Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-75
Chương 75
Thu Hàm cô ngồi im lặng nhìn Trình Sở Tiêu ngồi đối diện, cô đột nhiên không muốn nghe anh kể lại những hồi ức trước kia, bởi vì cô sợ sẽ thấy anh buồn cô sẽ chuyển chủ ý chia tay với anh.
Chỉ là trong lúc lòng đang rối bời, Trình Sở Tiêu hạ giọng nói: “Lúc anh 15 tuổi đã được đặc cách tuyển chọn vào một trường đại học nổi tiếng ở Nam Phi,, trên thế giới này không có việc gì đánh gục anh, càng cảm thấy việc học tập không học cũng chả sao bởi vì chỉ cần anh học một chút sẽ biết liền, thế là anh đã không nghe lời gia đình và giáo viên đã nghỉ học.”
“ Nghỉ học? Vậy sau khi nghỉ học anh đã làm gì?”Cô nghĩ nếu cô nhớ không nhầm thì lúc 22 tuổi anh đã lấy được học vị tiến sĩ, lúc đó cô còn đùa dùng 7 năm để lấy được học vị này cũng không coi như là thiên tài, không ngờ ở giữa lại gặp nhiều trắc trở như vậy.
Trình Sở Tiêu cười nhẹ: “Nhà văn, anh đi làm nhà văn.”
Cô nghĩ rằng cơ bản cô cũng không so được với anh. Nhà văn đối với cô mà nói là ước mơ rất xa vời, khó trách anh nói ra những lời văn cao siêu, vốn dĩ anh đã rất kỹ lưỡng tỉ mỉ.
“Anh thật nhiều tài đấy.” Để không khí thoải mái một chút cô nói đùa.
Trình Sở Tiêu lắc đầu: “Làm gì có, bây giờ nghĩ lại lúc đó thật là điên rồ, anh không tài như vậy viết thơ văn chỉ là để tiêu khiển thôi, anh đã đến các cuộc party uống say sống mơ mơ màng màng như vậy 2 năm cho đến khi Nhiếp Bằng đến Mỹ. Nhiếp Bằng là người anh quen lúc học ở Trung Quốc, anh và cậu ấy có quan hệ rất tốt, cậu ấy lớn hơn anh 3 tuổi nhưng rất sùng bái anh, có thể nói là có chút mù quáng sùng bái tài năng tư duy của anh. Cậu ấy đến Mỹ học tập sau đó đã nhập quốc tịch ở đây, gặp được cậu ấy anh đột nhiên muốn đi tham gia quân ngũ, nhưng cảm thấy đi một mình thì không có ý nghĩa gì nên xúi cậu ấy đi cùng, còn ba hoa nói việc nhập ngũ đối với tương lai ở Mỹ của cậu ấy sẽ rất có lợi, Nhiếp Bằng hiển nhiên tin lời của anh đã cùng anh đi, bởi vì anh không đủ tuổi nên đã làm giả giấy tờ.”
Cô nghe anh trầm mặc hồi tưởng lại những kỉ niệm đột nhiên nhớ đến lời của Tưởng Phương Hiên từng nói, anh với cô ấy là cùng một kiểu người, cô ấy nói thật không sai, bọn họ đều là quân nhân.
Anh thở nhẹ đứng trước mặt cô bày ra những vết sẹo không muốn có trong những năm trước đây,những vết sẹo này tuy biểu hiện là đã hồi phục rồi nhưng đã khắc sâu vào trong máu thịt những năm gần đây thì cũng đã giảm rồi, nhưng không anh nên thẳng thắng nói ra với cô như vậy cô mới không vì Trương Diệu Thân mà lung lay, vì để cô mãi yên vui anh phải giúp cô giải thoát khỏi cái con người phiền phức Trương Diệu Thân này để cô trở về với những hồi ức vui vẻ.
“Ở Mỹ có bằng tiến sĩ y học mới có thể làm bác sĩ trong quân đội, vì vậy anh chỉ làm một nhân viên y tế, Nhược Bằng cậu ấy cũng là một người lính bình thường. Mọi thứ trên chiến trường đều làm anh cảm thấy rất kích thích, mỗi lần mặc áo chống đạn cứu trị thương cho các quân sĩ làm cuộc sống của anh có thêm động lực. Thu Hàm, em biết không anh từng nghĩ rằng con gái là những người thuần khiết trong sáng nhất nhưng khi đứng trên chiến trường họ đã trở thành những con người khiến quân địch phải hoảng sợ. Có một lần có một trận đấu trên đường phố, một cô gái 15 tuổi chân bị thương cầu xin anh cứu giúp, anh định đi đến kiểm tra xem nhưng Nhiếp Bằng lại yêu cầu cô gái đó cởi áo ngoài ra để kiểm tra, anh rất kinh ngạc không biết cậu ấy định làm gì không để ý đến lời cậu ấy anh trực tiếp đi đến. Ai có thể ngờ rằng cô gái ấy là người có nhiều kinh nghiệm , lúc anh nhận ra những hành động của cô ấy thì đã muộn rồi, anh đã được bạn chiến đưa về doanh trại lúc tỉnh dậy mới biết Nhiếp Bằng lúc bom nổ đã bổ nhào ra cứu anh.”
Anh nắm chặt tay giữ sự run rẩy của mình, được một lúc rồi tiếp tục kể: “ Quả bom này uy lực không lớn nhưng vì khoảng cách quá gần nên sức sát hại rất lớn, lưng của Nhiếp Bằng bị thương một lỗ lớn, anh đã xin bác sĩ chủ lực cũng chính là giáo viên hướng dẫn của anh cho anh cùng cậu ấy tham gia trị liệu, giáo viên rất coi trọng anh. Cuộc phẫu thuật cấy ghép tim rất thành công nhưng cơ thể cậu ấy bài xích phản ứng rất mạnh không thích ứng với quả tim mới, điều gặp phải và các bộ phận bên trong sẽ bị nhiễm trùng gây ra những triệu chứng. Lúc đó tất cả các bác sĩ đều thông báo từ bỏ trị liệu anh lại không muốn chấp nhận kết quả này, anh đọc tất cả các loại sách và luận văn để muốn tìm ra cách chữa cho cậu ấy, anh đã ở lại bệnh viện 63 ngày để nghiên cứu nhưng nỗ lực của anh không đổi lại được điều kì diệu gì, cậu ấy cứ thế mà mất.”
Nói đến đây anh đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mi: “63 ngày, cậu ấy đã chịu đựng nỗi đau rất lớn để phối hợp với anh trị liệu, chỉ không để anh cảm thấy nuối tiếc, chỉ vì muốn anh hiểu anh đã cố gắng hết sức, Thu Hàm, em còn nhớ cuộc phẫu thuật thất bại của Dư Xán lần trước chúng ta đã ngăn cản mẹ cậu ấy tự sát chứ? Sau khi anh với bà ấy nói chuyện xong bà ấy đã bỏ ý định tự sát, em hỏi anh làm thế nào mà khuyên được bà ấy, anh nói với em là một điều bí mật, thật ra anh đã cho bà ấy xem một đoạn ghi âm của Nhiếp Bằng mấy ngày trước khi chết, em xem đi.”
Cô nhận lấy điện thoại, trên màn hình là một gương mặt trẻ nhưng gầy gò tiều tụy nhìn không ra, đoạn ghi âm Nhiếp Bằng đã cố thở từng hơi dùng tiếng Trung an ủi Trình Sở Tiêu phải cố gắng học tập trở thành một vị bác sĩ khoa tim giỏi nhất trên thế giới để đi cứu nhiều người hơn, cuối cùng là nhắn bố mẹ cậu ấy phải kiên cường sống tiếp.
Xem đoạn ghi âm Nhiếp Bằng cậu ấy cố gắng cười nói với anh và xin lỗi Trần Nguyệt Quyên, nước mắt của cô cũng tự chảy ra, cô nghĩ đến lúc Dư Xán trước khi chết điều cậu ấy lo lắng nhất là mẹ mình! Người ngoài như cô cũng cảm thấy không an tâm, không ngờ Trình Sở Tiêu anh lại đau khổ áy náy như vậy.
‘Em xin lỗi, em đã từng hiểu sai anh, nói với anh những lời làm anh đau lòng như thế” Cô khóc xin lỗi anh, nghĩ đến những lời nói lúc ấy mà hối hận muốn chết đi.
Anh cười lắc đầu: “Ngốc quá,đây đều là do lỗi của anh em đâu có biết gì đâu, xin lỗi gì chứ. Đoạn ghi âm này là cậu ấy đưa cho chị anh, sau này mới đưa cho anh xem, hơn nữa sau chuyện này thái độ của chị ấy đối với anh cũng tốt hơn, còn chủ động đề nghị cùng anh tiến hành phẫu thuật.”
Cô nghe lời an ủi của anh càng khóc lớn hơn, vì thương cho anh và cũng vì hôm nay đã nhận ra con người Trương Diệu Thân, anh kéo ôm chầm lấy cô.
“Anh xin lỗi, đáng lẽ ra là anh an ủi em, kết quả lại làm cho em khóc nữa, đều trách anh nói nhiều đã làm em buồn rồi.” Qua 10 phút sau cô mới ngừng khóc có chút ngượng ngùng nhìn anh.
Anh lấy giấy trên bàn lau nước mắt cho cô cười nói: “Anh một chút cũng không trách em, hôm nay có thể nói ra những chuyện này anh cũng rất nhẹ lòng, anh còn phải cảm ơn đã chia sẻ cùng anh làm anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
Cô dụi mắt nói: “Anh có thể bớt buồn chút nào thì tốt rồi.”
Anh kéo tay cô: “Vậy bây giờ em có muốn tham gia cuộc phẫu thuật của Từ Ngọc Hoa không? Nếu muốn thì ngày mai có thể đến nếu muộn quá thì sẽ không thể thay đổi người được nữa.”
Cô nghe anh nói xong liền xin lỗi anh: “Em xin lỗi, cuộc phẫu thuật này em thật sự chưa chuẩn bị tốt tâm lý, em…”
Cô không biết nói gì mới không cảm thấy áy náy.
Anh cười: “Anh chỉ nói để em xem thôi, không cần phải miễn cưỡng, hôm nay chắc em cũng mệt rồi, anh về trước đây không làm phiền em nữa, trực ban không có việc gì thì em nghỉ ngơi đi, nhớ chú ý sức khỏe.”
Cô gật đầu: “Anh cũng nghỉ sớm đi.”
Anh đứng dậy hôn vào trán cô: “ Ngủ ngon, cảm ơn em đã nghe anh tâm sự.”
Cô nhìn anh rời đi, sau đó nghĩ lại những lời anh nói lúc nãy, đúng là cảm thấy đau lòng và thương thay cho anh, đã dùng 63 ngày đêm để cứu 1 người, không cần phải nói cái người này vì bản thân mà làm bị thương bạn tốt của mình, đối với một bệnh nhân bình thường cũng đã vượt quá giới hạn của một người bác sĩ rồi, người bình thường cũng đã sụp đổ rồi.
Cho dù bệnh nhân không sống được, nhưng người chịu dày vò là người sống, rất khó tưởng tượng anh làm thế nào mà có thể vượt qua những ngày như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại làm cô cảm thấy đau đầu, may mà hôm nay không có việc gì gấp cô có thể thoải mái ngủ một giấc.
Ngày thứ 2 sáng sớm cô vệ sinh cá nhân xong rồi đi kiểm tra một vòng phòng các bệnh nhân rồi chuẩn bị đi nhà ăn gọi cơm.
Cô khóa cửa phòng làm việc xong thì thấy Trình Sở Tịnh cười đi từ hành lang đến.
“Chào buổi sáng, Thu Hàm chị sợ em ra ngoài nên đặc biệt dậy sớm để đến đấy.”
Cô cũng cười: “Chào buổi sáng, tìm em có việc gì sao?”
“Chị biết tối hôm qua Nguyệt Quyên có đến đây, chị sợ em trong lòng có chút thắc mắc nên đặc biệt đến đây để nói rõ cho em biết.”
“Há, nếu chỉ vì chuyện này thì không cần giải thích đâu, em có thể hiểu mà.”
Trình Sở Tịnh nắm cánh tay cô: “Em đi ăn cơm sao, đúng lúc chị cũng chưa ăn, cùng đi đi, chị mời.”
Cô không từ chối được, chỉ có thể cùng cô ấy đi ăn nhanh, bởi vì cô không thể rời khoa quá lâu, cô ấy cũng biết điều này nên lúc ăn cơm cô ấy trực tiếp đi vào vấn đề.
“Thu Hàm, chị biết chuyện tình cảm của em và Sở Tiêu chị không có quyền can dự nhưng có một số chuyện em đã hiểu nhầm em ấy rất nhiều, chị nhất định giải thích rõ cho em biết, mặc dù em ấy không muốn nhắc đến những chuyện quá khứ nhưng chị cũng phải nói.”
Cô nghe Sở Tịnh nói liền biết ngay là chị ấy muốn nói với cô chuyện của Nhiếp Bằng, cô nhanh chóng nói: “Nếu là về việc vị hôn phu của bác sĩ Trần thì em đã biết rồi, hôm qua Sở Tiêu đã kể cho em nghe hết rồi, lúc trước là em đã nghĩ sai rất nhiều chuyện.”
“Cái thằng này đối với em thật đúng là có chút khác biệt, nếu chuyện này em ấy đã chủ động nói với em rồi, vậy cuộc phẫu thuật em đã đồng ý với cậu ấy tham gia ?” Trình Sở Tịnh vui mừng nhìn cô.
Cô lắc đầu: “Em không có ý định này, hơn nữa em đã chuẩn bị chuyển khoa rồi không cần thiết tham dự cuộc phẫu thuật quan trọng này, để cơ hội này cho người khác đi ạ.”
Trình Sở Tịnh nghe cô nói xong rất sốt ruột: “Em biết Sở Tiêu trải qua những khó khăn như vậy mà để em ấy một mình đối diện với cuộc phẫu thuật này sao?”
Cái này càng làm cô cảm thấy kì lạ: “Việc của bác sĩ Trần với cuộc phẫu thuật lần này không liên quan với nhau chứ?”
Trình Sở Tịnh cắn môi suy nghĩ rồi hỏi cô: “ Chuyện của Nhiếp Bằng rốt cuộc Sở Tiêu đã nói gì với em?”
Cô đem tất cả những lời của Sở Tiêu kể lại cho Trình Sở Tịnh nghe.
Trình Sở Tịnh nghe xong không có động tĩnh gì, khoảng một hai phút sau mới đặt ly cà phê trong tay xuống, nhăn mày nói với cô: “Thu Hàm, Sở Tiêu không nói sự thật với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Thu Hàm cô ngồi im lặng nhìn Trình Sở Tiêu ngồi đối diện, cô đột nhiên không muốn nghe anh kể lại những hồi ức trước kia, bởi vì cô sợ sẽ thấy anh buồn cô sẽ chuyển chủ ý chia tay với anh.
Chỉ là trong lúc lòng đang rối bời, Trình Sở Tiêu hạ giọng nói: “Lúc anh 15 tuổi đã được đặc cách tuyển chọn vào một trường đại học nổi tiếng ở Nam Phi,, trên thế giới này không có việc gì đánh gục anh, càng cảm thấy việc học tập không học cũng chả sao bởi vì chỉ cần anh học một chút sẽ biết liền, thế là anh đã không nghe lời gia đình và giáo viên đã nghỉ học.”
“ Nghỉ học? Vậy sau khi nghỉ học anh đã làm gì?”Cô nghĩ nếu cô nhớ không nhầm thì lúc 22 tuổi anh đã lấy được học vị tiến sĩ, lúc đó cô còn đùa dùng 7 năm để lấy được học vị này cũng không coi như là thiên tài, không ngờ ở giữa lại gặp nhiều trắc trở như vậy.
Trình Sở Tiêu cười nhẹ: “Nhà văn, anh đi làm nhà văn.”
Cô nghĩ rằng cơ bản cô cũng không so được với anh. Nhà văn đối với cô mà nói là ước mơ rất xa vời, khó trách anh nói ra những lời văn cao siêu, vốn dĩ anh đã rất kỹ lưỡng tỉ mỉ.
“Anh thật nhiều tài đấy.” Để không khí thoải mái một chút cô nói đùa.
Trình Sở Tiêu lắc đầu: “Làm gì có, bây giờ nghĩ lại lúc đó thật là điên rồ, anh không tài như vậy viết thơ văn chỉ là để tiêu khiển thôi, anh đã đến các cuộc party uống say sống mơ mơ màng màng như vậy 2 năm cho đến khi Nhiếp Bằng đến Mỹ. Nhiếp Bằng là người anh quen lúc học ở Trung Quốc, anh và cậu ấy có quan hệ rất tốt, cậu ấy lớn hơn anh 3 tuổi nhưng rất sùng bái anh, có thể nói là có chút mù quáng sùng bái tài năng tư duy của anh. Cậu ấy đến Mỹ học tập sau đó đã nhập quốc tịch ở đây, gặp được cậu ấy anh đột nhiên muốn đi tham gia quân ngũ, nhưng cảm thấy đi một mình thì không có ý nghĩa gì nên xúi cậu ấy đi cùng, còn ba hoa nói việc nhập ngũ đối với tương lai ở Mỹ của cậu ấy sẽ rất có lợi, Nhiếp Bằng hiển nhiên tin lời của anh đã cùng anh đi, bởi vì anh không đủ tuổi nên đã làm giả giấy tờ.”
Cô nghe anh trầm mặc hồi tưởng lại những kỉ niệm đột nhiên nhớ đến lời của Tưởng Phương Hiên từng nói, anh với cô ấy là cùng một kiểu người, cô ấy nói thật không sai, bọn họ đều là quân nhân.
Anh thở nhẹ đứng trước mặt cô bày ra những vết sẹo không muốn có trong những năm trước đây,những vết sẹo này tuy biểu hiện là đã hồi phục rồi nhưng đã khắc sâu vào trong máu thịt những năm gần đây thì cũng đã giảm rồi, nhưng không anh nên thẳng thắng nói ra với cô như vậy cô mới không vì Trương Diệu Thân mà lung lay, vì để cô mãi yên vui anh phải giúp cô giải thoát khỏi cái con người phiền phức Trương Diệu Thân này để cô trở về với những hồi ức vui vẻ.
“Ở Mỹ có bằng tiến sĩ y học mới có thể làm bác sĩ trong quân đội, vì vậy anh chỉ làm một nhân viên y tế, Nhược Bằng cậu ấy cũng là một người lính bình thường. Mọi thứ trên chiến trường đều làm anh cảm thấy rất kích thích, mỗi lần mặc áo chống đạn cứu trị thương cho các quân sĩ làm cuộc sống của anh có thêm động lực. Thu Hàm, em biết không anh từng nghĩ rằng con gái là những người thuần khiết trong sáng nhất nhưng khi đứng trên chiến trường họ đã trở thành những con người khiến quân địch phải hoảng sợ. Có một lần có một trận đấu trên đường phố, một cô gái 15 tuổi chân bị thương cầu xin anh cứu giúp, anh định đi đến kiểm tra xem nhưng Nhiếp Bằng lại yêu cầu cô gái đó cởi áo ngoài ra để kiểm tra, anh rất kinh ngạc không biết cậu ấy định làm gì không để ý đến lời cậu ấy anh trực tiếp đi đến. Ai có thể ngờ rằng cô gái ấy là người có nhiều kinh nghiệm , lúc anh nhận ra những hành động của cô ấy thì đã muộn rồi, anh đã được bạn chiến đưa về doanh trại lúc tỉnh dậy mới biết Nhiếp Bằng lúc bom nổ đã bổ nhào ra cứu anh.”
Anh nắm chặt tay giữ sự run rẩy của mình, được một lúc rồi tiếp tục kể: “ Quả bom này uy lực không lớn nhưng vì khoảng cách quá gần nên sức sát hại rất lớn, lưng của Nhiếp Bằng bị thương một lỗ lớn, anh đã xin bác sĩ chủ lực cũng chính là giáo viên hướng dẫn của anh cho anh cùng cậu ấy tham gia trị liệu, giáo viên rất coi trọng anh. Cuộc phẫu thuật cấy ghép tim rất thành công nhưng cơ thể cậu ấy bài xích phản ứng rất mạnh không thích ứng với quả tim mới, điều gặp phải và các bộ phận bên trong sẽ bị nhiễm trùng gây ra những triệu chứng. Lúc đó tất cả các bác sĩ đều thông báo từ bỏ trị liệu anh lại không muốn chấp nhận kết quả này, anh đọc tất cả các loại sách và luận văn để muốn tìm ra cách chữa cho cậu ấy, anh đã ở lại bệnh viện 63 ngày để nghiên cứu nhưng nỗ lực của anh không đổi lại được điều kì diệu gì, cậu ấy cứ thế mà mất.”
Nói đến đây anh đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mi: “63 ngày, cậu ấy đã chịu đựng nỗi đau rất lớn để phối hợp với anh trị liệu, chỉ không để anh cảm thấy nuối tiếc, chỉ vì muốn anh hiểu anh đã cố gắng hết sức, Thu Hàm, em còn nhớ cuộc phẫu thuật thất bại của Dư Xán lần trước chúng ta đã ngăn cản mẹ cậu ấy tự sát chứ? Sau khi anh với bà ấy nói chuyện xong bà ấy đã bỏ ý định tự sát, em hỏi anh làm thế nào mà khuyên được bà ấy, anh nói với em là một điều bí mật, thật ra anh đã cho bà ấy xem một đoạn ghi âm của Nhiếp Bằng mấy ngày trước khi chết, em xem đi.”
Cô nhận lấy điện thoại, trên màn hình là một gương mặt trẻ nhưng gầy gò tiều tụy nhìn không ra, đoạn ghi âm Nhiếp Bằng đã cố thở từng hơi dùng tiếng Trung an ủi Trình Sở Tiêu phải cố gắng học tập trở thành một vị bác sĩ khoa tim giỏi nhất trên thế giới để đi cứu nhiều người hơn, cuối cùng là nhắn bố mẹ cậu ấy phải kiên cường sống tiếp.
Xem đoạn ghi âm Nhiếp Bằng cậu ấy cố gắng cười nói với anh và xin lỗi Trần Nguyệt Quyên, nước mắt của cô cũng tự chảy ra, cô nghĩ đến lúc Dư Xán trước khi chết điều cậu ấy lo lắng nhất là mẹ mình! Người ngoài như cô cũng cảm thấy không an tâm, không ngờ Trình Sở Tiêu anh lại đau khổ áy náy như vậy.
‘Em xin lỗi, em đã từng hiểu sai anh, nói với anh những lời làm anh đau lòng như thế” Cô khóc xin lỗi anh, nghĩ đến những lời nói lúc ấy mà hối hận muốn chết đi.
Anh cười lắc đầu: “Ngốc quá,đây đều là do lỗi của anh em đâu có biết gì đâu, xin lỗi gì chứ. Đoạn ghi âm này là cậu ấy đưa cho chị anh, sau này mới đưa cho anh xem, hơn nữa sau chuyện này thái độ của chị ấy đối với anh cũng tốt hơn, còn chủ động đề nghị cùng anh tiến hành phẫu thuật.”
Cô nghe lời an ủi của anh càng khóc lớn hơn, vì thương cho anh và cũng vì hôm nay đã nhận ra con người Trương Diệu Thân, anh kéo ôm chầm lấy cô.
“Anh xin lỗi, đáng lẽ ra là anh an ủi em, kết quả lại làm cho em khóc nữa, đều trách anh nói nhiều đã làm em buồn rồi.” Qua 10 phút sau cô mới ngừng khóc có chút ngượng ngùng nhìn anh.
Anh lấy giấy trên bàn lau nước mắt cho cô cười nói: “Anh một chút cũng không trách em, hôm nay có thể nói ra những chuyện này anh cũng rất nhẹ lòng, anh còn phải cảm ơn đã chia sẻ cùng anh làm anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
Cô dụi mắt nói: “Anh có thể bớt buồn chút nào thì tốt rồi.”
Anh kéo tay cô: “Vậy bây giờ em có muốn tham gia cuộc phẫu thuật của Từ Ngọc Hoa không? Nếu muốn thì ngày mai có thể đến nếu muộn quá thì sẽ không thể thay đổi người được nữa.”
Cô nghe anh nói xong liền xin lỗi anh: “Em xin lỗi, cuộc phẫu thuật này em thật sự chưa chuẩn bị tốt tâm lý, em…”
Cô không biết nói gì mới không cảm thấy áy náy.
Anh cười: “Anh chỉ nói để em xem thôi, không cần phải miễn cưỡng, hôm nay chắc em cũng mệt rồi, anh về trước đây không làm phiền em nữa, trực ban không có việc gì thì em nghỉ ngơi đi, nhớ chú ý sức khỏe.”
Cô gật đầu: “Anh cũng nghỉ sớm đi.”
Anh đứng dậy hôn vào trán cô: “ Ngủ ngon, cảm ơn em đã nghe anh tâm sự.”
Cô nhìn anh rời đi, sau đó nghĩ lại những lời anh nói lúc nãy, đúng là cảm thấy đau lòng và thương thay cho anh, đã dùng 63 ngày đêm để cứu 1 người, không cần phải nói cái người này vì bản thân mà làm bị thương bạn tốt của mình, đối với một bệnh nhân bình thường cũng đã vượt quá giới hạn của một người bác sĩ rồi, người bình thường cũng đã sụp đổ rồi.
Cho dù bệnh nhân không sống được, nhưng người chịu dày vò là người sống, rất khó tưởng tượng anh làm thế nào mà có thể vượt qua những ngày như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại làm cô cảm thấy đau đầu, may mà hôm nay không có việc gì gấp cô có thể thoải mái ngủ một giấc.
Ngày thứ 2 sáng sớm cô vệ sinh cá nhân xong rồi đi kiểm tra một vòng phòng các bệnh nhân rồi chuẩn bị đi nhà ăn gọi cơm.
Cô khóa cửa phòng làm việc xong thì thấy Trình Sở Tịnh cười đi từ hành lang đến.
“Chào buổi sáng, Thu Hàm chị sợ em ra ngoài nên đặc biệt dậy sớm để đến đấy.”
Cô cũng cười: “Chào buổi sáng, tìm em có việc gì sao?”
“Chị biết tối hôm qua Nguyệt Quyên có đến đây, chị sợ em trong lòng có chút thắc mắc nên đặc biệt đến đây để nói rõ cho em biết.”
“Há, nếu chỉ vì chuyện này thì không cần giải thích đâu, em có thể hiểu mà.”
Trình Sở Tịnh nắm cánh tay cô: “Em đi ăn cơm sao, đúng lúc chị cũng chưa ăn, cùng đi đi, chị mời.”
Cô không từ chối được, chỉ có thể cùng cô ấy đi ăn nhanh, bởi vì cô không thể rời khoa quá lâu, cô ấy cũng biết điều này nên lúc ăn cơm cô ấy trực tiếp đi vào vấn đề.
“Thu Hàm, chị biết chuyện tình cảm của em và Sở Tiêu chị không có quyền can dự nhưng có một số chuyện em đã hiểu nhầm em ấy rất nhiều, chị nhất định giải thích rõ cho em biết, mặc dù em ấy không muốn nhắc đến những chuyện quá khứ nhưng chị cũng phải nói.”
Cô nghe Sở Tịnh nói liền biết ngay là chị ấy muốn nói với cô chuyện của Nhiếp Bằng, cô nhanh chóng nói: “Nếu là về việc vị hôn phu của bác sĩ Trần thì em đã biết rồi, hôm qua Sở Tiêu đã kể cho em nghe hết rồi, lúc trước là em đã nghĩ sai rất nhiều chuyện.”
“Cái thằng này đối với em thật đúng là có chút khác biệt, nếu chuyện này em ấy đã chủ động nói với em rồi, vậy cuộc phẫu thuật em đã đồng ý với cậu ấy tham gia ?” Trình Sở Tịnh vui mừng nhìn cô.
Cô lắc đầu: “Em không có ý định này, hơn nữa em đã chuẩn bị chuyển khoa rồi không cần thiết tham dự cuộc phẫu thuật quan trọng này, để cơ hội này cho người khác đi ạ.”
Trình Sở Tịnh nghe cô nói xong rất sốt ruột: “Em biết Sở Tiêu trải qua những khó khăn như vậy mà để em ấy một mình đối diện với cuộc phẫu thuật này sao?”
Cái này càng làm cô cảm thấy kì lạ: “Việc của bác sĩ Trần với cuộc phẫu thuật lần này không liên quan với nhau chứ?”
Trình Sở Tịnh cắn môi suy nghĩ rồi hỏi cô: “ Chuyện của Nhiếp Bằng rốt cuộc Sở Tiêu đã nói gì với em?”
Cô đem tất cả những lời của Sở Tiêu kể lại cho Trình Sở Tịnh nghe.
Trình Sở Tịnh nghe xong không có động tĩnh gì, khoảng một hai phút sau mới đặt ly cà phê trong tay xuống, nhăn mày nói với cô: “Thu Hàm, Sở Tiêu không nói sự thật với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook