Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Xuyên thư chi bảo bối là hiệu ứng cánh bướm _ Chương 51
- Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 51: Tự nhiên tôi thấy hai đứa nhỏ...đẹp đôi?
Hôm sau khi Hàn Liên tỉnh dậy liền lập tức chạy đến phim trường để hóa trang tại vì Trần Thành muốn lấy cảnh bình minh buổi sớm.
Lúc Hàn Liên tới thì cậu đã thấy Lạc Lạc đang nói chuyện với biên kịch, chắc là đang nhờ biên kịch chỉ đạo thêm cho mình. Hàn Liên tới hơi trễ nên phải cấp tốc một chút, hôm nay phải quay cảnh ở trường học nên Hàn Liên thay một bộ đồng phục nhìn rất đáng yêu. Vì cặp chân của Hàn Liên đặc biệt rất đẹp nên nhà tạo mẫu đã quyết định cho cậu một bộ đồng phục ngắn để lộ ra đôi chân thon dài, đúng chuẩn cậu em nhà hàng xóm đáng yêu.
Lúc Hàn Liên đi ra thì máy quay đều đã sắp chuẩn bị xong, Hàn Liên vừa đọc lại kịch bản vừa đơn giản ăn vài miếng bánh, lại hớp một hớp ca cao nóng. Xong liền vào vị trí chuẩn bị quay.
"Được rồi! 3, 2, 1! Action!!".
Họa Lam vẫn như thường ngày đi đến lớp học, chỉ có điều lúc cậu vào lớp thì không khí có phần kì lạ, ngay cả Lạc Lạc cậu bạn duy nhất thân thiết với cậu cũng không sáp lại trò chuyện như thường ngày, trong lòng Họa Lam có chút khẩn trương.
"Ê nè! Mày nghe tin gì chưa? Thầy Toán chết rồi đó." Họa Lam nghe cô bạn gần đó nói chuyện phiếm.
"Gì? Thiệt hả?". Người kia có vẻ rất bất ngờ.
"Trời ơi! Thiệt đó, nghe nói...là bị giết đó...ở ngay sau trường, sáng này cô lao công phát hiện, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang bên đó điều tra." Vô bạn ra vẻ bí hiểm nói.
"Gì, ghê vậy? Bị giết hả? Tìm thấy hung khí chưa?".
"Tao không biết nữa... Mà chắc chưa đâu mày ơi ai đời để lại hung khí cho người ta điều tra".
"Trời ơi sợ quá!".
Họa Lam nghe hai cô bạn trò chuyện gương mặt lúc xanh lúc trắng, cậu không ngờ mới đó mà xác ông ta đã bị phát hiện.
Có lẽ là do Họa Lam cậu xui xẻo, nếu là bình thường thì có lẽ chổ cậu giấu xác đó mười ngày nửa tháng cũng chẳng ai tìm ra đâu, nhưng xui ở chổ là hôm qua thầy hiệu trưởng vừa nhắc mấy cô chú lao công về việc sắp có bộ giáo dục đến thăm trường thế nên mọi người đều đi kiểm tra rất kĩ cũng vì thế mà vụ án mới bị phát hiện.
Tâm tư Họa Lam loạn hết cả lên, cứ sợ mình sẽ bị phát hiện.
Lúc này cô giáo bước vào thông báo lớp sẽ được nghỉ học ba ngày, rồi giữ mọi người mau trở về nhà.
Họa Lam nghe vậy cũng tức tốc dẹp đồ đạc xách cặp trở về, chỉ là vừa ra tới cổng cậu bị người chặn lại.
"Có chuyện gì không? Lạc Lạc?". Họa Lam cố gắng mỉm cười tỏ vẻ như mọi ngày.
"Cậu đi với tớ một lát." Lạc Lạc hơi nghiêm mặt, không đợi Họa Lam trả lời đã vội kéo cậu vào một góc khuất trong hẻm.
"Họa Lam...cậu nói thật cho tớ biết...chiều hôm qua cậu đi đâu?". Lạc Lạc nghiêm mặt hỏi.
"Tớ....tớ...tớ trở về nhà chứ có thể đi đâu được..." Nghe câu hỏi của Lạc Lạc trong đầu Họa Lam như có viên đạn vậy, nổ cái đùng làm cậu sợ muốn thú nhận tấy cả.
Lạc Lạc nhìn sâu vào mắt cậu, bỗng nhiên túm chặt lấy hai vai Họa Lam:" Tiểu Lam! Cậu nói dối, hôm qua tớ thấy cậu...đi với thầy Toán.."
