Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Chương 53
Phong Giai Thành dậy sớm nhưng không thấy cô gái trong lòng.
Anh đi ra ngoài tìm thì phát hiện Vivian đang nấu ăn với rất nhiều nguyên liệu khác nhau trên bàn, một nồi xương hầm đang sôi trên bếp, mùi thịt bò và hương liệu thoang thoảng trong không khí.
Anh bước đến ôm cô, hôn nhẹ lên má cô và nói.
- Em đang nấu món gì vậy?
- Đây là phở bò, món mà em thích nhất đó.
- Anh cũng rất thích nhưng không biết làm, may mắn là bạn gái của anh biết.
Vivian hỏi anh
- Anh thích ăn thịt bò chín hay tái?
- Cả hai.
- Được
Phong Giai Thành thấy tô của Vivian còn có thêm món mà tô anh không có nên tò mò hỏi.
- Em có thêm cái gì vậy?
- Đây là gân bò nha, anh có ăn không?
- Có.
Vậy là hai tô phở bò đã sẵn sàng cho bữa sáng của họ.
Lúc ăn Vivian cho vào tô rất nhiều ớt, Phong Giai Thành thì không.
Khẩu vị của cả hai có chút khác, Vivian rất thích cay, Phong Giai Thành thì thích vị thanh đạm và ăn khá nhạt.
Phong Giai Thành thử nước dùng trước, nước rất trong, có mùi của xương bò nhưng không bị hôi nhờ hương của gia vị hồi, quế, còn hương gì khác thì anh nếm không ra. Bánh phở mềm mềm, dai dai kết hợp với rau xanh, thịt bò mềm vừa đúng độ. Tóm lại là...quá ngon.
Phong Giai Thành ăn một cách say sưa, chăm chú. Vivian cũng vậy, cô thèm món này đã quá lâu rồi. Đôi khi hương vị của sự hồi tưởng còn đậm đà hơn so với hương vị thật.
- Nước dùng này quá đặc biệt, em làm như thế nào vậy?
Vivian nói sơ qua.
- Xương phải hầm trong 8 tiếng nha. Lúc nấu kết hợp với hồi, quế, hành tím và củ gừng nướng, cho thêm gân bò nữa. Nấu vài tiếng thì cho thêm thịt bò, đảm bảo hớt bọt nhiều lần cho nước dùng được trong.
- "Công phu như vậy?" Phong Giai Thành ngạc nhiên "Vậy em đã bắt đầu nấu từ tối hôm qua?"
Vivian gật đầu.
- Lúc nào?
- Lúc anh đi tắm. Em chuẩn bị hầm xương, rồi sau đó thức một lần để thêm thịt bò, sáng dậy thì bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu khác.
- Sao không gọi anh cùng làm?
- Anh chuẩn bị nhiều bữa như vậy, em tự làm một lần không sao mà.
- Anh không muốn bạn gái anh chịu mệt, một chút cũng không được.
- Em không mệt mà, một chút cũng không. Làm thứ mình yêu thích cho người mình yêu ăn thì sao mệt được.
Phong Giai Thành vuốt tóc cô, vén một vài sợi tóc ra sau tai cho cô. Nhẹ nhàng hỏi.
- Hôm nay em muốn làm gì?
- Hôm nay lười, chỉ muốn ở nhà đọc sách thôi.
- Được.
Phong Giai Thành lãnh phần dọn dẹp và rửa chén. Sau đó pha hai ly cà phê mang ra ban công. Bên ngoài ban công có một ghế dựa dài, 1 chiếc bàn nhỏ. Nắng sớm chiếu vào tạo nên một vùng ấm áp, tầm nhìn khoáng đãng ra biển và gió mát thổi vào làm không khí thêm phần dễ chịu.
Vivian dựa vào Phong Giai Thành, mỗi người cầm một quyển sách. Cô thì đọc ngôn tình, anh thì đọc sách y học.
Khi nắng lên gay gắt một chút thì họ vào trong phòng khách, đến bên chiếc ghế salon. Phong Giai Thành ngồi còn Vivian nằm trên đùi anh.
Hai người họ cứ vậy mà trãi qua một ngày bình yên cùng nhau.
Đêm đến
Tuy đang là mùa hè, nhưng ban đêm thời tiết cũng rất dịu mát, Vivian đang nằm trong vòng tay Phong Giai Thành, dán một bên má vào ngực anh, tay khẽ vuốt ve phần eo của anh. Cô thích sự thân cận này, thích nằm ở vị trí này, vị trí có thể nghe được tiếng tim đập của Giai Thành, có thể cảm nhận làn da rắn chắc và vòng tay ấm áp của anh. . Tìm truyện hay tại — T RÙMtruyện. c om —
Cô hỏi anh.
- Anh và Hà Vĩnh đã gặp nhau như thế nào?
- Đó là lúc anh vừa học xong thạc sĩ tại trường Johns Hopkins, vừa định nhận lời ở lại làm trợ giảng thì Phong gia gặp nạn.
Việc này cũng xôn xao một thời gian ở Bắc Thành. Khi đó, cha của anh nhận phẫu thuật cho một nhân vật rất giàu có, cuộc phẫu thuật thuận lợi nhưng người này lâm vào hôn mê sâu, các người con của ông ta tấn công Phong gia đủ đường, nào kiện ra tòa, nào cho người đến bệnh viện phá hoại, còn theo dõi và đe dọa mẹ kế và Giai Ngâm.
Phong gia lúc đó thế lực không có, lại gặp phải nạn như vậy, cha của anh rốt cuộc bị dọa bệnh, cả nhà không ai có khả năng chống đỡ.
Và anh được gia đình gọi về.
- "Lúc đó anh đã rất hoang mang, có lẽ từ nhỏ đến lớn tư duy của anh chỉ tập trung vào việc học và làm thế nào để trở thành một bác sĩ giỏi mà không để ý đến vấn đề khác. Tuy nhiên anh đã chọn cách đối mặt".
Anh về Bắc Thành, gặp người bạn học từ nhỏ của mình là Trần Gia Hưng, hắn đề nghị anh đi tìm Hà Vĩnh.
- "Gia tộc kia tuy có nhiều tiền nhưng vẫn nể sợ quyền lực của Hà thị, Gia Hưng nói biết đâu nhờ Hà Vĩnh ra mặt có thể hóa giải hoặc tìm ra giải pháp cho ân oán của hai bên. Vậy là anh hẹn gặp Hà Vĩnh ".
- "Anh vẫn nhớ rõ hình ảnh lúc đó trong phòng làm việc của Hà Vĩnh, có anh, Trần Gia Hưng, Hà Vĩnh và Cố Minh, anh trình bày cho Hà Vĩnh vấn đề và nhờ anh ta hẹn một cuộc gặp để anh và bên kia có thể dàn xếp với họ".
- "Ngoài dự liệu của anh, Hà Vĩnh nói vấn đề này anh ta có thể giúp, thậm chí không cần anh phải ra mặt, nhưng Phong gia và cả anh, sau này hãy là "người bạn tin cậy", của Hà Vĩnh."
- "Em nghĩ"- Vivian nói-"Với tác phong của Hà Vĩnh, anh ta chắc đã điều tra cặn kẽ vụ việc này trước khi gặp anh, và giải quyết nó, với anh ta rất đơn giản. Không mất nhiều công sức mà có thêm một đồng minh như Phong thị, Hà Vĩnh làm cuộc mua bán này đúng là trăm lợi mà không có hại."
Phong Giai Thành cười.
- Em nói đúng, anh ta đã điều tra, vị gia chủ kia cũng là một đối tác của Hà Vĩnh, đột nhiên xảy ra chuyện thì sẽ có một số dự án bị ảnh hưởng. Nhờ điều tra mới biết được, hóa ra vị kia bị hôn mê là do các con của ông ta giở trò. Họ muốn kế thừa tài sản. Hà Vĩnh sau đó ra tay, vừa cho Phong gia một ân tình, cột Phong thị vào chung phe với mình mà còn thâu tóm được tài sản của gia tộc kia. Phải nói rằng trong vụ này, người thắng cuối cùng chỉ có mình Hà Vĩnh.
Vivian cảm thán trong lòng, vai chính đại nhân đúng là xứng chức, làm gì cũng làm cha thiên hạ thôi. Giai Thành của cô dính với hắn, không biết là may mắn hay xui xẻo.
- Sau đó anh về hẳn Bắc Thành sao?
- Ừ, sau đó anh về bệnh viện của Phong gia ở Bắc Thành, trừ thời gian ở bệnh viện thì cần có mặt lúc Hà Vĩnh gọi, giống như bác sĩ riêng vậy, coi như đền đáp ân tình. Vả lại Hà Vĩnh đã giúp Phong thị lớn mạnh hơn trước rất nhiều.
Vivian nghĩ nghĩ trong đầu xem có phương cách nào giúp Giai Thành của cô dần dần thoát ra sự ảnh hưởng của Hà Vĩnh hay không. Nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Phong Giai Thành nói với cô.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi.
Cô cũng dẹp mọi suy nghĩ vừa nhen nhóm lên của mình, vùi đầu vào ngực Phong Giai Thành mà chìm vào giấc ngủ.
Phong Giai Thành dậy sớm nhưng không thấy cô gái trong lòng.
Anh đi ra ngoài tìm thì phát hiện Vivian đang nấu ăn với rất nhiều nguyên liệu khác nhau trên bàn, một nồi xương hầm đang sôi trên bếp, mùi thịt bò và hương liệu thoang thoảng trong không khí.
Anh bước đến ôm cô, hôn nhẹ lên má cô và nói.
- Em đang nấu món gì vậy?
- Đây là phở bò, món mà em thích nhất đó.
- Anh cũng rất thích nhưng không biết làm, may mắn là bạn gái của anh biết.
Vivian hỏi anh
- Anh thích ăn thịt bò chín hay tái?
- Cả hai.
- Được
Phong Giai Thành thấy tô của Vivian còn có thêm món mà tô anh không có nên tò mò hỏi.
- Em có thêm cái gì vậy?
- Đây là gân bò nha, anh có ăn không?
- Có.
Vậy là hai tô phở bò đã sẵn sàng cho bữa sáng của họ.
Lúc ăn Vivian cho vào tô rất nhiều ớt, Phong Giai Thành thì không.
Khẩu vị của cả hai có chút khác, Vivian rất thích cay, Phong Giai Thành thì thích vị thanh đạm và ăn khá nhạt.
Phong Giai Thành thử nước dùng trước, nước rất trong, có mùi của xương bò nhưng không bị hôi nhờ hương của gia vị hồi, quế, còn hương gì khác thì anh nếm không ra. Bánh phở mềm mềm, dai dai kết hợp với rau xanh, thịt bò mềm vừa đúng độ. Tóm lại là...quá ngon.
Phong Giai Thành ăn một cách say sưa, chăm chú. Vivian cũng vậy, cô thèm món này đã quá lâu rồi. Đôi khi hương vị của sự hồi tưởng còn đậm đà hơn so với hương vị thật.
- Nước dùng này quá đặc biệt, em làm như thế nào vậy?
Vivian nói sơ qua.
- Xương phải hầm trong 8 tiếng nha. Lúc nấu kết hợp với hồi, quế, hành tím và củ gừng nướng, cho thêm gân bò nữa. Nấu vài tiếng thì cho thêm thịt bò, đảm bảo hớt bọt nhiều lần cho nước dùng được trong.
- "Công phu như vậy?" Phong Giai Thành ngạc nhiên "Vậy em đã bắt đầu nấu từ tối hôm qua?"
Vivian gật đầu.
- Lúc nào?
- Lúc anh đi tắm. Em chuẩn bị hầm xương, rồi sau đó thức một lần để thêm thịt bò, sáng dậy thì bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu khác.
- Sao không gọi anh cùng làm?
- Anh chuẩn bị nhiều bữa như vậy, em tự làm một lần không sao mà.
- Anh không muốn bạn gái anh chịu mệt, một chút cũng không được.
- Em không mệt mà, một chút cũng không. Làm thứ mình yêu thích cho người mình yêu ăn thì sao mệt được.
Phong Giai Thành vuốt tóc cô, vén một vài sợi tóc ra sau tai cho cô. Nhẹ nhàng hỏi.
- Hôm nay em muốn làm gì?
- Hôm nay lười, chỉ muốn ở nhà đọc sách thôi.
- Được.
Phong Giai Thành lãnh phần dọn dẹp và rửa chén. Sau đó pha hai ly cà phê mang ra ban công. Bên ngoài ban công có một ghế dựa dài, 1 chiếc bàn nhỏ. Nắng sớm chiếu vào tạo nên một vùng ấm áp, tầm nhìn khoáng đãng ra biển và gió mát thổi vào làm không khí thêm phần dễ chịu.
Vivian dựa vào Phong Giai Thành, mỗi người cầm một quyển sách. Cô thì đọc ngôn tình, anh thì đọc sách y học.
Khi nắng lên gay gắt một chút thì họ vào trong phòng khách, đến bên chiếc ghế salon. Phong Giai Thành ngồi còn Vivian nằm trên đùi anh.
Hai người họ cứ vậy mà trãi qua một ngày bình yên cùng nhau.
Đêm đến
Tuy đang là mùa hè, nhưng ban đêm thời tiết cũng rất dịu mát, Vivian đang nằm trong vòng tay Phong Giai Thành, dán một bên má vào ngực anh, tay khẽ vuốt ve phần eo của anh. Cô thích sự thân cận này, thích nằm ở vị trí này, vị trí có thể nghe được tiếng tim đập của Giai Thành, có thể cảm nhận làn da rắn chắc và vòng tay ấm áp của anh. . Tìm truyện hay tại — T RÙMtruyện. c om —
Cô hỏi anh.
