Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Đẹp đến mức muốn móc chúng ra
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cô lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là kẻ nào? Nửa đêm canh ba đột nhập vào phòng ta để làm gì?”
Người đàn ông mặc đồ đen nhoẻn cười, gương mặt vốn tuấn tú càng thêm hút hồn nhờ nụ cười kia, giọng nói trầm thấp sâu lắng toát lên vẻ biếng nhác khôn tả: “Trăng thanh gió mát, trai đơn gái chiếc, cô nghĩ ta muốn làm gì?”
Trên trán Hột Khê nổi lên đường gân xanh, trong mắt càng hiện rõ sự lạnh lẽo, cô bất giác cười lạnh đáp: “Với gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của các hạ, chắc rằng các cô nương trong thành Yên Kinh muốn được lửa gần rơm cùng trai đơn như các hạ đây phải xếp hàng dài từ phía Đông thành sang phía Tây thành. Không biết cơn gió nào đã đưa nhầm các hạ đến đây làm một kẻ ‘cướp sắc’ đốn mạt thế này.”
Gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn? Cướp sắc? Đốn mạt á?
Người đàn ông nhếch mép cười, lá gan của cô nhóc này cũng không nhỏ, e là không có kẻ thứ hai trong thành Yên Kinh dám lên mặt với hắn như thế.
Chỉ là dưới ánh lửa bập bùng giữa đêm đen, đôi mắt thiếu nữ tỏa sáng long lanh chất chứa vẻ băng giá và tĩnh lặng như hai giếng nước thẳm sâu trong veo. Đôi mắt ấy không những khiến hắn không thể nổi giận, mà còn làm lòng hắn ngập tràn sự tò mò và hứng thú.
Hắn tiến lên trước một bước, chiếc bóng cao lớn phủ hết lên người Hột Khê, từ tốn nói: “Cô nhóc mồm miệng sắc bén, lòng dạ hiểm ác, ra tay tàn độc này thật là. Vừa có thể quay hộ vệ của công tử họ Chu như chong chóng, lại vừa có thể phát hiện ra sự xuất hiện của bản vương trong một thời gian ngắn. Quả không hổ danh là Nhị tiểu thư của nhà Nạp Lan. Nạp Lan Phi Tuyết, cô thấy có đúng không?”
“Hay là, ta nên gọi cô là Nạp Lan Hột Khê?”
Khi nói ra bốn chữ “Nạp Lan Hột Khê”, giọng nói hắn tuy trầm thấp nhưng ánh mắt lại ác liệt, giống như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi, không cho nó cơ hội để trốn thoát dù chỉ một cơ hội mong manh.
Hột Khê hoảng hốt, vô thức lùi về sau một bước, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác hãi hùng và bức bách.
Thì ra là vậy!
Người đàn ông này xuất hiện tại đây là vì hành động bất thường của cô với Chu phủ tại Thao Thiết Quán đã gây sự chú ý cho hắn.
Không! Có lẽ từng hành động cử chỉ của cô nãy giờ đều đã bị theo dõi từ lâu rồi.
Phát hiện này làm cho tâm trạng Hột Khê vô cùng tồi tệ, cô ở Chu phủ lâu như vậy nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra có kẻ đang theo dõi mình.
Hơn thế nữa, nếu không nhờ có sự cảnh báo của không gian, dù tên này có đụng chạm thân thể cô thì cô cũng hoàn toàn không hay biết.
Chết tiệt! Suy cho cùng thì do bản lĩnh của cô đã tụt giảm, hay là tu sĩ nơi này quả thực lợi hại hơn cô rất nhiều!
Hai tay cô run rẩy, châm vô ảnh đã thủ sẵn sau ngón tay, đôi mắt đen nhánh bỗng chuyển sang màu tím nhàn nhạt, toát ra hơi lạnh chết người: “Nói! Suốt dọc đường ngươi theo sau ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Chàng trai say đắm ngắm nhìn đôi mắt cô, hắn tiến lên một bước tóm lấy cằm cô với lực không dễ gì kháng cự được và khẽ nói: “Có ai từng nói rằng cô có một cặp mắt rất đẹp chưa. Đẹp đến mức khiến người ta muốn móc chúng ra đem về cất giấu thật cẩn thận.”
Tên biến thái này!
Xem ảnh 1
Người đàn ông mặc đồ đen nhoẻn cười, gương mặt vốn tuấn tú càng thêm hút hồn nhờ nụ cười kia, giọng nói trầm thấp sâu lắng toát lên vẻ biếng nhác khôn tả: “Trăng thanh gió mát, trai đơn gái chiếc, cô nghĩ ta muốn làm gì?”
Trên trán Hột Khê nổi lên đường gân xanh, trong mắt càng hiện rõ sự lạnh lẽo, cô bất giác cười lạnh đáp: “Với gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của các hạ, chắc rằng các cô nương trong thành Yên Kinh muốn được lửa gần rơm cùng trai đơn như các hạ đây phải xếp hàng dài từ phía Đông thành sang phía Tây thành. Không biết cơn gió nào đã đưa nhầm các hạ đến đây làm một kẻ ‘cướp sắc’ đốn mạt thế này.”
Gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn? Cướp sắc? Đốn mạt á?
Người đàn ông nhếch mép cười, lá gan của cô nhóc này cũng không nhỏ, e là không có kẻ thứ hai trong thành Yên Kinh dám lên mặt với hắn như thế.
Chỉ là dưới ánh lửa bập bùng giữa đêm đen, đôi mắt thiếu nữ tỏa sáng long lanh chất chứa vẻ băng giá và tĩnh lặng như hai giếng nước thẳm sâu trong veo. Đôi mắt ấy không những khiến hắn không thể nổi giận, mà còn làm lòng hắn ngập tràn sự tò mò và hứng thú.
Hắn tiến lên trước một bước, chiếc bóng cao lớn phủ hết lên người Hột Khê, từ tốn nói: “Cô nhóc mồm miệng sắc bén, lòng dạ hiểm ác, ra tay tàn độc này thật là. Vừa có thể quay hộ vệ của công tử họ Chu như chong chóng, lại vừa có thể phát hiện ra sự xuất hiện của bản vương trong một thời gian ngắn. Quả không hổ danh là Nhị tiểu thư của nhà Nạp Lan. Nạp Lan Phi Tuyết, cô thấy có đúng không?”
“Hay là, ta nên gọi cô là Nạp Lan Hột Khê?”
Khi nói ra bốn chữ “Nạp Lan Hột Khê”, giọng nói hắn tuy trầm thấp nhưng ánh mắt lại ác liệt, giống như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi, không cho nó cơ hội để trốn thoát dù chỉ một cơ hội mong manh.
Hột Khê hoảng hốt, vô thức lùi về sau một bước, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác hãi hùng và bức bách.
Thì ra là vậy!
Người đàn ông này xuất hiện tại đây là vì hành động bất thường của cô với Chu phủ tại Thao Thiết Quán đã gây sự chú ý cho hắn.
Không! Có lẽ từng hành động cử chỉ của cô nãy giờ đều đã bị theo dõi từ lâu rồi.
Phát hiện này làm cho tâm trạng Hột Khê vô cùng tồi tệ, cô ở Chu phủ lâu như vậy nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra có kẻ đang theo dõi mình.
Hơn thế nữa, nếu không nhờ có sự cảnh báo của không gian, dù tên này có đụng chạm thân thể cô thì cô cũng hoàn toàn không hay biết.
Chết tiệt! Suy cho cùng thì do bản lĩnh của cô đã tụt giảm, hay là tu sĩ nơi này quả thực lợi hại hơn cô rất nhiều!
Hai tay cô run rẩy, châm vô ảnh đã thủ sẵn sau ngón tay, đôi mắt đen nhánh bỗng chuyển sang màu tím nhàn nhạt, toát ra hơi lạnh chết người: “Nói! Suốt dọc đường ngươi theo sau ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Chàng trai say đắm ngắm nhìn đôi mắt cô, hắn tiến lên một bước tóm lấy cằm cô với lực không dễ gì kháng cự được và khẽ nói: “Có ai từng nói rằng cô có một cặp mắt rất đẹp chưa. Đẹp đến mức khiến người ta muốn móc chúng ra đem về cất giấu thật cẩn thận.”
Tên biến thái này!
Bình luận facebook