Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Sử Vạn Hào thấy Tùy Qua đến, tựa hồ cũng không muốn trì hoãn thời gian, ôm quyền nói với ba người Triệu Tam gia, Đổng Kim Minh và Điền Đồng:
- Người trong giang hồ chúng ta, chú trong ân oán rõ ràng. Tiểu tử này đánh chết đồ đệ Hồng Sách của ta, còn lên tiếng vũ nhục Lục Hợp Thông Tí môn ta, cho nên Sử Vạn Hào ta mặc dù tuổi già, nhưng cũng không phải là người mặc cho người khác hạ nhục, cho nên hôm nay mời ba vị nhân sĩ võ lâm đức cao vọng trọng tới làm chứng, tránh cho người trong giang hồ nói ta lấy lớn hiếp nhỏ.
- Sử chưởng môn, người ta thường nói oan gia nên giải không nên kết, một người là danh túc võ lâm, một người là thiếu niên anh hùng, hà tất phải gây chiến. Cho bằng ta làm người hoà giải, mở tiệc rượu, để hai vị biến chiến tranh thành tơ lụa thì thế nào?
Triệu Tam gia nói với Sử Vạn Hào.
Sử Vạn Hào đương nhiên không chịu đáp ứng, vẻ mặt kiên định nói:
- Triệu Tam gia, tâm ý của ngươi ta lĩnh. Nhưng mối thù giết đồ đệ bất cộng đái thiên!
- Nếu Sử chưởng môn không chịu dừng tay, vậy ta không còn gì để nói.
Tùy Qua thản nhiên nói với Sử Vạn Hào:
- Không biết Sử chưởng môn đã kêu người chuẩn bị xong quan tài chưa?
- Nếu như ngươi muốn, ta có thể kêu người lập tức chuẩn bị một bộ cho ngươi!
Trong ánh mắt Sử Vạn Hào hiện lên vẻ oán độc, hắn đã thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa đánh bại tiểu tử này, cũng không giết chết hắn, mà chỉ bóp nát toàn bộ gân cốt của hắn, để hắn biến thành một phế nhân! Muốn sống cũng không được. Dĩ nhiên, phương thuốc của thánh dược kia cũng phải lấy được.
Điền Đồng đạo sĩ tựa hồ có quan hệ không tệ với Sử Vạn Hào, thấy Tùy Qua cuồng vọng như thế, không nhịn được nói:
- Tùy hạ sinh, cho dù ngươi và Sử chưởng môn có thù, ngôn ngữ cũng không cần ác độc như vậy? Dù sao, Sử chưởng môn cũng là tiền bối võ lâm.
- Đừng nói nhiều nữa, sớm động thủ đi!
Tùy Qua lạnh lùng nói, cũng không nể mặt Điền Đồng.
Dù sao, vị đạo sĩ này căn bản không hiển lộ tôn trọng đối với Tùy Qua.
- Tốt! Tùy tiên sinh, sảng khoái!
Lúc này, bên bờ vực phát ra một thanh âm ủng hộ.
Sử Vạn Hào không khỏi cau mày, hắn đã sớm gọi các đồ đệ phong tỏa đường lên núi, làm sao còn có "người vãng lai" tiến vào đây.
Hắn nhìn về phía đó, chỉ thấy một bạch y tăng nhân trẻ tuổi từ bên bờ vực phóng lên cao, sau đó nhẹ như lông vũ đứng trên bình đài ở vách đá , cười nói với Tùy Qua:
- May là ta tới kịp.
Vị hòa thượng đầu trọc anh tuấn này đương nhiên chính là Diên Vân hòa thượng.
Tùy Qua không ngờ, Diên Vân hòa thượng lại có thể biết hôm nay mình thượng đài.
- Tiểu hòa thượng từ đâu đến!
Sử Vạn Hào quát lạnh một tiếng, hắn chưa từng thấy Diên Vân, đương nhiên không biết lai lịch của Diên Vân. Chẳng qua, nhìn thấy Diên Vân và Tùy Qua thân thiết như vậy, đương nhiên cảm thấy không thoải mái.
