Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Hồng Sách tính toán đúng là không tệ, nhưng hắn không biết rằng, Tùy Qua cũng có suy nghĩ đồng dạng.
Bởi vì quyền pháp của Hồng Sách chu đáo, tựa hồ không có sơ hở, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua dù tinh diệu, nhất thời cũng không cách nào bắt đối thủ hàng phục, vì vậy mới tính toán đánh một cuộc tiêu hao chiến với Hồng Sách, xem ai có thể chống chọi đến cuối cùng.
Bởi vì trong miệng Tùy Qua ngậm một miếng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, cho nên có nguyên khí cỏ cây trong linh thảo tẩm bổ kinh mạch, chân khí tiêu hao dĩ nhiên chậm chạp hơn Hồng Sách. Đáng tiếc, Hồng Sách hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng hắn chỉ cần thêm một chút sức lực, là có thể đánh bại Tùy Qua.
Ầm!
Nắm tay của Hồng Sách và Tùy Qua lại một lần nữa va chạm trên không trung.
Thân thể hai người đồng thời chấn động, nhưng Tùy Qua phải lui về phía sau hai bước nhỏ.
Hồng Sách hừ lạnh một tiếng, đưa chân khí toàn thân lên hai cánh tay, lại dùng chiêu thức uy mãnh hơn đánh về phía Tùy Qua.
Quả nhiên, vòng phòng ngự của Tùy Qua bắt đầu thu nhỏ lại, đau khổ chống đỡ oanh kích như gió bão mưa rào của Hồng Sách.
Tùy Qua đã sắp tiêu hao hết vòng phòng ngự do chân khí tạo ra, tựa hồ có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.
Hồng Sách nắm chắc phần thắng, công kích càng phát ra càng hung mãnh, không hề giữ lại.
Tùy Qua nhìn dáng dấp chống đỡ rất cực khổ, nhưng bình chướng phòng ngự nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá lại ngoan cường như liệt nữ trinh tiết, tử thủ đến cuối cùng.
- Thúc thủ chịu trói đi! Tùy tiên sinh!
Hồng Sách cảm thấy thời cơ rốt cục đã đến, ngưng tụ chân khí cuối cùng lên hai cánh tay, chuẩn bị một đòn đánh tan phòng ngự của Tùy Qua.
Ầm!
Kh hai cánh tay của Hồng Sách đụng độ với hai cánh tay của Tùy Qua, đột nhiên tuôn ra một tiếng nổ vang khổng lồ, hai cánh tay Hồng Sách nhất thời tê dại.
Có cái gì không đúng!
Kinh nghiệm giao thủ của Hồng Sách vô cùng phong phú, lúc này nhất thời cảm giác tình huống không ổn, liền muốn bứt ra.
- Ngươi trúng kế rồi!
Tùy Qua quát lên một tiếng, quanh người bộc phát ra khí thế cường đại, bức về phía Hồng Sách, một quyền đánh lên ngực Hồng Sách.
Hồng Sách nỗ lực giơ hai cánh tay trước ngực, hy vọng có thể chống chọi với một kích của Tùy Qua.
Ai ngờ, một quyền uy thế bén nhọn của Tùy Qua đột nhiên biến thành đạn chỉ, năm đầu ngón tay bắn lên hai cánh tay Hồng Sách, hai cánh tay Hồng Sách mất đi chân khí phòng ngự, nhất thời bị đầu ngón tay của Tùy Qua bắn ra, bàn tay còn lại của Tùy Qua cũng không biết từ nơi nào nhô ra , cắt vào đường trung tuyến của Hồng Sách, tung một quyền đánh lên ngực Hồng Sách.
Răng rắc!
Thanh âm rạn nứt xương vang lên.
Sắc mặt Hồng Sách đỏ hồng, giống như say rượu, thân thể liên tục đung đưa, lảo đảo muốn ngã.
Một quyền này của Tùy Qua đã tổn thương tới lục phủ ngũ tạng của hắn.
Không có dăm ba tháng tu dưỡng, đừng mơ có thể phục hồi như cũ.
Nhưng, đây đã là Tùy Qua nương tay.
Nếu không, Hồng Sách đã nằm dài trên bờ sông rồi.
Tùy Qua cũng không thèm nhìn tới đối thủ bị thương, xoay người quay về phương hướng khu biệt thự.
Bên bờ sông, sóng vỗ nhẹ nhàng lên bờ cát.
Đột nhiên, hùng tâm trong lòng Hồng Sách như mất hết.
Phụt!
Mấy ngụm máu tươi, phun đỏ trên bờ cát trắng.
Tùy Qua đi tới biệt thự của Hứa Hành Sơn, vẻ mặt có chút mỏi mệt.