"C...cái gì...cậu nói gì vậy tớ không hiểu.." Họa Lam gạt hai tay Lạc Lạc ra đang muốn chạy đi thì bị Lạc Lạc kéo lại ép vào góc tường.
Khoan đã!? Trong kịch bản có cảnh này hả?
Trong lòng Hàn Liên hơi ngạc nhiên nhưng không thấy đạo diễn hô NG nên cậu đành tiếp tục.
Mặt Họa Lam lúc này trắng bệch, hai bên bị Lạc Lạc giam cầm không thể chạy, chỉ có thể trốn tránh ánh mắt như biết hết mọi việc kia.
"Tớ..."
"Đừng! Đừng nói dối tớ, Họa Lam, lúc sáng tớ có đến sau trường xem hiện trường vụ án, cậu biết tớ phát hiện gì không?".
Họa Lam theo bản năng run lên, hai hàm răng mím chặt, cậu muốn hỏi đó là thứ gì nhưng không cách nào mở miệng ra được.
Lạc Lạc nói tiếp:" Tớ phát hiện..." Lạc Lạc hơi cuối người ở bên tai Họa Lam nói:" Một dấu vân tai dính máu ở trên tường ngay lối đi! Mà trên dấu vân tai đó có một vết sẹo."
"C..cái gì!?". Họa Lam hoảng loạn.
Lạc Lạc cầm lấy tay Họa Lam, để ngửa lên, chỉ vào ngón cái:" Là nó đó."
Họa Lam bất lực ngồi sụp xuống.
Xong rồi, xong hết rồi, như vậy cậu phải đi tù ư?
Lúc này Lạc Lạc mới buông Họa Lam ra nói tiếp:" Cậu yên tâm may mà dấu máu hơi nhạt, tường lại sơn màu hồng nên cảnh sát vẫn chưa để ý, may cho cậu là lúc đó tớ đứng gần chổ đó nên đã tiện tay cạo lớp sơn đó ra rồi."
Họa Lam nghe vậy cũng chẳng an tâm mấy, cảnh giác nhìn Lạc Lạc.
Lạc Lạc nhận thấy sự xa cách của cậu, thở dài:" Tiểu Lam, đừng sợ, tớ sẽ tìm cách giúp cậu, có được không?".
"Vì cái gì tôi phải tin cậu?". Mắt Họa Lam ngập tràn cảnh giác, con người màu đỏ lập lòe những ý định không rõ.
Lạc Lạc nhìn cậu, khẽ mỉm cười:" Cậu muốn giết tớ sao, Họa Lam?"
Lúc này Họa Lam đứng dậy, nét hoảng loạn trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự bình tỉnh quỷ dị.
Họa Lam khẽ nở nụ cười:" Ồ, trông cậu chả sợ gì hết sau khi biết tớ giết người thì phải?".
"Sao tớ phải sợ cậu! Cậu chính là tiểu Lam của tớ cơ mà.." Lạc Lạc khẽ nở nụ cười trong mắt là nét si mê không rõ.
Hàn Liên trong lòng hơi ngạc nhiên, cậu diễn viên này quả thật rất có tài năng.
"Được thôi, cậu muốn giúp cũng được!". Họa Lam tỏ vẻ không sao cả, cần cặp lên. "Tớ đúng lúc đang có chuyện cần cậu giúp đây!".
Lạc Lạc cũng nhanh chóng đi theo cậu, hai người sóng vai ra khỏi ngõ nhỏ, hai bóng dáng quỷ mị, một sự hợp quỷ mị.
"Cắt! Hai cậu diễn tốt lắm!". Trần Thành nói.
"Ai chà, ra dáng phết." Biên kịch cười nói.
Trần Thành hỏi:" Khi nãy cô nói gì với cậu Lạc Lạc vậy? Cảnh hồi nãy tôi tự nhiên thấy hai đứa nhỏ...đẹp đôi..?"
Biên kịch vỗ vai ông:" Ping Pong! Đoán chính xác rồi! Tôi chính là muốn hiệu ứng này nè...a a a đáng yêu quá chời!".
Trần Thành:"..."
Hàn Liên vừa mới đi tới:"..."
______________________
Gợi ý chút về người đàn ông xuất hiện ở cuối chương 48.
Ông ta đã xuất hiện ở cuối chương 21 và đầu chương 22 đó( ≧Д≦)( ≧Д≦)
- Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 51: Tự nhiên tôi thấy hai đứa nhỏ...đẹp đôi?
