• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Y Tiên - Vân Mạc (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Cha con còn sống hay không?

Vân Tiểu Quả ngơ ngác nhìn Vân Mạc, đợi đến khi bóng dáng Vân Mạc biến mất nàng ta mới hoàn hồn, Vân Mạc không hề mắc bẫy của nàng ta!

“Chỉ là một kẻ vô dụng, có gì mà đắc ý chứ!”

Vân Tiểu Quả siết chặt tay, tức giận đến mức mặt tái mét, ngay cả lớp phấn dày cũng không che giấu được.

Vân Mạc đi tới nơi ở của Tộc trưởng, thấy Tộc trưởng đang đợi hắn trước cửa.

“Ngại quá Tộc trưởng, để ngài phải đợi con bên ngoài thế này!”, Vân Mạc vội vàng nói, nếu không nhờ Vân Vị Thăng e rằng trước đó hắn đã bị Bát trưởng lão giết chết, cho nên hắn rất kính trọng Vân Vị Thăng.

“Ha ha! Không sao, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, vừa mới đột phá, tiếp tục tu luyện cũng chẳng có thu hoạch gì”, rõ ràng thái độ của Tộc trưởng với Vân Mạc tốt hơn trước đây nhiều: “Vân Mạc, không ngờ con lại lợi hại như thế, ngay cả Vân Liệt cũng không phải đối thủ của con. Lúc thách đấu chắc hẳn con đã tự tin có thể chiến thắng Vân Liệt rồi đúng không? Ta còn lo lắng cho con suốt một tháng, không ngờ ta chỉ là lo lắng thừa”.

“Không phải Vân Mạc muốn giấu giếm, mong Tộc trưởng thứ lỗi”, Vân Mạc không thể nói cho Vân Vị Thăng biết chuyện y thuật và quyền pháp Hám Sơn được.

“Không sao, ai mà không có chút bí mật chứ? Đây là chuyện tốt mà”, Vân Vị Thăng vui vẻ nói, sau đó mời Vân Mạc vào nhà.

Vân Vị Thăng nhìn Vân Mạc bằng ánh mắt vô cùng hài lòng: “Không hổ là con trai của Thượng Phong và Ly Yên, xuất sắc chẳng khác gì hai người họ!”

Vân Mạc nghe thấy thế thì thầm nghĩ, hắn vẫn luôn thấy khó hiểu, trong trí nhớ của hắn không có ký ức về chuyện cha đã chết. Thế thì cha hắn là Vân Thượng Phong đã đi đâu? Nghĩ đến đây, Vân Mạc vội vàng hỏi thăm tin tức của cha mình. Hắn nhớ rằng Vân Thượng Phong đột nhiên mất tích, cũng không có tin tức rằng ông đã chết.

Nghe thấy câu hỏi của Vân Mạc, sắc mặt Vân Vị Thăng hơi thay đổi: “Vân Mạc, bây giờ vẫn chưa phải lúc cho con biết chuyện cha con. Con đừng hỏi nhiều, đến thời điểm thích hợp ta nhất định sẽ cho con biết”.

Nghe thấy thế, Vân Mạc thầm thấy nặng nề, Vân Vị Thăng nói thế chứng tỏ chuyện của Vân Thượng Phong rất phức tạp, nói không chừng còn liên quan đến một vài thế lực lớn. Hiện tại thực lực của hắn còn yếu nên Vân Vị Thăng mới không muốn cho hắn biết.

“Mong Tộc trưởng cho con biết cha còn sống hay không?”

Vân Vị Thăng im lặng một lúc lâu mới cất lời: “Ông ấy còn sống, còn những chuyện khác thì ta không thể cho con biết lúc này”.

Vân Mạc hành lễ với Vân Vị Thăng, biết Vân Thượng Phong còn sống là được rồi, sau này nhất định hắn sẽ tìm ông về. Nếu đã hứa với Vân Mạc đã chết kia, hắn cũng sống vì hắn ta, thì Vân Thượng Phong cũng là cha hắn kiếp này. Vân Thượng Phong còn sống cũng không phải vấn đề nghiêm trọng gì với Vân Mạc, dựa vào y thuật của hắn, dù ông có bị thương nặng, hắn cũng có cách chữa khỏi.

“Tộc trưởng, nghe ý của ngài dường như thiên phú của mẹ con không tệ, nhưng vì sao…?”, nếu Vân Mạc không nhìn nhầm thì thực lực của Ly Yên là Luyện Thể tầng chín, không giống một thiên tài cho lắm.

Vân Vị Thăng thở dài: “Chắc con cũng hiểu cách phân chia cảnh giới của võ giả đúng không?”

“Vâng!”, Vân Mạc gật đầu, hắn đào tạo Lạc Thiên đến Thần Đế Cảnh, đương nhiên biết rõ tất cả cảnh giới bên dưới Thần Đế.

Sau Luyện Thể là Hoá Mạch Cảnh, Nhập Linh Cảnh, Viễn Du Cảnh, Khống Đạo Cảnh,… Người nào có võ mạch là sẽ có thể tu luyện. Hoá Mạch Cảnh là cảnh giới biến võ mạch thành linh khí, bồi dưỡng và rèn luyện kinh mạch, đan điền, để nó có thể chịu đựng được linh khí bên ngoài. Nhập Linh Cảnh là cảnh giới có thể thu nạp linh khí thiên địa tích luỹ trong cơ thể, có thể điều khiển linh khí để tấn công. Viễn Du Cảnh thì có thể rời khỏi mặt đất, bay lên chín tầng mây. Còn Khống Đạo Cảnh thì sẽ lĩnh ngộ được pháp tắc đại đạo trong thiên địa, điều khiển đạo tắc tấn công kẻ thù.

