần trí nàng rối bời, chỉ muốn trốn thật kỹ để không phải đối diện với tên ác ma trước mặt, hoàn toàn quên mất nơi này còn có thừa tướng và Trấn Nam vương gia, cũng chung số phận lành ít dữ nhiều.
- Đi đâu mà vội mà vàng. Ngồi lại đây cùng trẫm xem một vở kịch hay. Hiếm hoi lắm trẫm mới có nhã hứng như hôm nay đó. Người đâu, HẦU HẠ QUÝ PHI AN TỌA
Mấy chữ cuối cùng, hắn nghiến răng mà nói, càng khiến Quý phi khủng hoảng cực độ. Ngay sau đó, Thừa Vĩ bước lên long ngai, vỗ tay hai cái, tên thị vệ liền dẫn theo một nam nhân bước vào điện. Quần thần ngơ ngác nhìn những chuyện xảy ra, rốt cuộc vẫn không hiểu là chuyện gì, nam nhân kia là ai, vì sao lại đến đây? Bọn họ có biết bao nhiêu là thắc mắc, nhưng đối diện với đôi mắt âm u, sâu không thấy đáy của đế vương, chẳng ai đủ can đảm gây ra một tiếng động chứ đừng nói là thốt lên lời dò hỏi nào. Vẫn nên kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi diễn tiến tiếp theo mới thích hợp.
Nam nhân kia lần đầu vào chính điện uy nghiêm, không dám ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ biết cúi gầm mặt, quy củ bước phía sau thị vệ. Chờ đến khi nghe được thị vệ cao giọng bẩm báo: “Kính thưa hoàng thượng, người đã được đưa đến”, hắn ta liền rất đúng mực, quỳ mọp xuống đất hành lễ:
- Thảo dân xin bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Đứng lên đi!
Thừa Vĩ phất tay, nghiêng đầu nhìn Mạc thừa tướng, câu nói bâng quơ nhưng ẩn chứa sức uy hiếp trùng trùng:
- Thừa tướng có cảm thấy giọng người này rất quen hay không?
“Phải, đúng là rất quen”, lão ta thầm nói trong lòng như thế. Chỉ là trong phút chốc, lão còn chưa nhận diện được người đó là ai. Từ lúc nam nhân kia bước vào, đầu luôn cúi thấp, lão lại đứng ở trên cách hơi xa không nhìn rõ mặt. Đang còn mù mịt trong sự hoang mang vì cẩu hoàng đế bất ngờ xuất hiện, tâm tư lão cũng giảm đi mấy phần nhạy bén, không phát hiện ra suy tính của quân vương. Lão ta vẫn chưa biết nên đáp lại thế nào với câu nói kia của cẩu hoàng đế, thì đã nghe hắn ta nói tiếp
- Ngươi! Ngẩng mặt lên cho thừa tướng đại nhân nhìn cho rõ.
Nam nhân ngoan ngoãn làm theo thời hoàng đế. Lão thừa tướng cũng vô thức làm theo, vừa nhìn lại đã thấy gương mặt rất quen. Hắn chính là Hạo Nhiên, người duy nhất quay về phục mệnh, báo cho lão biết cẩu hoàng đế đã chết thảm dưới tay hai đại cao thủ mà lão đã phái đi làm nhiệm vụ. Cuối cùng, cẩu hoàng đế bình an vô sự, tên nô tài khốn kiếp này lại có mặt ở đây. Hắn ta… người kia…Bọn họ, bọn họ… là thông đồng với nhau. Vậy còn lão… lão thế mà lại mắc lừa bởi hai tên non nớt thua mình cả mấy mươi tuổi. Lão… lão đúng là thất bại quá mà, bị bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay mấy ngày qua, mà ngu ngốc không nhận ra, còn nhơn nhơn đắc ý.
Cơn điên tiết xông lên tận đỉnh đầu, thừa tướng liều mạng xông ra, miệng mắng chửi:
- Tên phản đồ chó chết. Ngươi lừa ta!
