Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-119
Chương 119
Trong giấc mơ, Hà Vĩnh cũng lạc vào hoang đảo với Tần Lam.
Người con gái ấy đi chân trần tới chỗ anh, cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi của anh và chiếc quần lót giấu trong tà áo rộng, mỗi bước đi của cô hiện lên một đường cong uyển chuyển, lộ ra đường nét xinh đẹp và đôi chân dài thẳng tắp.
Cô đến trước mặt hắn, hôn hắn, rất chủ động và gấp gáp.
- Chủ tịch, muốn em đi.
Hà Vĩnh đè cô xuống bãi cát, bắt đầu hôn cô, nụ hôn kịch liệt, anh cởi áo cho cô vứt sang một bên, sau đó hôn dọc theo đường cong cơ thể cô, hôn ngực cô, vuốt ve, xoa nắn khắp cơ thể cô. Cô để mặc cho anh tung hoành khắp người mình.
Sau đó Hà Vĩnh cởi quần lót cho Tần Lam, cho ngón tay vào bên trong cô bé và bắt đầu di chuyển tay, mỗi lúc một nhanh hơn.
Tần Lam lại hôn anh, hai tay bám lấy cổ anh, tặng anh một nụ hôn sâu.
Trong lúc hôn, tay Hà Vĩnh vẫn liên tục hoạt động, Tần Lam đạt cực khoái dưới kỹ thuật của Hà Vĩnh.
- Chủ tịch, xin anh, hãy muốn em bây giờ.
Cô gấp không chờ nỗi cởi quần Hà Vĩnh, sau đó cầm phân thân của hắn mà vuốt ve, kết hợp với chiếc môi gợi cảm và chiếc lưỡi ngọt ngào, Hà Vĩnh cũng có cảm giác muốn bùng nổ, nhưng hắn nhịn lại được.
Hà Vĩnh lại đè Tần Lam dưới thân lần nữa, kéo một chân cô trên tay mình bà đi vào bên trong cô.
Hà Vĩnh bắt đầu vận động, Tần Lam bắt đầu phát ra những tiếng kêu yêu kiều, họ cứ vậy mà quấn lấy nhau, không biết lên đỉnh bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế, cuối cùng cả hai thỏa mãn nằm lăn ra trên bờ cát.
Tần Lam quay sang nằm trên ngực Hà Vĩnh.
- Chủ tịch, nếu lần này em có babe, anh muốn đặt tên nó là gì?
Gương mặt Hà Vĩnh bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
- Tôi không muốn có con lúc này.
Tần Lam cười, ánh mắt đầy toan tính và mưu mô.
- "Chủ tịch, anh xem, ở cái hoang đảo này, lấy đâu ra thuốc ngừa thai, ai kêu anh không quản nỗi thằng bé của mình chứ."
- " Chủ tịch, anh nói đặt tên gì cho con mới tốt đây, nếu là con gái, chúng ta hãy đặt nó tên là Hà Kiều Anh, biết đâu tương lai nó sẽ thành hoa hậu, nếu là con trai, có thể đặt nó tên là Hà Anh Tuấn, tương lai có khi sẽ thành ca sĩ nổi tiếng."
Đến đây thì Hà Vĩnh thức giấc.
Vivian vẫn đang ngủ ngoan trong lòng anh. Hà Vĩnh luôn tự hỏi, tại sao cùng một gương mặt, mà cảm giác khi ở cùng lại khác xa như vậy.
Một người cho anh cảm giác phiền chán.
Một người cho anh cảm giác an tâm.
Hà Vĩnh rất thích Vivian của hiện tại, có lẽ, ngay cả lúc trước ở cùng cô, anh cũng đã không ngừng so sánh cô của quá khứ và hiện tại, dựa vào tính cách của người trong quá khứ để phủ nhận người của hiện tại, có vẻ, anh đã sai rồi.
- Lam, em của hiện tại rất tốt, anh rất thích, trước đây anh đã làm nhiều việc quá đáng với em, anh xin lỗi.