Hôm sau khi Hàn Liên tỉnh dậy liền lập tức chạy đến phim trường để hóa trang tại vì Trần Thành muốn lấy cảnh bình minh buổi sớm.
Lúc Hàn Liên tới thì cậu đã thấy Lạc Lạc đang nói chuyện với biên kịch, chắc là đang nhờ biên kịch chỉ đạo thêm cho mình. Hàn Liên tới hơi trễ nên phải cấp tốc một chút, hôm nay phải quay cảnh ở trường học nên Hàn Liên thay một bộ đồng phục nhìn rất đáng yêu. Vì cặp chân của Hàn Liên đặc biệt rất đẹp nên nhà tạo mẫu đã quyết định cho cậu một bộ đồng phục ngắn để lộ ra đôi chân thon dài, đúng chuẩn cậu em nhà hàng xóm đáng yêu.
Lúc Hàn Liên đi ra thì máy quay đều đã sắp chuẩn bị xong, Hàn Liên vừa đọc lại kịch bản vừa đơn giản ăn vài miếng bánh, lại hớp một hớp ca cao nóng. Xong liền vào vị trí chuẩn bị quay.
"Được rồi! 3, 2, 1! Action!!".
Họa Lam vẫn như thường ngày đi đến lớp học, chỉ có điều lúc cậu vào lớp thì không khí có phần kì lạ, ngay cả Lạc Lạc cậu bạn duy nhất thân thiết với cậu cũng không sáp lại trò chuyện như thường ngày, trong lòng Họa Lam có chút khẩn trương.
"Ê nè! Mày nghe tin gì chưa? Thầy Toán chết rồi đó." Họa Lam nghe cô bạn gần đó nói chuyện phiếm.
"Gì? Thiệt hả?". Người kia có vẻ rất bất ngờ.
"Trời ơi! Thiệt đó, nghe nói...là bị giết đó...ở ngay sau trường, sáng này cô lao công phát hiện, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang bên đó điều tra." Vô bạn ra vẻ bí hiểm nói.
"Gì, ghê vậy? Bị giết hả? Tìm thấy hung khí chưa?".
"Tao không biết nữa... Mà chắc chưa đâu mày ơi ai đời để lại hung khí cho người ta điều tra".
"Trời ơi sợ quá!".
Họa Lam nghe hai cô bạn trò chuyện gương mặt lúc xanh lúc trắng, cậu không ngờ mới đó mà xác ông ta đã bị phát hiện.
Có lẽ là do Họa Lam cậu xui xẻo, nếu là bình thường thì có lẽ chổ cậu giấu xác đó mười ngày nửa tháng cũng chẳng ai tìm ra đâu, nhưng xui ở chổ là hôm qua thầy hiệu trưởng vừa nhắc mấy cô chú lao công về việc sắp có bộ giáo dục đến thăm trường thế nên mọi người đều đi kiểm tra rất kĩ cũng vì thế mà vụ án mới bị phát hiện.
Tâm tư Họa Lam loạn hết cả lên, cứ sợ mình sẽ bị phát hiện.
Lúc này cô giáo bước vào thông báo lớp sẽ được nghỉ học ba ngày, rồi giữ mọi người mau trở về nhà.
Họa Lam nghe vậy cũng tức tốc dẹp đồ đạc xách cặp trở về, chỉ là vừa ra tới cổng cậu bị người chặn lại.
"Có chuyện gì không? Lạc Lạc?". Họa Lam cố gắng mỉm cười tỏ vẻ như mọi ngày.
"Cậu đi với tớ một lát." Lạc Lạc hơi nghiêm mặt, không đợi Họa Lam trả lời đã vội kéo cậu vào một góc khuất trong hẻm.
"Họa Lam...cậu nói thật cho tớ biết...chiều hôm qua cậu đi đâu?". Lạc Lạc nghiêm mặt hỏi.
"Tớ....tớ...tớ trở về nhà chứ có thể đi đâu được..." Nghe câu hỏi của Lạc Lạc trong đầu Họa Lam như có viên đạn vậy, nổ cái đùng làm cậu sợ muốn thú nhận tấy cả.
Lạc Lạc nhìn sâu vào mắt cậu, bỗng nhiên túm chặt lấy hai vai Họa Lam:" Tiểu Lam! Cậu nói dối, hôm qua tớ thấy cậu...đi với thầy Toán.."
