Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
- Nơi này là đường dây nóng của chủ tịch thành phố, xin hỏi ngài có gì cần phản ánh?
Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Vận khí của Trữ Bội không tệ lắm, lập tức gọi thông.
- Tôi tìm chủ tịch thành phố Quách Minh Phong, mời cô gọi ông ấy nghe điện thoại.
Trữ Bội nói.
- Thực xin lỗi tiểu thư, chủ tịch đang họp, cô có tình huống nào thỉnh phản ánh với tôi, khi chủ tịch có thời gian rảnh tôi sẽ chuyển cho ông ấy.
- Ân, được rồi. Tôi là phu nhân hiệu trưởng đại học Đông Giang, là bạn học của chủ tịch các vị, chờ khi nào ông ấy có thời gian, phiền toái cô lập tức chuyển lời cho ông ấy.
Trữ Bội bình tĩnh nói, quyết định sau khi cúp điện thoại, gọi cho Dương Chấn Thanh. Dù gì Dương Chấn Thanh cũng là ân sư thụ nghiệp của Quách Minh Phong, nói chuyện sẽ càng dễ hơn.
Nguyên bản hai công an đang chuẩn bị xem Trữ Bội gây ra chuyện cười, trong lòng lập tức lộp bộp, liền trợn tròn mắt: phu nhân hiệu trưởng Đông đại? Bạn học chủ tịch thành phố?
Trường tiểu học có hiệu trưởng, trung học có hiệu trưởng, đại học cũng có hiệu trưởng.
Cho dù đều là hiệu trưởng, nhưng cấp bậc cách biệt một trời.
Hiệu trưởng đại học, nhất là đại học quốc tế điểm tựa như Đông đại, cấp bậc không bình thường.
Chính sảnh? Hay là phó bộ?
Hai công an đều ngây ngẩn cả người. Vô luận là cấp bậc nào, tuyệt đối không phải là những công an nho nhỏ có thể trêu chọc tới.
Tuy rằng hiệu trưởng đại học không quản được chuyện của địa phương, nhưng cấp bậc của người ta rõ ràng ở đó, trong nhóm bạn học có thân thích bạn bè, tất nhiên có người làm quan lớn, muốn động tới vài công an nho nhỏ còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng hai công an kia thật sự không rõ, vì sao đường đường phu nhân hiệu trưởng lại tự mình giúp một học sinh bình thường xuất đầu đây? Tiểu tử kia rốt cục có thân phận gì?
- Vị nữ sĩ này, xin cô đợi một chút, chủ tịch có lẽ có thời gian.
Nữ thư ký bên điện thoại nghe được lai lịch của Trữ Bội, cũng thoáng kinh động. Nàng hiểu rõ cấp bậc của hiệu trưởng Đông đại là phó bộ cấp, chỉ riêng cấp bậc hành chính mà nói còn cao hơn chủ tịch thành phố. Người như thế, chỉ là một tiểu thư ký nào dám cùng người ta chơi trò thái cực. Nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Sau một lát trong điện thoại vang lên thanh âm tiếng cười sang sảng của Quách Minh Phong:
- Trữ phu nhân, cô nói tôi nên dựa theo thân phận bạn học gọi cô là Trữ Bội đồng học, hay là lấy thân phận học sinh gọi cô là sư mẫu đây?
Thanh âm của chủ tịch thành phố nơi này có ai chưa từng nghe qua, đài truyền hình Đông Giang mỗi ngày có bốn mươi phút truyền tin tức, hắn ít nhất phải xuất hiện mười phút.
- Tùy anh vậy. Hôm nay gặp phải chút sự tình cần nhờ anh giúp một chút đâu…
Trữ Bội nói.
Xong rồi!
Hai công an nhìn thoáng qua nhau, biết lần này mình đã giẫm lên địa lôi.
Bạn học của chủ tịch thành phố cũng tốt, sư nương cũng vậy, dù quan hệ này thật phức tạp, nhưng người phụ nữ như thế hai tiểu công an như họ thật sự không thể trêu chọc vào.
Đã có chủ tịch thành phố ra mặt, sự tình đương nhiên giải quyết thật nhanh.
Trữ Bội cúp điện thoại, đưa di động trả lại cho Tùy Qua.
Sau một lát di động của một công an vang lên, công an kia nơm nớp lo sợ nghe điện thoại, chỉ nghe một thanh âm lớn tiếng quát:
- Hai người các anh là đồ con lợn sao! Nhận được tố giác, vơ đũa cả nắm, không hỏi rõ ràng nguyên do đã đòi bắt người, thật sự làm bừa bãi! Hai người các anh thuận tiện thông tri cho đồn trưởng các anh, nhanh chóng đến cục trình diện cho lão tử! Giải thích không rõ ràng thì cút đi!
