Bichvan521
Tác giả VW
-
Chương 37: SÓNG NGẦM HẬU CUNG
Từ lúc có quyết định sẽ giữ Trà Ngân lại bên người, Hàn Thừa Vĩ ngay lập tức muốn đặt nàng ấy dưới mí mắt mình mà quan sát. Hắn hạ chỉ xuống, lệnh cho Thượng cung cục sắp xếp ổn thỏa, đưa nữ tử này đến nơi ở mới. Nàng không phải cung phi của hắn, theo quy chế tổ tông, tất nhiên cũng sẽ không được xếp vào cung điện tráng lệ. Nhưng hắn là một vị hoàng đế có thể gọi là bá đạo nhất trong lịch sử nước Đại Nam, quy chế hoàng cung chỉ là mây bay, chỉ cần hắn thấy có lợi cho đại nghiệp của mình thì cũng không hề đắn đo, ái ngại. Vì vậy, nơi Trà Ngân chuyển tới là cung điện ngay sát tẩm cung của Thừa Vĩ.
Chỉ một động thái vô tình của hoàng đế thôi mà hậu cung bỗng nhấc lên một cơn bão ngầm hướng về người con gái ấy. Đám cung nữ giặt giũ ở Ti chế phòng thì đỏ mắt ghen tỵ. Những nữ nhân có phân vị ở trong cung, được tiếng là người của hoàng đế nhưng toàn bị ghẻ lạnh, phòng không gối chiếc thì còn sôi ruột sôi gan. Ngay cả Lan Quý Phi, người đã quyết vứt bỏ tình cảm của đế vương sang một bên, giờ lại càng căm hận. Nàng bao năm tìm cách lấy lòng hắn, dốc hết tâm can ra mà quan tâm, đổi lại là gì ngoài sự ghẻ lạnh, không thèm nhìn nàng dù chỉ là một ánh mắt. Vậy mà tiện tỳ này xuất hiện chẳng được bao lâu, đã đường đường chính chính bước vào Hoàng Liên cung- nơi mà trước giờ nàng vẫn luôn mơ ước. Nàng suy đoán, hoàng đế nhất định đã đem ả cung nữ kia đặt vào tim, vào mắt của hắn rồi, xem ra sau này rất có thể nàng sẽ bị ả ta đạp dưới chân một cách nhục nhã. Chi bằng ngay lúc này, khi ả vẫn còn chưa đủ lớn mạnh, tìm cách trừ khử nàng ta cho xong. Nàng trộm nghĩ: “Còn cái tên hoàng đế chó má kia. Ngươi đã không xem ta là nữ nhân bên gối, nhẫn tâm tước đoạt sinh mệnh của đệ đệ ta. Ta cũng sẽ chẳng để ngươi được hạnh phúc bên mỹ nhân của ngươi đâu. Giờ cứ cho các ngươi tạm thời hưởng thụ khoái lạc bên nhau đi. Đến khi nồng thắm rồi, lại phải phân ly. Lúc đó ta đứng một bên nhìn, cũng thấy thực mãn nhãn”. Lan Quý treo lên nụ cười tàn độc cùng với những mưu tính dần xuất hiện trong đầu. Nàng ta rất tự tin, với tài trí như mình, lại có nam nhân ưu tú như Hàn Ngạo Thiên giúp sức, đôi cẩu nam nữ chết tiệt kia sẽ có ngày tán mạng thân vong, bi thảm tột cùng. Còn nàng sẽ bước lên đỉnh vinh quang, hưởng thụ sự kính ngưỡng của vạn dân thiên hạ. Thời gian này, tạm thời nàng ta muốn án binh bất động, coi như cho bọn họ cảm nhận chút bình yên trước khi đón nhận cơn bão khủng khiếp đi.
