Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Giống loài gì đây?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ai có tư cách làm mẹ nhóc! Chị đây đang độ mười sáu tuổi xuân phơi phới, ngay cả kiếp trước cũng chưa sống quá hai mươi tuổi đầu, sao có thể vô duyên vô cớ làm mẹ được?
Không đúng! Đây chỉ là một quả trứng, còn mình lại là con người, loài động vật có vú làm sao mà đẻ ra quả trứng to như thế này được chứ!
Hột Khê thấy hình như mình bị quả trứng này quay mòng mòng, cô bực dọc đáp: “Rốt cuộc nhóc... là cái quỷ gì thế? Vì sao lại gọi chị là mẹ?”
“Vì mẹ chính là mẹ của con mà phải không?” Vầng sáng ánh kim lại tiếp tục nhảy nhót, giọng nói cũng thêm phần sốt ruột, “Mẹ, con vẫn thường xuyên ngắm mẹ từ chỗ này, con vẫn luôn ở đây đợi mẹ đến thăm con. Nhưng… nhưng mà chẳng khi nào mẹ chịu đến cả. Con một mình ở đây cô đơn quạnh quẽ vô cùng...”
Siêu trứng càng nói càng đau lòng, thút thít khóc nức nở, giọng trẻ con trong trẻo chất chứa sự tủi thân, ai oán thê lương, dù có người lòng dạ sắt đá nhất thì cũng không thể không rủ lòng thương xót.
Hột Khê đau cả đầu, nhịn không đặng bèn nhẹ nhàng vỗ về lớp vỏ của quả trứng, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải mẹ… mẹ đã đến gặp con rồi sao? À mà rốt cuộc... con là giống loài nào vậy?”
“Giống loài là gì?” Siêu trứng có vẻ rất thích được cô vuốt ve, nó vốn đang khóc nức nở bỗng chốc đã trở nên vui mừng, hớn hở. “Con cũng không rõ con là thứ gì, nhưng mà, mẹ chính là mẹ của con, trước giờ con chỉ biết có vậy. Hu hu hu, mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ không cần con nữa?”
Nói đến gần cuối, siêu trứng dường như lại thấy bất an mà hoảng hốt cả lên, lại òa khóc nức nở.
Hột Khê ôm lấy trán, nghe tiếng khóc mong mỏi, đau thương của nhóc con, cô quả thật không biết nên mô tả tâm trạng như có hàng ngàn chữ “đậu xanh rau má” chạy vút qua mình như thế nào.
Cô thật sự là thiếu nữ chưa chồng, không có chút kinh nghiệm dỗ dành con nít mà!
Để ngăn nó tiếp tục khóc, Hột Khê chỉ có thể tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về bề mặt vỏ trứng, an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ có nói là không cần con đâu. Vậy con có biết tại sao con lại ở trong điện Tu Di không?”
Được mẹ vỗ về, quả nhiên siêu trứng bèn tươi tỉnh trở lại như mặt trời sau cơn mưa, vầng sáng nhảy nhót tung tăng như muốn chạy vòng vòng.
Nó liên tục kêu vang mấy tiếng “mẹ, mẹ”, sau đó dường như mới cố gắng hồi tưởng lại: “Điện Tu Di? Hình như con có nhớ cái tên điện Tu Di này… A, đúng rồi! Là Lão Tu Di, con nhớ ông ấy, chính ông ấy đã cứu con mà.”
“Lão Tu Di? Người đó là ai?”
“Thì chính là Lão Tu Di!” Giọng nói vừa mơ mơ màng màng, lại vừa chất chứa hoài niệm cùng lưu luyến, “Lão Tu Di đối xử với con rất tốt, ông ấy cứu con khỏi căn phòng lạnh lẽo, tăm tối kia. Ông ấy còn cho con uống linh khí thơm ngon, thuần khiết. Con uống xong bèn ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì nhìn thấy mẹ, he he…”
Hột Khê thật chẳng thốt nên lời với quả trứng lúc thì khóc lúc lại cười này. Từ đoạn đối thoại ngắn này, có thể thấy với tâm thế của một đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện nó vẫn chưa thể có khái niệm gì, đoán chừng cô có hỏi đi hỏi lại thì cũng chẳng biết thêm được gì.
Hột Khê vô cùng bất lực đối với câu chuyện này, đang lúc chuẩn bị buông bàn tay đặt trên vỏ trứng, thì đột nhiên nghe tiếng đứa nhóc kia hưng phấn kêu toáng lên: “Đúng rồi, Lão Tu Di còn có thứ muốn đưa cho mẹ. Con gặp được mẹ mừng quá, nên suýt chút nữa quên mất!”
Xem ảnh 1
Không đúng! Đây chỉ là một quả trứng, còn mình lại là con người, loài động vật có vú làm sao mà đẻ ra quả trứng to như thế này được chứ!
Hột Khê thấy hình như mình bị quả trứng này quay mòng mòng, cô bực dọc đáp: “Rốt cuộc nhóc... là cái quỷ gì thế? Vì sao lại gọi chị là mẹ?”
“Vì mẹ chính là mẹ của con mà phải không?” Vầng sáng ánh kim lại tiếp tục nhảy nhót, giọng nói cũng thêm phần sốt ruột, “Mẹ, con vẫn thường xuyên ngắm mẹ từ chỗ này, con vẫn luôn ở đây đợi mẹ đến thăm con. Nhưng… nhưng mà chẳng khi nào mẹ chịu đến cả. Con một mình ở đây cô đơn quạnh quẽ vô cùng...”
Siêu trứng càng nói càng đau lòng, thút thít khóc nức nở, giọng trẻ con trong trẻo chất chứa sự tủi thân, ai oán thê lương, dù có người lòng dạ sắt đá nhất thì cũng không thể không rủ lòng thương xót.
Hột Khê đau cả đầu, nhịn không đặng bèn nhẹ nhàng vỗ về lớp vỏ của quả trứng, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải mẹ… mẹ đã đến gặp con rồi sao? À mà rốt cuộc... con là giống loài nào vậy?”
“Giống loài là gì?” Siêu trứng có vẻ rất thích được cô vuốt ve, nó vốn đang khóc nức nở bỗng chốc đã trở nên vui mừng, hớn hở. “Con cũng không rõ con là thứ gì, nhưng mà, mẹ chính là mẹ của con, trước giờ con chỉ biết có vậy. Hu hu hu, mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ không cần con nữa?”
Nói đến gần cuối, siêu trứng dường như lại thấy bất an mà hoảng hốt cả lên, lại òa khóc nức nở.
Hột Khê ôm lấy trán, nghe tiếng khóc mong mỏi, đau thương của nhóc con, cô quả thật không biết nên mô tả tâm trạng như có hàng ngàn chữ “đậu xanh rau má” chạy vút qua mình như thế nào.
Cô thật sự là thiếu nữ chưa chồng, không có chút kinh nghiệm dỗ dành con nít mà!
Để ngăn nó tiếp tục khóc, Hột Khê chỉ có thể tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về bề mặt vỏ trứng, an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ có nói là không cần con đâu. Vậy con có biết tại sao con lại ở trong điện Tu Di không?”
Được mẹ vỗ về, quả nhiên siêu trứng bèn tươi tỉnh trở lại như mặt trời sau cơn mưa, vầng sáng nhảy nhót tung tăng như muốn chạy vòng vòng.
Nó liên tục kêu vang mấy tiếng “mẹ, mẹ”, sau đó dường như mới cố gắng hồi tưởng lại: “Điện Tu Di? Hình như con có nhớ cái tên điện Tu Di này… A, đúng rồi! Là Lão Tu Di, con nhớ ông ấy, chính ông ấy đã cứu con mà.”
“Lão Tu Di? Người đó là ai?”
“Thì chính là Lão Tu Di!” Giọng nói vừa mơ mơ màng màng, lại vừa chất chứa hoài niệm cùng lưu luyến, “Lão Tu Di đối xử với con rất tốt, ông ấy cứu con khỏi căn phòng lạnh lẽo, tăm tối kia. Ông ấy còn cho con uống linh khí thơm ngon, thuần khiết. Con uống xong bèn ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì nhìn thấy mẹ, he he…”
Hột Khê thật chẳng thốt nên lời với quả trứng lúc thì khóc lúc lại cười này. Từ đoạn đối thoại ngắn này, có thể thấy với tâm thế của một đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện nó vẫn chưa thể có khái niệm gì, đoán chừng cô có hỏi đi hỏi lại thì cũng chẳng biết thêm được gì.
Hột Khê vô cùng bất lực đối với câu chuyện này, đang lúc chuẩn bị buông bàn tay đặt trên vỏ trứng, thì đột nhiên nghe tiếng đứa nhóc kia hưng phấn kêu toáng lên: “Đúng rồi, Lão Tu Di còn có thứ muốn đưa cho mẹ. Con gặp được mẹ mừng quá, nên suýt chút nữa quên mất!”
Bình luận facebook