Đây là điện thoại của cục trưởng cục công an, làm một cục trưởng, hắn vốn khinh thường gọi điện cho tiểu công an, nhưng bởi vì sự tình liên lụy đến chủ tịch thành phố, như vậy nhất định phải thận trọng đối đãi. Hắn tự mình gọi cuộc điện thoại này, chính là tỏ thái độ với chủ tịch thành phố.
Bị cục trưởng tự mình mắng cho một trận, hai công an làm sao dám bắt Tùy Qua mang đi, chỉ đẩy Lăng Chí Nam cùng nữ nhân của hắn lên xe công an, sau đó nhanh như chớp rời khỏi trường học.
- Trữ phu nhân, cảm ơn cô lại giúp tôi giải vây thêm một lần.
Tùy Qua nhìn Trữ Bội cười nói.
- Bảo vệ tốt mỗi một học sinh trong trường học là chức trách của chúng tôi thôi.
Bởi vì có người ngoài, Trữ Bội tự nhiên không thể biểu hiện thái độ riêng tư, thật đường hoàng nói một trận. Dù sao chỉ cần Tùy Qua thừa nhận nhân tình của nàng là được. Dưới loại tình huống này, tự nhiên không thể bàn việc tư, vì thế Trữ Bội lại nói:
- Tùy Qua đồng học, Quách chủ tịch đã nói, hành vi của cậu vừa rồi là thấy việc nghĩa mà làm, cho nên cậu không cần lo lắng chuyện khác, cứ tận tâm học tập là được. Tốt lắm, tôi còn phải đến bệnh viện thăm hỏi nữ sinh bị xe đụng, các vị đồng học, tạm biệt!
Trong tiếng vỗ tay của các học sinh, Trữ Bội lái xe chạy về hướng bệnh viện.
Các học sinh dần dần tán đi.
Trầm Quân Lăng vươn tay véo cánh tay Tùy Qua, cười nói:
- Suy Suy, vận khí tuyệt không xui xẻo đâu! Đào hoa vẫn thịnh vượng như vậy, ngay cả khi gặp phiền toái đều là mỹ nữ đến giúp giải vây!
- Đừng nói bừa, vị nữ sĩ vừa rồi là phu nhân hiệu trưởng.
Tùy Qua nói.
- Phải ah, ngay cả phu nhân hiệu trưởng cũng tự mình ra mặt giải vây cho anh, duyên hoa đào của anh thật sự là không tệ đi.
Trầm Quân Lăng nói.
- Đúng rồi, sao cô lại xuất hiện ở đây?
Tùy Qua ngạc nhiên hỏi:
- Không phải cô chỉ xuất hiện khi tôi gặp phải bất hạnh thôi sao?
- Sao vậy, anh thật chán ghét khi nhìn thấy tôi sao?
Trầm Quân Lăng cười mắng:
- Anh đúng là không lương tâm, vong ân bội nghĩa, lần trước nếu không có tôi khai đạo cho anh, anh có thể theo đuổi được Đường tỷ của anh sao?
- Cô là ân nhân của tôi, sao tôi lại chán ghét cô đây.
Tùy Qua nói, đối với cô gái như Trầm Quân Lăng quả thật không cách nào chán ghét được nàng.
- Được rồi, anh cùng tôi đi đến một nơi đi.
Trầm Quân Lăng nói.
- Địa phương nào?
Ý nghĩ của Tùy Qua nhất thời linh động, nghĩ thầm chẳng lẽ đi khách sạn? Hay là sơn trang nghỉ phép nào?
- Không phải loại địa phương anh nghĩ đâu.
Trầm Quân Lăng nhìn thấy ý nghĩ của Tùy Qua, xoay người đi về hướng bãi đỗ xe.
- Khụ, tôi cũng đâu có nghĩ địa phương nào đâu.
Tùy Qua vội vàng che giấu.
- A…tôi biết Suy Suy là thuần khiết, lần trước trong khách sạn tôi cũng đã biết rồi.
Trầm Quân Lăng nói.
- Lời này là khen tôi hay châm chọc tôi đây?
Tùy Qua buồn bực hỏi.
- Anh cứ nói đi?
Trầm Quân Lăng cười khúc khích, ngồi vào trong xe BMW của nàng.
Trầm Quân Lăng lái xe chở Tùy Qua đến hướng nam giao Đông Giang, cuối cùng dừng lại bên ngoài một công trường.
Thoạt nhìn công trường này dự định xây dựng một khu nhà ở xa hoa, hơn nữa dàn giáo cũng đã xây xong.
Khắp bốn phía công trường có tường vây, cửa sắt đóng kín, trên tường viết dòng chữ “Miễn vào”.
Loại địa phương này theo lý mà nói hẳn rất ít người đi tới, nhưng bên cạnh cửa công trường lại đỗ không ít xe đắt tiền.
Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Vận khí của Trữ Bội không tệ lắm, lập tức gọi thông.
- Tôi tìm chủ tịch thành phố Quách Minh Phong, mời cô gọi ông ấy nghe điện thoại.
Trữ Bội nói.
- Thực xin lỗi tiểu thư, chủ tịch đang họp, cô có tình huống nào thỉnh phản ánh với tôi, khi chủ tịch có thời gian rảnh tôi sẽ chuyển cho ông ấy.
- Ân, được rồi. Tôi là phu nhân hiệu trưởng đại học Đông Giang, là bạn học của chủ tịch các vị, chờ khi nào ông ấy có thời gian, phiền toái cô lập tức chuyển lời cho ông ấy.
Trữ Bội bình tĩnh nói, quyết định sau khi cúp điện thoại, gọi cho Dương Chấn Thanh. Dù gì Dương Chấn Thanh cũng là ân sư thụ nghiệp của Quách Minh Phong, nói chuyện sẽ càng dễ hơn.
Nguyên bản hai công an đang chuẩn bị xem Trữ Bội gây ra chuyện cười, trong lòng lập tức lộp bộp, liền trợn tròn mắt: phu nhân hiệu trưởng Đông đại? Bạn học chủ tịch thành phố?
Trường tiểu học có hiệu trưởng, trung học có hiệu trưởng, đại học cũng có hiệu trưởng.
Cho dù đều là hiệu trưởng, nhưng cấp bậc cách biệt một trời.
Hiệu trưởng đại học, nhất là đại học quốc tế điểm tựa như Đông đại, cấp bậc không bình thường.
Chính sảnh? Hay là phó bộ?
Hai công an đều ngây ngẩn cả người. Vô luận là cấp bậc nào, tuyệt đối không phải là những công an nho nhỏ có thể trêu chọc tới.
Tuy rằng hiệu trưởng đại học không quản được chuyện của địa phương, nhưng cấp bậc của người ta rõ ràng ở đó, trong nhóm bạn học có thân thích bạn bè, tất nhiên có người làm quan lớn, muốn động tới vài công an nho nhỏ còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng hai công an kia thật sự không rõ, vì sao đường đường phu nhân hiệu trưởng lại tự mình giúp một học sinh bình thường xuất đầu đây? Tiểu tử kia rốt cục có thân phận gì?
- Vị nữ sĩ này, xin cô đợi một chút, chủ tịch có lẽ có thời gian.
Nữ thư ký bên điện thoại nghe được lai lịch của Trữ Bội, cũng thoáng kinh động. Nàng hiểu rõ cấp bậc của hiệu trưởng Đông đại là phó bộ cấp, chỉ riêng cấp bậc hành chính mà nói còn cao hơn chủ tịch thành phố. Người như thế, chỉ là một tiểu thư ký nào dám cùng người ta chơi trò thái cực. Nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Sau một lát trong điện thoại vang lên thanh âm tiếng cười sang sảng của Quách Minh Phong:
- Trữ phu nhân, cô nói tôi nên dựa theo thân phận bạn học gọi cô là Trữ Bội đồng học, hay là lấy thân phận học sinh gọi cô là sư mẫu đây?
Thanh âm của chủ tịch thành phố nơi này có ai chưa từng nghe qua, đài truyền hình Đông Giang mỗi ngày có bốn mươi phút truyền tin tức, hắn ít nhất phải xuất hiện mười phút.
- Tùy anh vậy. Hôm nay gặp phải chút sự tình cần nhờ anh giúp một chút đâu…
Trữ Bội nói.
Xong rồi!
Hai công an nhìn thoáng qua nhau, biết lần này mình đã giẫm lên địa lôi.
Bạn học của chủ tịch thành phố cũng tốt, sư nương cũng vậy, dù quan hệ này thật phức tạp, nhưng người phụ nữ như thế hai tiểu công an như họ thật sự không thể trêu chọc vào.
Đã có chủ tịch thành phố ra mặt, sự tình đương nhiên giải quyết thật nhanh.
Trữ Bội cúp điện thoại, đưa di động trả lại cho Tùy Qua.
Sau một lát di động của một công an vang lên, công an kia nơm nớp lo sợ nghe điện thoại, chỉ nghe một thanh âm lớn tiếng quát:
- Hai người các anh là đồ con lợn sao! Nhận được tố giác, vơ đũa cả nắm, không hỏi rõ ràng nguyên do đã đòi bắt người, thật sự làm bừa bãi! Hai người các anh thuận tiện thông tri cho đồn trưởng các anh, nhanh chóng đến cục trình diện cho lão tử! Giải thích không rõ ràng thì cút đi!
