Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Sáng nay Sẫm Hảo Nguyệt bị một mình Sẫm Hỉ Mộc chạy đến hôn gọi tỉnh giấc: “Đại tỷ, mau thức dậy thôi, mọi người đều đã thức dậy cả rồi.”
Sẫm Hảo Nguyệt muốn mở miệng mắng người nhưng nhớ ra chuyện lúc tối lập tức giữ hắn lại hỏi: “Bên ngoài mọi người đang làm gì?”
“Hình như là tìm đồ nha.” Sẫm Hỉ Mộc vẫn ngây thơ trả lời: “Nhị ca bảo ta đến đây gọi đại tỷ thức dậy cùng nhau đứng tấn a.”
“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt đáp ứng một tiếng rồi bảo hắn ra ngoài đứng tấn trước bản thân ở bên trong chậm rãi vệ sinh cá nhân.
Sau khi cùng Sẫm Hỉ Mộc đứng tấn xong liền cùng hắn thử qua vài chiêu. Tên tiểu tử này cũng là phản ứng mau lẹ nha, nếu hắn chỉ năm tuổi đã có thân thủ như vậy thì Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Chi Dĩ sẽ còn lợi hại thế nào nữa? Nàng sẽ thua mất sao? Không muốn không muốn đâu.
Sẫm Hỉ Mộc thấy đại tỷ đứng yên một chỗ lâm vào trầm tư liền nắm lấy luyện võ phục của nàng kéo kéo lôi hồn nàng trở về: “Đại tỷ, người ta đói bụng lắm.” Mặt hắn nhăn nhăn, trong mắt chứa đầy ủy khuất.
“Trở về tắm rửa ta đưa ngươi ra ngoài dùng bữa, chuẩn bị xong ra tiền thính đợi ta.” Sẫm Hảo Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ mỉm cười. Tối qua mọi người nháo như vậy nhất định là không có người chuẩn bị đồ ăn sáng đâu.
“Tốt quá tốt quá!” Hắn ôm lấy nàng vui vẻ hô vài tiếng rồi tung tăng chạy về viện của mình.
Sẫm Hảo Nguyệt chuẩn bị xong tất cả bước ra tiền thính. Trên đường đi thấy được Phí Khả Doanh mang dáng vẻ mệt mọi chỉ huy mọi người lục soát liền bước đến nói: “Nương chúng ta thu thôi, tìm một đêm mọi người cũng mệt mỏi rồi, có lẽ Hắc Bạch Vũ cũng không giấu ở đây.”
Phí Khả Doanh cũng gật gật đầu, giờ đây quá sức mệt mỏi rồi nghĩ không được gì nữa đâu. Nàng thở một hơi liền nói: “Nương đi nghỉ ngơi đây, ngươi bảo bọn họ cũng nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Sẫm Hảo Nguyệt ứng một tiếng, thấy Phí Khả Doanh rời đi nàng liền đi tìm Thương bá cùng Sẫm Hảo Lân bảo bọn họ cho mọi người nghỉ ngơi chút nữa nàng mang thức ăn hồi phủ cho mọi người dùng.
Cùng Sẫm Hỉ Mộc xuất môn, nàng đưa hắn đến đệ nhất lâu dùng bữa. Trùng hợp gặp phải Sất Duệ Kỳ ở ngoài đệ nhất lâu liền cùng hắn đặt một bao sương.
Sau khi món ăn dọn lên, Sẫm Hảo Nguyệt kể ra chuyện hôm qua. Sất Duệ Kỳ phì cười một tiếng: “Ta cảm thấy Hắc Bạch Vũ chính là quá rảnh rỗi a.” Trêu ai không trêu trêu phải hoàn khố nữ Sẫm Hảo Nguyệt rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng mát mẻ hắn: “Ta thấy hắn cũng không nhàn rỗi như ngươi đâu. Nghe nói Sất Ngạo Lang còn phải mang binh mã đi tróc nã đạo tặc mà ngươi lại ở đây tiêu dao.”
Sất Duệ Kỳ ngửa cổ bật cười ha hả bày dáng vô lại: “Ta ở đây cùng mỹ nhân dùng bữa sáng tốt hơn là cùng đám nam nhân kia đi truy người tìm bảo a.”
