Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
- Bao nhiêu tiền?
Tùy Qua dứt khoát hỏi.
- Năm mươi vạn…Không, một trăm vạn, được không?
Người trung niên mở ra công phu sư tử ngoạm, nhưng trên mặt có vẻ xấu hổ, không dám nhìn Tùy Qua. Đại khái chính bản thân hắn cũng hiểu được giá cả này thật sự thái quá. Cho nên hắn vội vàng giải thích:
- Nhà của tôi bị di dời, thương nhân thu mua bồi thường quá ít, thật sự không đủ tiền, mà độc thân nhiều năm như vậy, thật vất vả được giới thiệu đối tượng, nếu không có nhà thì…
- Kháo, lý do này sao nghe quen tai như vậy đâu.
Tùy Qua nghĩ thầm, vừa tưởng tượng, mới biết được có chút tương tự như lúc hắn biên chuyện xưa khi bán ra nhân sâm ngày trước.
Chẳng qua nhìn vẻ mặt người trung niên kia thật không giống như đang giả vờ.
Quả nhiên chuyện xưa luôn lấy ra từ cuộc sống thôi.
Huống hồ Tùy Qua mặc kệ hắn có phải giả vờ hay không, chỉ cần gốc cây trong chậu hoa là hàng thật giá thật là được.
- Được, vậy một trăm vạn!
Tùy Qua thậm chí không cò kè mặc cả.
- Thật sự…ngài thật sự quyết định mua nó, một trăm vạn…tôi nói chính là nhân dân tệ, cũng không phải là tiền Thái đâu?
Vẻ mặt người trung niên mừng như điên, bên trong còn có chút khó tin tưởng. Xem ra “bảo bối” tổ truyền vẫn đáng giá, không thể tưởng được đem ra chợ hoa cỏ sủng vật thậm chí không đáng giá một ngàn đồng nhưng ở trong này giá trị nhiều tiền như vậy.
Người khi kích động, tiếng nói chợt lớn.
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều nghe được lời của trung niên kia.
Rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn qua chỗ Tùy Qua, hơn nữa còn bắt đầu nghị luận.
- Đôi thanh niên nam nữ này thật sự là chày gỗ!
- Một trăm vạn mua một chậu cảnh trở về, thật sự là phá sản!
- Tên kia đúng là tâm đen, lại dám công phu sư tử ngoạm! Chỉ là một bồn cảnh nát, cho dù là thời Đường Minh Hoàng sử dụng cũng không có giá này ah!
- Đúng vậy…
Có vài lời trung niên nghe thấy, hắn lo lắng Tùy Qua đổi ý, vội vàng giải thích:
- Bồn cảnh này tuy rằng xấu xí, nhưng thật sự là tổ tiên truyền xuống tới, anh xem chậu hoa này, ít nhất có mấy trăm năm lịch sử…
- Hừ, mấy trăm năm, dù là bồn cảnh gì cũng đã thành tro!
Lại có người nói một câu.
Kỳ thật trong loại phường thị này giao dịch ngoài trăm vạn không phải chưa từng phát sinh qua.
Chẳng qua một bồn cảnh cũ bán được giá trên trời, đương nhiên không tránh được lời nghị luận.
Tùy Qua không đành lòng để người trung niên khó xuống đài, cũng muốn sớm hoàn thành giao dịch, miễn cành mẹ đẻ cành con, vì vậy nói:
- Chúng ta đi vào “phòng tài vụ” nói chuyện, thuận tiện tôi chuyển khoản cho anh.
Trong phường thị có chuẩn bị “phòng tài vụ”, đây là dành cho khách nhân giao dịch chuyển khoản, cũng là địa phương mà họ đem ra cho thuê.
- Được, được. Chúng ta đi qua nói chuyện.
Trung niên liên tục gật đầu, ôm chặt chậu hoa đi tới.
Trầm Quân Lăng cũng có chút tò mò, Tùy Qua nếu không động thì thôi, nếu động liền bỏ ra ngoài trăm vạn. Nhưng nàng không khuyên bảo hắn, nếu đã thừa nhận hắn là bạn bè, nên ủng hộ ánh mắt của hắn.
Ngoại trừ bồn cảnh này Tùy Qua cũng không còn phát hiện được vật gì khiến cho hắn tâm động.
Vì thế sau khi mua xuống bồn cảnh không lâu, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng ra khỏi phường thị.
Sau khi lên xe, Trầm Quân Lăng không nhịn được hỏi:
- Tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ không bỏ ra trăm vạn đi mua một chậu bồn cảnh đơn thuần, tôi chỉ là tò mò, gốc cây này rốt cục là vật gì, có thể làm cho anh xem trọng như vậy đây?
- Đây là bí mật. Tôi chỉ có thể nói dùng một trăm vạn mua được nó đã thật rất rẻ!
