Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Nghĩ đến ái nhân sẽ dây dưa cùng nữ nhân nào đó, trong lòng Trưởng Tôn Hách như có một cây đao, không ngừng khuấy động, máu tươi xối xả. Y muốn giết chết nữ nhân không tồn tại kia, cũng yêu Trần Mộc Phong yêu đến hận không thể nuốt hắn vào bụng, nhưng không đành làm ra hành động gì quá khích, bởi vì đáy lòng y hiểu rõ, áp lực của Trần Mộc Phong không hề nhỏ hơn mình.
Tay phải giấu sau tay áo nắm chặt thành quyền, bình ổn hô hấp, nhìn chằm chằm hai mắt Trần Mộc Phong, vững vàng nói: “Đã như vậy, chúng ta tiếp tục dây dưa, ta có rất nhiều thời gian.”
Sợ lộ ra một mặt mất khống chế trước Trần Mộc Phong, y xoay người, gấp gáp rời đi, bóng lưng kia lộ ra một sự nặng nề, cô đơn và thê lương.
Con tim Trần Mộc Phong tê rần, nhưng không đuổi theo.
Trưởng Tôn Hách bước nhanh về phía trước, khuôn mặt lạnh lẽo hù dọa khiến người trên đường tự giác tránh ra, nhường y đi qua. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai tùy tùng chạy chậm mới đuổi kịp chủ tử, mệt thở cũng không dám thở ra tiếng.
Trên đường đối diện, một vị nam tử trung niên khí chất ung dung cưỡi con hắc mã, không nhanh không chậm đi về phía này. Đằng sau nam nhân trung niên còn có sáu tuỳ tùng cũng cưỡi trên lưng ngựa..
Trưởng Tôn Hách khựng lại một chút, tiếp tục tiến bước. Chủ nhân con ngựa kia cũng thấy y, ánh mắt không hề dao động. Khoảng cách hai bên ngày càng gần.
Trưởng Tôn Hách ôm quyền khom người, cười nói: “Bái kiến Minh thân vương.” Minh thân vương hơi gật đầu, cười nhạt nói: “Tiểu Hầu gia không cần đa lễ.” Dây cương khẽ động, tuấn mã tiếp tục đi về phía trước.
Trưởng Tôn Hách đuổi theo vài bước, giọng điệu kính trọng và đầy thành khẩn “Minh thân vương, vãn bối muốn mời ngài uống chén trà, dám hỏi Minh thân vương có thể bớt chút thì giờ cho vãn bối?”
“Tiểu Hầu gia thứ lỗi, gần đây bổn vương công vụ quấn thân, sợ là không rảnh.” Minh thân vương lại gật đầu một cái, rời đi thẳng.
Trưởng Tôn Hách im lặng một lúc lâu, không biết làm sao mới tốt.
…
Tần Miễn dẫn Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân trở lại phủ Trấn quốc công, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân muốn ở tiền viện đợi Lôi Thiết, Tần Miễn về nội viện trước, chuẩn bị quần áo cho Lôi Thiết thay, lại nhân thời gian rảnh tiến vào không gian, hái ít trái cây tươi ngon. Không có sự cho phép, hạ nhân sẽ không tùy tiện tiến vào phòng bọn hắn, không sợ bị người phát hiện.
Hái hoa quả xong, hắn thuận tiện vào tứ hợp viện xem Nhất Điểm Bạch.
Gần đây Nhất Điểm Bạch có dấu hiệu thăng cấp nên nhiều ngày này đều ở trong không gian, nằm gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, nhìn qua như đang ngủ, kì thực là đang tu luyện. Linh khí trong không gian thư thả tiến vào cơ thể nó, tựa như hoa tuyết rơi vào nước, biến mất không dấu vết. Từng tia linh tuyến giống như luồng điện, chợt loé trên da lông rồi biến mất, bộ lông đen nhánh càng thêm trơn bóng.
Ra khỏi không gian, Tần Miễn quay lại tiền viện.
Hai huynh đệ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đang luận bàn tại sân luyện võ, bên cạnh có một đám hạ nhân vây xem.
Bọn hạ nhân biết phu nhân tốt tính, chỉ cần không chậm trễ công việc thuộc bổn phận, không phạm quy củ phủ Trấn quốc công, phu nhân sẽ không trách móc nặng nề, nhìn thấy Tần Miễn đến, cũng chẳng kinh hoảng, quy củ hành lễ.