"C...cái gì...cậu nói gì vậy tớ không hiểu.." Họa Lam gạt hai tay Lạc Lạc ra đang muốn chạy đi thì bị Lạc Lạc kéo lại ép vào góc tường.
Khoan đã!? Trong kịch bản có cảnh này hả?
Trong lòng Hàn Liên hơi ngạc nhiên nhưng không thấy đạo diễn hô NG nên cậu đành tiếp tục.
Mặt Họa Lam lúc này trắng bệch, hai bên bị Lạc Lạc giam cầm không thể chạy, chỉ có thể trốn tránh ánh mắt như biết hết mọi việc kia.
"Tớ..."
"Đừng! Đừng nói dối tớ, Họa Lam, lúc sáng tớ có đến sau trường xem hiện trường vụ án, cậu biết tớ phát hiện gì không?".
Họa Lam theo bản năng run lên, hai hàm răng mím chặt, cậu muốn hỏi đó là thứ gì nhưng không cách nào mở miệng ra được.
Lạc Lạc nói tiếp:" Tớ phát hiện..." Lạc Lạc hơi cuối người ở bên tai Họa Lam nói:" Một dấu vân tai dính máu ở trên tường ngay lối đi! Mà trên dấu vân tai đó có một vết sẹo."
"C..cái gì!?". Họa Lam hoảng loạn.
Lạc Lạc cầm lấy tay Họa Lam, để ngửa lên, chỉ vào ngón cái:" Là nó đó."
Họa Lam bất lực ngồi sụp xuống.
Xong rồi, xong hết rồi, như vậy cậu phải đi tù ư?
Lúc này Lạc Lạc mới buông Họa Lam ra nói tiếp:" Cậu yên tâm may mà dấu máu hơi nhạt, tường lại sơn màu hồng nên cảnh sát vẫn chưa để ý, may cho cậu là lúc đó tớ đứng gần chổ đó nên đã tiện tay cạo lớp sơn đó ra rồi."
Họa Lam nghe vậy cũng chẳng an tâm mấy, cảnh giác nhìn Lạc Lạc.
Lạc Lạc nhận thấy sự xa cách của cậu, thở dài:" Tiểu Lam, đừng sợ, tớ sẽ tìm cách giúp cậu, có được không?".
"Vì cái gì tôi phải tin cậu?". Mắt Họa Lam ngập tràn cảnh giác, con người màu đỏ lập lòe những ý định không rõ.
Lạc Lạc nhìn cậu, khẽ mỉm cười:" Cậu muốn giết tớ sao, Họa Lam?"
Lúc này Họa Lam đứng dậy, nét hoảng loạn trên mặt đã biến mất, thay vào đó là sự bình tỉnh quỷ dị.
Họa Lam khẽ nở nụ cười:" Ồ, trông cậu chả sợ gì hết sau khi biết tớ giết người thì phải?".
"Sao tớ phải sợ cậu! Cậu chính là tiểu Lam của tớ cơ mà.." Lạc Lạc khẽ nở nụ cười trong mắt là nét si mê không rõ.
Hàn Liên trong lòng hơi ngạc nhiên, cậu diễn viên này quả thật rất có tài năng.
"Được thôi, cậu muốn giúp cũng được!". Họa Lam tỏ vẻ không sao cả, cần cặp lên. "Tớ đúng lúc đang có chuyện cần cậu giúp đây!".
Lạc Lạc cũng nhanh chóng đi theo cậu, hai người sóng vai ra khỏi ngõ nhỏ, hai bóng dáng quỷ mị, một sự hợp quỷ mị.
"Cắt! Hai cậu diễn tốt lắm!". Trần Thành nói.
"Ai chà, ra dáng phết." Biên kịch cười nói.
Trần Thành hỏi:" Khi nãy cô nói gì với cậu Lạc Lạc vậy? Cảnh hồi nãy tôi tự nhiên thấy hai đứa nhỏ...đẹp đôi..?"
Biên kịch vỗ vai ông:" Ping Pong! Đoán chính xác rồi! Tôi chính là muốn hiệu ứng này nè...a a a đáng yêu quá chời!".
Trần Thành:"..."
Hàn Liên vừa mới đi tới:"..."
______________________
Gợi ý chút về người đàn ông xuất hiện ở cuối chương 48.
Ông ta đã xuất hiện ở cuối chương 21 và đầu chương 22 đó( ≧Д≦)( ≧Д≦)
Bình luận facebook