Ai ngờ Sử Vạn Hào không nhận ra Diên Vân, nhưng Điền Đồng vaf Đổng Kim Minh lại biết, tiểu hòa thượng này có lai lịch không đơn giản, là tam tuyệt truyền nhân thiện võ y của Thiếu Lâm tự, nghiễm nhiên chính là ứng viên trụ trì tương lai của Thiếu Lâm tự. Người như vậy, đương nhiên không thể đắc tội, dù sao hiện tại uy danh của Thiếu Lâm tự cũng lên như diều gặp gió, đắc tội với trụ trì tương lai, đúng là không khôn ngoan.
Cho nên, Đổng Kim Minh và Điền Đồng vội vàng đứng dậy, hành lễ chào hỏi Diên Vân.
Triệu Tam gia nghe nói lai lịch của Diên Vân, cũng tiến lên vấn an.
Thấy thái độ của Đổng Kim Minh và Điền Đồng nhiệt tình khác thường, Sử Vạn Hào mới biết mình vụng về, vô tình đắc tội với một vị "đại nhân vật". Nhưng, nghĩ đến sắp sửa có thể nắm được phương thuốc thánh dược, Sử Vạn Hào lại lập tức hưng phấn, chỉ cần lấy được phương thuốc, có tiền, có thuốc, chắc chắn có thể đại phát tài, thậm chí còn có thể đưa tu vi tiến thêm một bậc, đạt tới Tiên Thiên bí cảnh trong truyền thuyết.
- Nếu song phương không cách nào giải hòa, vậy chỉ có lôi đài quyết sinh tử!
Đổng Kim Minh nói với Tùy Qua và Sử Vạn Hào:
- Hai vị còn gì muốn nói không?
- Hùng ca, lấy binh khí của tôi ra đây!
Tùy Qua nói với Sơn Hùng.
- Tiếp lấy!
Sơn Hùng lớn tiếng nói, ném Cuốc chấn linh đang khiêng trên vai cho Tùy Qua.
Tùy Qua đưa tay lên, cực kỳ nhẹ nhàng cầm lấy cái cuốc trong tay, sau đó vác lên đầu vai.
Sử Vạn Hào, Điền Đồng và Đổng Kim Minh không khỏi kinh ngạc. Lúc trước Sơn Hùng khiêng một cái cuốc ngọc bích, ba người bọn họ đương nhiên đều nhìn thấy, chẳng qua ngại thân phận, ba người cũng không chủ động hỏi thăm. Lúc này mới biết được, thì ra cái cuốc này chính là "binh khí" của Tùy Qua. Người tập võ lấy binh khí tỷ võ, vốn là chuyện vô cùng bình thường, dù sao công phu luyện đến chỗ cao minh, trong tay có binh khí hay không cũng vậy, cũng không tồn tại cái gọi là công bằng. Chẳng qua, lấy cái cuốc làm vũ khí, thật sự có chút thú vị.
Sử Vạn Hào đầu tiên là sửng sốt, sau đó khinh thường cười lạnh. Saqu khi quyền pháp tu vi của hắn đạt đến loại cảnh giới này, căn bản không e ngại đối phương có binh khí hay không. Huống chi, chỉ là một cái cuốc, hơn nữa còn dùng ngọc thạch chế tạo, có hoa không quả, có thể có bao nhiêu khả năng?
Trong đôi mắt Diên Vân lại tuôn ra vẻ hưng phấn, tựa hồ rất có hứng thú với cái cuốc trên vai Tùy Qua.
Ác ác! ~
Mấy tiếng gà gáy lanh lảnh vang lên, lại có người đem một con gà trống đỏ thẫm mang lên.
Chém đầu gà!
Đây chính là quyết đấu sinh tử.
Đánh lôi đài, song phương nhẹ thì gãy tay cụt chân, nặng thì chết.
