Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10
Diệp Thu Hàm về nhà, cơm nước xong thì về phòng mình. Nằm trên giường, bản thân còn đang suy nghĩ tài năng như thế nào thì mới đi theo Trình Sở Tiêu học tập được? Dựa vào quan hệ với chủ nhiệm cũng không tốt vì khoa lý còn có một vài danh y trong viện và bác sĩ điều trị có thâm niên công tác đã lâu, như thế nào cũng không tới phiên mình. Nếu làm cho chú hai trực tiếp tìm viện trưởng cùng Trình Sở Tiêu bàn chuyện làm cho anh ta chủ động nhận mình cũng không có khả năng.
Trình Sở Tiêu là người luôn luôn giải quyết việc công tư rõ ràng, làm gì có chuyện lại để thể diện cho người khác. Nếu làm không tốt thì tương lai phía trước có khi là tắt đường luôn.
Càng nghĩ càng không tin tưởng, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có thể bằng biểu hiện tốt mới khiến cho Trình Sở Tiêu công nhận năng lực của mình. Hơn nữa, bản thân mình còn có cơ hội tiếp xúc với anh ta, nếu vận khí tốt có lẽ Trình Sở Tiêu sẽ bằng lòng mang mình theo không chừng. Cho dù cuối cùng không thành công thì tốt xấu gì bản thân cũng đã nỗ lực hết sức rồi, cũng không còn gì hối hận.
Quyết định như thế, Diệp Thu Hàm trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, liền ngủ thiếp đi một lúc.
Ngày thứ hai đi làm, Diệp Thu Hàm nhanh chóng đến bệnh viện,
tưởng rằng Trình Sở Tiêu làm suốt đêm hẳn là rất mệt, vì thế cố ý mua cho anh ta cà phê cùng với xúc xích cho bữa sáng.
Đến tầng 7 liền đi thẳng đến văn phòng Trình Sở Tiêu.
"Thu Hàm, em lại đây một chút."
Diệp Thu Hàm quay đầu lại thấy y tá Tôn Địch liền hỏi: "Chị Tôn, có việc gì không?"
"Em đi đâu?" Tôn Địch mắt nhìn Diệp Thu Hàm với bữa sáng trong tay hỏi.
"Em mang bữa sáng tới, tối hôm qua anh ấy trực đêm". Diệp Thu Hàm cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu liền thoải mái nói ra.
Tôn Địch thần bí chạy nhanh kéo Diệp Thu Hàm qua một bên: "Bây giờ em đừng đi vào. Khoa nội III của Lưu Nhuế Viện đang ở bên trong, đồ mua rất nhiều. Cô ta cũng không phải cái đèn cạn nên em không cần đi vào quấy rầy việc tốt của người ta đâu, nếu không sau này cô ta nhất định gây phiền phức cho em đấy!"
Ra là như vậy! Diệp Thu Hàm nhìn về văn phòng của Trình Sở Tiêu, xem ra sau này muốn được Trình đại thần chú ý có thể mình sẽ phải đắc tội với người khác rồi.
Không thể tặng đồ ăn cho người khác, Diệp Thu Hàm trở lại văn phòng đem bữa sáng cho Vu Quốc Tuấn, sau đó xem xét tình hình của đứa trẻ. Hỏi y tá thì biết đứa trẻ khôi phục tốt, đứng ở bên giường nhìn đứa trẻ vẫn còn ngủ say Diệp Thu Hàm cảm thấy rất vui mừng.
Lúc này y tá Trần Văn khẽ tiến đến ghé tai Diệp Thu và nói: "Bác sĩ Diệp, bác sĩ Trình đang qua tìm cậu."
Diệp Thu Hàm gật gật đầu, tay chân nhẹ nhàng đi tìm Trình Sở Tiêu. Tới cửa mới phát hiện cửa phòng làm việc của Trình Sở Tiêu vẫn đang mở, chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm của một người con gái: “Bác sĩ Trình, đây là chút tâm ý của em.
Nghe nói anh làm việc suốt đêm chắc lúc này cũng đói bụng, hơn nữa em cũng đặc biệt rất hâm mộ y thuật của anh. Có thời gian rảnh em sẽ tìm anh học chút ít, anh có thể đồng ý yêu cầu nho nhỏ này của em không?"
Tiếp theo Diệp Thu Hàm lại nghe thấy Trình Sở Tiêu dùng khẩu khí lạnh lùng đáp lại: "Tôi ăn sáng rồi. Cô không cần mang nhiều đồ qua đây, hơn nữa hâm mộ ai đó là việc riêng của bác sĩ Lưu, tôi không có quyền can thiệp. Về việc muốn đi theo tôi học tập, chuyện này hợp đồng không ghi rõ cho nên tôi không nhận. Còn phía bệnh viện nếu có ý kiến xin mời lãnh đạo cùng các bên liên quan nói chuyện. Về phía tôi, cho dù có tăng thù lao tôi cũng không hẳn là có thời gian. Bác sĩ Lưu có thể lên mạng tham khảo lịch dạy học của tôi. Năm tháng sau ở London tôi có buổi diễn thuyết, đến lúc đó hoan nghênh cô tới nghe giảng."
Diệp Thu Hàm suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Trình Sở Tiêu quả thật không biết hay biết mà vẫn giả bộ hồ đồ? Lưu Nhuế Viện này rõ ràng là có ý với anh ta nên muốn mượn việc chung để làm việc riêng, lại gần anh ta một chút.
Nhưng với những gì trước mắt Diệp Thu Hàm nhìn thấy, thì đúng là tính tình anh ta thật sự khó hiểu. Không người nào là hoàn hảo, người này có chỉ số IQ cao đến dọa người thì “tình thương" cũng thật là khiến người khác rơi lệ nha. Thật sự là quá khó hiểu!
Diệp Thu Hàm đứng ở cửa không biết nên vào hay không thì Trình Sở Tiêu vừa chớp mắt lại thấy cô.
"Bác sĩ Diệp, cô vào đây."
Diệp Thu Hàm đành phải kiên trì vò đầu bước vào trong. Lưu Nhuế Viện "Hô" một tiếng liền đứng lên, làm chiếc ghế phát ra một tiếng chói tai. Hơn nữa lúc đi ngang Diệp Thu Hàm, đôi khi cũng không biết cô ta là vô tình hay cố ý đụng phải bả vai của cô. Diệp Thu Hàm bị đụng liền lùi hai bước nhưng cũng không so đo, xoa nhẹ hai bả vai rồi lại đem ghế dựa đặt đúng chỗ sau đó ngồi xuống.
Trình Sở Tiêu chờ Lưu Nhuế Viện đi ra ngoài, mới nhìn hướng Diệp Thu Hàm: "Bác sĩ Diệp tính tình tốt thật."
"Nếu còn có thể, ở đơn vị tôi luôn cố gắng để không phát sinh những tranh chấp trong công việc chung. Huống hồ bác sĩ Lưu cũng có thể là vô tình."
Trình Sở Tiêu xoay xoay chiếc bút máy trong tay: "Nếu là vô tình cô ấy sẽ xin lỗi."
"Nhưng mà chỉ là va chạm nhẹ, không sao cả."
Trình Sở Tiêu thấy Diệp Thu Hàm cũng không quá để ý đối với việc này: "Qua theo dõi đêm qua thì tình hình cơ bản đã ổn định rồi. Đêm nay tôi muốn cử người ở lại làm việc, không cần làm suốt đêm đến rạng sáng. Cô có thể chứ? Tôi biết chủ nhiệm Lý không sắp xếp cho cô làm buổi tối.”
"Có thể! Có thể! Chính là cả đêm cũng không sao, tôi không thành vấn đề!"
Đây chính là việc mà cô cầu còn không được. Nếu biểu hiện tốt có lẽ Trình Sở Tiêu sẽ cho cô tham gia vào cuộc phẫu thuật sắp tới. Chẳng sợ không được đứng bàn mổ, chỉ cần đứng quan sát thôi cũng được.
"Tốt lắm! Những việc cần làm tôi đã ghi lại, cô có thể cầm đi."
Diệp Thu Hàm biết Trình Sở Tiêu muốn tiễn khách, vì thế thức thời đứng dậy rời khỏi. Dù sao cô cũng đã quen với việc đối đãi thế này rồi.
"Chờ một chút! Mấy thứ này cô hãy cầm đi phân phát cho mọi người. Cứ nói là khoa nội của Lưu Nhuế Viện mời mọi người bữa sáng”.
Theo hướng ngón tay của Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm mới phát hiện phòng làm việc có đặt hai túi to đựng bữa sáng trên bàn.
Logo trên túi là loại bán ở nhà hàng bên ngoài, thức ăn nhanh đặc sắc đủ loại so với đồ ăn sáng cô mua tại bệnh viện của bọn họ tốt hơn nhiều. Nhà hàng sa hoa với nhiều món ăn vặt giá rẻ, còn có hoa quả nhập khẩu. Nhiều thứ thế này thật đã làm khó Lưu Nhuế Viện mới xách tới được.
Nếu bác sĩ Lưu có thể xách, vậy mình cũng không thể nói không rồi! Diệp Thu Hàm hai bên tay treo đầy các thứ này nọ cố sức đi ra ngoài.
Để lại trạm y tá một ít hoa quả, còn lại đem đến văn phòng phân phát. Bữa sáng chưa được phân phát hết đem đến trên lầu cho Trương Diệu Thân.
"Lưu Nhuế Viện cũng tích cực quá nhỉ? Cô gái này không biết rụt rè là gì, vậy mà cũng là con gái à? Nhưng mà đoán chừng cô ta tặng cho Trình Sở Tiêu không ít đồ. Nếu anh ta đều đưa cho em vậy chúng ta có lộc ăn rồi!". Trương Diệu Thân uống một ngụm cà phê liền cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ từ cổ đến bụng.
Diệp Thu Hàm cười nói: "Điều này không sai, anh đừng quá tham."
Trương Diệu Thân cũng cười: "Anh chỉ nói vậy thôi mà. Đúng rồi, hôm nay buổi tối anh không có việc chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi. Đi xem phim cũng tốt, trong khoảng thời gian này anh cảm thấy mệt mỏi quá."
Diệp Thu Hàm sắc mặt thật có lỗi: "Thực xin lỗi, đêm nay em phải giúp bác sĩ Trình chăm sóc bệnh nhân, em không biết anh có dự định này."
Trương Diệu Thân thở dài: "Hai chúng ta thực không có duyên mà. Đã có cơ hội trở thành cộng sự của bác sĩ Trình thì em vẫn nên tận dụng tốt đi, phim ngày nào cũng có thể xem. Ngày hôm qua Trần chủ nhiệm thu hình lại buổi phẫu thuật cho bọn anh học tập, anh xem hết mới biết được bác sĩ Trình quả thật phi thường lợi hại, là anh đã xem thường anh ta."
"Anh có thể hiểu được là tốt rồi, em thực sự sợ anh để tâm vào chuyện vụn vặt. Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng để tạo nên thành quả nhé."
Trương Diệu Thân xua tay: "Vẫn là trước tiên thi đậu để lên làm bác sĩ chủ trị rồi nói, trên thế giới này có thể còn có vài Trình Sở Tiêu nữa không biết chừng. Hai chúng ta bốn mươi tuổi có thể chịu đựng được là tốt rồi."
"Anh nói cũng có lý. Từ từ đi! Em lên đây cũng lâu rồi, phải quay lại thôi."
Diệp Thu Hàm phất tay cùng Trương Diệu Thân sau đó liền chạy nhanh về tầng 7.
Buổi tối sau khi tan làm, Diệp Thu Hàm ăn hai dĩa hoa quả, uống ly sữa rồi cùng bác sỹ phụ trách đi làm việc.
Kết quả lại phát hiện Trình Sở Tiêu đã cho đứa trẻ làm kiểm tra rồi, bèn không khỏi giật mình hỏi: "Bác sĩ Trình, sao anh còn chưa về nghỉ ngơi?"
"Đêm nay tôi còn phải trực, cũng giống như cô chắc là phải trực đến gần sáng, sau đó bác sĩ Mã sẽ thay ca cho tôi."
"Nhưng anh đã hơn ba mươi mấy giờ không nghỉ ngơi, thân thể sao có thể chịu được!" Diệp Thu Hàm có chút sốt ruột. Cô làm bác sỹ phụ trách làm việc ở bệnh viện còn phải tranh thủ ngủ một giấc. Người bệnh lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, vì thế muốn nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi được. Trình Sở Tiêu không phải là sắt cũng cần ăn uống nghỉ ngơi chứ?
Trình Sở Tiêu tiếp tục xem xét tình hình của đứa nhỏ, sau đó xác định không có vấn đề gì bèn cùng Diệp Thu Hàm đi ra ngoài. Ra bên ngoài anh ta mới nói: "Theo số liệu vừa mới ghi chép lại, bản thân tôi nắm chắc được tình hình sức khỏe của mình, khi nào thì không đủ sức để tiếp tục làm việc. Tôi đã từng làm việc trong vòng 72 giờ không nghỉ ngơi, chỉ nghỉ 8 giờ, cô không cần lo lắng.”
Diệp Thu Hàm trợn mắt há hốc miệng mà nhìn Trình Sở Tiêu đi vào phòng làm việc, không thể không phục: Người này quả thật là làm bằng sắt!
Mã Minh Lượng không đến 1-2 phút đã tới rồi. Anh ta cũng biết nếu để Trình Sở Tiêu ở lại làm liên tục sẽ bị lãnh đạo trách, vì vậy cố ý đến nhận ca để Trình Sở Tiêu có thể sớm về khách sạn nghỉ ngơi.
Ba người lại cùng nhau kiểm tra kĩ chỉ tiêu các hạng mục của một đứa trẻ, cơ bản có thể xác định mấy ngày sau có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường. Lúc này, Trình Sở Tiêu mới bằng lòng ký tên giao ban rồi đi thay quần áo, sau đó cùng Diệp Thu Hàm đi thang máy xuống lầu.
Đi đến cổng bệnh viện, Trình Sở Tiêu và Diệp Thu Hàm cùng nhau ngồi đợi xe bên đường, nói "Tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi trực đêm thành thói quen, anh nhanh về nghỉ ngơi đi". Khách sạn của Trình Sở Tiêu ở đối diện đường quốc lộ, Diệp Thu Hàm sao có thể làm phiền anh đưa về.
"Muộn rồi, tôi đưa cô về." Trình Sở Tiêu rất kiên trì.
Diệp Thu Hàm thấy anh ta như vậy đành phải đồng ý, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau trực đêm nên đoán chừng Trình Sở Tiêu cũng là theo phép lịch sự mới đưa mình về. Sau này thời gian dài sẽ không như thế nữa, giống Trương Diệu Thân vừa mới bắt đầu lúc đó chẳng phải chịu mệt nhọc đưa mình xuống ca tối, sau cũng không làm nữa, dù cho anh còn có thời gian có tinh thần để làm việc đó.
Nửa đêm nhưng vẫn có xe còn chạy, rất nhanh hai người đã lên xe, trên đường xe cộ thưa thớt nên không tới 15 phút là về tới nhà. Diệp Thu Hàm bước ra, Trình Sở Tiêu vừa trực tiếp thanh toán tiền xe, vừa nhanh chóng giúp Diệp Thu Hàm mở cửa xe. Diệp Thu Hàm nói lời cảm ơn.
Hai người cùng nhau đi vào vườn và đến nhà của Diệp Thu Hàm, Trình Sở Tiêu từ trong túi quần áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Diệp Thu Hàm.
“Trên này là số điện thoại của tôi”. Diệp Thu Hàm luống cuống tay chân không biết nên làm gì cho tốt, từ chối cũng không phù hợp, nhưng lại không quen với sự quan tâm của Trình Sở Tiêu, cảm thấy bản thân cho dù là một bác sĩ nhưng cũng không xứng được đại thần quan tâm như vậy. Trình Sở Tiêu thấy Diệp Thu Hàm căng thẳng bèn nói rằng cô đừng quá để ý, rồi bình tĩnh nói: “Vào nhà đi”.
Diệp Thu Hàm mở cửa chạy về phía thang máy, về đến nhà lại nhanh chóng chạy vào phòng mình cầm danh thiếp hồi nãy của Trình Sở Tiêu, phải đợi một phút.
[Bác sỹ Trình tôi đã đến nhà rồi]
[Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!]