Còn Trà Ngân, từ dạo chuyển nơi ở mới, ngày ngày đều có người theo sát, bị bó buộc chẳng khác gì tù nhân. Chỉ có khi hoàng đế triệu kiến, cô mới thoát khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm, lạnh như băng của tên thị vệ. Có thể nói Hàn Thừa Vĩ cũng khá tâm lý, mỗi lần cho truyền Trà Ngân đến cung của hắn, đều cho cung nhân lui ra hết, dành không gian thoải mái cho cô. Hắn khi ấy mang dáng vẻ đế vương uy nghiêm nhưng lại bảo với cô rằng khi chỉ còn lại hai người, bọn họ đối với nhau vẫn là bằng hữu. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đã biết rõ ràng rồi, sao Trà Ngân có thể giống như thuở trước, xem hắn là một người ngang bằng về thân phận. Còn nữa, trước kia… trước kia, cô đã có nhiều hành động khá thân mật, vì nghĩ hắn không phải một nam nhi chính tông. Giờ biết hắn cứng cỏi uy phong như vậy, sao có thể làm những điều quá phận. Vì vậy, trước mặt hắn, nàng vẫn luôn giữ thái độ rụt rè, xa cách, khiến cho hắn bực mình không để đâu cho hết.
Thôi cũng đành, coi như cho nàng ta có thời gian chấp nhận sự thật. Vậy là trong đoạn thời gian này, mỗi lần gặp nhau, bọn họ lại mang một số kiến thức toán học mà trước kia Trà Ngân muốn dạy cho Tiểu Trắc Tử, lần lượt áp dụng hết. Hoàng đế thông minh trời sinh, mỗi một bài học mới đều tiếp thu nhanh chóng.
- Ngươi xem bài toán nhân này trẫm đã làm đúng chưa?
- Hoàn toàn chính xác rồi thưa hoàng thượng. Ngày mai nô tì sẽ hướng dẫn ngài cách nhân ba chữ số, sau đó sẽ chuyển qua toán chia, công thức tính diện tích các hình chữ nhật, hình vuông, hình thang, nói chung cũng rất hữu dụng cho cuộc sống đấy ạ
Gần bên nàng, mỗi ngày, hắn lại khám phá thêm rất nhiều điều lạ lẫm, càng nhận định trí tuệ của nàng ấy vô cùng phi phàm, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn chỉ muốn giấu nàng làm của riêng, không cho phép ai có cơ hội khám phá năng lực của nàng ngoài hắn. Chỉ là nàng đã dựng lên bức tường ngăn cách, không còn vô tư như ngày xưa làm nội tâm hắn hụt hẫng, khó chịu.
Hôm nay, thị vệ mà Hàn Thừa Vĩ sai đi tìm hiểu thân thế của Trà Ngân quay về bẩm báo. Sóng mắt hắn lạnh tanh, tâm lại nôn nóng muốn biết tất cả về tên nam nhân vô năng khiến nữ tử kia vẫn còn ôm ấp tình cảm mãi trong lòng. Nhưng bất ngờ là, thị vệ chỉ góp nhặt được một ít thông tin rất vụn vặt, không đáng kể. Nàng như thể một cơn gió lạ từ đâu thổi đến nước Đại Nam này, chỉ biết là nàng được Trấn Nam Vương gia giữa đường gặp gỡ, cảm thương cho hoàn cảnh lưu lạc mà mang nàng vào hoàng cung giúp nàng có sinh kế qua ngày. Không ngờ, chuyện này lại có liên quan đến Hoàng thúc, cũng coi như thúc ấy là phúc tinh của hắn, không những vô tình đưa nàng đến gần bên hắn, mà trong lúc nàng bôn ba thân gái dặm trường đến vùng dịch, cũng là hoàng thúc đã xả thân, chia sớt phần nào nỗi lo trong lòng hắn đối với nạn dân, còn đưa Trà Ngân bình an trở về. Nghĩ như vậy, Thừa Vĩ quyết định sẽ tạo điều kiện thuận lợi nhất để hoàng thúc nhanh chóng tìm được danh y chữa bệnh hiếm muộn cho hoàng thẩm, sớm khai chi tán diệp cho Trấn Nam Vương phủ, xem như hồi báo xứng đáng với tấm lòng vì muôn dân của hoàng thúc lần này. Còn về gia thế mù mịt của Trà Ngân, Thừa Vĩ vẫn tiếp tục cho người thăm dò, hắn nhất định phải truy ra được, loại ngay từ trứng nước, không thể để trên đời này tồn tại một rào cản làm ảnh hưởng đến cục diện hiện tại của hắn. Hắn rất lo lỡ như tên kia xuất hiện sẽ làm Trà Ngân mê muội, bày mưu tính kế lưu lạc thiên nhai thì phải làm sao. Hoàng đế cứ ngỡ những ích kỷ trong lòng hiện giờ chỉ là hắn đang muốn giữ lại một nhân tài hiếm có giúp cho nước Nam ngày càng hùng mạnh, đâu biết rằng sâu thẳm tâm hồn mình là mong muốn được chiếm hữu của nam nhân đối với người đặc biệt trong mắt mình.
**************
Kiến Đăng, Yên Trường Quốc
Cũng trong lúc này, nạn châu chấu ở Kiến Đăng đã được xử lý ổn thỏa. Bách tính phấn khởi khi tìm lại những ngày an ổn. Còn Phương Chí Viễn nhìn thấy những điểm sáng cho tương lai trăm họ sau bao ngày khổ ải thì lòng như nở hoa. Lại nhớ về nụ hôn ngọt ngào của đêm hôm ấy, dù chỉ do một mình hắn chủ động, Vân Ngọc không hề đáp lại nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ không sao tả xiết. Nhiều lúc ngồi một mình, hắn lại ngẩn ngơ trong miền ký ức. Ngày ấy cùng nàng ở trong động làm chuyện phu thê chi thực, hắn không hề có chút rung động nào về thể xác, chỉ hùng hục vì nhu cầu sinh lý do dược kích thích. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không nhớ nổi cảm giác khi hợp hoan có thực sự khiến người ta thư sướng như trong những quyển xuân cung đồ hắn đã đọc, đã xem qua hay không. Vậy mà chỉ với một nụ hôn thôi lại khiến cho hắn xuân tâm nhộn nhạo, nhiều lúc còn kích khởi vị “tiểu huynh đệ” thức dậy đi tìm khu vườn kỳ bí, để cảm nhận mùi vị ái ân đến tận cùng là tuyệt mỹ như thế nào.
Thái Tử trong lòng nóng nảy ham muốn, nhưng đối diện với Vân Ngọc vẫn là hình tượng băng sơn ngàn năm, khiến cô rét run. Cái lần dại dột chống đối đêm ấy khiến cô nhận ra người này thực sự là một con sói đói, còn mình chỉ là cừu non ngây thơ, sơ sẩy là bị nuốt vào bụng không còn một mảnh xương. Vậy nên cô đâu còn dám phách lối, xem thường hắn như trước. Mỗi ngày, cô treo lên nụ cười lấy lòng, có dịp là bày ra dáng vẻ vuốt mông ngựa mong hắn đừng có nổi điên thêm.
Những điều này lọt vào mắt Ngũ Hoàng Tử Phương Chí Quân, rõ ràng là một sự gượng ép. Hắn thấy thái tử ca thật quá đáng, người ta đã không ưa mình mà cứ luôn ép buộc, đến nỗi chỉ cần hắn vừa đến gần Vân Ngọc một chút thôi là huynh ấy lườm nguýt đầy sát khí. Nhưng hắn có thân phận gì kia chứ? Đường đường cũng là hoàng tử cao quý, địa vị dù có chút kém so với thái tử ca và thế lực cũng không sánh bằng. Thế thì có làm sao đâu, dù gì cũng không trực diện đối đầu, huynh ấy có khó chịu với hắn thế nào cũng không thế xuống tay trừ khử được. Vậy thì hắn cũng chẳng cần phải sợ hãi hay ái ngại, cứ việc làm điều mình thích là được rồi. Hắn tự nghĩ, đã thông suốt như vậy rồi, giờ cứ vô tư, chủ động tiếp cận làm thân với Vân Ngọc thôi.
Hôm nay, đoàn người ngựa từ Kiến Đăng quay về kinh thành sau khi chắc chắn nạn châu chấu đã dứt điểm. Lần này, Ngũ hoàng tử nhất quyết phải kéo Vân Ngọc đi cùng với mình. Thế nên tranh thủ lúc thái tử ca đi dắt con Hãn huyết bảo mã chuẩn bị lên đường, Chí Quân đã nhanh tay kéo Vân Ngọc đang sẵn sàng tay nải, cùng lên con ngựa của mình.
- Vân Ngọc cô nương đi theo ta này. Đừng có ngồi cùng đại ca mặt lạnh như tiền của ta.
- Nhưng hắn rất nhanh sẽ đến đấy.
- Còn có ta chống đỡ, vả lại chúng ta sẽ đi hướng khác. Mau lên nào!
Để đề phòng thái tử ca phá bĩnh, hắn còn cố tình đi đường khác. Đến khi Phương Chí Viễn phát hiện, hai người bọn họ đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Chí Viễn phóng ngựa đuổi theo nhưng càng chạy càng xa, bóng người cũng không thấy. Máu nóng trong người hắn dồn hết lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng lộ rõ cơn giận ngập trời. Tên hoàng đệ chết tiệt này dám cướp người trong tay hắn, dám động vào nữ nhân của hắn. Sau khi trở về, xem hắn sẽ phạt đệ ấy như thế nào. Rảnh rỗi quá phải không. Hắn sẽ cầu xin phụ hoàng chỉ hôn cho hoàng đệ một hoàng phi, thêm hai trắc phi, cùng mấy thê thiếp cho đệ ấy bận rộn cả ngày, khỏi bày trò điên khùng phiền nhiễu người của hắn. Còn nữ tử kia nữa, lần này về phải cảnh cáo nàng một phen, không cho phép qua lại với đệ đệ. Nàng có biết giữa nàng và đệ ấy có một bối phận gì không, sao lại có thể vô tư nói cười với nhau như thế. Quanh thân thái tử lúc này là vị chua nồng nặc, nội tâm hắn không biết tự bao giờ đã mặc định Vân Ngọc chính là của mình, không cho phép có người dòm ngó, ngấp nghé.
Chí Viễn cứ thế vụt ngựa phóng đi như bay. Ngay lúc này rất muốn nhìn thấy cái bộ dạng ngông nghênh không sợ trời không sợ đất của Ngũ đệ, để hắn được tự tay lôi cổ, cho đệ ấy một trận đòn thích đáng, để chừa cái thói trăng hoa, nhìn đâu cũng muốn chinh phục, không mở mắt ra mà nhìn xem người đó là của ai. Nhưng mãi cho tới lúc vào tới kinh thành, về qua Ngọc Y Quán, Chí Viễn vẫn không nhìn thấy hai con người kia đâu cả. Rốt cuộc là bọn họ đang ở đâu, bây giờ đang làm gì. Tên Ngũ đệ ham sắc như sói đói kia liệu có làm gì nữ nhân của hắn không. Tâm trạng thái tử lúc này như thiêu như đốt, quên mất việc quang trọng là phải vào hoàng cung bẩm báo tin vui cho phụ hoàng, mà quay ngựa ra khỏi thành đi tìm người nào đó đã lặng lẽ bước vào tim hắn tự bao giờ hắn cũng không biết nữa.
Chỉ một động thái vô tình của hoàng đế thôi mà hậu cung bỗng nhấc lên một cơn bão ngầm hướng về người con gái ấy. Đám cung nữ giặt giũ ở Ti chế phòng thì đỏ mắt ghen tỵ. Những nữ nhân có phân vị ở trong cung, được tiếng là người của hoàng đế nhưng toàn bị ghẻ lạnh, phòng không gối chiếc thì còn sôi ruột sôi gan. Ngay cả Lan Quý Phi, người đã quyết vứt bỏ tình cảm của đế vương sang một bên, giờ lại càng căm hận. Nàng bao năm tìm cách lấy lòng hắn, dốc hết tâm can ra mà quan tâm, đổi lại là gì ngoài sự ghẻ lạnh, không thèm nhìn nàng dù chỉ là một ánh mắt. Vậy mà tiện tỳ này xuất hiện chẳng được bao lâu, đã đường đường chính chính bước vào Hoàng Liên cung- nơi mà trước giờ nàng vẫn luôn mơ ước. Nàng suy đoán, hoàng đế nhất định đã đem ả cung nữ kia đặt vào tim, vào mắt của hắn rồi, xem ra sau này rất có thể nàng sẽ bị ả ta đạp dưới chân một cách nhục nhã. Chi bằng ngay lúc này, khi ả vẫn còn chưa đủ lớn mạnh, tìm cách trừ khử nàng ta cho xong. Nàng trộm nghĩ: “Còn cái tên hoàng đế chó má kia. Ngươi đã không xem ta là nữ nhân bên gối, nhẫn tâm tước đoạt sinh mệnh của đệ đệ ta. Ta cũng sẽ chẳng để ngươi được hạnh phúc bên mỹ nhân của ngươi đâu. Giờ cứ cho các ngươi tạm thời hưởng thụ khoái lạc bên nhau đi. Đến khi nồng thắm rồi, lại phải phân ly. Lúc đó ta đứng một bên nhìn, cũng thấy thực mãn nhãn”. Lan Quý treo lên nụ cười tàn độc cùng với những mưu tính dần xuất hiện trong đầu. Nàng ta rất tự tin, với tài trí như mình, lại có nam nhân ưu tú như Hàn Ngạo Thiên giúp sức, đôi cẩu nam nữ chết tiệt kia sẽ có ngày tán mạng thân vong, bi thảm tột cùng. Còn nàng sẽ bước lên đỉnh vinh quang, hưởng thụ sự kính ngưỡng của vạn dân thiên hạ. Thời gian này, tạm thời nàng ta muốn án binh bất động, coi như cho bọn họ cảm nhận chút bình yên trước khi đón nhận cơn bão khủng khiếp đi.
