• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Y Đạo Quan Đồ (1 Viewer)

  • Chương 27

Trương đại quan nhân vì tức giận nên đứng lại mắng thằng nhãi Cao Vĩ kia một trận, cái tội chõ mồm vào phá đám, bởi vậy mà bị chậm mất mười phút. Nhưng mà đến lúc chạy ra cửa lại không thấy Tả Hiểu Tình đâu cả, nhìn ngó xung quanh cũng không thấy bóng dáng người đẹp đâu, liền chạy tới trạm điện thoại công cộng gần bến xe gọi điện cho nàng.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ: “Trương Dương à, ta xinh lỗi! Cha ta vừa mới tới, nên không có đi cùng ngươi được, rất xin lỗi! Chuyện kia ta đáp ứng với ngươi, nhất quyết sẽ không nuốt lời. Để lần khác ta sẽ tới xã Hắc Sơn Tử thăm ngươi, nhất định!” Cha của Tả Hiểu Tình là Tả Ủng Quân lần này theo đoàn của cục vệ sinh môi trường thành phố Giang Thành, xuống dưới huyện Xuân Dương kiểm tra tình hình công tác. Đêm qua đoàn mới về, Tả Hiểu Tình cũng vì thế mà sáng nay không thể đi cùng Trương Dương hắn được, thất hẹn với hắn thật cũng có chút ngại ngùng.

Trương Dương nghe thấy nàng ta cũng là vì việc đột xuất cũng không có tức giận, chỉ cười nói: “Nếu là bác trai tới, người cứ từ từ đón tiếp đi. Chỉ là ngươi hứa sẽ đáp ứng chuyện của ta rồi đó nha, lúc nào rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại báo trước, rất mong chờ Tả tiểu thư tới chơi.”

Tả Hiểu Tình nhịn không được nở nụ cười, thằng nhãi này làm quan cũng chưa phải là lớn, vậy mà đã đã học được cái công phu miệng lưỡi tâng bốc như vậy rồi. Tả Hiểu Tình cũng chỉ hỏi thăm lấy lệ hắn hai câu, rồi mới cúp điện thoại.

Trương Dương móc ví rút ra một tờ mười đồng đưa cho ông chủ quán gày teo tóp, mặt thì đen sì. Nhưng mà không nghĩ tới hắn ta cầm tiền rồi mà mãi vẫn chưa chịu trả lại tiền lẻ, Trương đại quan nhân cũng bực bội, giục nói: “Trả lại tiền lẻ đi!”

Ông chủ quán ngẩng đầu, hai mắt trừng trừng nhìn Trương Dương, điệu bộ hung thần ác sát gầm lên: “Còn dám đòi tiền lẻ nữa sao? Tiền gọi điện thoại còn chưa đủ nữa đấy!”

Trương Dương cũng giật mình, cũng nghe nói mấy cái quán xá xung quanh bến xe này chặt chém khách dã man, nghĩ không ra hôm nay chính hắn lại đưa đầu vào để người ta chém. Tuy rằng đồng bạc lẻ ấy Trương đại quan nhân hắn thế nào thèm để trong mắt, nhưng mà không cần là một chuyện, còn để người khác khi dễ bắt nạt mình lại là một chuyện khác. Trên mặt Trương Dương liền xuất hiện nụ cười nhạt.

Tuy vậy ông chủ quán kia vẫn còn ngang ngược, chẳng thèm biết sợ là gì mắng: “Mau mau biến ra chỗ khác. Trông cái mặt thật hãm tài, còn đứng đấy làm hỏng chuyện làm ăn của ta, cẩn thận ta đánh cho một trận bây giờ!”

Trương Dương cũng cảm thấy phiền muộn, chẳng hiểu cái bọn công ty vận chuyển hành khách này làm ăn kiểu gì nữa, mà lại để cho đám lưu manh này mở quán bán hàng ở đây được? Trương đại quan nhân hắn đang định ra tay dạy dỗ thằng nhãi kia một phen, ai dè bên cạnh lại có người vui mừng gọi: “Đây chẳng phải là Trương đại ca đó sao?”

Trương Dương cũng ngẩn người, quay lại nhìn, hóa ra là Hàn Truyện Bảo đang tươi cười nhìn hắn, bên tay phải có đeo một băng đỏ, bên trên viết hai chữ “Bảo Vệ” thật to, phía sau còn hai gã đàn em đi theo, khuôn mặt hung dữ, tóc để dài ngoằng, nhìn một cái đã biết là thành phần bất hảo rồi.

Trương Dương cũng cười lấy lệ, đối với tiểu tử này, Trương Dương cũng chẳng có mấy thiện cảm lắm.

Trải qua chuyện xung đột lần trước, Hàn Truyện Bảo bị Trương Dương dễ dàng khuất phục, hắn cũng tâm phục khẩu phục cúi đầu trước vị đại ca này. Tuy rằng bị Trương Dương hành hạ một phen khổ sở, thế nhưng hắn thực cũng không còn cái tư tưởng muốn báo thù kia nữa. Luận võ công hắn đã không bằng, luận bối cảnh hắn lại càng không bằng cái móng tay của người ta, nếu như không phải là Trương Dương từ bi quảng đại, chỉ sợ cái cánh tay phải hắn bây giờ vẫn còn đang bó bột. Quỷ cũng còn sợ ác nhân, mà ở trong lòng Hàn Truyện Bảo hắn, vị lão đại Trương Dương này đích thị là ác nhân, đại ác nhân nữa là đằng khác. Tuy rằng sau vụ việc đó, hắn cũng bị ông già tước mất cái chức trưởng ban bảo vệ ở trạm xe này, thế nhưng dù sao hắn cũng là đại đương gia, dù không có thực quyền nhưng kẻ dưới ông già hắn cũng phải răm rắp nghe theo. Hàn Truyện Bảo vừa tới, thấy cái tràng cảnh này liền hiểu ra vừa nãy xảy ra sự tình gì, liền nổi giận mắng chửi ông chủ quá kia: “Lưu Lão Tứ, có phải là ngươi chán ăn cơm rồi không? Đây là Trương đại ca ta, ngươi cũng dám thu tiền sao?”

Lưu Lão Tứ nghe thấy Hàn Truyện Bảo gọi tiểu tử trước mặt này là đại ca, liền giật mình sợ hãi, thầm chửi mình có mắt mà không thấy núi thái sơn, trong lòng hắn cũng thầm hối hận mình hành xử quá lỗ mãng rồi. Tay chân luống cuống mở ngăn kéo lấy ra tờ bạc mười đồng tươi cười đưa qua nói: “Trương ca! Là ta không có mắt không tròng, không nhìn thấy núi thái sơn, đại nhân ngài cũng đừng chấp nhặt tiểu nhân. Tiền điện thoại hôm nay là ta mời đi!”