Sau khi Tần Miễn gật đầu, bọn họ liền lui sang một bên, tiếp tục xem hai vị tiểu thiếu gia luyện công.
Kim Mao đứng một bên, cũng thấy thú vị.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân năm nay tuổi mụ bảy tuổi, cao đến hông Tần Miễn, vóc dáng thon dài rắn chắc, tuổi còn nhỏ đã hiển lộ khí chất ổn trọng và phóng khoáng, bất kể đi đến đâu đều là đối tượng tán thưởng của các bậc phụ mẫu.
Chỉ thấy hai đứa nhỏ, khi thì bay lên không trung chưởng đối chưởng, khi thì hạ xuống đất, bộ pháp lúc ẩn lúc hiện, thân hình linh hoạt, không chút nhân nhượng, va chạm ngoạn mục. Trong lúc đánh nhau, ánh mắt cả hai thường thường quét về phía cổng lớn.
Tần Miễn lắc lắc đầu, nâng cằm trầm tư. Phụ thân là hắn cũng không kém mà? Vì sao hai nhi tử chưa bao giờ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn chớ?
Lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa.
Tần Miễn dễ dàng nghe ra tiếng vó ngựa thuộc về hắc mã của Lôi Thiết.
Quả nhiên, vài giây sau, Lôi Thiết cưỡi ngựa vào cổng.
“Lão cha!”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân lập tức thu tay, bước nhanh tới nghênh đón.
Lôi Thiết nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bả vai hai nhi tử, đưa hộp gấm to cỡ ***g chim xách trong tay cho các nhóc.
Lôi Duệ Lân vui vẻ hỏi: “Lão cha, đây là quà cho ta và ca ca sao?”
Lôi Thiết gật đầu.
Tức thì lực chú ý của Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều dồn lên hộp gấm.
Nhóm hạ nhân hành lễ với Lôi Thiết rồi tự giác lui ra. Trên sân luyện võ chỉ còn một nhà bốn người.
Lôi Thiết đi đến trước mặt Tần Miễn, tự nhiên ôm bờ vai đối phương, cúi đầu khoá môi, nóng bỏng mềm mại như y tưởng niệm.
“Dọc đường thuận lợi không?” Tần Miễn sờ sờ cái cằm lởm chởm râu ria của y, thuận tay phủi rớt tro bụi trên ống tay áo y.
Lôi Thiết gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra một hộp gấm to bằng bàn tay, đưa hắn.
Hộp gấm nóng hổi, vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể Lôi Thiết. Tần Miễn không vội mở ra xem, cất vào lòng, ôm vai y kéo đi “Đi tắm trước, gột rửa gió bụi cái đã.”
Hai người không quản tụi nhỏ còn đang nghiên cứu làm sao để mở hộp gấm, trở vào hậu viện trước.
“Chiếc hộp kia sao vậy?” Tần Miễn tò mò. Một cái hộp bình thường không thể nào lâu vậy mà vẫn chưa mở được.
Lôi Thiết: “Có cơ quan. Để chúng tự suy nghĩ.”
Trở về phòng, Lôi Thiết vào tịnh phòng tắm rửa, Tần Miễn cầm chiếc hộp trong lòng ra, nằm sấp trên giường, theo bản năng mở nắp, nào ngờ không mở được, hoá ra hộp này cũng có cơ quan. Hắn không khỏi bật cười, tâm tư ngứa ngáy, nóng lòng muốn biết rốt cuộc Lôi Thiết mua thứ gì cho hắn.
Chiếc hộp này, dùng sức liền tháo gỡ được, dùng linh thức cũng có thể thấy thứ bên trong. Nhưng làm vậy, chẳng những cô phụ tâm ý Lôi Thiết, còn mất đi nhiều lạc thú. Trước tiên, Tần Miễn cẩn thận quan sát hộp gấm sáu mặt, chú ý tới mỗi một mặt đều do nhiều khối vuông cấu thành. Huyền cơ tất nhiên nằm ở một vài khối vuông.
Đang hưng trí bừng bừng chuẩn bị thử xem, trên lưng chợt có thêm một sức nặng, kèm theo hương xà phòng tắm rửa, tiếp đó lỗ tai bị cắn một cái.
