Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171: Tam hoàng tử điện hạ
Rất nhiều người ngắm nhìn đến xao xuyến, thần hồn điên đảo, nhất thời quên bẫng mọi thứ, đâm vào tường mà vẫn mải nghĩ suy: Sao thế gian này lại có một người đàn ông xinh đẹp như vậy? Nếu như có được chàng, dù cho có trở thành “đồng bóng” thì ta cũng cam tâm tình nguyện.
Hột Khê vừa mới đặt chân đến cổng lớn của Vương Phủ thì đã phát hiện có rất nhiều người đang vây xung quanh nơi này.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở hàng đầu. Người đàn ông mặc áo gấm sang trọng, dáng vẻ hiên ngang cao quý, còn người phụ nữ thì môi đỏ răng trắng, yêu kiều xinh đẹp đang tranh luận gì đó với quản gia của Vương phủ, hành động và lời lẽ khá kích động.
Mấy người họ tranh luận với nhau một hồi, thái độ người đàn ông rõ ràng đã trở nên giận dữ, đột ngột cao giọng quát mắng: “Nam quản gia này, ngươi chớ có hiểu lầm, bọn ta tới đây là phụng mệnh của phụ hoàng đến thăm Minh Vương, đồng nghĩa với thánh chỉ đến. Huống chi hôm nay ta và công chúa đều phụng chỉ đến thăm, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một nô tài thấp cổ bé họng của phủ Minh Vương mà thôi, vậy mà dám cả gan kháng chỉ à!”
Hột Khê nghe những lời kia, trong lòng dấy lên sự kỳ quái.
Không ngờ đôi nam nữ này lại chính là hoàng tử và công chúa của nước Kim Lăng. Có điều hoàng tử và công chúa của một nước phụng chỉ đến đây, vậy mà lại bị chặn ngoài cổng không cho vào, như vậy cũng đủ để thấy địa vị của Nam Cung Dục ở chốn Kim Lăng này ngông cuồng và cường thế biết bao nhiêu.
Hột Khê tặc lưỡi lắc đầu, nhìn vị đại thúc đang cản đường đôi nam nữ trước cổng kia. Đại thúc này là Nam quản gia, nhìn bề ngoài có vẻ xấp xỉ cỡ bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo nho nhã hiền hòa, thực tế thì lại chính một cao thủ Kim Đan kỳ. Hột Khê có nghe Thanh Long kể lại, trừ mấy người bọn họ ra thì vị quản gia này chính là người thân cận mà chủ nhân tín nhiệm nhất, toàn bộ việc nhỏ việc lớn gì trong phủ đều do một tay ông ấy xử lý.
Nam quản gia bị chất vấn, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ôn hoà nhã nhặn, nhẹ nhàng cười đáp: “Tam hoàng tử điện hạ quá lời rồi, nô tài làm sao dám kháng chỉ được chứ ạ? Chỉ là sức khỏe vương gia thật sự không được tốt, bây giờ không thích hợp để tiếp khách, vậy nên cúi xin hai vị lượng thứ.”
Tam hoàng tử thấy Nam quản gia không nể mặt hắn, tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng bừng, thế nhưng lại nghĩ đến Vương Minh đầy quyền lực và sức mạnh, hắn vẫn phải cố đè nén cơn phẫn nộ trong lòng mình, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Nam quản gia: “Ngươi có biết thân phận của bọn ta là gì không hả? Bọn ta đã tới tận cửa cầu kiến như thế này mà ngươi dám chặn đường bọn ta ở ngoài cổng như vậy sao?”
Vị Tam hoàng tử Thượng Quan Duệ này là huynh đệ ruột thịt của đương kim thái tử, do chính hoàng hậu hạ sinh, là đích hoàng tử thứ hai của nước Kim Lăng, dễ thấy hắn ta có thân phận cực kì cao quý.
Ở thành Yên Kinh này, có ai nhìn thấy Thượng Quan Duệ mà không kính cẩn lễ phép, xu nịnh lấy lòng, cung phụng hắn như một hoàng tử tôn quý nhất kia chứ, vậy mà chỉ riêng phủ Minh Vương này… không ngờ cứ hết lần này đến lần khác chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, đến mức phải cả lấy ý chỉ của hoàng thượng ra để nói lý lẽ, ấy thế mà bọn chúng vẫn chẳng chịu cho hắn bước qua cổng. Hừ! Đợi đến khi hoàng huynh hắn đăng cơ hoàng đế rồi, việc đầu tiên chính là xoá sổ cái phủ Minh Vương này.
Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lên sát khí âm u chết chóc, nhưng Nam quản gia vẫn nở một nụ cười công tư phân minh như trước, không những thế còn bao hàm cả ý nghĩa xem thường: “Đúng thế, chủ nhân có lệnh, không được sự cho phép của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy. Xin Tam hoàng tử và công chúa hãy lượng thứ.”
Điều ông ấy vẫn chưa nói ra chính là, đừng nói là hoàng tử công chúa, cho dù là thái tử và lão hoàng đế đến đây thì cũng không được bước vào. Chỉ cần là người mà chủ nhân không muốn gặp hay chuyện gì không muốn làm, ông trời cũng phải đứng ở một bên mà hóng mát thôi.
Hai tay Tam hoàng tử buông thõng ở hai bên người bỗng siết chặt thành nắm đấm, phát ra âm thanh rắc rắc.
Hắn vẫn cứ luôn tự kiềm chế nhẫn nại, thế nhưng cô gái bên cạnh đã điên tiết hét toáng lên: “Tên nô tài chó má nhà ngươi, ta bảo ngươi đi thông báo rằng Công chúa Trân Nguyệt đã đến, ngươi nghe có rõ không hả? Dục ca ca chỉ cần nghe thấy tên ta, nhất định sẽ cho ta vào!”
Hột Khê vừa mới đặt chân đến cổng lớn của Vương Phủ thì đã phát hiện có rất nhiều người đang vây xung quanh nơi này.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở hàng đầu. Người đàn ông mặc áo gấm sang trọng, dáng vẻ hiên ngang cao quý, còn người phụ nữ thì môi đỏ răng trắng, yêu kiều xinh đẹp đang tranh luận gì đó với quản gia của Vương phủ, hành động và lời lẽ khá kích động.
Mấy người họ tranh luận với nhau một hồi, thái độ người đàn ông rõ ràng đã trở nên giận dữ, đột ngột cao giọng quát mắng: “Nam quản gia này, ngươi chớ có hiểu lầm, bọn ta tới đây là phụng mệnh của phụ hoàng đến thăm Minh Vương, đồng nghĩa với thánh chỉ đến. Huống chi hôm nay ta và công chúa đều phụng chỉ đến thăm, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một nô tài thấp cổ bé họng của phủ Minh Vương mà thôi, vậy mà dám cả gan kháng chỉ à!”
Hột Khê nghe những lời kia, trong lòng dấy lên sự kỳ quái.
Không ngờ đôi nam nữ này lại chính là hoàng tử và công chúa của nước Kim Lăng. Có điều hoàng tử và công chúa của một nước phụng chỉ đến đây, vậy mà lại bị chặn ngoài cổng không cho vào, như vậy cũng đủ để thấy địa vị của Nam Cung Dục ở chốn Kim Lăng này ngông cuồng và cường thế biết bao nhiêu.
Hột Khê tặc lưỡi lắc đầu, nhìn vị đại thúc đang cản đường đôi nam nữ trước cổng kia. Đại thúc này là Nam quản gia, nhìn bề ngoài có vẻ xấp xỉ cỡ bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo nho nhã hiền hòa, thực tế thì lại chính một cao thủ Kim Đan kỳ. Hột Khê có nghe Thanh Long kể lại, trừ mấy người bọn họ ra thì vị quản gia này chính là người thân cận mà chủ nhân tín nhiệm nhất, toàn bộ việc nhỏ việc lớn gì trong phủ đều do một tay ông ấy xử lý.
Nam quản gia bị chất vấn, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ôn hoà nhã nhặn, nhẹ nhàng cười đáp: “Tam hoàng tử điện hạ quá lời rồi, nô tài làm sao dám kháng chỉ được chứ ạ? Chỉ là sức khỏe vương gia thật sự không được tốt, bây giờ không thích hợp để tiếp khách, vậy nên cúi xin hai vị lượng thứ.”
Tam hoàng tử thấy Nam quản gia không nể mặt hắn, tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng bừng, thế nhưng lại nghĩ đến Vương Minh đầy quyền lực và sức mạnh, hắn vẫn phải cố đè nén cơn phẫn nộ trong lòng mình, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Nam quản gia: “Ngươi có biết thân phận của bọn ta là gì không hả? Bọn ta đã tới tận cửa cầu kiến như thế này mà ngươi dám chặn đường bọn ta ở ngoài cổng như vậy sao?”
Vị Tam hoàng tử Thượng Quan Duệ này là huynh đệ ruột thịt của đương kim thái tử, do chính hoàng hậu hạ sinh, là đích hoàng tử thứ hai của nước Kim Lăng, dễ thấy hắn ta có thân phận cực kì cao quý.
Ở thành Yên Kinh này, có ai nhìn thấy Thượng Quan Duệ mà không kính cẩn lễ phép, xu nịnh lấy lòng, cung phụng hắn như một hoàng tử tôn quý nhất kia chứ, vậy mà chỉ riêng phủ Minh Vương này… không ngờ cứ hết lần này đến lần khác chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, đến mức phải cả lấy ý chỉ của hoàng thượng ra để nói lý lẽ, ấy thế mà bọn chúng vẫn chẳng chịu cho hắn bước qua cổng. Hừ! Đợi đến khi hoàng huynh hắn đăng cơ hoàng đế rồi, việc đầu tiên chính là xoá sổ cái phủ Minh Vương này.
Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lên sát khí âm u chết chóc, nhưng Nam quản gia vẫn nở một nụ cười công tư phân minh như trước, không những thế còn bao hàm cả ý nghĩa xem thường: “Đúng thế, chủ nhân có lệnh, không được sự cho phép của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy. Xin Tam hoàng tử và công chúa hãy lượng thứ.”
Điều ông ấy vẫn chưa nói ra chính là, đừng nói là hoàng tử công chúa, cho dù là thái tử và lão hoàng đế đến đây thì cũng không được bước vào. Chỉ cần là người mà chủ nhân không muốn gặp hay chuyện gì không muốn làm, ông trời cũng phải đứng ở một bên mà hóng mát thôi.
Hai tay Tam hoàng tử buông thõng ở hai bên người bỗng siết chặt thành nắm đấm, phát ra âm thanh rắc rắc.
Hắn vẫn cứ luôn tự kiềm chế nhẫn nại, thế nhưng cô gái bên cạnh đã điên tiết hét toáng lên: “Tên nô tài chó má nhà ngươi, ta bảo ngươi đi thông báo rằng Công chúa Trân Nguyệt đã đến, ngươi nghe có rõ không hả? Dục ca ca chỉ cần nghe thấy tên ta, nhất định sẽ cho ta vào!”