Vân Vị Thăng tiếp tục nói: “Năm đó mẹ con đã tu luyện đến Hoá Mạch tầng chín, chuyển hoá tất cả võ mạch thành linh khí, chỉ còn thiếu một chút đã trở thành cao thủ Nhập Linh. Chắc con cũng biết linh khí trong cơ thể võ giả Hoá Mạch Cảnh vô cùng quan trọng, không thể đưa nó ra khỏi cơ thể, nếu không sẽ không thể đột phá Nhập Linh Cảnh”.

“Ý ngài là?”, Vân Mạc kinh ngạc, hắn biết linh khí trong cơ thể võ giả Hoá Mạch là do cơ thể tự sinh ra, có tác dụng bồi bổ, rèn luyện kinh mạch và đan điền, một khi linh khí trong cơ thể võ giả Hoá Mạch mất hết thì sẽ không thể đột phá Nhập Linh Cảnh nữa. Hơn nữa sau đó kinh mạch còn tệ đi, cuối cùng rơi xuống Luyện Thể Cảnh.

“Mẹ con năm đó vì một vài chuyện mà phải tiêu hao hết linh khí của mình, sau đó cảnh giới cũng rơi xuống Luyện Thể”.

Vân Mạc im lặng, hắn có thể đoán được cảnh giới của mẹ hạ thấp là có liên quan với cha. Dù là lý do gì, Vân Mạc hiện tại cũng không thể giải quyết được chuyện này, nên hắn cũng không hỏi nhiều. Người khác thấy võ giả Hoá Mạch tiêu hao linh khí trong cơ thể rất khó chữa trị, nhưng Vân Mạc lại thấy cực kỳ đơn giản. Kiếp trước không biết hắn đã chữa trị cho bao nhiêu người, hơn nữa cũng không chỉ một mình hắn biết chữa.

Lúc này, Vân Mạc đang lập ra kế hoạch chữa trị cho mẹ.

“Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, hôm nay ta tìm con đến đây là có chuyện muốn nói với con”.

“Mời Tộc trưởng nói”, Vân Mạc thu hồi suy nghĩ.

“Nếu ta không nhìn lầm, bây giờ cảnh giới của con là Luyện Thể tầng bảy đúng không?”

“Đúng ạ”, hắn không cần giấu Tộc trưởng tu vi của mình.

“Ừm”, Vân Vị Thăng gật đầu: “Con có thể từ Luyện Thể tầng bốn tu luyện đến Luyện Thể tầng bảy trong vòng một tháng, dù có kỳ ngộ gì cũng rất đáng kinh ngạc. Có lẽ con cũng từng nghe nói chuyện học cung Tả Tuỳ chiêu sinh, ba năm chiêu sinh một lần. Tầm nửa năm nữa sẽ đến thời gian học cung Tả Tuỳ chiêu sinh, điều kiện tiên quyết để gia nhập học cung Tả Tuỳ là phải trên Luyện Thể tầng chín. Ta nghĩ trong vòng nửa năm, chắc con có thể đột phá đến Luyện Thể tầng chín”.

Nửa năm? Vân Mạc không nói gì, bây giờ hắn có sữa Địa Linh, chỉ một tháng là đủ.

Học cung Tả Tuỳ là nơi truyền đạo của nước Tả Tuỳ, cả những thiên tài ở Đế Đô cũng phải sứt đầu mẻ trán mới có thể vào đó, đây đúng là một nơi Vân Mạc nên đến. Kiếp trước hắn không thể tu luyện, nên không có lấy một công pháp tu luyện hay bí thuật chiến đấu nào cả. Còn nhà họ Vân thì hắn lại không đánh giá cao, muốn lấy được công pháp và bí thuật tốt hơn thì phải đi đến học cung Tả Tuỳ.
Chương 27: Luyện Thể tầng tám

Vân Mạc cũng không vội vã vì chuyện gia nhập học cung Tả Tuỳ, với tốc độ tu luyện của hắn, đạt điều kiện thu nhận vào nửa năm sau đúng là quá dễ dàng. Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ là chữa trị cho mẹ, để bà tu luyện lại lần nữa.

Nếu không có sữa Địa Linh muốn chữa trị cho Ly Yên có lẽ rất phiền phức, nhưng đã có tinh thạch chứa đựng sữa Địa Linh thì mọi thứ đều trở nên đơn giản. Tinh thạch này có năng lực rất đặc biệt có thể chứa được tất cả năng lượng trên đời. Ly Yên tu luyện đến Hoá Mạch Cảnh, tiêu hao hết linh khí của bản thân, kinh mạch và đan điền không thể đạt đến cường độ có thể hấp thu linh khí. Mà cách trị liệu là khiến cơ thể bà có lại linh khí để bồi dưỡng, tôi luyện khinh mạch.

Theo lẽ thường, bản thân không thể nào sử dụng linh khí do võ mạch của người khác biến ra, nhưng nó lại không phải vấn đề với Vân Mạc. Hắn có thể dựa vào đặc trưng cơ thể của người bị thương, lợi dụng linh dược điều hoà linh khí trong cơ thể của vật thể khác thành linh khí tương tự với linh khí của người bị thương. Đương nhiên Vân Mạc cũng sẽ không làm hại đến người khác, hắn quyết định hấp thu linh khí từ trong cơ thể yêu thú.

Cách tu luyện của yêu thú chưa hoá hình tuy hơi khác loài người, nhưng linh khí do võ mạch của yêu thú cấp một chuyển hoá ra lại rất giống của loài người.

Yêu thú cấp một tương đương với võ giả Hoá Mạch Cảnh, nhưng thực lực thường mạnh hơn. Với thực lực của Vân Mạc lúc này, muốn thu thập linh khí trong cơ thể yêu thú Hoá Mạch e là rất khó. Cho nên việc hắn phải làm bây giờ là nâng cao tu vi lên Luyện Thể tầng tám, đồng thời sử dụng sữa Địa Linh để nền tảng của bản thân vững chắc hơn. Tin rằng hắn sử dụng sữa Địa Linh luyện thể, sau khi đạt đến Luyện Thể tầng tám thì yêu thú cấp một cũng không phải đối thủ của hắn nữa.