Lão dùng hết sức bình sinh nhào đến, không nhớ rõ bản thân tuổi đã cao, sức lực chỉ như ruồi muỗi vo ve đối với những đại cao thủ được rèn luyện với cường độ hà khắc như đám người Hạo Nhiên. Tuy hắn ta còn đang quỳ gối, nhưng đôi tay vẫn đủ sức gạt ra lực tấn công của thừa tướng. Chỉ một cái nhấc tay gọn gàng, dứt khoát, lão ta đã ngã sóng soài ra đất. Tay lão đưa ra theo quán tính đỡ cho đầu khỏi đập xuống đất, nhưng lực chạm quá mạnh, tuổi già xương yếu lập tức phát ra một tiếng “rắc”, tay bị gãy, truyền đến cơn đau nhức thấu tận tâm can. Tiếng “Aaaaaaaaaaa” từ kẻ già nua nào đó vang vọng khắp đại điện. Quý Phi cũng không ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy cao giọng gọi “Phụ thân”, lại bị đế vương đưa mắt ra hiệu thị vệ giữ chặt nàng ta tại chỗ.
Thừa Vĩ lúc bấy giờ đã không còn đủ kiên nhẫn diễn trò tiếp với cha con nhà này làm gì nữa, lệnh cho thị vệ:
- Bắt lấy thừa tướng, dám náo loạn giữa đại điện. Kéo lão ta đứng sang một bên, bịt chặt miệng lão lại cho trẫm. Hôm nay phải để lão ta biết rõ, lão là vì sao mà chết.
- Tuân lệnh!
- Hạo Nhiên! Ngươi mau nói hết những gì ngươi biết, cho mọi người cùng rõ.
- Vâng, thưa hoàng thượng.
Nói rồi, Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, thuật lại tường tận mọi chuyện mình biết:
- Hồi bẩm hoàng thượng cùng các vị đại nhân ở đây. Thảo dân vốn là một sát thủ do Mạc thừa tướng bồi dưỡng nhiều năm nay. Đội sát thủ này được rèn luyện với cấp độ địa ngục, được tuyển chọn từ những người ưu tú nhất. Bao nhiêu năm qua rèn luyện võ nghệ, chúng thảo dân cũng chưa từng được phái đi làm nhiệm vụ lấy một lần. Nghe người đứng đầu phụ trách nói rằng, chủ tử chính là thừa tướng đương triều đây, sẽ sử dụng chúng thảo dân ở thời điểm quan trọng nhất, cấp thiết nhất. Một ngày nọ cách đây không lâu, chúng thảo dân nhận được mệnh lệnh đến Nghê Thành chờ đợi. Khi nào nghe động tĩnh binh lính Đại Nam kéo về, chỉ cần thích sát người đứng đầu, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được trọng thưởng và trả tự do nếu muốn rời đi.
Thảo dân được biết trước đó, chủ tử sớm đã phái hai đại cao thủ đứng đầu trong tổ chức đi hành thích hoàng thượng. Sau vì không thấy tăm hơi hai người ấy trở lại, chủ tử mới bảo bọn thảo dân đi, là sinh hay tử quyết định trong một lần phục kích này. Hôm đó, đúng là thảo dân ngu muội, không biết trời cao đất dày, tấn công vào cỗ xe ngựa có hoàng thượng ngồi bên trong. Nhưng mà hoàng thượng đúng là võ nghệ phi phàm, không những né được mũi tên tẩm độc của thích khách, lại còn không hoảng không lo, tiếp tục chỉ thị đội quân bao vây, bắt giữ tất cả phản tặc. Đám thích khách vốn được huấn luyện khi bị bắt sẽ lập tức lấy ra thuốc độc tự vẫn. Chẳng ngờ phía cấm vệ quân quá nhanh tay, quá lợi hại nên đã ngăn cản được ba người không uống thuốc, trong đó có thảo dân.