Đặt điện thoại xuống, Diệp Thu Hàm rửa mặt đơn giản rồi nằm trên giường mỉm cười không ngừng. Cô lớn như vậy, lần đầu có người chúc mình ngủ ngon nữa đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Diệp Thu Hàm về nhà, cơm nước xong thì về phòng mình. Nằm trên giường, bản thân còn đang suy nghĩ tài năng như thế nào thì mới đi theo Trình Sở Tiêu học tập được? Dựa vào quan hệ với chủ nhiệm cũng không tốt vì khoa lý còn có một vài danh y trong viện và bác sĩ điều trị có thâm niên công tác đã lâu, như thế nào cũng không tới phiên mình. Nếu làm cho chú hai trực tiếp tìm viện trưởng cùng Trình Sở Tiêu bàn chuyện làm cho anh ta chủ động nhận mình cũng không có khả năng.
Trình Sở Tiêu là người luôn luôn giải quyết việc công tư rõ ràng, làm gì có chuyện lại để thể diện cho người khác. Nếu làm không tốt thì tương lai phía trước có khi là tắt đường luôn.
Càng nghĩ càng không tin tưởng, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có thể bằng biểu hiện tốt mới khiến cho Trình Sở Tiêu công nhận năng lực của mình. Hơn nữa, bản thân mình còn có cơ hội tiếp xúc với anh ta, nếu vận khí tốt có lẽ Trình Sở Tiêu sẽ bằng lòng mang mình theo không chừng. Cho dù cuối cùng không thành công thì tốt xấu gì bản thân cũng đã nỗ lực hết sức rồi, cũng không còn gì hối hận.
Quyết định như thế, Diệp Thu Hàm trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, liền ngủ thiếp đi một lúc.
Ngày thứ hai đi làm, Diệp Thu Hàm nhanh chóng đến bệnh viện,
tưởng rằng Trình Sở Tiêu làm suốt đêm hẳn là rất mệt, vì thế cố ý mua cho anh ta cà phê cùng với xúc xích cho bữa sáng.
Đến tầng 7 liền đi thẳng đến văn phòng Trình Sở Tiêu.
"Thu Hàm, em lại đây một chút."
Diệp Thu Hàm quay đầu lại thấy y tá Tôn Địch liền hỏi: "Chị Tôn, có việc gì không?"
"Em đi đâu?" Tôn Địch mắt nhìn Diệp Thu Hàm với bữa sáng trong tay hỏi.
"Em mang bữa sáng tới, tối hôm qua anh ấy trực đêm". Diệp Thu Hàm cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu liền thoải mái nói ra.
Tôn Địch thần bí chạy nhanh kéo Diệp Thu Hàm qua một bên: "Bây giờ em đừng đi vào. Khoa nội III của Lưu Nhuế Viện đang ở bên trong, đồ mua rất nhiều. Cô ta cũng không phải cái đèn cạn nên em không cần đi vào quấy rầy việc tốt của người ta đâu, nếu không sau này cô ta nhất định gây phiền phức cho em đấy!"
Ra là như vậy! Diệp Thu Hàm nhìn về văn phòng của Trình Sở Tiêu, xem ra sau này muốn được Trình đại thần chú ý có thể mình sẽ phải đắc tội với người khác rồi.
Không thể tặng đồ ăn cho người khác, Diệp Thu Hàm trở lại văn phòng đem bữa sáng cho Vu Quốc Tuấn, sau đó xem xét tình hình của đứa trẻ. Hỏi y tá thì biết đứa trẻ khôi phục tốt, đứng ở bên giường nhìn đứa trẻ vẫn còn ngủ say Diệp Thu Hàm cảm thấy rất vui mừng.
Lúc này y tá Trần Văn khẽ tiến đến ghé tai Diệp Thu và nói: "Bác sĩ Diệp, bác sĩ Trình đang qua tìm cậu."
Diệp Thu Hàm gật gật đầu, tay chân nhẹ nhàng đi tìm Trình Sở Tiêu. Tới cửa mới phát hiện cửa phòng làm việc của Trình Sở Tiêu vẫn đang mở, chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm của một người con gái: “Bác sĩ Trình, đây là chút tâm ý của em.
Nghe nói anh làm việc suốt đêm chắc lúc này cũng đói bụng, hơn nữa em cũng đặc biệt rất hâm mộ y thuật của anh. Có thời gian rảnh em sẽ tìm anh học chút ít, anh có thể đồng ý yêu cầu nho nhỏ này của em không?"
Tiếp theo Diệp Thu Hàm lại nghe thấy Trình Sở Tiêu dùng khẩu khí lạnh lùng đáp lại: "Tôi ăn sáng rồi. Cô không cần mang nhiều đồ qua đây, hơn nữa hâm mộ ai đó là việc riêng của bác sĩ Lưu, tôi không có quyền can thiệp. Về việc muốn đi theo tôi học tập, chuyện này hợp đồng không ghi rõ cho nên tôi không nhận. Còn phía bệnh viện nếu có ý kiến xin mời lãnh đạo cùng các bên liên quan nói chuyện. Về phía tôi, cho dù có tăng thù lao tôi cũng không hẳn là có thời gian. Bác sĩ Lưu có thể lên mạng tham khảo lịch dạy học của tôi. Năm tháng sau ở London tôi có buổi diễn thuyết, đến lúc đó hoan nghênh cô tới nghe giảng."
Diệp Thu Hàm suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Trình Sở Tiêu quả thật không biết hay biết mà vẫn giả bộ hồ đồ? Lưu Nhuế Viện này rõ ràng là có ý với anh ta nên muốn mượn việc chung để làm việc riêng, lại gần anh ta một chút.
Nhưng với những gì trước mắt Diệp Thu Hàm nhìn thấy, thì đúng là tính tình anh ta thật sự khó hiểu. Không người nào là hoàn hảo, người này có chỉ số IQ cao đến dọa người thì “tình thương" cũng thật là khiến người khác rơi lệ nha. Thật sự là quá khó hiểu!
Diệp Thu Hàm đứng ở cửa không biết nên vào hay không thì Trình Sở Tiêu vừa chớp mắt lại thấy cô.
"Bác sĩ Diệp, cô vào đây."
Diệp Thu Hàm đành phải kiên trì vò đầu bước vào trong. Lưu Nhuế Viện "Hô" một tiếng liền đứng lên, làm chiếc ghế phát ra một tiếng chói tai. Hơn nữa lúc đi ngang Diệp Thu Hàm, đôi khi cũng không biết cô ta là vô tình hay cố ý đụng phải bả vai của cô. Diệp Thu Hàm bị đụng liền lùi hai bước nhưng cũng không so đo, xoa nhẹ hai bả vai rồi lại đem ghế dựa đặt đúng chỗ sau đó ngồi xuống.
Trình Sở Tiêu chờ Lưu Nhuế Viện đi ra ngoài, mới nhìn hướng Diệp Thu Hàm: "Bác sĩ Diệp tính tình tốt thật."
"Nếu còn có thể, ở đơn vị tôi luôn cố gắng để không phát sinh những tranh chấp trong công việc chung. Huống hồ bác sĩ Lưu cũng có thể là vô tình."
Trình Sở Tiêu xoay xoay chiếc bút máy trong tay: "Nếu là vô tình cô ấy sẽ xin lỗi."
"Nhưng mà chỉ là va chạm nhẹ, không sao cả."
Trình Sở Tiêu thấy Diệp Thu Hàm cũng không quá để ý đối với việc này: "Qua theo dõi đêm qua thì tình hình cơ bản đã ổn định rồi. Đêm nay tôi muốn cử người ở lại làm việc, không cần làm suốt đêm đến rạng sáng. Cô có thể chứ? Tôi biết chủ nhiệm Lý không sắp xếp cho cô làm buổi tối.”
"Có thể! Có thể! Chính là cả đêm cũng không sao, tôi không thành vấn đề!"
Đây chính là việc mà cô cầu còn không được. Nếu biểu hiện tốt có lẽ Trình Sở Tiêu sẽ cho cô tham gia vào cuộc phẫu thuật sắp tới. Chẳng sợ không được đứng bàn mổ, chỉ cần đứng quan sát thôi cũng được.
"Tốt lắm! Những việc cần làm tôi đã ghi lại, cô có thể cầm đi."
Diệp Thu Hàm biết Trình Sở Tiêu muốn tiễn khách, vì thế thức thời đứng dậy rời khỏi. Dù sao cô cũng đã quen với việc đối đãi thế này rồi.
"Chờ một chút! Mấy thứ này cô hãy cầm đi phân phát cho mọi người. Cứ nói là khoa nội của Lưu Nhuế Viện mời mọi người bữa sáng”.
Theo hướng ngón tay của Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm mới phát hiện phòng làm việc có đặt hai túi to đựng bữa sáng trên bàn.
Logo trên túi là loại bán ở nhà hàng bên ngoài, thức ăn nhanh đặc sắc đủ loại so với đồ ăn sáng cô mua tại bệnh viện của bọn họ tốt hơn nhiều. Nhà hàng sa hoa với nhiều món ăn vặt giá rẻ, còn có hoa quả nhập khẩu. Nhiều thứ thế này thật đã làm khó Lưu Nhuế Viện mới xách tới được.
Nếu bác sĩ Lưu có thể xách, vậy mình cũng không thể nói không rồi! Diệp Thu Hàm hai bên tay treo đầy các thứ này nọ cố sức đi ra ngoài.
Để lại trạm y tá một ít hoa quả, còn lại đem đến văn phòng phân phát. Bữa sáng chưa được phân phát hết đem đến trên lầu cho Trương Diệu Thân.
"Lưu Nhuế Viện cũng tích cực quá nhỉ? Cô gái này không biết rụt rè là gì, vậy mà cũng là con gái à? Nhưng mà đoán chừng cô ta tặng cho Trình Sở Tiêu không ít đồ. Nếu anh ta đều đưa cho em vậy chúng ta có lộc ăn rồi!". Trương Diệu Thân uống một ngụm cà phê liền cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ từ cổ đến bụng.
Diệp Thu Hàm cười nói: "Điều này không sai, anh đừng quá tham."
Trương Diệu Thân cũng cười: "Anh chỉ nói vậy thôi mà. Đúng rồi, hôm nay buổi tối anh không có việc chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi. Đi xem phim cũng tốt, trong khoảng thời gian này anh cảm thấy mệt mỏi quá."
Diệp Thu Hàm sắc mặt thật có lỗi: "Thực xin lỗi, đêm nay em phải giúp bác sĩ Trình chăm sóc bệnh nhân, em không biết anh có dự định này."
Trương Diệu Thân thở dài: "Hai chúng ta thực không có duyên mà. Đã có cơ hội trở thành cộng sự của bác sĩ Trình thì em vẫn nên tận dụng tốt đi, phim ngày nào cũng có thể xem. Ngày hôm qua Trần chủ nhiệm thu hình lại buổi phẫu thuật cho bọn anh học tập, anh xem hết mới biết được bác sĩ Trình quả thật phi thường lợi hại, là anh đã xem thường anh ta."
"Anh có thể hiểu được là tốt rồi, em thực sự sợ anh để tâm vào chuyện vụn vặt. Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng để tạo nên thành quả nhé."
Trương Diệu Thân xua tay: "Vẫn là trước tiên thi đậu để lên làm bác sĩ chủ trị rồi nói, trên thế giới này có thể còn có vài Trình Sở Tiêu nữa không biết chừng. Hai chúng ta bốn mươi tuổi có thể chịu đựng được là tốt rồi."
"Anh nói cũng có lý. Từ từ đi! Em lên đây cũng lâu rồi, phải quay lại thôi."
Diệp Thu Hàm phất tay cùng Trương Diệu Thân sau đó liền chạy nhanh về tầng 7.
Buổi tối sau khi tan làm, Diệp Thu Hàm ăn hai dĩa hoa quả, uống ly sữa rồi cùng bác sỹ phụ trách đi làm việc.
Kết quả lại phát hiện Trình Sở Tiêu đã cho đứa trẻ làm kiểm tra rồi, bèn không khỏi giật mình hỏi: "Bác sĩ Trình, sao anh còn chưa về nghỉ ngơi?"
"Đêm nay tôi còn phải trực, cũng giống như cô chắc là phải trực đến gần sáng, sau đó bác sĩ Mã sẽ thay ca cho tôi."
"Nhưng anh đã hơn ba mươi mấy giờ không nghỉ ngơi, thân thể sao có thể chịu được!" Diệp Thu Hàm có chút sốt ruột. Cô làm bác sỹ phụ trách làm việc ở bệnh viện còn phải tranh thủ ngủ một giấc. Người bệnh lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, vì thế muốn nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi được. Trình Sở Tiêu không phải là sắt cũng cần ăn uống nghỉ ngơi chứ?
Trình Sở Tiêu tiếp tục xem xét tình hình của đứa nhỏ, sau đó xác định không có vấn đề gì bèn cùng Diệp Thu Hàm đi ra ngoài. Ra bên ngoài anh ta mới nói: "Theo số liệu vừa mới ghi chép lại, bản thân tôi nắm chắc được tình hình sức khỏe của mình, khi nào thì không đủ sức để tiếp tục làm việc. Tôi đã từng làm việc trong vòng 72 giờ không nghỉ ngơi, chỉ nghỉ 8 giờ, cô không cần lo lắng.”
Diệp Thu Hàm trợn mắt há hốc miệng mà nhìn Trình Sở Tiêu đi vào phòng làm việc, không thể không phục: Người này quả thật là làm bằng sắt!
Mã Minh Lượng không đến 1-2 phút đã tới rồi. Anh ta cũng biết nếu để Trình Sở Tiêu ở lại làm liên tục sẽ bị lãnh đạo trách, vì vậy cố ý đến nhận ca để Trình Sở Tiêu có thể sớm về khách sạn nghỉ ngơi.
Ba người lại cùng nhau kiểm tra kĩ chỉ tiêu các hạng mục của một đứa trẻ, cơ bản có thể xác định mấy ngày sau có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường. Lúc này, Trình Sở Tiêu mới bằng lòng ký tên giao ban rồi đi thay quần áo, sau đó cùng Diệp Thu Hàm đi thang máy xuống lầu.
Đi đến cổng bệnh viện, Trình Sở Tiêu và Diệp Thu Hàm cùng nhau ngồi đợi xe bên đường, nói "Tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi trực đêm thành thói quen, anh nhanh về nghỉ ngơi đi". Khách sạn của Trình Sở Tiêu ở đối diện đường quốc lộ, Diệp Thu Hàm sao có thể làm phiền anh đưa về.
"Muộn rồi, tôi đưa cô về." Trình Sở Tiêu rất kiên trì.
Diệp Thu Hàm thấy anh ta như vậy đành phải đồng ý, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau trực đêm nên đoán chừng Trình Sở Tiêu cũng là theo phép lịch sự mới đưa mình về. Sau này thời gian dài sẽ không như thế nữa, giống Trương Diệu Thân vừa mới bắt đầu lúc đó chẳng phải chịu mệt nhọc đưa mình xuống ca tối, sau cũng không làm nữa, dù cho anh còn có thời gian có tinh thần để làm việc đó.
Nửa đêm nhưng vẫn có xe còn chạy, rất nhanh hai người đã lên xe, trên đường xe cộ thưa thớt nên không tới 15 phút là về tới nhà. Diệp Thu Hàm bước ra, Trình Sở Tiêu vừa trực tiếp thanh toán tiền xe, vừa nhanh chóng giúp Diệp Thu Hàm mở cửa xe. Diệp Thu Hàm nói lời cảm ơn.
Hai người cùng nhau đi vào vườn và đến nhà của Diệp Thu Hàm, Trình Sở Tiêu từ trong túi quần áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Diệp Thu Hàm.
“Trên này là số điện thoại của tôi”. Diệp Thu Hàm luống cuống tay chân không biết nên làm gì cho tốt, từ chối cũng không phù hợp, nhưng lại không quen với sự quan tâm của Trình Sở Tiêu, cảm thấy bản thân cho dù là một bác sĩ nhưng cũng không xứng được đại thần quan tâm như vậy. Trình Sở Tiêu thấy Diệp Thu Hàm căng thẳng bèn nói rằng cô đừng quá để ý, rồi bình tĩnh nói: “Vào nhà đi”.
Diệp Thu Hàm mở cửa chạy về phía thang máy, về đến nhà lại nhanh chóng chạy vào phòng mình cầm danh thiếp hồi nãy của Trình Sở Tiêu, phải đợi một phút.
[Bác sỹ Trình tôi đã đến nhà rồi]
[Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!]
Đặt điện thoại xuống, Diệp Thu Hàm rửa mặt đơn giản rồi nằm trên giường mỉm cười không ngừng. Cô lớn như vậy, lần đầu có người chúc mình ngủ ngon nữa đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook