Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-38
Chương 35: Để ta mua
Giá trị của linh dược phía sau đắt đỏ hơn mấy tài nguyên yêu thú này rất nhiều, nếu bán ở đây sẽ lỗ rất nhiều tiền. Vân Mạc muốn đấu giá túi càn khôn nên không thể quá lãng phí. Còn tổn thất khi bán tài nguyên yêu thú ở đây tính tổng thể cũng không quá nhiều.
Lúc chủ sạp cao gầy đi gom tiền, Vân Mạc mang binh khí nhuốm máu của bọn cướp đến trước mặt chủ sạp từng muốn mua Hàn Dạ.
“Có… Có gì không?”, nhìn thấy năm loại binh khí này, chủ sạp tỏ vẻ sợ hết hồn. Vân Mạc có thể giết chết đám cướp ngang ngược đó thì thực lực ít nhất cũng là Hoá Mạch Cảnh hậu kỳ, trong ba gia tộc lớn ở trấn Quan Sơn chỉ có nhân vật cấp trưởng lão mới có thực lực như thế. Trên người Vân Mạc vẫn còn thấp thoáng mùi máu khiến chủ sạp cảm thấy sợ hãi.
“Không phải trước đó ông muốn mua trường kích của ta à?”, Vân Mạc mỉm cười hỏi.
“Không… Không mua nữa, không mua nữa, ha ha”, chủ sạp lúng túng cười đáp. Đùa à, đối mặt với cao thủ như thế sao ông ta dám đòi mua binh khí của người ta được. Phải biết rằng đối với võ giả tiến vào dãy núi Vân Thượng có lúc binh khí cũng giống như mạng sống. Ngươi muốn mua binh khí của người ta cũng có thể coi như kẻ thù sống chết rồi.
Vân Mạc đặt binh khí của bọn cướp lên bàn: “Đương nhiên ta sẽ không bán trường kích của mình, nhưng có thể bán mấy món binh khí này cho ông”.
“Cái này…”, chủ sạp nhìn Vân Mạc với vẻ khó xử, không nói là có mua hay không.
“Sao vậy? Ông chê mấy binh khí này tệ quá à?”
“Không phải! Không phải!”, chủ sạp vội vàng lắc đầu, cuối cùng lấy hết can đảm giải thích: “Thưa đại nhân, ngài cũng biết đây là đồ của bọn cướp đấy, nếu ta mua cũng có nghĩa là đắc tội bọn chúng. Thủ lĩnh Độc Hạt của bọn cướp này là cao thủ Nhập Linh Cảnh. Gã muốn giết ta cũng như giết chết một con kiến, sao một thương nhân nhỏ bé như ta dám chống lại bọn họ được”.
Vân Mạc cau mày, không ngờ chủ sạp này lại sợ bọn cướp đến thế, có vẻ hắn muốn bán những binh khí này sẽ khá khó khăn.
Lúc này, một người mập mạp như quả bóng đi tới trước mặt Vân Mạc, y nhìn mấy món binh khí, liếm môi một cái: “Vị huynh đệ, nếu có thể ta sẵn lòng mua mấy món binh khí này”.
Chủ sạp trước đó thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ Vân Mạc ép mình mua mấy món binh khí này. Dù giá trị của nó không rẻ nhưng nếu ông ta mua, ông ta cũng không dám bán nó đi, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại cho bọn cướp thôi. Bây giờ có người chịu mua, ông ta cũng xem như giải thoát rồi.
“Ồ? Các hạ muốn trả bao nhiêu?”, Vân Mạc hỏi.
Tên béo giơ ngón tay to như củ cà rốt lên quơ quơ trước mặt Vân Mạc: “Một nghìn kim tệ”.
“Một nghìn?”, Vân Mạc nhướng mày: “Dù ba món binh khí khác nói là linh khí có hơi miễn cưỡng, nhưng thiết thương và vuốt mèo này đều không phải binh khí bình thường, đã nằm trong phạm vi linh khí rồi. Một nghìn kim tệ e rằng còn không mua được thiết thương này ấy chứ?’
Hắn muốn kiếm một khoản từ mấy món binh khí này, không ngờ đối phương lại ra giá thấp như thế.
“Huynh đệ, ngươi nên biết đây là đồ của bọn cướp kia. Ta cũng phải mạo hiểm lắm mới dám mua mấy thứ này, e rằng ở trấn Quan Sơn này chỉ có ta dám mua nó thôi. Một nghìn kim tệ, không mặc cả”, tên béo lắc đầu nói.
Vân Mạc biết đối phương nói đúng sự thật, từ thái độ của chủ sạp trước đó có thể biết ở trấn Quan Sơn thật sự không có mấy người dám mua mấy món binh khí này. Vân Mạc ngẫm nghĩ, sau đó bày mấy món binh khí ra, cất lời: “Hai nghìn kim tệ, nếu không mua thì ta sẽ mang đến nơi khác bán, người ở trấn Quan Sơn sợ đám cướp này, nhưng ta không tin người ở nơi khác cũng sợ bọn chúng”.
Dãy núi Vân Thượng rất dài, đám cướp này cũng chỉ hoành hành ở khu vực trấn Quan Sơn thôi. Nói không chừng người ở những nơi khác còn chưa từng nghe đến tên bọn chúng.
“Được, thế thì hai nghìn kim tệ!”, tên béo vỗ tay nói, thịt trên người liên tục rung rung.
Vân Mạc dễ dàng lấy được hai tấm ngân phiếu trị giá một nghìn kim tệ. Tên béo kia vui vẻ cho người đến lấy mấy món binh khí kia, sau đó nói với Vân Mạc: “Huynh đệ, nếu sau này còn có báu vật như thế thì nhớ đến tìm ta”.
Vân Mạc hờ hững gật đầu, sau đó xoay người trở về gian hàng của chủ sạp cao gậy. Rất nhiều người nghe thấy lời của tên béo thì không khỏi rụt cổ. Người không biết thân phận này giết mấy tên cướp thực lực mạnh mẽ, chắc chắn Độc Hạt kia sẽ rất tức giận. Nếu sau này hắn còn dám vào núi thì e rằng sẽ không còn mạng đi ra, lấy đâu ra cơ hội mang binh khí ra ngoài nữa chứ.
Nửa canh giờ sau, quả nhiên chủ sạp cao gầy đã cho người xoay tiền xong, những tài nguyên này bán được hơn bốn nghìn kim tệ. Cộng thêm hai nghìn kim tệ trước đó, bây giờ Vân Mạc đã có hơn sáu nghìn kim tệ. Hắn cảm thấy bản thân thoáng chốc trở thành đại gia, hơn sáu nghìn kim tệ với nhà họ Vân cũng là một khoản tiền không nhỏ. Nhưng chút tiền này vẫn còn chưa đủ để đấu giá giành túi càn khôn. May mà còn có một tay nải linh dược, giá trị của những linh dược này cao hơn tài nguyên yêu thú.
Vân Mạc đeo tay nải linh dược trở lại trấn Quan Sơn, hắn chọn tiệm thuốc Hiên Linh giá cả có thể xem là hợp lý. Khi Vân Mạc đặt linh dược lên quầy của tiệm thuốc Hiên Linh, tiểu nhị kia lập tức trợn to mắt. Sau đó Vân Mạc được mời lên lầu hai tiếp đón như khách quý.
