Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270: Tử minh u la
Dứt lời, hắn nghiêng mình nhoài người về phía Hột Khê, không chút do dự giơ tay ôm vòng eo thon thả của cô.
Hột Khê chỉ cảm thấy cái ôm nóng rực bao quanh cô, không hề cảm thấy nặng nề mà thay vào đó dường như tất cả mọi giác quan đều tập trung ở đôi môi đang dán sát vào bên tai, chậm rãi phả ra những luồng hơi nóng.
“Hạnh phúc cả đời của bản vương đều gửi gắm vào tay Khê Nhi. Khê Nhi nàng… phải chịu trách nhiệm đó!”
Chịu trách nhiệm cái đầu ngươi!
Hột Khê nắm lấy tay của Nam Cung Dục, vận chuyển linh lực toàn thân, cả người bỗng chốc bay lên không trung, hướng tới phía trên sơn cốc.
Tiếng gió gào thét xẹt qua bên tai, thổi đến từng cơn lạnh lẽo, sau lưng cô là người đàn ông nóng bỏng với sự ấm áp.
Hột Khê bỗng nghĩ đến quan hệ giữa họ trong nháy mắt.
Hình như… một canh giờ trước, bọn họ còn như nước với lửa, suýt nữa đoạn tuyệt.
Vậy mà bây giờ bọn họ lại biến thành tình cảnh kề vai sát cánh, sống chết cùng nhau như vậy.
Vận mệnh thật là thích trêu ngươi con người! Tương lai của cô và Nam Cung Dục sẽ như thế nào đây?
Vách đá ở sơn cốc thật sự rất cao, Hột Khê tiêu hao hết linh lực mà vẫn chưa nhìn thấy đỉnh núi.
May mà trên sườn núi cách đó không xa có một hang động, cô có thể tạm nghỉ ở đó, điều chỉnh hơi thở và bổ sung linh lực.
Hột Khê vững vàng nhảy xuống trước cửa hang, liền phát hiện hang động này không nông chút nào, bên ngoài cửa hang còn được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp dây tử đằng.
Đám tử đằng này rất kỳ lạ, nhìn bên ngoài thì thân dây gần như trong suốt, nhìn gần có thể thấy dòng chảy chất lỏng đang di chuyển ào ạt bên trong.
Hột Khê không kìm nén được sự tò mò, định tiến gần hai bước nghiên cứu kỹ càng.
Bỗng bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Nam Cung Dục: “Cẩn thận, nó là ma thực cấp năm - Tử Minh U La.”
Nhưng rốt cuộc lời nhắc nhở của Nam Cung Dục lại chậm mất một bước, ngón tay Hột Khê vừa mới chạm vào cây tử đằng đã cảm nhận được một cơn cuồng phong ùa tới đánh úp lại cô.
Vừa mới nãy đám tử đằng đó còn giống như vật trang trí, vậy mà bây giờ đồng loạt xông lên giống như những cây roi quất về phía Hột Khê.
Hột Khê sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, nhưng tốc độ của đám dây tử đằng đó còn nhanh hơn cô. Hơn nữa mỗi một dây tử đằng lao đến đều mang theo khí thế như một cú công kích toàn lực của võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Ngay thời khắc Hột Khê sắp bị nó đánh trúng, đột nhiên một tia sét đánh đì đùng bên tai.
Dây tử đằng bị tia sét công kích liền dừng lại trong chốc lát, dường như nó đau đớn đến run rẩy, mấy dây tử đằng phía trước bị thiêu cháy nhanh chóng rút về.
Nam Cung Dục nhanh chóng kéo Hột Khê ra sau lưng mình, trường kiếm màu đen trong tay giơ lên, chuẩn bị tấn công về phía dây tử đằng.
Hột Khê lại đột nhiên giữ chặt lấy tay Nam Cung Dục, tức muốn hộc máu nói: “Nam Cung Dục, ngươi điên rồi sao? Giờ này rồi mà ngươi còn dám vận linh lực, có muốn chết thì cũng đừng dại dột như vậy!”
Nam Cung Dục sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Hột Khê kéo ra phía sau, trong nháy mắt cô bung ra lá chắn hệ thổ mạnh mẽ, bảo vệ an toàn cho hắn.
“Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đó cho ta, còn dám ra tay lung tung thì đừng trách ta không khách khí!”
Nam Cung Dục nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô đang che chắn trước mặt mình, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên có người đứng ở trước mặt hắn, bảo vệ hắn như trân bảo như vậy.
Cảm giác này thật kỳ lạ, cũng… rất đẹp đẽ, khiến cho trái tim hắn nếm được vị chua chua ngòn ngọt, giống như được đắm mình trong hũ mật vậy.
Sao Khê Nhi của hắn lại luôn đặc biệt như vậy chứ?
Lúc này Hột Khê lòng như lửa đốt sao mà biết được trong đầu Nam Cung Dục đang suy nghĩ những cái gì.
Đợt tấn công thứ hai của dây tử đằng sắp đến, đầu Hột Khê lóe lên ý nghĩ, đột nhiên điều động linh lực trong cơ thể.
Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành tấm màn có hoa văn trên ngón tay cô, nhanh chóng bắn về phía Tử Minh U La.
Hột Khê chỉ cảm thấy cái ôm nóng rực bao quanh cô, không hề cảm thấy nặng nề mà thay vào đó dường như tất cả mọi giác quan đều tập trung ở đôi môi đang dán sát vào bên tai, chậm rãi phả ra những luồng hơi nóng.
“Hạnh phúc cả đời của bản vương đều gửi gắm vào tay Khê Nhi. Khê Nhi nàng… phải chịu trách nhiệm đó!”
Chịu trách nhiệm cái đầu ngươi!
Hột Khê nắm lấy tay của Nam Cung Dục, vận chuyển linh lực toàn thân, cả người bỗng chốc bay lên không trung, hướng tới phía trên sơn cốc.
Tiếng gió gào thét xẹt qua bên tai, thổi đến từng cơn lạnh lẽo, sau lưng cô là người đàn ông nóng bỏng với sự ấm áp.
Hột Khê bỗng nghĩ đến quan hệ giữa họ trong nháy mắt.
Hình như… một canh giờ trước, bọn họ còn như nước với lửa, suýt nữa đoạn tuyệt.
Vậy mà bây giờ bọn họ lại biến thành tình cảnh kề vai sát cánh, sống chết cùng nhau như vậy.
Vận mệnh thật là thích trêu ngươi con người! Tương lai của cô và Nam Cung Dục sẽ như thế nào đây?
Vách đá ở sơn cốc thật sự rất cao, Hột Khê tiêu hao hết linh lực mà vẫn chưa nhìn thấy đỉnh núi.
May mà trên sườn núi cách đó không xa có một hang động, cô có thể tạm nghỉ ở đó, điều chỉnh hơi thở và bổ sung linh lực.
Hột Khê vững vàng nhảy xuống trước cửa hang, liền phát hiện hang động này không nông chút nào, bên ngoài cửa hang còn được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp dây tử đằng.
Đám tử đằng này rất kỳ lạ, nhìn bên ngoài thì thân dây gần như trong suốt, nhìn gần có thể thấy dòng chảy chất lỏng đang di chuyển ào ạt bên trong.
Hột Khê không kìm nén được sự tò mò, định tiến gần hai bước nghiên cứu kỹ càng.
Bỗng bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Nam Cung Dục: “Cẩn thận, nó là ma thực cấp năm - Tử Minh U La.”
Nhưng rốt cuộc lời nhắc nhở của Nam Cung Dục lại chậm mất một bước, ngón tay Hột Khê vừa mới chạm vào cây tử đằng đã cảm nhận được một cơn cuồng phong ùa tới đánh úp lại cô.
Vừa mới nãy đám tử đằng đó còn giống như vật trang trí, vậy mà bây giờ đồng loạt xông lên giống như những cây roi quất về phía Hột Khê.
Hột Khê sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, nhưng tốc độ của đám dây tử đằng đó còn nhanh hơn cô. Hơn nữa mỗi một dây tử đằng lao đến đều mang theo khí thế như một cú công kích toàn lực của võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Ngay thời khắc Hột Khê sắp bị nó đánh trúng, đột nhiên một tia sét đánh đì đùng bên tai.
Dây tử đằng bị tia sét công kích liền dừng lại trong chốc lát, dường như nó đau đớn đến run rẩy, mấy dây tử đằng phía trước bị thiêu cháy nhanh chóng rút về.
Nam Cung Dục nhanh chóng kéo Hột Khê ra sau lưng mình, trường kiếm màu đen trong tay giơ lên, chuẩn bị tấn công về phía dây tử đằng.
Hột Khê lại đột nhiên giữ chặt lấy tay Nam Cung Dục, tức muốn hộc máu nói: “Nam Cung Dục, ngươi điên rồi sao? Giờ này rồi mà ngươi còn dám vận linh lực, có muốn chết thì cũng đừng dại dột như vậy!”
Nam Cung Dục sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Hột Khê kéo ra phía sau, trong nháy mắt cô bung ra lá chắn hệ thổ mạnh mẽ, bảo vệ an toàn cho hắn.
“Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đó cho ta, còn dám ra tay lung tung thì đừng trách ta không khách khí!”
Nam Cung Dục nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô đang che chắn trước mặt mình, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên có người đứng ở trước mặt hắn, bảo vệ hắn như trân bảo như vậy.
Cảm giác này thật kỳ lạ, cũng… rất đẹp đẽ, khiến cho trái tim hắn nếm được vị chua chua ngòn ngọt, giống như được đắm mình trong hũ mật vậy.
Sao Khê Nhi của hắn lại luôn đặc biệt như vậy chứ?
Lúc này Hột Khê lòng như lửa đốt sao mà biết được trong đầu Nam Cung Dục đang suy nghĩ những cái gì.
Đợt tấn công thứ hai của dây tử đằng sắp đến, đầu Hột Khê lóe lên ý nghĩ, đột nhiên điều động linh lực trong cơ thể.
Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành tấm màn có hoa văn trên ngón tay cô, nhanh chóng bắn về phía Tử Minh U La.
Bình luận facebook