Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186: Băng liên tiên tử
Cô gái áo tím giận dữ nói: “Tiểu thư nhà ta là người nhà họ Phụng, hơn nữa cũng là thiếu tông chủ của Lưu Ly tông, danh xưng là “Băng Liên tiên tử“. Tên quê mùa này, ngay cả Lưu Ly tông là một trong tứ đại tông ở đại lục Mịch La mà ngươi còn không biết ư? Trong phủ Minh Vương này, ngay cả bọn Thanh Long, Bạch Hổ trông thấy tiểu thư cũng phải cung kính hành lễ. Tên nhãi ranh quê mùa vô danh tiểu tốt như ngươi được xuất hiện trước mặt tiểu thư đã là vinh hạnh của ngươi rồi, vậy mà ngươi còn không biết điều.”
Hột Khê hơi nheo mắt, cô ghét nhất kẻ khác dùng kiểu thái độ vênh váo hung hăng này nói chuyện với cô: “Các ngươi thích được người khác dập đầu cúi lạy hay dập đầu cúi lạy người khác là chuyện của các ngươi, đừng đụng tới ta!”
Cô gái áo tím không ngờ mình đã nói đến nước này rồi nhưng tên thiếu niên kia chẳng những không lộ ra vẻ hoảng sợ cùng cực mà thái độ càng vênh váo hơn. Cô ta không nhịn được tức giận, gân cổ lên mắng: “Ngươi có biết tiểu thư của ta chẳng những tài sắc vẹn toàn, hơn nữa sẽ là Vương phi tương lai của phủ Minh Vương không. Ngươi dám vô lễ với tiểu thư của ta ở phủ Minh Vương thì chắc là không sợ Minh Vương điện hạ chặt ngươi thành từng khúc rồi!”
Vương phi tương lai của phủ Minh Vương á?
Mắt Hột Khê vụt qua một tia lạnh lẽo thấu xương, trong lòng như bị xáo trộn, nỗi phẫn nộ và hậm hực đan xen tuôn trào khiến cô muốn giết người.
Nhưng bên ngoài, cô chỉ nở một nụ cười thờ ơ: “Hóa ra là Vương phi tương lai của Minh Vương… Có điều, cho dù là Minh Vương phi thì liên quan gì đến ta, ta đâu phải là người của phủ Minh Vương!” Nói xong, cô quay người định bỏ đi.
Cô gái áo tím tức đến nỗi mặt mày đỏ gay, cả người run rẩy. Cô ta rít gào rồi rút ra trường kiếm, khí thế của Ngưng Mạch kỳ tỏa ra khắp người, trong nháy mắt định đâm thẳng về phía Hột Khê.
Tròng mắt Hột Khê thít lại, nhìn trường kiếm mang cơn âm u lạnh lẽo đang bay thẳng về phía mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy lạnh lùng.
“Tử Yên, không được vô lễ.” Trong khoảnh khắc trường kiếm sắp đến trước mặt Hột Khê, một giọng nói trong trẻo vang lên mang sự trách móc nhẹ nhàng và uy nghiêm của kẻ bề trên.
Ngay tức khắc, trường kiếm đang đâm về phía Hột Khê tựa như con diều đứt dây, dừng giữa không trung, sau đó bay vút về trước mặt cô gái áo tím một lần nữa.
Tử Yên cầm trường kiếm, giậm chân nói: “Tiểu thư, tên nhãi ranh này coi thường người đến vậy, sao lại không dạy cho hắn một bài học?”
Ánh mắt của Tử Yên đang trông về đám đông chen chúc, mà lúc này đám đông tách ra, một cô gái mặc váy lụa trắng dài thong thả bước ra từ đám đông.
Hột Khê vừa nhìn thấy thiếu nữ, đôi mắt như phát sáng.
Gương mặt của cô ta xinh đẹp, thanh khiết không vướng bụi trần, vóc dáng mảnh mai yểu điệu, nhưng càng thu hút hơn là khí chất thoát tục không thuộc về trần gian của cô ta. Đặc biệt trên người cô ta còn tỏa ra sự cao quý và thanh nhã của người bề trên, khiến cô ta càng tựa như một đóa hoa cao quý, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào.
Lúc Hột Khê đang quan sát thiếu nữ váy trắng thì đối phương cũng đang quan sát cô. Trông thấy khuôn mặt đẹp đẽ, tuấn tú tuyệt mỹ của Hột Khê, ánh mắt thiếu nữ áo trắng thoáng u ám.
Có điều, cô ta chỉ liếc nhìn Hột Khê rồi lại chẳng thèm để ý đến cô nữa, tựa như cô chỉ là một tên nhà quê xấu xí, không đáng để tâm. Kiểu thái độ cao ngạo này khiến Hột Khê rất khó chịu.
“Tiểu thư… tiểu thư để nô tỳ dạy cho tên nhãi ranh này một bài học được không?” Tử Yên đi đến bên cạnh Băng Liên tiên tử, nửa khẩn cầu nửa dỗi hờn nói.
Trên mặt Bạch Liên tiên tử lại hiện lên một nụ cười kiêu ngạo xinh đẹp: “Tử Yên, suy cho cùng nơi này là phủ Minh Vương, cho dù muốn dạy dỗ tên nhãi ranh vô lễ này cũng nên để người của phủ Minh Vương ra tay… có đúng không, Dục ca ca?”
Hột Khê hơi nheo mắt, cô ghét nhất kẻ khác dùng kiểu thái độ vênh váo hung hăng này nói chuyện với cô: “Các ngươi thích được người khác dập đầu cúi lạy hay dập đầu cúi lạy người khác là chuyện của các ngươi, đừng đụng tới ta!”
Cô gái áo tím không ngờ mình đã nói đến nước này rồi nhưng tên thiếu niên kia chẳng những không lộ ra vẻ hoảng sợ cùng cực mà thái độ càng vênh váo hơn. Cô ta không nhịn được tức giận, gân cổ lên mắng: “Ngươi có biết tiểu thư của ta chẳng những tài sắc vẹn toàn, hơn nữa sẽ là Vương phi tương lai của phủ Minh Vương không. Ngươi dám vô lễ với tiểu thư của ta ở phủ Minh Vương thì chắc là không sợ Minh Vương điện hạ chặt ngươi thành từng khúc rồi!”
Vương phi tương lai của phủ Minh Vương á?
Mắt Hột Khê vụt qua một tia lạnh lẽo thấu xương, trong lòng như bị xáo trộn, nỗi phẫn nộ và hậm hực đan xen tuôn trào khiến cô muốn giết người.
Nhưng bên ngoài, cô chỉ nở một nụ cười thờ ơ: “Hóa ra là Vương phi tương lai của Minh Vương… Có điều, cho dù là Minh Vương phi thì liên quan gì đến ta, ta đâu phải là người của phủ Minh Vương!” Nói xong, cô quay người định bỏ đi.
Cô gái áo tím tức đến nỗi mặt mày đỏ gay, cả người run rẩy. Cô ta rít gào rồi rút ra trường kiếm, khí thế của Ngưng Mạch kỳ tỏa ra khắp người, trong nháy mắt định đâm thẳng về phía Hột Khê.
Tròng mắt Hột Khê thít lại, nhìn trường kiếm mang cơn âm u lạnh lẽo đang bay thẳng về phía mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy lạnh lùng.
“Tử Yên, không được vô lễ.” Trong khoảnh khắc trường kiếm sắp đến trước mặt Hột Khê, một giọng nói trong trẻo vang lên mang sự trách móc nhẹ nhàng và uy nghiêm của kẻ bề trên.
Ngay tức khắc, trường kiếm đang đâm về phía Hột Khê tựa như con diều đứt dây, dừng giữa không trung, sau đó bay vút về trước mặt cô gái áo tím một lần nữa.
Tử Yên cầm trường kiếm, giậm chân nói: “Tiểu thư, tên nhãi ranh này coi thường người đến vậy, sao lại không dạy cho hắn một bài học?”
Ánh mắt của Tử Yên đang trông về đám đông chen chúc, mà lúc này đám đông tách ra, một cô gái mặc váy lụa trắng dài thong thả bước ra từ đám đông.
Hột Khê vừa nhìn thấy thiếu nữ, đôi mắt như phát sáng.
Gương mặt của cô ta xinh đẹp, thanh khiết không vướng bụi trần, vóc dáng mảnh mai yểu điệu, nhưng càng thu hút hơn là khí chất thoát tục không thuộc về trần gian của cô ta. Đặc biệt trên người cô ta còn tỏa ra sự cao quý và thanh nhã của người bề trên, khiến cô ta càng tựa như một đóa hoa cao quý, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào.
Lúc Hột Khê đang quan sát thiếu nữ váy trắng thì đối phương cũng đang quan sát cô. Trông thấy khuôn mặt đẹp đẽ, tuấn tú tuyệt mỹ của Hột Khê, ánh mắt thiếu nữ áo trắng thoáng u ám.
Có điều, cô ta chỉ liếc nhìn Hột Khê rồi lại chẳng thèm để ý đến cô nữa, tựa như cô chỉ là một tên nhà quê xấu xí, không đáng để tâm. Kiểu thái độ cao ngạo này khiến Hột Khê rất khó chịu.
“Tiểu thư… tiểu thư để nô tỳ dạy cho tên nhãi ranh này một bài học được không?” Tử Yên đi đến bên cạnh Băng Liên tiên tử, nửa khẩn cầu nửa dỗi hờn nói.
Trên mặt Bạch Liên tiên tử lại hiện lên một nụ cười kiêu ngạo xinh đẹp: “Tử Yên, suy cho cùng nơi này là phủ Minh Vương, cho dù muốn dạy dỗ tên nhãi ranh vô lễ này cũng nên để người của phủ Minh Vương ra tay… có đúng không, Dục ca ca?”
Bình luận facebook