Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233: Linh thú bản mệnh thanh sa
Hề Nguyệt! Tất cả chuyện này đều do tên tiện nhân Hề Nguyệt gây ra!
Đợi đến khi có được truyền thừa, rời khỏi điện Tử Kim, nhất định sẽ xé xác hắn ta thành ngàn mảnh!
Tử Kim chân nhân vô cùng hứng thú quan sát phản ứng của cả hai, đoạn vung tay áo, khung cảnh trước mắt lập tức biến ảo.
Nơi đây là một khoảnh sân rộng rãi, trong sân có một con thú dữ khổng lồ cỡ ngọn núi nhỏ đang ngồi. Vóc dáng con thú dữ này hơi giống gấu, nhưng mặt lại giống chó, lúc này hơi nằm sấp trên đất, trông có phần buồn cười.
Tử Kim chân nhân trông thấy con thú dữ, sắc mặt lại dâng lên vẻ hiền hòa, ông đi đến trước mặt con thú dữ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lông của nó nói: “Đây là linh thú bản mệnh ta thu phục ở đại lục Mịch La thời trẻ: Thanh Sa.”
Có vẻ do lời nói dịu dàng của Tử Kim chân nhân, Thanh Sa liền dùng cái đầu to của nó cọ cọ vào Tử Kim chân nhân, bộ dạng nũng nịu và quyến luyến.
Khuôn mặt vốn u ám của Phụng Liên Ảnh đứng bên cạnh cuối cùng rộ lên nụ cười.
Cô ta tràn ngập tự tin bước lên trước, cười rạng rỡ nói: “Tử Kim chân nhân, lần này để tôi lên trước đi.”
Tử Kim chân nhân gật đầu, “Được thôi.”
Phụng Liên Ảnh chầm chậm tiến lên, lúc đi ngang Hột Khê đột nhiên khựng lại, cong môi cười kỳ lạ, “Xin hỏi Tử Kim chân nhân, nếu như tôi có thể thu phục con linh thú này, có phải nghĩa là tôi sẽ trực tiếp trở thành người truyền thừa không?”
Tử Kim chân nhân hơi sững người, sau đó ánh mắt lóe sáng, khẽ cười gật đầu, “Đúng vậy, Thanh Sa chỉ có thể chấp thuận một người chủ nhân, bất luận ai được Thanh Sa chấp thuận liền đồng nghĩa với việc đã đạt được truyền thừa.”
Phụng Liên Ảnh nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức trở nên xán lạn mà đắc ý, âm trầm nói với Hột Khê: “Hề công tử, cậu khó khăn lắm mới đến được đây, chỉ đáng tiếc, kết quả lại khiến cậu thất vọng rồi. Ta nhất định sẽ trở thành người truyền thừa của điện Tử Kim, suy cho cùng thì Dục ca ca vẫn đang tha thiết trông mong tin tốt của ta đây!”
Dứt lời, cũng chẳng đợi Hột Khê phản ứng, Phụng Liên Ảnh lách người, phiêu bồng như tiên nữ đáp xuống trước mặt linh thú Thanh Sa.
Động tác của Phụng Liên Ảnh không hề tự tin mù quáng, ở đại lục Mịch La tiếng thơm đồn xa cô ta mang danh hiệu Băng Liên tiên tử, tông chủ phái Lưu Ly và hội viên trung cấp của hiệp hội thầy thuốc.Song rất ít người biết rằng, Phụng Liên Ảnh cô còn là một thuần thú sư. Cô ta dựa vào thực lực bản thân thuần phục ba con linh thú khế ước, hơn nữa con nào cấp bậc cũng cao.
Vòng khảo nghiệm thứ ba này như thể đo ni đóng giày cho cô ta vậy, há có thể không thắng cho được?
Phụng Liên Ảnh khẽ cười, cổ tay trắng nõn khẽ nâng, trước mặt cô ta liền xuất hiện một chiếc chuông bạc nhỏ nhắn.
Tay nắm khẽ động, chiếc chuông đung đưa, vang lên âm thanh trong trẻo êm tai.
Tử Kim chân nhân trông thấy chiếc chuông này bất giác nhướng mày, lộ ra ý cười thích thú, “Chuông Càn Khôn, thú vị đấy chứ. Tên kia thật sự đem hết bảo bối tặng cho đồ đệ bảo bối của hắn nhỉ!”
Ban đầu chuông reo vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng sau một hồi chuông, con ngươi của linh thú Thanh Sa kia đột nhiên mất tiêu cự, trở nên hơi ngẩn ngơ.
Thấy vậy, Phụng Liên Ảnh vui mừng khôn xiết, rung chuông nhanh hơn nữa.
Khi tiết tấu của cô ta càng thanh thoát mạch lạc hơn, tiếng chuông móc nối với nhau tạo thành một khúc nhạc kỳ quái.
Đợi đến khi có được truyền thừa, rời khỏi điện Tử Kim, nhất định sẽ xé xác hắn ta thành ngàn mảnh!
Tử Kim chân nhân vô cùng hứng thú quan sát phản ứng của cả hai, đoạn vung tay áo, khung cảnh trước mắt lập tức biến ảo.
Nơi đây là một khoảnh sân rộng rãi, trong sân có một con thú dữ khổng lồ cỡ ngọn núi nhỏ đang ngồi. Vóc dáng con thú dữ này hơi giống gấu, nhưng mặt lại giống chó, lúc này hơi nằm sấp trên đất, trông có phần buồn cười.
Tử Kim chân nhân trông thấy con thú dữ, sắc mặt lại dâng lên vẻ hiền hòa, ông đi đến trước mặt con thú dữ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lông của nó nói: “Đây là linh thú bản mệnh ta thu phục ở đại lục Mịch La thời trẻ: Thanh Sa.”
Có vẻ do lời nói dịu dàng của Tử Kim chân nhân, Thanh Sa liền dùng cái đầu to của nó cọ cọ vào Tử Kim chân nhân, bộ dạng nũng nịu và quyến luyến.
Khuôn mặt vốn u ám của Phụng Liên Ảnh đứng bên cạnh cuối cùng rộ lên nụ cười.
Cô ta tràn ngập tự tin bước lên trước, cười rạng rỡ nói: “Tử Kim chân nhân, lần này để tôi lên trước đi.”
Tử Kim chân nhân gật đầu, “Được thôi.”
Phụng Liên Ảnh chầm chậm tiến lên, lúc đi ngang Hột Khê đột nhiên khựng lại, cong môi cười kỳ lạ, “Xin hỏi Tử Kim chân nhân, nếu như tôi có thể thu phục con linh thú này, có phải nghĩa là tôi sẽ trực tiếp trở thành người truyền thừa không?”
Tử Kim chân nhân hơi sững người, sau đó ánh mắt lóe sáng, khẽ cười gật đầu, “Đúng vậy, Thanh Sa chỉ có thể chấp thuận một người chủ nhân, bất luận ai được Thanh Sa chấp thuận liền đồng nghĩa với việc đã đạt được truyền thừa.”
Phụng Liên Ảnh nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức trở nên xán lạn mà đắc ý, âm trầm nói với Hột Khê: “Hề công tử, cậu khó khăn lắm mới đến được đây, chỉ đáng tiếc, kết quả lại khiến cậu thất vọng rồi. Ta nhất định sẽ trở thành người truyền thừa của điện Tử Kim, suy cho cùng thì Dục ca ca vẫn đang tha thiết trông mong tin tốt của ta đây!”
Dứt lời, cũng chẳng đợi Hột Khê phản ứng, Phụng Liên Ảnh lách người, phiêu bồng như tiên nữ đáp xuống trước mặt linh thú Thanh Sa.
Động tác của Phụng Liên Ảnh không hề tự tin mù quáng, ở đại lục Mịch La tiếng thơm đồn xa cô ta mang danh hiệu Băng Liên tiên tử, tông chủ phái Lưu Ly và hội viên trung cấp của hiệp hội thầy thuốc.Song rất ít người biết rằng, Phụng Liên Ảnh cô còn là một thuần thú sư. Cô ta dựa vào thực lực bản thân thuần phục ba con linh thú khế ước, hơn nữa con nào cấp bậc cũng cao.
Vòng khảo nghiệm thứ ba này như thể đo ni đóng giày cho cô ta vậy, há có thể không thắng cho được?
Phụng Liên Ảnh khẽ cười, cổ tay trắng nõn khẽ nâng, trước mặt cô ta liền xuất hiện một chiếc chuông bạc nhỏ nhắn.
Tay nắm khẽ động, chiếc chuông đung đưa, vang lên âm thanh trong trẻo êm tai.
Tử Kim chân nhân trông thấy chiếc chuông này bất giác nhướng mày, lộ ra ý cười thích thú, “Chuông Càn Khôn, thú vị đấy chứ. Tên kia thật sự đem hết bảo bối tặng cho đồ đệ bảo bối của hắn nhỉ!”
Ban đầu chuông reo vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng sau một hồi chuông, con ngươi của linh thú Thanh Sa kia đột nhiên mất tiêu cự, trở nên hơi ngẩn ngơ.
Thấy vậy, Phụng Liên Ảnh vui mừng khôn xiết, rung chuông nhanh hơn nữa.
Khi tiết tấu của cô ta càng thanh thoát mạch lạc hơn, tiếng chuông móc nối với nhau tạo thành một khúc nhạc kỳ quái.
Bình luận facebook