- Anh và Hà Vĩnh đã gặp nhau như thế nào?
- Đó là lúc anh vừa học xong thạc sĩ tại trường Johns Hopkins, vừa định nhận lời ở lại làm trợ giảng thì Phong gia gặp nạn.
Việc này cũng xôn xao một thời gian ở Bắc Thành. Khi đó, cha của anh nhận phẫu thuật cho một nhân vật rất giàu có, cuộc phẫu thuật thuận lợi nhưng người này lâm vào hôn mê sâu, các người con của ông ta tấn công Phong gia đủ đường, nào kiện ra tòa, nào cho người đến bệnh viện phá hoại, còn theo dõi và đe dọa mẹ kế và Giai Ngâm.
Phong gia lúc đó thế lực không có, lại gặp phải nạn như vậy, cha của anh rốt cuộc bị dọa bệnh, cả nhà không ai có khả năng chống đỡ.
Và anh được gia đình gọi về.
- "Lúc đó anh đã rất hoang mang, có lẽ từ nhỏ đến lớn tư duy của anh chỉ tập trung vào việc học và làm thế nào để trở thành một bác sĩ giỏi mà không để ý đến vấn đề khác. Tuy nhiên anh đã chọn cách đối mặt".
Anh về Bắc Thành, gặp người bạn học từ nhỏ của mình là Trần Gia Hưng, hắn đề nghị anh đi tìm Hà Vĩnh.
- "Gia tộc kia tuy có nhiều tiền nhưng vẫn nể sợ quyền lực của Hà thị, Gia Hưng nói biết đâu nhờ Hà Vĩnh ra mặt có thể hóa giải hoặc tìm ra giải pháp cho ân oán của hai bên. Vậy là anh hẹn gặp Hà Vĩnh ".
- "Anh vẫn nhớ rõ hình ảnh lúc đó trong phòng làm việc của Hà Vĩnh, có anh, Trần Gia Hưng, Hà Vĩnh và Cố Minh, anh trình bày cho Hà Vĩnh vấn đề và nhờ anh ta hẹn một cuộc gặp để anh và bên kia có thể dàn xếp với họ".
- "Ngoài dự liệu của anh, Hà Vĩnh nói vấn đề này anh ta có thể giúp, thậm chí không cần anh phải ra mặt, nhưng Phong gia và cả anh, sau này hãy là "người bạn tin cậy", của Hà Vĩnh."
- "Em nghĩ"- Vivian nói-"Với tác phong của Hà Vĩnh, anh ta chắc đã điều tra cặn kẽ vụ việc này trước khi gặp anh, và giải quyết nó, với anh ta rất đơn giản. Không mất nhiều công sức mà có thêm một đồng minh như Phong thị, Hà Vĩnh làm cuộc mua bán này đúng là trăm lợi mà không có hại."
Phong Giai Thành cười.
- Em nói đúng, anh ta đã điều tra, vị gia chủ kia cũng là một đối tác của Hà Vĩnh, đột nhiên xảy ra chuyện thì sẽ có một số dự án bị ảnh hưởng. Nhờ điều tra mới biết được, hóa ra vị kia bị hôn mê là do các con của ông ta giở trò. Họ muốn kế thừa tài sản. Hà Vĩnh sau đó ra tay, vừa cho Phong gia một ân tình, cột Phong thị vào chung phe với mình mà còn thâu tóm được tài sản của gia tộc kia. Phải nói rằng trong vụ này, người thắng cuối cùng chỉ có mình Hà Vĩnh.
Vivian cảm thán trong lòng, vai chính đại nhân đúng là xứng chức, làm gì cũng làm cha thiên hạ thôi. Giai Thành của cô dính với hắn, không biết là may mắn hay xui xẻo.
- Sau đó anh về hẳn Bắc Thành sao?
- Ừ, sau đó anh về bệnh viện của Phong gia ở Bắc Thành, trừ thời gian ở bệnh viện thì cần có mặt lúc Hà Vĩnh gọi, giống như bác sĩ riêng vậy, coi như đền đáp ân tình. Vả lại Hà Vĩnh đã giúp Phong thị lớn mạnh hơn trước rất nhiều.
Vivian nghĩ nghĩ trong đầu xem có phương cách nào giúp Giai Thành của cô dần dần thoát ra sự ảnh hưởng của Hà Vĩnh hay không. Nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Phong Giai Thành nói với cô.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi.
Cô cũng dẹp mọi suy nghĩ vừa nhen nhóm lên của mình, vùi đầu vào ngực Phong Giai Thành mà chìm vào giấc ngủ.
Bình luận facebook