Sẫm Hỉ Mộc nghe được đang ăn ngon miệng cũng phải ngẩng đầu phản bác: “Ta không phải mỹ nhân, ta là nam tử hán.”
Sất Duệ Kỳ xoa xoa đầu hắn hạ giọng nói: “Đúng đúng, ngươi là nam tử hán.”
Sẫm Hảo Nguyệt không để ý đến hắn nữa tiếp tục dùng bữa. Trước đó nàng đã đặt lão bản một số lượng thức ăn lớn mang đến Sẫm phủ.
Sất Duệ Kỳ gấp cho nàng một cái tiểu long bao nói: “A Nguyệt hôm qua đa tạ ngươi, nếu là ngươi không nghĩ ra biện pháp chúng đa đều chết chắc a.”
“Ngươi nói sai rồi, phải là đa tạ Hắc Bạch Vũ mới đúng hắn nếu là không trộm bảo thì sợ hoàng thượng sẽ tiếp tục ép uổng a.”
Hôm qua nàng thấy được hoàng thượng không dễ bỏ qua như vậy đâu. Chưa kể thế lực của Sẫm gia lại to như vậy, nếu là nàng được tứ hôn cho Sất Duệ Kỳ liền cái gì cũng thành rồi. Mà nếu là nàng chọn Sất Vưu Thần hay người nào khác thì sợ Sẫm gia cũng sẽ bị diệt a. Nhưng là thanh danh của nàng không tốt a, hoàng thượng sẽ dám ban chon hi tử hắn sủng ái nhất sao?
Ai tâm ý của hoàng thượng thật là khó đoán! Thôi bỏ đi thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
“Vậy nếu là phụ hoàng tứ hôn ngươi cho ta thì sao?” Hiện ở đây ngoại trừ Sẫm Hỉ Mộc thì chỉ còn có nàng cùng hắn, lại đang nói đến vấn đề này nữa, vậy hắn liền nhân cơ hội này thăm dò ý tứ của nàng một chút.
“Sẽ không đâu.” Sẫm Hảo Nguyệt cười ha ha, thanh danh của nàng xấu như vậy, hôm qua lại thể hiện ra rất nhiều cử chỉ hoàn khố trước mặt hoàng thượng. Chỉ cần nàng còn là bằng hữu với Sất Duệ Kỳ một ngày thì hoàng thượng vẫn nghĩ rằng Sẫm gia theo hắn liền sẽ không vội tứ hôn.
“Kỳ thực hôm qua mẫu phi gọi ta đến vì chuyện này a.” Sất Duệ Kỳ lại tiếp tục nói mà không để ý đến câu đáp trả vô tình của Sẫm Hảo Nguyệt bên trên: “Phụ hoàng cũng từng triệu ta cùng Sẫm gia gia đến nói a, chỉ là chúng ta vẫn chưa đáp ứng.”
“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt vẫn liên tục bào thức ăn mà không để ý đến thành ý của Sất Duệ Kỳ. Nàng cùng hắn là bằng hữu liền mãi mãi sẽ là bằng hữu thôi. Nàng cũng muốn hắn làm hoàng đế nên nhất định sẽ không gả cho hắn đâu.
Sất Duệ Kỳ thấy vậy cũng có chút thở dài. Hắn cũng không tiếp tục nói xuống nữa mà cũng bắt đầu dùng bữa của mình. Kỳ thực nếu thú nàng hồi phủ cũng rất tốt, chỉ là hắn không nghĩ đến khi nàng làm thê tử của hắn thì sẽ phải đối xử với nàng thế nào thôi.
Dùng bữa qua loa Sất Duệ Kỳ đi đầu cáo từ trước. Hắn vẫn còn công vụ phải giải quyết a. Nếu còn ở đây tiêu giao liền sẽ bị trách phạt nặng.
Hai tỷ đệ Sẫm gia vẫn còn ở bên trong bào thức ăn. Sất Duệ Kỳ đi không lâu thì Quân Tử Lan lại đến. Nàng là thấy được Sất Duệ Kỳ nói qua vài câu biết được Sẫm Hảo Nguyệt cùng đệ đệ ở đây dùng bữa nên mới tiến vào a.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe được tiếng của Quân Tử Lan liền mời nàng ta tiến đến: “A Lan thật trùng hợp, cùng dùng bữa thôi.”