Rời khỏi chỗ ở của Tộc trưởng, sau khi về đến nhà, Vân Mạc lập tức lấy sữa Địa Linh ra. Hắn dùng dao nhọn khoét một lỗ nhỏ hình nón lên tinh thạch, sinh khí nồng đậm lập tức tản ra, một vũng sữa Địa Linh nhỏ bằng quả trứng gà nằm ở bên trong.

Vân Mạc đã chuẩn bị một thùng nước tắm ở bên cạnh từ lâu, hắn cẩn thận rót một giọt sữa Địa Linh bằng khoảng đầu ngón tay vào. Cả thùng nước thoáng chốc biến thành màu trắng sữa. Vân Mạc cất tinh thạch vào, nhảy vào trong thùng nước.

Một cảm giác đau đớn dữ dội lập tức lan ra khắp người, dù trước đây Vân Mạc từng chịu đựng rất nhiều đau đớn, nhưng cơn đau khi sữa Địa Linh luyện thể vẫn khiến hắn run rẩy. Song, trong mắt Vân Mạc lại tràn đầy sự hưng phấn, vì hắn có thể cảm nhận được thân thể của hắn đang liên tục mạnh dần.

Sau một đêm rèn luyện, giọt sữa Địa Linh cuối cùng cũng được Vân Mạc hấp thu hoàn toàn, hắn cảm thấy cơ thể của mình mạnh đến mức đáng sợ. Tuy luyện thể một đêm không đột phá đến Luyện Thể tầng tám, nhưng tu vi Luyện Thể tầng bảy lại được củng cố rất nhiều. Kiếp trước khi ở Luyện Thể Cảnh cũng rất ít người có thể so với hắn, nhưng Vân Mạc chắc chắn sức mạnh Luyện Thể tầng tám của hắn kiếp trước cũng không bằng Luyện Thể tầng bảy kiếp này.

Vì Vân Mạc đánh bại Vân Liệt nên tháng này hắn lấy được tổng cộng sáu viên đan Luyện Thể, có sữa Địa Linh, đan Luyện Thể này cũng vô dụng với hắn. Cho nên Vân Mạc quyết định đưa nó đi đấu giá kiếm chút tiền, chuẩn bị để vào dãy núi Vân Thượng săn yêu thú.

Muốn đi vào dãy núi Vân Thượng săn yêu thú, hắn phải mua một binh khí tốt, nếu không có gì trong tay sẽ rất khó giết chết yêu thú da thô thịt dày.

Vân Mạc khá may mắn, vừa khéo có một buổi đấu giá sắp khai mạc, hắn thuận lợi giao sáu viên đan Luyện Thể cho bên đấu giá.

Dù đan Luyện Thể này chỉ là một tài nguyên luyện thể bình thường với thế lực như nhà họ Vân, nhưng với võ giả của thế lực nhỏ và tán tu, nó lại là thứ rất hiếm có. Cho nên Vân Mạc bán sáu viên đan Luyện Thể này kiếm được hai kim tệ và tám mươi ngân tệ.

Chuyện khiến Vân Mạc vui vẻ nhất không phải là bán được đan Luyện Thế với giá cao, mà là một tháng sau trấn Quan Sơn sẽ bán đấu giá một cái túi càn khôn!

Túi càn khôn, trong một cái túi nho nhỏ lại chứa đựng không gian khổng lồ, là một thứ để đồ rất tiện lợi. Theo Vân Mạc biết, ngay cả Tộc trưởng Vân Vị Thăng cũng không có túi càn khôn. Hắn muốn đi vào dãy núi Vân Thượng, nếu có một túi càn khôn thì việc thu thập linh dược sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nhất định phải giành được túi càn khôn này!

Vân Mạc hiểu rõ một khi thứ này xuất hiện chắc chắn sẽ khiến các thế lực ở trấn Quan Sơn điên cuồng giành giật, giá cả sẽ cao đến mức đáng sợ. Với số tiền hắn có hiện tại, ngay cả tư cách tranh giành cũng không có.

Vân Mạc nhanh chóng ra quyết định, cố gắng đột phá đến Luyện Thể tầng tám, tiến vào dãy núi Vân Thượng tìm tài nguyên, kiếm đủ tiền để mua túi càn khôn.

Sau khi về đến nhà, Vân Mạc bắt đầu tu luyện một cách điên cuồng, ban ngày hắn diễn luyện quyền pháp Hám Sơn củng cố thực lực, ban đêm thì dùng sữa Địa Linh luyện thể, tranh thủ nhanh chóng đột phá.

Khi sử dụng hết bốn giọt sữa Địa Linh, cuối cùng Vân Mạc cũng đột phá đến Luyện Thể tầng tám, bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có năng lực tự vệ tại dãy núi Vân Thượng rồi.

Kinh nghiệm kiếp trước cho Vân Mạc biết, tốt nhất hắn không nên để lộ y thuật và thực lực mạnh mẽ của mình, nếu không rất có thể sẽ khiến một vài cường giả chú ý, như thế hắn sẽ rơi vào nguy hiểm. Cho nên hắn quyết định che giấu thân phận tiến vào dãy núi Vân Thượng.

Sau khi đặt một bộ trường bào màu xám vào trong túi, Vân Mạc mở cửa đi ra ngoài.

“Ca ca, huynh lại muốn ra ngoài ạ?”, Minh Nhi chạy đến như một con chim nhỏ vui vẻ.

“Huynh phải ra ngoài mấy ngày, muội ở nhà chăm chỉ tu luyện nhé”, Vân Mạc cưng chiều xoa đầu Minh Nhi.

Cảnh giới của Minh Nhi bây giờ là Luyện Thể tầng năm đỉnh phong, sắp bước vào Luyện Thể tầng sáu, tốc độ tu luyện như thế đã vượt xa đệ tử bình thường của nhà họ Vân. Vân Mạc không tiếp tục luyện chế nước thuốc luyện thể cho Minh Nhi nữa. Thuốc nào cũng có ba phần độc, dùng nhiều không phải chuyện tốt. Vì thế, Vân Mạc bảo Minh Nhi luyện tập kiếm pháp Tiên Nữ nhiều hơn để loại bỏ ảnh hưởng của thuốc, đến khi độc tính trong thuốc không còn nữa hắn sẽ tiếp tục luyện chế nước thuốc luyện thể cho cô bé.

Vân Mạc dám sử dụng nhiều thuốc để tu luyện như thế là vì sau này hắn phải dùng một cách cực kỳ đau đớn để loại bỏ độc tính trong cơ thể vì sử dụng quá nhiều thuốc, Vân Mạc cũng không muốn Minh Nhi trải qua đau đớn như thế.

“Vâng ạ, ca ca!”, dù rất muốn ra ngoài cùng ca ca, nhưng Minh Nhi ngoan ngoãn không muốn khiến Vân Mạc khó xử.

Vân Mạc rời khỏi nhà họ Vân, đi tới một nơi hẻo lánh, hắn thay trường bào màu xám ra, đồng thời đeo mặt nạ đã chuẩn bị từ trước lên, sau đó quay lại trấn Quan Sơn. Trước khi lên dãy núi Vân Thượng, hắn phải mua một binh khí tiện sử dụng.
Chương 28: Hàn Dạ

Trấn Quan Sơn có một khu phố chuyên bán binh khí, tiếc là xem qua mười mấy cửa hàng, Vân Mạc vẫn không tìm được món binh khí nào phù hợp. Hiện tại hắn đang ở Luyện Thể Cảnh, hắn không dùng được binh khí có thể điều khiển bằng linh khí, cũng không có tiền mua, mà binh khí bình thường thì thật sự quá tệ. Vân Mạc có thực lực như thế sử dụng nó, e rằng không bao lâu đã phải đổi binh khí.

Xem đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một cửa hàng đầy bụi ở góc phố là chưa xem, cửa hàng như thế rất khó có binh khí tốt. Nhưng Vân Mạc thử vận may nên vẫn cứ vào.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, ông ta đang ngồi uống rượu trên ghế dài, thấy Vân Mạc đi vào cũng chỉ lạnh nhạt cất lời: “Giá đã viết sẵn bên cạnh rồi, nếu thích thì đặt tiền trên quầy là được. Giá đã rẻ nhất rồi, đừng nghĩ đến chuyện mặc cả”.

Vân Mạc nghe thấy thế thì cười bất đắc dĩ, cửa hàng này vốn không ra làm sao mà tính tình ông chủ còn như thế, e rằng bình thường cũng rất khó buôn bán được.

“Ấy?”, Vân Mạc nhìn ông chủ, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn cũng nhanh chóng dời mắt, đi về phía để binh khí.

Giá của những binh khí này thật sự rất rẻ, nhưng đó là vì binh khí ở đây quá tệ, so sánh với binh khí của những tiệm khác thì binh khí nơi này thật sự không thể gọi là binh khí được. Binh khí như thế không bán rẻ thì gần như chẳng ai mua.

Vân Mạc đảo mắt nhìn một vòng, tỏ vẻ thất vọng, đi xem cả con phố mà chẳng có binh khí nào phù hợp. Vân Mạc lắc đầu muốn rời đi, nếu không được thì chỉ đành mua một binh khí phù hợp nhất để dùng thôi.

Vân Mạc vừa định rời đi thì đột nhiên dừng bước, hắn nhìn về phía sau lưng ông chủ, nơi đó có một thành trường kích dựng thẳng dựa tường. Trường kích loé lên hàn mang, không ngờ nó lại được chế tạo từ đồng lạnh. Đồng lạnh là một kim loại cực kỳ quý hiếm, rất cứng rắn, tồn tại trong băng lạnh chục nghìn năm với hình phiến lá. Kim loại hiếm có này thường được dùng chế tạo linh khí, mà thanh trường kích trước mắt lại chỉ là một binh khí bình thường.

Nhưng dù là binh khí bình thường, trường kích này cũng hơn hẳn những binh khí khác.

Vân Mạc nhanh chóng đi tới cầm lấy nó, khen ngợi: “Trường kích này được đấy!”

Ông chủ đặt bầu rượu xuống nhìn về phía trường kích, cất lời: “Nó tên Hàn Dạ, không bán, ngươi cũng không mua được đâu”.

“Sao lại tên là Hàn Dạ?”

“Trường kích chém ra, hàn mang xuất hiện, kẻ thù nhìn thấy hàn mang sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối”.

“Tên rất hay!”, Vân Mạc khen ngợi, mãi mãi chìm trong bóng tối có nghĩa là chết. Trường kích làm từ đồng lạnh này rất xứng với cái tên như thế.

“Nếu không có thứ muốn mua thì đi đi”.

Nghe thấy thế Vân Mạc không khỏi bật cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông chủ đuổi người đấy. Rõ ràng thanh trường kích này là thứ ông chủ yêu thích, ông ta sẽ không bán, dù có bán Vân Mạc cũng không mua nổi. Nhưng hắn thích thanh Hàn Dạ này, sẽ không dễ dàng tử bỏ như thế.

Thấy ánh mắt của Vân Mạc, ông chủ nhắc lại lần nữa: “Ta không bán Hàn Dạ, ngươi đi đi”.

Vân Mạc sờ Hàn Dạ một cái, đột nhiên nói: “Một cao thủ Viễn Du Cảnh lại đến thị trấn này bán binh khí, đúng là chuyện hiếm thấy. À không đúng! Có lẽ chỉ từng là cao thủ Viễn Du Cảnh thôi”.

Ánh mắt người đàn ông trung niên chợt trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Vân Mạc, như muốn xuyên qua mặt nạ thấy rõ khuôn mặt hắn.