Trương đại quan nhân hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ đắc ý tự phụ mà bỏ qua người bao giờ. Ngươi nói ngươi mời ta sao? Ngươi mà cũng có cái tư cách đó sao? Ngươi mà cũng dám nuốt tiền của ta sao? Trương đại quan nhân cũng chỉ mỉm cười nói: “Ta rõ ràng đưa ngươi một trăm đồng, thế nào mà chớp mắt đã còn từng này rồi!”

Lưu Lão Tứ sửng sốt, ngươi không phải là muốn bắt chẹt ta đó chứ? Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười âm hiểm của Trương Dương, hẳn rốt cuộc cũng hiểu ra, tiểu tử kia là muốn gậy ông đập lưng ông. Hắn tuy rằng là ông chủ một quán nhỏ ở cái bến xe này, nhưng mà ít nhiều cũng có chút danh tiếng, không ngờ hôm nay lại đụng mặt một đại nhân vật, đến cả Hàn Truyện Bảo đứng trước mặt hắn cũng phải cung kính lễ phép là vậy, thôi thì lần này gặp xui rồi. Hắn cũng cố nén đau thương, lục tìm trong ngăn kéo tờ một trăm đồng đưa cho Trương Dương.

Lúc cầm tiền xong, Trương Dương cũng chẳng có rời đi, ánh mắt lạnh lẽo lại lướt qua Lưu Lão Tứ một cái nói: “Vừa rồi là ai bảo ta cút đi, lại còn muốn đánh ta nữa vậy?”

Hàn Truyện Bảo bây giờ mới hiểu sự tình, là vị lão đại này thực muốn giết người rồi. Hắn cũng chỉ lắc đầu thầm than, Lưu Lão Tứ a Lưu Lão Tứ, lần này là ngươi tự tìm chết rồi.

Ánh mắt cầu xin của Lưu Lão Tứ nhìn Hàn Truyện Bảo, ý bảo hắn ra mặt giúp đỡ chuyện này.

Hàn Truyện Bảo không phải là không muốn giúp hắn, thế nhưng cho dù là mình đi chăng nữa, đứng trước mặt vị lão đại này, hắn cũng chẳng có chút phân lượng nào cả. Cũng chỉ đành ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Trương ca à, đại nhân cũng không nên so đo với tiểu nhân làm gì, ngươi cũng cần gì phải chấp nhặt với hắn chuyện cỏn con đó nữa!”

Lưu Lão Tứ cũng cười đến méo mặt, chẳng phải vừa đưa cho hắn một trăm đồng rồi sao? Cả tờ mười đồng lúc nãy cũng đã một đi không trở lại, không nhẽ giờ hắn lại còn định đòi thêm?

Hàn Truyện Bảo cũng không nhịn được mắng hắn: “Còn không mau lấy hàng xịn ra mời Trương đại ca, hay là ngươi muốn cuốn gói cút khỏi đây?”

Lưu Lão Tứ là thường ngày toàn bán thuốc đểu, mang đồ thật ra biếu thực cũng không đành lòng. Hắn vẻ mặt đau khổ lấy từ trong quầy lấy ra hai bao thuốc. Một bao Marlboro, một bao ShiMoer hai tay dâng cho Trương Dương, cùng với nụ cười lấy lòng nói: “Vừa rồi là tiểu nhân không phải, mong Trương ca bỏ quá cho!”

Được lời một trăm đồng, thêm hai bao thuốc nữa, cơn giận của Trương đại quan nhân hắn cũng xuôi xuôi xuống, hờ hững cầm hai bao thuốc đi qua bến xe. Hàn Truyện Bảo cũng nhanh nhẹn theo sau, cười nói: “Trương ca, người muốn đi đâu, không bằng để ta đưa đi một đoạn!”

Trương Dương cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ủy ban xã Hắc Sơn Tử!”

Hàn Truyện Bảo cũng thầm mắng mình nhiều chuyện, tới đó cũng phải hơn 100 km, không phải là mình tự chuốc khổ vào thân sao? Cũng may Trương Dương cũng chẳng cần hắn đưa đi làm gì, lạnh nhạt nói: “Ta ngồi xe đò cũng được, khỏi cần ngươi nhọc công.”

Hàn Truyện Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, niền nở dẫn Trương Dương ra xe ô tô. Trương Dương cũng chẳng thèm từ chối, có thằng nhãi thổ địa này, hắn cũng đỡ mất công đi lòng vòng cho mệt, nhưng thật không ngờ, lần này cũng chính là gã tài xế xe đò mà lần đầu tiên hắn tới xã Hắc Sơn Tử nhận chức. Gã tài xế cũng nhận ra được Trương Dương, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là Hàn đại công tử lại đi bên cạnh hắn, hơn thế nữa tại sao Hàn đại công tử lại khúm núm cười kiểu lấy lòng như vậy? Gã tài xế cũng thầm kêu may mắn, may là lần trước không có cùng người ta so đo, không thì …

Trương Dương cũng rất nhanh nhận ra gã tài xế xe đò nọ, chỉ là Trương đại quan nhân hắn cũng mặc kệ, chẳng thèm để mắt tới, dù sao bây giờ hắn cũng đã là quan lớn, há lại có thể tính toán chuyện cũ với đám cóc ké vô giáo dục này? Nhàn nhã leo lên xe, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Trương đại quan nhân hắn cũng thấy cảm khái, tuy rằng động tay động chân là của hạng vũ phu không có đầu óc, thế nhưng nhiều lúc nắm đấm cũng là một thủ đoạn xã giao khá hữu hiệu đó chứ.

****

Buổi họp hội nghị thường vụ cuối tuần của xã Hắc Sơn Tử, bí thư xã Vương Bác Hùng đầu tiên tuyên bộ một tin tức, làm mọi người trong hội trường đều giật mình khiếp sợ. Xã trưởng, kiêm phó bí thư xã, đồng chí Hồ Ái Dân bởi vì xử lý không thỏa đáng vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy, nên gánh chịu trách nhiệm không nhỏ. Lãnh đạo huyện ủy cũng đã quyết định tạm thời cách chức đồng chí Hồ Ái Dân, như vậy chức trưởng xã sẽ do đồng chí Quách Đạt Lượng tạm thời thay thế. Đồng chí Lý Chấn Đông nguyên hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Kỳ, bởi vì tác trách trong công việc nên phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Lãnh đạo huyệncùng trưởng ban giáo dục huyện ra quyết định, cách chức hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Kỳ của đồng chí Lý Chấn Đông, và phó hiệu trưởng Lâm Thục Phân sẽ đảm nhiệm chức hiệu trưởng.