Sau khi mặc cả qua lại, cuối cùng hắn bán được số linh dược này với giá hơn hai mươi mốt nghìn kim tệ, dù là tiệm thuốc Hiên Linh nhiều tiền cũng phải mất không ít thời gian để xoay sở.
Cộng thêm hơn sáu nghìn kim tệ trước đó, Vân Mạc đã có gần hai mươi tám nghìn kim tệ. Theo trí nhớ của Vân Mạc, ngoài tài sản cố định, tài sản mà nhà họ Vân có thể điều động cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Số tiền này đã đủ để Vân Mạc đấu giá túi càn khôn rồi.
Tuy nếu muốn chắc chắn lấy được túi càn khôn e rằng vẫn còn chút chênh lệch, nhưng Vân Mạc cũng không rảnh để tâm nhiều đến thế. Bây giờ hắn đang muốn luyện chế ra đan Đề Hồn, cường hoá thần hồn, tu luyện ra hồn thức. Chuyện tiền bạc thì có thể nghĩ cách sau.
Vân Mạc không đi giải độc cho Võ Tam Hà trước, dù sao ông ấy đã đợi lâu lắm rồi, đợi thêm mấy hôm cũng chẳng sao. Vân Mạc cởi trường bào và mặt nạ xuống, nguỵ trang trường kích xong mới trở về nhà.
“Ca ca, huynh về rồi!”
Nhìn thấy Vân Mạc, Minh Nhi lập tức chạy vội tới với nét mặt vui mừng.
Chương 36: Sau này con sẽ chăm sóc hai người
“Ca ca, lâu thế không thấy huynh về, muội và mẹ lo lắng chết đi được!”, Minh Nhi bĩu môi nói như đang tức giận.
Vân Mạc véo mặt Minh Nhi, cười nói: “Tiểu công chúa của chúng ta đừng giận, xem huynh mang thứ gì về cho muội này”.
Minh Nhi nhận lấy cái hộp Vân Mạc đưa cho mình, sau khi mở ra thì thấy một cây trâm phượng nằm bên trong.
“Wow, đẹp quá!”, Minh Nhi ngạc nhiên hô to, nhưng sau đó vẻ vui sướng trên mặt biến mất, Minh Nhi cúi đầu nói: “Thứ này đắt lắm đúng không? Ca ca đừng tiêu nhiều tiền như thế cho Minh Nhi”.
Vân Mạc đau lòng nhìn muội muội, trước đây họ rất nghèo, cho nên mẹ và Minh Nhi đều chưa từng mua trang sức. Cây trâm phượng này có giá mấy chục kim tệ, đúng là không rẻ, nên Minh Nhi hiểu chuyện mới đột nhiên ngưng cười.
Vân Mạc xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: “Minh Nhi, ca ca kiếm được rất nhiều tiền, sau này chúng ta không thiếu chút tiền này đâu! Minh Nhi thích cái gì thì mua cái đó là được!”
Dứt lời, hắn lấy ra một ít kim tệ và một tờ ngân phiếu trị giá một trăm kim tệ đưa cho Minh Nhi.
“Đây là?”, Minh Nhi trợn to mắt nhìn Vân Mạc với vẻ khó tin. Trước kia một kim tệ cũng là một khoản tiền không nhỏ với họ, bây giờ Vân Mạc lại dễ dàng lấy ra hơn một trăm kim tệ, việc này thật sự như nằm mơ vậy, khiến người ta thấy khó tin.
“Vân Mạc ca ca!”, lúc này, bên cạnh có một cô gái cất giọng trong trẻo.
“Là Băng Hoa à!”, Vân Mạc cười chào hỏi, Minh Nhi không có mấy người bạn ở nhà họ Vân, Vân Băng Hoa này là bạn tốt nhất của Minh Nhi. Vân Mạc phản ứng rất nhanh, hắn lấy ra một hộp gỗ từ trong tay nải tặng cho Vân Băng Hoa xem như là quà, nhất thời khiến nàng ấy rất vui.
“Cảm ơn Vân Mạc ca ca!”, Vân Băng Hoa cười nói cảm ơn. Trước kia Vân Mạc cũng thường tặng quà cho nàng ấy, giá trị không cao nhưng rất tỉ mỉ, cho nên mỗi lần Vân Mạc tặng quà cho mình, nàng ấy đều nhận lấy một cách vui vẻ.
“Hai người cứ chơi với nhau đi, huynh về nhà gặp mẹ”, Vân Mạc mỉm cười nói, sau đó xoay người về nhà.
“Nhà của Vân Mạc ca ca cũng nghèo như nhà mình lại thường tặng quà cho mình, sau này nếu họ gặp khó khăn, dù thế nào mình cũng sẽ giúp họ”, Vân Băng Hoa thầm nói.
“Tiểu Hoa, mau xem Vân Mạc ca ca tặng gì cho cô đi”.
Vân Băng Hoa cũng hơi chờ mong không biết lần này Vân Mạc ca ca sẽ tặng quà gì cho nàng ấy?
Sau khi mở hộp gỗ, tay Vân Băng Hoa khẽ run suýt làm rơi hộp xuống đất. Trong hộp gỗ là một đóa hoa sen băng màu tím. Đây là một linh dược có hiệu quả rất tốt trong việc dưỡng da, báu vật trong lòng biết bao nhiêu cô gái, dưới mười kim tệ gần như không thể mua. Vân Mạc vốn định tặng nó cho mẹ nhưng hắn có thể luyện chế đan dược dưỡng nhan, hiệu quả tốt hơn hoa sen băng màu tím này nhiều. Nên khi nãy nhìn thấy Vân Băng Hoa hắn bèn tiện tay tặng cho nàng ấy.
“Cái này quá quý giá, ta không thể lấy được!”, Vân Băng Hoa run rẩy đóng hộp gỗ lại đưa nó cho Minh Nhi.
“Tiểu Hoa, đây là quà ca ca tặng cô, nếu cô xem ta là bạn thì nhận lấy đi!”, Minh Nhi đẩy hộp gỗ về lại, nàng biết ca ca đã khác trước kia, chút tiền này chẳng là gì với hắn. Lúc này nàng còn có hơn một trăm kim tệ trong người đây.
Cuối cùng Vân Băng Hoa cũng chịu nhận quà, lẩm bẩm: “Vân Mạc ca ca thật sự không phải Vân Mạc ca ca trước kia nữa rồi”.
Sau khi đi vào phòng, Vân Mạc nhìn thấy Ly Yên đang rất mệt mỏi.
“Mạc Nhi, mấy ngày qua con đi đâu làm gì? Không sao chứ?”, thấy Vân Mạc về, Ly Yên tỏ vẻ vui mừng, sau đó lo lắng hỏi.
Vân Mạc thầm thấy chua xót, mấy người nhóm Bát trưởng lão quản lý việc kinh doanh của gia tộc, Ly Yên vì kiếm tiền chỉ đành làm những việc nặng nhọc, mệt sống mệt chết cũng không được bao nhiêu.
“Những chuyện này đều đã là quá khứ rồi”, Vân Mạc siết chặt tay, có hắn ở đây, hắn sẽ không để người nhà phải khổ phải mệt nữa.
