Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169: Nắng hạn gặp mưa rào
Còn về phía Trần ma ma, trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng cơ thể, ban đầu kinh mạch trong cơ thể bà vốn bị tắc nghẽn, nhưng giờ đây đã dần dần được đả thông, dung nhan già nua khi trước giờ cũng trở nên trẻ trung hơn rất nhiều. Lần chữa trị này kết hợp giữa ngâm tắm và châm cứu chính là để bà có thể hồi phục khả năng tu luyện, từ dẫn khí rèn luyện thân thể nâng cấp dần cho đến lúc tiến đến Luyện Khí kỳ, còn về việc hồi phục trở lại thời kỳ đỉnh phong như trước kia, thì cần thêm một khoảng thời gian dài nữa mới được. Dù sao thì Trần ma ma đã bị kẻ khác phế bỏ tu vi quá lâu rồi còn gì!
Xử lý xong hết những nguyên liệu thuốc mà Trần ma ma và bọn Hề Giáp cần dùng, Hột Khê quay về phòng rồi tiến vào trong không gian.
Cây thần khô héo mà Hề Giáp và Nam Cung Dục thu thập được quả thực là quá nhiều, cơ bản là trong khoảng thời gian ngắn thì không sao sử dụng hết được, thế nên Hột Khê mới đem phần lớn thảo dược còn sót lại cất vào trong không gian này, chuẩn bị một lát nữa sẽ phân loại chúng rồi từ từ xử lý dần.
Nhưng mà, khi cô mới vừa bước vào không gian thì đã bị cảnh tượng bên trong dọa cho hết hồn.
Cô nhìn thấy Đản Đản chân ngắn tay ngắn người tròn quay của cô đang ngồi xổm trong linh điền Cổ Vận, cần mẫn miệt mài đào bới trồng những cây cỏ đã bị khô héo.
Hột Khê định chọc ghẹo nhóc Đản Đản thật không hiểu lẽ thường, cây thần đã chết khô rồi thì làm sao mà có thể sống lại được nữa chứ. Rốt cuộc thì thứ đã gọi là héo khô rồi thì ngay cả hạt giống mà cây thần sinh ra cũng đều khô héo cả thôi… thế nhưng ý cười châm chọc trong đầu cô vẫn chưa kịp bộc lộ ra ngoài, thì cô bỗng kinh ngạc phát hiện ra những cái cây khô cằn được Đản Đản trồng xuống đất đang nhanh chóng hồi phục lại sắc xanh vốn có của nó, với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận biết được; hơn nữa những cành lá còn không ngừng đung đưa, dáng vẻ tràn trề nhựa sống.
Hột Khê dụi dụi mắt, hoài nghi không biết bản thân mình có bị quáng gà hay không nữa, nhưng khi cô vừa mới quay đầu qua nhìn một cái, không ngờ còn phát hiện rằng ở sau Đản Đản đã trồng được tổng cộng rất nhiều cây thần, hơn nữa cây nào cây nấy đều xanh tươi mơn mởn, sức sống căng tràn.
Chuyện này là thế nào? Chẳng nhẽ linh điền Cổ Vận này vẫn có thể hồi sinh lại cây héo khô được ư? Chuyện này… chuyện này có quá nghịch thiên rồi phải không nhỉ?
Đản Đản ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hột Khê, đôi chân bé nhỏ thoăn thoắt phấn khởi chạy đến bên cạnh Hột Khê, sau đó ôm lấy chân cô làm nũng, “Mẹ ơi, con ở đây chán quá đi thôi, mẹ không vào đây chơi với con gì cả. Đúng rồi, mẹ vào đây mang đồ ăn ngon đến cho con ăn đúng không ạ?”
Hột Khê lấy ra một cái chân hươu nướng đưa cho Đản Đản, thấy nhóc con ngoạm một phát là hết sạch, mới ôm nhóc lên, chỉ vào linh điền đã được bao phủ nhiều hơn bởi sắc xanh mướt mắt và hỏi: “Đều do con trồng hết đó hả?”
“Đúng ạ, chẳng phải mẹ nhờ con sắp xếp chúng lại hay sao?” Đản Đản cắn bàn tay nhỏ, cười ngốc nghếch reo lên: “Mẹ ơi, Đản Đản ngoan không, siêu không nào?”
“Đản Đản con đúng là siêu đỉnh luôn đó!” Hột Khê bình tĩnh cách mấy cũng không thể kiềm chế được nỗi niềm sung sướng như phát điên lên được, sau đó thơm lên khuôn mặt mịn màng, trắng nõn của Đản Đản mấy phát: “Đản Đản con tiếp tục thu xếp nhé, đợi khi tất cả hoàn thành rồi, mẹ sẽ thưởng cho con một bàn thức ăn thật to đầy ắp đồ ăn ngon luôn.”
Đản Đản mới chén xong một cái chân hươu nướng mà vẫn cảm thấy thèm, nghe thấy lời cô nói liền bừng bừng phấn khởi, sải đôi chân nhỏ loạng choạng chạy đi gieo trồng.
Trong lòng Hột Khê không khỏi tò mò, cầm lên một cái cây đã khô héo, đào một cái hố rồi chôn cây xuống dưới đất.
Thế nhưng cảnh tượng cây thần hồi sinh như trong dự đoán của cô đã không hề xuất hiện, cây chết thì vẫn hoàn cây chết, hoàn toàn không hề xảy ra hiện tượng biến thành cây xanh tốt.
Hột Khê kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn Đản Đản: “Đản Đản, chuyện này là sao vậy?”
Sao cây Đản Đản trồng thì sống, còn cô thì lại không? Chẳng nhẽ nguyên nhân không phải là do linh điền Cổ Vận, mà là do Đản Đản?
Đản Đản sờ sờ cái râu nhỏ trên đầu, mặt mày hoang mang mơ màng, lập tức giơ móng vuốt của mình lên, rồi chạm vào cây khô mà Hột Khê đã trồng xuống đất. Vài giây sau, ban nãy cái cây không chút phản ứng giờ đây lại bắt đầu biểu diễn một màn hồi sinh như nắng hạn gặp mưa rào ngay trước mắt Hột Khê.
Xử lý xong hết những nguyên liệu thuốc mà Trần ma ma và bọn Hề Giáp cần dùng, Hột Khê quay về phòng rồi tiến vào trong không gian.
Cây thần khô héo mà Hề Giáp và Nam Cung Dục thu thập được quả thực là quá nhiều, cơ bản là trong khoảng thời gian ngắn thì không sao sử dụng hết được, thế nên Hột Khê mới đem phần lớn thảo dược còn sót lại cất vào trong không gian này, chuẩn bị một lát nữa sẽ phân loại chúng rồi từ từ xử lý dần.
Nhưng mà, khi cô mới vừa bước vào không gian thì đã bị cảnh tượng bên trong dọa cho hết hồn.
Cô nhìn thấy Đản Đản chân ngắn tay ngắn người tròn quay của cô đang ngồi xổm trong linh điền Cổ Vận, cần mẫn miệt mài đào bới trồng những cây cỏ đã bị khô héo.
Hột Khê định chọc ghẹo nhóc Đản Đản thật không hiểu lẽ thường, cây thần đã chết khô rồi thì làm sao mà có thể sống lại được nữa chứ. Rốt cuộc thì thứ đã gọi là héo khô rồi thì ngay cả hạt giống mà cây thần sinh ra cũng đều khô héo cả thôi… thế nhưng ý cười châm chọc trong đầu cô vẫn chưa kịp bộc lộ ra ngoài, thì cô bỗng kinh ngạc phát hiện ra những cái cây khô cằn được Đản Đản trồng xuống đất đang nhanh chóng hồi phục lại sắc xanh vốn có của nó, với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận biết được; hơn nữa những cành lá còn không ngừng đung đưa, dáng vẻ tràn trề nhựa sống.
Hột Khê dụi dụi mắt, hoài nghi không biết bản thân mình có bị quáng gà hay không nữa, nhưng khi cô vừa mới quay đầu qua nhìn một cái, không ngờ còn phát hiện rằng ở sau Đản Đản đã trồng được tổng cộng rất nhiều cây thần, hơn nữa cây nào cây nấy đều xanh tươi mơn mởn, sức sống căng tràn.
Chuyện này là thế nào? Chẳng nhẽ linh điền Cổ Vận này vẫn có thể hồi sinh lại cây héo khô được ư? Chuyện này… chuyện này có quá nghịch thiên rồi phải không nhỉ?
Đản Đản ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hột Khê, đôi chân bé nhỏ thoăn thoắt phấn khởi chạy đến bên cạnh Hột Khê, sau đó ôm lấy chân cô làm nũng, “Mẹ ơi, con ở đây chán quá đi thôi, mẹ không vào đây chơi với con gì cả. Đúng rồi, mẹ vào đây mang đồ ăn ngon đến cho con ăn đúng không ạ?”
Hột Khê lấy ra một cái chân hươu nướng đưa cho Đản Đản, thấy nhóc con ngoạm một phát là hết sạch, mới ôm nhóc lên, chỉ vào linh điền đã được bao phủ nhiều hơn bởi sắc xanh mướt mắt và hỏi: “Đều do con trồng hết đó hả?”
“Đúng ạ, chẳng phải mẹ nhờ con sắp xếp chúng lại hay sao?” Đản Đản cắn bàn tay nhỏ, cười ngốc nghếch reo lên: “Mẹ ơi, Đản Đản ngoan không, siêu không nào?”
“Đản Đản con đúng là siêu đỉnh luôn đó!” Hột Khê bình tĩnh cách mấy cũng không thể kiềm chế được nỗi niềm sung sướng như phát điên lên được, sau đó thơm lên khuôn mặt mịn màng, trắng nõn của Đản Đản mấy phát: “Đản Đản con tiếp tục thu xếp nhé, đợi khi tất cả hoàn thành rồi, mẹ sẽ thưởng cho con một bàn thức ăn thật to đầy ắp đồ ăn ngon luôn.”
Đản Đản mới chén xong một cái chân hươu nướng mà vẫn cảm thấy thèm, nghe thấy lời cô nói liền bừng bừng phấn khởi, sải đôi chân nhỏ loạng choạng chạy đi gieo trồng.
Trong lòng Hột Khê không khỏi tò mò, cầm lên một cái cây đã khô héo, đào một cái hố rồi chôn cây xuống dưới đất.
Thế nhưng cảnh tượng cây thần hồi sinh như trong dự đoán của cô đã không hề xuất hiện, cây chết thì vẫn hoàn cây chết, hoàn toàn không hề xảy ra hiện tượng biến thành cây xanh tốt.
Hột Khê kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn Đản Đản: “Đản Đản, chuyện này là sao vậy?”
Sao cây Đản Đản trồng thì sống, còn cô thì lại không? Chẳng nhẽ nguyên nhân không phải là do linh điền Cổ Vận, mà là do Đản Đản?
Đản Đản sờ sờ cái râu nhỏ trên đầu, mặt mày hoang mang mơ màng, lập tức giơ móng vuốt của mình lên, rồi chạm vào cây khô mà Hột Khê đã trồng xuống đất. Vài giây sau, ban nãy cái cây không chút phản ứng giờ đây lại bắt đầu biểu diễn một màn hồi sinh như nắng hạn gặp mưa rào ngay trước mắt Hột Khê.
Bình luận facebook