Hà Vĩnh ôm Vivian chặt hơn.
Vivian giữ cho hơi thở đều đều, để Hà Vĩnh không phát hiện mình cũng đã thức.
Và dĩ nhiên cô nghe được lời thì thầm của Hà Vĩnh.
" Có những thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hối tiếc cũng vậy thôi". Vivian nghĩ.
Mỗi người mang trong lòng một loại tâm sự, cứ vậy mà trãi qua hết đêm.
Hà Vĩnh tỉnh dậy lần nữa vào lúc bình minh vừa lên, tiết trời còn lạnh và ẩm. Anh định buông Vivian ra để đi ra ngoài nhưng vừa động đậy thì Vivian cành ôm chặt anh hơn nữa.
Sáng sớm là lúc lạnh nhất mà.
Hà Vĩnh thấy vậy, cứ để mặc cho Vivian ôm, bản thân anh cũng luyến tiếc buông cô ra.
Đến khi ánh nắng làm thời tiết ấm dần, Vivian buông Hà Vĩnh ra, nằm nghiêng sang hướng khác.
Hà Vĩnh cười cười, lấy tay gõ nhẹ vào trán cô.
- Qua cầu rút ván cũng thật nhanh.
Hà Vĩnh đi xuống suối làm vệ sinh cá nhân, tắm sơ qua một chút, đến khi anh quay trở lại với túi nước lớn thì Vivian cũng đã thức dậy và súc miệng, rửa mặt xong.
Trên đồi quá là buồn chán nhưng hai người họ, lúc nào cũng phải có một người túc trực ở đây.
Vivian hỏi Hà Vĩnh có biết các loại rau rừng nào ăn được không, cô muốn làm một nồi lẩu ăn cho ấm người.
Vậy là Hà Vĩnh đi tìm cho cô.
Vivian lấy một ít xương, cho vào nồi nước bắt đầu hầm lấy nước.
Cắt lát một ít thịt và nội tạng.
Hà Vĩnh mang rau về thì nồi nước dùng cũng đã sẵn sàng.
Họ ngồi xung quanh bếp lửa cùng nhau ăn lẩu.
Nước nóng làm cả người cũng ấm lên, xua tan hết hàn khí trong người.
Nồi nước dùng vẫn còn nhiều, Vivian cho thêm một ít nước tiếp tục ninh, cái này buổi tối có thể uống mỗi người một chén trước khi đi ngủ.
Hà Vĩnh nói anh có việc bận ra ngoài một lúc. Vivian dặn anh hái rau về ăn thịt nướng.
Bởi vì buồn chán, Vivian bắt đầu đi bộ vòng quanh gờ đá, hết vòng này tới vòng khác, ở đây có view 360 độ, nhìn về phía bờ biển trước đây họ ở, mặt khác nhìn về phía rừng cây và một mặt nhìn sang các đảo khác.
Đi bộ trong vài giờ, Hà Vĩnh vẫn chưa về, đến giờ trưa, Vivian thấy đói bụng, cô bắt đầu trông ngóng Hà Vĩnh, nhưng anh vẫn không thấy đâu, Vivian uống đỡ một chén nước canh, nắng lên gay gắt, Vivian chỉ đành vào trong lều ngồi đợi.
Cô làu bàu
- Hà Vĩnh chết tiệt, vậy mà nói đi một chút, hại cô không được ăn trưa.
Tất nhiên trong chuyện này Hà Vĩnh rất vô tội, anh đâu có ngăn Vivian ăn trưa, chẳng qua là từ lúc lạc tới đây, họ luôn ăn cùng nhau nên đã hình thành một loại quy ước trong vô thức, Vivian thấy không thoải mái nếu ăn một mình.
Đến chiều, mặt trời dần xuống núi, lòng Vivian càng nóng nảy, cô bắt đầu lo lắng cho Hà Vĩnh, anh có gặp nạn gì không? Có bị bắt trắc gì không, mặt trời dần xuống thì tâm trạng Vivian càng tệ, nước mắt chảy ra không biết tự bao giờ.
