Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250: Giấu nghề?
Cốc Lưu Phong hơi ngước mắt lên, tiếp tục nói: “Ý của Cốc mỗ là nếu như Băng Liên tiên tử đã ra tay đả thương người của Cốc mỗ như thế nào, thì cứ để Cốc mỗ đánh trả lại cô y hệt như thế. Có như vậy thì ân oán giữa chúng ta xem như là giải quyết xong, không ai nợ ai!”
“Ngươi! Cốc Lưu Phong, ngươi thật không biết tốt xấu!” Phụng Liên Ảnh tức đến nỗi toàn thân phát run, “Biết điều thì mau chóng cuốn gói cút đi ngay cho ta, nếu không thì đừng trách ta đây không khách khí! Tu vi của Cốc Lưu Phong ngươi cũng chỉ ngang bằng với ta mà thôi, giờ đây ta đã uống thuốc trợ lực, công lực vượt xa ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi hay sao?”
Cốc Lưu Phong ung dung mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Hoặc là Băng Liên tiên tử có thể lựa chọn cách tạ tội với thuộc hạ của Cốc mỗ!”
“Ngươi chán sống rồi sao!” Phụng Liên Ảnh hét lên một tiếng đầy phẫn nộ, toàn thân hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén, lao thẳng về phía của Cốc Lưu Phong.
Bây giờ ả ghét nhất là nghe người khác bắt ả phải quỳ gối nhận lỗi, tên khốn Hề Nguyệt đã sỉ nhục ả, cả đời này ả sẽ không bao giờ quên!
Trong chớp mắt, hai bóng dáng một đỏ một trắng đan xen vào nhau, khó có thể phân biệt được ai với ai.
Động tác của hai người nhanh đến khủng khiếp, không ngừng bắn ra áp lực linh lực tấn công đối phương ở giữa không trung của bí cảnh, ánh sáng rực rỡ tỏa ra tứ phía.
Chu Ngạn An cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn được một lúc đã thấy tức ngực buồn nôn. Tuy hắn cũng là một võ giả Kim Đan kỳ, thế nhưng để chiến đấu được như thế thì với trình độ bây giờ của hắn quả thực không tài nào đuổi kịp.
Nhưng Hột Khê thì lại quan sát vô cùng chăm chú, hơn nữa điều kỳ quái chính là cô có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng từng động tác chiêu thức của hai người họ.
Điều khiến cô không khỏi kinh ngạc là, lúc này hai người họ luôn ngang tài ngang sức nhau, nhưng cô lại cứ có cảm giác, dường như sức mạnh của Cốc Lưu Phong có thể vượt xa hơn như thế này nhiều, hắn đang… giấu nghề à?
Hột Khê đang nhíu mày quan sát chăm chú thì bỗng nhiên lại bắt gặp đôi mắt như cười như không.
Trong đôi mắt như cánh hoa đào dạt dào ánh sáng lấp lánh, tựa như được chiếu rọi bởi cầu vồng rực rỡ, thế nhưng trong nháy mắt, tia sáng đã lặng lẽ biến mất tăm mất tích.
Cốc Lưu Phong!
Ngay trong khoảnh khắc tranh đấu quyết liệt, vậy mà hắn lại phân tâm nhìn về phía này, hơn nữa ánh mắt ấy còn ẩn chứa một ý cười đầy sâu sắc, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của cô.Hột Khê cúi gằm mặt, trong mắt cô thoáng qua vẻ trầm tư.
Chu Ngạn An thấy Hột Khê cúi đầu, chỉ để lộ gương mặt nghiêng trắng ngần như sứ, từ đầu đến chân đều gợi lên cảm giác xinh đẹp mỏng manh như thủy tinh, giống như chỉ sơ ý một chút thôi là có thể vỡ tan ngay lập tức.
Hắn kìm lòng không nổi lên tiếng an ủi cô: “Hề công tử không cần lo lắng, chỉ cần thiếu chủ có mặt ở đây, nhất định chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tuy thiếu chủ cũng chỉ là một võ giả Kim Đan kỳ, nhưng lại hoàn toàn không giống với một kẻ vô dụng như tôi đâu, từ xưa đến nay tôi chưa từng nhìn thấy một võ giả cùng cấp nào có thể thắng được thiếu chủ.”
Hột Khê nhướng mày, không đáp lời, nhưng bỗng nhiên lại đặt câu hỏi: “Chu chưởng quầy này, chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần duy nhất, tôi cũng không hề có ân tình gì với chưởng quầy cả, vì sao chưởng quầy lại xả thân để cứu mạng tôi vậy?”
Điểm này ngay từ đầu Hột Khê đã nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời, Đản Đản và Tiểu Kim Long cứu cô thì cô còn có thể hiểu được. Nhưng mà, Chu Ngạn An và cô chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, nếu nói hắn chỉ tiện tay tương trợ thôi thì còn bình thường, nhưng đằng này lại xả thân cứu giúp, điều này thật sự có chút kỳ quái.
Chu Ngạn An nghe xong, khuôn mặt hiện vẻ vừa thẹn thùng vừa đấu tranh, hắn lặng thinh rất lâu sau đó mới trả lời cô: “Chẳng giấu gì công tử, ban đầu tại hạ muốn đến điện Tử Kim này, là muốn lấy được truyền thừa. Nhưng tại hạ đến không phải vì Ma Ha tâm điển, mà đến vì cách bào chế đan dược mà Tử Kim chân nhân đã để lại.”
Hột Khê lắng nghe xong vô cùng kinh ngạc.
Cô đã lấy được truyền thừa điện Tử Kim, bản thân cô đương nhiên biết rõ, trong truyền thừa của Tử Kim chân nhân hoàn toàn không tồn tại cách bào chế đan dược nào cả, cùng lắm thì để lại một lò luyện đan có thuộc tính cực kỳ tốt mà thôi.
“Ngươi! Cốc Lưu Phong, ngươi thật không biết tốt xấu!” Phụng Liên Ảnh tức đến nỗi toàn thân phát run, “Biết điều thì mau chóng cuốn gói cút đi ngay cho ta, nếu không thì đừng trách ta đây không khách khí! Tu vi của Cốc Lưu Phong ngươi cũng chỉ ngang bằng với ta mà thôi, giờ đây ta đã uống thuốc trợ lực, công lực vượt xa ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi hay sao?”
Cốc Lưu Phong ung dung mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Hoặc là Băng Liên tiên tử có thể lựa chọn cách tạ tội với thuộc hạ của Cốc mỗ!”
“Ngươi chán sống rồi sao!” Phụng Liên Ảnh hét lên một tiếng đầy phẫn nộ, toàn thân hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén, lao thẳng về phía của Cốc Lưu Phong.
Bây giờ ả ghét nhất là nghe người khác bắt ả phải quỳ gối nhận lỗi, tên khốn Hề Nguyệt đã sỉ nhục ả, cả đời này ả sẽ không bao giờ quên!
Trong chớp mắt, hai bóng dáng một đỏ một trắng đan xen vào nhau, khó có thể phân biệt được ai với ai.
Động tác của hai người nhanh đến khủng khiếp, không ngừng bắn ra áp lực linh lực tấn công đối phương ở giữa không trung của bí cảnh, ánh sáng rực rỡ tỏa ra tứ phía.
Chu Ngạn An cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn được một lúc đã thấy tức ngực buồn nôn. Tuy hắn cũng là một võ giả Kim Đan kỳ, thế nhưng để chiến đấu được như thế thì với trình độ bây giờ của hắn quả thực không tài nào đuổi kịp.
Nhưng Hột Khê thì lại quan sát vô cùng chăm chú, hơn nữa điều kỳ quái chính là cô có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng từng động tác chiêu thức của hai người họ.
Điều khiến cô không khỏi kinh ngạc là, lúc này hai người họ luôn ngang tài ngang sức nhau, nhưng cô lại cứ có cảm giác, dường như sức mạnh của Cốc Lưu Phong có thể vượt xa hơn như thế này nhiều, hắn đang… giấu nghề à?
Hột Khê đang nhíu mày quan sát chăm chú thì bỗng nhiên lại bắt gặp đôi mắt như cười như không.
Trong đôi mắt như cánh hoa đào dạt dào ánh sáng lấp lánh, tựa như được chiếu rọi bởi cầu vồng rực rỡ, thế nhưng trong nháy mắt, tia sáng đã lặng lẽ biến mất tăm mất tích.
Cốc Lưu Phong!
Ngay trong khoảnh khắc tranh đấu quyết liệt, vậy mà hắn lại phân tâm nhìn về phía này, hơn nữa ánh mắt ấy còn ẩn chứa một ý cười đầy sâu sắc, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của cô.Hột Khê cúi gằm mặt, trong mắt cô thoáng qua vẻ trầm tư.
Chu Ngạn An thấy Hột Khê cúi đầu, chỉ để lộ gương mặt nghiêng trắng ngần như sứ, từ đầu đến chân đều gợi lên cảm giác xinh đẹp mỏng manh như thủy tinh, giống như chỉ sơ ý một chút thôi là có thể vỡ tan ngay lập tức.
Hắn kìm lòng không nổi lên tiếng an ủi cô: “Hề công tử không cần lo lắng, chỉ cần thiếu chủ có mặt ở đây, nhất định chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tuy thiếu chủ cũng chỉ là một võ giả Kim Đan kỳ, nhưng lại hoàn toàn không giống với một kẻ vô dụng như tôi đâu, từ xưa đến nay tôi chưa từng nhìn thấy một võ giả cùng cấp nào có thể thắng được thiếu chủ.”
Hột Khê nhướng mày, không đáp lời, nhưng bỗng nhiên lại đặt câu hỏi: “Chu chưởng quầy này, chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần duy nhất, tôi cũng không hề có ân tình gì với chưởng quầy cả, vì sao chưởng quầy lại xả thân để cứu mạng tôi vậy?”
Điểm này ngay từ đầu Hột Khê đã nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời, Đản Đản và Tiểu Kim Long cứu cô thì cô còn có thể hiểu được. Nhưng mà, Chu Ngạn An và cô chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, nếu nói hắn chỉ tiện tay tương trợ thôi thì còn bình thường, nhưng đằng này lại xả thân cứu giúp, điều này thật sự có chút kỳ quái.
Chu Ngạn An nghe xong, khuôn mặt hiện vẻ vừa thẹn thùng vừa đấu tranh, hắn lặng thinh rất lâu sau đó mới trả lời cô: “Chẳng giấu gì công tử, ban đầu tại hạ muốn đến điện Tử Kim này, là muốn lấy được truyền thừa. Nhưng tại hạ đến không phải vì Ma Ha tâm điển, mà đến vì cách bào chế đan dược mà Tử Kim chân nhân đã để lại.”
Hột Khê lắng nghe xong vô cùng kinh ngạc.
Cô đã lấy được truyền thừa điện Tử Kim, bản thân cô đương nhiên biết rõ, trong truyền thừa của Tử Kim chân nhân hoàn toàn không tồn tại cách bào chế đan dược nào cả, cùng lắm thì để lại một lò luyện đan có thuộc tính cực kỳ tốt mà thôi.
Bình luận facebook