Xã Trưởng Hồ Ái Dân, mà không, phải nói là nguyên xã trưởng Hồ Ái Dân tại phiên họp, nghe bí thư xã Vương Bác Hùng đọc quyết định vẫn cứ bình tĩnh trấn định như thường, đến tận lúc Vương Bác Hùng kết thúc, hắn mới đứng lên chủ động nhận sai lầm trong công tác. Việc Hồ Ái Dân đứng lên tự nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, cũng khiến nhiều người trước đây công kích hắn cũng thấy hổ thẹn,dù sao Hồ Ái Dân đứng ra nhận trách nhiệm vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy cũng là một dấu chấm tròn viên mãn. Hơn thế nữa Hồ Ái Dân lại rất khoan hồng độ lượng, không kéo theo ai chết chìm cùng, thực cũng có tí chút phong độ của một vị lãnh đạo cấp cao.

Quách Đạt Lượng cũng là một trong số những người áy náy đó. Thực lòng mà nói, Hồ Ái Dân cũng chưa làm sai điều gì với hắn cả, nếu như không phải vì sự việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy lần này, hai người cũng sẽ không trở nên đối đầu gay gắt như vậy. Ban đầu Quách Đạt Lượng cũng định nhân vụ việc lần này, dùng những sai phạm trong vấn đề tài chính của Vương Bác Hùng, ném đá xuống giếng, đẩy hắn xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, thế nhưng cũng may, vào thời khắc mấu chốt, chính Vương Bác Hùng đã cảnh tỉnh hắn, không được dồn ép hắn vào đường cùng như vậy, nếu như hắn trở mặt quay lại cắn một cái thì sao? Mặc dù vậy, cái hành động anh dũng chấp nhận hi sinh thân mình vì toàn cục kia của Hồ Ái Dân cũng làm Quách Đạt Lượng phải hổ thẹn, tự nhận không bằng. Hơn thế nữa, qua vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy này, Quách Đạt Lượng hắn là người được lợi nhiều nhất, cái ghế xã trưởng hắn ngày đêm mong ngóng kia cuối cùng cũng được ngồi, giờ đây hắn rốt cuộc cũng trở thành người đứng thứ hai sau Vương Bác Hùng ở cái xã Hắc Sơn Tử này.

Ánh mắt Hồ Ái Dân lướt nhìn mọi người trong phòng họp hôm nay một lượt, rồi cuối cùng cũng nói một câu tổng kết lại: “Sáu năm công tác tại xã Hắc Sơn Tử này, cũng là sáu năm khó quên nhất trong cuộc đời ta. Trong sáu năm này có biết bao nhiêu khó khăn, nhưng cũng có rất nhiều vinh quang làm ta phải tự hào. Các vị ở đây hôm nay, bất kể trước kia là bằng hữu của ta, hay những người có mâu thuẫn với Hồ Ái Dân ta, ngày hôm nay qua đi, ta cũng mong muốn những mâu thuẫn đó của chúng ta tan biến theo. Bản thân ta cũng chỉ hy vọng một điều, các ngươi là đồng sự của ta, cũng là những người cho ta biết thế nào là ấp áp cùng tình hữu nghị. Cảm ơn!” Hai hàng lệ nóng trong đôi mắt Hồ Ái Dân cũng chảy xuống, đó cũng không phải là những lời giả tạo của hắn, dù sao công tác ở đây nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng thấy có chút nhớ nhung tiếc nuối. Thế nhưng là đàn ông, thì thua cũng phải thua cho vinh quang, lúc đến thì khua chiêng gióng trống, lúc đi cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà bước đi tiêu sái.

Vương Bác Hùng cũng âm thầm gật đầu, hắn cũng tự nhủ, nếu như đặt hắn vào địa vị Hồ Ái Dân bây giờ, hắn cũng không có rộng lượng cùng điềm tĩnh như Hồ Ái Dân này được.

Quách Đạt Lượng là người đầu tiên vỗ tay hoan hô, sau đó toàn thể thành viên trong buổi họp cũng đứng dậy vỗ tay khen ngợi, tràng cảnh hoàng tráng này cũng đánh thức vị Trương chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình đang ngủ ngon lành bên dưới. Trương Dương giật mình tình dậy, thấy một màn vẫy tay lui ra ngoài của Hồ Ái Dân, Trương Dương cũng vỗ tay hô to: “Đồng chí đi từ từ, hẹn gặp lại!”

Tất cả mọi người trong hội trường đều bị một màn diễn thuyết đầy cảm động vừa rồi của Hồ Ái Dân cảm động theo, thế nhưng họ làm sao nghe được tiếng lòng lúc này của vị lãnh đạo bao dung độ lượng kia: “Mẹ nó chứ! Hai người Vương Bác Hùng, Quách Đạt Lượng các ngươi cứ chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ trả đủ mối thù ngày hôm nay!”

Chỉ tiếc rằng lần này người chiến thắng lại là Vương Bác Hùng, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không thèm để ý đến cảm thụ một bại tướng như Hồ Ái Dân. Lúc Hồ Ái Dân đi khuất rồi, hắn mới từ tốn đứng lên phát biểu: “Đồng chí Hồ Ái Dân tuy chỉ là một hiện tượng cá biệt, thế nhưng cũng cho chúng ta thấy được tầng lãnh đạo cũng có những vấn đề bất cập, công tác của chúng ta hiện tại triển khai cũng còn chưa được tốt, ta hi vọng sau buôi họp ngày hôm nay, tất cả mọi người ở đây đều noi gương học tập theo đồng chí Hồ Ái Dân, biết kiểm điểm và tự kiểm điểm bản thân, bù đắp sửa chữa những thiếu sót, sai lầm trong công tác.” Hắn chậm rãi nâng chén chè nóng lên, uống một ngụm đặt xuống rồi mới dõng dạc nói tiếp: “Nhân tiện hôm nay, trước toàn thể mọi người ở đây, ta cũng đặc biệt đưa ra lời khen ngợi tới một người. Đó chính là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã chúng ta, đồng chí Trương Dương …”

Toàn hội trường im lặng như tờ, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về Trương Dương, vậy mà vị Trương chủ nhiệm của chúng ta vẫn cứ hồn nhiên ngáp dài một cái. Bỗng nhiên có một bàn tay bên cạnh vươn ra, tát cho hắn một cái làm cái động tác ngáp dài đầy tiêu sái kia của hắn cuối cùng cũng không hoàn thành xong.

Vương Bác Hùng trong thâm tâm mắng nhiếc Trương Dương một trận, tiểu tử này đúng là đồ đại phá hoại, thế nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp như mùa xuân trên môi, mỉm cười nói: “Đồng chí Trương Dương tuy là một cán bộ còn trẻ, tất nhiên sẽ còn nhiều chỗ thiếu sót, nhưng cũng nhờ tuổi trẻ đó mà lại có được những điềm mà những lão già như chúng ta đây không có …” Hắn lần thứ hai dừng lại giữa chừng.