Thảo dân bị bắt về tra hỏi, đành khai hết tường tận mọi việc. Hoàng thượng còn bảo thảo dân họa lại dung mạo của hai tên thích khách được chủ tử sai đi thích sát lần trước. Hoàng thượng nhìn tranh, liền nhớ ra đây chính là hai người đã chết thảm trước đó, dưới lưỡi đao của Trấn Nam vương gia. Bọn họ là trong lúc nửa đêm lẻn vào hành thích, bị hoàng thượng phát hiện, lầm tưởng là thuộc hạ của Trấn Nam vương gia. Cho nên hoàng thượng đã cho bọn họ uống mê dược và còn nhờ bàn tay kỳ diệu cải trang cho một kẻ giống hoàng thượng đến tám phần, dùng chiêu “Quân mình tự hại mình”. Vương gia sau đó trúng kế, cứ ngỡ đã giết được hoàng thượng, không ngờ lại để cho hoàng thượng bắt tận tay, day tận mặt.
Thế là vương gia bị bắt giữ chờ về kinh nhận phán quyết.
Hoàng thượng nhân từ, thấy thảo dân có lòng hối cải, mới cho thảo dân cơ hội lấy công chuộc tội. Màn diễn đặc sắc sau đó, thảo dân sẽ trở về báo tin dữ của hoàng thượng, cho chủ tử mấy ngày đắc ý, tự để lộ sơ hở của bản thân. Quan trọng là, để chứng thực một số việc động trời mà hoàng thượng đã sớm hoài nghi. Một âm mưu thâm độc, tiếm quyền, hại dân hại nước. Giết hoàng thượng, đưa tân đế lên ngôi che mắt thiên hạ, dễ dàng xoay chuyển càn khôn trục lợi cho mình. Ngoài ra, chủ tử cùng Trấn Nam vương gia còn có mối liên hệ mật thiết. Mà cầu nối chính là Quý phi và hài tử trong bụng. Mọi chuyện thảo dân chỉ biết tới đó, việc còn lại kính nhờ hoàng thượng làm chủ
Thừa Vĩ gật đầu, hạ ý chỉ đầu tiên:
- Ngươi hành thích trẫm, luận tội đáng bị ngũ mã phanh thây. Song, xét thấy ngươi còn có tâm hướng về điều tốt, không quá mê muội, đã lập được công lao. Tội chết có thể tha nhưng phạt thì vẫn phải phạt, lập tức lôi ra ngoài trượng hình hai mươi gậy làm gương. Cho ngươi cơ hội làm lại cuộc đời, hy vọng ngươi biết trân trọng!
- Tạ hoàng thượng khai ân. Thảo dân nhất định ghi nhớ lời vàng ngọc của ngài.
Nói xong, không đợi thị vệ áp giải, Hạo Nhiên chủ động đi ra ngoài lãnh hình phạt. Là cam tâm tình nguyện, cũng vô cùng bội phục trí tuệ phi phàm của nam nhân cao quý ấy. Nước Đại Nam có một vị vua anh minh như thế, tin chắc dân chúng sẽ cơm no áo ấm, mọi người vui hưởng thái bình.
Lan Quý Phi cố gắng kìm chế xúc động muốn âu yếm nam nhân của đời mình. Đôi tay nàng run run giấu trong tay áo rộng rãi, nên mọi người chẳng ai thấy được. Sau chốc lát tự nhắc nhở mình, nàng cũng dần bình tĩnh trở lại. Nàng ngắm sắc diện người trước mặt, càng nhìn càng thấy rất kỳ lạ. Sao đôi mắt kia lại đờ đẫn thiếu sức sống, dáng đứng như có phần hơi xiêu vẹo. Lẽ nào chàng đường xa trở về nên quá mệt mỏi chăng?
Bao nhiêu thắc mắc bủa vây, nàng không đợi được nữa, quyết định lên tiếng hỏi:
- Trấn Nam vương gia, ngài đã về rồi! Đường xa vất vả lắm phải không? Cũng không cần vội vàng thượng triều ngay lúc này đâu. Hay là ngài cứ hồi phủ nghỉ ngơi sớm. Ngày mai mọi người lại bàn tiếp vấn đề này, được không?