Hồng Sách đích xác không dễ dàng đối phó, mặc dù đã bịTùy Qua đánh trọng thương, nhưng chân khí toàn thân cũng chỉ hao tổn bảy tám phần.
Lúc này, Tùy Qua vốn nên ngồi xuống điều dưỡng, nhưng hắn không muốn để Đường Vũ Khê lo lắng, hắn quyết định đến khám bệnh cho Đường Vũ Khê trước rồi mới tính.
Cho nên, Tùy Qua phấn chấn tinh thần, đi vào trong biệt thự.
- Sao vậy, cậu đánh nhau với ai sao?
Đường Vũ Khê nhìn thấy Tùy Qua, ân cần hỏi.
- Đánh nhau? Không có.
Tùy Qua giả bộ hồ đồ nói.
- Cậu tự soi gương đi.
Đường Vũ Khê lấy ra một chiếc gương soi từ trong túi xách bên cạnh, đưa tới trước mặt Tùy Qua.
Tùy Qua vừa nhìn, mới phát hiện trên trán mình có một vết thương, mặc dù đã đóng vảy, nhưng hiển nhiên mới bị đả thương.
Không cần phải nói, vết thương này nhất định là Hồng Sách lưu lại .
Chỉ có điều, đối với đả thương Tùy Qua lưu lại cho Hồng Sách, vết thương nhỏ này thật sự không là gì.
- A ~ có thể không cẩn thận, va quẹt vào đâu đó, bị thương ngoài da, không có chuyện gì.
Tùy Qua bình thản nói:
- Vươn tay ra, để tôi xem thế nào.
- Không có gì, đại khái vẫn như cũ.
Đường Vũ Khê đưa tay cho Tùy Qua:
- Chỉ vì cậu muốn chữa bệnh cho tôi mà phải chịu ủy khuất trước mặt người nhà của tôi, còn mang đến cho cậu bao nhiêu phiền toái như vậy.
- Có gì phiền toái chứ.
Tùy Qua nói:
- Cho dù thật sự có phiền toái, cũng không phải do cô mang đến, mà sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.
Đúng là, những phiền toái của Tùy Qua, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Chỉ cần người khác biết đến sự tồn tại của linh dược, dĩ nhiên sẽ có người hám lợi tìm tới cửa.
Biện pháp duy nhất, chỉ có đề cao thế lực của mình, đề thăng tu vi của mình, mới có thể bảo đảm linh dược không bị người ngoài nhòm ngó.
Trong mắt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ trìu mến, vươn cánh tay vuốt ve vết thương trên trán Tùy Qua, nói:
- Tôi nói rồi, cậu không nên miễn cưỡng mình quá, tôi không muốn thấy cậu vì tôi mà bị thương, không hi vọng cậu vì tôi, mà bỏ qua lý tưởng mình theo đuổi.
- Đừng nói như vậy.
Tùy Qua nói:
- Tôi là một tục nhân, làm gì có nhiều theo đuổi, nhiều lý tưởng như vậy. Nếu thật sự có gì theo đuổi cũng chỉ muốn theo đuổi mỹ nữ như cô mà thôi. Nhưng, tôi cũng không muốn theo đuổi bệnh nhân của mình, như vậy có thể làm trái lại y đức. Cho nên, phiền toái cô sớm bình phục một chút.
- Ừ.
Đường Vũ Khê gật đầu, lại dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Tùy Qua.
Chân khí tiêu hao quá nhiều, lúc này thân thể Tùy Qua không khỏi có chút suy yếu.
May mà, tình trạng hôm nay của Đường Vũ Khê không chuyển xấu quá nhiều, cũng không hao phí bao nhiêu chân khí của Tùy Qua.
Khi Tùy Qua đang muốn cáo từ, sau đó về sớm nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tựa hồ của một số người không mời mà tới, hơn nữa còn đi về phía vườn hoa.
Tùy Qua vốn tưởng rằng đám người phiền toái kia vẫn đuổi theo mình đến đây, đang muốn xuất thủ dạy dỗ, không ngờ người tới lại là cảnh sát, hơn nữa tổng cộng có bốn người, mắt nhìn chằm chằm, bao vây Tùy Qua. Một người trong đó, rút khẩu súng lục bên hông, quát Tùy Qua:
- Không được nhúc nhích! Đồng chí Tùy Qua, chúng tôi nghi ngờ đồng chí có liên quan đến một vụ án cưỡng gian phụ nữ, hiện tại chính thức bắt đồng chí! Nếu như đồng chí chống lại lệnh bắt, tôi sẽ nổ súng!
Tùy Qua có chút khó hiểu, từ lúc nào hắn lại có quan hệ đến vụ án cưỡng gian chứ?
Nhưng, hắn đương nhiên sẽ không chống cự lại lệnh bắt.
Người tu hành Luyện Khí kỳ, cho dù thân thủ rất nhanh, cũng không nhanh bằng đạn.
Bởi vì quyền pháp của Hồng Sách chu đáo, tựa hồ không có sơ hở, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua dù tinh diệu, nhất thời cũng không cách nào bắt đối thủ hàng phục, vì vậy mới tính toán đánh một cuộc tiêu hao chiến với Hồng Sách, xem ai có thể chống chọi đến cuối cùng.
Bởi vì trong miệng Tùy Qua ngậm một miếng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, cho nên có nguyên khí cỏ cây trong linh thảo tẩm bổ kinh mạch, chân khí tiêu hao dĩ nhiên chậm chạp hơn Hồng Sách. Đáng tiếc, Hồng Sách hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng hắn chỉ cần thêm một chút sức lực, là có thể đánh bại Tùy Qua.
Ầm!
Nắm tay của Hồng Sách và Tùy Qua lại một lần nữa va chạm trên không trung.
Thân thể hai người đồng thời chấn động, nhưng Tùy Qua phải lui về phía sau hai bước nhỏ.
Hồng Sách hừ lạnh một tiếng, đưa chân khí toàn thân lên hai cánh tay, lại dùng chiêu thức uy mãnh hơn đánh về phía Tùy Qua.
Quả nhiên, vòng phòng ngự của Tùy Qua bắt đầu thu nhỏ lại, đau khổ chống đỡ oanh kích như gió bão mưa rào của Hồng Sách.
Tùy Qua đã sắp tiêu hao hết vòng phòng ngự do chân khí tạo ra, tựa hồ có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.
Hồng Sách nắm chắc phần thắng, công kích càng phát ra càng hung mãnh, không hề giữ lại.
Tùy Qua nhìn dáng dấp chống đỡ rất cực khổ, nhưng bình chướng phòng ngự nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá lại ngoan cường như liệt nữ trinh tiết, tử thủ đến cuối cùng.
- Thúc thủ chịu trói đi! Tùy tiên sinh!
Hồng Sách cảm thấy thời cơ rốt cục đã đến, ngưng tụ chân khí cuối cùng lên hai cánh tay, chuẩn bị một đòn đánh tan phòng ngự của Tùy Qua.
Ầm!
Kh hai cánh tay của Hồng Sách đụng độ với hai cánh tay của Tùy Qua, đột nhiên tuôn ra một tiếng nổ vang khổng lồ, hai cánh tay Hồng Sách nhất thời tê dại.
Có cái gì không đúng!
Kinh nghiệm giao thủ của Hồng Sách vô cùng phong phú, lúc này nhất thời cảm giác tình huống không ổn, liền muốn bứt ra.
- Ngươi trúng kế rồi!
Tùy Qua quát lên một tiếng, quanh người bộc phát ra khí thế cường đại, bức về phía Hồng Sách, một quyền đánh lên ngực Hồng Sách.
Hồng Sách nỗ lực giơ hai cánh tay trước ngực, hy vọng có thể chống chọi với một kích của Tùy Qua.
Ai ngờ, một quyền uy thế bén nhọn của Tùy Qua đột nhiên biến thành đạn chỉ, năm đầu ngón tay bắn lên hai cánh tay Hồng Sách, hai cánh tay Hồng Sách mất đi chân khí phòng ngự, nhất thời bị đầu ngón tay của Tùy Qua bắn ra, bàn tay còn lại của Tùy Qua cũng không biết từ nơi nào nhô ra , cắt vào đường trung tuyến của Hồng Sách, tung một quyền đánh lên ngực Hồng Sách.
Răng rắc!
Thanh âm rạn nứt xương vang lên.
Sắc mặt Hồng Sách đỏ hồng, giống như say rượu, thân thể liên tục đung đưa, lảo đảo muốn ngã.
Một quyền này của Tùy Qua đã tổn thương tới lục phủ ngũ tạng của hắn.
Không có dăm ba tháng tu dưỡng, đừng mơ có thể phục hồi như cũ.
Nhưng, đây đã là Tùy Qua nương tay.
Nếu không, Hồng Sách đã nằm dài trên bờ sông rồi.
Tùy Qua cũng không thèm nhìn tới đối thủ bị thương, xoay người quay về phương hướng khu biệt thự.
Bên bờ sông, sóng vỗ nhẹ nhàng lên bờ cát.
Đột nhiên, hùng tâm trong lòng Hồng Sách như mất hết.
Phụt!
Mấy ngụm máu tươi, phun đỏ trên bờ cát trắng.
Tùy Qua đi tới biệt thự của Hứa Hành Sơn, vẻ mặt có chút mỏi mệt.
Hồng Sách đích xác không dễ dàng đối phó, mặc dù đã bịTùy Qua đánh trọng thương, nhưng chân khí toàn thân cũng chỉ hao tổn bảy tám phần.
Lúc này, Tùy Qua vốn nên ngồi xuống điều dưỡng, nhưng hắn không muốn để Đường Vũ Khê lo lắng, hắn quyết định đến khám bệnh cho Đường Vũ Khê trước rồi mới tính.
Cho nên, Tùy Qua phấn chấn tinh thần, đi vào trong biệt thự.
- Sao vậy, cậu đánh nhau với ai sao?
Đường Vũ Khê nhìn thấy Tùy Qua, ân cần hỏi.
- Đánh nhau? Không có.
Tùy Qua giả bộ hồ đồ nói.
- Cậu tự soi gương đi.
Đường Vũ Khê lấy ra một chiếc gương soi từ trong túi xách bên cạnh, đưa tới trước mặt Tùy Qua.
Tùy Qua vừa nhìn, mới phát hiện trên trán mình có một vết thương, mặc dù đã đóng vảy, nhưng hiển nhiên mới bị đả thương.
Không cần phải nói, vết thương này nhất định là Hồng Sách lưu lại .
Chỉ có điều, đối với đả thương Tùy Qua lưu lại cho Hồng Sách, vết thương nhỏ này thật sự không là gì.
- A ~ có thể không cẩn thận, va quẹt vào đâu đó, bị thương ngoài da, không có chuyện gì.
Tùy Qua bình thản nói:
- Vươn tay ra, để tôi xem thế nào.
- Không có gì, đại khái vẫn như cũ.
Đường Vũ Khê đưa tay cho Tùy Qua:
- Chỉ vì cậu muốn chữa bệnh cho tôi mà phải chịu ủy khuất trước mặt người nhà của tôi, còn mang đến cho cậu bao nhiêu phiền toái như vậy.
- Có gì phiền toái chứ.
Tùy Qua nói:
- Cho dù thật sự có phiền toái, cũng không phải do cô mang đến, mà sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.
Đúng là, những phiền toái của Tùy Qua, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Chỉ cần người khác biết đến sự tồn tại của linh dược, dĩ nhiên sẽ có người hám lợi tìm tới cửa.
Biện pháp duy nhất, chỉ có đề cao thế lực của mình, đề thăng tu vi của mình, mới có thể bảo đảm linh dược không bị người ngoài nhòm ngó.
Trong mắt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ trìu mến, vươn cánh tay vuốt ve vết thương trên trán Tùy Qua, nói:
- Tôi nói rồi, cậu không nên miễn cưỡng mình quá, tôi không muốn thấy cậu vì tôi mà bị thương, không hi vọng cậu vì tôi, mà bỏ qua lý tưởng mình theo đuổi.
- Đừng nói như vậy.
Tùy Qua nói:
- Tôi là một tục nhân, làm gì có nhiều theo đuổi, nhiều lý tưởng như vậy. Nếu thật sự có gì theo đuổi cũng chỉ muốn theo đuổi mỹ nữ như cô mà thôi. Nhưng, tôi cũng không muốn theo đuổi bệnh nhân của mình, như vậy có thể làm trái lại y đức. Cho nên, phiền toái cô sớm bình phục một chút.
- Ừ.
Đường Vũ Khê gật đầu, lại dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Tùy Qua.
Chân khí tiêu hao quá nhiều, lúc này thân thể Tùy Qua không khỏi có chút suy yếu.
May mà, tình trạng hôm nay của Đường Vũ Khê không chuyển xấu quá nhiều, cũng không hao phí bao nhiêu chân khí của Tùy Qua.
Khi Tùy Qua đang muốn cáo từ, sau đó về sớm nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tựa hồ của một số người không mời mà tới, hơn nữa còn đi về phía vườn hoa.
Tùy Qua vốn tưởng rằng đám người phiền toái kia vẫn đuổi theo mình đến đây, đang muốn xuất thủ dạy dỗ, không ngờ người tới lại là cảnh sát, hơn nữa tổng cộng có bốn người, mắt nhìn chằm chằm, bao vây Tùy Qua. Một người trong đó, rút khẩu súng lục bên hông, quát Tùy Qua:
- Không được nhúc nhích! Đồng chí Tùy Qua, chúng tôi nghi ngờ đồng chí có liên quan đến một vụ án cưỡng gian phụ nữ, hiện tại chính thức bắt đồng chí! Nếu như đồng chí chống lại lệnh bắt, tôi sẽ nổ súng!
Tùy Qua có chút khó hiểu, từ lúc nào hắn lại có quan hệ đến vụ án cưỡng gian chứ?
Nhưng, hắn đương nhiên sẽ không chống cự lại lệnh bắt.
Người tu hành Luyện Khí kỳ, cho dù thân thủ rất nhanh, cũng không nhanh bằng đạn.
Bình luận facebook