• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam (2 Viewers)

  • Chương 193

“Bái kiến Trấn quốc đại tướng quân.” Tần Văn Tài và các vị quân y đồng thời hành lễ.

“Miễn lễ.”

Tần Miễn lấy công văn bổ nhiệm ‘Giám quân đặc sự’ Hiếu Huệ đế ban cho hắn ra đưa Lôi Thiết, trong mắt hàm chứa ý trêu tức “Trấn quốc đại tướng quân, đây là thư bổ nhiệm của hạ quan.”

Lôi Thiết xem qua công văn, khẽ gật đầu, đứng giáp mặt với hắn, khẩu khí giải quyết việc công “Tần đại nhân, tình hình các tướng sĩ thế nào?”

Tần Miễn lần lượt nói ra phán đoán của mình và Tần Văn Tài. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu đại phu nói: “Đại tướng quân, vấn đề trước mắt là ý kiến Tần đại nhân và Tần cũng không thống nhất. Ngài thấy thế nào?”

Lôi Thiết: “Mấy ngày nữa bản tướng quân sẽ phát động một trận tổng công Thổ La quốc. Nếu hơn một vạn tướng sĩ có thể khỏi hẳn chính là cách động viên sĩ khí tốt nhất. Nên bản tướng nhiều nhất chỉ có thể cho các ngươi hai ngày thời gian.”

Tần Miễn và Tần Văn Tài liếc mắt nhìn nhau.

Tần Văn Tài chung quy đã ăn cơm vài chục năm(1), suy ngẫm một lát, nghĩ ra biện pháp, nói với Tần Miễn “Tần đại nhân, ngươi xem cách này thế nào? Lão phu có thể phối ra loại độc ‘Bán mệnh’ này, mang độc kia đút cho động vật ăn, rồi dùng phương thuốc của ta thử giải độc xem nó có hữu hiệu hay không. Vậy sẽ không cần mạo hiểm tính mạng của các tướng sĩ.” Tần Miễn gật đầu “Tần ngự y nói có lý, cứ theo như lời ngài mà làm.”

Các quân y đều không có ý kiến. Hiện cũng chẳng còn ai khác biết giải độc nào, đành làm như thế.

Lôi Thiết nói với sáu quân y: “Các ngươi tiếp tục vất vả thêm vài ngày. Chờ cuộc chiến này qua, bản tướng quân đương nhiên sẽ tấu rõ cùng Hoàng thượng, luận công ban thưởng cho các vị.”

Mấy quân y mừng rỡ, cùng nói: “Dạ, đa tạ đại tướng quân!”

Lôi Thiết cử ra vài binh sĩ để Tần Văn Tài sai khiến làm chân chạy việc, ra hiệu một ánh mắt với Tần Miễn, hai người cùng nhau ra khỏi quân trướng.

Thủ lĩnh đội hộ vệ vẫn luôn chờ bên ngoài, thấy Lôi Thiết bận rộn xong chuyện quan trọng, lúc này mới tiến lên hành lễ và phục mệnh.

“Các vị một đường vất vả. Người đâu, dẫn chư vị đội hộ vệ đi xuống nghỉ ngơi dùng bữa.”

“Dạ” Lôi Tần Trung nhanh chóng tiến lên.

Tần Miễn gọi Lôi Tần Trung lại “Trong xe ngựa có chút đặc sản, ngươi phân một ít cho đội hộ vệ, chiêu đãi họ thật tốt.”

“Dạ!”

Thủ lĩnh đội hộ vệ chắp tay cáo lỗi với Tần Miễn, Lôi Thiết, cùng Lôi Tần Trung rời đi.

Lôi Thiết lập tức kéo Tần Miễn đến một trướng bồng nhỏ hơn khác.

Tần Miễn còn chưa đứng vững, miệng liền bị bờ môi nóng rực bịt kín, bèn vòng hai tay ôm cổ nam nhân, không cam tâm yếu thế phản kích lại.

Thật lâu sau, hai người mới thở gấp tách ra, một sợi chỉ bạc lưu luyến không rời nối liền môi cả hai. Tim Tần Miễn đập nhanh hơn, vội vươn tay quệt đi, tai nóng như lửa đốt.

Lôi Thiết ôm người vào lòng, hai ngón tay niết nhẹ vành tai hắn “Tức phụ, trên đường đi có thuận lợi?”

“Thuận lợi lắm. Huynh thì sao? Không có bị thương chứ?” Ánh mắt Tần Miễn quét lên quét xuống kiểm tra người đối phương.

Lôi Thiết lắc đầu “Hoàng thượng có nói ngươi ở biên quan bao lâu không?”

