Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Sáng ngày kế tiếp, Sẫm Hảo Nguyệt vận một thân y phục ăn sáng xong liền tiến cung tạ hoàng ân. Lúc này nàng mới được Lưu cố vấn thông báo cho biết xe ngựa của nàng hiện chỉ còn xe thôi con ngựa đã chết cùng với đám cây cối kia rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt tức đến thở không ra hơi, mắt nàng đảo xung quanh. Lý nào nơi này lại quái lạ như vậy, nàng không tin đâu. Kế hoạch nghĩ dưỡng của nàng còn chưa bắt đầu làm sao cứ như vậy mà bị hủy được.
“Trước đến Sẫm gia lấy ngựa đã.” Phân phó xong một tiếng nàng ngang nhiên xuất môn.
Vừa thấy Sẫm Hảo Nguyệt trở về Phí Hảo Doanh đã chạy đến hỏi thăm một phen. Nàng ậm ừ trả lời lấy lệ rồi lại leo lên ngựa bảo tiến cung.
Nàng tiến cung đầu tiên liền đến chỗ hoàng thượng xong lại đến chỗ hoàng hậu. Hoàng hậu tặng cho nàng vài món đồ rồi bảo nếu cần gì cứ lên tiếng nhưng không được để Sất Vưu Thần biết được. Lại còn hỏi nàng về cách trang trí viện kia có hài lòng không có cần đổi gì không? Tóm lại chính là đầy quan tâm.
Hoàng hậu cầm lấy tay nàng xúc động nói: “Sau này hoàng nhi phải nhờ vào ngươi chăm sóc rồi.” Hốc mắt cũng đỏ hoe, lệ trực trào.
Sẫm Hảo Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt rất là dối lòng nói rằng: “Mẫu hậu cứ yên tâm.” Nàng nhất định chăm sóc hắn ‘thật tốt’.
Đột nhiên mắt nàng nhìn thấy vết thương trên tay của hoàng hậu. Vết thương này như là bị vật nhọn tạo thành vậy. Đây là hoàng hậu a, kẻ nào to gan dám tổn thương?
Thấy Sẫm Hảo Nguyệt nhìn tay của mình hoàng hậu vội vàng kéo tay áo che lại ngượng ngừng lản sang chuyện khác: “Chúng ta dùng bữa thôi.”
Sẫm Hảo Nguyệt định mở miệng từ chối thì Xuân nhi, cung nữ thiếp thân của hoàng hậu, mở miệng nói rằng: “Hoàng hậu nương nương đợi vương phi cùng vương gia từ hôm qua. Vừa nghe hôm nay người tiến cung liền sáng đến giờ vẫn chưa dùng tảo thiện a.”
Hoàng hậu liếc Xuân nhi một mắt như khẽ trách vậy. Nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng như vậy để làm gì a. Nàng khẽ giọng trách: “Còn không mau đi chuẩn bị.”
Xuân nhi vội vã hành qua lễ cáo lui rồi ra ngoài cho gọi người dọn thiện.
Không thể làm gì khác hơn Sẫm Hảo Nguyệt nhìn là cười gượng đáp ứng. Nghĩ không ra hoàng hậu lại khẩn trương như vậy a.
“Để mẫu hậu chờ đợi người ta thật đáng trách, do hôm qua vương gia phát bệnh nên...” Mang hết tất cả mọi chuyển đẩy hết trách nhiệm lên người Sất Vưu Thần là tốt nhất.
“Hoàng nhi phát bệnh sao? Đã gọi thái y? Dùng qua dược?” Hoàng hậu lo lắng nhãn thần đầu khẩn trương ném vài câu hỏi vào mặt Sẫm Hảo Nguyệt.
Sẫm Hảo Nguyệt vội vàng bịa đại vài triệu chứng rồi bảo rằng là do đêm tân hôn hai người ở ngoài sân viện lãng mạn ngắm sao trời nên bị nhiễm chút phong hàn. Hoàng hậu tâm đang treo ngược cũng đặt xuống nghe vậy nhắc nhở vài câu.