“Ân, A Nguyệt Mộc đệ hảo.” Quân Tử Lan nhìn thấy đệ đệ mà Sất Duệ Kỳ nói không phải người muốn tìm lòng có chút buồn bã nhưng vẫn mỉm cười bước vào.
Sẫm Hỉ Mộc ngẩng cẩu lên cười: “Lan tỷ tỷ hảo.” nói xong một câu lại tiếp tục dùng bữa. Ở biên cương không có được ăn ngon như vậy đâu a.
Ánh mắt của nàng ta thoát không khỏi sự nhạy bén của Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng nhìn qua Sẫm Hỉ Mộc mới phát hiện một chuyện mà hôm qua nàng không có để ý. Chính là ba tiểu đệ đệ của nàng dường như đều có hảo cảm với Quân Tử Lan như quen biết đã lâu vậy, xưng hô cũng là thân mật như vậy a.
Quân Tử Lan vừa dùng bữa vừa hỏi: “Vì sao chỉ có hai ngươi, Lân cùng Dĩ đệ không đến?”
“Bọn hắn vẫn còn ngủ chưa thức a.” Sẫm Hảo Nguyệt nhàn nhạt buông một câu. Xem ra phải điều tra từ tên tiểu tử bên cạnh này thôi, mắt nàng cũng dời sang nhiên tên tiểu đệ đệ đang ăn đến không biết gì của mình.
“A!” Quân Tử Lan gật đầu cười: “Không nghĩ đến lâu như vậy không gặp ngươi sẽ thay đổi thành bộ dạng này a.”
“Ý tứ gì?” Sẫm Hảo Nguyệt tựa tiếu phi tiếu chống một bên mặt nhìn nữ tử đối diện mình.
“Hoàn khố nữ.” Quân Tử Lan sảng khoái bật ra ba chữ. Lúc trước Sẫm Hảo Lân nói với nàng rằng ‘Nguyệt nhi mới không phải hoàn khố nữ’, chỉ là nhìn biểu hiện hôm qua không thể chối cãi nha.
Sẫm Hảo Nguyệt ngửa đầu cười ha hả rồi lại tiếp tục dùng bữa từ chối cho ý kiến. Chuyện này càng ít người biết càng tốt nha, lại nói nàng cùng Quân tử Lan đã lâu không gặp không biết nàng ta có biết giữ mồm giữ miệng không.
Sẫm Hỉ Mộc ăn no uống một ly trà rồi thay đại tỷ phản bác: “Đại tỷ không phải hoàn khố nữ.” Đại tỷ còn lấy được răng của người khác cơ mà, làm sao có thể là hoàn khố được. Tất cả đều là nói bậy.
“Đúng rồi đúng rồi không phải được chưa.” Quân Tử Lan cũng là sợ tên tiểu tử này. Hắn đã nhận thức người nào chính là người đó tuyệt không thay đổi a.
Dùng xong bữa Sẫm Hỉ Mộc bảo muốn dạo kinh thành Quân Tử Lan lại bị hạ nhân mang về Quân gia học lễ nghi nên phải tách ra. Sẫm Hảo Nguyệt mang Sẫm Hỉ Mộc đứng trước Bất Thụy nhai nói: “Đây là Bất Thụy nhai, quy củ của Sẫm gia chúng ta là không thể bước vào, nếu có người bước vào sẽ bị phạt theo gia quy.”
“Đã rõ.” Sẫm Hỉ Mộc bày ra bộ dạng nghiêm túc cao giọng đáp ứng. Hắn sống ở biên cương năm năm nên những chuyện cấm kỵ bản thân chính là biết nếu phạm phải sẽ bị phạt thế nào nên cũng không dám làm trái.
Sẫm hảo Nguyệt phì cười mang hắn đến trà lâu để hắn nghe kể chuyện. Mà chuyện hôm nay ở trà lâu kể chính là về chiến tích năm đó Sẫm Minh Kiệt thành công bảo vệ bạch ngọc hạc để Hắc Bạch Vũ thua trận a.
Sẫm Hỉ Mộc nghe đến nhập tâm, hắn liên tục vỗ tay cùng cười không ngừng. Sẫm Hảo Nguyệt ở bên chậm rãi thưởng thức cái món linh tinh dùng cùng trà.