“Chưa nói, chắc ta muốn ở lại bao lâu cũng được nhỉ? Nếu huynh có thể giải quyết xong Thổ La quốc trước năm mới, hai ta cùng nhau trở về.” Tần Miễn chờ mong nói.

Lôi Thiết gật đầu không do dự “Ừ.”

“Chuyện Đại hoàng tử có kết luận chưa?” Tần Miễn truyền âm hỏi.

Lôi Thiết: “Hôm trước vừa nhận được mật lệnh của Hoàng thượng, vì phòng ngừa quân tâm rối loạn, tạm thời giam lỏng Đại hoàng tử.”

Nghĩ đến Đại hoàng tử, Tần Miễn khinh thường bĩu môi “Huynh nhất định phải cho người trông coi hắn thật kỹ đấy, đừng để vào lúc này lại phát sinh biến cố, chậm trễ chúng ta về nhà.”

“Yên tâm.” Lôi Thiết sờ sờ bụng hắn “Vẫn chưa ăn cơm?”

“Vừa vào thành thì trực tiếp tiến thẳng đến đây.” Tần Miễn tựa vào ngực y “Huynh không biết đâu? Dọc đường ta luôn ngồi chung xe với Tần ngự y, muốn lén ăn vụng chút gì cũng không tiện.”

Lôi Thiết cười khẽ “Vất vả. Ta đã cho người đi chuẩn bị cơm canh, chốc lát cùng ăn với ngươi.”

“Huynh không cần ra ngoại thành hả?” Tần Miễn cao hứng hỏi.

Lôi Thiết sờ sờ mặt hắn “Vẫn có thời gian bồi ngươi ăn cơm.”

Hai phu phu ăn một cái lẩu đơn giản trong lều, Lôi Thiết vội ra thành, trở lại doang địa trong biên cảnh Thổ La.

Tần Miễn cũng bận rộn, sai người mau chóng chuẩn bị đủ dược liệu trong phương thuốc, sau đó đi giúp nhóm Vu đại phu chiếu cố bệnh nhân.

Thêm Tần Miễn và Tần Văn Tài, trong binh doanh cũng chỉ có tám đại phu, không đủ nhân lực khử độc cho hơn một vạn người. Tần Miễn dứt khoát ứng ra một số bạc, thừa lúc còn sớm, thuê hai mươi đại phu và một trăm dược đồng của các tiệm thuốc ở Túc thành.

Tần Văn Tài dặn người chuẩn bị đủ số dược liệu mình cần, nắm chặt thời gian ăn một bữa cơm nóng, lại cố ngủ một canh giờ, dưỡng đủ *** thần rồi giam mình trong một lều trại nhỏ điều phối độc ‘Bán mệnh’, không cho bất kỳ ai vào quấy rầy.

Một canh giờ sau khi trời tối hẳn, ông mới ra khỏi lều, sai người gọi Tần Miễn đến.

Sáu quân y và đội trưởng binh doanh nghe tin, cũng đi cùng.

Tần Văn Tài chỉ vào chất lỏng màu nâu đỏ đựng trong bát sứ trắng nói: “Đây chính là ‘Bán mệnh’. Trạng thái sau cùng của bán mệnh là dạng bột, bởi vì lát nữa phải đút cho động vật ăn, lão phu tỉnh lược bước sau cùng, cũng không ảnh hưởng đến độc tính.”

“Chúng ta mau thử nghiệm xem.” Vu đại phu sai binh sĩ chộp một con thỏ sống từ nhà bếp đến.

Tần Văn Tài cũng bưng giải dược ông phối qua, cũng ở dạng lỏng.

Mọi người trong lều đều hồi hộp đến mức quên cả thở.

Tần Văn Tài ra hiệu cho binh lính, binh lính ôm con thỏ, tách miệng nó ra.

Dược đồng múc một thìa độc dược cẩn thận đổ vào miệng thỏ. Hình thể thỏ nhỏ hơn con người rất nhiều nên nó cũng không rót nhiều.

Binh lính chậm rãi đặt con thỏ xuống đất.

Chốc lát sau, tứ chi con thỏ vô lực, lảo đảo một chút, ngã nghiêng dưới đất, hấp hối.

Tần Văn Tài lập tức phân phó “Giải độc.”

Dược đồng lại đút cho con thỏ một thìa giải dược ông vừa điều phối.

Con thỏ ăn giải dược vào, *** thần dần dần khôi phục, gần nửa canh giờ sau, *** thần phấn chấn, thích thú nhảy nhót khắp lều, nào ngờ qua khoảng nửa canh giờ tiếp theo, không hề báo trước té trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, bất động tại chỗ.