“Luyện Thể Cảnh, ha ha, tiểu tử, không ngờ ta đã trốn đến đây rồi mà ngươi vẫn còn nghe ngóng được. Sao nào, muốn thông qua ta gia nhập học cung Tả Tuỳ ư?”

Vân Mạc sửng sốt, không hiểu ý đối phương: “Học cung Tả Tuỳ? Nơi đó muốn vào thì vào thôi, sao ta phải dựa vào ông để đi vào?”, với năng lực của Vân Mạc thì tiến vào học cung Tả Tuỳ không phải chuyện khó khăn gì.

“Ha ha, không ngờ ngươi lại ngông cuồng như thế? Dù mỗi lần học cung Tả Tuỳ đều thu nhận rất nhiều học sinh, nhưng không phải ai cũng có thể gia nhập được”.

Vân Mạc không tiếp tục đề tài này nữa, hắn nói: “Có lẽ lúc ông hái linh chi Hoả Tiên bị kiến phun lửa bảo vệ linh chi Hoả Tiên phun lửa đốt đúng không?”

Ông chủ cười khinh thường: “Đừng ra vẻ bí ẩn với ta, chỉ cần nghe ngóng một chút sẽ biết vì sao ta bị thương. Nếu ngươi nói không phải muốn thông qua ta để vào học cung Tả Tuỳ, vậy ngươi tìm ta vì chuyện gì?”

Vân Mạc tỏ vẻ hiểu ra: “Thì ra trước kia ông là người của học cung Tả Tuỳ, chẳng trách lại có thực lực mạnh đến thế”.

Ông chủ cau mày nói: “Ngươi thật sự không cố ý đến tìm ta à?”

Vân Mạc lắc đầu cười đáp: “Ta tìm ông làm gì? Ta chỉ muốn mua binh khí nên mới vào tiệm của ông thôi”.

“Nếu thế thì ngươi đi đi, ta không bán Hàn Dạ”, ông chú rất dứt khoát.

Vân Mạc cười tự tin: “Hoả độc của kiến phun lửa đúng là rất khó giải, nhưng không phải là không thể, trùng hợp là ta biết cách giải độc”.

Đối với Vân Mạc chuyện giải hoả độc của kiến phun lửa vốn rất đơn giản. Đúng là hắn không có tiền mua Hàn Dạ, nhưng hắn có thể khiến đối phương sẵn lòng tặng Hàn Dạ.

Võ giả trúng hoả độc của kiến phun lửa sẽ phải dùng tất cả linh khí trong cơ thể để chống lại nó, từ đó sẽ có thực lực tương đương với một võ giả Luyện Thể Cảnh, đối với cao thủ từng có Viễn Du Cảnh thì như thế chẳng khác gì tàn phế. Vân Mạc không tin đối phương sẽ có thể chống lại sức hấp dẫn của việc khôi phục thực lực.

Ông chủ trung niên buồn cười nhìn chằm chằm Vân Mạc, lạnh lùng nói: “Muốn lừa ta à? Một võ giả Luyện Thể Cảnh như ngươi mà dám nói có thể giải độc của kiến phun lửa?”

“Ta đúng là chỉ mới đến Luyện Thể Cảnh, nhưng ai nói Luyện Thể Cảnh không thể giải hoả độc của kiến phun lửa chứ?”

Ông chủ cười khinh thường nhìn Vân Mạc, một lúc lâu sau đó ông ta mới cất lời: “Ngươi nói mình có thể giải độc thì được thôi, nếu ngươi thật sự giải độc được, ta sẽ lập tức tặng Hàn Dạ cho ngươi không lấy một đồng. Nếu ngươi không giải được thì phải để mạng mình lại, ngươi dám không?”

Nếu ta chữa khỏi cho ông mà ông còn định thu tiền ta, có điên ta mới làm ăn lỗ vốn như vậy! Vân Mạc thầm nói trong lòng. Hắn tự động bỏ qua câu nói phía sau, trước kia hắn từng giải hoả độc của kiến phun lửa cho rất nhiều người, sao có thể không giải được chứ?
Chương 29: Có hiệu quả thật!

“Có gì mà không dám?”, Vân Mạc đáp.

“Được! Vậy ngươi định giải độc thế nào?”, ông chủ hỏi.

“Muốn giải độc hoàn toàn cần có một vài dược liệu đặc biệt, bây giờ ta không có. Nhưng ta có cách tạm thời áp chế hoả độc để ông khôi phục thực lực đến Nhập Linh Cảnh”.

“Làm thế nào?”

“Không cần vội”, Vân Mạc phất tay: “Bây giờ ta phải đi đến dãy núi Vân Thượng nên cần sử dụng Hàn Dạ, nếu ông đồng ý đưa Hàn Dạ cho ta trước, ta sẽ cho ông biết cách. Đến khi trở về, ta sẽ giải hết độc cho ông sau”.

Ông chủ tỏ vẻ do dự, đây có thể nói là một ván cược lớn với ông ta. Tin tưởng Vân Mạc thì sẽ có chút hy vọng, nhưng lỡ như Vân Mạc lấy Hàn Dạ rồi không trở về nữa thì sao?

Cuối cùng, ông chủ chọn đánh cược một lần, nếu cách của Vân Mạc có tác dụng, dù hắn lấy Hàn Dạ đi mất, thực lực của ông ta có thể hồi phục đến Nhập Linh Cảnh cũng không coi là quá lỗ vốn.

“Được, ta đồng ý với ngươi!”

“Nhanh gọn đấy!”, Vân Mạc cười nói, sau đó bắt đầu hướng dẫn ông ta áp chế hoả độc.

“Có lẽ ông còn chưa trúng độc quá sâu, dùng linh khí áp chế hoả độc không quá khó. Ông dùng linh khí đẩy hoả độc trong gân mạch đến đan điền, sau đó dùng cách này khiến linh khí ở đan điền biến thành một hình Thái Cực, bao vây hoả độc ở bên trong. Linh khí xuất hiện nhiều hơn đủ để ông có thực lực Nhập Linh”.

Ông chủ của cửa hàng binh khí làm theo hướng dẫn của Vân Mạc, thật sự cố thể làm ra một hình Thái Cực bằng linh khí ở đan điền, giam giữ toàn bộ hoả độc ở bên trong. Ông ta kích động đứng lên đập bàn một cái, không ngờ cái bàn lập tức vỡ vụn.

“Thật sự có hiệu quả! Có hiệu quả thật rồi!”, ông ta vô cùng kích động, dù vẫn chưa hồi phục thực lực đỉnh cao, nhưng có tu vi Nhập Linh Cảnh cũng tốt hơn trạng thái vô dụng trước kia. Ông ta chỉ muốn thử mà thôi chứ chưa từng tin tưởng Vân Mạc, không ngờ cách của hắn thật sự có tác dụng.

“Ông chủ, Hàn Dạ này?”

Ông chủ cầm Hàn Dạ lên nhẹ nhàng vuốt ve, vô cùng lưu luyến: “Nó đã theo ta mấy chục năm, cũng không phải vật chết, còn có tình cảm nữa, ngươi nhất định phải đối xử với nó thật tốt đấy!”, ông ấy vừa nói vừa đưa trường kích Hàn Dạ cho Vân Mạc.

Vân Mạc cười nhận lấy Huyền Dạ, khá là hài lòng, nếu ông chủ hối hận, đương nhiên hắn cũng có cách xử lý đối phương.

“Nếu thế thì ông đi chuẩn bị những linh dược này đi, muốn giải hoả độc ông phải tự đi tìm linh dược”, Vân Mạc cầm lấy giấy bút trên bàn lên viết ra những linh dược cần để giải độc: “Sau khi trở về ta sẽ giải độc cho ông”.

Ông chủ kích động cầm lấy tờ giấy, mấy linh dược mà Vân Mạc viết ra đúng là có liên quan đến giải độc, không phải viết bừa. Ông ta vốn tưởng sau khi lấy Hàn Dạ đi Vân Mạc sẽ không trở lại nữa. Bây giờ xem ra Vân Mạc thật sự sẽ giải độc cho ông ta.

“Cảm ơn, nếu cậu thật sự giải độc cho ta, sau này có khó khăn gì cứ tìm ta giúp đỡ bất cứ lúc nào! Đúng rồi, ta tên Võ Tam Hà, trước kia là thầy của học cung Tả Tuỳ”, Võ Tam Hà chắp tay nói.

Vân Mạc gật đầu, có thể được một võ giả Viễn Du Cảnh mang ơn là chuyện tốt với hắn bây giờ.

“Ta mang Hàn Dạ đi đây, về tên thì ông có thể gọi ta là y sư”.

“Cậu là y sư sao?”, Võ Tam Hà kích động hỏi: “Đúng rồi, nếu không phải y sư thì sao giải được hoả độc của kiến phun lửa chứ?”

Y sư là võ giả có thể chữa bệnh, có thể luyện đan, y sư rất hiếm có, là tồn tại đi đến đâu cũng được hoan nghênh.

Vân Mạc không nói nhiều, hắn vẫy tay rồi mang theo Hàn Dạ đi.

Võ Tam Hà kích động, sau khi Vân Mạc rời đi ông ta lập tức chạy khỏi cửa hàng, đi mua mấy linh dược viết trên giấy.

Phạm vi dãy núi Vân Thượng cực kỳ rộng lớn, đa số các đỉnh núi đều cao vút trong may nên mới có cái tên Vân Thượng. Trong dãy núi linh dược phong phú, cũng có rất nhiều yêu thú, là nơi lựa chọn hàng đầu của rất nhiều võ giả lịch luyện. Hơn nữa tài nguyên của các võ giả ở gần đây đa phần đều đến từ dãy núi Vân Thượng.

Dãy núi Vân Thượng có nhiều yêu thú, vô cùng nguy hiểm, có lúc ở rìa núi cũng có yêu thú thực lực đáng sợ xuất hiện, nên võ giả của trấn Quan Sơn đã thăm dò ra một đường vào núi an toàn. Dần dà, con đường vào núi cũng hình thành một khu phố náo nhiệt, rất nhiều võ giả và thế lực giao dịch ở nơi này, phần nhiều là thu mua linh dược và mấy vật lấy từ yêu thú mà võ giả mang ra từ dãy núi Vân Thượng.

Vân Mạc cũng chọn vào núi từ đường này, dù hắn rất tự tin nhưng cũng không dám đi đường quá nguy hiểm. Điều khiến Vân Mạc thấy khó hiểu là lúc hắn đi tới con phố lại có rất nhiều người chỉ trỏ vào hắn. Dù hắn đeo mặt nạ nhưng cũng đâu kỳ lạ gì, không phải không có người ăn mặc giống hắn, còn rất nhiều là đằng khác, có gì đáng để chú ý sao?

“Vị huynh đài này, cậu có bán thanh kích này không?”, một chủ sạp tiến lên hỏi.

“Không bán!”

“Ta trả một trăm kim tệ!”

“Một nghìn kim tệ cũng không bán!”, Vân Mạc trả lời rất dứt khoát, đùa à, khó khăn lắm hắn mới lấy được Hàn Dạ từ chỗ Võ Tam Hà, sao có thể bán được?

Thấy Vân Mạc rời đi, chủ sạp lắc đầu tiếc nuối, thở dài nói: “Tiếc cho một binh khí tốt!”

Vân Mạc vừa rời khỏi khu phố, một chủ sạp cao gầy ngay rìa khu phố chợt ngăn hắn lại.

“Không bán binh khí!”, Vân Mạc cau mày nói, khi nãy người kia đến hỏi hắn mua Hàn Dạ, hắn đã đoán ra Hàn Dạ thu hút sự chú ý của những người này.

Nhưng khác với suy đoán của Vân Mạc, người kia chợt cười lắc đầu: “Ta không muốn mua binh khí của các hạ”.

“Vậy các hạ ngăn ta lại làm gì?”

“Nếu ta không nhìn lầm thì các hạ chỉ đang ở Luyện Thể Cảnh thôi đúng không?”

“Làm sao, võ giả Luyện Thể Cảnh không thể đi vào dãy núi Vân Thượng à?”, Vân Mạc lạnh lùng hỏi.

Chủ sạp biết Vân Mạc hiểu lầm, nhưng cũng không để tâm, kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên võ giả Luyện Thể Cảnh có thể vào núi, hơn nữa nói không chừng còn có thể hái được một ít linh dược tốt. Nhưng trong núi yêu thú hoành hành, với thực lực của các hạ vào núi một mình thật sự quá nguy hiểm”.

“Nếu đã muốn vào núi đương nhiên là không sợ yêu thú, gặp phải yêu thú mạnh ta sẽ tự đi đường vòng”, Vân Mạc nói với giọng điệu dễ nghe hơn một chút. Đối phương tốt bụng nhắc nhở, đương nhiên hắn sẽ không lạnh lùng với người ta.

Với thực lực của Vân Mạc hiện tại, chỉ cần không gặp phải yêu thú cấp hai thì hắn sẽ không sợ.

Chủ sạp cao gầy lắc đầu nói: “Có lẽ các hạ chưa tìm hiểu kỹ, dãy núi Vân Thượng này ngoài yêu thú đáng sợ còn có một nguy hiểm nữa. Thực lực của các hạ thế này chỉ cần gặp thì không có khả năng sống sót trở về được”.

“Hả? Dãy núi Vân Thượng ngoài yêu thú thì còn cái gì nguy hiểm chứ?”, Vân Mạc thắc mắc, đúng là hắn không biết chuyện này.
Chương 30: Thật tiếc!

Chủ sạp cao gầy hạ thấp giọng, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng bí ẩn: “Trong núi này có một đám sơn tặc chuyên ra tay với kẻ yếu. Cho nên võ giả vào núi một là cường giả thực lực rất mạnh, hai là nhiều người đi cùng nhau”.

“Còn có cả sơn tặc á?”, Vân Mạc cau mày, trước đó hắn thật sự không biết chuyện này: “Chẳng lẽ các thế lực lớn mặc cho chúng cướp bóc à?”

“Ha ha, bọn chúng hiểu rất rõ dãy núi Vân Thượng này, có người truy đuổi, bọn chúng sẽ trốn vào sâu trong dãy núi. Những nơi đó có rất nhiều yêu thú cao cấp khả năng chiến đấu rất đáng sợ, làm gì có ai dám mạo hiểm đi tiêu diệt chứ?”

Nghe thấy thế, Vân Mạc nhất thời cau mày, có một đám người như thế đúng là khá nguy hiểm. Hắn tuỳ tiện đi vào khó đảm bảo sẽ không gặp mặt những tên cướp này.

“Thực lực của chúng thế nào?”, Vân Mạc dò hỏi. Nếu những tên cướp này quá mạnh thì hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ vào núi một mình thôi.

“Đa phần là cao thủ Hoá Mạch Cảnh, nghe nói lão đại của chúng đã là Nhập Linh Cảnh rồi! Đám người đó rất khát máu, một khi rơi vào tay chúng thì gần như không có cơ hội sống!”

Vân Mạc cười khẩy, chợt hiểu vì sao những người kia lại chỉ trỏ hắn như thế, cũng hiểu lý do chủ sạp kia muốn mua Hàn Dạ của hắn, hoá ra những người này cho rằng hắn đi vào rồi sẽ không ra ngoài được nữa. Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, một võ giả Luyện Thể Cảnh bình thường đi vào dãy núi Vân Thượng, dù may mắn không bị yêu thú nuốt chửng e rằng cũng sẽ bị bọn cướp hung tàn giết chết.

Tiếc là Vân Mạc không phải võ giả Luyện Thể Cảnh bình thường, với thực lực bây giờ, thậm chí hắn còn dám chiến đấu một trận với võ giả Hoá Mạch Cảnh đỉnh phong. Nếu gặp phải thủ lĩnh sơn tặc Nhập Linh Cảnh, hắn vẫn tự tin có thể dễ dàng trốn thoát.

“Cảm ơn vì đã cho ta biết, các hạ thu tài nguyên từ yêu thú đúng không, nếu có thu hoạch gì ta nhất định sẽ bán nó cho các hạ”, Vân Mạc chắp tay nói, hắn thật lòng cảm ơn người này, nếu không bất thình lình gặp phải sơn tặc nói không chừng hắn thật sự sẽ chịu thiệt thòi.

Chủ sạp cao gầy kinh ngạc hỏi: “Ngươi vẫn muốn vào núi à?”

“Đến cũng đã đến, không thể cứ rời đi như thế được. Nói không chừng ta sẽ may mắn không gặp phải sơn tặc đấy”.

“Việc này không thể dựa vào may mắn được, đám người kia cả ngày loanh quanh trong dãy núi, rất nguy hiểm! Cậu có thể đợi một lát, chắc không lâu nữa sẽ có tán tu lập nhóm đến đây, cậu có thể gia nhập vào nhóm họ”, chủ sạp khuyên nhủ.

Người tốt bụng như thế rất hiếm thấy, Vân Mạc lại chắp tay cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn, nhưng ta đã không đợi được nữa rồi”.

Dứt lời, Vân Mạc không chút do dự đi vào núi dọc theo đường núi.

“Hầy! Ta từng gặp người không sợ chết, nhưng chưa thấy ai không sợ chết đến mức này!”, chủ sạp cao gầy lắc đầu nói, y khuyên Vân Mạc hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, chứ không phải vì muốn Vân Mạc bán tài nguyên thu từ yêu thú mình săn được cho mình. Với thực lực của Vân Mạc, yêu thú hắn săn được chắc chắn còn chưa đến cấp một, tài nguyên như thế hoàn toàn không có giá trị.

“Thật tiếc cho một thanh kích tốt!”, chủ sạp cao gầy cũng cảm thán giống người trước đó.

Sau khi vào núi, Vân Mạc đi như bay đến nơi sâu trong dãy núi. Ngoài rìa dãy núi có rất ít yêu thú, khá là an toàn, nên linh dược ở đây gần như đã bị hái hết, muốn có được linh dược phải đi vào chỗ sâu hơn.

“Gầm!”

Trên đường đi đột nhiên có một con hổ dữ tấn công Vân Mạc, móng vuốt của nó loé lên hàn mang như một con dao găm sắc bén, trong miệng còn thở ra mùi máu tanh nồng nặc.

“Hừ!”

Vân Mạc hừ lạnh, hắn nhẹ nhàng vung Hàn Dạ, trường kích chém ra một vùng hàn mang, thoáng chốc chém đứt đầu hổ dữ. Xác hổ mất đầu rơi xuống từ trên không trung, trên cổ vẫn còn máu tươi bắn tung toé. Con hổ dữ này còn chưa đến cấp một, e rằng thực lực còn không bằng cả Vân Liệt, đương nhiên Vân Mạc chẳng thèm để tâm đến nó.

“Đúng thật là một thanh trường kích tốt!”, thấy Hàn Dạ chém đứt đầu hổ dữ trong nháy mắt, Vân Mạc lập tức tỏ vẻ vui mừng, hắn không ngờ Hàn Dạ lại sắc bén đến mức đó.

Giết hổ dữ xong, Vân Mạc cũng lười thu thập nó, tiếp tục đi vào nơi sâu hơn.

Sau khi Vân Mạc biến mất, một người đàn ông thấp người bỗng nhiên nhảy xuống từ thân cây phía xa, gã vung đao lấy da và vuốt hổ, sau đó nhìn theo hướng Vân Mạc biến mất.

“Võ giả Luyện Thể Cảnh thú vị đấy, thực lực không tệ, chắc sẽ là một con dê béo”.

Nói xong, người đàn ông di chuyển, mang theo tài nguyên biến mất khỏi vị trí vừa đứng.

Vân Mạc chạy liên tục nửa canh giờ rời khỏi khu vực ngoài của dãy núi Vân Thượng, tiến vào khu vực nguy hiểm hơn. Ở nơi này đã có sự xuất hiện của rất nhiều yêu thú cấp một, dù Vân Mạc không sợ yêu thú cấp một bình thường nhưng lúc này hắn cũng cẩn thận hơn.

Vân Mạc lấy một ống trúc ra, đổ ra một ít bột màu xanh lam lên đầu ngón tay, hắn thổi nhẹ một cái khiến bột bay lên. Đây là thứ hắn cố tình chế tạo ra trước khi đến đây, bột này sẽ bay về hướng linh khí nồng đậm. Linh dược thường sinh trưởng ở nơi nồng đậm linh khí, nên có thể sử dụng bột này để tìm thấy linh dược dễ dàng hơn.

Bột màu xanh lam chậm rãi bay lên như có thứ gì đó dẫn dắt, di chuyển về hướng bên phải của Vân Mạc. Vân Mạc đi theo sau đó, ánh mắt không ngừng di chuyển, tai cũng tập trung lắng nghe. Ở trong dãy núi Vân Thượng luôn phải giữ cảnh giác bất cứ lúc nào.

Vân Mạc đi theo bột phấn đến ngoài một hang núi, bột phấn kia bay thẳng vào bên trong. Linh khí trong hang núi nồng đậm hơn bên ngoài là một chuyện rất hiếm thấy, Vân Mạc không tự tiện đi vào hang núi, bình thường những nơi thế này sẽ có yêu thú sinh sống. Trong lúc không biết rõ nó là yêu thú gì và thực lực của nó thế nào, hắn sẽ không tiến vào bên trong.

Vân Mạc cẩn thận điều tra xung quanh hang núi, cuối cùng nhìn thấy vài dấu vết bên ngoài để suy đoán thân phận của yêu thú.

Bên ngoài có rất nhiều phân, nước tiểu và lông của yêu thú, cũng có không ít dấu chân, từ những dấu hiệu này có thể đoán ra yêu thú trong hang núi chắc chắn là một con mèo Linh Nhãn. Mèo Linh Nhãn là loài yêu thú có thị lực rất mạnh, đêm tối cũng như ban ngày với nó, hơn nữa yêu thú này còn rất nhạy bén, thích đánh lén con mồi.

Vân Mạc đưa Hàn Dạ ra phía sau, đề phòng mèo Linh Nhãn đánh lén, hắn không biết con mèo Linh Nhãn này có ở trong hang không, nên nhất định phải cẩn thận. Vân Mạc đợi thêm một lát, thấy không có tiếng động thì cầm lấy một viên nham thạch ném vào trong hang núi. Nếu mèo Linh Nhãn ở bên trong, chắc chắn nó sẽ ra ngoài thăm dò.

Vân Mạc cẩn thận đợi một lát mà không thấy tiếng động gì, hắn bèn lần mò đi vào trong hang núi. Theo phán đoán của hắn, mèo Linh Nhãn này cùng lắm chỉ là yêu thú cấp một, không quá nguy hiểm, nên cũng có thể mạo hiểm.

Lúc vào hang, Vân Mạc thiết lập một thiết bị cảnh báo đơn giản, chỉ cần có thứ gì đó đi vào, một hòn đá sẽ rơi xuống từ trên vách đá, phát ra âm thanh nhắc nhở hắn. Mèo Linh Nhãn di chuyển không có tiếng động, Vân Mạc phải đề phòng.

Cửa vào hang khá nhỏ, nhưng bên trong thật sự rất rộng lớn. Sau khi đi qua lối đi khá hẹp dài mấy trượng, Vân Mạc đi tới một khu vực rộng rãi như đại sảnh. Trong hang ánh sáng mờ tối, thậm chí một vài góc còn tối đen.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom