Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Thứ lỗi mắt ta kém quá
Cũng tại tên khốn này mà ngay cả IQ bình thường của cô cũng tụt xuống luôn.
Quả nhiên, Nam Cung Dục nghe xong thì cười phá lên, cúi xuống hôn lên dái tai óng ánh ửng đỏ của cô: “Ừm, Khê Nhi nói đúng, ta là của nàng, chỉ cần Khê Nhi nguyện ý thì ta sẽ là của nàng!”
Hột Khê đang định trả đũa thì đột nhiên nghe giọng thấp thỏm không yên của Thanh Long ngoài cửa: “Chủ nhân, Băng Liên tiên tử đến thăm.”
Thanh Long biết rằng hiện tại chủ nhân đang ở cùng tiểu thư Nạp Lan, bất cứ ai dám quấy rầy hãy chuẩn bị tinh thần bị lột da đi. Thế nhưng, người đến là Băng Liên tiên tử lại buộc hắn không thể không thông báo.
Nam Cung Dục nhìn Hột Khê, trầm tư một hồi mới nói: “Hiện ta không rảnh, mời cô ấy nghỉ ngơi đợi một lát.”
Thanh Long nhìn vào qua khe cửa, quả nhiên không rảnh gì đó chính là đang tắm uyên ương cùng tiểu thư Nạp Lan phải không? Thanh Long thầm cười cợt nhưng ngoài mặt lại cung kính vâng lời.
Song, khi hắn đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hột Khê vang lên từ trong phòng: “Không cần đợi đâu, hiện tại hắn rảnh rồi.”
Hột Khê nói xong thì đẩy Nam Cung Dục ra, tiện thể giận dỗi trừng mắt lừ Nam Cung Dục, ngay sau đó quay người rời khỏi thùng thuốc.
Cô nhanh chóng dùng linh lực hong khô quần áo trên người. Mặc dù quần áo vẫn còn vương mùi thuốc rõ ràng, hơn nữa vừa khô cong vừa ngả màu vàng ố, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác. May thay, hiện tại cô đang mặc đồ nam, cho dù có chút lôi thôi nhưng đi ngoài đường lớn cũng sẽ không gây chú ý lắm.
Hột Khê chỉn chu quần áo xong thì mở cửa nhanh nhẹn trốn khỏi căn phòng, không chào lấy một tiếng.
Phía sau rộ lên tiếng cười sảng khoái của Nam Cung Dục, Hột Khê nghe mà giận đến nỗi ngứa hết cả răng!
Thanh Long trông thấy cảnh này cũng không còn kinh ngạc như trước đây nữa. Từ sau khi chủ nhân qua lại với với tiểu thư Nạp Lan, chủ nhân có hành động kỳ lạ thế nào, có những biểu cảm hiếm thấy ra sao thì hắn cũng không còn lạ nữa.
Dọc đường, Hột Khê vừa phủi bộ quần áo nhăn nhúm của bản thân, vừa tăng tốc băng qua hành lang trong khu vườn đi ra ngoài.
Lúc đang đi qua vườn hoa thì có một đám người bước tới từ phía đối diện. Hột Khê không định nán lại phủ Minh Vương thêm nữa, vả lại cô hiển nhiên không quen biết đám người này nên đang định đi lướt qua. Nhưng vừa định rẽ vào một lối đi nhỏ thì lại nghe thấy tiếng mắng yêu kiều: “Đứng lại!”
Hột Khê dừng bước, xoay người lại thì nhìn thấy một cô gái áo tím vóc dáng mảnh khảnh, thanh tú xinh đẹp bước ra từ trong đám người, chống nạnh chỉ vào cô, giận dữ hỏi: “Ngươi là người hầu ở phủ Minh Vương kiểu gì vậy? Trông thấy tiểu thư nhà ta mà lại không hành lễ à?”
Hột Khê nheo mắt lạnh lùng đáp: “Ai bảo ta là người hầu trong phủ Minh Vương?”
Hột Khê nói thế khiến ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, đến khi nhìn rõ dung mạo của cô thì không nhịn được đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc.
Người thiếu niên này vận một bộ quần áo cũ nhăn nhúm, cả người chẳng có tí dao động linh lực nào, song tướng mạo thanh thuần và tuấn tú vô cùng, đặc biệt đôi mắt trong veo lạnh lẽo kia tựa như viên pha lê óng ánh long lanh, khiến người người ngước nhìn.
Cô gái áo tím do nhìn thấy dung mạo xuất sắc của Hột Khê mà đột nhiên quên cả lời định nói, nhưng ngay sau đó phát hiện tu vi của Hột Khê chỉ vỏn vẹn ở Luyện Khí kỳ, ánh mắt cô ta bất giác hiện lên vẻ khinh thường: “Chẳng qua chỉ là một nhãi ranh Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi, cho dù không phải người của phủ Minh Vương nhưng đã có thể ra vào nơi này thì hẳn phải biết đến địa vị vô cùng đặc biệt của tiểu thư nhà ta trong phủ Minh Vương. Bắt ngươi hành lễ với tiểu thư là đã nể mặt ngươi rồi…”
Hột Khê quả thật bị những lời ngu xuẩn và càn quấy của cô gái áo tím này chọc cười, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô ta: “Tiểu thư của các ngươi là ai, thứ lỗi mắt ta kém quá, không nhìn ra chỗ này có nhân vật quan trọng đáng để ta hành lễ!”
Quả nhiên, Nam Cung Dục nghe xong thì cười phá lên, cúi xuống hôn lên dái tai óng ánh ửng đỏ của cô: “Ừm, Khê Nhi nói đúng, ta là của nàng, chỉ cần Khê Nhi nguyện ý thì ta sẽ là của nàng!”
Hột Khê đang định trả đũa thì đột nhiên nghe giọng thấp thỏm không yên của Thanh Long ngoài cửa: “Chủ nhân, Băng Liên tiên tử đến thăm.”
Thanh Long biết rằng hiện tại chủ nhân đang ở cùng tiểu thư Nạp Lan, bất cứ ai dám quấy rầy hãy chuẩn bị tinh thần bị lột da đi. Thế nhưng, người đến là Băng Liên tiên tử lại buộc hắn không thể không thông báo.
Nam Cung Dục nhìn Hột Khê, trầm tư một hồi mới nói: “Hiện ta không rảnh, mời cô ấy nghỉ ngơi đợi một lát.”
Thanh Long nhìn vào qua khe cửa, quả nhiên không rảnh gì đó chính là đang tắm uyên ương cùng tiểu thư Nạp Lan phải không? Thanh Long thầm cười cợt nhưng ngoài mặt lại cung kính vâng lời.
Song, khi hắn đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hột Khê vang lên từ trong phòng: “Không cần đợi đâu, hiện tại hắn rảnh rồi.”
Hột Khê nói xong thì đẩy Nam Cung Dục ra, tiện thể giận dỗi trừng mắt lừ Nam Cung Dục, ngay sau đó quay người rời khỏi thùng thuốc.
Cô nhanh chóng dùng linh lực hong khô quần áo trên người. Mặc dù quần áo vẫn còn vương mùi thuốc rõ ràng, hơn nữa vừa khô cong vừa ngả màu vàng ố, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác. May thay, hiện tại cô đang mặc đồ nam, cho dù có chút lôi thôi nhưng đi ngoài đường lớn cũng sẽ không gây chú ý lắm.
Hột Khê chỉn chu quần áo xong thì mở cửa nhanh nhẹn trốn khỏi căn phòng, không chào lấy một tiếng.
Phía sau rộ lên tiếng cười sảng khoái của Nam Cung Dục, Hột Khê nghe mà giận đến nỗi ngứa hết cả răng!
Thanh Long trông thấy cảnh này cũng không còn kinh ngạc như trước đây nữa. Từ sau khi chủ nhân qua lại với với tiểu thư Nạp Lan, chủ nhân có hành động kỳ lạ thế nào, có những biểu cảm hiếm thấy ra sao thì hắn cũng không còn lạ nữa.
Dọc đường, Hột Khê vừa phủi bộ quần áo nhăn nhúm của bản thân, vừa tăng tốc băng qua hành lang trong khu vườn đi ra ngoài.
Lúc đang đi qua vườn hoa thì có một đám người bước tới từ phía đối diện. Hột Khê không định nán lại phủ Minh Vương thêm nữa, vả lại cô hiển nhiên không quen biết đám người này nên đang định đi lướt qua. Nhưng vừa định rẽ vào một lối đi nhỏ thì lại nghe thấy tiếng mắng yêu kiều: “Đứng lại!”
Hột Khê dừng bước, xoay người lại thì nhìn thấy một cô gái áo tím vóc dáng mảnh khảnh, thanh tú xinh đẹp bước ra từ trong đám người, chống nạnh chỉ vào cô, giận dữ hỏi: “Ngươi là người hầu ở phủ Minh Vương kiểu gì vậy? Trông thấy tiểu thư nhà ta mà lại không hành lễ à?”
Hột Khê nheo mắt lạnh lùng đáp: “Ai bảo ta là người hầu trong phủ Minh Vương?”
Hột Khê nói thế khiến ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, đến khi nhìn rõ dung mạo của cô thì không nhịn được đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc.
Người thiếu niên này vận một bộ quần áo cũ nhăn nhúm, cả người chẳng có tí dao động linh lực nào, song tướng mạo thanh thuần và tuấn tú vô cùng, đặc biệt đôi mắt trong veo lạnh lẽo kia tựa như viên pha lê óng ánh long lanh, khiến người người ngước nhìn.
Cô gái áo tím do nhìn thấy dung mạo xuất sắc của Hột Khê mà đột nhiên quên cả lời định nói, nhưng ngay sau đó phát hiện tu vi của Hột Khê chỉ vỏn vẹn ở Luyện Khí kỳ, ánh mắt cô ta bất giác hiện lên vẻ khinh thường: “Chẳng qua chỉ là một nhãi ranh Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi, cho dù không phải người của phủ Minh Vương nhưng đã có thể ra vào nơi này thì hẳn phải biết đến địa vị vô cùng đặc biệt của tiểu thư nhà ta trong phủ Minh Vương. Bắt ngươi hành lễ với tiểu thư là đã nể mặt ngươi rồi…”
Hột Khê quả thật bị những lời ngu xuẩn và càn quấy của cô gái áo tím này chọc cười, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô ta: “Tiểu thư của các ngươi là ai, thứ lỗi mắt ta kém quá, không nhìn ra chỗ này có nhân vật quan trọng đáng để ta hành lễ!”