Chết!

Tần Văn Tài hít một ngụm khí lạnh, thầm thấy may mắn và nở một nụ cười cảm kích với Tần Miễn. May mà có đối phương, bằng không chỉ sợ tính mạng của hơn vạn tướng sĩ sẽ kết thúc trong tay ông.

Sáu người Vu đại phu trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới hoàn toàn tin phục Tần Miễn.

“Tần đại nhân, bội phục!”

“Chư vị coi trọng tại hạ.” Tần Miễn nghiêm mặt nói “Dược liệu cần cho giải dược ta đã sai người chuẩn bị đủ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức cho người điều chế, giải độc cho các vị tướng sĩ.”

“Vâng!”

Tần Miễn phân phó đội trưởng “Lập tức ra thành báo việc này cho Trấn quốc đại tướng quân Ngoài ra, phái người giám thị chặt chẽ địa điểm sắc thuốc, phòng ngừa kẻ xấu lại nhân cơ hội làm loạn.”

“Dạ!” Đội trưởng tin phục nhận lệnh mà đi.

Tần Miễn hơi không yên lòng, trốn ở chỗ tối, tự mình giám thị mọi người dùng mấy trăm nồi lớn sắc thuốc, cũng thừa dịp người không chuẩn bị đổ một giọt nước linh tuyền vào từng nồi, giúp các tướng sĩ khôi phục thể lực và *** thần nhanh hơn.

Sau khi thuốc sắc xong, hắn sai phái tất cả đại phu và dược đồng đút các tướng sĩ uống chén thuốc.

Bận rộn xong thì đã đến nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tần Miễn bị tiếng quát tháo hưng phấn ngoài trướng bồng đánh thức, ra ngoài thì thấy hơn vạn tướng sĩ đang thao luyện tại sân tập trung. Một vị tướng quân đứng trên đài điểm tướng, mặt mày tươi cười, đang nói gì đó.

Tần Văn Tài đi lại đây, cười nói: “Tỉnh rồi? Tất cả tướng sĩ đều bình phục rất nhanh, dưỡng thêm hai ngày là có thể ra chiến trường. Trấn quốc đại tướng quân sai người truyền lời, nói hai chúng ta và sáu vị quân y khác tranh thủ nghỉ ngơi hôm nay, sáng mai chuyển đến binh doanh ngoài thành hỗ trợ.”

Mấy người Vu đại phu đều đi tới, rất nhiệt tình với Tần Miễn.

“Rốt cuộc có thể buông lỏng rồi. Tần đại nhân, Tần ngự y, chúng ta muốn mời hai vị ăn bữa trưa, đón gió tẩy trần cho hai vị. Không biết hai vị đại nhân có thể cho chúng ta mặt mũi không?”

Tần Miễn vốn định ăn sáng xong sẽ ra binh doanh ngoài thành luôn, nhưng nhìn ra họ có ý giao hảo, cự tuyệt cũng không tốt.

“Được, khiến các vị tốn kém rồi.”

Sáu vị quân y rời đi, Tần Miễn và Tần Văn Tài cùng nhau viết một tấu chương về việc giải độc, để binh dịch tám trăm dặm khẩn cấp mang đến kinh thành.

Giữa trưa, Tần Miễn, Tần Văn Tài và sáu quân y cùng nhau ăn một bữa cơm tại tửu lâu trong thành.

Tần Miễn thu dọn mấy thứ gọn nhẹ, nhờ người trong quân phái binh lính dẫn đường hắn đến quân doanh ngoại thành.

Tần Văn Tài biết được việc này, đề xuất muốn đi cùng.

Tần Miễn đoán ông nóng lòng muốn biết sau lưng hắn có nốt ruồi không, không có cự tuyệt. Chào hỏi các quân y, hai người đi trước một bước.

Đến cửa thành, trình công văn có ấn ngọc tỷ cho binh sĩ thủ thành xem, binh sĩ lập tức mở cổng ra.

Tuấn mã phi nhanh chạy đi, không đến nửa canh giờ, Tần Miễn từ cửa sổ xe nhìn quân trướng xa xa tựa như những cây nấm, bên môi nhoẻn cười.

Tần Văn Tần biết nhất định là hắn đang nhớ Lôi Thiết. Về chuyện nhi tử mình ăn ở cùng một nam nhân, ông cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng giờ Tần Miễn vẫn chưa thừa nhận người cha này, ông không thể nói gì nhiều về việc này, chỉ đành thầm than một tiếng trong lòng.

Càng gần, ‘nấm’ lại càng nhiều. Trước quân doanh có một vòng giáo gỗ bén nhọn dùng làm vòng phòng hộ, mở một cửa ở giữa, bốn binh lính đứng thủ hai bên, dùng trường thương ngăn họ lại.

“Người tới là ai?”

Tần Miễn lại trình công văn, đoán chừng trước đó Lôi Thiết đã dặn dò, một sĩ binh trong đó khách khách khí khí đưa hắn tới một quân trướng chính giữa cụm ‘nấm’. Trước quân trướng có bốn binh lính thủ vệ.

“Tần đại nhân, đây chính là quân trướng của đại tướng quân, xin mời tự nhiên. Tần ngự y, trướng bồng của ngài ở bên cạnh, mời.”

Tần Miễn vào quân trướng, chính giữa lều là một bàn dài, trên bàn bày một bàn cát thật lớn, quanh bàn có mười ghế bành, quân trướng này hơn phân nửa còn kiêm luôn nơi nghị sự. Hai bên bàn dài, mỗi bên kê một chậu than, hiện chưa đốt lửa. Trong lều kê cố định một cái giường, hay nói chính xác hơn là giường sàn, trên sàn lót vài tấm đệm da thú mềm vài và một tấm chăn bông, hơi ngổn ngang, có thể thấy chủ nhân lúc đi rất vội vàng.

Tần Miễn nhờ hai binh lính phụ chuyển mấy thứ trên xe ngựa vào quân trướng, rồi biếu cho họ ít chao. Hai binh lính vừa đi, hắn liền lười biếng nằm ngã xuống giường sàn, từ chăn mền ngửi được khí tức giá lạnh đặc biệt của Lôi Thiết. Khẳng định y đang có chính sự cần làm, hắn chỉ có thể đợi Lôi Thiết trở về.

Lôi Thiết làm việc xong trở lại lều, liếc mắt liền thấy một người nằm nghiêng trong ổ chăn, ôm gối đầu vào lòng ngủ vùi say sưa, cánh môi khẽ nhếch, khóe miệng còn chảy một hàng nước miếng.

Y nhẹ nhàng đi tới, hai tay chống ở hai bên người tức phụ, cúi lưng khoá môi đối phương.

“Ưm… Ừm?” Tần Miễn không cần mở mắt liền biết người trên thân mình là ai, ôm lấy vai y, chuyên tâm đáp lại.

Hai người đều động tình.

Lúc này, bên ngoài quân trướng vang lên tiếng Tần Văn Tài hỏi thủ vệ.

“Trấn quốc đại tướng quân có ở không?”

Tần Miễn vội vàng đẩy Lôi Thiết ra, lời ít ý nhiều thuật lại suy đoán của Tần Văn Tài về thân phận hắn.

Lôi Thiết nhăn mi, chưa kịp nói gì, Tần Văn Tài giương giọng nói: “Đại tướng quân, lão phu Tần Văn Tài cầu kiến.”

Tần Miễn và Lôi Thiết đứng lên, đều giúp đối phương chỉnh lại áo quần.

Tần Miễn liếm liếm môi, xác định trên môi hẳn không có dấu vết khả nghi, bèn gật đầu với Lôi Thiết.

Lúc này Lôi Thiết mới mở miệng “Mời vào.”

Ba người ngồi xuống bên bàn dài, Tần Văn nhìn nhìn Tần Miễn, lại xem xem Lôi Thiết.

“Đại tướng quân, thứ cho lão phu mạo muội. Về suy đoán của lão phu đối với thân phận tôn phu nhân, chắc hẳn tôn phu nhân đã đề cập cùng ngài?”

Lôi Thiết bình thản gật đầu.

Tần Văn Tài khẩn trương hỏi: “Như vậy, dám hỏi đại tướng quân, đằng sau vai phải tôn phu nhân có phải có một nốt ruồi hay không?”

Lôi Thiết không hề phản ứng, sau một lúc lâu, khẽ gật đầu.

Tần Văn Tài kích động đứng bật dậy, làm ghế dựa ngã xuống đất. Ông nhìn Tần Miễn, lệ già doanh tròng “Ta biết ngươi chính là nhi tử ta mà. Miễn nhi…”

“Ngài đừng kích động quá.” Tần Miễn dìu ông ngồi xuống, bình tĩnh nói “Tuy nay có thể xác định ta là nhi tử ngài, nhưng ngài cũng biết, những chuyện trước khi ta xuất hiện ở thôn Thanh Sơn, ta đều không nhớ rõ, cho nên…. mong ngài cho ta chút thời gian.”

-Hết chương 194-

———
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom