Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246: Trả giá
Nếu như Chu Ngạn An biết được Hột Khê - người hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trong mắt mình chính là võ giả có thiên phú thiên linh căn ngũ hệ, đoán chừng cằm hắn sẽ rớt ra vì kinh ngạc luôn mà xem.
Ánh mắt Phụng Liên Ảnh nhìn Hột Khê khinh miệt trông thấy: “Đừng tưởng rằng có chút khôn lỏi, ranh vặt là đã tự coi mình là thiên tài, so với thiên tài thật sự, thứ vô dụng như ngươi vẫn còn kém xa. Từ lúc cầm trong tay thanh kiếm Băng Tinh này đến giờ, ta còn chưa bao giờ để nó nhuốm máu. Hôm nay có thể khai phong* cho thanh kiếm Băng Tinh của ta, cũng là phúc phần của các ngươi!”
* Theo quan điểm của người xưa, kiếm rèn ra, dù sắc bén tới đâu, nếu chưa thấm máu người thì tức là chưa được khai phong, không thể coi là kiếm quý.
Vừa dứt lời, thanh kiếm Băng Tinh trong tay Phụng Liên Ảnh đột nhiên xé gió vung tới, từng đợt âm thanh răng rắc ớn lạnh lại vang lên. Trong tích tắc, tựa hồ cả không khí cũng bị đóng băng.
Những ảo ảnh Hột Khê trong không khí cũng bị cuốn phăng từng cái một, lặng lẽ tan biến không một dấu vết.
Ngay sau đó, một hình bóng đang chạy trốn, chính là Hột Khê, bị một lớp băng phong tỏa đông cứng, hoàn toàn bất động.
Phụng Liên Ảnh bật cười ha hả, rảo bước nhanh lên trước: “Ta nói rồi, ta nhất định xé xác ngươi thành trăm ngàn mảnh, tên thối tha, bây giờ ngươi hãy vỡ nát thành mảnh vụn cùng với lớp băng của ta đi!”
Nói rồi Phụng Liên Ảnh đột nhiên giương cao thanh kiếm Băng Tinh, đâm bổ về phía Hột Khê đã bị đóng băng.
Thế nhưng, lưỡi kiếm của ả còn chưa hạ xuống, thì lớp băng đã đột ngột phóng ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt.
Phụng Liên Ảnh kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cơn đau đớn truyền đến từ vùng bụng, khiến ả nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, thanh kiếm Băng Tinh của ả cũng đâm trúng bả vai của Hột Khê, từng tầng băng vỡ vụn, hóa thành hoa tuyết tung bay lả tả trên đầu hai người.
Cả hai đều là những người có dung mạo tuyệt mỹ, dưới cơn mưa hoa tuyết dày đặc, trông vô cùng lộng lẫy, rung động lòng người.
Tuy nhiên biểu cảm lúc này của Phụng Liên Ảnh hệt như đang thấy ma, ngập tràn kinh sợ, không thể tin nổi.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ cực kỳ gần, trên tay Hột Khê đang cầm một thanh đoản kiếm đâm xuyên vùng bụng Phụng Liên Ảnh, còn thanh Băng Tinh của Phụng Liên Ảnh thì cắm sâu vào vai trái Hột Khê.
Tại sao chứ? Tại sao Hột Khê rõ ràng bị đóng băng có thể làm tan lớp băng?Hơi lạnh của kiếm Băng Tinh lan ra từ miệng vết thương, đóng băng hoàn toàn vai trái của Hột Khê. Song khóe miệng cô vẫn vẽ ra một nụ cười ương ngạnh: “Băng Liên, ta quên không nói với ngươi, không chỉ một mình ngươi có thiên phú thiên linh căn song hệ!”
“Hơn nữa, dường như ngươi quên mất ta từng nói rằng, ngươi làm người của ta bị thương thì nhất định phải trả giá! Cho dù phải chết, ta nhất định làm ngươi trầy da tróc vảy mới thôi!”
“Không! Không thể nào!” Phụng Liên Ảnh kinh ngạc thét lên, cơ thể bất ngờ giật lùi về sau.
Hai thanh kiếm sắc bén đồng thời phát ra âm thanh “rẹt”, dính màu máu tươi đỏ nhức mắt.
Phụng Liên Ảnh ôm lấy vết thương trên bụng, vẻ mặt ngập tràn nỗi khiếp sợ, căm hận và không cam tâm: “Không! Ta không tin, ngươi chẳng qua là một thứ rác rưởi, vô dụng, sao có thể có thiên phú giống ta!”
Lúc này thì cuối cùng Phụng Liên Ảnh cũng đã biết vốn dĩ Hột Khê cố tình để bị đóng băng, nhằm dẫn dụ mình đến gần, khiến mình tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi mà quên phòng bị.
Lúc nãy Hột Khê đã thi triển công pháp hệ thủy hùng mạnh, Phụng Liên Ảnh cho rằng cô ta là võ giả thuộc tính thủy linh căn đơn, cho nên căn bản chẳng ngờ được, sau khi cô bị đóng băng mà còn có thể chạy thoát, đến nỗi cứ thế mà mắc mưu.
Hột Khê giơ tay điểm vài cái lên huyệt đạo, ngăn cản sự lan tỏa của hơi lạnh, sau đó lại dùng hỏa linh lực loại bỏ hơi lạnh đang ăn mòn kinh mạch.
Có điều cứ như thế sắc mặt của cô cũng dần trở nên tái nhợt, cơ thể lung lay sắp khuỵu vì băng lạnh và hao tổn linh lực.
Ánh mắt Phụng Liên Ảnh nhìn Hột Khê khinh miệt trông thấy: “Đừng tưởng rằng có chút khôn lỏi, ranh vặt là đã tự coi mình là thiên tài, so với thiên tài thật sự, thứ vô dụng như ngươi vẫn còn kém xa. Từ lúc cầm trong tay thanh kiếm Băng Tinh này đến giờ, ta còn chưa bao giờ để nó nhuốm máu. Hôm nay có thể khai phong* cho thanh kiếm Băng Tinh của ta, cũng là phúc phần của các ngươi!”
* Theo quan điểm của người xưa, kiếm rèn ra, dù sắc bén tới đâu, nếu chưa thấm máu người thì tức là chưa được khai phong, không thể coi là kiếm quý.
Vừa dứt lời, thanh kiếm Băng Tinh trong tay Phụng Liên Ảnh đột nhiên xé gió vung tới, từng đợt âm thanh răng rắc ớn lạnh lại vang lên. Trong tích tắc, tựa hồ cả không khí cũng bị đóng băng.
Những ảo ảnh Hột Khê trong không khí cũng bị cuốn phăng từng cái một, lặng lẽ tan biến không một dấu vết.
Ngay sau đó, một hình bóng đang chạy trốn, chính là Hột Khê, bị một lớp băng phong tỏa đông cứng, hoàn toàn bất động.
Phụng Liên Ảnh bật cười ha hả, rảo bước nhanh lên trước: “Ta nói rồi, ta nhất định xé xác ngươi thành trăm ngàn mảnh, tên thối tha, bây giờ ngươi hãy vỡ nát thành mảnh vụn cùng với lớp băng của ta đi!”
Nói rồi Phụng Liên Ảnh đột nhiên giương cao thanh kiếm Băng Tinh, đâm bổ về phía Hột Khê đã bị đóng băng.
Thế nhưng, lưỡi kiếm của ả còn chưa hạ xuống, thì lớp băng đã đột ngột phóng ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt.
Phụng Liên Ảnh kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cơn đau đớn truyền đến từ vùng bụng, khiến ả nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, thanh kiếm Băng Tinh của ả cũng đâm trúng bả vai của Hột Khê, từng tầng băng vỡ vụn, hóa thành hoa tuyết tung bay lả tả trên đầu hai người.
Cả hai đều là những người có dung mạo tuyệt mỹ, dưới cơn mưa hoa tuyết dày đặc, trông vô cùng lộng lẫy, rung động lòng người.
Tuy nhiên biểu cảm lúc này của Phụng Liên Ảnh hệt như đang thấy ma, ngập tràn kinh sợ, không thể tin nổi.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ cực kỳ gần, trên tay Hột Khê đang cầm một thanh đoản kiếm đâm xuyên vùng bụng Phụng Liên Ảnh, còn thanh Băng Tinh của Phụng Liên Ảnh thì cắm sâu vào vai trái Hột Khê.
Tại sao chứ? Tại sao Hột Khê rõ ràng bị đóng băng có thể làm tan lớp băng?Hơi lạnh của kiếm Băng Tinh lan ra từ miệng vết thương, đóng băng hoàn toàn vai trái của Hột Khê. Song khóe miệng cô vẫn vẽ ra một nụ cười ương ngạnh: “Băng Liên, ta quên không nói với ngươi, không chỉ một mình ngươi có thiên phú thiên linh căn song hệ!”
“Hơn nữa, dường như ngươi quên mất ta từng nói rằng, ngươi làm người của ta bị thương thì nhất định phải trả giá! Cho dù phải chết, ta nhất định làm ngươi trầy da tróc vảy mới thôi!”
“Không! Không thể nào!” Phụng Liên Ảnh kinh ngạc thét lên, cơ thể bất ngờ giật lùi về sau.
Hai thanh kiếm sắc bén đồng thời phát ra âm thanh “rẹt”, dính màu máu tươi đỏ nhức mắt.
Phụng Liên Ảnh ôm lấy vết thương trên bụng, vẻ mặt ngập tràn nỗi khiếp sợ, căm hận và không cam tâm: “Không! Ta không tin, ngươi chẳng qua là một thứ rác rưởi, vô dụng, sao có thể có thiên phú giống ta!”
Lúc này thì cuối cùng Phụng Liên Ảnh cũng đã biết vốn dĩ Hột Khê cố tình để bị đóng băng, nhằm dẫn dụ mình đến gần, khiến mình tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi mà quên phòng bị.
Lúc nãy Hột Khê đã thi triển công pháp hệ thủy hùng mạnh, Phụng Liên Ảnh cho rằng cô ta là võ giả thuộc tính thủy linh căn đơn, cho nên căn bản chẳng ngờ được, sau khi cô bị đóng băng mà còn có thể chạy thoát, đến nỗi cứ thế mà mắc mưu.
Hột Khê giơ tay điểm vài cái lên huyệt đạo, ngăn cản sự lan tỏa của hơi lạnh, sau đó lại dùng hỏa linh lực loại bỏ hơi lạnh đang ăn mòn kinh mạch.
Có điều cứ như thế sắc mặt của cô cũng dần trở nên tái nhợt, cơ thể lung lay sắp khuỵu vì băng lạnh và hao tổn linh lực.
Bình luận facebook