“Tức phụ…”
Tần Miễn nhếch môi cười, đặt hộp gấm sang bên cạnh gối đầu, nhắm mắt dựa vào gối mềm, xúc cảm quần áo bị tuột ra càng thêm rõ ràng…
Lần ân ái này kịch liệt mà vui sướng, Tần Miễn xụi lơ trên giường, vội thở phì phò một lúc lâu mới bình ổn lại, ánh mắt nghi ngờ quét xuống phía dưới của nam nhân, thái dương giật nảy. Chẳng lẽ sau khi thành niên ‘thứ đó’ vẫn có thể lớn tiếp???
Cặp mắt Lôi Thiết ánh lên ý cười, nâng khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi của đối phương lên, khoá chặt cánh môi phát khô, dùng dịch khẩu(1) thấm ướt làm dịu.
Tần Miễn không cam tâm yếu thế hôn trả, cho đến khi nhịp thở lại bất ổn, hai người mới tách ra.
Lôi Thiết nâng tay lên, tách trà trên bàn thăng bằng bay tới, bị y tiếp được, uống một miệng nước trà, cúi đầu chậm rãi mớm vào miệng tức phụ, đôi hắc diệu thạch chăm chú nhìn hắn, không chớp lấy một cái.
Nhiệt độ cơ thể vất vả lắm mới khôi phục bình thường lại bắt đầu tăng lên, Tần Miễn dùng hai tay ôm chặt cổ đối phương, há miệng liếm mút, lại là một trận dây dưa.
“Thành thật khai mau, việc này học được từ chỗ nào!”
Lôi Thiết nghi hoặc nhìn hắn “Bản năng.”
Tần Miễn câm nín.
Lôi Thiết xuống khỏi người hắn, ôm người vào lòng, để hắn gối lên cánh tay mình, thảm mỏng khi nãy quăng qua một bên phủ ngang hông cả hai.
“Trên đường động thủ với người khác à? Không bị thương chứ?”
“Không có.” Lôi Thiết “Ba đợt sát thủ đều không công mà lui.”
Tần Miễn suy đoán: “Đến lúc Lục hoàng tử rời đi, hơn phân nửa cũng sẽ để huynh hộ tống.”
Lôi Thiết: “Rất có thể. Đêm nay có yến tiệc, cáo mệnh trên tứ phẩm đều phải tham dự. Hoàng thượng bảo dẫn Duệ Kỳ, Duệ Lân theo.”
Tần Miễn rất hào hứng “Đi thì đi, chúng ta còn chưa được nếm thử đồ ăn ở Ngự thiện phòng.” Hắn cầm hộp gấm qua, tiếp tục nghiên cứu.
Ngoài cửa, hai tiếng bước chân quen thuộc đến gần.
“Phụ thân, lão cha –”
Hai người đều đang trần truồng, Tần Miễn quýnh lên, định đứng dậy.
Lôi Thiết ôm không cho hắn động, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, trầm giọng mở miệng, thể hiện rõ uy cha “Tự mình đi chơi.”
Lôi Duệ Lân phát ra tiếng ‘À…’ kéo dài ý vị sâu xa, rồi cười hì hì cùng Tần Duệ Kỳ chạy xa.
“Đúng là con nít ranh!” Tần Miễn dở khóc dở cười.
Nửa ngày còn lại hai phu phu đều giam mình trong phòng…
Nghĩ cung yến nhiều lễ nghi rườm ra, không biết bao lâu mới được ăn vào miệng, Tần Miễn nấu một nồi chiên cơm, cả nhà bốn người ăn một chén cầm chừng trước. Hắn và Lôi Thiết thì không sao, nhưng Duệ Kỳ Duệ Lân đang trong thời điểm dậy thì, tu luyện lại chưa tới mức (không cần ngũ cốc), không thể chịu đói.
Ăn xong cơm chiều, bốn người tắm rửa một phen, đổi xiêm y, ngồi xe ngựa tiến cung.
Vì là xe ngựa do triều đình sắp xếp, tới cửa cung, thị vệ hoàng cung kiểm tra trong ngoài xe ngựa có giấu người nào không, rồi cho xe ngựa chạy vào.
Vào cung, xe ngựa dừng tại sân đỗ chuyên dụng. Một nhà bốn người xuống xe, theo nội thị đi vào. Trên đường chạm mặt với vài mệnh quan cùng các mệnh phu nhân khác, thỉnh thoảng chào lẫn nhau.
Hoàng cung tổ chức yến hội hoặc là ở Ngự hoa viên, hoặc là Ngênh Tân điện. Vì ngày hè nóng nực, địa điểm yến hội đêm nay định tại Ngự hoa viên.
Trong Ngự hoa viên, cờ màu rực rỡ tung bay phấp phới, đèn hoa treo cao, sáng tựa như ban ngày Đàn sáo gảy vang không ngừng, trầm bổng du dương. Hoàng đế và Hoàng hậu đều chưa xuất hiện, là người có thân phận tôn quý nhất, đương nhiên đến sau cùng mới lộ diện. Nhóm sứ giả Thổ La quốc cũng chưa tới.
Vốn Tần Miễn nghĩ mình sẽ bị an bài đến khu ghế của cáo mệnh phu nhân, không ngờ nội thị lại dẫn hắn đến vị trí bên cạnh Lôi Thiết, thầm thả lỏng một hơi. Nếu bắt hắn ngồi giữa một đám nữ nhân, hắn nhất định sẽ không được tự nhiên.
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân hiển nhiên ngồi cùng bọn hắn.
Chỗ ngồi của Trần Mộc Phong trùng hợp đối diện với hắn, từ xa xa mỉm cười, vẫy tay với bọn hắn.
Tần Miễn nâng chung trà lên ra hiệu chào, chợt nhận thấy có một tầm mắt chiếu thẳng vào mình, trông sang, là Trưởng Tôn Hách ngồi phía bên phải Trần Mộc Phong.
Trưởng Tôn Hách gật đầu với Tần Miễn, rồi quay đầu nói chuyện với Trần Mộc Phong, ánh mắt đầy dịu dàng.
Tần Miễn giật mình, hoá ra nửa kia của Trần Mộc Phong là Trưởng Tôn Hách.
Hắn tỏ như không có việc gì, nhìn thẳng phía trước, tay phải thì giơ lên chọc chọc Lôi Thiết ngồi bên phải, chọc vài lần vẫn không chọc trúng, buồn bực quay đầu, liền thấy Lôi Duệ Lân mím môi nghẹn cười, té ra nhóc ta cố ý kéo Lôi Thiết qua một bên tránh khỏi tay Tần Miễn Tần Duệ Kỳ đang bưng tách trà uống, khóe miệng nhoẻn lên Lôi Thiết dùng ánh mắt bình tĩnh bao hàm cưng chiều nhìn Tần Miễn.
-Hết chương 183-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Tay phải giấu sau tay áo nắm chặt thành quyền, bình ổn hô hấp, nhìn chằm chằm hai mắt Trần Mộc Phong, vững vàng nói: “Đã như vậy, chúng ta tiếp tục dây dưa, ta có rất nhiều thời gian.”
Sợ lộ ra một mặt mất khống chế trước Trần Mộc Phong, y xoay người, gấp gáp rời đi, bóng lưng kia lộ ra một sự nặng nề, cô đơn và thê lương.
Con tim Trần Mộc Phong tê rần, nhưng không đuổi theo.
Trưởng Tôn Hách bước nhanh về phía trước, khuôn mặt lạnh lẽo hù dọa khiến người trên đường tự giác tránh ra, nhường y đi qua. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai tùy tùng chạy chậm mới đuổi kịp chủ tử, mệt thở cũng không dám thở ra tiếng.
Trên đường đối diện, một vị nam tử trung niên khí chất ung dung cưỡi con hắc mã, không nhanh không chậm đi về phía này. Đằng sau nam nhân trung niên còn có sáu tuỳ tùng cũng cưỡi trên lưng ngựa..
Trưởng Tôn Hách khựng lại một chút, tiếp tục tiến bước. Chủ nhân con ngựa kia cũng thấy y, ánh mắt không hề dao động. Khoảng cách hai bên ngày càng gần.
Trưởng Tôn Hách ôm quyền khom người, cười nói: “Bái kiến Minh thân vương.” Minh thân vương hơi gật đầu, cười nhạt nói: “Tiểu Hầu gia không cần đa lễ.” Dây cương khẽ động, tuấn mã tiếp tục đi về phía trước.
Trưởng Tôn Hách đuổi theo vài bước, giọng điệu kính trọng và đầy thành khẩn “Minh thân vương, vãn bối muốn mời ngài uống chén trà, dám hỏi Minh thân vương có thể bớt chút thì giờ cho vãn bối?”
“Tiểu Hầu gia thứ lỗi, gần đây bổn vương công vụ quấn thân, sợ là không rảnh.” Minh thân vương lại gật đầu một cái, rời đi thẳng.
Trưởng Tôn Hách im lặng một lúc lâu, không biết làm sao mới tốt.
…
Tần Miễn dẫn Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân trở lại phủ Trấn quốc công, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân muốn ở tiền viện đợi Lôi Thiết, Tần Miễn về nội viện trước, chuẩn bị quần áo cho Lôi Thiết thay, lại nhân thời gian rảnh tiến vào không gian, hái ít trái cây tươi ngon. Không có sự cho phép, hạ nhân sẽ không tùy tiện tiến vào phòng bọn hắn, không sợ bị người phát hiện.
Hái hoa quả xong, hắn thuận tiện vào tứ hợp viện xem Nhất Điểm Bạch.
Gần đây Nhất Điểm Bạch có dấu hiệu thăng cấp nên nhiều ngày này đều ở trong không gian, nằm gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, nhìn qua như đang ngủ, kì thực là đang tu luyện. Linh khí trong không gian thư thả tiến vào cơ thể nó, tựa như hoa tuyết rơi vào nước, biến mất không dấu vết. Từng tia linh tuyến giống như luồng điện, chợt loé trên da lông rồi biến mất, bộ lông đen nhánh càng thêm trơn bóng.
Ra khỏi không gian, Tần Miễn quay lại tiền viện.
Hai huynh đệ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đang luận bàn tại sân luyện võ, bên cạnh có một đám hạ nhân vây xem.
Bọn hạ nhân biết phu nhân tốt tính, chỉ cần không chậm trễ công việc thuộc bổn phận, không phạm quy củ phủ Trấn quốc công, phu nhân sẽ không trách móc nặng nề, nhìn thấy Tần Miễn đến, cũng chẳng kinh hoảng, quy củ hành lễ.
Sau khi Tần Miễn gật đầu, bọn họ liền lui sang một bên, tiếp tục xem hai vị tiểu thiếu gia luyện công.
Kim Mao đứng một bên, cũng thấy thú vị.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân năm nay tuổi mụ bảy tuổi, cao đến hông Tần Miễn, vóc dáng thon dài rắn chắc, tuổi còn nhỏ đã hiển lộ khí chất ổn trọng và phóng khoáng, bất kể đi đến đâu đều là đối tượng tán thưởng của các bậc phụ mẫu.
Chỉ thấy hai đứa nhỏ, khi thì bay lên không trung chưởng đối chưởng, khi thì hạ xuống đất, bộ pháp lúc ẩn lúc hiện, thân hình linh hoạt, không chút nhân nhượng, va chạm ngoạn mục. Trong lúc đánh nhau, ánh mắt cả hai thường thường quét về phía cổng lớn.
Tần Miễn lắc lắc đầu, nâng cằm trầm tư. Phụ thân là hắn cũng không kém mà? Vì sao hai nhi tử chưa bao giờ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn chớ?
Lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa.
Tần Miễn dễ dàng nghe ra tiếng vó ngựa thuộc về hắc mã của Lôi Thiết.
Quả nhiên, vài giây sau, Lôi Thiết cưỡi ngựa vào cổng.
“Lão cha!”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân lập tức thu tay, bước nhanh tới nghênh đón.
Lôi Thiết nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bả vai hai nhi tử, đưa hộp gấm to cỡ ***g chim xách trong tay cho các nhóc.
Lôi Duệ Lân vui vẻ hỏi: “Lão cha, đây là quà cho ta và ca ca sao?”
Lôi Thiết gật đầu.
Tức thì lực chú ý của Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều dồn lên hộp gấm.
Nhóm hạ nhân hành lễ với Lôi Thiết rồi tự giác lui ra. Trên sân luyện võ chỉ còn một nhà bốn người.
Lôi Thiết đi đến trước mặt Tần Miễn, tự nhiên ôm bờ vai đối phương, cúi đầu khoá môi, nóng bỏng mềm mại như y tưởng niệm.
“Dọc đường thuận lợi không?” Tần Miễn sờ sờ cái cằm lởm chởm râu ria của y, thuận tay phủi rớt tro bụi trên ống tay áo y.
Lôi Thiết gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra một hộp gấm to bằng bàn tay, đưa hắn.
Hộp gấm nóng hổi, vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể Lôi Thiết. Tần Miễn không vội mở ra xem, cất vào lòng, ôm vai y kéo đi “Đi tắm trước, gột rửa gió bụi cái đã.”
Hai người không quản tụi nhỏ còn đang nghiên cứu làm sao để mở hộp gấm, trở vào hậu viện trước.
“Chiếc hộp kia sao vậy?” Tần Miễn tò mò. Một cái hộp bình thường không thể nào lâu vậy mà vẫn chưa mở được.
Lôi Thiết: “Có cơ quan. Để chúng tự suy nghĩ.”
Trở về phòng, Lôi Thiết vào tịnh phòng tắm rửa, Tần Miễn cầm chiếc hộp trong lòng ra, nằm sấp trên giường, theo bản năng mở nắp, nào ngờ không mở được, hoá ra hộp này cũng có cơ quan. Hắn không khỏi bật cười, tâm tư ngứa ngáy, nóng lòng muốn biết rốt cuộc Lôi Thiết mua thứ gì cho hắn.
Chiếc hộp này, dùng sức liền tháo gỡ được, dùng linh thức cũng có thể thấy thứ bên trong. Nhưng làm vậy, chẳng những cô phụ tâm ý Lôi Thiết, còn mất đi nhiều lạc thú. Trước tiên, Tần Miễn cẩn thận quan sát hộp gấm sáu mặt, chú ý tới mỗi một mặt đều do nhiều khối vuông cấu thành. Huyền cơ tất nhiên nằm ở một vài khối vuông.
Đang hưng trí bừng bừng chuẩn bị thử xem, trên lưng chợt có thêm một sức nặng, kèm theo hương xà phòng tắm rửa, tiếp đó lỗ tai bị cắn một cái.
“Tức phụ…”
Tần Miễn nhếch môi cười, đặt hộp gấm sang bên cạnh gối đầu, nhắm mắt dựa vào gối mềm, xúc cảm quần áo bị tuột ra càng thêm rõ ràng…
Lần ân ái này kịch liệt mà vui sướng, Tần Miễn xụi lơ trên giường, vội thở phì phò một lúc lâu mới bình ổn lại, ánh mắt nghi ngờ quét xuống phía dưới của nam nhân, thái dương giật nảy. Chẳng lẽ sau khi thành niên ‘thứ đó’ vẫn có thể lớn tiếp???
Cặp mắt Lôi Thiết ánh lên ý cười, nâng khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi của đối phương lên, khoá chặt cánh môi phát khô, dùng dịch khẩu(1) thấm ướt làm dịu.
Tần Miễn không cam tâm yếu thế hôn trả, cho đến khi nhịp thở lại bất ổn, hai người mới tách ra.
Lôi Thiết nâng tay lên, tách trà trên bàn thăng bằng bay tới, bị y tiếp được, uống một miệng nước trà, cúi đầu chậm rãi mớm vào miệng tức phụ, đôi hắc diệu thạch chăm chú nhìn hắn, không chớp lấy một cái.
Nhiệt độ cơ thể vất vả lắm mới khôi phục bình thường lại bắt đầu tăng lên, Tần Miễn dùng hai tay ôm chặt cổ đối phương, há miệng liếm mút, lại là một trận dây dưa.
“Thành thật khai mau, việc này học được từ chỗ nào!”
Lôi Thiết nghi hoặc nhìn hắn “Bản năng.”
Tần Miễn câm nín.
Lôi Thiết xuống khỏi người hắn, ôm người vào lòng, để hắn gối lên cánh tay mình, thảm mỏng khi nãy quăng qua một bên phủ ngang hông cả hai.
“Trên đường động thủ với người khác à? Không bị thương chứ?”
“Không có.” Lôi Thiết “Ba đợt sát thủ đều không công mà lui.”
Tần Miễn suy đoán: “Đến lúc Lục hoàng tử rời đi, hơn phân nửa cũng sẽ để huynh hộ tống.”
Lôi Thiết: “Rất có thể. Đêm nay có yến tiệc, cáo mệnh trên tứ phẩm đều phải tham dự. Hoàng thượng bảo dẫn Duệ Kỳ, Duệ Lân theo.”
Tần Miễn rất hào hứng “Đi thì đi, chúng ta còn chưa được nếm thử đồ ăn ở Ngự thiện phòng.” Hắn cầm hộp gấm qua, tiếp tục nghiên cứu.
Ngoài cửa, hai tiếng bước chân quen thuộc đến gần.
“Phụ thân, lão cha –”
Hai người đều đang trần truồng, Tần Miễn quýnh lên, định đứng dậy.
Lôi Thiết ôm không cho hắn động, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, trầm giọng mở miệng, thể hiện rõ uy cha “Tự mình đi chơi.”
Lôi Duệ Lân phát ra tiếng ‘À…’ kéo dài ý vị sâu xa, rồi cười hì hì cùng Tần Duệ Kỳ chạy xa.
“Đúng là con nít ranh!” Tần Miễn dở khóc dở cười.
Nửa ngày còn lại hai phu phu đều giam mình trong phòng…
Nghĩ cung yến nhiều lễ nghi rườm ra, không biết bao lâu mới được ăn vào miệng, Tần Miễn nấu một nồi chiên cơm, cả nhà bốn người ăn một chén cầm chừng trước. Hắn và Lôi Thiết thì không sao, nhưng Duệ Kỳ Duệ Lân đang trong thời điểm dậy thì, tu luyện lại chưa tới mức (không cần ngũ cốc), không thể chịu đói.
Ăn xong cơm chiều, bốn người tắm rửa một phen, đổi xiêm y, ngồi xe ngựa tiến cung.
Vì là xe ngựa do triều đình sắp xếp, tới cửa cung, thị vệ hoàng cung kiểm tra trong ngoài xe ngựa có giấu người nào không, rồi cho xe ngựa chạy vào.
Vào cung, xe ngựa dừng tại sân đỗ chuyên dụng. Một nhà bốn người xuống xe, theo nội thị đi vào. Trên đường chạm mặt với vài mệnh quan cùng các mệnh phu nhân khác, thỉnh thoảng chào lẫn nhau.
Hoàng cung tổ chức yến hội hoặc là ở Ngự hoa viên, hoặc là Ngênh Tân điện. Vì ngày hè nóng nực, địa điểm yến hội đêm nay định tại Ngự hoa viên.
Trong Ngự hoa viên, cờ màu rực rỡ tung bay phấp phới, đèn hoa treo cao, sáng tựa như ban ngày Đàn sáo gảy vang không ngừng, trầm bổng du dương. Hoàng đế và Hoàng hậu đều chưa xuất hiện, là người có thân phận tôn quý nhất, đương nhiên đến sau cùng mới lộ diện. Nhóm sứ giả Thổ La quốc cũng chưa tới.
Vốn Tần Miễn nghĩ mình sẽ bị an bài đến khu ghế của cáo mệnh phu nhân, không ngờ nội thị lại dẫn hắn đến vị trí bên cạnh Lôi Thiết, thầm thả lỏng một hơi. Nếu bắt hắn ngồi giữa một đám nữ nhân, hắn nhất định sẽ không được tự nhiên.
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân hiển nhiên ngồi cùng bọn hắn.
Chỗ ngồi của Trần Mộc Phong trùng hợp đối diện với hắn, từ xa xa mỉm cười, vẫy tay với bọn hắn.
Tần Miễn nâng chung trà lên ra hiệu chào, chợt nhận thấy có một tầm mắt chiếu thẳng vào mình, trông sang, là Trưởng Tôn Hách ngồi phía bên phải Trần Mộc Phong.
Trưởng Tôn Hách gật đầu với Tần Miễn, rồi quay đầu nói chuyện với Trần Mộc Phong, ánh mắt đầy dịu dàng.
Tần Miễn giật mình, hoá ra nửa kia của Trần Mộc Phong là Trưởng Tôn Hách.
Hắn tỏ như không có việc gì, nhìn thẳng phía trước, tay phải thì giơ lên chọc chọc Lôi Thiết ngồi bên phải, chọc vài lần vẫn không chọc trúng, buồn bực quay đầu, liền thấy Lôi Duệ Lân mím môi nghẹn cười, té ra nhóc ta cố ý kéo Lôi Thiết qua một bên tránh khỏi tay Tần Miễn Tần Duệ Kỳ đang bưng tách trà uống, khóe miệng nhoẻn lên Lôi Thiết dùng ánh mắt bình tĩnh bao hàm cưng chiều nhìn Tần Miễn.
-Hết chương 183-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình luận facebook