Còn Trà Ngân, từ dạo chuyển nơi ở mới, ngày ngày đều có người theo sát, bị bó buộc chẳng khác gì tù nhân. Chỉ có khi hoàng đế triệu kiến, cô mới thoát khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm, lạnh như băng của tên thị vệ. Có thể nói Hàn Thừa Vĩ cũng khá tâm lý, mỗi lần cho truyền Trà Ngân đến cung của hắn, đều cho cung nhân lui ra hết, dành không gian thoải mái cho cô. Hắn khi ấy mang dáng vẻ đế vương uy nghiêm nhưng lại bảo với cô rằng khi chỉ còn lại hai người, bọn họ đối với nhau vẫn là bằng hữu. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đã biết rõ ràng rồi, sao Trà Ngân có thể giống như thuở trước, xem hắn là một người ngang bằng về thân phận. Còn nữa, trước kia… trước kia, cô đã có nhiều hành động khá thân mật, vì nghĩ hắn không phải một nam nhi chính tông. Giờ biết hắn cứng cỏi uy phong như vậy, sao có thể làm những điều quá phận. Vì vậy, trước mặt hắn, nàng vẫn luôn giữ thái độ rụt rè, xa cách, khiến cho hắn bực mình không để đâu cho hết.
Thôi cũng đành, coi như cho nàng ta có thời gian chấp nhận sự thật. Vậy là trong đoạn thời gian này, mỗi lần gặp nhau, bọn họ lại mang một số kiến thức toán học mà trước kia Trà Ngân muốn dạy cho Tiểu Trắc Tử, lần lượt áp dụng hết. Hoàng đế thông minh trời sinh, mỗi một bài học mới đều tiếp thu nhanh chóng.
- Ngươi xem bài toán nhân này trẫm đã làm đúng chưa?
- Hoàn toàn chính xác rồi thưa hoàng thượng. Ngày mai nô tì sẽ hướng dẫn ngài cách nhân ba chữ số, sau đó sẽ chuyển qua toán chia, công thức tính diện tích các hình chữ nhật, hình vuông, hình thang, nói chung cũng rất hữu dụng cho cuộc sống đấy ạ
Gần bên nàng, mỗi ngày, hắn lại khám phá thêm rất nhiều điều lạ lẫm, càng nhận định trí tuệ của nàng ấy vô cùng phi phàm, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn chỉ muốn giấu nàng làm của riêng, không cho phép ai có cơ hội khám phá năng lực của nàng ngoài hắn. Chỉ là nàng đã dựng lên bức tường ngăn cách, không còn vô tư như ngày xưa làm nội tâm hắn hụt hẫng, khó chịu.