“Mẹ, mẹ xem con mua gì cho mẹ này”, Vân Mạc lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong lòng.
Ly Yên mở hộp ra, sắc mặt bà lập tức thay đổi, bà hơi run rẩy cầm lấy cái lọ trong suốt ở bên trong: “Thằng nhỏ này, sao con lại mua đồ đắt tiền thế này? Mau mang đi trả lại!”, Ly Yên trách móc, bà nhanh chóng đặt lọ nhỏ vào trong hộp gỗ. Đây là loại nước hoa đắt tiền nhất ở trấn Quan Sơn. Bà làm việc vất vả cả tháng cũng chưa mua được một lọ.
Vân Mạc lấy đâu ra tiền mà đi mua nước hoa này cho bà? Có phải đã vất vả lắm không? Ly Yên nhất thời thấy đau lòng, bà cũng không muốn Vân Mạc chịu khổ chịu mệt, thậm chí là mạo hiểm, chuyện quan trọng nhất của Vân Mạc bây giờ chính là tu luyện.
“Mẹ, sau này chúng ta sẽ không phải sống cực khổ như trước đây nữa đâu, mẹ cũng không cần đi làm mấy việc nặng nhọc kia nữa. Mẹ chăm sóc con và Minh Nhi mười mấy năm, sau này cứ để Mạc Nhi chăm sóc cho hai người!”, Vân Mạc cất lời, sau đó lấy mấy tờ ngân phiếu giá trị một trăm kim tệ ra đưa cho Ly Yên.
Ly Yên nhìn mấy tờ ngân phiếu với vẻ khó tin, sau đó hai mắt ửng đỏ: “Mạc Nhi trưởng thành rồi!”, bà ấy cầm lấy ngân phiếu liên tục lặp lại những lời này. Bà ấy không hỏi Vân Mạc lấy đâu ra nhiều tiền như thế, vì bà ấy biết Vân Mạc đã khác trước kia, trên người có rất nhiều bí mật đáng sợ.
Ly Yên lau nước mắt cười nói: “Mạc Nhi, con thật sự trưởng thành rồi. Nhưng mẹ không thể tu luyện, không làm việc thì cũng không biết phải làm gì nữa”.
“Nhưng sau này mẹ đừng làm mấy việc nặng nhọc kia nữa!”
“Được, mẹ nghe lời con”.
Vân Mạc trở về phòng của mình, hắn sờ tinh thạch có sữa Địa Linh, lẩm bẩm: “Mẹ yên tâm, con sẽ chữa khỏi cho mẹ nhanh thôi!”
Chương 37: Sinh ra hồn thức
Một căn nhà nhỏ rách nát cạnh bờ sông trong nhà họ Vân đã trở thành đại viện rộng lớn. Đây là do Vân Mạc ra tay, bây giờ có tiền rồi, cũng không cần phải sống trong căn nhà rách nát kia nữa. Trong đại viện có đủ các phòng chức năng, trong đó Vân Mạc còn cố tình xây dựng một đan thất dùng để luyện đan. Luyện đan cần không gian yên tĩnh, hơn nữa thỉnh thoảng lúc luyện đan xong sẽ có dị tượng xuất hiện, nên Vân Mạc mới xây dựng đan thất này.
Lúc này, trong đan thất có một lò luyện đan hình dáng kỳ lạ đang phát sáng, có tinh khí sáng rực vờn quanh.
Keng!
Một sợi dây thép đột nhiên kéo nắp lò ra, đan dược đen nhánh bắn ra ngoài, Vân Mạc giơ tay cầm lấy đan dược, có khí vận kỳ lạ tản ra từ bên trong đan dược.
“Phẩm chất cũng không tệ, chắc có thể giúp mình sinh ra hồn thức rồi. Chỉ tiếc dẫu sao lò luyện đan này cũng do người bình thường chế tạo, dựa vào năng lực của mình cũng chỉ luyện chế ra một viên đan dược tạm được mà thôi”, Vân Mạc cầm đan dược thở dài nói.
Đan dược này chính là đan Đề Hồn, Vân Mạc mất mấy ngày mới luyện được ra nó. Bây giờ hắn vẫn chưa bước vào hàng ngũ người tu luyện, chỉ có thể dùng cách của kiếp trước và lò luyện đan đặc biệt để luyện chế đan dược. Lò luyện đan này là do hắn nhờ thợ rèn bình thường chế tạo, hiệu quả đương nhiên không tốt bằng những lò luyện đan có thể gọi là linh khí.
Vân Mạc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không chút do dự nuốt đan Đề Hồn.
Oanh!
Một dược lực mạnh mẽ lập tức chạy dọc theo kinh mạch xông thẳng lên đầu, bắt đầu dao động một cách hỗn loạn trong đầu Vân Mạc. Hồn phách của người bình thường quá yếu và hỗn tạp, rất dễ suy sụp. Còn võ giả tu luyện đến cấp độ nhất định, trong đầu sẽ sản sinh ra một đại dương kỳ lạ được gọi là hồn hải, khi lượng nước biển nhất định trong hồn hải được thắp sáng sẽ sinh ra hồn thức, mà phần được thắp sáng đó chính là hồn phách. Nếu hồn phách mạnh mẽ đến một cấp độ nhất định thì thậm chí có thể thoát khỏi thân thể mà vẫn sống.
Dưới dược hiệu của đan Đề Hồn, một vùng hồn hải được mở ra, một giọt nước biển vô cùng nhỏ bé bên trong loé lên ánh sáng mờ tối, đó chính là hồn phách của Vân Mạc lúc này. Dược tính của đan Đề Hồn tập trung bên cạnh ánh sáng nhỏ nhoi đó, nước biển trong hồn hải bắt đầu nhiều hơn, chứng tỏ hồn phách của Vân Mạc đang không ngừng lớn mạnh.
Sau khi nước biển được thắp sáng đạt đến một số lượng nhất định, một sức mạnh vô hình lập tức xuất hiện, đó chính là hồn thức của Vân Mạc.
“Quả nhiên nó có thể khiến mình sinh ra hồn thức!”, Vân Mạc cực kỳ kích động.
Kiếp trước, hắn cũng dựa vào đan dược tu luyện ra hồn thức, nhưng vì không thể tu luyện nên hồn phách của hắn cũng không mạnh đến mức có thể rời khỏi cơ thể, đây là nuối tiếc cả đời của hắn. Nếu không kẻ thù của hắn và Lạc Thiên nhiều như thế, hắn đã cướp một thân thể tiến hành tu luyện từ lâu rồi. Nhưng kiếp này hắn sẽ không đối mặt với tình huống nguy khó như thế nữa, hồn phách của hắn sẽ liên tục trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức độ người bình thường khó mà tưởng tượng được!
Cảm giác nhìn thấu tất cả xuất hiện, đây cũng là lợi ích của hồn thức, có thể nhìn thấu tất cả những thứ mơ hồ, nhìn ra bản chất sự việc.
Vân Mạc quét hồn thức, trong phạm vi bao phủ của hồn thức, mọi thứ kể cả lá rụng trong sân nhẹ nhàng đung đưa dưới gió nhẹ, một con kiến nhỏ bé đang khiêng một hạt gạo cũng trở nên rõ ràng.
“Có võ mạch vẫn tốt hơn không có võ mạch rất nhiều!”, Vân Mạc kinh ngạc nói, dưới sự ảnh hưởng của võ mạch, phạm vi hồn thức bao phủ sau khi hắn ăn đan Đề Hồn rộng hơn kiếp trước gấp đôi! Khoảng chừng trăm trượng!
Có hồn thức, chiến lực của Vân Mạc cũng tăng cao!
‘Ấy?”
Vân Mạc chợt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hắn thả hồn thức ra, không ngờ lại thấy Bát trưởng lão đang lén lúc rời khỏi nhà họ Vân từ cửa hông.
“Đêm hôm khuya khoắt rời khỏi nhà, còn đi từ cửa hông?”, Vân Mạc cau mày, hắn quyết định đi theo xem sao.
Hồn thức của Vân Mạc phong toả lấy Bát trưởng lão, ông ta vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, như một kẻ gian ăn trộm đồ vậy.
“Tay nải sau lưng ông ta là linh dược?”, hồn thức của Vân Mạc dò xét được Bát trưởng lão đeo một túi linh dược.
“Ông già này vác theo một tay nải linh dược còn lén lút như thế, chắc chắn không phải làm chuyện gì tốt”.
Vân Mạc đi sát theo sau, trong khoảng cách năm mươi trượng hồn thức của hắn có thể phong toả Bát trưởng lão, mà ông ta cũng không thể phát hiện ra hắn. Bát trưởng lão đi vòng vèo mấy vòng trong trấn Quan Sơn, cuối cùng đi vào từ cửa hông của tiệm thuốc Hiên Linh.
“Vân Hổ trưởng lão, cuối cùng ông cũng đến rồi!”, trên tầng hai của tiệm thuốc Hiên Linh, chấp sự tiệm thuốc cười tươi nói, Vân Hổ là tên của Bát trưởng lão.
“Đây là một phần linh dược, ông xem thử, nếu giá cả khiến ta hài lòng, sau này tiệm thuốc Hiên Linh của ông sẽ liên tục nhận được nhiều linh dược hơn”, giọng nói của Bát trưởng lão vang lên.
Sau một nén nhang, Vân Mạc nhìn như đi lang thang trên phố thu hồi hồn thức, hắn hơi nghi ngờ, sao ông già này bán linh dược mà lại lén lút thế?
Không nghe ra manh mối gì từ trong cuộc trò chuyện, Vân Mạc bèn định trở về. Lúc đi ngang qua một ngã rẽ, Vân Mạc vô tình nhìn thấy phòng đấu giá, hắn chợt bực bội vỗ đầu.
Chương 38: Có thể chen hàng không?
“Bận luyện đan quá nên quên mua vé vào cửa rồi!”
Ba ngày sau sẽ là ngày đấu giá túi càn khôn, nếu muốn âm thầm giành được túi càn khôn thì hắn phải mua một vé vào cửa có phòng riêng, không tranh thủ mua nói không chừng sẽ bán hết sạch.
Vân Mạc nhanh chóng về nhà thay một bộ đồ đen, đeo mặt nạ vào. Hắn không dám trắng trợn đấu giá túi càn khôn, vì điều đó sẽ kéo đến phiền phức vô cùng vô tận cho hắn.
Dù là buổi tối nhưng chỗ bán vé vào cửa của phòng đấu giá vẫn đang xếp một hàng dài. Dù Vân Mạc rất vội nhưng cũng chỉ đành kiên nhẫn đứng phía sau hàng người.
Sau một hồi lo lắng chờ đợi, cuối cùng trước mặt Vân Mạc chỉ còn lại một người.
“Bán cho ta một vé phòng riêng”.
“Chậc chậc, ngươi may mắn đấy, vé vào cửa phòng riêng chữ Thiên và chữ Địa đã bán hết rồi, chỉ còn lại hai vé phòng riêng chữ Nhân thôi. Nếu ngươi đến muộn hơn e rằng cũng bán hết rồi”, người bán vé cười nói.
“Hả? Chỉ còn phòng riêng chữ Nhân ư? Thôi vậy, buổi đấu giá lần này đúng là đắt khách. Cũng may ta nhận được tin tức kịp lúc, nếu không e rằng vé vào cửa phòng riêng chữ Nhân cũng không còn nữa rồi”.
“Ha ha, nếu ngươi đến muộn một tí, e rằng vé vào cửa chỗ ngồi bình thường cũng không có ấy chứ!”
“Sức hấp dẫn của túi càn khôn này quá lớn, rất nhiều người dù biết không có tư cách đấu giá vẫn muốn đi xem sự náo nhiệt của buổi đấu giá này. E rằng buổi đấu giá này là buổi náo nhiệt nhất mấy năm qua đúng không?”
“Đương nhiên rồi, đó là túi càn khôn mà!”, tên sai vặt bán vé liếm môi nói.
Vân Mạc ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, còn một vé phòng riêng cuối cùng.
“Ta mua một vé phòng riêng!”, Vân Mạc lấy kim tệ ra chuẩn bị mua vé.
Nhưng lúc này lại có người chen lên.
“Tránh ra tránh ra!”
Một thiếu niên quát to chen lấn với Vân Mạc, nhưng Vân Mạc lại như một cây cột bằng sắt không hề động đậy.
“Ấy, không ngờ tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!”, thiếu niên kia quan sát Vân Mạc từ trên xuống dưới.
“Muốn mua vé thì ra phía sau xếp hàng đi!”, Vân Mạc cau mày đẩy thiếu niên kia ra.
“Ngươi!”, thiếu niên kia lùi về sau mười mấy bước mới dừng lại, hắn ta tức giận nhìn chằm chằm Vân Mạc, siết chặt tay muốn xông lên.
“Dừng tay!”, một thiếu niên mặc áo gấm, trên người mang theo khí chất giàu sang quát to.
“Các hạ, ta xin lỗi vì sự xúc phạm của hạ nhân nhà mình!”, thiếu niên áo gấm chắp tay.
“Không sao”, Vân Mạc hờ hững nói, sau đó xoay người muốn mua vé.
Thiếu niên thấy thế lại nói: “Vị bằng hữu này, ta thương lượng với ngươi một chuyện được chứ?”, hắn ta cười nói, trông rất nho nhã lễ phép.
“Chuyện gì?”, Vân Mạc hơi mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nhanh chóng mua được vé vào cửa phòng riêng. Hắn thấy thiếu niên này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi từng gặp ở đâu.
Tên trước đó đẩy Vân Mạc tiến lên, hếch cằm kiêu căng nói: “Thiếu gia của chúng ta muốn chen hàng! Ngươi mau tránh ra!”
Dáng vẻ hất hàm sai khiến của hắn ta như đang nói chuyện với đầy tớ vậy!
Vân Mạc lạnh lùng nhìn tên đó, sau đó híp mắt nhìn về phía thiếu niên áo gấm.
Lần này thiếu niên áo gấm lại không trách mắng hạ nhân mà cười híp mắt nói: “Vị bằng hữu này, ta muốn mua một vé phòng riêng, nếu bây giờ xếp hàng e rằng lát nữa cũng không có. Nên là có thể cho ta chen hàng không?”
Giọng điệu nghe thì khách sáo nhưng lại có ý không được phản bác.
Giá trị của linh dược phía sau đắt đỏ hơn mấy tài nguyên yêu thú này rất nhiều, nếu bán ở đây sẽ lỗ rất nhiều tiền. Vân Mạc muốn đấu giá túi càn khôn nên không thể quá lãng phí. Còn tổn thất khi bán tài nguyên yêu thú ở đây tính tổng thể cũng không quá nhiều.
Lúc chủ sạp cao gầy đi gom tiền, Vân Mạc mang binh khí nhuốm máu của bọn cướp đến trước mặt chủ sạp từng muốn mua Hàn Dạ.
“Có… Có gì không?”, nhìn thấy năm loại binh khí này, chủ sạp tỏ vẻ sợ hết hồn. Vân Mạc có thể giết chết đám cướp ngang ngược đó thì thực lực ít nhất cũng là Hoá Mạch Cảnh hậu kỳ, trong ba gia tộc lớn ở trấn Quan Sơn chỉ có nhân vật cấp trưởng lão mới có thực lực như thế. Trên người Vân Mạc vẫn còn thấp thoáng mùi máu khiến chủ sạp cảm thấy sợ hãi.
“Không phải trước đó ông muốn mua trường kích của ta à?”, Vân Mạc mỉm cười hỏi.
“Không… Không mua nữa, không mua nữa, ha ha”, chủ sạp lúng túng cười đáp. Đùa à, đối mặt với cao thủ như thế sao ông ta dám đòi mua binh khí của người ta được. Phải biết rằng đối với võ giả tiến vào dãy núi Vân Thượng có lúc binh khí cũng giống như mạng sống. Ngươi muốn mua binh khí của người ta cũng có thể coi như kẻ thù sống chết rồi.
Vân Mạc đặt binh khí của bọn cướp lên bàn: “Đương nhiên ta sẽ không bán trường kích của mình, nhưng có thể bán mấy món binh khí này cho ông”.
“Cái này…”, chủ sạp nhìn Vân Mạc với vẻ khó xử, không nói là có mua hay không.
“Sao vậy? Ông chê mấy binh khí này tệ quá à?”
“Không phải! Không phải!”, chủ sạp vội vàng lắc đầu, cuối cùng lấy hết can đảm giải thích: “Thưa đại nhân, ngài cũng biết đây là đồ của bọn cướp đấy, nếu ta mua cũng có nghĩa là đắc tội bọn chúng. Thủ lĩnh Độc Hạt của bọn cướp này là cao thủ Nhập Linh Cảnh. Gã muốn giết ta cũng như giết chết một con kiến, sao một thương nhân nhỏ bé như ta dám chống lại bọn họ được”.
Vân Mạc cau mày, không ngờ chủ sạp này lại sợ bọn cướp đến thế, có vẻ hắn muốn bán những binh khí này sẽ khá khó khăn.
Lúc này, một người mập mạp như quả bóng đi tới trước mặt Vân Mạc, y nhìn mấy món binh khí, liếm môi một cái: “Vị huynh đệ, nếu có thể ta sẵn lòng mua mấy món binh khí này”.
Chủ sạp trước đó thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ Vân Mạc ép mình mua mấy món binh khí này. Dù giá trị của nó không rẻ nhưng nếu ông ta mua, ông ta cũng không dám bán nó đi, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại cho bọn cướp thôi. Bây giờ có người chịu mua, ông ta cũng xem như giải thoát rồi.
“Ồ? Các hạ muốn trả bao nhiêu?”, Vân Mạc hỏi.
Tên béo giơ ngón tay to như củ cà rốt lên quơ quơ trước mặt Vân Mạc: “Một nghìn kim tệ”.
“Một nghìn?”, Vân Mạc nhướng mày: “Dù ba món binh khí khác nói là linh khí có hơi miễn cưỡng, nhưng thiết thương và vuốt mèo này đều không phải binh khí bình thường, đã nằm trong phạm vi linh khí rồi. Một nghìn kim tệ e rằng còn không mua được thiết thương này ấy chứ?’
Hắn muốn kiếm một khoản từ mấy món binh khí này, không ngờ đối phương lại ra giá thấp như thế.
“Huynh đệ, ngươi nên biết đây là đồ của bọn cướp kia. Ta cũng phải mạo hiểm lắm mới dám mua mấy thứ này, e rằng ở trấn Quan Sơn này chỉ có ta dám mua nó thôi. Một nghìn kim tệ, không mặc cả”, tên béo lắc đầu nói.
Vân Mạc biết đối phương nói đúng sự thật, từ thái độ của chủ sạp trước đó có thể biết ở trấn Quan Sơn thật sự không có mấy người dám mua mấy món binh khí này. Vân Mạc ngẫm nghĩ, sau đó bày mấy món binh khí ra, cất lời: “Hai nghìn kim tệ, nếu không mua thì ta sẽ mang đến nơi khác bán, người ở trấn Quan Sơn sợ đám cướp này, nhưng ta không tin người ở nơi khác cũng sợ bọn chúng”.
Dãy núi Vân Thượng rất dài, đám cướp này cũng chỉ hoành hành ở khu vực trấn Quan Sơn thôi. Nói không chừng người ở những nơi khác còn chưa từng nghe đến tên bọn chúng.
“Được, thế thì hai nghìn kim tệ!”, tên béo vỗ tay nói, thịt trên người liên tục rung rung.
Vân Mạc dễ dàng lấy được hai tấm ngân phiếu trị giá một nghìn kim tệ. Tên béo kia vui vẻ cho người đến lấy mấy món binh khí kia, sau đó nói với Vân Mạc: “Huynh đệ, nếu sau này còn có báu vật như thế thì nhớ đến tìm ta”.
Vân Mạc hờ hững gật đầu, sau đó xoay người trở về gian hàng của chủ sạp cao gậy. Rất nhiều người nghe thấy lời của tên béo thì không khỏi rụt cổ. Người không biết thân phận này giết mấy tên cướp thực lực mạnh mẽ, chắc chắn Độc Hạt kia sẽ rất tức giận. Nếu sau này hắn còn dám vào núi thì e rằng sẽ không còn mạng đi ra, lấy đâu ra cơ hội mang binh khí ra ngoài nữa chứ.
Nửa canh giờ sau, quả nhiên chủ sạp cao gầy đã cho người xoay tiền xong, những tài nguyên này bán được hơn bốn nghìn kim tệ. Cộng thêm hai nghìn kim tệ trước đó, bây giờ Vân Mạc đã có hơn sáu nghìn kim tệ. Hắn cảm thấy bản thân thoáng chốc trở thành đại gia, hơn sáu nghìn kim tệ với nhà họ Vân cũng là một khoản tiền không nhỏ. Nhưng chút tiền này vẫn còn chưa đủ để đấu giá giành túi càn khôn. May mà còn có một tay nải linh dược, giá trị của những linh dược này cao hơn tài nguyên yêu thú.
Vân Mạc đeo tay nải linh dược trở lại trấn Quan Sơn, hắn chọn tiệm thuốc Hiên Linh giá cả có thể xem là hợp lý. Khi Vân Mạc đặt linh dược lên quầy của tiệm thuốc Hiên Linh, tiểu nhị kia lập tức trợn to mắt. Sau đó Vân Mạc được mời lên lầu hai tiếp đón như khách quý.