Đây là điện thoại của cục trưởng cục công an, làm một cục trưởng, hắn vốn khinh thường gọi điện cho tiểu công an, nhưng bởi vì sự tình liên lụy đến chủ tịch thành phố, như vậy nhất định phải thận trọng đối đãi. Hắn tự mình gọi cuộc điện thoại này, chính là tỏ thái độ với chủ tịch thành phố.
Bị cục trưởng tự mình mắng cho một trận, hai công an làm sao dám bắt Tùy Qua mang đi, chỉ đẩy Lăng Chí Nam cùng nữ nhân của hắn lên xe công an, sau đó nhanh như chớp rời khỏi trường học.
- Trữ phu nhân, cảm ơn cô lại giúp tôi giải vây thêm một lần.
Tùy Qua nhìn Trữ Bội cười nói.
- Bảo vệ tốt mỗi một học sinh trong trường học là chức trách của chúng tôi thôi.
Bởi vì có người ngoài, Trữ Bội tự nhiên không thể biểu hiện thái độ riêng tư, thật đường hoàng nói một trận. Dù sao chỉ cần Tùy Qua thừa nhận nhân tình của nàng là được. Dưới loại tình huống này, tự nhiên không thể bàn việc tư, vì thế Trữ Bội lại nói:
- Tùy Qua đồng học, Quách chủ tịch đã nói, hành vi của cậu vừa rồi là thấy việc nghĩa mà làm, cho nên cậu không cần lo lắng chuyện khác, cứ tận tâm học tập là được. Tốt lắm, tôi còn phải đến bệnh viện thăm hỏi nữ sinh bị xe đụng, các vị đồng học, tạm biệt!
Trong tiếng vỗ tay của các học sinh, Trữ Bội lái xe chạy về hướng bệnh viện.
Các học sinh dần dần tán đi.
Trầm Quân Lăng vươn tay véo cánh tay Tùy Qua, cười nói:
- Suy Suy, vận khí tuyệt không xui xẻo đâu! Đào hoa vẫn thịnh vượng như vậy, ngay cả khi gặp phiền toái đều là mỹ nữ đến giúp giải vây!
- Đừng nói bừa, vị nữ sĩ vừa rồi là phu nhân hiệu trưởng.
Tùy Qua nói.
- Phải ah, ngay cả phu nhân hiệu trưởng cũng tự mình ra mặt giải vây cho anh, duyên hoa đào của anh thật sự là không tệ đi.
Trầm Quân Lăng nói.
- Đúng rồi, sao cô lại xuất hiện ở đây?
Tùy Qua ngạc nhiên hỏi:
- Không phải cô chỉ xuất hiện khi tôi gặp phải bất hạnh thôi sao?
- Sao vậy, anh thật chán ghét khi nhìn thấy tôi sao?
Trầm Quân Lăng cười mắng:
- Anh đúng là không lương tâm, vong ân bội nghĩa, lần trước nếu không có tôi khai đạo cho anh, anh có thể theo đuổi được Đường tỷ của anh sao?
- Cô là ân nhân của tôi, sao tôi lại chán ghét cô đây.
Tùy Qua nói, đối với cô gái như Trầm Quân Lăng quả thật không cách nào chán ghét được nàng.
- Được rồi, anh cùng tôi đi đến một nơi đi.
Trầm Quân Lăng nói.
- Địa phương nào?
Ý nghĩ của Tùy Qua nhất thời linh động, nghĩ thầm chẳng lẽ đi khách sạn? Hay là sơn trang nghỉ phép nào?
- Không phải loại địa phương anh nghĩ đâu.
Trầm Quân Lăng nhìn thấy ý nghĩ của Tùy Qua, xoay người đi về hướng bãi đỗ xe.
- Khụ, tôi cũng đâu có nghĩ địa phương nào đâu.
Tùy Qua vội vàng che giấu.
- A…tôi biết Suy Suy là thuần khiết, lần trước trong khách sạn tôi cũng đã biết rồi.
Trầm Quân Lăng nói.
- Lời này là khen tôi hay châm chọc tôi đây?
Tùy Qua buồn bực hỏi.
- Anh cứ nói đi?
Trầm Quân Lăng cười khúc khích, ngồi vào trong xe BMW của nàng.
Trầm Quân Lăng lái xe chở Tùy Qua đến hướng nam giao Đông Giang, cuối cùng dừng lại bên ngoài một công trường.
Thoạt nhìn công trường này dự định xây dựng một khu nhà ở xa hoa, hơn nữa dàn giáo cũng đã xây xong.
Khắp bốn phía công trường có tường vây, cửa sắt đóng kín, trên tường viết dòng chữ “Miễn vào”.
Loại địa phương này theo lý mà nói hẳn rất ít người đi tới, nhưng bên cạnh cửa công trường lại đỗ không ít xe đắt tiền.