Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Lô đỉnh có tư chất cao
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nghe nói đây là một lô đỉnh* có tư chất cao, nhưng mà nhan sắc này chẳng thể nào nuốt nổi.”
* Trong tiểu thuyết, “lô đỉnh” thường được dùng để chỉ những nữ tu sĩ bị nam tu sĩ mạnh hơn dùng để lấy âm bổ dương. Sự tồn tại của “lô đỉnh” chỉ dùng để giúp nam nhân lấy âm nguyên, nâng cao công lực.
Thiếu nữ trong lồng có làn da vàng vọt, dáng người gầy gò thẳng đuột, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, càng nhìn càng giống Vô Diệm*.
* Là một người phụ nữ tài trí, tuy nhiên tương truyền dung mạo của bà cực kì xấu xí, được mệnh danh là một trong năm người xấu nhất Trung Hoa.
Một bàn tay thô lỗ thò vào lồng giam, nắm lấy tóc thiếu nữ, ép cô lộ mặt ra.
Thiếu nữ hét toáng lên đau đớn, giọng khàn khàn quát lên: “Các người là ai? Tại sao lại nhốt tôi trong này?”
Đám đàn ông nghe vậy bèn phá lên cười: “Giọng cũng được đấy nhỉ, ở trên giường mà rên thì chắc chắn sẽ khiến cho đàn ông không sao kiềm nổi.”
Trong số đó, có một gã đàn ông mặt hằn vết sẹo vì bị chém, khuôn mặt u ám quái gở. Gã đột nhiên khom người xuống, không mảy may thương hoa tiếc ngọc mà xé rách quần áo trên người cô, bàn tay thô ráp còn nhéo một cái trên làn da mịn màng lộ ra ngoài.
“Chậc chậc, tuy rằng nhìn hơi xấu một chút nhưng trái lại da dẻ rất mềm mịn. Ông đây thích rồi đó!”
Một gã khác cười nói: “Tưởng lão nhị, nhà ông đã có nhiều lô đỉnh lắm rồi, đừng có cướp của bọn tôi nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Giá khởi điểm của Thao Thiết Quán là một nghìn nguyên tinh, một lát nữa tôi sẵn sàng ra giá một nghìn năm trăm…”
Trong mắt thiếu nữ tràn ngập sợ hãi, những gã đàn ông xung quanh nhìn cô giống như đang đánh giá một món hàng, từ ánh mắt đến động tác bọn chúng tràn ngập nhục dục và thô bạo.
Cô sợ hãi tới mức hét lên: “Tôi là tiểu thư của phủ Nạp Lan, không phải là nô lệ, các người mau thả tôi ra!”
Đám đàn ông nghe vậy bỗng nhiên im bặt, ngay sau đó bọn chúng cười phá lên.
“Ả nô lệ không biết xấu hổ này lại dám nhận mình chính là tiểu thư phủ Nạp Lan cơ đấy. Các cô con gái của thầy thuốc Nạp Lan đều thanh tú đoan trang, thiên phú hơn người; con ranh nhà ngươi không những xấu xí mà còn là đồ rác rưởi bị tắc nghẽn kinh mạch. Vậy mà còn dám giả mạo tiểu thư phủ Nạp Lan, đừng chọc cười bọn ta chứ.”
Dứt lời lại vừa có một kẻ túm tóc xách cô lên, vừa xé quần áo cô vừa nói: “Để tôi kiểm tra trước xem cô ta còn trinh nguyên hay không, rồi sau đó mới quyết định ra giá trong buổi đấu giá, nếu cô ta chỉ là thứ tàn hoa bại liễu, chúng ta mất một đống tiền mua cô ta về, há chẳng phải quá hời cho Thao Thiết Quán rồi sao.”
Mọi người lại cười phá lên, không có ai mảy may có ý kiến về hành động của kẻ đấy.
Vật phẩm bán đấu giá ở Thao Thiết Quán cái gì cũng có. Nhưng có vật xa xỉ thì đương nhiên cũng sẽ có những thứ gạch ngói rẻ tiền.
Tất nhiên những vật phẩm tinh xảo phải được bảo vệ kĩ càng, chưa đấu giá thành công thì không được chạm vào. Còn loại gạch ngói vụn ấy à, thông thường sẽ không được mang ra bán đấu giá chính thức, vị khách nào có hứng thú có thể tùy ý xem xét. Cho dù làm hỏng thì cùng lắm chỉ phải bồi thường ít tiền mà thôi.
“Đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi! Tôi thật sự là tiểu thư phủ Nạp Lan mà!”
Những giọt nước mắt tuyệt vọng trào dâng trong đôi mắt thiếu nữ. Song mặc cho cô có gào thét giãy giụa thế nào, những tên cầm thú này vẫn muốn xé rách quần áo cô, làm nhục cô trước mặt mọi người.
Áo ngoài bị xé nát, váy cũng đã rách tướp tơ, để lộ làn da mịn màng có chút vàng vọt của thiếu nữ.
Bên tai cô toàn là tiếng cười tàn nhẫn dâm dê của đám đàn ông, nó giống như răng nanh của loài dã thú, phá hủy hết thảy niềm tin và lòng tự trọng của cô.
Lồng giam màu vàng cầm tù cô, không cho cô đường chạy trốn. Nếu phải chịu đựng nỗi nhục lớn lao, bị rao bán như nô lệ thế này, chẳng thà cô nguyện chết đi còn hơn!
“A a a...!” Đột nhiên thiếu nữ đâm sầm vào khóa sắt. Ngay tức khắc, máu tươi tung tóe khắp nơi, tiếng khóa sắt leng keng khắp không gian.
Xem ảnh 1
* Trong tiểu thuyết, “lô đỉnh” thường được dùng để chỉ những nữ tu sĩ bị nam tu sĩ mạnh hơn dùng để lấy âm bổ dương. Sự tồn tại của “lô đỉnh” chỉ dùng để giúp nam nhân lấy âm nguyên, nâng cao công lực.
Thiếu nữ trong lồng có làn da vàng vọt, dáng người gầy gò thẳng đuột, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, càng nhìn càng giống Vô Diệm*.
* Là một người phụ nữ tài trí, tuy nhiên tương truyền dung mạo của bà cực kì xấu xí, được mệnh danh là một trong năm người xấu nhất Trung Hoa.
Một bàn tay thô lỗ thò vào lồng giam, nắm lấy tóc thiếu nữ, ép cô lộ mặt ra.
Thiếu nữ hét toáng lên đau đớn, giọng khàn khàn quát lên: “Các người là ai? Tại sao lại nhốt tôi trong này?”
Đám đàn ông nghe vậy bèn phá lên cười: “Giọng cũng được đấy nhỉ, ở trên giường mà rên thì chắc chắn sẽ khiến cho đàn ông không sao kiềm nổi.”
Trong số đó, có một gã đàn ông mặt hằn vết sẹo vì bị chém, khuôn mặt u ám quái gở. Gã đột nhiên khom người xuống, không mảy may thương hoa tiếc ngọc mà xé rách quần áo trên người cô, bàn tay thô ráp còn nhéo một cái trên làn da mịn màng lộ ra ngoài.
“Chậc chậc, tuy rằng nhìn hơi xấu một chút nhưng trái lại da dẻ rất mềm mịn. Ông đây thích rồi đó!”
Một gã khác cười nói: “Tưởng lão nhị, nhà ông đã có nhiều lô đỉnh lắm rồi, đừng có cướp của bọn tôi nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Giá khởi điểm của Thao Thiết Quán là một nghìn nguyên tinh, một lát nữa tôi sẵn sàng ra giá một nghìn năm trăm…”
Trong mắt thiếu nữ tràn ngập sợ hãi, những gã đàn ông xung quanh nhìn cô giống như đang đánh giá một món hàng, từ ánh mắt đến động tác bọn chúng tràn ngập nhục dục và thô bạo.
Cô sợ hãi tới mức hét lên: “Tôi là tiểu thư của phủ Nạp Lan, không phải là nô lệ, các người mau thả tôi ra!”
Đám đàn ông nghe vậy bỗng nhiên im bặt, ngay sau đó bọn chúng cười phá lên.
“Ả nô lệ không biết xấu hổ này lại dám nhận mình chính là tiểu thư phủ Nạp Lan cơ đấy. Các cô con gái của thầy thuốc Nạp Lan đều thanh tú đoan trang, thiên phú hơn người; con ranh nhà ngươi không những xấu xí mà còn là đồ rác rưởi bị tắc nghẽn kinh mạch. Vậy mà còn dám giả mạo tiểu thư phủ Nạp Lan, đừng chọc cười bọn ta chứ.”
Dứt lời lại vừa có một kẻ túm tóc xách cô lên, vừa xé quần áo cô vừa nói: “Để tôi kiểm tra trước xem cô ta còn trinh nguyên hay không, rồi sau đó mới quyết định ra giá trong buổi đấu giá, nếu cô ta chỉ là thứ tàn hoa bại liễu, chúng ta mất một đống tiền mua cô ta về, há chẳng phải quá hời cho Thao Thiết Quán rồi sao.”
Mọi người lại cười phá lên, không có ai mảy may có ý kiến về hành động của kẻ đấy.
Vật phẩm bán đấu giá ở Thao Thiết Quán cái gì cũng có. Nhưng có vật xa xỉ thì đương nhiên cũng sẽ có những thứ gạch ngói rẻ tiền.
Tất nhiên những vật phẩm tinh xảo phải được bảo vệ kĩ càng, chưa đấu giá thành công thì không được chạm vào. Còn loại gạch ngói vụn ấy à, thông thường sẽ không được mang ra bán đấu giá chính thức, vị khách nào có hứng thú có thể tùy ý xem xét. Cho dù làm hỏng thì cùng lắm chỉ phải bồi thường ít tiền mà thôi.
“Đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi! Tôi thật sự là tiểu thư phủ Nạp Lan mà!”
Những giọt nước mắt tuyệt vọng trào dâng trong đôi mắt thiếu nữ. Song mặc cho cô có gào thét giãy giụa thế nào, những tên cầm thú này vẫn muốn xé rách quần áo cô, làm nhục cô trước mặt mọi người.
Áo ngoài bị xé nát, váy cũng đã rách tướp tơ, để lộ làn da mịn màng có chút vàng vọt của thiếu nữ.
Bên tai cô toàn là tiếng cười tàn nhẫn dâm dê của đám đàn ông, nó giống như răng nanh của loài dã thú, phá hủy hết thảy niềm tin và lòng tự trọng của cô.
Lồng giam màu vàng cầm tù cô, không cho cô đường chạy trốn. Nếu phải chịu đựng nỗi nhục lớn lao, bị rao bán như nô lệ thế này, chẳng thà cô nguyện chết đi còn hơn!
“A a a...!” Đột nhiên thiếu nữ đâm sầm vào khóa sắt. Ngay tức khắc, máu tươi tung tóe khắp nơi, tiếng khóa sắt leng keng khắp không gian.
Bình luận facebook