Tùy Qua có chút kích động nói.
- Bí mật? Nhất định nói cho tôi biết!
Trầm Quân Lăng có chút mãnh liệt nói.
- Được rồi, tôi nói cho cô biết. Nhưng cô trả lời tôi một vấn đề làm thù lao.
Tùy Qua hỏi:
- Tại sao cô có thẻ thông hành của phường thị này? Còn nữa, vì sao cô lại cảm thấy có hứng thú đối với tôi?
- Tôi có thẻ thông hành phường thị này là vì đây là do nhà tôi mở ra.
Trầm Quân Lăng nói:
- Trầm gia chúng tôi vốn là Đông dược thế gia, có mấy trăm năm lịch sử. Về phần vì sao tôi có hứng thú với anh, phải nói là vì anh gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi.
- Khi nào vậy?
- Khi ở khách sạn.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh dùng thủ pháp mộc châm cùng châm pháp phi thường kỳ diệu, ân, hẳn là huyền diệu mới đúng. Khi đó tôi đã sản sinh hứng thú với anh, tôi muốn xem anh có phải là người tôi muốn tìm hay không.
- Người cô muốn tìm?
Tùy Qua kinh ngạc hỏi:
- Người nào? Người yêu? Tình nhân? Hay là nam nhân?
- Anh hi vọng làm người gì của tôi đây?
Trầm Quân Lăng hỏi ngược lại:
- Nhưng tôi biết anh chỉ là cãi bướng mà thôi. Ánh mắt bổn cô nương không kém, nhìn ra anh còn giữ thân đồng tử. Bản thân tôi thật tò mò, Đường tỷ của anh xinh đẹp như vậy, vì sao anh không biết lợi dụng một chút đây? Chẳng lẽ là…anh có bệnh gì không tiện nói ra?
- Phi! Mồm chó không nhả ra ngà voi.
Tùy Qua mắng:
- Nếu cô đồng ý tự mình thử một lần, sẽ hiểu tôi không chỉ nói ngoài miệng!
- Lợi hại như vậy?
Trầm Quân Lăng cười nói:
- Bằng không tôi cho xe dừng ven đường, cho anh bày ra chút phong thái? Nhưng đừng giống như lần trước, trực tiếp phun máu mũi!
Thật sự vạch áo cho người xem lưng.
Tùy Qua buồn bực nói:
- Bỏ đi, tôi không thích chơi xe chấn, thật dễ dàng bi kịch. Cô đã hiếu kỳ lai lịch của bồn cảnh này, tôi nói cho cô rõ chi tiết. Gốc cây này tên là Nhân Mộc.
- Nhân Mộc? Tên này sao nghe thẩm người như vậy đây.
Trầm Quân Lăng nói.
- Tên này có lai lịch. Bên trong Dậu Dương Tạp Trở của Triêu Đoạn Thành Thức, có quan hệ tới ghi chép về Nhân Mộc. Thứ này sinh trưởng tại một nước nhỏ cách hướng tây nam hai ngàn dặm trong Đại Thực quốc, thường mọc trong sơn cốc, đóa hoa của nó giống như mặt người, nếu có người hỏi chuyện nó, nó chỉ cười mà thôi, nếu bật cười liên tục, sẽ bị rớt xuống khỏi cành.
Tùy Qua chậm rãi nói như thuộc lòng.
- Thần kỳ như thế?
Trầm Quân Lăng cả kinh nói.
- Không, như vậy chưa xem là thần kỳ.
Tùy Qua nói:
- Trong Dậu Dương Tạp Trở, ghi chép đặc tính ngoại hình của Nhân Mộc mà thôi, nhưng không ghi chép lại công hiệu cùng diệu dụng của nó, biết được hình thái mà không biết giá trị.
- Đúng vậy, anh mua Nhân Mộc đương nhiên không chỉ dùng ngắm nghía đi.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng tôi thật sự là tò mò, thứ này khi nở hoa có phải thật sự giống mặt người, còn biết bật cười. Loại trường hợp như vậy nhất định vừa kỳ dị vừa làm người cảm thấy sợ hãi đi. Đúng rồi, anh nói Nhân Mộc có công hiệu thần kỳ gì đây?
- Dùng phấn hoa của Nhân Mộc tạo thành mật trấp, có diệu dụng. Phàm là cô gái nào nếm qua mật hoa này, vẻ đẹp thiên thành, một cái nhăn mày một nụ cười còn xinh đẹp hơn hoa, không gì sánh được. Nghe đồn năm xưa Tây Thi từng dùng qua loại mật hoa của Nhân Mộc do đàn ong thu thập, cho nên mới có thể làm người say mê. Mà cô gái hàng xóm muốn học theo nàng lại rơi vào xú danh “Đông Thi Hiệu Tần”.
Tùy Qua đáp.