Sẫm Hảo Nguyệt muốn mở miệng mắng người nhưng nhớ ra chuyện lúc tối lập tức giữ hắn lại hỏi: “Bên ngoài mọi người đang làm gì?”
“Hình như là tìm đồ nha.” Sẫm Hỉ Mộc vẫn ngây thơ trả lời: “Nhị ca bảo ta đến đây gọi đại tỷ thức dậy cùng nhau đứng tấn a.”
“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt đáp ứng một tiếng rồi bảo hắn ra ngoài đứng tấn trước bản thân ở bên trong chậm rãi vệ sinh cá nhân.
Sau khi cùng Sẫm Hỉ Mộc đứng tấn xong liền cùng hắn thử qua vài chiêu. Tên tiểu tử này cũng là phản ứng mau lẹ nha, nếu hắn chỉ năm tuổi đã có thân thủ như vậy thì Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Chi Dĩ sẽ còn lợi hại thế nào nữa? Nàng sẽ thua mất sao? Không muốn không muốn đâu.
Sẫm Hỉ Mộc thấy đại tỷ đứng yên một chỗ lâm vào trầm tư liền nắm lấy luyện võ phục của nàng kéo kéo lôi hồn nàng trở về: “Đại tỷ, người ta đói bụng lắm.” Mặt hắn nhăn nhăn, trong mắt chứa đầy ủy khuất.
“Trở về tắm rửa ta đưa ngươi ra ngoài dùng bữa, chuẩn bị xong ra tiền thính đợi ta.” Sẫm Hảo Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ mỉm cười. Tối qua mọi người nháo như vậy nhất định là không có người chuẩn bị đồ ăn sáng đâu.
“Tốt quá tốt quá!” Hắn ôm lấy nàng vui vẻ hô vài tiếng rồi tung tăng chạy về viện của mình.
Sẫm Hảo Nguyệt chuẩn bị xong tất cả bước ra tiền thính. Trên đường đi thấy được Phí Khả Doanh mang dáng vẻ mệt mọi chỉ huy mọi người lục soát liền bước đến nói: “Nương chúng ta thu thôi, tìm một đêm mọi người cũng mệt mỏi rồi, có lẽ Hắc Bạch Vũ cũng không giấu ở đây.”
Phí Khả Doanh cũng gật gật đầu, giờ đây quá sức mệt mỏi rồi nghĩ không được gì nữa đâu. Nàng thở một hơi liền nói: “Nương đi nghỉ ngơi đây, ngươi bảo bọn họ cũng nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Sẫm Hảo Nguyệt ứng một tiếng, thấy Phí Khả Doanh rời đi nàng liền đi tìm Thương bá cùng Sẫm Hảo Lân bảo bọn họ cho mọi người nghỉ ngơi chút nữa nàng mang thức ăn hồi phủ cho mọi người dùng.
Cùng Sẫm Hỉ Mộc xuất môn, nàng đưa hắn đến đệ nhất lâu dùng bữa. Trùng hợp gặp phải Sất Duệ Kỳ ở ngoài đệ nhất lâu liền cùng hắn đặt một bao sương.
Sau khi món ăn dọn lên, Sẫm Hảo Nguyệt kể ra chuyện hôm qua. Sất Duệ Kỳ phì cười một tiếng: “Ta cảm thấy Hắc Bạch Vũ chính là quá rảnh rỗi a.” Trêu ai không trêu trêu phải hoàn khố nữ Sẫm Hảo Nguyệt rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng mát mẻ hắn: “Ta thấy hắn cũng không nhàn rỗi như ngươi đâu. Nghe nói Sất Ngạo Lang còn phải mang binh mã đi tróc nã đạo tặc mà ngươi lại ở đây tiêu dao.”
Sất Duệ Kỳ ngửa cổ bật cười ha hả bày dáng vô lại: “Ta ở đây cùng mỹ nhân dùng bữa sáng tốt hơn là cùng đám nam nhân kia đi truy người tìm bảo a.”
Sẫm Hỉ Mộc nghe được đang ăn ngon miệng cũng phải ngẩng đầu phản bác: “Ta không phải mỹ nhân, ta là nam tử hán.”