Sau khi mặc cả qua lại, cuối cùng hắn bán được số linh dược này với giá hơn hai mươi mốt nghìn kim tệ, dù là tiệm thuốc Hiên Linh nhiều tiền cũng phải mất không ít thời gian để xoay sở.
Cộng thêm hơn sáu nghìn kim tệ trước đó, Vân Mạc đã có gần hai mươi tám nghìn kim tệ. Theo trí nhớ của Vân Mạc, ngoài tài sản cố định, tài sản mà nhà họ Vân có thể điều động cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Số tiền này đã đủ để Vân Mạc đấu giá túi càn khôn rồi.
Tuy nếu muốn chắc chắn lấy được túi càn khôn e rằng vẫn còn chút chênh lệch, nhưng Vân Mạc cũng không rảnh để tâm nhiều đến thế. Bây giờ hắn đang muốn luyện chế ra đan Đề Hồn, cường hoá thần hồn, tu luyện ra hồn thức. Chuyện tiền bạc thì có thể nghĩ cách sau.
Vân Mạc không đi giải độc cho Võ Tam Hà trước, dù sao ông ấy đã đợi lâu lắm rồi, đợi thêm mấy hôm cũng chẳng sao. Vân Mạc cởi trường bào và mặt nạ xuống, nguỵ trang trường kích xong mới trở về nhà.
“Ca ca, huynh về rồi!”
Nhìn thấy Vân Mạc, Minh Nhi lập tức chạy vội tới với nét mặt vui mừng.
Chương 36: Sau này con sẽ chăm sóc hai người
“Ca ca, lâu thế không thấy huynh về, muội và mẹ lo lắng chết đi được!”, Minh Nhi bĩu môi nói như đang tức giận.
Vân Mạc véo mặt Minh Nhi, cười nói: “Tiểu công chúa của chúng ta đừng giận, xem huynh mang thứ gì về cho muội này”.
Minh Nhi nhận lấy cái hộp Vân Mạc đưa cho mình, sau khi mở ra thì thấy một cây trâm phượng nằm bên trong.
“Wow, đẹp quá!”, Minh Nhi ngạc nhiên hô to, nhưng sau đó vẻ vui sướng trên mặt biến mất, Minh Nhi cúi đầu nói: “Thứ này đắt lắm đúng không? Ca ca đừng tiêu nhiều tiền như thế cho Minh Nhi”.
Vân Mạc đau lòng nhìn muội muội, trước đây họ rất nghèo, cho nên mẹ và Minh Nhi đều chưa từng mua trang sức. Cây trâm phượng này có giá mấy chục kim tệ, đúng là không rẻ, nên Minh Nhi hiểu chuyện mới đột nhiên ngưng cười.
Vân Mạc xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: “Minh Nhi, ca ca kiếm được rất nhiều tiền, sau này chúng ta không thiếu chút tiền này đâu! Minh Nhi thích cái gì thì mua cái đó là được!”
Dứt lời, hắn lấy ra một ít kim tệ và một tờ ngân phiếu trị giá một trăm kim tệ đưa cho Minh Nhi.
“Đây là?”, Minh Nhi trợn to mắt nhìn Vân Mạc với vẻ khó tin. Trước kia một kim tệ cũng là một khoản tiền không nhỏ với họ, bây giờ Vân Mạc lại dễ dàng lấy ra hơn một trăm kim tệ, việc này thật sự như nằm mơ vậy, khiến người ta thấy khó tin.
“Vân Mạc ca ca!”, lúc này, bên cạnh có một cô gái cất giọng trong trẻo.
“Là Băng Hoa à!”, Vân Mạc cười chào hỏi, Minh Nhi không có mấy người bạn ở nhà họ Vân, Vân Băng Hoa này là bạn tốt nhất của Minh Nhi. Vân Mạc phản ứng rất nhanh, hắn lấy ra một hộp gỗ từ trong tay nải tặng cho Vân Băng Hoa xem như là quà, nhất thời khiến nàng ấy rất vui.
“Cảm ơn Vân Mạc ca ca!”, Vân Băng Hoa cười nói cảm ơn. Trước kia Vân Mạc cũng thường tặng quà cho nàng ấy, giá trị không cao nhưng rất tỉ mỉ, cho nên mỗi lần Vân Mạc tặng quà cho mình, nàng ấy đều nhận lấy một cách vui vẻ.
“Hai người cứ chơi với nhau đi, huynh về nhà gặp mẹ”, Vân Mạc mỉm cười nói, sau đó xoay người về nhà.
“Nhà của Vân Mạc ca ca cũng nghèo như nhà mình lại thường tặng quà cho mình, sau này nếu họ gặp khó khăn, dù thế nào mình cũng sẽ giúp họ”, Vân Băng Hoa thầm nói.
“Tiểu Hoa, mau xem Vân Mạc ca ca tặng gì cho cô đi”.
Vân Băng Hoa cũng hơi chờ mong không biết lần này Vân Mạc ca ca sẽ tặng quà gì cho nàng ấy?
Sau khi mở hộp gỗ, tay Vân Băng Hoa khẽ run suýt làm rơi hộp xuống đất. Trong hộp gỗ là một đóa hoa sen băng màu tím. Đây là một linh dược có hiệu quả rất tốt trong việc dưỡng da, báu vật trong lòng biết bao nhiêu cô gái, dưới mười kim tệ gần như không thể mua. Vân Mạc vốn định tặng nó cho mẹ nhưng hắn có thể luyện chế đan dược dưỡng nhan, hiệu quả tốt hơn hoa sen băng màu tím này nhiều. Nên khi nãy nhìn thấy Vân Băng Hoa hắn bèn tiện tay tặng cho nàng ấy.
“Cái này quá quý giá, ta không thể lấy được!”, Vân Băng Hoa run rẩy đóng hộp gỗ lại đưa nó cho Minh Nhi.
“Tiểu Hoa, đây là quà ca ca tặng cô, nếu cô xem ta là bạn thì nhận lấy đi!”, Minh Nhi đẩy hộp gỗ về lại, nàng biết ca ca đã khác trước kia, chút tiền này chẳng là gì với hắn. Lúc này nàng còn có hơn một trăm kim tệ trong người đây.
Cuối cùng Vân Băng Hoa cũng chịu nhận quà, lẩm bẩm: “Vân Mạc ca ca thật sự không phải Vân Mạc ca ca trước kia nữa rồi”.
Sau khi đi vào phòng, Vân Mạc nhìn thấy Ly Yên đang rất mệt mỏi.
“Mạc Nhi, mấy ngày qua con đi đâu làm gì? Không sao chứ?”, thấy Vân Mạc về, Ly Yên tỏ vẻ vui mừng, sau đó lo lắng hỏi.
Vân Mạc thầm thấy chua xót, mấy người nhóm Bát trưởng lão quản lý việc kinh doanh của gia tộc, Ly Yên vì kiếm tiền chỉ đành làm những việc nặng nhọc, mệt sống mệt chết cũng không được bao nhiêu.
“Những chuyện này đều đã là quá khứ rồi”, Vân Mạc siết chặt tay, có hắn ở đây, hắn sẽ không để người nhà phải khổ phải mệt nữa.
“Mẹ, mẹ xem con mua gì cho mẹ này”, Vân Mạc lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong lòng.
Ly Yên mở hộp ra, sắc mặt bà lập tức thay đổi, bà hơi run rẩy cầm lấy cái lọ trong suốt ở bên trong: “Thằng nhỏ này, sao con lại mua đồ đắt tiền thế này? Mau mang đi trả lại!”, Ly Yên trách móc, bà nhanh chóng đặt lọ nhỏ vào trong hộp gỗ. Đây là loại nước hoa đắt tiền nhất ở trấn Quan Sơn. Bà làm việc vất vả cả tháng cũng chưa mua được một lọ.
Vân Mạc lấy đâu ra tiền mà đi mua nước hoa này cho bà? Có phải đã vất vả lắm không? Ly Yên nhất thời thấy đau lòng, bà cũng không muốn Vân Mạc chịu khổ chịu mệt, thậm chí là mạo hiểm, chuyện quan trọng nhất của Vân Mạc bây giờ chính là tu luyện.
“Mẹ, sau này chúng ta sẽ không phải sống cực khổ như trước đây nữa đâu, mẹ cũng không cần đi làm mấy việc nặng nhọc kia nữa. Mẹ chăm sóc con và Minh Nhi mười mấy năm, sau này cứ để Mạc Nhi chăm sóc cho hai người!”, Vân Mạc cất lời, sau đó lấy mấy tờ ngân phiếu giá trị một trăm kim tệ ra đưa cho Ly Yên.
Ly Yên nhìn mấy tờ ngân phiếu với vẻ khó tin, sau đó hai mắt ửng đỏ: “Mạc Nhi trưởng thành rồi!”, bà ấy cầm lấy ngân phiếu liên tục lặp lại những lời này. Bà ấy không hỏi Vân Mạc lấy đâu ra nhiều tiền như thế, vì bà ấy biết Vân Mạc đã khác trước kia, trên người có rất nhiều bí mật đáng sợ.
Ly Yên lau nước mắt cười nói: “Mạc Nhi, con thật sự trưởng thành rồi. Nhưng mẹ không thể tu luyện, không làm việc thì cũng không biết phải làm gì nữa”.
“Nhưng sau này mẹ đừng làm mấy việc nặng nhọc kia nữa!”
“Được, mẹ nghe lời con”.
Vân Mạc trở về phòng của mình, hắn sờ tinh thạch có sữa Địa Linh, lẩm bẩm: “Mẹ yên tâm, con sẽ chữa khỏi cho mẹ nhanh thôi!”
Chương 37: Sinh ra hồn thức
Một căn nhà nhỏ rách nát cạnh bờ sông trong nhà họ Vân đã trở thành đại viện rộng lớn. Đây là do Vân Mạc ra tay, bây giờ có tiền rồi, cũng không cần phải sống trong căn nhà rách nát kia nữa. Trong đại viện có đủ các phòng chức năng, trong đó Vân Mạc còn cố tình xây dựng một đan thất dùng để luyện đan. Luyện đan cần không gian yên tĩnh, hơn nữa thỉnh thoảng lúc luyện đan xong sẽ có dị tượng xuất hiện, nên Vân Mạc mới xây dựng đan thất này.
Lúc này, trong đan thất có một lò luyện đan hình dáng kỳ lạ đang phát sáng, có tinh khí sáng rực vờn quanh.
Keng!
Một sợi dây thép đột nhiên kéo nắp lò ra, đan dược đen nhánh bắn ra ngoài, Vân Mạc giơ tay cầm lấy đan dược, có khí vận kỳ lạ tản ra từ bên trong đan dược.
“Phẩm chất cũng không tệ, chắc có thể giúp mình sinh ra hồn thức rồi. Chỉ tiếc dẫu sao lò luyện đan này cũng do người bình thường chế tạo, dựa vào năng lực của mình cũng chỉ luyện chế ra một viên đan dược tạm được mà thôi”, Vân Mạc cầm đan dược thở dài nói.
Đan dược này chính là đan Đề Hồn, Vân Mạc mất mấy ngày mới luyện được ra nó. Bây giờ hắn vẫn chưa bước vào hàng ngũ người tu luyện, chỉ có thể dùng cách của kiếp trước và lò luyện đan đặc biệt để luyện chế đan dược. Lò luyện đan này là do hắn nhờ thợ rèn bình thường chế tạo, hiệu quả đương nhiên không tốt bằng những lò luyện đan có thể gọi là linh khí.
Vân Mạc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không chút do dự nuốt đan Đề Hồn.
Oanh!
Một dược lực mạnh mẽ lập tức chạy dọc theo kinh mạch xông thẳng lên đầu, bắt đầu dao động một cách hỗn loạn trong đầu Vân Mạc. Hồn phách của người bình thường quá yếu và hỗn tạp, rất dễ suy sụp. Còn võ giả tu luyện đến cấp độ nhất định, trong đầu sẽ sản sinh ra một đại dương kỳ lạ được gọi là hồn hải, khi lượng nước biển nhất định trong hồn hải được thắp sáng sẽ sinh ra hồn thức, mà phần được thắp sáng đó chính là hồn phách. Nếu hồn phách mạnh mẽ đến một cấp độ nhất định thì thậm chí có thể thoát khỏi thân thể mà vẫn sống.
Dưới dược hiệu của đan Đề Hồn, một vùng hồn hải được mở ra, một giọt nước biển vô cùng nhỏ bé bên trong loé lên ánh sáng mờ tối, đó chính là hồn phách của Vân Mạc lúc này. Dược tính của đan Đề Hồn tập trung bên cạnh ánh sáng nhỏ nhoi đó, nước biển trong hồn hải bắt đầu nhiều hơn, chứng tỏ hồn phách của Vân Mạc đang không ngừng lớn mạnh.
Sau khi nước biển được thắp sáng đạt đến một số lượng nhất định, một sức mạnh vô hình lập tức xuất hiện, đó chính là hồn thức của Vân Mạc.
“Quả nhiên nó có thể khiến mình sinh ra hồn thức!”, Vân Mạc cực kỳ kích động.
Kiếp trước, hắn cũng dựa vào đan dược tu luyện ra hồn thức, nhưng vì không thể tu luyện nên hồn phách của hắn cũng không mạnh đến mức có thể rời khỏi cơ thể, đây là nuối tiếc cả đời của hắn. Nếu không kẻ thù của hắn và Lạc Thiên nhiều như thế, hắn đã cướp một thân thể tiến hành tu luyện từ lâu rồi. Nhưng kiếp này hắn sẽ không đối mặt với tình huống nguy khó như thế nữa, hồn phách của hắn sẽ liên tục trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức độ người bình thường khó mà tưởng tượng được!
Cảm giác nhìn thấu tất cả xuất hiện, đây cũng là lợi ích của hồn thức, có thể nhìn thấu tất cả những thứ mơ hồ, nhìn ra bản chất sự việc.
Vân Mạc quét hồn thức, trong phạm vi bao phủ của hồn thức, mọi thứ kể cả lá rụng trong sân nhẹ nhàng đung đưa dưới gió nhẹ, một con kiến nhỏ bé đang khiêng một hạt gạo cũng trở nên rõ ràng.
“Có võ mạch vẫn tốt hơn không có võ mạch rất nhiều!”, Vân Mạc kinh ngạc nói, dưới sự ảnh hưởng của võ mạch, phạm vi hồn thức bao phủ sau khi hắn ăn đan Đề Hồn rộng hơn kiếp trước gấp đôi! Khoảng chừng trăm trượng!
Có hồn thức, chiến lực của Vân Mạc cũng tăng cao!
‘Ấy?”
Vân Mạc chợt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hắn thả hồn thức ra, không ngờ lại thấy Bát trưởng lão đang lén lúc rời khỏi nhà họ Vân từ cửa hông.
“Đêm hôm khuya khoắt rời khỏi nhà, còn đi từ cửa hông?”, Vân Mạc cau mày, hắn quyết định đi theo xem sao.
Hồn thức của Vân Mạc phong toả lấy Bát trưởng lão, ông ta vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, như một kẻ gian ăn trộm đồ vậy.
“Tay nải sau lưng ông ta là linh dược?”, hồn thức của Vân Mạc dò xét được Bát trưởng lão đeo một túi linh dược.
“Ông già này vác theo một tay nải linh dược còn lén lút như thế, chắc chắn không phải làm chuyện gì tốt”.
Vân Mạc đi sát theo sau, trong khoảng cách năm mươi trượng hồn thức của hắn có thể phong toả Bát trưởng lão, mà ông ta cũng không thể phát hiện ra hắn. Bát trưởng lão đi vòng vèo mấy vòng trong trấn Quan Sơn, cuối cùng đi vào từ cửa hông của tiệm thuốc Hiên Linh.
“Vân Hổ trưởng lão, cuối cùng ông cũng đến rồi!”, trên tầng hai của tiệm thuốc Hiên Linh, chấp sự tiệm thuốc cười tươi nói, Vân Hổ là tên của Bát trưởng lão.
“Đây là một phần linh dược, ông xem thử, nếu giá cả khiến ta hài lòng, sau này tiệm thuốc Hiên Linh của ông sẽ liên tục nhận được nhiều linh dược hơn”, giọng nói của Bát trưởng lão vang lên.
Sau một nén nhang, Vân Mạc nhìn như đi lang thang trên phố thu hồi hồn thức, hắn hơi nghi ngờ, sao ông già này bán linh dược mà lại lén lút thế?
Không nghe ra manh mối gì từ trong cuộc trò chuyện, Vân Mạc bèn định trở về. Lúc đi ngang qua một ngã rẽ, Vân Mạc vô tình nhìn thấy phòng đấu giá, hắn chợt bực bội vỗ đầu.
Chương 38: Có thể chen hàng không?
“Bận luyện đan quá nên quên mua vé vào cửa rồi!”
Ba ngày sau sẽ là ngày đấu giá túi càn khôn, nếu muốn âm thầm giành được túi càn khôn thì hắn phải mua một vé vào cửa có phòng riêng, không tranh thủ mua nói không chừng sẽ bán hết sạch.
Vân Mạc nhanh chóng về nhà thay một bộ đồ đen, đeo mặt nạ vào. Hắn không dám trắng trợn đấu giá túi càn khôn, vì điều đó sẽ kéo đến phiền phức vô cùng vô tận cho hắn.
Dù là buổi tối nhưng chỗ bán vé vào cửa của phòng đấu giá vẫn đang xếp một hàng dài. Dù Vân Mạc rất vội nhưng cũng chỉ đành kiên nhẫn đứng phía sau hàng người.
Sau một hồi lo lắng chờ đợi, cuối cùng trước mặt Vân Mạc chỉ còn lại một người.
“Bán cho ta một vé phòng riêng”.
“Chậc chậc, ngươi may mắn đấy, vé vào cửa phòng riêng chữ Thiên và chữ Địa đã bán hết rồi, chỉ còn lại hai vé phòng riêng chữ Nhân thôi. Nếu ngươi đến muộn hơn e rằng cũng bán hết rồi”, người bán vé cười nói.
“Hả? Chỉ còn phòng riêng chữ Nhân ư? Thôi vậy, buổi đấu giá lần này đúng là đắt khách. Cũng may ta nhận được tin tức kịp lúc, nếu không e rằng vé vào cửa phòng riêng chữ Nhân cũng không còn nữa rồi”.
“Ha ha, nếu ngươi đến muộn một tí, e rằng vé vào cửa chỗ ngồi bình thường cũng không có ấy chứ!”
“Sức hấp dẫn của túi càn khôn này quá lớn, rất nhiều người dù biết không có tư cách đấu giá vẫn muốn đi xem sự náo nhiệt của buổi đấu giá này. E rằng buổi đấu giá này là buổi náo nhiệt nhất mấy năm qua đúng không?”
“Đương nhiên rồi, đó là túi càn khôn mà!”, tên sai vặt bán vé liếm môi nói.
Vân Mạc ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, còn một vé phòng riêng cuối cùng.
“Ta mua một vé phòng riêng!”, Vân Mạc lấy kim tệ ra chuẩn bị mua vé.
Nhưng lúc này lại có người chen lên.
“Tránh ra tránh ra!”
Một thiếu niên quát to chen lấn với Vân Mạc, nhưng Vân Mạc lại như một cây cột bằng sắt không hề động đậy.
“Ấy, không ngờ tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!”, thiếu niên kia quan sát Vân Mạc từ trên xuống dưới.
“Muốn mua vé thì ra phía sau xếp hàng đi!”, Vân Mạc cau mày đẩy thiếu niên kia ra.
“Ngươi!”, thiếu niên kia lùi về sau mười mấy bước mới dừng lại, hắn ta tức giận nhìn chằm chằm Vân Mạc, siết chặt tay muốn xông lên.
“Dừng tay!”, một thiếu niên mặc áo gấm, trên người mang theo khí chất giàu sang quát to.
“Các hạ, ta xin lỗi vì sự xúc phạm của hạ nhân nhà mình!”, thiếu niên áo gấm chắp tay.
“Không sao”, Vân Mạc hờ hững nói, sau đó xoay người muốn mua vé.
Thiếu niên thấy thế lại nói: “Vị bằng hữu này, ta thương lượng với ngươi một chuyện được chứ?”, hắn ta cười nói, trông rất nho nhã lễ phép.
“Chuyện gì?”, Vân Mạc hơi mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nhanh chóng mua được vé vào cửa phòng riêng. Hắn thấy thiếu niên này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi từng gặp ở đâu.
Tên trước đó đẩy Vân Mạc tiến lên, hếch cằm kiêu căng nói: “Thiếu gia của chúng ta muốn chen hàng! Ngươi mau tránh ra!”
Dáng vẻ hất hàm sai khiến của hắn ta như đang nói chuyện với đầy tớ vậy!
Vân Mạc lạnh lùng nhìn tên đó, sau đó híp mắt nhìn về phía thiếu niên áo gấm.
Lần này thiếu niên áo gấm lại không trách mắng hạ nhân mà cười híp mắt nói: “Vị bằng hữu này, ta muốn mua một vé phòng riêng, nếu bây giờ xếp hàng e rằng lát nữa cũng không có. Nên là có thể cho ta chen hàng không?”
Giọng điệu nghe thì khách sáo nhưng lại có ý không được phản bác.