Tùy Qua dứt khoát hỏi.
- Năm mươi vạn…Không, một trăm vạn, được không?
Người trung niên mở ra công phu sư tử ngoạm, nhưng trên mặt có vẻ xấu hổ, không dám nhìn Tùy Qua. Đại khái chính bản thân hắn cũng hiểu được giá cả này thật sự thái quá. Cho nên hắn vội vàng giải thích:
- Nhà của tôi bị di dời, thương nhân thu mua bồi thường quá ít, thật sự không đủ tiền, mà độc thân nhiều năm như vậy, thật vất vả được giới thiệu đối tượng, nếu không có nhà thì…
- Kháo, lý do này sao nghe quen tai như vậy đâu.
Tùy Qua nghĩ thầm, vừa tưởng tượng, mới biết được có chút tương tự như lúc hắn biên chuyện xưa khi bán ra nhân sâm ngày trước.
Chẳng qua nhìn vẻ mặt người trung niên kia thật không giống như đang giả vờ.
Quả nhiên chuyện xưa luôn lấy ra từ cuộc sống thôi.
Huống hồ Tùy Qua mặc kệ hắn có phải giả vờ hay không, chỉ cần gốc cây trong chậu hoa là hàng thật giá thật là được.
- Được, vậy một trăm vạn!
Tùy Qua thậm chí không cò kè mặc cả.
- Thật sự…ngài thật sự quyết định mua nó, một trăm vạn…tôi nói chính là nhân dân tệ, cũng không phải là tiền Thái đâu?
Vẻ mặt người trung niên mừng như điên, bên trong còn có chút khó tin tưởng. Xem ra “bảo bối” tổ truyền vẫn đáng giá, không thể tưởng được đem ra chợ hoa cỏ sủng vật thậm chí không đáng giá một ngàn đồng nhưng ở trong này giá trị nhiều tiền như vậy.
Người khi kích động, tiếng nói chợt lớn.
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều nghe được lời của trung niên kia.
Rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn qua chỗ Tùy Qua, hơn nữa còn bắt đầu nghị luận.
- Đôi thanh niên nam nữ này thật sự là chày gỗ!
- Một trăm vạn mua một chậu cảnh trở về, thật sự là phá sản!
- Tên kia đúng là tâm đen, lại dám công phu sư tử ngoạm! Chỉ là một bồn cảnh nát, cho dù là thời Đường Minh Hoàng sử dụng cũng không có giá này ah!
- Đúng vậy…
Có vài lời trung niên nghe thấy, hắn lo lắng Tùy Qua đổi ý, vội vàng giải thích:
- Bồn cảnh này tuy rằng xấu xí, nhưng thật sự là tổ tiên truyền xuống tới, anh xem chậu hoa này, ít nhất có mấy trăm năm lịch sử…
- Hừ, mấy trăm năm, dù là bồn cảnh gì cũng đã thành tro!
Lại có người nói một câu.
Kỳ thật trong loại phường thị này giao dịch ngoài trăm vạn không phải chưa từng phát sinh qua.
Chẳng qua một bồn cảnh cũ bán được giá trên trời, đương nhiên không tránh được lời nghị luận.
Tùy Qua không đành lòng để người trung niên khó xuống đài, cũng muốn sớm hoàn thành giao dịch, miễn cành mẹ đẻ cành con, vì vậy nói:
- Chúng ta đi vào “phòng tài vụ” nói chuyện, thuận tiện tôi chuyển khoản cho anh.
Trong phường thị có chuẩn bị “phòng tài vụ”, đây là dành cho khách nhân giao dịch chuyển khoản, cũng là địa phương mà họ đem ra cho thuê.
- Được, được. Chúng ta đi qua nói chuyện.
Trung niên liên tục gật đầu, ôm chặt chậu hoa đi tới.
Trầm Quân Lăng cũng có chút tò mò, Tùy Qua nếu không động thì thôi, nếu động liền bỏ ra ngoài trăm vạn. Nhưng nàng không khuyên bảo hắn, nếu đã thừa nhận hắn là bạn bè, nên ủng hộ ánh mắt của hắn.
Ngoại trừ bồn cảnh này Tùy Qua cũng không còn phát hiện được vật gì khiến cho hắn tâm động.
Vì thế sau khi mua xuống bồn cảnh không lâu, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng ra khỏi phường thị.
Sau khi lên xe, Trầm Quân Lăng không nhịn được hỏi:
- Tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ không bỏ ra trăm vạn đi mua một chậu bồn cảnh đơn thuần, tôi chỉ là tò mò, gốc cây này rốt cục là vật gì, có thể làm cho anh xem trọng như vậy đây?
- Đây là bí mật. Tôi chỉ có thể nói dùng một trăm vạn mua được nó đã thật rất rẻ!