Sất Duệ Kỳ xoa xoa đầu hắn hạ giọng nói: “Đúng đúng, ngươi là nam tử hán.”
Sẫm Hảo Nguyệt không để ý đến hắn nữa tiếp tục dùng bữa. Trước đó nàng đã đặt lão bản một số lượng thức ăn lớn mang đến Sẫm phủ.
Sất Duệ Kỳ gấp cho nàng một cái tiểu long bao nói: “A Nguyệt hôm qua đa tạ ngươi, nếu là ngươi không nghĩ ra biện pháp chúng đa đều chết chắc a.”
“Ngươi nói sai rồi, phải là đa tạ Hắc Bạch Vũ mới đúng hắn nếu là không trộm bảo thì sợ hoàng thượng sẽ tiếp tục ép uổng a.”
Hôm qua nàng thấy được hoàng thượng không dễ bỏ qua như vậy đâu. Chưa kể thế lực của Sẫm gia lại to như vậy, nếu là nàng được tứ hôn cho Sất Duệ Kỳ liền cái gì cũng thành rồi. Mà nếu là nàng chọn Sất Vưu Thần hay người nào khác thì sợ Sẫm gia cũng sẽ bị diệt a. Nhưng là thanh danh của nàng không tốt a, hoàng thượng sẽ dám ban chon hi tử hắn sủng ái nhất sao?
Ai tâm ý của hoàng thượng thật là khó đoán! Thôi bỏ đi thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
“Vậy nếu là phụ hoàng tứ hôn ngươi cho ta thì sao?” Hiện ở đây ngoại trừ Sẫm Hỉ Mộc thì chỉ còn có nàng cùng hắn, lại đang nói đến vấn đề này nữa, vậy hắn liền nhân cơ hội này thăm dò ý tứ của nàng một chút.
“Sẽ không đâu.” Sẫm Hảo Nguyệt cười ha ha, thanh danh của nàng xấu như vậy, hôm qua lại thể hiện ra rất nhiều cử chỉ hoàn khố trước mặt hoàng thượng. Chỉ cần nàng còn là bằng hữu với Sất Duệ Kỳ một ngày thì hoàng thượng vẫn nghĩ rằng Sẫm gia theo hắn liền sẽ không vội tứ hôn.
“Kỳ thực hôm qua mẫu phi gọi ta đến vì chuyện này a.” Sất Duệ Kỳ lại tiếp tục nói mà không để ý đến câu đáp trả vô tình của Sẫm Hảo Nguyệt bên trên: “Phụ hoàng cũng từng triệu ta cùng Sẫm gia gia đến nói a, chỉ là chúng ta vẫn chưa đáp ứng.”
“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt vẫn liên tục bào thức ăn mà không để ý đến thành ý của Sất Duệ Kỳ. Nàng cùng hắn là bằng hữu liền mãi mãi sẽ là bằng hữu thôi. Nàng cũng muốn hắn làm hoàng đế nên nhất định sẽ không gả cho hắn đâu.
Sất Duệ Kỳ thấy vậy cũng có chút thở dài. Hắn cũng không tiếp tục nói xuống nữa mà cũng bắt đầu dùng bữa của mình. Kỳ thực nếu thú nàng hồi phủ cũng rất tốt, chỉ là hắn không nghĩ đến khi nàng làm thê tử của hắn thì sẽ phải đối xử với nàng thế nào thôi.
Dùng bữa qua loa Sất Duệ Kỳ đi đầu cáo từ trước. Hắn vẫn còn công vụ phải giải quyết a. Nếu còn ở đây tiêu giao liền sẽ bị trách phạt nặng.
Hai tỷ đệ Sẫm gia vẫn còn ở bên trong bào thức ăn. Sất Duệ Kỳ đi không lâu thì Quân Tử Lan lại đến. Nàng là thấy được Sất Duệ Kỳ nói qua vài câu biết được Sẫm Hảo Nguyệt cùng đệ đệ ở đây dùng bữa nên mới tiến vào a.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe được tiếng của Quân Tử Lan liền mời nàng ta tiến đến: “A Lan thật trùng hợp, cùng dùng bữa thôi.”