Dùng qua bữa ăn hoàng hậu lưu luyễn để Sẫm Hảo Nguyệt rời đi. Miệng còn không quên dặn đi dặn lại phải chăm sóc Sất Vưu Thần chu đáo rồi đế Xuân nhi tiễn nàng.
Trên đường xuất cung Sẫm Hảo Nguyệt tặng cho Xuân nhi một chiếc vòng rồi mỉm cười nói không để nàng ta từ chối: “Mẫu hậu liền nhờ vào ngươi chăm sóc rồi nên cứ giữ lấy xem như là bổn phi nhờ vả ngươi.”
Xuân nhi nhún người cảm tạ rồi nhận lấy. Nàng mỉm cười nói: “Đã lâu không thấy nương nương cười rồi a, nếu sau này vương phi có thời gian thỉnh thoảng đến thăm nương nương thì thật quá tốt rồi.”
“Mẫu hậu không vui?” Sẫm Hảo Nguyệt vờ ngạc nhiên hỏi nàng chính là muốn truy tra vết thương lúc nãy nha. Kỳ thực lúc Xuân nhi đưa tay nhận vòng nàng cũng thấy được tay nàng ta cũng là có vết thương.
Xuân nhi mím môi lúng túng tự biết mình nói sai nên không dám nói tiếp. Sẫm Hảo Nguyệt thấy vậy liền vỗ vỗ tay nàng ta: “Cứ nói với ra đừng ngại, bổn phi biết được mẫu hậu làm sao không vui cũng sẽ có thể giúp nàng phân ưu.”
Xuân nhi nghe vậy lập tức nhỏ giọng nói: “Nương nương vì chuyện của vương gia cùng hoàng thượng mà không vui.” Trong hậu cung không ai không biết hoàng hậu thất sủng, hoàng thượng chỉ mang lễ vật đến tặng tất cả đều chu cấp đầy đủ nhưng rất ít đến đông cung.
“Thật sao?” Sẫm Hảo Nguyệt nhíu mày vờ kích động nói lại cố ý bóp chặt tay của Xuân nhi. Đến khí nàng ta kêu đau mới vờ hoảng hốt hỏi: “Làm sao? Tay thế nào bị thương như vậy?”
Xuân nhi vội vàng rụt tay lại quỳ xuống xin tha tội: “Nô tỳ làm vương phi hoảng sợ thỉnh vương phi thứ tội.”
“Là bổn phi làm ngươi đau, mau đứng lên.” Sẫm Hảo Nguyệt vươn tay cúi người đỡ nàng ta lên. Xem ra chuyện này phải từ từ không thể vội được.
Rất nhanh nàng cưỡi ngựa trở lại Sẫm gia. Mọi người quay quần bên nhau soái gia gia tực giận nói: “Lý nào đại hôn lại tổ chức buổi tối lại còn có mấy cổ...” Nói đến đây nộ khí càng cao hơn.
Sẫm Hảo Nguyệt vội vàng cười chống trả: “Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, hảo hảo hảo.”
Sẫm Bí Uy lại nói: “Đến hôm nay tiến cung cũng không thấy mặt thế mà hắn dám nói sẽ đối tốt với ngươi.” Hắn cũng là cực kỳ tức giận nha, sợ là hôm nay cơm cũng nuốt không trôi rồi.
“Ai dô, cha, là hôm qua nữ nhi chọc hắn giận đến ngất giờ vẫn chưa tỉnh lại làm sao tiến cung đây.” Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì đáp trả. Kỳ thực nàng không muốn mọi người vì nàng mà lo lắng đâu. Lại nói nàng ở đó thực sự rất tốt a.
Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy nghe xong có chút nghẹn lời. Quả thực không thể xem thường nha, tính chính xác của lời này thực sự rất cao a. Người nào không dám nhưng Sẫm Hảo Nguyệt nhất định dám. Thế là bọn họ cũng không sinh khí nữa.
Phí Khả Doanh cùng Quân Tử Lan hỏi thăm đủ điều ở Kinh Lang vương phủ. Có phải nơi đó thực sự hắc ám như lời đồn không nhưng Sẫm Hảo Nguyệt phủ nhận toàn bộ.