Chuyện chém đầu gà, vốn là dựa theo tư cách giang hồ, có lẽ do Điền Đồng làm. Nhưng hiện tại Diên Vân hòa thượng ở đây, tình huống không giống với lúc trước, mặc dù hắn còn trẻ tuổi, nhưng lại đại biểu cho Thiếu Lâm tự, cho nên Điền Đồng không thể không nể mặt Diên Vân.
Diên Vân nhìn thấy một đại hán ôm theo một con gà trống, cung kính đưa đến trước mặt hắn, cũng không từ chối, nói:
- A di đà Phật! Ngã phật từ bi, không sát sinh...chỉ siêu độ!
Cũng không thấy Diên Vân có động tác gì, con gà trống đỏ thẫm trong tay đại hán đột nhiên đã đến tay Diên Vân, cánh gà được giải thoát, đương nhiên vỗ cánh muốn trốn, nhưng Diên Vân biến chỉ thành đao, đột nhiên lăng không vung lên.
Vù!
Thanh âm đầu ngón tay phá không vang lên, đầu gà đỏ thẫm đã mang theo huyết vụ bay lên giữa không trung.
Con gà mất đầu, vẫn bay vút lên không, lảo đảo quay cuồng chỗ vách núi bên cạnh.
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào Tùy Qua cùng Sử Vạn Hào trên người, chốc lát cũng không nguyện rời đi.
- A!
Sử Vạn Hào hô quát một tiếng, thanh âm như lôi minh, cả người giống như con vượn từ khe núi nhảy xuống, vừa lướt đã bảy tám thước, nhanh như tia chớp đến trước mặt Tùy Qua, cánh tay dài giống như roi thép, đánh về phía lồng ngực Tùy Qua.
Khi Sử Vạn Hào lướt tới, thân thể phá vỡ không khí, giống như xe con lao vút trên đường cao tốc, kéo theo khí lãng và kình phong, thổi bay y phục của những người đứng xung quanh lên cao.
Ba !
Tay tiên từ trên không đánh xuống, ngay cả không khí cũng nổ tung, giống như tiếng săm lốp bạo liệt.
- Người trong giang hồ chúng ta, chú trong ân oán rõ ràng. Tiểu tử này đánh chết đồ đệ Hồng Sách của ta, còn lên tiếng vũ nhục Lục Hợp Thông Tí môn ta, cho nên Sử Vạn Hào ta mặc dù tuổi già, nhưng cũng không phải là người mặc cho người khác hạ nhục, cho nên hôm nay mời ba vị nhân sĩ võ lâm đức cao vọng trọng tới làm chứng, tránh cho người trong giang hồ nói ta lấy lớn hiếp nhỏ.
- Sử chưởng môn, người ta thường nói oan gia nên giải không nên kết, một người là danh túc võ lâm, một người là thiếu niên anh hùng, hà tất phải gây chiến. Cho bằng ta làm người hoà giải, mở tiệc rượu, để hai vị biến chiến tranh thành tơ lụa thì thế nào?
Triệu Tam gia nói với Sử Vạn Hào.
Sử Vạn Hào đương nhiên không chịu đáp ứng, vẻ mặt kiên định nói:
- Triệu Tam gia, tâm ý của ngươi ta lĩnh. Nhưng mối thù giết đồ đệ bất cộng đái thiên!
- Nếu Sử chưởng môn không chịu dừng tay, vậy ta không còn gì để nói.
Tùy Qua thản nhiên nói với Sử Vạn Hào:
- Không biết Sử chưởng môn đã kêu người chuẩn bị xong quan tài chưa?
- Nếu như ngươi muốn, ta có thể kêu người lập tức chuẩn bị một bộ cho ngươi!
Trong ánh mắt Sử Vạn Hào hiện lên vẻ oán độc, hắn đã thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa đánh bại tiểu tử này, cũng không giết chết hắn, mà chỉ bóp nát toàn bộ gân cốt của hắn, để hắn biến thành một phế nhân! Muốn sống cũng không được. Dĩ nhiên, phương thuốc của thánh dược kia cũng phải lấy được.