“Ân, A Nguyệt Mộc đệ hảo.” Quân Tử Lan nhìn thấy đệ đệ mà Sất Duệ Kỳ nói không phải người muốn tìm lòng có chút buồn bã nhưng vẫn mỉm cười bước vào.
Sẫm Hỉ Mộc ngẩng cẩu lên cười: “Lan tỷ tỷ hảo.” nói xong một câu lại tiếp tục dùng bữa. Ở biên cương không có được ăn ngon như vậy đâu a.
Ánh mắt của nàng ta thoát không khỏi sự nhạy bén của Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng nhìn qua Sẫm Hỉ Mộc mới phát hiện một chuyện mà hôm qua nàng không có để ý. Chính là ba tiểu đệ đệ của nàng dường như đều có hảo cảm với Quân Tử Lan như quen biết đã lâu vậy, xưng hô cũng là thân mật như vậy a.
Quân Tử Lan vừa dùng bữa vừa hỏi: “Vì sao chỉ có hai ngươi, Lân cùng Dĩ đệ không đến?”
“Bọn hắn vẫn còn ngủ chưa thức a.” Sẫm Hảo Nguyệt nhàn nhạt buông một câu. Xem ra phải điều tra từ tên tiểu tử bên cạnh này thôi, mắt nàng cũng dời sang nhiên tên tiểu đệ đệ đang ăn đến không biết gì của mình.
“A!” Quân Tử Lan gật đầu cười: “Không nghĩ đến lâu như vậy không gặp ngươi sẽ thay đổi thành bộ dạng này a.”
“Ý tứ gì?” Sẫm Hảo Nguyệt tựa tiếu phi tiếu chống một bên mặt nhìn nữ tử đối diện mình.
“Hoàn khố nữ.” Quân Tử Lan sảng khoái bật ra ba chữ. Lúc trước Sẫm Hảo Lân nói với nàng rằng ‘Nguyệt nhi mới không phải hoàn khố nữ’, chỉ là nhìn biểu hiện hôm qua không thể chối cãi nha.
Sẫm Hảo Nguyệt ngửa đầu cười ha hả rồi lại tiếp tục dùng bữa từ chối cho ý kiến. Chuyện này càng ít người biết càng tốt nha, lại nói nàng cùng Quân tử Lan đã lâu không gặp không biết nàng ta có biết giữ mồm giữ miệng không.
Sẫm Hỉ Mộc ăn no uống một ly trà rồi thay đại tỷ phản bác: “Đại tỷ không phải hoàn khố nữ.” Đại tỷ còn lấy được răng của người khác cơ mà, làm sao có thể là hoàn khố được. Tất cả đều là nói bậy.
“Đúng rồi đúng rồi không phải được chưa.” Quân Tử Lan cũng là sợ tên tiểu tử này. Hắn đã nhận thức người nào chính là người đó tuyệt không thay đổi a.
Dùng xong bữa Sẫm Hỉ Mộc bảo muốn dạo kinh thành Quân Tử Lan lại bị hạ nhân mang về Quân gia học lễ nghi nên phải tách ra. Sẫm Hảo Nguyệt mang Sẫm Hỉ Mộc đứng trước Bất Thụy nhai nói: “Đây là Bất Thụy nhai, quy củ của Sẫm gia chúng ta là không thể bước vào, nếu có người bước vào sẽ bị phạt theo gia quy.”
“Đã rõ.” Sẫm Hỉ Mộc bày ra bộ dạng nghiêm túc cao giọng đáp ứng. Hắn sống ở biên cương năm năm nên những chuyện cấm kỵ bản thân chính là biết nếu phạm phải sẽ bị phạt thế nào nên cũng không dám làm trái.
Sẫm hảo Nguyệt phì cười mang hắn đến trà lâu để hắn nghe kể chuyện. Mà chuyện hôm nay ở trà lâu kể chính là về chiến tích năm đó Sẫm Minh Kiệt thành công bảo vệ bạch ngọc hạc để Hắc Bạch Vũ thua trận a.
Sẫm Hỉ Mộc nghe đến nhập tâm, hắn liên tục vỗ tay cùng cười không ngừng. Sẫm Hảo Nguyệt ở bên chậm rãi thưởng thức cái món linh tinh dùng cùng trà.
Bình luận facebook