Cái tâm trạng này có thể so sánh như lúc mình đang rơi xuống nước, sau đó tìm được một cái phao giúp mình bình an, nhưng sau đó cái phao đột nhiên biến mất "một lúc", ban đầu thì mình có thể duy trì bơi, duy trì tâm trạng chờ cái phao trở về, thế nhưng thời gian càng dài thì tâm trạng mình càng hoảng hốt.
Thậm chí lo sợ rằng lỡ như không còn phao nữa, mình có thể sống nỗi hay không?
Vivian rất rối trí, cô ngồi im trên gờ đá nhìn ra xa ngoài khơi, hy vọng có một con tàu hay gì đó, cô phải tìm thứ gì đánh lạc hướng bản thân để không nghĩ tới Hà Vĩnh nữa.
Hà Vĩnh về nhìn thấy cảnh Vivian một mình ngồi trên mỏm đá, nhìn ra biển, anh đến gọi cô.
Vivian thất thần quay lại thấy Hà Vĩnh, nước mắt lại chảy ra.
Hà Vĩnh hốt hoảng hỏi có chuyện gì, anh ôm cô vào lòng hỏi cô có bị làm sao không?
Vivian khóc một hồi lại thấy bản thân thật kì lạ, từ bao giờ cô trở nên yếu đuối, ỷ lại như vậy?
Không được, không thể để tình trạng này tiếp diễn được.
- Nói anh nghe chuyện gì, em bị làm sao?
- Không có gì.
Hà Vĩnh lau nước mắt cho cô.
- Ngoan, nói anh nghe, chuyện gì làm em buồn như vậy?
Vivian không biết nói gì, cô lãng tránh ánh mắt của Hà Vĩnh, nghẹn ngào nói.
- Em, em nhớ Giai Thành.
Một lời nói dối, hai trái tim đều đau.
Trong giấc mơ, Hà Vĩnh cũng lạc vào hoang đảo với Tần Lam.
Người con gái ấy đi chân trần tới chỗ anh, cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi của anh và chiếc quần lót giấu trong tà áo rộng, mỗi bước đi của cô hiện lên một đường cong uyển chuyển, lộ ra đường nét xinh đẹp và đôi chân dài thẳng tắp.
Cô đến trước mặt hắn, hôn hắn, rất chủ động và gấp gáp.
- Chủ tịch, muốn em đi.
Hà Vĩnh đè cô xuống bãi cát, bắt đầu hôn cô, nụ hôn kịch liệt, anh cởi áo cho cô vứt sang một bên, sau đó hôn dọc theo đường cong cơ thể cô, hôn ngực cô, vuốt ve, xoa nắn khắp cơ thể cô. Cô để mặc cho anh tung hoành khắp người mình.
Sau đó Hà Vĩnh cởi quần lót cho Tần Lam, cho ngón tay vào bên trong cô bé và bắt đầu di chuyển tay, mỗi lúc một nhanh hơn.
Tần Lam lại hôn anh, hai tay bám lấy cổ anh, tặng anh một nụ hôn sâu.
Trong lúc hôn, tay Hà Vĩnh vẫn liên tục hoạt động, Tần Lam đạt cực khoái dưới kỹ thuật của Hà Vĩnh.
- Chủ tịch, xin anh, hãy muốn em bây giờ.
Cô gấp không chờ nỗi cởi quần Hà Vĩnh, sau đó cầm phân thân của hắn mà vuốt ve, kết hợp với chiếc môi gợi cảm và chiếc lưỡi ngọt ngào, Hà Vĩnh cũng có cảm giác muốn bùng nổ, nhưng hắn nhịn lại được.
Hà Vĩnh lại đè Tần Lam dưới thân lần nữa, kéo một chân cô trên tay mình bà đi vào bên trong cô.
