Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Văn Đại Gia, mặc dù xen lẫn tiếng mưa và tiếng thở, nhưng Tùy Qua vừa nghe đã nhận ra.
- Văn Đại Gia, đã muộn thế này, có chuyện gì không?
Lam Lan hỏi, nàng nghe thấy giọng nói của Văn Đại Gia có vẻ gấp gáp.
- Quốc Cường, hắn về nhà. . .
- Ngài đừng nóng vội, từ từ nói, hắn về nhà là chuyện tốt.
Lam Lan nói.
- Hắn trở về, nhưng...chân của hắn bị chém đứt rồi!
Cảm xúc của Văn Đại Gia hiển nhiên rất kích động.
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Lam Lan có chút lo lắng hỏi.
Ngay vào lúc này, lại nghe thấy trong điện thoại có tiếng động kỳ lạ, giống như có người ngã xuống.
- A lô. . .
Lam Lan a lô mấy tiếng, rốt cục nghe thấy có người nói:
- Văn Đại Gia ngất xỉu rồi!
- Các người đừng nóng vội, tôi lập tức đưa bác sĩ đến!
Lam Lan cúp điện thoại, vội vàng nhấn chân ga, chiếc xe lập tức phá vỡ màn mưa, lao đi.
Lúc này Tùy Qua mới phát hiện, thì ra Lam đại chủ biên rất có thiên phú đua xe.
Chỉ có điều, bất luận kỹ thuật lái của Lam Lan cao bao nhiêu, khi chạy xe việt dã đến thôn của Văn Đại Gia, chiếc xe việt dã vẫn lún sâu vào trong bùn lầy.
Không có có nào, cho dù là xe có tính năng tốt hơn, chạy trên con đường này căn bản đều không thể phát huy ra tính năng vốn có.
Xe bị lún bùn rồi.
Dĩ nhiên chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Trời mưa đi bộ trên con đường như vậy, lại là đêm tối, tựa hồ là nửa bước khó đi. Nhất là đối với loại nữ nhân như Lam Lan, đi đêm trên con đường như vậy, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng Lam Lan không hề do dự, lập tức chuẩn bị xuống xe đi bộ.
Ai ngờ mới vừa mở cửa xe, lại phát hiện Tùy Qua đã xuống trước một bước, hơn nữa còn quỷ mị đi đến bên cửa xe của nàng.
- Cậu muốn hù chết người à!
Lam Lan vừa mở cửa xe, thiếu chút nữa đụng phải mặt của Tùy Qua.
- Đừng lãng phí thời gian, lên đi!
Tùy Qua bá đạo nói, xoay người vỗ vỗ lên lưng của mình.
- Cậu cõng tôi?
Lam Lan hỏi.
- Nói nhảm, chẳng lẽ là cô cõng ta ôi!
Tùy Qua nói:
- Đừng than thở nữa. Tôi thấy cô chỉ có một cây dù, cô cầm dù, tôi cõng cô, phối hợp như vậy mới có thể đi nhanh hơn!
Mặc dù Lam Lan không biết Tùy Qua có sức lực có thể một hơi cõng nàng đến nhà Văn Đại Gia hay không, nhưng bây giờ cũng không đành lòng cự tuyệt hảo ý của hắn, cho nên nàng trèo lên lưng hắn, sau đó mở dù.
Sau khi đóng cửa xe, Tùy Qua đưa tay vỗ một cái lên mông Lam Lan, Lam Lan hờn dỗi một tiếng, đang muốn tỏ vẻ kháng nghị hành động của Tùy Qua, lúc này Tùy Qua đột nhiên bước đi, khiến nàng vội vàng cầm ô, cái tay còn lại ôm lấy cổ Tùy Qua.
Ba ! Ba ! Ba ! Ba !
Tiếng giầy giẫm lên bùn nhão vang lên.
Đội nước mưa, bước trong bùn lầy bắn tung tóe, Tùy Qua cõng Lam Lan bước nhanh về phía nhà Văn Đại Gia.
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua "tiếp xúc gần" với Lam Lan như thế, nghe tiếng thở rất nhỏ, ấm áp của nàng vang lên bên tai, cảm thụ được cảm giác vô cùng mềm mại sau lưng, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy, nếu như con đường này không có điểm cuối thì tốt biết bao. Nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của An Vũ Đồng, sau đó trong lòng đột nhiên thật lạnh: nữ nhân tốt như vậy, làm sao lại là Les cơ chứ?
Tùy Qua vốn muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng cảm giác lúc này không phải cơ hội thích hợp, hơn nữa hắn lo lắng vấn đề này sẽ khiến cho Lam Lan gai mắt. Bởi vì lúc trước hắn đã khiến cho An Vũ Đồng ghét, hắn không quan tâm đến An Vũ Đồng, nhưng Lam Lan hắn lại để ý.