- ….
- Vương gia! Ngài sao lại không nói gì?
- …
- Vương gia mệt mỏi. Các ngươi không nhìn thấy sao? Người đâu! Mang một chiếc ghế cho vương gia tạm nghỉ ngơi chốc lát đi nào.
Trong thanh âm ra lệnh của Lan Quý Phi nhuốm mấy phần lo lắng. Nhưng lúc này quan lại trong triều đâu ai còn để ý đến tiểu tiết đó, tập trung quan sát xem vị vương gia này bị sao mà vừa về đã có vẻ kỳ lạ như thế kia. Thần thái ngài ấy dường như mất đi vẻ tinh tường vốn có. Cho đến khi tên thái giám mang đến một chiếc ghế, Trấn Nam vương vẫn không thốt lên tiếng nào, chầm chậm ngồi xuống. Hắn ta thực sự mệt, rất mệt. Nào ai biết cả một hành trình dài dằng dặc, bản thân đã trải qua những gì.
Lan Quý Phi lúc này đã hồi hộp muốn phát điên, gấp gáp muốn biết nam nhân của mình vì sao lâm vào tình cảnh khó coi như vậy, liền tiếp tục một tràng câu hỏi:
- Vương gia! Ngài là đang có chuyện gì? Trên đường hồi kinh có chuyện gì xảy ra không? Ngài nói gì đi chứ. Hay là để ta lập tức ra lệnh bãi triều cho ngài yên tâm về nghỉ.
Vẫn không có lời đáp, Trấn Nam vương chỉ lắc nhẹ đầu, gương mặt bi ai, đôi mắt kia nhàn nhạt oán hận ông Trời. Lan Quý phi xem xét một hồi, trong đầu bỗng xuất hiện ý tưởng, chàng ấy có lẽ là đang diễn cho mọi người xem sự đau lòng của mình đối với cái chết của hoàng đế. Nếu đúng là vậy thì có thể nhẹ âu lo, nhưng tốt nhất cũng nên gọi thái y đến kiểm tra thân thể cho chàng, kê mấy thang thuốc bổ để chàng phục hồi tinh lực mới được. Ý nghĩ vừa lóe, Lan phi liền nói:
- Vương gia thật có lòng, hẳn là ngài đang thương tâm quá độ vì sự ra đi của hoàng thượng. Ta đây chân thành cảm tạ. Nhưng ngài cũng nên chú ý chăm sóc bản thân cho tốt. Nước Đại Nam này còn cần nhờ ngài giúp ta chống đỡ. Một phụ nhân bình thường như ta, thật không cáng đáng nổi. Ta thấy ngài đang không được tốt cho lắm, để ta gọi thái y đến xem cho ngài một chút.
Vừa dứt thanh âm dịu dàng, nàng quay sang ra lệnh, chất giọng liền đổi thành uy nghiêm hơn:
- Người đâu, truyền thái y mau đến đây.
- Tuân lệnh nương nương.
Tên thái giám vừa ra khỏi cửa điện một đoạn không xa lắm, đã có một thanh âm trầm khàn cất lên khiến hắn ta một phen sửng sốt:
- Không cần gọi thái y đâu, để đó cho ta!
- Ngài… ngài…
Tên thái giám quá mức kinh ngạc, cả thân thể run rẩy, chân vô thức bước thụt lùi, miệng ấp úng mãi mà chẳng nói trọn thành câu. Trong đầu hắn gào thét: “Trời ơi, chuyện gì thế này. Ta đang tỉnh hay mơ đây?”. Rồi hắn quỳ mọp xuống van cầu:
- Xin ngài về lại nơi của ngài đi, đừng dọa nô tài nữa. Nô tài bị yếu tim, không chịu được kinh sợ này đâu. Xin ngài, van xin ngài đấy.
- Hoang đường. Lôi hắn ra, vả miệng!
“Vâng!”- Tên thuộc hạ bên cạnh nam nhân đáp lại một tiếng liền lôi tên thái giám lên, nhanh nhẹn gọn gàng đáp hai bạt tai lên mặt hắn ta. Lực đạo của người có võ công thâm hậu, tất nhiên hiệu quả khiến người ta nhìn là thấy chói mắt. Mười dấu tay in đậm trên hai gò má, mặt liền sưng húp như đầu heo. Sau đó, hắn ta bị lôi xuống, chẳng biết qua ngày hôm nay mạng nhỏ có còn giữ nổi hay không.
Xử lý xong tên thái giám hồ đồ nói năng xằng bậy, nam nhân bước về phía cửa điện, đánh một ánh mắt ra hiệu với thuộc hạ. Phận theo hầu biết rõ kế hoạch của chủ tử, hắn ta liền tiến đến chỗ thị vệ canh gác cửa điện, thầm thì mấy câu. Tên canh gác gật nhẹ đầu tỏ ra đã hiểu, cũng đi vào thông truyền:
- Bẩm nương nương! Thái y bận việc không đến được, hiện có một người khác thay thế. Nô tài xin phép mời vào được không ạ?
- Hỗn xược! Bận việc không tới được à? Từ bao giờ thái y viện trở nên cao cao tại thượng, bổn cung mời cũng không nể mặt. Vương gia đang mệt mỏi, bọn họ còn dám chậm trễ. Ngươi nói xem, phía bên đó phái ai tới đây.
- Là ta!
Sau hai tiếng ngắn gọn, nam nhân anh tuấn tiêu sái bước vào. Chất giọng uy nghiêm sắc lạnh, ánh mắt hướng về quý phi như thể nhìn một xác chết. Toàn đại điện chấn động, mắt đổ dồn về phía thân ảnh vừa xuất hiện. Ngoại hình xuất sắc, nhân trung chi long hiếm có trong trời đất, tiếng vang như chuông bạc, không phải là cửu ngũ chí tôn của hoàng triều Đại Nam thì còn ai vào đây nữa? Vị này… không phải là đã chết rồi sao, bây giờ lại đứng ở đây, quanh thân bắn ra hàn khí bức người khiến kẻ khác không rét mà run.
Nhưng kẻ kinh sợ nhất giữa đại điện trang nghiêm này không phải là đám bá quan văn võ, mà chính là Lan Quý phi và Mạc Thừa tướng. Hai người bọn họ mắt trân trân ngắm cho kỹ nam nhân trước mặt, liệu có phải là hoa mắt hay không? Lão thừa tướng dụi mắt vài lần, mở to mắt nhìn vẫn chỉ thấy một thân ảnh mình vô cùng căm ghét thì bắt đầu tim đập chân run, ngã quỵ dưới nền đất. Mà lúc này, Quý phi trang dung hiền huệ, nghĩa nặng tình thâm trong mắt quần thần, lại chẳng còn giữ được bình tĩnh. Lòng bàn tay nàng mướt mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng, cổ họng như có vật gì đó chặn lại, không thể thốt được thành lời. Đế vương nhếch mép cười, điệu bộ âm u tà ác, thanh âm lại phát ra lại nhẹ nhàng, quyến rũ như muốn trêu ngươi:
- Sao rồi ái phi tốt của ta. Có phải ta quay về khiến nàng vui mừng lắm, có đúng hay không?
“Ái phi” – hai tiếng này lọt vào tai sao mà châm chọc quá đỗi. Nhập cung bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng mới được nghe hai tiếng thân thương này từ chính miệng của nam nhân ấy. Song, nàng biết hắn cố tình làm thế, cố tình khiến nàng khó chịu. Nàng rất muốn tiến đến, tát thẳng vào cái miệng cay độc đó rồi mắng chửi hắn là đồ không tim không phổi. Nhưng nàng làm được sao? Đôi chân ngay lúc này như bị chôn chặt, không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể bị động nghe hắn nói tiếp
- Không có ta, ái phi sống tốt quá nhỉ, ngồi uy nghiêm sừng sững trên điện cơ mà. Quyền lực về tay, cảm giác như thế nào? Ái phi nói cho ta biết một chút.
