Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209: Cướp thức ăn
“Phung phí của trời, phung phí của trời mà!” Lão ăn mày nhìn cái đùi thỏ biến mất, đau lòng vuốt râu, “Con nhóc này, sao lại so đo như thế chứ, dù gì ta cũng là sư phụ của ngươi, ngươi đem đồ ngon đến hiếu kính ta cũng là lẽ hiển nhiên thôi mà?”
Hột Khê khẽ cười: “Tôi đồng ý bái ông làm sư phụ khi nào? Ông bớt ăn nói lung tung đi!”
“Ơ kìa, bái ta làm sư phụ, ngươi cũng có mất miếng thịt nào đâu! Sao ngươi thà rằng đưa món ngon cho tên nhóc này chứ không cho ta, quả là ngỗ ngược bất hiếu mà!”
Lão ăn mày nói rồi đột nhiên trở tay, Đản Đản đang xoa bụng tức khắc xuất hiện trên bàn tay của lão, bị lão xách cổ nhấc lên giữa không trung.
Hột Khê tức khắc hoảng hốt, nhoáng lách thân mình, định nhào qua cướp Đản Đản về.
Thế nhưng, cho dù động tác của Hột Khê nhanh đến nhường nào, ngay cả gấu áo của lão già cô cũng chẳng thể chạm đến.
Lão già xách Đản Đản khóc bù lu bù loa, vuốt râu cười khà khà, “Cô nhóc, thiên phú của ngươi khá đấy, song muốn cướp đồ trong tay ta thì còn non và xanh lắm!”
Ánh mắt Hột Khê dần dần u tối hơn, đột nhiên cô nhắm mắt, bất ngờ vươn tay.Một khắc sau vang lên tiếng va đập, thân thể của lão già bất thình lình bị chặn đứng.
“Ơ, đoán đường của địch à! Vẫn còn có trực giác nhạy bén đến thế!” Mặc dù lão già bị chặn đứng, nhưng Đản Đản trong tay lão lại hóa trôi bồng bềnh trong không gian, hơn nữa bản thân lão thì lại nhìn Hột Khê với nét cười dâng trào, “Càng ngày lão phu càng muốn nhận ngươi làm đồ đệ.”
Hột Khê lạnh lùng nhìn Đản Đản đang ngọ nguậy đạp chân trong không gian, đoạn trầm giọng nói: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Ông lão lập tức cúi đầu, hết sức đáng thương nói, “Cô nhóc, cái đùi thỏ nướng kia còn không? Lão chịu đói mấy ngày nay, ăn còn chưa no!”
Hột Khê trông vẻ mặt lão khổ sở van nài, lại ngẩng đầu nhìn Đản Đản kêu gào trên không trung. Cô thở dài một hơi, vẫn lấy thức ăn từ trong không gian đem ra ngoài.Thôi thôi! Dù sao cũng chỉ là chút đồ ăn thôi mà, cô có rất nhiều!
Cô là người bình thường, không thèm chấp nhặt với lão già bị tâm thần này!
Lão già thấy đồ ăn, nào có còn quan tâm đến Đản Đản ra sao hay cầu bái sư gì đó nữa chứ, lão kinh ngạc hô lên một tiếng liền bổ nhào tới đống thức ăn ngon miệng.
Mà Đản Đản khó khăn lắm mới rơi khỏi không trung, tận mắt thấy thức ăn ngon của mình bị kẻ khác ngang nhiên cướp mất, thoắt cái đã quên hết sợ hãi, căm phẫn réo lên rồi cũng nhào tới cùng, “Lão già thối kia, không được cướp đồ ăn của ta? Đồ ăn của mẹ đều là của ta hết...”
Hột Khê đỡ trán. Con heo ngốc thiểu năng này, cô thật sự không muốn thừa nhận nó là linh sủng của mình một tẹo nào!
Một khoảng thời gian sau đó, lão già lẫn Đản Đản đã cùng nhau triển khai cuộc thi ai ăn nhiều hơn, vỏn vẹn trong một nén nhang ngắn ngủi, cả bàn ăn đầy ắp đồ ăn, hơn nữa còn toàn là món ăn mặn đã bị hai nhân vật kia chén sạch không còn một mẩu.
Lão già xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, mãn nguyện ca thán vài tiếng, “Đời này nếm được những món cao lương mỹ vị nhường này, lão có chết cũng chẳng nuối tiếc chi!“.
“Đồ ăn mẹ làm, ngày nào Đản Đản cũng được ăn!” Đản Đản vểnh cái mông nhỏ trêu ngươi lão già, “Sau này chỉ có một mình Đản Đản được ăn thôi, không cho lão ăn đâu!”
“Nhóc con này cũng bá đạo y hệt chủ nhân của nhóc nhỉ.” Lão già trêu chọc Đản Đản, nhưng đáy mắt lại nổi lên chút nghi hoặc.
Con heo nhỏ hồng phấn này, xem ra chính là linh sủng của cô nhóc kia, nhưng linh khí phát ra từ trên người linh sủng này lại vô cùng kỳ quặc, hình như không hề giống với những linh sủng bình thường khác. Đến cả chính ông cũng nhìn không ra.
Trên đại lục Mịch La này, tuy rằng cũng có linh sủng biết nói chuyện, nhưng mà sở hữu trí lực cao thế này thì quả thật là khá hiếm thấy.
Hột Khê khẽ cười: “Tôi đồng ý bái ông làm sư phụ khi nào? Ông bớt ăn nói lung tung đi!”
“Ơ kìa, bái ta làm sư phụ, ngươi cũng có mất miếng thịt nào đâu! Sao ngươi thà rằng đưa món ngon cho tên nhóc này chứ không cho ta, quả là ngỗ ngược bất hiếu mà!”
Lão ăn mày nói rồi đột nhiên trở tay, Đản Đản đang xoa bụng tức khắc xuất hiện trên bàn tay của lão, bị lão xách cổ nhấc lên giữa không trung.
Hột Khê tức khắc hoảng hốt, nhoáng lách thân mình, định nhào qua cướp Đản Đản về.
Thế nhưng, cho dù động tác của Hột Khê nhanh đến nhường nào, ngay cả gấu áo của lão già cô cũng chẳng thể chạm đến.
Lão già xách Đản Đản khóc bù lu bù loa, vuốt râu cười khà khà, “Cô nhóc, thiên phú của ngươi khá đấy, song muốn cướp đồ trong tay ta thì còn non và xanh lắm!”
Ánh mắt Hột Khê dần dần u tối hơn, đột nhiên cô nhắm mắt, bất ngờ vươn tay.Một khắc sau vang lên tiếng va đập, thân thể của lão già bất thình lình bị chặn đứng.
“Ơ, đoán đường của địch à! Vẫn còn có trực giác nhạy bén đến thế!” Mặc dù lão già bị chặn đứng, nhưng Đản Đản trong tay lão lại hóa trôi bồng bềnh trong không gian, hơn nữa bản thân lão thì lại nhìn Hột Khê với nét cười dâng trào, “Càng ngày lão phu càng muốn nhận ngươi làm đồ đệ.”
Hột Khê lạnh lùng nhìn Đản Đản đang ngọ nguậy đạp chân trong không gian, đoạn trầm giọng nói: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Ông lão lập tức cúi đầu, hết sức đáng thương nói, “Cô nhóc, cái đùi thỏ nướng kia còn không? Lão chịu đói mấy ngày nay, ăn còn chưa no!”
Hột Khê trông vẻ mặt lão khổ sở van nài, lại ngẩng đầu nhìn Đản Đản kêu gào trên không trung. Cô thở dài một hơi, vẫn lấy thức ăn từ trong không gian đem ra ngoài.Thôi thôi! Dù sao cũng chỉ là chút đồ ăn thôi mà, cô có rất nhiều!
Cô là người bình thường, không thèm chấp nhặt với lão già bị tâm thần này!
Lão già thấy đồ ăn, nào có còn quan tâm đến Đản Đản ra sao hay cầu bái sư gì đó nữa chứ, lão kinh ngạc hô lên một tiếng liền bổ nhào tới đống thức ăn ngon miệng.
Mà Đản Đản khó khăn lắm mới rơi khỏi không trung, tận mắt thấy thức ăn ngon của mình bị kẻ khác ngang nhiên cướp mất, thoắt cái đã quên hết sợ hãi, căm phẫn réo lên rồi cũng nhào tới cùng, “Lão già thối kia, không được cướp đồ ăn của ta? Đồ ăn của mẹ đều là của ta hết...”
Hột Khê đỡ trán. Con heo ngốc thiểu năng này, cô thật sự không muốn thừa nhận nó là linh sủng của mình một tẹo nào!
Một khoảng thời gian sau đó, lão già lẫn Đản Đản đã cùng nhau triển khai cuộc thi ai ăn nhiều hơn, vỏn vẹn trong một nén nhang ngắn ngủi, cả bàn ăn đầy ắp đồ ăn, hơn nữa còn toàn là món ăn mặn đã bị hai nhân vật kia chén sạch không còn một mẩu.
Lão già xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, mãn nguyện ca thán vài tiếng, “Đời này nếm được những món cao lương mỹ vị nhường này, lão có chết cũng chẳng nuối tiếc chi!“.
“Đồ ăn mẹ làm, ngày nào Đản Đản cũng được ăn!” Đản Đản vểnh cái mông nhỏ trêu ngươi lão già, “Sau này chỉ có một mình Đản Đản được ăn thôi, không cho lão ăn đâu!”
“Nhóc con này cũng bá đạo y hệt chủ nhân của nhóc nhỉ.” Lão già trêu chọc Đản Đản, nhưng đáy mắt lại nổi lên chút nghi hoặc.
Con heo nhỏ hồng phấn này, xem ra chính là linh sủng của cô nhóc kia, nhưng linh khí phát ra từ trên người linh sủng này lại vô cùng kỳ quặc, hình như không hề giống với những linh sủng bình thường khác. Đến cả chính ông cũng nhìn không ra.
Trên đại lục Mịch La này, tuy rằng cũng có linh sủng biết nói chuyện, nhưng mà sở hữu trí lực cao thế này thì quả thật là khá hiếm thấy.
Bình luận facebook