Điền Đồng đạo sĩ tựa hồ có quan hệ không tệ với Sử Vạn Hào, thấy Tùy Qua cuồng vọng như thế, không nhịn được nói:
- Tùy hạ sinh, cho dù ngươi và Sử chưởng môn có thù, ngôn ngữ cũng không cần ác độc như vậy? Dù sao, Sử chưởng môn cũng là tiền bối võ lâm.
- Đừng nói nhiều nữa, sớm động thủ đi!
Tùy Qua lạnh lùng nói, cũng không nể mặt Điền Đồng.
Dù sao, vị đạo sĩ này căn bản không hiển lộ tôn trọng đối với Tùy Qua.
- Tốt! Tùy tiên sinh, sảng khoái!
Lúc này, bên bờ vực phát ra một thanh âm ủng hộ.
Sử Vạn Hào không khỏi cau mày, hắn đã sớm gọi các đồ đệ phong tỏa đường lên núi, làm sao còn có "người vãng lai" tiến vào đây.
Hắn nhìn về phía đó, chỉ thấy một bạch y tăng nhân trẻ tuổi từ bên bờ vực phóng lên cao, sau đó nhẹ như lông vũ đứng trên bình đài ở vách đá , cười nói với Tùy Qua:
- May là ta tới kịp.
Vị hòa thượng đầu trọc anh tuấn này đương nhiên chính là Diên Vân hòa thượng.
Tùy Qua không ngờ, Diên Vân hòa thượng lại có thể biết hôm nay mình thượng đài.
- Tiểu hòa thượng từ đâu đến!
Sử Vạn Hào quát lạnh một tiếng, hắn chưa từng thấy Diên Vân, đương nhiên không biết lai lịch của Diên Vân. Chẳng qua, nhìn thấy Diên Vân và Tùy Qua thân thiết như vậy, đương nhiên cảm thấy không thoải mái.
Ai ngờ Sử Vạn Hào không nhận ra Diên Vân, nhưng Điền Đồng vaf Đổng Kim Minh lại biết, tiểu hòa thượng này có lai lịch không đơn giản, là tam tuyệt truyền nhân thiện võ y của Thiếu Lâm tự, nghiễm nhiên chính là ứng viên trụ trì tương lai của Thiếu Lâm tự. Người như vậy, đương nhiên không thể đắc tội, dù sao hiện tại uy danh của Thiếu Lâm tự cũng lên như diều gặp gió, đắc tội với trụ trì tương lai, đúng là không khôn ngoan.
Cho nên, Đổng Kim Minh và Điền Đồng vội vàng đứng dậy, hành lễ chào hỏi Diên Vân.
Triệu Tam gia nghe nói lai lịch của Diên Vân, cũng tiến lên vấn an.
Thấy thái độ của Đổng Kim Minh và Điền Đồng nhiệt tình khác thường, Sử Vạn Hào mới biết mình vụng về, vô tình đắc tội với một vị "đại nhân vật". Nhưng, nghĩ đến sắp sửa có thể nắm được phương thuốc thánh dược, Sử Vạn Hào lại lập tức hưng phấn, chỉ cần lấy được phương thuốc, có tiền, có thuốc, chắc chắn có thể đại phát tài, thậm chí còn có thể đưa tu vi tiến thêm một bậc, đạt tới Tiên Thiên bí cảnh trong truyền thuyết.
- Nếu song phương không cách nào giải hòa, vậy chỉ có lôi đài quyết sinh tử!
Đổng Kim Minh nói với Tùy Qua và Sử Vạn Hào:
- Hai vị còn gì muốn nói không?
- Hùng ca, lấy binh khí của tôi ra đây!
Tùy Qua nói với Sơn Hùng.
- Tiếp lấy!
Sơn Hùng lớn tiếng nói, ném Cuốc chấn linh đang khiêng trên vai cho Tùy Qua.
Tùy Qua đưa tay lên, cực kỳ nhẹ nhàng cầm lấy cái cuốc trong tay, sau đó vác lên đầu vai.
Sử Vạn Hào, Điền Đồng và Đổng Kim Minh không khỏi kinh ngạc. Lúc trước Sơn Hùng khiêng một cái cuốc ngọc bích, ba người bọn họ đương nhiên đều nhìn thấy, chẳng qua ngại thân phận, ba người cũng không chủ động hỏi thăm. Lúc này mới biết được, thì ra cái cuốc này chính là "binh khí" của Tùy Qua. Người tập võ lấy binh khí tỷ võ, vốn là chuyện vô cùng bình thường, dù sao công phu luyện đến chỗ cao minh, trong tay có binh khí hay không cũng vậy, cũng không tồn tại cái gọi là công bằng. Chẳng qua, lấy cái cuốc làm vũ khí, thật sự có chút thú vị.
Sử Vạn Hào đầu tiên là sửng sốt, sau đó khinh thường cười lạnh. Saqu khi quyền pháp tu vi của hắn đạt đến loại cảnh giới này, căn bản không e ngại đối phương có binh khí hay không. Huống chi, chỉ là một cái cuốc, hơn nữa còn dùng ngọc thạch chế tạo, có hoa không quả, có thể có bao nhiêu khả năng?
Trong đôi mắt Diên Vân lại tuôn ra vẻ hưng phấn, tựa hồ rất có hứng thú với cái cuốc trên vai Tùy Qua.
Ác ác! ~
Mấy tiếng gà gáy lanh lảnh vang lên, lại có người đem một con gà trống đỏ thẫm mang lên.
Chém đầu gà!
Đây chính là quyết đấu sinh tử.
Đánh lôi đài, song phương nhẹ thì gãy tay cụt chân, nặng thì chết.
Chuyện chém đầu gà, vốn là dựa theo tư cách giang hồ, có lẽ do Điền Đồng làm. Nhưng hiện tại Diên Vân hòa thượng ở đây, tình huống không giống với lúc trước, mặc dù hắn còn trẻ tuổi, nhưng lại đại biểu cho Thiếu Lâm tự, cho nên Điền Đồng không thể không nể mặt Diên Vân.
Diên Vân nhìn thấy một đại hán ôm theo một con gà trống, cung kính đưa đến trước mặt hắn, cũng không từ chối, nói:
- A di đà Phật! Ngã phật từ bi, không sát sinh...chỉ siêu độ!
Cũng không thấy Diên Vân có động tác gì, con gà trống đỏ thẫm trong tay đại hán đột nhiên đã đến tay Diên Vân, cánh gà được giải thoát, đương nhiên vỗ cánh muốn trốn, nhưng Diên Vân biến chỉ thành đao, đột nhiên lăng không vung lên.
Vù!
Thanh âm đầu ngón tay phá không vang lên, đầu gà đỏ thẫm đã mang theo huyết vụ bay lên giữa không trung.
Con gà mất đầu, vẫn bay vút lên không, lảo đảo quay cuồng chỗ vách núi bên cạnh.
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người cũng rơi vào Tùy Qua cùng Sử Vạn Hào trên người, chốc lát cũng không nguyện rời đi.
- A!
Sử Vạn Hào hô quát một tiếng, thanh âm như lôi minh, cả người giống như con vượn từ khe núi nhảy xuống, vừa lướt đã bảy tám thước, nhanh như tia chớp đến trước mặt Tùy Qua, cánh tay dài giống như roi thép, đánh về phía lồng ngực Tùy Qua.
Khi Sử Vạn Hào lướt tới, thân thể phá vỡ không khí, giống như xe con lao vút trên đường cao tốc, kéo theo khí lãng và kình phong, thổi bay y phục của những người đứng xung quanh lên cao.
Ba !
Tay tiên từ trên không đánh xuống, ngay cả không khí cũng nổ tung, giống như tiếng săm lốp bạo liệt.
Bình luận facebook