May là, Tùy Qua đã tìm được phương pháp "chữa bệnh" cho Lam Lan, nghĩ tới đây, trong lòng Tùy Qua nhất thời dấy lên hi vọng.
- Được rồi, hiện tại an tâm làm tốt nhân vật "khuê mật" thôi.
Tùy Qua nghĩ thầm, đợi sau khi chế ra linh dược, lại biểu lộ dã tâm cũng không muộn.
Lam Lan nằm trên lưng Tùy Qua, lại có suy nghĩ khác.
Từ lần trước Tùy Qua bị biểu muội An Vũ Đồng chọc tức bỏ đi, quan hệ giữa Lam Lan và Tùy Qua tựa hồ trở nên có chút kỳ lạ, nàng rất muốn chủ động liên lạc với Tùy Qua, nhưng lòng tự ái mãnh liệt lại làm cho nàng không chịu chủ động cúi đầu, trọng yếu hơn là, trong lòng nàng có một loại âm thầm sợ hãi, sợ rằng sau này sẽ mất đi, dù sao nàng cũng lớn hơn Tùy Qua ít nhất ba tuổi. Mặc dù có câu nói "nữ hơn ba ôm cục gạch vàng, nữ hơn mười ôm Mercesdes-Benz , nhưng ba năm vẫn là một khác biệt, Lam Lan lo lắng nàng không cách nào chịu đựng được cảm giác mất đi sau này.
Không ai muốn con đường này kết thúc nhanh, nhưng bởi vì Tùy Qua đi quá nhanh, chưa tới mười phút đã đến nhà.
Nhà của Văn Đại Gia đã thấp thoáng từ xa.
Mặc dù đã là buổi tối, nhưng lúc này trong nhà Văn Đại Gia vẫn tụ tập không ít người.
Dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người, Lam Lan tụt xuống khỏi lưng Tùy Qua, sau đó cố gắng trấn định hỏi:
- Văn Đại Gia đâu rồi?
- Trong phòng, mới vừa rồi hắn ngất đi.
Một thôn dân nói:
- Nhưng có tiểu thần y tới rồi, có lẽ không có chuyện gì, a di đà phật.
Tùy Qua cũng không nói nhiều, bước vào nhà xem xét tình huống của Văn Đại Gia.
- Không có chuyện gì, chẳng qua khí huyết xông lên mới ngất đi thôi, ghim một châm là ổn.
Tùy Qua nói với mọi người, lấy ra một chiếc lá thông, đâm vào đỉnh đầu Văn Đại Gia, sau đó chậm rãi độ vào một đạo chân khí.
Quả nhiên, không bao lâu, Văn Đại Gia đã từ từ tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy Tùy Qua và Lam Lan, Văn Đại Gia lập tức tuôn nước mắt đầy mặt, khóc lóc kể lể nói:
- Kiếp trước Văn Đông Phương này rút cuộc đã tạo ra nghiệp chướng gì, cho dù tạo ra cái gì, cũng báo ứng trên đầu tôi là được rồi. . . Ông trời, tại sao không có mắt, lại để cho con trai tôi tàn phế!
Trong kể lể khóc lóc, Tùy Qua mới biết được thì ra sau khi đôi chân của Văn Quốc Cường khỏi bệnh, mới tìm được công việc ở một ty lắp đặt thiết bị ở thành phố Đông Giang. Ai ngờ mới làm được mấy ngày, có một ngày Văn Quốc Cường không về nhà, nhân viên công ty cũng không biết hắn đi đâu. Cho nên, Văn Đại Gia mới liên lạc với Lam Lan, cảm thấy nhi tử hắn mất tích, hi vọng Lam Lan giúp tìm con về. Vì vậy Lam Lan mới giúp Văn Đại Gia báo án, sau đó lại đăng tin tìm người trên báo, ai ngờ Văn Quốc Cường vẫn không có tin tức.
Khuya hôm nay, Văn Quốc Cường lại bị ném ở giao lộ con đường vào thôn, sau đó được người trong thôn đưa về.
Khi Văn Quốc Cường được đưa về, đã đói lả, ngay cả thần trí cũng có chút không tỉnh táo, vừa uống chút canh đã thiếp đi, tình huống xác thực thê thảm không nỡ nhìn.
Cái này cũng khó trách Văn Đại Gia sợ đến ngất xỉu. Chân nhi tử hắn bị què mười năm mới khỏi lại, vốn tưởng rằng có thể bắt đầu một cuộc sống yên ổn, một hai năm sau có cháu ẵm bồng, ai ngờ hi vọng mới le lói đã rất nhanh tan vỡ.
Ngay cả người cùng thôn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm như vậy, cũng không kìm được rơi lệ.
- Văn Đại Gia, đã muộn thế này, có chuyện gì không?
Lam Lan hỏi, nàng nghe thấy giọng nói của Văn Đại Gia có vẻ gấp gáp.
- Quốc Cường, hắn về nhà. . .
- Ngài đừng nóng vội, từ từ nói, hắn về nhà là chuyện tốt.
Lam Lan nói.
- Hắn trở về, nhưng...chân của hắn bị chém đứt rồi!
Cảm xúc của Văn Đại Gia hiển nhiên rất kích động.
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Lam Lan có chút lo lắng hỏi.
Ngay vào lúc này, lại nghe thấy trong điện thoại có tiếng động kỳ lạ, giống như có người ngã xuống.
- A lô. . .
Lam Lan a lô mấy tiếng, rốt cục nghe thấy có người nói:
- Văn Đại Gia ngất xỉu rồi!
- Các người đừng nóng vội, tôi lập tức đưa bác sĩ đến!
Lam Lan cúp điện thoại, vội vàng nhấn chân ga, chiếc xe lập tức phá vỡ màn mưa, lao đi.
Lúc này Tùy Qua mới phát hiện, thì ra Lam đại chủ biên rất có thiên phú đua xe.
Chỉ có điều, bất luận kỹ thuật lái của Lam Lan cao bao nhiêu, khi chạy xe việt dã đến thôn của Văn Đại Gia, chiếc xe việt dã vẫn lún sâu vào trong bùn lầy.
Không có có nào, cho dù là xe có tính năng tốt hơn, chạy trên con đường này căn bản đều không thể phát huy ra tính năng vốn có.
Xe bị lún bùn rồi.
Dĩ nhiên chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Trời mưa đi bộ trên con đường như vậy, lại là đêm tối, tựa hồ là nửa bước khó đi. Nhất là đối với loại nữ nhân như Lam Lan, đi đêm trên con đường như vậy, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng Lam Lan không hề do dự, lập tức chuẩn bị xuống xe đi bộ.
Ai ngờ mới vừa mở cửa xe, lại phát hiện Tùy Qua đã xuống trước một bước, hơn nữa còn quỷ mị đi đến bên cửa xe của nàng.
- Cậu muốn hù chết người à!
Lam Lan vừa mở cửa xe, thiếu chút nữa đụng phải mặt của Tùy Qua.
- Đừng lãng phí thời gian, lên đi!
Tùy Qua bá đạo nói, xoay người vỗ vỗ lên lưng của mình.
- Cậu cõng tôi?
Lam Lan hỏi.
- Nói nhảm, chẳng lẽ là cô cõng ta ôi!
Tùy Qua nói:
- Đừng than thở nữa. Tôi thấy cô chỉ có một cây dù, cô cầm dù, tôi cõng cô, phối hợp như vậy mới có thể đi nhanh hơn!
Mặc dù Lam Lan không biết Tùy Qua có sức lực có thể một hơi cõng nàng đến nhà Văn Đại Gia hay không, nhưng bây giờ cũng không đành lòng cự tuyệt hảo ý của hắn, cho nên nàng trèo lên lưng hắn, sau đó mở dù.
Sau khi đóng cửa xe, Tùy Qua đưa tay vỗ một cái lên mông Lam Lan, Lam Lan hờn dỗi một tiếng, đang muốn tỏ vẻ kháng nghị hành động của Tùy Qua, lúc này Tùy Qua đột nhiên bước đi, khiến nàng vội vàng cầm ô, cái tay còn lại ôm lấy cổ Tùy Qua.
Ba ! Ba ! Ba ! Ba !
Tiếng giầy giẫm lên bùn nhão vang lên.
Đội nước mưa, bước trong bùn lầy bắn tung tóe, Tùy Qua cõng Lam Lan bước nhanh về phía nhà Văn Đại Gia.
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua "tiếp xúc gần" với Lam Lan như thế, nghe tiếng thở rất nhỏ, ấm áp của nàng vang lên bên tai, cảm thụ được cảm giác vô cùng mềm mại sau lưng, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy, nếu như con đường này không có điểm cuối thì tốt biết bao. Nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của An Vũ Đồng, sau đó trong lòng đột nhiên thật lạnh: nữ nhân tốt như vậy, làm sao lại là Les cơ chứ?
Tùy Qua vốn muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng cảm giác lúc này không phải cơ hội thích hợp, hơn nữa hắn lo lắng vấn đề này sẽ khiến cho Lam Lan gai mắt. Bởi vì lúc trước hắn đã khiến cho An Vũ Đồng ghét, hắn không quan tâm đến An Vũ Đồng, nhưng Lam Lan hắn lại để ý.
May là, Tùy Qua đã tìm được phương pháp "chữa bệnh" cho Lam Lan, nghĩ tới đây, trong lòng Tùy Qua nhất thời dấy lên hi vọng.
- Được rồi, hiện tại an tâm làm tốt nhân vật "khuê mật" thôi.
Tùy Qua nghĩ thầm, đợi sau khi chế ra linh dược, lại biểu lộ dã tâm cũng không muộn.
Lam Lan nằm trên lưng Tùy Qua, lại có suy nghĩ khác.
Từ lần trước Tùy Qua bị biểu muội An Vũ Đồng chọc tức bỏ đi, quan hệ giữa Lam Lan và Tùy Qua tựa hồ trở nên có chút kỳ lạ, nàng rất muốn chủ động liên lạc với Tùy Qua, nhưng lòng tự ái mãnh liệt lại làm cho nàng không chịu chủ động cúi đầu, trọng yếu hơn là, trong lòng nàng có một loại âm thầm sợ hãi, sợ rằng sau này sẽ mất đi, dù sao nàng cũng lớn hơn Tùy Qua ít nhất ba tuổi. Mặc dù có câu nói "nữ hơn ba ôm cục gạch vàng, nữ hơn mười ôm Mercesdes-Benz , nhưng ba năm vẫn là một khác biệt, Lam Lan lo lắng nàng không cách nào chịu đựng được cảm giác mất đi sau này.
Không ai muốn con đường này kết thúc nhanh, nhưng bởi vì Tùy Qua đi quá nhanh, chưa tới mười phút đã đến nhà.
Nhà của Văn Đại Gia đã thấp thoáng từ xa.
Mặc dù đã là buổi tối, nhưng lúc này trong nhà Văn Đại Gia vẫn tụ tập không ít người.
Dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người, Lam Lan tụt xuống khỏi lưng Tùy Qua, sau đó cố gắng trấn định hỏi:
- Văn Đại Gia đâu rồi?
- Trong phòng, mới vừa rồi hắn ngất đi.
Một thôn dân nói:
- Nhưng có tiểu thần y tới rồi, có lẽ không có chuyện gì, a di đà phật.
Tùy Qua cũng không nói nhiều, bước vào nhà xem xét tình huống của Văn Đại Gia.
- Không có chuyện gì, chẳng qua khí huyết xông lên mới ngất đi thôi, ghim một châm là ổn.
Tùy Qua nói với mọi người, lấy ra một chiếc lá thông, đâm vào đỉnh đầu Văn Đại Gia, sau đó chậm rãi độ vào một đạo chân khí.
Quả nhiên, không bao lâu, Văn Đại Gia đã từ từ tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy Tùy Qua và Lam Lan, Văn Đại Gia lập tức tuôn nước mắt đầy mặt, khóc lóc kể lể nói:
- Kiếp trước Văn Đông Phương này rút cuộc đã tạo ra nghiệp chướng gì, cho dù tạo ra cái gì, cũng báo ứng trên đầu tôi là được rồi. . . Ông trời, tại sao không có mắt, lại để cho con trai tôi tàn phế!
Trong kể lể khóc lóc, Tùy Qua mới biết được thì ra sau khi đôi chân của Văn Quốc Cường khỏi bệnh, mới tìm được công việc ở một ty lắp đặt thiết bị ở thành phố Đông Giang. Ai ngờ mới làm được mấy ngày, có một ngày Văn Quốc Cường không về nhà, nhân viên công ty cũng không biết hắn đi đâu. Cho nên, Văn Đại Gia mới liên lạc với Lam Lan, cảm thấy nhi tử hắn mất tích, hi vọng Lam Lan giúp tìm con về. Vì vậy Lam Lan mới giúp Văn Đại Gia báo án, sau đó lại đăng tin tìm người trên báo, ai ngờ Văn Quốc Cường vẫn không có tin tức.
Khuya hôm nay, Văn Quốc Cường lại bị ném ở giao lộ con đường vào thôn, sau đó được người trong thôn đưa về.
Khi Văn Quốc Cường được đưa về, đã đói lả, ngay cả thần trí cũng có chút không tỉnh táo, vừa uống chút canh đã thiếp đi, tình huống xác thực thê thảm không nỡ nhìn.
Cái này cũng khó trách Văn Đại Gia sợ đến ngất xỉu. Chân nhi tử hắn bị què mười năm mới khỏi lại, vốn tưởng rằng có thể bắt đầu một cuộc sống yên ổn, một hai năm sau có cháu ẵm bồng, ai ngờ hi vọng mới le lói đã rất nhanh tan vỡ.
Ngay cả người cùng thôn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm như vậy, cũng không kìm được rơi lệ.
Bình luận facebook