Nghe ra ẩn ý từ câu nói của đế vương, dù đang rất run sợ, Lan Quý phi vẫn cố gắng biện giải cho mình:
- Không phải đâu hoàng thượng. Ngài trở về thần thiếp vui mừng khôn xiết. Không biết tên hồ đồ nào nói ngài bị thích khách hãm hại. Trải qua cuộc tìm kiếm vô vọng, thiếp mới tin là ngài gặp nạn. Không có ngài, thiếp làm sao mà sống tốt được. Giờ ngài đã về, tốt quá, tốt quá. Vậy nơi này không còn việc của thiếp nữa rồi, thiếp xin phép được cáo lui.
Lan Quý Phi nói thật nhanh, đưa ra lý do chính đáng để rời khỏi nơi này. Hiện tại thần trí nàng rối bời, chỉ muốn trốn thật kỹ để không phải đối diện với tên ác ma trước mặt, hoàn toàn quên mất nơi này còn có thừa tướng và Trấn Nam vương gia, cũng chung số phận lành ít dữ nhiều.
- Đi đâu mà vội mà vàng. Ngồi lại đây cùng trẫm xem một vở kịch hay. Hiếm hoi lắm trẫm mới có nhã hứng như hôm nay đó. Người đâu, HẦU HẠ QUÝ PHI AN TỌA
Mấy chữ cuối cùng, hắn nghiến răng mà nói, càng khiến Quý phi khủng hoảng cực độ. Ngay sau đó, Thừa Vĩ bước lên long ngai, vỗ tay hai cái, tên thị vệ liền dẫn theo một nam nhân bước vào điện. Quần thần ngơ ngác nhìn những chuyện xảy ra, rốt cuộc vẫn không hiểu là chuyện gì, nam nhân kia là ai, vì sao lại đến đây? Bọn họ có biết bao nhiêu là thắc mắc, nhưng đối diện với đôi mắt âm u, sâu không thấy đáy của đế vương, chẳng ai đủ can đảm gây ra một tiếng động chứ đừng nói là thốt lên lời dò hỏi nào. Vẫn nên kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi diễn tiến tiếp theo mới thích hợp.
Nam nhân kia lần đầu vào chính điện uy nghiêm, không dám ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ biết cúi gầm mặt, quy củ bước phía sau thị vệ. Chờ đến khi nghe được thị vệ cao giọng bẩm báo: “Kính thưa hoàng thượng, người đã được đưa đến”, hắn ta liền rất đúng mực, quỳ mọp xuống đất hành lễ:
- Thảo dân xin bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Đứng lên đi!
Thừa Vĩ phất tay, nghiêng đầu nhìn Mạc thừa tướng, câu nói bâng quơ nhưng ẩn chứa sức uy hiếp trùng trùng:
- Thừa tướng có cảm thấy giọng người này rất quen hay không?
“Phải, đúng là rất quen”, lão ta thầm nói trong lòng như thế. Chỉ là trong phút chốc, lão còn chưa nhận diện được người đó là ai. Từ lúc nam nhân kia bước vào, đầu luôn cúi thấp, lão lại đứng ở trên cách hơi xa không nhìn rõ mặt. Đang còn mù mịt trong sự hoang mang vì cẩu hoàng đế bất ngờ xuất hiện, tâm tư lão cũng giảm đi mấy phần nhạy bén, không phát hiện ra suy tính của quân vương. Lão ta vẫn chưa biết nên đáp lại thế nào với câu nói kia của cẩu hoàng đế, thì đã nghe hắn ta nói tiếp
- Ngươi! Ngẩng mặt lên cho thừa tướng đại nhân nhìn cho rõ.
