Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Thành thân xong, hộ tịch dĩ nhiên chuyển tới Lôi gia.
Đến hiện tại, hai người thành thân cũng mới có vài ngày.
Tần Miễn còn nghe được chuyện khác làm tâm hắn trầm xuống đáy cốc. Việc hai nam nhân thành thân đã truyền khắp toàn Huyện, trước mắt không biết có truyền đi xa hơn nữa chưa. Nam nhân và nữ nhân bên nhau mới là chính đạo, thôn Thanh Sơn lại có hai nam nhân kết thành phu thê còn không thành trò cười cho người khác sao? Nói cách khác, dù bây giờ rời khỏi Lôi Thiết, thanh danh hắn cũng đã toi. Hắn muốn kiếm vợ xung quanh đây khẳng định là không thành, cha mẹ ai sẽ đồng ý gả con gái mình cho một nam nhân từng gả cho nam nhân khác?
Ly hôn với Lôi Thiết, cũng chính là ‘hoà ly(1)’, là việc cấp bách.
Ban ngày Đỗ thị nghĩ mọi cách khiến Tần Miễn và Lôi Thiết làm việc, chỉ buổi tối hắn mới có cơ hội nói với Lôi Thiết mấy câu. Tối hôm nay, chờ Lôi Thiết rửa mặt xong, Tần Miễn thử mở lời: “Kỳ thật lúc trước huynh thành thân với ta cũng là bị ép buộc, chắc huynh cũng muốn cưới tức phụ, ý ta là chắc huynh muốn cưới một tức phụ bình thường sinh sống ổn định nhỉ?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ngươi chính là tức phụ ta.” Lôi Thiết nhìn hắn, như không hiểu vì sao hắn nói lời này.
Tần Miễn bực mình một phen, chẳng lẽ tự nói mình không bình thường? Hắn cố duy trì bình tĩnh và kiên nhẫn “Ý ta là chắc huynh cũng muốn cưới tức phụ sinh hài tử chứ?”
“Không cần.” Lôi Thiết cởi giầy rơm, nói ngắn gọn.
Tần Miễn không biết y thật lòng hay giả bộ, đành phải nói thẳng: “Chúng ta hoà ly đi.” Lôi Thiết đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hắn một lát mới nói: “Ta sẽ không hoà ly.”
Nói xong, giống như lần trước nằm thẳng lên giường ngủ.
Tần Miễn chấn động, kinh sợ nghĩ chẳng lẽ Lôi Thiết vốn thích nam nhân? Nhưng vầy không có sức thuyết phục. Hắn từng vào không gian soi gương, hiện tại bề ngoài hắn khá khó coi, đen gầy khô quắt, lại còn là một đứa bé, dù Lôi Thiết thích nam nhân thật cũng không thể thích hắn.
Nhưng Lôi Thiết không chịu hoà ly, hắn không còn cách nào, chỉ cần hộ tịch còn ở Lôi gia thì hắn không thể thoát thân. Nghe Trương ca cùng thôn nói quốc gia này quản lý hộ tịch tương đối nghiêm khắc, nếu muốn làm mới từ đầu cho một người không những cần chi nhiều bạc còn phải có quan hệ. Dù có tiền, nhưng không có cửa cũng không làm được. Chẳng lẽ làm một người không hộ khẩu?
Tần Miễn vô cùng bất đắc dĩ thừa nhận: Trước mắt hắn phải tiếp tục lưu lại Lôi gia.
Nếu quyết định lưu lại, Tần Miễn điểm sơ tình cảnh Lôi gia lại một lần. Điều kiện Lôi gia trong thôn này tính vào tầm trung, nhà chính xây bằng gạch quay về hướng Bắc, tổng cộng có sáu gian phòng, vừa vào cửa là gian nhà chính đồng thời là nơi ăn cơm, phu thê Lôi Đại Cường một gian, cả nhà Lôi Hướng Nhân một gian, cả nhà Lôi Hướng Nghĩa một gian, Lôi Hướng Trí là người đọc sách, độc hưởng một gian, gian cuối cùng chia thành hai gian nhỏ cho Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào.
Ra ngoài nhà chính là sân. Phòng bếp xây ở góc Tây Bắc, bên phải có một miệng giếng, chuồng heo dựng dựa vào tường Đông sân viện, bên trong chuồng cách ra một không gian chứa nông cụ linh ***. Lôi Thiết mới trở về sau này, không có chỗ cho y, đành phải dựng gian nhà tranh ở góc Tây Nam của sân. Trước không nói vấn đề gian nhà cỏ nằm đối diện chuồng heo, hiện tại nó chỉ có thể tránh gió, khi thời tiết trở lạnh thì không cản được, hơn nữa đến lúc trời đổ tuyết, không biết còn trụ được không nữa. Đáng thương ghê.
Đối với Lôi Thiết, Tần Miễn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Người Lôi gia ức hiếp y như vậy, sao y còn lăn vào vết xe đổ này? Uổng cho y mang danh từng lang bạt bên ngoài, ít nhiều gì cũng có chút kiến thức chứ?
Nếu có thể ra riêng thì tốt rồi, thứ nhất, không bị những người khác trong Lôi gia quấy nhiễu, càng có lợi cho hắn thuyết phục Lôi Thiết hoà ly Thứ hai, tự mình làm chủ sống càng tự do.
Nói đến cũng lạ, Đỗ thị chán ghét Lôi Thiết, vì sao không khuyến khích Lôi Đại Cương tách nhà Lôi Thiết ra.
“Nhà Lôi Thiết, cẩn thận!”
Một tiếng cảnh báo bức thiết vang lên bên tai, Tần Miễn giật mình, theo bản năng ném đồ trong tay xuống, đồng thời lùi ra sau vài bước — đột nhiên hắn nhớ ra mình đang đốn củi, nhát búa vừa rồi chém vào không khí, hắn xém nữa đã tự làm mình bị thương.
Một nam nhân to con chừng ba mươi tuổi bước nhanh tới, quan tâm nhìn hắn từ trên xuống dưới. Người này vác một đôi đòn gánh chất đầy búa cũ.
“Không có việc gì chứ?”
“Không sao. Trương ca, cám ơn ca.” Tần Miễn thành tâm nói lời cảm tạ. Tin tức hắn nghe được cơ bản là từ người này, Trương Đại Xuyên. Đến Lôi gia mấy ngày nay, trừ người Lôi gia, hắn gặp qua hơn mười người, chỉ có Trương Đại Xuyên cùng nương tử Xuân Hoa tỏ thái độ bình thường với hắn, những người khác thấy hắn hoặc là một ánh mắt khinh thường, hoặc là tránh hắn như tránh ôn dịch.
Trong mắt Trương Đại Xuyên, Tần Miễn là một hài tử, không lớn hơn nhi tử mình bao nhiêu. Thấy hắn thực sự không sao mới thuận miệng hỏi “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Nói rồi buông gánh xuống, cầm lấy búa chặt cây, nhát búa bổ xuống, thân cây khô to gấp rưỡi cánh tay xuất hiện một vết hằn sâu. Gần đến mùa vụ thu,người nhà nông thường nhân khoảng thời gian này làm những việc lặt vặt.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói thật “Ta đang nghĩ nếu nương không vừa mắt ta và Lôi Thiết vì sao không tách chúng tôi ra? Theo ta được biết, không phải Lưu gia đã phân gia sao?”
“Phanh” cây con bị chém đổ, Trương Đại Xuyên lại giơ búa tiếp tục chặt. Cây chặt ra thành từng khúc nhỏ dễ phơi khô hơn. Âm thanh binh binh vang lên doạ lũ chim trên cây chạy, ma sát với cành lá vang lạo xạo.
“Trong thời gian ngắn nhà các ngươi không có khả năng phân gia.” Trương Đại Xuyên bên đốn củi, bên buồn cười nói “Ngươi và Thiết tử vừa thành thân, bà liền tách các ngươi ra, bộ không sợ người trong thôn đâm cột sống họ sao? Huống hồ, Thiết tử là lão Đại Lôi gia, dù phân gia, theo lý mà nói cũng nên do ngươi và Thiết tử phụng dưỡng hai lão.”
A? Tần Miễn trợn tròn mắt.
Phía sau truyền đến tiếng cành cây đung đưa, hai người quay đầu lại.
Lôi Thiết vai trái đeo cái cung lớn, vai phải khiêng một con dã lộc nhanh chân đi tới. Dã lộc kia ít nhất năm sáu mươi cân, không nhúc nhích gục trên người y.
“Thiết tử, vận khí không tệ nha! Đại gia hỏa này có thể bán được không ít tiền, để lại ăn cũng có thể ăn khá lâu.” Trương Đại Xuyên hâm mộ ngắm dã lộc, cười nói với Lôi Thiết.
Tần Miễn nhìn chằm chằm dã lộc, liếm liếm môi. Thèm thịt quá. Nhưng hắn biết Lôi Thiết săn mồi cũng không phải để ăn. Đỗ thị là người keo kiệt, rau cải bình thường cũng tiếc rẻ xào nhiều, càng không nói đến thịt. Ngay cả trứng gà thì chỉ nấu cho hai tôn tử bảo bối và nữ nhi duy nhất của mình ăn, những người khác bao gồm Lôi Hân Hân hai tuổi muốn cũng không có. Trái lại trong không gian hắn có thịt trứng, nhưng không có cơ hội nấu ăn.
Lôi Thiết gật gật đầu với Trương Đại Xuyên, đi tới trước mặt Tần Miễn, ngừng lại, móc một thứ dùng lá sen xanh lục bọc từ trong người ra, bên trong tản mát ra mùi thịt làm Tần Miễn len lén nuốt nước miếng.
Trương Đại Xuyên ái muội cười cười với Tần Miễn, tiếp tục đốn củi.
Tần Miễn đấu tranh một lát, nhận lấy bọc lá sen “Cám ơn.” Mở lá sen ra, bên trong là một cái chân gà nướng đến mỡ bóng lưỡng, phảng phất hơi nóng.
Lôi Thiết buông con mồi và cung tên xuống, nhặt búa đi tới một bên đốn củi, theo động tác cánh tay, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ trên vai hiển lộ.
Chặt ba bốn cây liền chất đầy giỏ củi.
Tần Miễn gặm xong chân gà, cảm thấy so với chân gà từng nếm trong dĩ vãng ngon hơn nhiều.
Gần như lúc Tần Miễn vừa gặm xong chân gà, Lôi Thiết cũng đứng lên. Hai giỏ củi Tần Miễn mang đến, chỉ chất đầy một giỏ. Lôi Thiết đem búa, con mồi và cung tên bỏ vào trong giỏ còn lại, dùng đòn gánh bắc ngang gánh lên.
Tần Miễn có cảm giác vi diệu. Sao cứ cảm thấy sở dĩ Lôi Thiết đốn củi là vì chờ hắn ăn xong chân gà?
“Trương ca, chúng ta đi trước.” Lôi Thiết nói với Trương Đại Xuyên.
Trương Đại Xuyên phất tay “À, được, ta cần chặt thêm chút củi nữa.”
-Hết chương 6-
Chú giải:
(1)Hoà ly: ly dị trong hoà bình
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Đến hiện tại, hai người thành thân cũng mới có vài ngày.
Tần Miễn còn nghe được chuyện khác làm tâm hắn trầm xuống đáy cốc. Việc hai nam nhân thành thân đã truyền khắp toàn Huyện, trước mắt không biết có truyền đi xa hơn nữa chưa. Nam nhân và nữ nhân bên nhau mới là chính đạo, thôn Thanh Sơn lại có hai nam nhân kết thành phu thê còn không thành trò cười cho người khác sao? Nói cách khác, dù bây giờ rời khỏi Lôi Thiết, thanh danh hắn cũng đã toi. Hắn muốn kiếm vợ xung quanh đây khẳng định là không thành, cha mẹ ai sẽ đồng ý gả con gái mình cho một nam nhân từng gả cho nam nhân khác?
Ly hôn với Lôi Thiết, cũng chính là ‘hoà ly(1)’, là việc cấp bách.
Ban ngày Đỗ thị nghĩ mọi cách khiến Tần Miễn và Lôi Thiết làm việc, chỉ buổi tối hắn mới có cơ hội nói với Lôi Thiết mấy câu. Tối hôm nay, chờ Lôi Thiết rửa mặt xong, Tần Miễn thử mở lời: “Kỳ thật lúc trước huynh thành thân với ta cũng là bị ép buộc, chắc huynh cũng muốn cưới tức phụ, ý ta là chắc huynh muốn cưới một tức phụ bình thường sinh sống ổn định nhỉ?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ngươi chính là tức phụ ta.” Lôi Thiết nhìn hắn, như không hiểu vì sao hắn nói lời này.
Tần Miễn bực mình một phen, chẳng lẽ tự nói mình không bình thường? Hắn cố duy trì bình tĩnh và kiên nhẫn “Ý ta là chắc huynh cũng muốn cưới tức phụ sinh hài tử chứ?”
“Không cần.” Lôi Thiết cởi giầy rơm, nói ngắn gọn.
Tần Miễn không biết y thật lòng hay giả bộ, đành phải nói thẳng: “Chúng ta hoà ly đi.” Lôi Thiết đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hắn một lát mới nói: “Ta sẽ không hoà ly.”
Nói xong, giống như lần trước nằm thẳng lên giường ngủ.
Tần Miễn chấn động, kinh sợ nghĩ chẳng lẽ Lôi Thiết vốn thích nam nhân? Nhưng vầy không có sức thuyết phục. Hắn từng vào không gian soi gương, hiện tại bề ngoài hắn khá khó coi, đen gầy khô quắt, lại còn là một đứa bé, dù Lôi Thiết thích nam nhân thật cũng không thể thích hắn.
Nhưng Lôi Thiết không chịu hoà ly, hắn không còn cách nào, chỉ cần hộ tịch còn ở Lôi gia thì hắn không thể thoát thân. Nghe Trương ca cùng thôn nói quốc gia này quản lý hộ tịch tương đối nghiêm khắc, nếu muốn làm mới từ đầu cho một người không những cần chi nhiều bạc còn phải có quan hệ. Dù có tiền, nhưng không có cửa cũng không làm được. Chẳng lẽ làm một người không hộ khẩu?
Tần Miễn vô cùng bất đắc dĩ thừa nhận: Trước mắt hắn phải tiếp tục lưu lại Lôi gia.
Nếu quyết định lưu lại, Tần Miễn điểm sơ tình cảnh Lôi gia lại một lần. Điều kiện Lôi gia trong thôn này tính vào tầm trung, nhà chính xây bằng gạch quay về hướng Bắc, tổng cộng có sáu gian phòng, vừa vào cửa là gian nhà chính đồng thời là nơi ăn cơm, phu thê Lôi Đại Cường một gian, cả nhà Lôi Hướng Nhân một gian, cả nhà Lôi Hướng Nghĩa một gian, Lôi Hướng Trí là người đọc sách, độc hưởng một gian, gian cuối cùng chia thành hai gian nhỏ cho Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào.
Ra ngoài nhà chính là sân. Phòng bếp xây ở góc Tây Bắc, bên phải có một miệng giếng, chuồng heo dựng dựa vào tường Đông sân viện, bên trong chuồng cách ra một không gian chứa nông cụ linh ***. Lôi Thiết mới trở về sau này, không có chỗ cho y, đành phải dựng gian nhà tranh ở góc Tây Nam của sân. Trước không nói vấn đề gian nhà cỏ nằm đối diện chuồng heo, hiện tại nó chỉ có thể tránh gió, khi thời tiết trở lạnh thì không cản được, hơn nữa đến lúc trời đổ tuyết, không biết còn trụ được không nữa. Đáng thương ghê.
Đối với Lôi Thiết, Tần Miễn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Người Lôi gia ức hiếp y như vậy, sao y còn lăn vào vết xe đổ này? Uổng cho y mang danh từng lang bạt bên ngoài, ít nhiều gì cũng có chút kiến thức chứ?
Nếu có thể ra riêng thì tốt rồi, thứ nhất, không bị những người khác trong Lôi gia quấy nhiễu, càng có lợi cho hắn thuyết phục Lôi Thiết hoà ly Thứ hai, tự mình làm chủ sống càng tự do.
Nói đến cũng lạ, Đỗ thị chán ghét Lôi Thiết, vì sao không khuyến khích Lôi Đại Cương tách nhà Lôi Thiết ra.
“Nhà Lôi Thiết, cẩn thận!”
Một tiếng cảnh báo bức thiết vang lên bên tai, Tần Miễn giật mình, theo bản năng ném đồ trong tay xuống, đồng thời lùi ra sau vài bước — đột nhiên hắn nhớ ra mình đang đốn củi, nhát búa vừa rồi chém vào không khí, hắn xém nữa đã tự làm mình bị thương.
Một nam nhân to con chừng ba mươi tuổi bước nhanh tới, quan tâm nhìn hắn từ trên xuống dưới. Người này vác một đôi đòn gánh chất đầy búa cũ.
“Không có việc gì chứ?”
“Không sao. Trương ca, cám ơn ca.” Tần Miễn thành tâm nói lời cảm tạ. Tin tức hắn nghe được cơ bản là từ người này, Trương Đại Xuyên. Đến Lôi gia mấy ngày nay, trừ người Lôi gia, hắn gặp qua hơn mười người, chỉ có Trương Đại Xuyên cùng nương tử Xuân Hoa tỏ thái độ bình thường với hắn, những người khác thấy hắn hoặc là một ánh mắt khinh thường, hoặc là tránh hắn như tránh ôn dịch.
Trong mắt Trương Đại Xuyên, Tần Miễn là một hài tử, không lớn hơn nhi tử mình bao nhiêu. Thấy hắn thực sự không sao mới thuận miệng hỏi “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Nói rồi buông gánh xuống, cầm lấy búa chặt cây, nhát búa bổ xuống, thân cây khô to gấp rưỡi cánh tay xuất hiện một vết hằn sâu. Gần đến mùa vụ thu,người nhà nông thường nhân khoảng thời gian này làm những việc lặt vặt.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói thật “Ta đang nghĩ nếu nương không vừa mắt ta và Lôi Thiết vì sao không tách chúng tôi ra? Theo ta được biết, không phải Lưu gia đã phân gia sao?”
“Phanh” cây con bị chém đổ, Trương Đại Xuyên lại giơ búa tiếp tục chặt. Cây chặt ra thành từng khúc nhỏ dễ phơi khô hơn. Âm thanh binh binh vang lên doạ lũ chim trên cây chạy, ma sát với cành lá vang lạo xạo.
“Trong thời gian ngắn nhà các ngươi không có khả năng phân gia.” Trương Đại Xuyên bên đốn củi, bên buồn cười nói “Ngươi và Thiết tử vừa thành thân, bà liền tách các ngươi ra, bộ không sợ người trong thôn đâm cột sống họ sao? Huống hồ, Thiết tử là lão Đại Lôi gia, dù phân gia, theo lý mà nói cũng nên do ngươi và Thiết tử phụng dưỡng hai lão.”
A? Tần Miễn trợn tròn mắt.
Phía sau truyền đến tiếng cành cây đung đưa, hai người quay đầu lại.
Lôi Thiết vai trái đeo cái cung lớn, vai phải khiêng một con dã lộc nhanh chân đi tới. Dã lộc kia ít nhất năm sáu mươi cân, không nhúc nhích gục trên người y.
“Thiết tử, vận khí không tệ nha! Đại gia hỏa này có thể bán được không ít tiền, để lại ăn cũng có thể ăn khá lâu.” Trương Đại Xuyên hâm mộ ngắm dã lộc, cười nói với Lôi Thiết.
Tần Miễn nhìn chằm chằm dã lộc, liếm liếm môi. Thèm thịt quá. Nhưng hắn biết Lôi Thiết săn mồi cũng không phải để ăn. Đỗ thị là người keo kiệt, rau cải bình thường cũng tiếc rẻ xào nhiều, càng không nói đến thịt. Ngay cả trứng gà thì chỉ nấu cho hai tôn tử bảo bối và nữ nhi duy nhất của mình ăn, những người khác bao gồm Lôi Hân Hân hai tuổi muốn cũng không có. Trái lại trong không gian hắn có thịt trứng, nhưng không có cơ hội nấu ăn.
Lôi Thiết gật gật đầu với Trương Đại Xuyên, đi tới trước mặt Tần Miễn, ngừng lại, móc một thứ dùng lá sen xanh lục bọc từ trong người ra, bên trong tản mát ra mùi thịt làm Tần Miễn len lén nuốt nước miếng.
Trương Đại Xuyên ái muội cười cười với Tần Miễn, tiếp tục đốn củi.
Tần Miễn đấu tranh một lát, nhận lấy bọc lá sen “Cám ơn.” Mở lá sen ra, bên trong là một cái chân gà nướng đến mỡ bóng lưỡng, phảng phất hơi nóng.
Lôi Thiết buông con mồi và cung tên xuống, nhặt búa đi tới một bên đốn củi, theo động tác cánh tay, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ trên vai hiển lộ.
Chặt ba bốn cây liền chất đầy giỏ củi.
Tần Miễn gặm xong chân gà, cảm thấy so với chân gà từng nếm trong dĩ vãng ngon hơn nhiều.
Gần như lúc Tần Miễn vừa gặm xong chân gà, Lôi Thiết cũng đứng lên. Hai giỏ củi Tần Miễn mang đến, chỉ chất đầy một giỏ. Lôi Thiết đem búa, con mồi và cung tên bỏ vào trong giỏ còn lại, dùng đòn gánh bắc ngang gánh lên.
Tần Miễn có cảm giác vi diệu. Sao cứ cảm thấy sở dĩ Lôi Thiết đốn củi là vì chờ hắn ăn xong chân gà?
“Trương ca, chúng ta đi trước.” Lôi Thiết nói với Trương Đại Xuyên.
Trương Đại Xuyên phất tay “À, được, ta cần chặt thêm chút củi nữa.”
-Hết chương 6-
Chú giải:
(1)Hoà ly: ly dị trong hoà bình
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình luận facebook