Sẫm Hỉ Mộc cùng Sẫm Chi Dĩ tan học cũng ôm lấy đại tỷ thay phiên nhau nói như thế người bị gả là bản thân bọn hắn vậy. Nhưng bọn hắn vậy là cảm thấy Sất Vưu Thần không thể làm tỷ phu của mình.
Sẫm Hảo Lân trở về lập tức kéo tay tiểu tỷ tỷ sang một bên xem xét. Sau khi cảm thấy không có sức mẻ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: “Nguyệt nhi ở đó sống có tốt không? Có bị người khi dễ không?”
“Kẻ nào dám khi dễ bổn tiểu thư, ngay cả Sất Vưu Thần cũng bị chọc đến bất tỉnh nhân sự rồi. Trong phủ bổn tiểu thư là lớn nhất.” Sẫm Hảo Nguyệt vỗ ngực ngạo nghễ tuyên bố.
Mọi người nghe được câu tuyên bố này cũng là cực kỳ yên tâm. Cứ nghĩ hôn lễ lần trước nàng sẽ ủy khuất khóc chứ.
Sẫm Hỉ Mộc nghe vậy liền che miệng cười hề hề: “Vậy nói ra Kinh Lang vương gia chính là chỉ có cái danh nha.”
“Đương nhiên rồi, đại tỷ là đương gia chủ mẫu, Kinh Lang vương gia dám làm gì.” Sẫm Chỉ Dĩ cũng là hả hê nói. Đây là cái phải trả cho việc bức hôn nha.
“Vậy sau này chúng ta đến đó chơi có được không?” Sẫm Hảo Lân vẫn có chút bất an liền hỏi.
“Được, có thời gian các ngươi cứ đến, chỉ là mấy ngày nữa vương phủ sẽ thay đổi một chút các ngươi có đến nên tránh mấy ngày đó.” Sẫm Hảo Nguyệt bật cười nhớ đến kế hoạch nghỉ dưỡng của bản thân.
Mọi người đồng loạt gật gù bọn họ chính là biết Sẫm Hảo Nguyệt muốn làm gì. Nhớ lại lúc xây Trúc viên mọi người đều là đổ một trận mồ hôi lạnh. Nhất định là đào tung vương phủ lên rồi chỉnh lý lại từ từ. Xem ra lần này Sất Vưu Thần chính là xui xẻo rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt tức đến thở không ra hơi, mắt nàng đảo xung quanh. Lý nào nơi này lại quái lạ như vậy, nàng không tin đâu. Kế hoạch nghĩ dưỡng của nàng còn chưa bắt đầu làm sao cứ như vậy mà bị hủy được.
“Trước đến Sẫm gia lấy ngựa đã.” Phân phó xong một tiếng nàng ngang nhiên xuất môn.
Vừa thấy Sẫm Hảo Nguyệt trở về Phí Hảo Doanh đã chạy đến hỏi thăm một phen. Nàng ậm ừ trả lời lấy lệ rồi lại leo lên ngựa bảo tiến cung.
Nàng tiến cung đầu tiên liền đến chỗ hoàng thượng xong lại đến chỗ hoàng hậu. Hoàng hậu tặng cho nàng vài món đồ rồi bảo nếu cần gì cứ lên tiếng nhưng không được để Sất Vưu Thần biết được. Lại còn hỏi nàng về cách trang trí viện kia có hài lòng không có cần đổi gì không? Tóm lại chính là đầy quan tâm.
Hoàng hậu cầm lấy tay nàng xúc động nói: “Sau này hoàng nhi phải nhờ vào ngươi chăm sóc rồi.” Hốc mắt cũng đỏ hoe, lệ trực trào.
Sẫm Hảo Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt rất là dối lòng nói rằng: “Mẫu hậu cứ yên tâm.” Nàng nhất định chăm sóc hắn ‘thật tốt’.
Đột nhiên mắt nàng nhìn thấy vết thương trên tay của hoàng hậu. Vết thương này như là bị vật nhọn tạo thành vậy. Đây là hoàng hậu a, kẻ nào to gan dám tổn thương?
Thấy Sẫm Hảo Nguyệt nhìn tay của mình hoàng hậu vội vàng kéo tay áo che lại ngượng ngừng lản sang chuyện khác: “Chúng ta dùng bữa thôi.”
Sẫm Hảo Nguyệt định mở miệng từ chối thì Xuân nhi, cung nữ thiếp thân của hoàng hậu, mở miệng nói rằng: “Hoàng hậu nương nương đợi vương phi cùng vương gia từ hôm qua. Vừa nghe hôm nay người tiến cung liền sáng đến giờ vẫn chưa dùng tảo thiện a.”
Hoàng hậu liếc Xuân nhi một mắt như khẽ trách vậy. Nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng như vậy để làm gì a. Nàng khẽ giọng trách: “Còn không mau đi chuẩn bị.”
Xuân nhi vội vã hành qua lễ cáo lui rồi ra ngoài cho gọi người dọn thiện.
Không thể làm gì khác hơn Sẫm Hảo Nguyệt nhìn là cười gượng đáp ứng. Nghĩ không ra hoàng hậu lại khẩn trương như vậy a.
“Để mẫu hậu chờ đợi người ta thật đáng trách, do hôm qua vương gia phát bệnh nên...” Mang hết tất cả mọi chuyển đẩy hết trách nhiệm lên người Sất Vưu Thần là tốt nhất.
“Hoàng nhi phát bệnh sao? Đã gọi thái y? Dùng qua dược?” Hoàng hậu lo lắng nhãn thần đầu khẩn trương ném vài câu hỏi vào mặt Sẫm Hảo Nguyệt.
Sẫm Hảo Nguyệt vội vàng bịa đại vài triệu chứng rồi bảo rằng là do đêm tân hôn hai người ở ngoài sân viện lãng mạn ngắm sao trời nên bị nhiễm chút phong hàn. Hoàng hậu tâm đang treo ngược cũng đặt xuống nghe vậy nhắc nhở vài câu.
Dùng qua bữa ăn hoàng hậu lưu luyễn để Sẫm Hảo Nguyệt rời đi. Miệng còn không quên dặn đi dặn lại phải chăm sóc Sất Vưu Thần chu đáo rồi đế Xuân nhi tiễn nàng.
Trên đường xuất cung Sẫm Hảo Nguyệt tặng cho Xuân nhi một chiếc vòng rồi mỉm cười nói không để nàng ta từ chối: “Mẫu hậu liền nhờ vào ngươi chăm sóc rồi nên cứ giữ lấy xem như là bổn phi nhờ vả ngươi.”
Xuân nhi nhún người cảm tạ rồi nhận lấy. Nàng mỉm cười nói: “Đã lâu không thấy nương nương cười rồi a, nếu sau này vương phi có thời gian thỉnh thoảng đến thăm nương nương thì thật quá tốt rồi.”
“Mẫu hậu không vui?” Sẫm Hảo Nguyệt vờ ngạc nhiên hỏi nàng chính là muốn truy tra vết thương lúc nãy nha. Kỳ thực lúc Xuân nhi đưa tay nhận vòng nàng cũng thấy được tay nàng ta cũng là có vết thương.
Xuân nhi mím môi lúng túng tự biết mình nói sai nên không dám nói tiếp. Sẫm Hảo Nguyệt thấy vậy liền vỗ vỗ tay nàng ta: “Cứ nói với ra đừng ngại, bổn phi biết được mẫu hậu làm sao không vui cũng sẽ có thể giúp nàng phân ưu.”
Xuân nhi nghe vậy lập tức nhỏ giọng nói: “Nương nương vì chuyện của vương gia cùng hoàng thượng mà không vui.” Trong hậu cung không ai không biết hoàng hậu thất sủng, hoàng thượng chỉ mang lễ vật đến tặng tất cả đều chu cấp đầy đủ nhưng rất ít đến đông cung.
“Thật sao?” Sẫm Hảo Nguyệt nhíu mày vờ kích động nói lại cố ý bóp chặt tay của Xuân nhi. Đến khí nàng ta kêu đau mới vờ hoảng hốt hỏi: “Làm sao? Tay thế nào bị thương như vậy?”
Xuân nhi vội vàng rụt tay lại quỳ xuống xin tha tội: “Nô tỳ làm vương phi hoảng sợ thỉnh vương phi thứ tội.”
“Là bổn phi làm ngươi đau, mau đứng lên.” Sẫm Hảo Nguyệt vươn tay cúi người đỡ nàng ta lên. Xem ra chuyện này phải từ từ không thể vội được.
Rất nhanh nàng cưỡi ngựa trở lại Sẫm gia. Mọi người quay quần bên nhau soái gia gia tực giận nói: “Lý nào đại hôn lại tổ chức buổi tối lại còn có mấy cổ...” Nói đến đây nộ khí càng cao hơn.
Sẫm Hảo Nguyệt vội vàng cười chống trả: “Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, hảo hảo hảo.”
Sẫm Bí Uy lại nói: “Đến hôm nay tiến cung cũng không thấy mặt thế mà hắn dám nói sẽ đối tốt với ngươi.” Hắn cũng là cực kỳ tức giận nha, sợ là hôm nay cơm cũng nuốt không trôi rồi.
“Ai dô, cha, là hôm qua nữ nhi chọc hắn giận đến ngất giờ vẫn chưa tỉnh lại làm sao tiến cung đây.” Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì đáp trả. Kỳ thực nàng không muốn mọi người vì nàng mà lo lắng đâu. Lại nói nàng ở đó thực sự rất tốt a.
Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy nghe xong có chút nghẹn lời. Quả thực không thể xem thường nha, tính chính xác của lời này thực sự rất cao a. Người nào không dám nhưng Sẫm Hảo Nguyệt nhất định dám. Thế là bọn họ cũng không sinh khí nữa.
Phí Khả Doanh cùng Quân Tử Lan hỏi thăm đủ điều ở Kinh Lang vương phủ. Có phải nơi đó thực sự hắc ám như lời đồn không nhưng Sẫm Hảo Nguyệt phủ nhận toàn bộ.
Sẫm Hỉ Mộc cùng Sẫm Chi Dĩ tan học cũng ôm lấy đại tỷ thay phiên nhau nói như thế người bị gả là bản thân bọn hắn vậy. Nhưng bọn hắn vậy là cảm thấy Sất Vưu Thần không thể làm tỷ phu của mình.
Sẫm Hảo Lân trở về lập tức kéo tay tiểu tỷ tỷ sang một bên xem xét. Sau khi cảm thấy không có sức mẻ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: “Nguyệt nhi ở đó sống có tốt không? Có bị người khi dễ không?”
“Kẻ nào dám khi dễ bổn tiểu thư, ngay cả Sất Vưu Thần cũng bị chọc đến bất tỉnh nhân sự rồi. Trong phủ bổn tiểu thư là lớn nhất.” Sẫm Hảo Nguyệt vỗ ngực ngạo nghễ tuyên bố.
Mọi người nghe được câu tuyên bố này cũng là cực kỳ yên tâm. Cứ nghĩ hôn lễ lần trước nàng sẽ ủy khuất khóc chứ.
Sẫm Hỉ Mộc nghe vậy liền che miệng cười hề hề: “Vậy nói ra Kinh Lang vương gia chính là chỉ có cái danh nha.”
“Đương nhiên rồi, đại tỷ là đương gia chủ mẫu, Kinh Lang vương gia dám làm gì.” Sẫm Chỉ Dĩ cũng là hả hê nói. Đây là cái phải trả cho việc bức hôn nha.
“Vậy sau này chúng ta đến đó chơi có được không?” Sẫm Hảo Lân vẫn có chút bất an liền hỏi.
“Được, có thời gian các ngươi cứ đến, chỉ là mấy ngày nữa vương phủ sẽ thay đổi một chút các ngươi có đến nên tránh mấy ngày đó.” Sẫm Hảo Nguyệt bật cười nhớ đến kế hoạch nghỉ dưỡng của bản thân.
Mọi người đồng loạt gật gù bọn họ chính là biết Sẫm Hảo Nguyệt muốn làm gì. Nhớ lại lúc xây Trúc viên mọi người đều là đổ một trận mồ hôi lạnh. Nhất định là đào tung vương phủ lên rồi chỉnh lý lại từ từ. Xem ra lần này Sất Vưu Thần chính là xui xẻo rồi.
Bình luận facebook