Tùy Qua có chút kích động nói.
- Bí mật? Nhất định nói cho tôi biết!
Trầm Quân Lăng có chút mãnh liệt nói.
- Được rồi, tôi nói cho cô biết. Nhưng cô trả lời tôi một vấn đề làm thù lao.
Tùy Qua hỏi:
- Tại sao cô có thẻ thông hành của phường thị này? Còn nữa, vì sao cô lại cảm thấy có hứng thú đối với tôi?
- Tôi có thẻ thông hành phường thị này là vì đây là do nhà tôi mở ra.
Trầm Quân Lăng nói:
- Trầm gia chúng tôi vốn là Đông dược thế gia, có mấy trăm năm lịch sử. Về phần vì sao tôi có hứng thú với anh, phải nói là vì anh gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi.
- Khi nào vậy?
- Khi ở khách sạn.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh dùng thủ pháp mộc châm cùng châm pháp phi thường kỳ diệu, ân, hẳn là huyền diệu mới đúng. Khi đó tôi đã sản sinh hứng thú với anh, tôi muốn xem anh có phải là người tôi muốn tìm hay không.
- Người cô muốn tìm?
Tùy Qua kinh ngạc hỏi:
- Người nào? Người yêu? Tình nhân? Hay là nam nhân?
- Anh hi vọng làm người gì của tôi đây?
Trầm Quân Lăng hỏi ngược lại:
- Nhưng tôi biết anh chỉ là cãi bướng mà thôi. Ánh mắt bổn cô nương không kém, nhìn ra anh còn giữ thân đồng tử. Bản thân tôi thật tò mò, Đường tỷ của anh xinh đẹp như vậy, vì sao anh không biết lợi dụng một chút đây? Chẳng lẽ là…anh có bệnh gì không tiện nói ra?
- Phi! Mồm chó không nhả ra ngà voi.
Tùy Qua mắng:
- Nếu cô đồng ý tự mình thử một lần, sẽ hiểu tôi không chỉ nói ngoài miệng!
- Lợi hại như vậy?
Trầm Quân Lăng cười nói:
- Bằng không tôi cho xe dừng ven đường, cho anh bày ra chút phong thái? Nhưng đừng giống như lần trước, trực tiếp phun máu mũi!
Thật sự vạch áo cho người xem lưng.
Tùy Qua buồn bực nói:
- Bỏ đi, tôi không thích chơi xe chấn, thật dễ dàng bi kịch. Cô đã hiếu kỳ lai lịch của bồn cảnh này, tôi nói cho cô rõ chi tiết. Gốc cây này tên là Nhân Mộc.
- Nhân Mộc? Tên này sao nghe thẩm người như vậy đây.
Trầm Quân Lăng nói.
- Tên này có lai lịch. Bên trong Dậu Dương Tạp Trở của Triêu Đoạn Thành Thức, có quan hệ tới ghi chép về Nhân Mộc. Thứ này sinh trưởng tại một nước nhỏ cách hướng tây nam hai ngàn dặm trong Đại Thực quốc, thường mọc trong sơn cốc, đóa hoa của nó giống như mặt người, nếu có người hỏi chuyện nó, nó chỉ cười mà thôi, nếu bật cười liên tục, sẽ bị rớt xuống khỏi cành.
Tùy Qua chậm rãi nói như thuộc lòng.
- Thần kỳ như thế?
Trầm Quân Lăng cả kinh nói.
- Không, như vậy chưa xem là thần kỳ.
Tùy Qua nói:
- Trong Dậu Dương Tạp Trở, ghi chép đặc tính ngoại hình của Nhân Mộc mà thôi, nhưng không ghi chép lại công hiệu cùng diệu dụng của nó, biết được hình thái mà không biết giá trị.
- Đúng vậy, anh mua Nhân Mộc đương nhiên không chỉ dùng ngắm nghía đi.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng tôi thật sự là tò mò, thứ này khi nở hoa có phải thật sự giống mặt người, còn biết bật cười. Loại trường hợp như vậy nhất định vừa kỳ dị vừa làm người cảm thấy sợ hãi đi. Đúng rồi, anh nói Nhân Mộc có công hiệu thần kỳ gì đây?
- Dùng phấn hoa của Nhân Mộc tạo thành mật trấp, có diệu dụng. Phàm là cô gái nào nếm qua mật hoa này, vẻ đẹp thiên thành, một cái nhăn mày một nụ cười còn xinh đẹp hơn hoa, không gì sánh được. Nghe đồn năm xưa Tây Thi từng dùng qua loại mật hoa của Nhân Mộc do đàn ong thu thập, cho nên mới có thể làm người say mê. Mà cô gái hàng xóm muốn học theo nàng lại rơi vào xú danh “Đông Thi Hiệu Tần”.
Tùy Qua đáp.
Bình luận facebook