Hà Vĩnh bắt đầu vận động, Tần Lam bắt đầu phát ra những tiếng kêu yêu kiều, họ cứ vậy mà quấn lấy nhau, không biết lên đỉnh bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế, cuối cùng cả hai thỏa mãn nằm lăn ra trên bờ cát.
Tần Lam quay sang nằm trên ngực Hà Vĩnh.
- Chủ tịch, nếu lần này em có babe, anh muốn đặt tên nó là gì?
Gương mặt Hà Vĩnh bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
- Tôi không muốn có con lúc này.
Tần Lam cười, ánh mắt đầy toan tính và mưu mô.
- "Chủ tịch, anh xem, ở cái hoang đảo này, lấy đâu ra thuốc ngừa thai, ai kêu anh không quản nỗi thằng bé của mình chứ."
- " Chủ tịch, anh nói đặt tên gì cho con mới tốt đây, nếu là con gái, chúng ta hãy đặt nó tên là Hà Kiều Anh, biết đâu tương lai nó sẽ thành hoa hậu, nếu là con trai, có thể đặt nó tên là Hà Anh Tuấn, tương lai có khi sẽ thành ca sĩ nổi tiếng."
Đến đây thì Hà Vĩnh thức giấc.
Vivian vẫn đang ngủ ngoan trong lòng anh. Hà Vĩnh luôn tự hỏi, tại sao cùng một gương mặt, mà cảm giác khi ở cùng lại khác xa như vậy.
Một người cho anh cảm giác phiền chán.
Một người cho anh cảm giác an tâm.
Hà Vĩnh rất thích Vivian của hiện tại, có lẽ, ngay cả lúc trước ở cùng cô, anh cũng đã không ngừng so sánh cô của quá khứ và hiện tại, dựa vào tính cách của người trong quá khứ để phủ nhận người của hiện tại, có vẻ, anh đã sai rồi.
- Lam, em của hiện tại rất tốt, anh rất thích, trước đây anh đã làm nhiều việc quá đáng với em, anh xin lỗi.
Hà Vĩnh ôm Vivian chặt hơn.
Vivian giữ cho hơi thở đều đều, để Hà Vĩnh không phát hiện mình cũng đã thức.
Và dĩ nhiên cô nghe được lời thì thầm của Hà Vĩnh.
" Có những thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hối tiếc cũng vậy thôi". Vivian nghĩ.
Mỗi người mang trong lòng một loại tâm sự, cứ vậy mà trãi qua hết đêm.
Hà Vĩnh tỉnh dậy lần nữa vào lúc bình minh vừa lên, tiết trời còn lạnh và ẩm. Anh định buông Vivian ra để đi ra ngoài nhưng vừa động đậy thì Vivian cành ôm chặt anh hơn nữa.
Sáng sớm là lúc lạnh nhất mà.
Hà Vĩnh thấy vậy, cứ để mặc cho Vivian ôm, bản thân anh cũng luyến tiếc buông cô ra.
Đến khi ánh nắng làm thời tiết ấm dần, Vivian buông Hà Vĩnh ra, nằm nghiêng sang hướng khác.
Hà Vĩnh cười cười, lấy tay gõ nhẹ vào trán cô.
- Qua cầu rút ván cũng thật nhanh.
Hà Vĩnh đi xuống suối làm vệ sinh cá nhân, tắm sơ qua một chút, đến khi anh quay trở lại với túi nước lớn thì Vivian cũng đã thức dậy và súc miệng, rửa mặt xong.
Trên đồi quá là buồn chán nhưng hai người họ, lúc nào cũng phải có một người túc trực ở đây.
Vivian hỏi Hà Vĩnh có biết các loại rau rừng nào ăn được không, cô muốn làm một nồi lẩu ăn cho ấm người.
Vậy là Hà Vĩnh đi tìm cho cô.
Vivian lấy một ít xương, cho vào nồi nước bắt đầu hầm lấy nước.
Cắt lát một ít thịt và nội tạng.