Nam nhân ngoan ngoãn làm theo thời hoàng đế. Lão thừa tướng cũng vô thức làm theo, vừa nhìn lại đã thấy gương mặt rất quen. Hắn chính là Hạo Nhiên, người duy nhất quay về phục mệnh, báo cho lão biết cẩu hoàng đế đã chết thảm dưới tay hai đại cao thủ mà lão đã phái đi làm nhiệm vụ. Cuối cùng, cẩu hoàng đế bình an vô sự, tên nô tài khốn kiếp này lại có mặt ở đây. Hắn ta… người kia…Bọn họ, bọn họ… là thông đồng với nhau. Vậy còn lão… lão thế mà lại mắc lừa bởi hai tên non nớt thua mình cả mấy mươi tuổi. Lão… lão đúng là thất bại quá mà, bị bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay mấy ngày qua, mà ngu ngốc không nhận ra, còn nhơn nhơn đắc ý.
Cơn điên tiết xông lên tận đỉnh đầu, thừa tướng liều mạng xông ra, miệng mắng chửi:
- Tên phản đồ chó chết. Ngươi lừa ta!
Lão dùng hết sức bình sinh nhào đến, không nhớ rõ bản thân tuổi đã cao, sức lực chỉ như ruồi muỗi vo ve đối với những đại cao thủ được rèn luyện với cường độ hà khắc như đám người Hạo Nhiên. Tuy hắn ta còn đang quỳ gối, nhưng đôi tay vẫn đủ sức gạt ra lực tấn công của thừa tướng. Chỉ một cái nhấc tay gọn gàng, dứt khoát, lão ta đã ngã sóng soài ra đất. Tay lão đưa ra theo quán tính đỡ cho đầu khỏi đập xuống đất, nhưng lực chạm quá mạnh, tuổi già xương yếu lập tức phát ra một tiếng “rắc”, tay bị gãy, truyền đến cơn đau nhức thấu tận tâm can. Tiếng “Aaaaaaaaaaa” từ kẻ già nua nào đó vang vọng khắp đại điện. Quý Phi cũng không ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy cao giọng gọi “Phụ thân”, lại bị đế vương đưa mắt ra hiệu thị vệ giữ chặt nàng ta tại chỗ.
Thừa Vĩ lúc bấy giờ đã không còn đủ kiên nhẫn diễn trò tiếp với cha con nhà này làm gì nữa, lệnh cho thị vệ:
- Bắt lấy thừa tướng, dám náo loạn giữa đại điện. Kéo lão ta đứng sang một bên, bịt chặt miệng lão lại cho trẫm. Hôm nay phải để lão ta biết rõ, lão là vì sao mà chết.
- Tuân lệnh!
- Hạo Nhiên! Ngươi mau nói hết những gì ngươi biết, cho mọi người cùng rõ.
- Vâng, thưa hoàng thượng.
Nói rồi, Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, thuật lại tường tận mọi chuyện mình biết:
- Hồi bẩm hoàng thượng cùng các vị đại nhân ở đây. Thảo dân vốn là một sát thủ do Mạc thừa tướng bồi dưỡng nhiều năm nay. Đội sát thủ này được rèn luyện với cấp độ địa ngục, được tuyển chọn từ những người ưu tú nhất. Bao nhiêu năm qua rèn luyện võ nghệ, chúng thảo dân cũng chưa từng được phái đi làm nhiệm vụ lấy một lần. Nghe người đứng đầu phụ trách nói rằng, chủ tử chính là thừa tướng đương triều đây, sẽ sử dụng chúng thảo dân ở thời điểm quan trọng nhất, cấp thiết nhất. Một ngày nọ cách đây không lâu, chúng thảo dân nhận được mệnh lệnh đến Nghê Thành chờ đợi. Khi nào nghe động tĩnh binh lính Đại Nam kéo về, chỉ cần thích sát người đứng đầu, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được trọng thưởng và trả tự do nếu muốn rời đi.
Thảo dân được biết trước đó, chủ tử sớm đã phái hai đại cao thủ đứng đầu trong tổ chức đi hành thích hoàng thượng. Sau vì không thấy tăm hơi hai người ấy trở lại, chủ tử mới bảo bọn thảo dân đi, là sinh hay tử quyết định trong một lần phục kích này. Hôm đó, đúng là thảo dân ngu muội, không biết trời cao đất dày, tấn công vào cỗ xe ngựa có hoàng thượng ngồi bên trong. Nhưng mà hoàng thượng đúng là võ nghệ phi phàm, không những né được mũi tên tẩm độc của thích khách, lại còn không hoảng không lo, tiếp tục chỉ thị đội quân bao vây, bắt giữ tất cả phản tặc. Đám thích khách vốn được huấn luyện khi bị bắt sẽ lập tức lấy ra thuốc độc tự vẫn. Chẳng ngờ phía cấm vệ quân quá nhanh tay, quá lợi hại nên đã ngăn cản được ba người không uống thuốc, trong đó có thảo dân.
Thảo dân bị bắt về tra hỏi, đành khai hết tường tận mọi việc. Hoàng thượng còn bảo thảo dân họa lại dung mạo của hai tên thích khách được chủ tử sai đi thích sát lần trước. Hoàng thượng nhìn tranh, liền nhớ ra đây chính là hai người đã chết thảm trước đó, dưới lưỡi đao của Trấn Nam vương gia. Bọn họ là trong lúc nửa đêm lẻn vào hành thích, bị hoàng thượng phát hiện, lầm tưởng là thuộc hạ của Trấn Nam vương gia. Cho nên hoàng thượng đã cho bọn họ uống mê dược và còn nhờ bàn tay kỳ diệu cải trang cho một kẻ giống hoàng thượng đến tám phần, dùng chiêu “Quân mình tự hại mình”. Vương gia sau đó trúng kế, cứ ngỡ đã giết được hoàng thượng, không ngờ lại để cho hoàng thượng bắt tận tay, day tận mặt.
Thế là vương gia bị bắt giữ chờ về kinh nhận phán quyết.
Hoàng thượng nhân từ, thấy thảo dân có lòng hối cải, mới cho thảo dân cơ hội lấy công chuộc tội. Màn diễn đặc sắc sau đó, thảo dân sẽ trở về báo tin dữ của hoàng thượng, cho chủ tử mấy ngày đắc ý, tự để lộ sơ hở của bản thân. Quan trọng là, để chứng thực một số việc động trời mà hoàng thượng đã sớm hoài nghi. Một âm mưu thâm độc, tiếm quyền, hại dân hại nước. Giết hoàng thượng, đưa tân đế lên ngôi che mắt thiên hạ, dễ dàng xoay chuyển càn khôn trục lợi cho mình. Ngoài ra, chủ tử cùng Trấn Nam vương gia còn có mối liên hệ mật thiết. Mà cầu nối chính là Quý phi và hài tử trong bụng. Mọi chuyện thảo dân chỉ biết tới đó, việc còn lại kính nhờ hoàng thượng làm chủ
Thừa Vĩ gật đầu, hạ ý chỉ đầu tiên:
- Ngươi hành thích trẫm, luận tội đáng bị ngũ mã phanh thây. Song, xét thấy ngươi còn có tâm hướng về điều tốt, không quá mê muội, đã lập được công lao. Tội chết có thể tha nhưng phạt thì vẫn phải phạt, lập tức lôi ra ngoài trượng hình hai mươi gậy làm gương. Cho ngươi cơ hội làm lại cuộc đời, hy vọng ngươi biết trân trọng!
- Tạ hoàng thượng khai ân. Thảo dân nhất định ghi nhớ lời vàng ngọc của ngài.
Nói xong, không đợi thị vệ áp giải, Hạo Nhiên chủ động đi ra ngoài lãnh hình phạt. Là cam tâm tình nguyện, cũng vô cùng bội phục trí tuệ phi phàm của nam nhân cao quý ấy. Nước Đại Nam có một vị vua anh minh như thế, tin chắc dân chúng sẽ cơm no áo ấm, mọi người vui hưởng thái bình.
Bình luận facebook