Hôm nay, thị vệ mà Hàn Thừa Vĩ sai đi tìm hiểu thân thế của Trà Ngân quay về bẩm báo. Sóng mắt hắn lạnh tanh, tâm lại nôn nóng muốn biết tất cả về tên nam nhân vô năng khiến nữ tử kia vẫn còn ôm ấp tình cảm mãi trong lòng. Nhưng bất ngờ là, thị vệ chỉ góp nhặt được một ít thông tin rất vụn vặt, không đáng kể. Nàng như thể một cơn gió lạ từ đâu thổi đến nước Đại Nam này, chỉ biết là nàng được Trấn Nam Vương gia giữa đường gặp gỡ, cảm thương cho hoàn cảnh lưu lạc mà mang nàng vào hoàng cung giúp nàng có sinh kế qua ngày. Không ngờ, chuyện này lại có liên quan đến Hoàng thúc, cũng coi như thúc ấy là phúc tinh của hắn, không những vô tình đưa nàng đến gần bên hắn, mà trong lúc nàng bôn ba thân gái dặm trường đến vùng dịch, cũng là hoàng thúc đã xả thân, chia sớt phần nào nỗi lo trong lòng hắn đối với nạn dân, còn đưa Trà Ngân bình an trở về. Nghĩ như vậy, Thừa Vĩ quyết định sẽ tạo điều kiện thuận lợi nhất để hoàng thúc nhanh chóng tìm được danh y chữa bệnh hiếm muộn cho hoàng thẩm, sớm khai chi tán diệp cho Trấn Nam Vương phủ, xem như hồi báo xứng đáng với tấm lòng vì muôn dân của hoàng thúc lần này. Còn về gia thế mù mịt của Trà Ngân, Thừa Vĩ vẫn tiếp tục cho người thăm dò, hắn nhất định phải truy ra được, loại ngay từ trứng nước, không thể để trên đời này tồn tại một rào cản làm ảnh hưởng đến cục diện hiện tại của hắn. Hắn rất lo lỡ như tên kia xuất hiện sẽ làm Trà Ngân mê muội, bày mưu tính kế lưu lạc thiên nhai thì phải làm sao. Hoàng đế cứ ngỡ những ích kỷ trong lòng hiện giờ chỉ là hắn đang muốn giữ lại một nhân tài hiếm có giúp cho nước Nam ngày càng hùng mạnh, đâu biết rằng sâu thẳm tâm hồn mình là mong muốn được chiếm hữu của nam nhân đối với người đặc biệt trong mắt mình.
**************
Kiến Đăng, Yên Trường Quốc
Cũng trong lúc này, nạn châu chấu ở Kiến Đăng đã được xử lý ổn thỏa. Bách tính phấn khởi khi tìm lại những ngày an ổn. Còn Phương Chí Viễn nhìn thấy những điểm sáng cho tương lai trăm họ sau bao ngày khổ ải thì lòng như nở hoa. Lại nhớ về nụ hôn ngọt ngào của đêm hôm ấy, dù chỉ do một mình hắn chủ động, Vân Ngọc không hề đáp lại nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ không sao tả xiết. Nhiều lúc ngồi một mình, hắn lại ngẩn ngơ trong miền ký ức. Ngày ấy cùng nàng ở trong động làm chuyện phu thê chi thực, hắn không hề có chút rung động nào về thể xác, chỉ hùng hục vì nhu cầu sinh lý do dược kích thích. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không nhớ nổi cảm giác khi hợp hoan có thực sự khiến người ta thư sướng như trong những quyển xuân cung đồ hắn đã đọc, đã xem qua hay không. Vậy mà chỉ với một nụ hôn thôi lại khiến cho hắn xuân tâm nhộn nhạo, nhiều lúc còn kích khởi vị “tiểu huynh đệ” thức dậy đi tìm khu vườn kỳ bí, để cảm nhận mùi vị ái ân đến tận cùng là tuyệt mỹ như thế nào.
Thái Tử trong lòng nóng nảy ham muốn, nhưng đối diện với Vân Ngọc vẫn là hình tượng băng sơn ngàn năm, khiến cô rét run. Cái lần dại dột chống đối đêm ấy khiến cô nhận ra người này thực sự là một con sói đói, còn mình chỉ là cừu non ngây thơ, sơ sẩy là bị nuốt vào bụng không còn một mảnh xương. Vậy nên cô đâu còn dám phách lối, xem thường hắn như trước. Mỗi ngày, cô treo lên nụ cười lấy lòng, có dịp là bày ra dáng vẻ vuốt mông ngựa mong hắn đừng có nổi điên thêm.
Những điều này lọt vào mắt Ngũ Hoàng Tử Phương Chí Quân, rõ ràng là một sự gượng ép. Hắn thấy thái tử ca thật quá đáng, người ta đã không ưa mình mà cứ luôn ép buộc, đến nỗi chỉ cần hắn vừa đến gần Vân Ngọc một chút thôi là huynh ấy lườm nguýt đầy sát khí. Nhưng hắn có thân phận gì kia chứ? Đường đường cũng là hoàng tử cao quý, địa vị dù có chút kém so với thái tử ca và thế lực cũng không sánh bằng. Thế thì có làm sao đâu, dù gì cũng không trực diện đối đầu, huynh ấy có khó chịu với hắn thế nào cũng không thế xuống tay trừ khử được. Vậy thì hắn cũng chẳng cần phải sợ hãi hay ái ngại, cứ việc làm điều mình thích là được rồi. Hắn tự nghĩ, đã thông suốt như vậy rồi, giờ cứ vô tư, chủ động tiếp cận làm thân với Vân Ngọc thôi.
Hôm nay, đoàn người ngựa từ Kiến Đăng quay về kinh thành sau khi chắc chắn nạn châu chấu đã dứt điểm. Lần này, Ngũ hoàng tử nhất quyết phải kéo Vân Ngọc đi cùng với mình. Thế nên tranh thủ lúc thái tử ca đi dắt con Hãn huyết bảo mã chuẩn bị lên đường, Chí Quân đã nhanh tay kéo Vân Ngọc đang sẵn sàng tay nải, cùng lên con ngựa của mình.
- Vân Ngọc cô nương đi theo ta này. Đừng có ngồi cùng đại ca mặt lạnh như tiền của ta.
- Nhưng hắn rất nhanh sẽ đến đấy.
- Còn có ta chống đỡ, vả lại chúng ta sẽ đi hướng khác. Mau lên nào!
Để đề phòng thái tử ca phá bĩnh, hắn còn cố tình đi đường khác. Đến khi Phương Chí Viễn phát hiện, hai người bọn họ đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Chí Viễn phóng ngựa đuổi theo nhưng càng chạy càng xa, bóng người cũng không thấy. Máu nóng trong người hắn dồn hết lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng lộ rõ cơn giận ngập trời. Tên hoàng đệ chết tiệt này dám cướp người trong tay hắn, dám động vào nữ nhân của hắn. Sau khi trở về, xem hắn sẽ phạt đệ ấy như thế nào. Rảnh rỗi quá phải không. Hắn sẽ cầu xin phụ hoàng chỉ hôn cho hoàng đệ một hoàng phi, thêm hai trắc phi, cùng mấy thê thiếp cho đệ ấy bận rộn cả ngày, khỏi bày trò điên khùng phiền nhiễu người của hắn. Còn nữ tử kia nữa, lần này về phải cảnh cáo nàng một phen, không cho phép qua lại với đệ đệ. Nàng có biết giữa nàng và đệ ấy có một bối phận gì không, sao lại có thể vô tư nói cười với nhau như thế. Quanh thân thái tử lúc này là vị chua nồng nặc, nội tâm hắn không biết tự bao giờ đã mặc định Vân Ngọc chính là của mình, không cho phép có người dòm ngó, ngấp nghé.
Chí Viễn cứ thế vụt ngựa phóng đi như bay. Ngay lúc này rất muốn nhìn thấy cái bộ dạng ngông nghênh không sợ trời không sợ đất của Ngũ đệ, để hắn được tự tay lôi cổ, cho đệ ấy một trận đòn thích đáng, để chừa cái thói trăng hoa, nhìn đâu cũng muốn chinh phục, không mở mắt ra mà nhìn xem người đó là của ai. Nhưng mãi cho tới lúc vào tới kinh thành, về qua Ngọc Y Quán, Chí Viễn vẫn không nhìn thấy hai con người kia đâu cả. Rốt cuộc là bọn họ đang ở đâu, bây giờ đang làm gì. Tên Ngũ đệ ham sắc như sói đói kia liệu có làm gì nữ nhân của hắn không. Tâm trạng thái tử lúc này như thiêu như đốt, quên mất việc quang trọng là phải vào hoàng cung bẩm báo tin vui cho phụ hoàng, mà quay ngựa ra khỏi thành đi tìm người nào đó đã lặng lẽ bước vào tim hắn tự bao giờ hắn cũng không biết nữa.
Bình luận facebook