Hà Vĩnh mang rau về thì nồi nước dùng cũng đã sẵn sàng.
Họ ngồi xung quanh bếp lửa cùng nhau ăn lẩu.
Nước nóng làm cả người cũng ấm lên, xua tan hết hàn khí trong người.
Nồi nước dùng vẫn còn nhiều, Vivian cho thêm một ít nước tiếp tục ninh, cái này buổi tối có thể uống mỗi người một chén trước khi đi ngủ.
Hà Vĩnh nói anh có việc bận ra ngoài một lúc. Vivian dặn anh hái rau về ăn thịt nướng.
Bởi vì buồn chán, Vivian bắt đầu đi bộ vòng quanh gờ đá, hết vòng này tới vòng khác, ở đây có view 360 độ, nhìn về phía bờ biển trước đây họ ở, mặt khác nhìn về phía rừng cây và một mặt nhìn sang các đảo khác.
Đi bộ trong vài giờ, Hà Vĩnh vẫn chưa về, đến giờ trưa, Vivian thấy đói bụng, cô bắt đầu trông ngóng Hà Vĩnh, nhưng anh vẫn không thấy đâu, Vivian uống đỡ một chén nước canh, nắng lên gay gắt, Vivian chỉ đành vào trong lều ngồi đợi.
Cô làu bàu
- Hà Vĩnh chết tiệt, vậy mà nói đi một chút, hại cô không được ăn trưa.
Tất nhiên trong chuyện này Hà Vĩnh rất vô tội, anh đâu có ngăn Vivian ăn trưa, chẳng qua là từ lúc lạc tới đây, họ luôn ăn cùng nhau nên đã hình thành một loại quy ước trong vô thức, Vivian thấy không thoải mái nếu ăn một mình.
Đến chiều, mặt trời dần xuống núi, lòng Vivian càng nóng nảy, cô bắt đầu lo lắng cho Hà Vĩnh, anh có gặp nạn gì không? Có bị bắt trắc gì không, mặt trời dần xuống thì tâm trạng Vivian càng tệ, nước mắt chảy ra không biết tự bao giờ.
Cái tâm trạng này có thể so sánh như lúc mình đang rơi xuống nước, sau đó tìm được một cái phao giúp mình bình an, nhưng sau đó cái phao đột nhiên biến mất "một lúc", ban đầu thì mình có thể duy trì bơi, duy trì tâm trạng chờ cái phao trở về, thế nhưng thời gian càng dài thì tâm trạng mình càng hoảng hốt.
Thậm chí lo sợ rằng lỡ như không còn phao nữa, mình có thể sống nỗi hay không?
Vivian rất rối trí, cô ngồi im trên gờ đá nhìn ra xa ngoài khơi, hy vọng có một con tàu hay gì đó, cô phải tìm thứ gì đánh lạc hướng bản thân để không nghĩ tới Hà Vĩnh nữa.
Hà Vĩnh về nhìn thấy cảnh Vivian một mình ngồi trên mỏm đá, nhìn ra biển, anh đến gọi cô.
Vivian thất thần quay lại thấy Hà Vĩnh, nước mắt lại chảy ra.
Hà Vĩnh hốt hoảng hỏi có chuyện gì, anh ôm cô vào lòng hỏi cô có bị làm sao không?
Vivian khóc một hồi lại thấy bản thân thật kì lạ, từ bao giờ cô trở nên yếu đuối, ỷ lại như vậy?
Không được, không thể để tình trạng này tiếp diễn được.
- Nói anh nghe chuyện gì, em bị làm sao?
- Không có gì.
Hà Vĩnh lau nước mắt cho cô.
- Ngoan, nói anh nghe, chuyện gì làm em buồn như vậy?
Vivian không biết nói gì, cô lãng tránh ánh mắt của Hà Vĩnh, nghẹn ngào nói.
- Em, em nhớ Giai Thành.
Một lời nói dối, hai trái tim đều đau.
Bình luận facebook