Một cỗ cảm giác tự hào trỗi dậy trong lòng Trương đại quan nhân hắn, tuy rằng hắn đã kịch liệt khống chế tâm tình, nhưng cũng vì do quá kìm nén cảm xúc nên khuôn mặt hắn bây giờ trông rất khó coi, người khác nhìn sẽ tưởng rằng đó là thằng nhãi này đang đắc chí kiêu ngạo tự mãn.

Vương Bác Hùng nhấn mạnh thêm: “Đồng chí Trương Dương có hăng hái, có nhiệt tình say mê với công việc, năng nổ trong công tác. Mới công tác tại quê nhà được ít lâu, vậy mà bất chấp nguy hiểm, không kể bản thân dẫn đầu cứu hỏa bảo vệ tài sản nước nhà. Lại kể tới chuyện đồng chí vì bảo vệ tôn nghiêm của ủy ban xã chúng ta, mà không kể nguy hiểm, một mình chống trả với hơn bốn mươi người làm loạn ủy ban xã. Như vậy mới xứng đáng là cán bộ nước nhà, mới xứng đáng Đảng bộ chúng ta, nhân dân chúng ta rất cần những cán bộ tốt như vậy.” Vương Bác Hùng nói xong cũng trực tiếp vỗ tay hoan hô, càng là cho đối tượng được khen ngợi là Trương đại quan nhân hắn được nâng lên một tầm cao mới.

Trương Dương nghe xong thế nào lại có chút đờ người khó hiểu, sao ta đến tận bây giờ cũng không có phát hiện ra mình là một người hoàn mỹ đến như vậy nhỉ? Nguyên lai bản thân mình cũng có nhiều sở trường đó chứ, lần sau gặp mặt Lý Trường Vũ, phải đem đoạn này tường thuật lại một hồi mới được, chắc rằng hắn nghe xong, sẽ nhanh nhẹn cấp cho ta cái chức bí thư đảng ủy xã chắc cũng không quá phận đâu nhỉ?

Vương Bác Hùng lại nói: “Là phạt thì nhất định phải phải, nên thưởng thì cũng phải thưởng cho xứng đáng. Biểu hiện tích cực của tiểu Trương chủ nhiệm hoàn toàn không làm thất vọng cái danh hiệu đảng viên dự bị, mọi người thấy thể nào?”

Kết quả là vị Trương đại quan nhân của chúng ta thuận lợi vượt qua vòng bỏ phiếu của các cán bộ đảng viên, chính thức trở thành một gã đảng viên dự bị hợp cách.

Sau khi họp xong, Trương Dương liền bị Vương Bác Hùng gọi vào phòng làm việc, hắn là muốn Trương Dương tóm tắt sơ lược chuyến công tác lên đài truyền hình huyện xử lý cái chuyên đề tin tức kia. Thực ra Vương Bác Hùng cũng không lo lắng lắm chuyện này, bởi nhẽ sau lưng Trương Dương là vị Lý bí thư huyện ủy cao lớn sừng sững như vậy, dù gì đi chăng nữa người ta cũng phải nể mặt hắn vài phần. Nghe thấy Trương Dương cũng xử lý êm đẹp chuyện này, Vương Bác Hùng cũng gật đầu vừa lòng, thấp giọng nói: “Tốt! Chuyện này ngươi xử lý rất thỏa đáng. Tháng sau huyện ủy sẽ mời cán bộ xã lên họp hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc, trong lúc này, không nên để những tiếng xấu như vậy đồn thổi ra ngoài, làm hạ uy danh xã Hắc Sơn Tử chúng ta.” Nói xong hắn liền chuyển chủ đề: “Lần này ngươi có gặp Lý bí thư không?”

Trương Dương lắc đầu, trong mắt Vương Bác Hùng cũng thoáng một tia mất mát, nhưng mà cái biểu hiện nhỏ nhặt lại rất nhanh đó cũng không qua nổi con mắt Trương đại quan nhân hắn. Hắn trong lòng cười thầm, ta có gặp Lý Trường Vũ thì liên quan gì tới ngươi? Thằng nhãi Vương Bác Hùng này tâm tư luồn cúi cũng quá khát nước rồi.

Vương Bác Hùng nhớ tới Lý bí thư huyện ủy, cũng bởi vì cái chuyện họp hội nghị đại biểu toàn quốc kia, trên huyện cũng khá nhiều ban ngành có biến động khá lớn, hơn nữa lần hội nghị đại biểu toàn quốc lần này, e rằng cũng là lần cuối cùng Lý Trường Vũ làm chủ trì hội nghị cấp huyện, đó cũng là cơ hội cuối cùng được làm thân với vị bí thư huyện ủy sắp thăng chức này. Thấy Trương Dương vẫn cứ làm cái bộ dạng ngu ngốc không hiểu gì kia, Vương Bác Hùng cũng có chút nóng nảy: “Tiểu Trương à, ngươi xem có thể giúp ta tạo cơ hội được gặp Lý bí thư một lần hay không? Cũng là vì gần đây xã Hắc Sơn Tử chúng ta gặp khá nhiều chuyện rắc rối, ta cũng là muốn báo cáo lại cho lãnh đạo chút ít ấy mà!”

Trương đại quan nhân hắn là người thế nào chứ? Sao mà không nhìn ra được tâm tư của Vương Bác Hùng chứ, cười nhạt nói: “Vương bí thư cứ yên tâm, ta sẽ mau chóng thu xếp dùm người!” Trương Dương thầm nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì khó cả, cũng chỉ cần đơn giản là cho hai người cùng ăn một bữa ăn sáng thế là xong. Chỉ cần hắn mở lời, cái sự tình không trái nguyên tắc nghề nghiệp này, hiển nhiên Lý Trường Vũ cự tuyệt mới là lạ. Trương Dương hắn cũng đoán ra được Vương Bác Hùng năm lần bảy lượt muốn gặp Lý Trường Vũ cũng không chỉ đơn giản là báo cáo sự tình cho cấp trên, hơn hết chắc chắn thằng nhãi này là muốn nhân cơ hội này lấy lòng Lý bí thư, cũng là giúp ích cho con đường làm quan của hắn sau này. Chẳng qua giúp hắn cũng là giúp chính bản thân mình, Trương đại quan nhân hắn cũng thực muốn thành toàn tâm nguyện bấy lâu nay của Vương bí thư.

Chỉ là Trương đại quan nhân hắn là ai chứ, có cơ hội kiếm chác thì sao hắn bỏ qua cho được, nhân cơ hội này cũng nên cò kè mặc cả với Vương bí thư xã một phen. Nghĩ thông suốt, Trương Dương liền đem vấn đề tài chính của ban kế hoạch hóa gia đình ra kể lể với Vương bí thư một hồi. Kỳ thực chuyện này cũng là điều tất nhiên mà thôi, thử hỏi, không có ăn thì sao mà làm được, muốn ban kế hoạch hóa gia đình hoạt động được thì hiển nhiên cấp trên phải rót tiền xuống chứ?

Vương Bác Hùng nghe xong yêu cầu của Trương Dương, hắn cũng không đáp ứng ngay mà lại dùng kế hoãn binh nói: “Chuyện này ta cần phải suy nghĩ lại cho thấu đáo, ngươi cứ về công tác cho thật tốt đi hẵng hay!”

Trương Dương liền nói: “Công tác kế hoạch hóa gia đình không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hình tượng xã Hắc Sơn Tử chúng ta. Vương bí thư, kỳ thực ta cũng chỉ mong muốn có một chút quyền lợi trong việc sở hữu tài sản của ban mà thôi, có tiền rồi ta có thể chu cấp cho những chị em hội trưởng hội phụ nữ các thôn xóm cấp dưới, như vậy họ cũng sẽ công tác tích cực hơn. Vương bí thư cũng biết đó, xã Hắc Sơn Tử chúng ta lớn là như vậy, mà ta chỉ có mỗi mình quản lý toàn bộ vấn đề liên quan tới kế hoạch hóa gia đình trong xã, thực sự là lực bất tòng tâm mà! Hiện tại ban kế hoạch hóa gia đình cũng chỉ có hai người, lẽ nào ngài muốn ta với tiểu Ngụy hai người phải ngày ngày trèo đèo lội suối đến tận nhà những chị em phụ nữ có thai hay sao?”

Vương Bác Hùng nghe hắn truyết trình một thôi một hồi xong, cũng nở nụ cười chỉ chỉ Trương Dương nói: “Trương Dương a Trương Dương, tuy rằng là vì công tác gặp khó khăn, thế nhưng ngươi cũng không nên nóng vội như vậy chứ? Chuyện gì cũng phải có trình tự của nó, vấn đề này cũng liên quan tới nhiều mặt khác. Ta đáp ứng ngươi, lần họp hội nghị thường vụ xã lần tới, ta sẽ đưa ý kiến của ngươi ra mọi người cùng bàn bạc xem xét. Được chưa?”

Trương Dương trong lòng cũng thầm mắng, ở cái xã Hắc Sơn Tử này thì Vương bí thư ngươi gần như là toàn quyền quyết định rồi, mà hiện tại cái gai Hồ Ái Dân trong mắt ngươi cũng bị tạm thời cách chức, vậy thì còn ai dám phản đối ý kiến của ngươi nữa chứ? Ngươi nói với ta như vậy, chẳng qua là chỉ có lấy lệ cho qua chuyện thôi, chứ đáp ứng cái *** chó gì?

Vương Bác Hùng thực cũng là lấy cớ để bưng bít qua chuyện mà thôi, cũng tại Trương Dương đưa ra chuyện tình quá đột ngột, tuy rằng Vương bí thư hắn hiện nay tại xã nhà cũng là một tay che trời, thế nhưng cũng nên chú ý cẩn thận một chút kẻo lại lật thuyền trong mương như Hồ Ái Dân thì khốn. Vương Bác Hùng hắn cũng không có ý định định cư lâu dài tại cái chốn thâm sơn cùng cốc này, mà lần họp hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc trên huyện ủy này là một cơ hội cực tốt, chỉ cần Trương Dương đáp ứng hắn, một lần được gặp mặt Lý bí thư, hắn cam đoan rất có thể hắn sẽ được thăng quan tiến chức mau chóng, nếu như không được thăng cấp, thì chí ít cũng được chuyển sang công tác tại một nơi đông dân, điều kiện tốt hơn đây một chút. Vậy thì bước đầu tiên là phải qua được cửa ải của tiểu tử Trương Dương này, chỉ cần cho hắn một chút lợi ích là hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời mình thôi, mình cũng sắp không ở đây lâu nữa, hà tất phải làm phật ý hắn làm gì?

Có suy nghĩ trong đầu như vậy, Vương Bác Hùng cũng mỉm cười nói: “Hay là như vậy đi, ta sẽ kêu bên tài vụ cấp cho ban kế hoạch hóa gia đình một khoản, để nâng cấp chuyên môn công tác nghiệp vụ. Ngươi cũng vì thế mà có thể nhân rộng cán bộ chuyên môn tới tận thôn xóm trong xã, giúp cho công tác kế hoạch hóa gia đình được mau chóng và tiện lợi hơn. Chỉ là lúc này nơi nơi đều có tinh thần cơ cấu hóa bộ máy nhà nước, rút gọn đi những bộ phận không cần thiết để tránh rườm rà. Chúng ta cũng không thể đi ngược lại chính sách nhà nước được, phải không?” Những lời này của Vương Bác Hùng đại ý là ta sẽ chấp nhận cấp tiền cho ban kế hoạch hóa gia đình của ngươi, nhưng ta cũng không thể lạm dụng chức quyền mà cho nhiều được, ngươi cũng nên biết thế nào là đủ no. Cũng bởi lẽ ngươi chỉ là một gã cán bộ quèn chưa có biên chế chính thức, nói là chủ nhiệm nhưng so với nhân viên chính thức ngươi cũng còn không bằng. Bỏ đi thế lực đằng sau thì Trương Dương căn bản là đáng được Vương bí thư đảng ủy xã để vào trong mắt.

Trương Dương cũng cười nói: “Ta xem Ngô Hoành Tiến bên tài vụ cũng khá thông minh nhanh nhẹn, mà vấn đề sổ sách số má, ta thực cũng không được giỏi cho lắm. Không bằng điều hắn qua chỗ ta quản lý sổ sách, thế nào?”

Vương Bác Hùng cũng thấy ngạc nhiên, cũng đoán rằng hắn biết tên Ngô Hoành Tiến chắc có lẽ hai người bọn họ trước đây có chút qua lại. Dù sao nhân viên bên tài vụ cũng khá đông, mặc dù chủ nhiệm ban tài vụ Lưu Kim Thành vốn là người của Hồ Ái Dân, bất quá bây giờ Hồ Ái Dân không còn ở đây nữa, dĩ nhiên Vương bí thư hắn sẽ toàn quyền quyết định sự vụ của ban tài chính. Vương Bác Hùng cũng rất nhanh đập bàn đưa ra quyết định, chuyển mười vạn đồng cho ban kế hoạch hóa gia đình làm công tác phí, cùng điều Ngô Hoành Tiến làm kế toán ban kế hoạch hóa gia đình, quản lý sổ sách.

Từ lúc Hồ Ái Dân bị tạm chời cách chức, Vương Bác Hùng làm việc càng ngày càng mạnh tay hơn trước, cũng chẳng cần phải để ý đến cảm thụ của bất cứ người nào cả, hắn muốn làm gì cũng chẳng ai dám phản đối nửa lời. Sau khi đã có quyết định, hắn liền gọi một cú điện thoại cho trưởng ban tài vụ Lưu Kim Thành kêu hắn thi hành quyết định.

Vụ việc xã trưởng Hồ Ái Dân bị tạm thời cách chức làm Lưu Kim Thành hắn cũng thấp thỏm lo lắng, đứng ngồi không yên. Lúc này nhận được điện thoại của Vương bí thư, tự nhiên hắn cũng không dám làm trái, nhất nhất thi hành theo lời lãnh đạo.

Hơn thế nữa, bây giờ Hồ Ái Dân bị hạ bệ, hiển nhiên Vương bí thư sẽ trở thành ông trời ở cái xã Hắc Sơn Tử nhỏ bé này. Lưu Kim Thành hắn dù sao cũng là một người biết thức thời, thời cơ lấy lòng Vương bí thư đã đến, tất nhiên hắn sẽ cố gắng làm hết sức để tỏ lòng trung thành với Vương bí thư.

Trương Dương tuy rằng tiến nhập quan trường chưa lâu, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chiến tích, mà Trương đại quan nhân hắn cần nhất lúc này cũng chính là thành tích, thành tích càng lớn, càng nổi bật càng tốt, tuy rằng đằng sau có vị Lý bí thư huyện ủy kia thật đó, nhưng dù sao cũng phải tự mình vươn lên, mình không tự giúp mình thì ai còn giúp nữa? Lần này tới chỗ Vương Bác Hùng cũng kiếm được chút tiện nghi, được hắn nhượng bộ cấp cho mười vạn đồng làm kinh phí hoạt động. Lại nhớ tới hai vạn đồng lần trước cũng được Vương Bác Hùng cấp cho làm phí công tác, tuy rằng cũng có một chút ngoài lề dùng vào vụ đài truyền hình huyện, đơn giản vì cái chuyên đề tin tức kia còn liên quan tới nhiều vấn đề khác của ủy ban xã nên phải giải quyết triệt để. Ngoài ra trừ cả một khoản ăn uống xăng xe đi lại ra thì chỗ đó so với hai vạn đồng kia thực cũng chẳng đáng là bao, Trương Dương cũng đem chuyện này tất tần tật báo lại cho Vương Bác Hùng. Dù sao Trương đại quan nhân hắn cũng muốn trở thành một vị quan thanh liêm, cũng không phải tới cái mức Bao Công chính trực liêm khiết kia, nhưng chắc cái tiếng quan tốt cũng không có quá khó lắm. Hắn cũng biết làm quan thì điều tối kỵ nhất đó là để người khác nắm được nhược điểm của mình, giả như việc nhận hối lộ, thì chỉ có những người có tầm nhìn hạn hẹp mới làm cái chuyện tình này, còn nếu như không trái nguyên tắc, không vi phạm pháp luật mà vẫn chiếm được đại tiện nghi, thì đó mới là cao thủ. Chỉ có điều, nếu như chuyện tình có liên quan tới vấn đề chính trị, thì tốt hơn hết là nên bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, nắm rõ tình hình rồi mới đưa ra quyết định đúng đắn, không hấp tấp, không vội vàng, không được tham cái trước mắt, phải có cái nhìn toàn cục, đó mới là tố chất quả quan lớn. Nhưng hơn hết cả, Trương đại quan nhân hắn cũng không phải là người thiếu bạc, một vạn đồng tiền bồi thường của Ngưu Văn Cường vẫn còn đấy chứ đâu xa, bởi vậy hắn mới nhất nhất báo cáo lại rành mạch với Vương Bác Hùng, tiện thể chiếm thêm chút hảo cảm của hắn càng tốt.

Vương Bác Hùng đối với sự thẳng thắn này của Trương Dương cũng đánh giá rất cao, kỳ thực một chút tiền công tác phí kia tiểu tử Trương Dương này nuốt hết thực cũng quá dễ dàng, chỉ cần tùy tiện liệt kê một đống thứ linh tinh cần phải chi khác, Vương Bác Hùng hắn cũng chỉ có thể trách cứ thằng nhãi này vài câu lấy lệ là xong chuyện. Bất quá hành động của hắn như vậy, càng chứng tỏ tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh, trước tiền tài như vậy mà cũng không có chút động lòng, đó cũng là tố chất cơ bản nhất của một cán bộ nhà nước, một Đảng viên chân chính. Vương Bác Hùng cũng âm thầm gật đầu khen ngợi.

Vương Bác Hùng mỉm cười nói: “Còn thừa bao nhiêu thì cứ cho hết vào quỹ điều động của ban kế hoạch hóa gia đình đi, dù sao chỗ đó cũng là ngươi tiết kiệm cho quê nhà mà có được.” Dù sao Vương bí thư hắn trước mặt tiểu tử Trương Dương này, cũng phải thể hiện ra một chút khí độ của lãnh đạo chứ, với lại số tiền đó cũng chẳng nhiều nhặn gì lắm, mà lại có thể làm tăng hảo cảm của thằng nhãi này với mình hơn, hơn hết cũng vì hắn là người duy nhất có thể giúp mình diện kiến vị Lý bí thư huyện ủy kia thì cho dù có nhiều hơn nữa, Vương bí thư hắn cũng có thể đáp ứng được.

Trương Dương lòng đầy vui mùng rời khỏi chỗ của Vương Bác Hùng, trở vể phòng làm việc của mình, trở về với cái ban kế hoạch hóa gia đình thân yêu của mình. Còn chưa kịp uống chén trà, với thông báo tin tốt cho tiểu Ngụy, thì xã trưởng Quách Đạt Lượng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đi tới. Tuy rằng Quách Đạt Lượng hắn bây giờ cũng chỉ là tạm thời giữ cái chức xã trưởng này, thế nhưng từ tạm thời trở thành chính thức thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Hơn nữa sắp tới còn buổi hội nghị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc trên huyện, rồi còn cấp xã nữa, chỉ cần làm tốt công tác, đừng nói là chuyển thành chính thức, mà cái ghế phó bí thư đảng ủy nhân dân xã Hắc Sơn Tử hắn cũng có thể được ngồi. Con đường làm quan giờ đây rộng mở thênh thang trước mặt Quách Đạt Lượng hắn, khiến hắn sao có thể không vui tươi hớn hở được cơ chứ?

Chẳng hiểu có phải sắp trở thành xã trưởng hay không mà cái thắt lưng của hắn có vẻ lỏng ra, khiến cái cạp quần trễ hẳn xuống, càng làm cái bụng bự của hắn trông lớn hơn bình thường rất nhiều, chẳng qua trông vậy lại càng có cái phong thái quan lớn. Bất quá những cán bộ, nhân viên công tác trong ủy ban xã thấy bộ dạng Quách phó trưởng xã như vậy cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đi ngang qua cũng không biết vì sao Quách phó trưởng xã hôm nay phong thái lại khác mọi ngày, đến lúc từ đằng sau cẩn thận xem xét lại, hóa ra là hôm nay hắn đi đứng lại ưỡn cao ngực ngẩng cao đầu hơn mọi ngày.

Nguyên trưởng xã (trưởng xã tạm thời) Quách Đạt Lượng hắn hiển nhiên cũng biết đám nhân viên dưới quyền này đều đang bàn tán xì xào sau lưng, trong lòng cũng không khỏi đắc ý vài phần. Nếu như không phải trước kia khom lưng cúi đầu trước người khác, thì sao có ngày được ngẩng cao đầu như hôm nay? Nguyên trưởng xã Quách Đạt Lượng hắn bây giờ đi dạo một vòng quanh ủy ban nhân dân xã, cũng không ngoài mục đích nghe người khác tán thưởng sau lưng mình như vậy. Chỉ là hắn cũng là người ăn quả biết nhớ kẻ trồng cây, hắn được ngày hôm nay, tất cả cũng đều nhờ Trương chủ nhiệm lúc đó nhắc nhở hắn cẩn thận, nếu như không được tiểu Trương chủ nhiệm báo trước, chỉ sợ người bị cách chức là mình chứ không phải Hồ Ái Dân. Đương nhiên cũng nhờ một phần không nhỏ cái vận khí của hắn nữa, không chỉ được Trương Dương nhắc nhở lúc đầu, mà cũng còn nhờ Vương bí thư tận tình giúp sức, bằng không làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy? Quách Đạt Lượng hắn cũng là người hiểu lý lẽ, vậy nên lúc này cũng không thể vì được lên chức mà làm cao, mà nên chủ động làm công tác tư tưởng cấp dưới là trên hết.

Quách Đạt Lượng trước đây cũng có tiền lệ tới phòng làm việc của ban kế hoạch hóa gia đình rồi, tuy rằng gần như là được lên chức, thế nhưng hắn với tiểu Trương chủ nhiệm vẫn là tôn trọng ngang hàng, nở nụ cười khiêm tốn nói: “Tiểu Trương à! Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp, lúc nào rảnh theo ta ra ngoài nói chuyện một chút!”

Trương đại quan nhân hắn từ trước tới giờ vẫn là ngươi kính ta một thước, ta kính lại ngươi một trượng. Người ta bây giờ là nguyên trưởng xã, vậy mà còn hạ cố tới tận đây nhờ mình, tất nhiên mình cũng không thể phật ý người ta được, mà hơn hết người ta còn là cấp trên của mình nữa. Trương Dương liền gật đầu nói: “Ngài cũng thật biết trêu đùa, có chuyện gì còn quan trọng hơn việc Quách trưởng xã tới tìm được?”

Quách Đạt Lượng cũng vì lời này của Trương Dương mà ngượng ngùng, dù sao hắn cũng chưa có chính thức được làm cái chức trưởng xã kia.

Trương Dương theo Quách Đạt Lượng ra bên ngoài, lúc đó mới biết được là hắn dẫn mình tới khu công trường tiểu học Hồng Kỳ. Trương Dương cũng cảm thấy kỳ quái, không phải chuyện tình trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy đã được ém xuống rồi sao? Bây giờ hắn còn kéo mình tới đây làm gì nữa?

Quách Đạt Lượng cùng Trương Dương đứng từ xa nhìn công trường thi công xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, Quách Đạt Lượng thấp giọng nói: “Tiểu Trương à, hiện tại trên huyện đem cái trọng trách kiến thiết xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ giao cho ta, thế nhưng ta lại lực bất tòng tâm, muốn làm nhưng lại không đủ sức!”

Trương Dương lúc này đột nhiên nhớ ra là mình chưa có nói lời chúc mừng người ta, lập tức cười tủm tỉm nói: “Quách trưởng xã à, là ta quên mất chưa có chúc mừng ngài thăng chức đó!” Trước mặt Quách Đạt Lượng, Trương Dương cũng chẳng cần câu lệ làm gì, bởi lẽ lần tranh đấu với Hồ Ái Dân này, Trương Dương cũng góp một phần công lao không nhỏ giúp Quách Đạt Lượng đạt được cái vị trí ngày hôm nay.

Mà cho dù không phải là ân nhân của Quách Đạt Lượng kia, Trương đại quan nhân hắn cũng chưa bao giờ biết khuất phục cúi đầu nịnh nọt ai bao giờ, dù là Lý bí thư huyện ủy, hay Vương bí thư xã cũng đã là gì, vậy thì cho dù Quách Đạt Lượng có là xã trưởng đi chăng nữa thì Trương Đại quan nhân hắn cũng chưa thèm để vào mắt.

Quách Đạt Lượng thở dài nói: “Có gì vui đâu mà chúc với cả mừng? Tiểu Trương à, dù gì hai ta cũng không phải người ngoài, ngươi cũng đừng gọi ta là nguyên trưởng xã gì gì đó, mà ta cũng không gọi ngươi là cái chủ nhiệm nọ kia nữa. Cứ coi như là hai huynh đệ chúng ta nói chuyện tâm sự đi!”

Những lời này của Quách Đạt Lượng cũng làm Trương Dương cảm thấy giật mình, tự dưng lão cáo già này lại tự hạ mình, bất chấp thân phận đi kết giao với một gã chủ nhiệm quèn như mình, trong chuyện này sặc mùi nguy hiểm, Trương Dương cũng không khách khí gượng cười nói: “Ấy... Quách trưởng xã, ngài có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng như vậy ta tổn thọ lắm!”

Vậy mà Quách Đạt Lượng lại chẳng cảm giác gì tiểu tử trước mặt này đang ngại ngùn vì phạm thượng cấp trên cả, hắn thấp giọng nói: “Từ trước tới nay, chuyện tình của trường tiểu học Hồng Kỳ đều là do Hồ Ái Dân quản lý, hiện tại hắn bị tạm thời cách chức như vậy, chẳng khác gì qăng quả bom nổ chậm đó vào tay ta cả. Mà An lão cũng mới gọi điện tới đây, nói sắp từ Hồng Kông tới đây, là hắn muốn tận mắt nhìn tình hình xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, chuyện này thực như là tảng đá đè nặng trong lòng ta mấy bữa nay. Nếu như mà công tác xây dựng lại trường có điểm nào không hài lòng hắn, thì sợ rằng cái ghế trưởng xã này ta chưa được ngồi nóng đít đã bị người ta đá đi rồi.”

Hắn chuyển hướng nhìn thẳng Trương Dương, đôi mắt trần ngập vẻ tha thiết: “Triểu Trương à, ta định để ngươi đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy cùng giám sát thi công xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ. Ngươi thấy thế nào?”

Trương Dương cũng giật mình, hai mắt trợn ngược lên. Ta khinh! Con mẹ nó chứ, lão tử rốt cuộc cũng là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi đã không báo đáp thì thôi lại định đưa ta ra làm bia đỡ đạn cho ngươi sao? Ngươi định cậy quan lớn mà chèn ép ta sao? Tưởng là cậy già bắt nạt trẻ à?

Quách Đạt Lượng thấy vẻ mặt bất mãn đó của Trương Dương, liền hiểu ngay ra thằng nhãi này đang hiểu nhầm mình, cuống quýt giải thích nói: “Ta thực không có cái ý nghĩ trốn tránh trách nhiệm đó. Ta nghĩ như vậy cũng bởi vì hiện tại giờ là thời điểm nhạy cảm với ta, ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm ta, nếu như chuyện này ta có hoàn tốt đi chăng nữa, nhưng sợ rằng sẽ có người nhân cơ hội này bới móc những sai lầm nhỏ nhặt trong đó ra, nhằm hạ uy tín của ta. Nhưng mà với ngươi thì lại khác, Vương bí thư cũng đã từng nói ngươi là một cán bộ trẻ rất có năng lực, trách nhiệm công việc rất cao, là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, lại còn là đảng viên dự bị nữa chứ. Chẳng qua ta cũng đã xem qua hồ sơ của ngươi, ngươi cũng chưa có trong biên chế chính thức. Thứ cho ta nói thẳng, cũng là bởi vì cái thân phận đặc thù kia của ngươi, nên ta mới quyết định nhờ ngươi giữ cái chứ vụ tổng chỉ huy giám sát thi công này. Ngươi cứ nghĩ mà xem, tuy rằng rất có thể chuyện này sẽ có nhiều điểm làm An lão bất mãn, thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, song song điều đó chắc chắc sẽ tồn tại điểm mà An lão hài lòng. Chỉ cần làm hắn vừa lòng, chắc chắn ngươi sẽ được rất nhiều chỗ tốt, hơn thế nữa việc sửa chữa lại trường tiểu học Hồng Kỳ này thực là một đại thành tích đó!”

Trương Dương nghe được mấy chữ “đại thành tích” trong lòng cũng khẽ động, không thể không thừa nhận chuyện này thực có sức hấp dẫn cực lớn đối với hắn. Chuyện này đại công cáo thành thì hắn có thể được chuyển thành cán bộ nhà nước có biên chế, từ chủ nhiệm tạm thời ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử chính thức trở thành tân chủ nhiệm, hơn thế nữa hắn sẽ còn được chuyển từ đảng viên dự bị thành đảng viên chính thức, mà thậm chí còn có thể được bước thêm một bước dài hơn thế nữa. Trương Dương cũng bắt đầu cảm thấy món quà biếu này của Quách Đạt Lượng cũng thực không hề nhỏ một chút nào.

Quách Đạt Lượng lại bồi thêm một câu nữa: “Cứ lui lại một bước mà nói, cho dù là An lão không hài lòng đi chăng nữa, thì cùng lắm ngươi cũng có thể phủi đít qua chuyện. Dù gì ngươi cũng là người nằm ngoài chế tài nhà nước, cho dù cấp trên có trách tội xuống, cũng không có phương án cụ thể nào có thể trách phạt ngươi được cả. Chỉ cần An lão rời khỏi huyện Xuân Dương này, chuyện tình lắng xuống, ngươi cũng có thể tùy tiện tìm một chỗ khác mà bắt đầu lại từ đầu.” Lời này của hắn cũng có một tầng thâm ý khác, bởi vì hắn biết sau lưng tiểu tử Trương Dương này là bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ. Chỉ cần dụ dỗ được thằng nhãi này, cũng đồng nghĩa với việc lôi kéo được vị Lý bí thư kia ngồi chung thuyền, vạn nhất như có chuyện gì xảy ra, thì chắc chắn Lý bí thư cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ để chìm thuyền chết cả lũ được.

Trương đại quan nhân hắn cũng chẳng phải là một người thiếu suy nghĩ, con cáo già Quách Đạt Lượng đã thành tinh này, hiển nhiên sẽ không tự dưng mà dâng một phần lễ vật hậu hình như vậy được, thế nhưng Trương đại quan nhân hắn với con đường làm quan của mình cũng có vài phần kỳ vọng chờ mong.

Quách Đạt Lượng vẫn chưa thấy thằng nhãi Trương Dương này gật đầu, trong lòng không khỏi buồn bực. Hắn cũng rất nhanh, lại tiếp tục tung thêm một miếng mồi ngon nữa, chậm rãi nói: “Lần họp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc trên huyện lần này, ta sẽ tìm biện pháp giúp ngươi có tên trong danh ngạch. Ngươi thấy thế nào?”

Tự đáy lòng Trương Dương cũng thấy cảm thán, cứ tưởng lão hồ li Quách Đạt Lượng này tu vi còn kém xa Vương Bác Hùng với Hồ Ái Dân, thật không ngờ hắn là từ trước tới giờ vì chức vụ hạn chế nên mới bảo trì thực lực như vậy. Cứ nhìn ngay như động thái hạ mình kết giao với một gã chủ nhiệm ban cỏn con của hắn khi nãy, bây giờ lại không tiếc công sức mồi chài mình, hắn biết rất rõ đối phương cần gì, muốn gì, con mắt nhận xét đánh giá của hắn cũng thực quá tinh tường, chỉ điểm này thôi Quách Đạt Lượng đã hơn hẳn Vương Bác Hùng với Hồ Ái Dân rồi. Khu vực kiến thiết xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ nằm trên một dải đất khá rộng, đây cũng là quê nhà muốn đền bù tổn thất cho An lão tiên sinh, mà lần này xã cũng không tiếc vốn, thẳng tay chi tiêu làm sao tiến độ thi công đạt được nhanh nhất, hoành thành dự án sớm nhất. Nếu như làm tốt chuyện lần này, tuyệt đối sẽ là đại thành tích, đóng góp công lao cực lớn đối với xã nhà, còn hơn vài vạn lần việc quản lý mấy bà đẻ kia. Trương đại quan nhân hắn cũng có thể thấy được con đường làm quan của hắn bây giờ đang rộng mở thênh thang hơn bao giờ hết, tuy rằng chuyện này có vẻ hơi phiêu lưu một chút, thế nhưng đúng như lời Quách Đạt Lượng đã phân tích, Trương Dương cũng nhận thấy những lợi thế to lớn của mình trong chuyện này. Hắn cũng thầm tự nghĩ, vụ việc lần này cứ coi như là viên đạn bọc đường đi, lão tử bóc lớp đường ra nhấm nháp từ từ, còn đạn pháo thì cứ quăng trả lại cho ngươi đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ta Có Một Toà Đạo Quan
  • Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
Bố Y Quan Đạo
  • Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Chương 1217
Quan Đạo Thiên Kiêu
  • 4.00 star(s)
  • Tây Lâu Nguyệt
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom