-
Chương 39-40
Chương 39: Một cước đá bay
Thiếu niên áo gấm cười híp mắt nhìn Vân Mạc, tuy đang hỏi hắn nhưng giọng điệu lại mang ý không cho từ chối. Tên đầy tớ của hắn ta còn hếch cằm, nhìn Vân Mạc bằng ánh mắt khinh thường.
Vân Mạc còn chưa nói gì thì sau lưng hắn đã có người cất lời: “Tên này là ai vậy, chúng ta vất vả xếp hàng ở đây, hắn ta muốn chen hàng là chen à? Đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Lời nói này lập tức có mấy người tán thành, đồng loạt lên tiếng mắng thiếu niên áo gấm. Nhưng người bạn sau lưng người lên tiếng đầu tiên lại thay đổi sắc mặt, lập tức quát to ngăn cản bạn mình.
“Im lặng! Ngươi muốn chết à? Đây là Tần thiếu gia đấy, hắn muốn chen hàng cần chúng ta đồng ý sao?”
“Tần thiếu gia? Tần thiếu gia nào?”, người đàn ông lên tiếng đầu tiên kia nghe thấy thế thì sửng sốt, vô thức hỏi, nhưng hắn ta nhanh chóng nhớ ra, sắc mặt trở nên tái mét: “Đừng nói là?”
“Chẳng lẽ là con của gia chủ nhà họ Tần, Tần thiếu gia?”, người phía sau hỏi, sắc mặt cũng sợ đến mức tái mét, khi nãy hắn ta cũng có lên tiếng mắng thiếu niên áo gấm này.
“Chứ còn ai nữa? Trấn Quan Sơn chúng ta ngoài hắn còn có ai được gọi là Tần thiếu gia à?”
“Con của gia chủ nhà họ Tần – Tần Hợp Lâm, chỉ mới mười bốn tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng chín đỉnh cao, nếu không vì muốn tiến vào học cung Tả Tuỳ tập luyện công pháp cao siêu hơn, thì hắn ta đã đột phá cảnh giới Hoá Mạch từ lâu rồi. Tần thiếu gia là thiên tài danh xứng với thực của nhà họ Tần, đã được quyết định là gia chủ đời tiếp theo rồi. Không thể gây chuyện với một nhân vật như thế được đâu!”, có người khẽ thở dài, nói rõ thân phận của thiếu niên áo gấm.
Xuất thân từ nhà họ Tần đã là một thân phận rất ghê gớm rồi, còn là thiên tài và người thừa kế tương lai, thân phận như thế càng kinh khủng hơn, không có mấy người sẵn lòng động vào.
“Không biết là Tần thiếu gia đến đây nên đã xúc phạm đến Tần thiếu gia, Tần thiếu gia cho tiểu nhân xin lỗi, xin thiếu gia đừng so đo với tiểu nhân”.
“Xin thiếu gia đừng so đo”.
Mấy người vừa trách mắng Tần Hợp Lâm khi này đồng loạt bước ra, cúi người nói xin lỗi hắn ta, tái mặt đợi hắn ta đáp lời.
Thấy tình cảnh này, tên đầy tớ bên cạnh Tần Hợp Lâm càng có vẻ đắc ý hơn, gã ta nhìn Vân Mạc như đang nhìn một kẻ hạ đẳng. Trong mắt Tần Hợp Lâm cũng lộ vẻ khinh thường, hắn ta hờ hững nhìn thoáng qua Vân Mạc, sau đó phất tay với mấy người vừa nói xin lỗi: “Không sao, người không biết không có tội”.
“Cảm ơn Tần thiếu gia!”, mọi người đồng loạt chắp tay như được đại xá. Còn mấy người không lên tiếng kia cũng gật đầu nói Tần thiếu gia rộng lượng.
“Ta muốn chen hàng, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Tần Hợp Lâm hỏi lại lần nữa.
“Không có ý kiến!”
“Cậu cứ tự nhiên!”
“Tần thiếu gia cứ tiến lên mua vé, không cần hỏi chúng ta”.
Mọi người đồng loạt đáp lời, đồng ý cho Tần Hợp Lâm chen hàng.
Tần Hợp Lâm mỉm cười gật đầu, sau đó đi về phía trước muốn chen hàng mua vé.
“Đợi đã!”, Vân Mạc chợt lên tiếng gọi Tần Hợp Lâm lại.
Tần Hợp Lâm hơi cau mày tỏ vẻ bất mãn, đã biết thân phận của hắn ta mà vẫn gọi hắn ta lại, người này không biết điều chút nào!
“Có chuyện gì sao?”, Tần Hợp Lâm cất tiếng hỏi, trong giọng điệu cũng chứa đựng sự không hài lòng, vẻ khách sáo giả tạo khi nãy cũng biến mất.
Vân Mạc lạnh nhạt cất lời: “Ta có nói là cho ngươi chen hàng à?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Người đeo mặt nạ này là ai? Đúng là không biết điều! Biết rõ thân phận cao quý của Tần Hợp Lâm mà vẫn dám nói ra lời như thế, thật sự quá là to gan.
“To gan! Đã biết thân phận của công tử nhà ta mà vẫn dám nói lời như thế à!”, tên đầy tớ kia trợn mắt quát to.
“Tần thiếu gia thân phận cao quý, nên để Tần thiếu gia mua vé trước!”
“Đúng thế, đó là lẽ hiển nhiên! Huống hồ chúng ta đều đã đồng ý cho Tần thiếu gia chen hàng, ngươi có tư cách gì không cho?”
“Tiểu tử, biết điều thì mau tránh ra đi!”
Mấy người xếp hàng phía sau cũng đồng loạt trách mắng.
Trên mặt Tần Hợp Lâm lại xuất hiện ý cười, hắn ta nhìn Vân Mạc với vẻ giễu cợt, để xem ngươi xử lý tình huống này thế nào? Đây là sự khác biệt về thân phận, ta không nói gì vẫn có người giúp ta mắng ngươi, ngươi dám chống lại khí thế này không?
Vân Mạc lạnh nhạt nhìn mọi người: “Các người đồng ý cho hắn chen hàng thì để hắn đứng ở chỗ của các người là được, có liên quan gì đến ta?”, dứt lời, hắn cũng không quan tâm đến những người này nữa, xoay người nhìn về phía gã sai vặt bán vé, lấy ngân phiếu ra.
“Ngông cuồng!”
“Quá ngông cuồng!”, mọi người lại bắt đầu quát mắng.
Nụ cười trên mặt Tần Hợp Lâm ở bên cạnh cũng biến mất, sắc mặt hắn ta hơi khó coi. Biết thân phận của hắn ta vẫn không nể mặt hắn ta, bị nhiều người trách mắng như thế cũng không phục tùng, người này quá ngông cuồng!
“Ta mua một vé phòng riêng!”, Vân Mạc lấy ngân phiếu ra đặt trước mặt gã sai vặt bán vé.
Nghe thấy thế, sắc mặt Tần Hợp Lâm lập tức thay đổi, chẳng trách người này lại không nể mặt như thế, thì ra hắn cũng muốn mua vé phòng riêng. Hắn ta nghe thấy chỉ còn lại một tấm vé phòng riêng, nếu bị Vân Mạc mua mất, hắn ta chẳng những không mua được vé phòng riêng mà còn bị mất mặt nữa.
“Một vé phòng riêng!”, Vân Mạc nhíu mày nhìn tên bán vé, hắn đã lấy ngân phiếu ra rồi mà tên bán vé này vẫn mãi không động đậy.
Tần Hợp Lâm thấy thế lập tức hiểu rõ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
Tên bán vé lạnh lùng nhìn Vân Mạc: “Xin lỗi, tấm vé phòng riêng cuối cùng này để lại cho Tần thiếu gia”.
“Ha ha, phòng đấu giá cũng không bán vé cho ngươi, ngươi không muốn nhường thì có thể làm gì được chứ?”, phía sau có người cười nói.
Tần Hợp Lâm nhìn Vân Mạc với vẻ châm chọc, cuối cùng ngươi vẫn không đấu lại ta thôi! Gã sai vặt kia cũng nhìn chằm chằm Vân Mạc với vẻ khiêu khích, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Ánh mắt Vân Mạc trở nên lạnh lẽo: “Phòng đấu giá làm ăn như thế à? Nếu gia thế quyết định có thể mua vé trước hay không thì mọi người cứ dùng gia thế lấy vé đi vào là được rồi, phòng đấu giá còn mở cưa sổ bảo mọi người xếp hàng làm cái gì”.
Gã sai vặt lắc đầu cười khẩy: “Có một vài việc không thể nói rõ được, nhưng không nói không có nghĩa là không tồn tại. Một vài quy tắc vẫn luôn được thoả thuận ngầm. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta khuyên ngươi một câu, ở trấn Quan Sơn này, ngươi không gây chuyện với nhà họ Tần được đâu. Ta không bán cũng vì tốt cho ngươi, dù ngươi có mua được cái vé này, e rằng cũng không có mạng mà dùng”.
“Vậy à?”, Vân Mạc cười châm chọc, hắn quay đầu nhìn Tần Hợp Lâm: “Có nghĩa là ngươi cố ý muốn chen hàng đúng không?”
“Phải thì sao chứ?”,tên đầy tớ của Tần Hợp Lâm kiêu căng nói.
Tần Hợp Lâm cũng cười lắc đầu, không còn chút khách sáo nào nữa, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo: “Trước đó khách sáo hỏi ngươi đã là nể mặt ngươi rồi, sao ngươi còn cứ tự chuốc phiền phức vào người chứ?”
“Ngươi vẫn nên lui một bước mua một tấm vé thường đi, Tần thiếu gia rộng lượng, có lẽ sẽ không so đo tội bất kính của ngươi”, tên bán vé chậm rãi nói.
“Hiểu rồi”, Vân Mạc gật đầu.
“Ha ha, còn tưởng là kiêu ngạo đến mức nào, cuối cùng vẫn chịu thua thôi!”, có người ở phía sau châm chọc, cho rằng Vân Mạc nhượng bộ.
Tần Hợp Lâm và tên sai vặt cũng cười khinh thường, nghĩ Vân Mạc nhượng bộ là chuyện đương nhiên.
Tên bán vé cười lắc đầu, cần gì phải khổ thế chứ, nếu nhượng bộ từ đầu thì đã không mất mặt đến vậy. Gã ta lấy ra một tấm vé thường từ bên cạnh, định đưa nó cho Vân Mạc. Nhưng sau đó, ánh mắt gã ta đã trợn to như mắt trâu, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Bộp!
Vân Mạc giơ chân đá một phát khiến Tần Hợp Lâm bay ra xa!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy lạnh sống lưng. Đây là Tần thiếu gia đó! Không ngờ người này lại có thể đá bay Tần thiếu gia.
“Gây ra hoạ lớn rồi! Gây ra hoạ lớn rồi!”
“Không ngờ hắn ta dám đánh Tần thiếu gia!”, đám người phía sau trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ Vân Mạc lại to gan như thế.
“Sao ngươi dám?”, đầy tớ của Tần Hợp Lâm tức đến mức liên tục run rẩy, giận dữ quát to đấm một phát về hướng Vân Mạc.
Bịch!
Vân Mạc lại vung chân đá bay tên đầy tớ này. Nét mặt Tần Hợp Lâm ở bên kia vô cùng dữ tợn, hắn ta mắng to bò dậy, lại bị tên đầy tớ bay tới đè xuống.
Vân Mạc vẩy chân như vừa đá hai tên này làm bẩn giày, sau đó hắn xoay người nhìn về phía tên bán vé, cười hỏi:
“Bây giờ con ruồi làm phiền người khác đã không có nữa, có thể bán vé phòng riêng cho ta rồi chứ?”
Chương 40: Trong mắt ta, ngươi chỉ là con sên mà thôi!
"Đúng là không biết sợ chết mà!"
Ai nấy đều bị sự to gan của Vân Mạc dọa cho khiếp đảm. Người kia là Tần Hợp Lâm, gia chủ tương lai đầy tôn quý của nhà họ Tần, ít ai trong trấn Quan Sơn dám trêu vào, vậy mà Vân Mạc nói đá là đá cho lăn quay. Vô số ánh mắt thương tiếc đổ dồn vào hắn giống như đang nhìn một người chết.
Theo những gì thể hiện ra thì Vân Mạc chỉ là võ giả đến cảnh giới Luyện Thể, làm sao lại dám manh động như vậy? Trong khi ngay cả con em của hai gia tộc lớn khác có làm tương tự cũng không được lợi lộc gì!
"Khốn kiếp! Ngươi dám đánh lén ta!”, Tần Hợp Lâm rít lên từ vị trí nằm nhoài trên đất, vung chân sút văng tên nô bộc đang đè trên người mình ra.
"Trên người hắn không có linh khí lưu động, rõ ràng chỉ mới đến Luyện Thể. Tần thiếu gia lại là cao thủ Luyện Thể đỉnh cao, đứng đầu thế hệ trẻ tuổi nhà họ Tần. Tên kia ban nãy là do đánh lén nên mới tấn công được cậu ấy thôi! Hôm nay Tần thiếu gia đã có chuẩn bị, hắn chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận ra trò!"
"Hừ! Cho dù thiên phú hắn vượt qua Tần thiếu gia thì thế nào? Chỉ cần cao thủ Hóa Mạch nhà bọn họ đến thì hắn chỉ còn con đường chết!"
"Chết là chắc rồi, thôi chúng ta đứng né ra đi”.
Vô số võ giả đang xếp hàng mua vé rối rít tránh xa Vân Mạc như sợ rắn rết.
Tên sai vặt bán vé vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hắn trong kinh hoàng, nghe Vân Mạc nói vậy thì mờ mịt hỏi lại: “Hả? Vé... vé gì...”
Tần Hợp Lâm lồm cồm bò dậy trong cơn giận ngút trời, hai mắt như tóe lửa. Hắn ta vừa đi tới vừa rít lên qua kẽ răng nghiến chặt: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại dám đánh lén! Bằng không thì ngươi làm sao có thể làm ta bị thương được? Đã biết ta là gia chủ tương lai của nhà họ Tần mà vẫn dám ra tay, ngươi đúng là gan to bằng trời!"
Vân Mạc lạnh lùng liếc gã nô bộc mua vé đầy bất mãn, nhưng thấy gã không có phản ứng gì thì biết mình phải xử lý Tần Hợp Lâm trước.
"Chỉ là gia chủ tương lai mà thôi, có gì để phách lối? Nếu ngươi thật sự là gia chủ nhà họ Tần thì ta còn kiêng dè đôi ba phần, nhưng bây giờ ngươi chỉ là một tên yếu nhớt mà thôi!"
Bản thân Vân Mạc không phải là đối thủ của võ giả cảnh giới Nhập Linh như gia chủ nhà họ Tần, nhưng chỉ cần dưới cảnh giới đó thì hắn không ngán ai. Tần Hợp Lâm chỉ mới đến Luyện Thể tầng chín, đương nhiên không đủ để hắn đặt vào trong mắt.
"Tên này lớn lối phết!”, có người lắc đầu mỉa mai.
"Tự tin là tốt, nhưng tự cao quá lại thành ngu xuẩn!"
"Tần thiếu gia có thiên phú ngút trời, gần như không có đối thủ trong lớp trẻ đồng lứa, trừ con cháu thiên tài của hai gia tộc khác. Tên này lại không thèm đặt vào mắt, đúng là cuồng vọng!"
Gã bán vé bấy giờ mới hoàn hồn, sốt vó khuyên nhủ Vân Mạc: “Huynh đệ à, ta nói ngươi nghe, Tần thiếu gia không phải người ngươi có thể trêu vào đâu. Không muốn chết thì lo dập đầu xin lỗi cậu ấy đi! Tần thiếu gia lòng dạ hào sảng, chỉ cần ngươi thành khẩn nhận sai thì sẽ tha mạng cho ngươi”.
"Tha mạng ta? Ha, ngươi đề cao bản thân quá rồi, có là gia chủ nhà họ Tần đến đây cũng không làm gì được ta!"
Vân Mạc bây giờ đúng là không đánh lại cao thủ Nhập Linh, nhưng không có nghĩa là không thể chạy thoát.
Tên nô bộc của Tần Hợp Lâm vẫy vùng bò dậy, quát tháo chửi bới: "Thằng ranh! Thiếu gia ta đứng đầu thế hệ trẻ trong gia tộc, ngay cả thiên tài trẻ tuổi hai nhà Vân - Thương còn không phải đối thủ của cậu ấy! Mi biết thức thời thì lập tức quỳ xuống thành khẩn xin tha, nếu thiếu gia vui lòng có lẽ sẽ cho ngươi đường sống!"
"Ồ? Người đè đầu cưỡi cổ thế hệ trẻ nhà họ Tần chính là ngươi à?”, Vân Mạc cười khẩy.
"Đúng thế thì sao? Sợ rồi à? Biết sợ thì lập tức cút sang đây quỳ gối dập đầu tạ tội mau!”, Tần Hợp Lâm bày ra vẻ ngạo mạn, đưa tay chỉ vào trước mặt.
Vân Mạc lắc đầu than nhẹ: “Lấy sức mạnh của ngươi mà nắm trùm một đám như vậy, không thể nói là do ngươi mạnh, mà là...”
"Là gì?"
Ai nấy đều tò mò nghiêng người tới hòng nghe ngóng.
"Bọn ranh con nhà họ Tần toàn là một lũ phế vật!"
"Thằng kia! Mi muốn chết?!”, tên nô bộc rít lên.
Tần Hợp Lâm tái xanh cả mặt, hùng hổ bước tới: “Tiểu tử ngươi đã ngu xuẩn tự tìm chết thì để ta thành toàn cho!"
"Tần thiếu gia nổi điên thật rồi! Tiểu tử này chết chắc!”, những người khác cuống quít lui về sau để không bị liên lụy.
Tên nô bộc nhà họ Tần hí hửng ra mặt. Một khi thiếu gia nổi cơn tam bành thì thằng nhãi tự cao này chỉ còn nước đi đời nhà ma!
Gã bán vé cũng lắc đầu liên tục trước sự "ngu muội”, này của Vân Mạc: “Tuổi trẻ sĩ diện cũng là bình thường, nhưng đến mức không muốn sống thế này thì quá mức ngu xuẩn!”, gã âm thầm mặc niệm cho hắn trong lòng.
Không ai cho rằng Vân Mạc có thể là đối thủ của Tần Hợp Lâm, nhưng những gì xảy ra sau đó khiến họ ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy Tần Hợp Lâm tung ra một cú đấm thần tốc với sức mạnh cuồn cuộn, vậy mà Vân Mạc chỉ dùng một bước chân thoạt nhìn vô cùng tầm thường để né tránh. Càng đáng sợ hơn sau đó là khi hắn vung tay phải ra, chộp thẳng vào cổ đối thủ.
"Mi!!”, Tần Hợp Lâm cả kinh biến sắc. Hắn ta vốn đinh ninh rằng đối phương có mạnh đến mấy cũng sẽ bị hạ gục trong vài chiều, nào ngờ người đứng đầu thế hệ trẻ nhà họ Tần như hắn ta lại bị trấn áp dễ như trở bàn tay. Hắn ta toan muốn hất tay đối thủ ra, nhưng bàn tay Vân Mạc lại thít chặt lấy cổ hắn ta như cây kìm sắt, khiến Tần Hợp Lâm hoàn toàn không làm được gì.
"Ngươi tưởng mình mạnh lắm sao? Trong mắt ta cũng chỉ là con sên mà thôi!”, Vân Mạc bóp cổ đối phương, dộng thật mạnh vào bức tường trong phòng đấu giá.
Ầm!!
Sức mạnh hùng hậu khiến cả phòng đấu giá run bần bật như gặp động đất. Tần Hợp Lâm ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Thằng con hoang! Mi dám...”
"Cút!"
Vân Mạc xách cổ hắn ta lên vứt vào gã nô bộc khiến cả hai ngã sóng soài.
"Còn dám bén mảng đến đây, chết!”, sát ý ngùn ngụt trong mắt hắn khiến gã nô bộc còn muốn mở miệng rùng mình, không dám hé răng nữa.
"Sao tên này lại mạnh vậy?!”, không ai dám tin tưởng những gì mình vừa chứng kiến. Vân Mạc rõ ràng chỉ mới đến Luyện Thể, không có linh khí lưu động quanh thân, làm sao lại đánh bại được Tần thiếu gia đã đến Luyện Thể đỉnh cao??
Chỉ thấy ánh mắt hắn quét lại đây làm bọn họ sợ hãi lùi về sau. Trong đó có không ít võ giả cảnh giới Hóa Mạch, nhưng khi đụng phải tầm mắt ấy lại có cảm giác như bị thú dữ hoang dại nhắm trúng, khiếp sợ không thôi.
"Hắn chắc chắn là cao thủ Hóa Mạch! Luyện Thể không thể nào mạnh vậy được!”, có người khẽ kêu.
"Đúng! Phải là Hóa Mạch mới có thể đánh bại Tần thiếu gia như vậy!"
"Hừ, thằng này toi là cái chắc rồi. Ỷ mình là Hóa Mạch thì ngon lắm chắc? Trấn Quan Sơn này dẫu sao vẫn là thiên hạ của ba gia tộc lớn, hắn đánh Tần thiếu gia khác gì vả vào mặt nhà họ Tần, tuyệt đối không bước ra được cái trấn này!"
Vân Mạc bỏ ngoài tai những lời ấy, đi đến gõ nhẹ lên quầy bán vé: “Giờ bán cho ta được chưa?"
"Ngươi có biết ngươi vừa gây họa gì không?! Dám đắc tội nhà họ Tần, không chỉ ngươi mà cả nhà ngươi sẽ...”
"Sao?”, Vân Mạc hơi mở to mắt, vẻ lạnh lẽo giá buốt trong ấy khiến gã ta hốt hoảng lùi lại.
"Chuyện gì đấy?”, bỗng một ông lão bước ra từ phía sau, cất giọng trầm trầm hỏi.
"Lỗ chấp sự!”, gã bán vé thấy người này thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta là chấp sự của phòng đấu giá, chính nhờ động tĩnh không nhỏ khi Vân Mạc nện Tần Hợp Lâm vào tường mà xuất hiện.
Gã nô bộc vội vàng chạy đến báo cáo một năm một mười. Lỗ chấp sự nghe xong thì nhíu mày, cảm thấy việc này khó giải quyết rồi đây. Bình thường mà nói thì tấm vé đương nhiên sẽ được bán cho Tần Hợp Lâm, nhưng hôm nay Vân Mạc lại không chịu nhượng bộ dù chỉ một tấc, nếu xử lý không khéo thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến hội đấu giá.
"Lỗ chấp sự, tấm vé kia...”, Tần Hợp Lâm nhìn thấy ông ta thì như thấy được cứu tinh, vội vàng bò dậy ôm quyền.
"Còn dám dông dài?”, Vân Mạc bắn sang một ánh mắt lạnh tanh mang đầy sát ý khiến sắc mặt đối phương cứng đờ, vội nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Nhưng Tần Hợp Lâm vẫn đứng đó không chịu đi, quắc mắt trợn trừng nhìn hắn rồi lại nhìn Lỗ chấp sự, rõ ràng là muốn ông ta bán tấm vé cho hắn ta.
Cảm nhận được sự lưỡng lự của Lỗ chấp sự, Vân Mạc biết mình không thể im lặng mãi, bằng không sẽ không mua được tấm vé phòng riêng này.
"Lỗ chấp sự, xin nghe ta nói một lời”, hắn bèn ôm quyền, mở miệng.
Thiếu niên áo gấm cười híp mắt nhìn Vân Mạc, tuy đang hỏi hắn nhưng giọng điệu lại mang ý không cho từ chối. Tên đầy tớ của hắn ta còn hếch cằm, nhìn Vân Mạc bằng ánh mắt khinh thường.
Vân Mạc còn chưa nói gì thì sau lưng hắn đã có người cất lời: “Tên này là ai vậy, chúng ta vất vả xếp hàng ở đây, hắn ta muốn chen hàng là chen à? Đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Lời nói này lập tức có mấy người tán thành, đồng loạt lên tiếng mắng thiếu niên áo gấm. Nhưng người bạn sau lưng người lên tiếng đầu tiên lại thay đổi sắc mặt, lập tức quát to ngăn cản bạn mình.
“Im lặng! Ngươi muốn chết à? Đây là Tần thiếu gia đấy, hắn muốn chen hàng cần chúng ta đồng ý sao?”
“Tần thiếu gia? Tần thiếu gia nào?”, người đàn ông lên tiếng đầu tiên kia nghe thấy thế thì sửng sốt, vô thức hỏi, nhưng hắn ta nhanh chóng nhớ ra, sắc mặt trở nên tái mét: “Đừng nói là?”
“Chẳng lẽ là con của gia chủ nhà họ Tần, Tần thiếu gia?”, người phía sau hỏi, sắc mặt cũng sợ đến mức tái mét, khi nãy hắn ta cũng có lên tiếng mắng thiếu niên áo gấm này.
“Chứ còn ai nữa? Trấn Quan Sơn chúng ta ngoài hắn còn có ai được gọi là Tần thiếu gia à?”
“Con của gia chủ nhà họ Tần – Tần Hợp Lâm, chỉ mới mười bốn tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng chín đỉnh cao, nếu không vì muốn tiến vào học cung Tả Tuỳ tập luyện công pháp cao siêu hơn, thì hắn ta đã đột phá cảnh giới Hoá Mạch từ lâu rồi. Tần thiếu gia là thiên tài danh xứng với thực của nhà họ Tần, đã được quyết định là gia chủ đời tiếp theo rồi. Không thể gây chuyện với một nhân vật như thế được đâu!”, có người khẽ thở dài, nói rõ thân phận của thiếu niên áo gấm.
Xuất thân từ nhà họ Tần đã là một thân phận rất ghê gớm rồi, còn là thiên tài và người thừa kế tương lai, thân phận như thế càng kinh khủng hơn, không có mấy người sẵn lòng động vào.
“Không biết là Tần thiếu gia đến đây nên đã xúc phạm đến Tần thiếu gia, Tần thiếu gia cho tiểu nhân xin lỗi, xin thiếu gia đừng so đo với tiểu nhân”.
“Xin thiếu gia đừng so đo”.
Mấy người vừa trách mắng Tần Hợp Lâm khi này đồng loạt bước ra, cúi người nói xin lỗi hắn ta, tái mặt đợi hắn ta đáp lời.
Thấy tình cảnh này, tên đầy tớ bên cạnh Tần Hợp Lâm càng có vẻ đắc ý hơn, gã ta nhìn Vân Mạc như đang nhìn một kẻ hạ đẳng. Trong mắt Tần Hợp Lâm cũng lộ vẻ khinh thường, hắn ta hờ hững nhìn thoáng qua Vân Mạc, sau đó phất tay với mấy người vừa nói xin lỗi: “Không sao, người không biết không có tội”.
“Cảm ơn Tần thiếu gia!”, mọi người đồng loạt chắp tay như được đại xá. Còn mấy người không lên tiếng kia cũng gật đầu nói Tần thiếu gia rộng lượng.
“Ta muốn chen hàng, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Tần Hợp Lâm hỏi lại lần nữa.
“Không có ý kiến!”
“Cậu cứ tự nhiên!”
“Tần thiếu gia cứ tiến lên mua vé, không cần hỏi chúng ta”.
Mọi người đồng loạt đáp lời, đồng ý cho Tần Hợp Lâm chen hàng.
Tần Hợp Lâm mỉm cười gật đầu, sau đó đi về phía trước muốn chen hàng mua vé.
“Đợi đã!”, Vân Mạc chợt lên tiếng gọi Tần Hợp Lâm lại.
Tần Hợp Lâm hơi cau mày tỏ vẻ bất mãn, đã biết thân phận của hắn ta mà vẫn gọi hắn ta lại, người này không biết điều chút nào!
“Có chuyện gì sao?”, Tần Hợp Lâm cất tiếng hỏi, trong giọng điệu cũng chứa đựng sự không hài lòng, vẻ khách sáo giả tạo khi nãy cũng biến mất.
Vân Mạc lạnh nhạt cất lời: “Ta có nói là cho ngươi chen hàng à?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Người đeo mặt nạ này là ai? Đúng là không biết điều! Biết rõ thân phận cao quý của Tần Hợp Lâm mà vẫn dám nói ra lời như thế, thật sự quá là to gan.
“To gan! Đã biết thân phận của công tử nhà ta mà vẫn dám nói lời như thế à!”, tên đầy tớ kia trợn mắt quát to.
“Tần thiếu gia thân phận cao quý, nên để Tần thiếu gia mua vé trước!”
“Đúng thế, đó là lẽ hiển nhiên! Huống hồ chúng ta đều đã đồng ý cho Tần thiếu gia chen hàng, ngươi có tư cách gì không cho?”
“Tiểu tử, biết điều thì mau tránh ra đi!”
Mấy người xếp hàng phía sau cũng đồng loạt trách mắng.
Trên mặt Tần Hợp Lâm lại xuất hiện ý cười, hắn ta nhìn Vân Mạc với vẻ giễu cợt, để xem ngươi xử lý tình huống này thế nào? Đây là sự khác biệt về thân phận, ta không nói gì vẫn có người giúp ta mắng ngươi, ngươi dám chống lại khí thế này không?
Vân Mạc lạnh nhạt nhìn mọi người: “Các người đồng ý cho hắn chen hàng thì để hắn đứng ở chỗ của các người là được, có liên quan gì đến ta?”, dứt lời, hắn cũng không quan tâm đến những người này nữa, xoay người nhìn về phía gã sai vặt bán vé, lấy ngân phiếu ra.
“Ngông cuồng!”
“Quá ngông cuồng!”, mọi người lại bắt đầu quát mắng.
Nụ cười trên mặt Tần Hợp Lâm ở bên cạnh cũng biến mất, sắc mặt hắn ta hơi khó coi. Biết thân phận của hắn ta vẫn không nể mặt hắn ta, bị nhiều người trách mắng như thế cũng không phục tùng, người này quá ngông cuồng!
“Ta mua một vé phòng riêng!”, Vân Mạc lấy ngân phiếu ra đặt trước mặt gã sai vặt bán vé.
Nghe thấy thế, sắc mặt Tần Hợp Lâm lập tức thay đổi, chẳng trách người này lại không nể mặt như thế, thì ra hắn cũng muốn mua vé phòng riêng. Hắn ta nghe thấy chỉ còn lại một tấm vé phòng riêng, nếu bị Vân Mạc mua mất, hắn ta chẳng những không mua được vé phòng riêng mà còn bị mất mặt nữa.
“Một vé phòng riêng!”, Vân Mạc nhíu mày nhìn tên bán vé, hắn đã lấy ngân phiếu ra rồi mà tên bán vé này vẫn mãi không động đậy.
Tần Hợp Lâm thấy thế lập tức hiểu rõ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
Tên bán vé lạnh lùng nhìn Vân Mạc: “Xin lỗi, tấm vé phòng riêng cuối cùng này để lại cho Tần thiếu gia”.
“Ha ha, phòng đấu giá cũng không bán vé cho ngươi, ngươi không muốn nhường thì có thể làm gì được chứ?”, phía sau có người cười nói.
Tần Hợp Lâm nhìn Vân Mạc với vẻ châm chọc, cuối cùng ngươi vẫn không đấu lại ta thôi! Gã sai vặt kia cũng nhìn chằm chằm Vân Mạc với vẻ khiêu khích, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Ánh mắt Vân Mạc trở nên lạnh lẽo: “Phòng đấu giá làm ăn như thế à? Nếu gia thế quyết định có thể mua vé trước hay không thì mọi người cứ dùng gia thế lấy vé đi vào là được rồi, phòng đấu giá còn mở cưa sổ bảo mọi người xếp hàng làm cái gì”.
Gã sai vặt lắc đầu cười khẩy: “Có một vài việc không thể nói rõ được, nhưng không nói không có nghĩa là không tồn tại. Một vài quy tắc vẫn luôn được thoả thuận ngầm. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta khuyên ngươi một câu, ở trấn Quan Sơn này, ngươi không gây chuyện với nhà họ Tần được đâu. Ta không bán cũng vì tốt cho ngươi, dù ngươi có mua được cái vé này, e rằng cũng không có mạng mà dùng”.
“Vậy à?”, Vân Mạc cười châm chọc, hắn quay đầu nhìn Tần Hợp Lâm: “Có nghĩa là ngươi cố ý muốn chen hàng đúng không?”
“Phải thì sao chứ?”,tên đầy tớ của Tần Hợp Lâm kiêu căng nói.
Tần Hợp Lâm cũng cười lắc đầu, không còn chút khách sáo nào nữa, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo: “Trước đó khách sáo hỏi ngươi đã là nể mặt ngươi rồi, sao ngươi còn cứ tự chuốc phiền phức vào người chứ?”
“Ngươi vẫn nên lui một bước mua một tấm vé thường đi, Tần thiếu gia rộng lượng, có lẽ sẽ không so đo tội bất kính của ngươi”, tên bán vé chậm rãi nói.
“Hiểu rồi”, Vân Mạc gật đầu.
“Ha ha, còn tưởng là kiêu ngạo đến mức nào, cuối cùng vẫn chịu thua thôi!”, có người ở phía sau châm chọc, cho rằng Vân Mạc nhượng bộ.
Tần Hợp Lâm và tên sai vặt cũng cười khinh thường, nghĩ Vân Mạc nhượng bộ là chuyện đương nhiên.
Tên bán vé cười lắc đầu, cần gì phải khổ thế chứ, nếu nhượng bộ từ đầu thì đã không mất mặt đến vậy. Gã ta lấy ra một tấm vé thường từ bên cạnh, định đưa nó cho Vân Mạc. Nhưng sau đó, ánh mắt gã ta đã trợn to như mắt trâu, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Bộp!
Vân Mạc giơ chân đá một phát khiến Tần Hợp Lâm bay ra xa!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy lạnh sống lưng. Đây là Tần thiếu gia đó! Không ngờ người này lại có thể đá bay Tần thiếu gia.
“Gây ra hoạ lớn rồi! Gây ra hoạ lớn rồi!”
“Không ngờ hắn ta dám đánh Tần thiếu gia!”, đám người phía sau trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ Vân Mạc lại to gan như thế.
“Sao ngươi dám?”, đầy tớ của Tần Hợp Lâm tức đến mức liên tục run rẩy, giận dữ quát to đấm một phát về hướng Vân Mạc.
Bịch!
Vân Mạc lại vung chân đá bay tên đầy tớ này. Nét mặt Tần Hợp Lâm ở bên kia vô cùng dữ tợn, hắn ta mắng to bò dậy, lại bị tên đầy tớ bay tới đè xuống.
Vân Mạc vẩy chân như vừa đá hai tên này làm bẩn giày, sau đó hắn xoay người nhìn về phía tên bán vé, cười hỏi:
“Bây giờ con ruồi làm phiền người khác đã không có nữa, có thể bán vé phòng riêng cho ta rồi chứ?”
Chương 40: Trong mắt ta, ngươi chỉ là con sên mà thôi!
"Đúng là không biết sợ chết mà!"
Ai nấy đều bị sự to gan của Vân Mạc dọa cho khiếp đảm. Người kia là Tần Hợp Lâm, gia chủ tương lai đầy tôn quý của nhà họ Tần, ít ai trong trấn Quan Sơn dám trêu vào, vậy mà Vân Mạc nói đá là đá cho lăn quay. Vô số ánh mắt thương tiếc đổ dồn vào hắn giống như đang nhìn một người chết.
Theo những gì thể hiện ra thì Vân Mạc chỉ là võ giả đến cảnh giới Luyện Thể, làm sao lại dám manh động như vậy? Trong khi ngay cả con em của hai gia tộc lớn khác có làm tương tự cũng không được lợi lộc gì!
"Khốn kiếp! Ngươi dám đánh lén ta!”, Tần Hợp Lâm rít lên từ vị trí nằm nhoài trên đất, vung chân sút văng tên nô bộc đang đè trên người mình ra.
"Trên người hắn không có linh khí lưu động, rõ ràng chỉ mới đến Luyện Thể. Tần thiếu gia lại là cao thủ Luyện Thể đỉnh cao, đứng đầu thế hệ trẻ tuổi nhà họ Tần. Tên kia ban nãy là do đánh lén nên mới tấn công được cậu ấy thôi! Hôm nay Tần thiếu gia đã có chuẩn bị, hắn chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận ra trò!"
"Hừ! Cho dù thiên phú hắn vượt qua Tần thiếu gia thì thế nào? Chỉ cần cao thủ Hóa Mạch nhà bọn họ đến thì hắn chỉ còn con đường chết!"
"Chết là chắc rồi, thôi chúng ta đứng né ra đi”.
Vô số võ giả đang xếp hàng mua vé rối rít tránh xa Vân Mạc như sợ rắn rết.
Tên sai vặt bán vé vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hắn trong kinh hoàng, nghe Vân Mạc nói vậy thì mờ mịt hỏi lại: “Hả? Vé... vé gì...”
Tần Hợp Lâm lồm cồm bò dậy trong cơn giận ngút trời, hai mắt như tóe lửa. Hắn ta vừa đi tới vừa rít lên qua kẽ răng nghiến chặt: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại dám đánh lén! Bằng không thì ngươi làm sao có thể làm ta bị thương được? Đã biết ta là gia chủ tương lai của nhà họ Tần mà vẫn dám ra tay, ngươi đúng là gan to bằng trời!"
Vân Mạc lạnh lùng liếc gã nô bộc mua vé đầy bất mãn, nhưng thấy gã không có phản ứng gì thì biết mình phải xử lý Tần Hợp Lâm trước.
"Chỉ là gia chủ tương lai mà thôi, có gì để phách lối? Nếu ngươi thật sự là gia chủ nhà họ Tần thì ta còn kiêng dè đôi ba phần, nhưng bây giờ ngươi chỉ là một tên yếu nhớt mà thôi!"
Bản thân Vân Mạc không phải là đối thủ của võ giả cảnh giới Nhập Linh như gia chủ nhà họ Tần, nhưng chỉ cần dưới cảnh giới đó thì hắn không ngán ai. Tần Hợp Lâm chỉ mới đến Luyện Thể tầng chín, đương nhiên không đủ để hắn đặt vào trong mắt.
"Tên này lớn lối phết!”, có người lắc đầu mỉa mai.
"Tự tin là tốt, nhưng tự cao quá lại thành ngu xuẩn!"
"Tần thiếu gia có thiên phú ngút trời, gần như không có đối thủ trong lớp trẻ đồng lứa, trừ con cháu thiên tài của hai gia tộc khác. Tên này lại không thèm đặt vào mắt, đúng là cuồng vọng!"
Gã bán vé bấy giờ mới hoàn hồn, sốt vó khuyên nhủ Vân Mạc: “Huynh đệ à, ta nói ngươi nghe, Tần thiếu gia không phải người ngươi có thể trêu vào đâu. Không muốn chết thì lo dập đầu xin lỗi cậu ấy đi! Tần thiếu gia lòng dạ hào sảng, chỉ cần ngươi thành khẩn nhận sai thì sẽ tha mạng cho ngươi”.
"Tha mạng ta? Ha, ngươi đề cao bản thân quá rồi, có là gia chủ nhà họ Tần đến đây cũng không làm gì được ta!"
Vân Mạc bây giờ đúng là không đánh lại cao thủ Nhập Linh, nhưng không có nghĩa là không thể chạy thoát.
Tên nô bộc của Tần Hợp Lâm vẫy vùng bò dậy, quát tháo chửi bới: "Thằng ranh! Thiếu gia ta đứng đầu thế hệ trẻ trong gia tộc, ngay cả thiên tài trẻ tuổi hai nhà Vân - Thương còn không phải đối thủ của cậu ấy! Mi biết thức thời thì lập tức quỳ xuống thành khẩn xin tha, nếu thiếu gia vui lòng có lẽ sẽ cho ngươi đường sống!"
"Ồ? Người đè đầu cưỡi cổ thế hệ trẻ nhà họ Tần chính là ngươi à?”, Vân Mạc cười khẩy.
"Đúng thế thì sao? Sợ rồi à? Biết sợ thì lập tức cút sang đây quỳ gối dập đầu tạ tội mau!”, Tần Hợp Lâm bày ra vẻ ngạo mạn, đưa tay chỉ vào trước mặt.
Vân Mạc lắc đầu than nhẹ: “Lấy sức mạnh của ngươi mà nắm trùm một đám như vậy, không thể nói là do ngươi mạnh, mà là...”
"Là gì?"
Ai nấy đều tò mò nghiêng người tới hòng nghe ngóng.
"Bọn ranh con nhà họ Tần toàn là một lũ phế vật!"
"Thằng kia! Mi muốn chết?!”, tên nô bộc rít lên.
Tần Hợp Lâm tái xanh cả mặt, hùng hổ bước tới: “Tiểu tử ngươi đã ngu xuẩn tự tìm chết thì để ta thành toàn cho!"
"Tần thiếu gia nổi điên thật rồi! Tiểu tử này chết chắc!”, những người khác cuống quít lui về sau để không bị liên lụy.
Tên nô bộc nhà họ Tần hí hửng ra mặt. Một khi thiếu gia nổi cơn tam bành thì thằng nhãi tự cao này chỉ còn nước đi đời nhà ma!
Gã bán vé cũng lắc đầu liên tục trước sự "ngu muội”, này của Vân Mạc: “Tuổi trẻ sĩ diện cũng là bình thường, nhưng đến mức không muốn sống thế này thì quá mức ngu xuẩn!”, gã âm thầm mặc niệm cho hắn trong lòng.
Không ai cho rằng Vân Mạc có thể là đối thủ của Tần Hợp Lâm, nhưng những gì xảy ra sau đó khiến họ ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy Tần Hợp Lâm tung ra một cú đấm thần tốc với sức mạnh cuồn cuộn, vậy mà Vân Mạc chỉ dùng một bước chân thoạt nhìn vô cùng tầm thường để né tránh. Càng đáng sợ hơn sau đó là khi hắn vung tay phải ra, chộp thẳng vào cổ đối thủ.
"Mi!!”, Tần Hợp Lâm cả kinh biến sắc. Hắn ta vốn đinh ninh rằng đối phương có mạnh đến mấy cũng sẽ bị hạ gục trong vài chiều, nào ngờ người đứng đầu thế hệ trẻ nhà họ Tần như hắn ta lại bị trấn áp dễ như trở bàn tay. Hắn ta toan muốn hất tay đối thủ ra, nhưng bàn tay Vân Mạc lại thít chặt lấy cổ hắn ta như cây kìm sắt, khiến Tần Hợp Lâm hoàn toàn không làm được gì.
"Ngươi tưởng mình mạnh lắm sao? Trong mắt ta cũng chỉ là con sên mà thôi!”, Vân Mạc bóp cổ đối phương, dộng thật mạnh vào bức tường trong phòng đấu giá.
Ầm!!
Sức mạnh hùng hậu khiến cả phòng đấu giá run bần bật như gặp động đất. Tần Hợp Lâm ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Thằng con hoang! Mi dám...”
"Cút!"
Vân Mạc xách cổ hắn ta lên vứt vào gã nô bộc khiến cả hai ngã sóng soài.
"Còn dám bén mảng đến đây, chết!”, sát ý ngùn ngụt trong mắt hắn khiến gã nô bộc còn muốn mở miệng rùng mình, không dám hé răng nữa.
"Sao tên này lại mạnh vậy?!”, không ai dám tin tưởng những gì mình vừa chứng kiến. Vân Mạc rõ ràng chỉ mới đến Luyện Thể, không có linh khí lưu động quanh thân, làm sao lại đánh bại được Tần thiếu gia đã đến Luyện Thể đỉnh cao??
Chỉ thấy ánh mắt hắn quét lại đây làm bọn họ sợ hãi lùi về sau. Trong đó có không ít võ giả cảnh giới Hóa Mạch, nhưng khi đụng phải tầm mắt ấy lại có cảm giác như bị thú dữ hoang dại nhắm trúng, khiếp sợ không thôi.
"Hắn chắc chắn là cao thủ Hóa Mạch! Luyện Thể không thể nào mạnh vậy được!”, có người khẽ kêu.
"Đúng! Phải là Hóa Mạch mới có thể đánh bại Tần thiếu gia như vậy!"
"Hừ, thằng này toi là cái chắc rồi. Ỷ mình là Hóa Mạch thì ngon lắm chắc? Trấn Quan Sơn này dẫu sao vẫn là thiên hạ của ba gia tộc lớn, hắn đánh Tần thiếu gia khác gì vả vào mặt nhà họ Tần, tuyệt đối không bước ra được cái trấn này!"
Vân Mạc bỏ ngoài tai những lời ấy, đi đến gõ nhẹ lên quầy bán vé: “Giờ bán cho ta được chưa?"
"Ngươi có biết ngươi vừa gây họa gì không?! Dám đắc tội nhà họ Tần, không chỉ ngươi mà cả nhà ngươi sẽ...”
"Sao?”, Vân Mạc hơi mở to mắt, vẻ lạnh lẽo giá buốt trong ấy khiến gã ta hốt hoảng lùi lại.
"Chuyện gì đấy?”, bỗng một ông lão bước ra từ phía sau, cất giọng trầm trầm hỏi.
"Lỗ chấp sự!”, gã bán vé thấy người này thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta là chấp sự của phòng đấu giá, chính nhờ động tĩnh không nhỏ khi Vân Mạc nện Tần Hợp Lâm vào tường mà xuất hiện.
Gã nô bộc vội vàng chạy đến báo cáo một năm một mười. Lỗ chấp sự nghe xong thì nhíu mày, cảm thấy việc này khó giải quyết rồi đây. Bình thường mà nói thì tấm vé đương nhiên sẽ được bán cho Tần Hợp Lâm, nhưng hôm nay Vân Mạc lại không chịu nhượng bộ dù chỉ một tấc, nếu xử lý không khéo thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến hội đấu giá.
"Lỗ chấp sự, tấm vé kia...”, Tần Hợp Lâm nhìn thấy ông ta thì như thấy được cứu tinh, vội vàng bò dậy ôm quyền.
"Còn dám dông dài?”, Vân Mạc bắn sang một ánh mắt lạnh tanh mang đầy sát ý khiến sắc mặt đối phương cứng đờ, vội nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Nhưng Tần Hợp Lâm vẫn đứng đó không chịu đi, quắc mắt trợn trừng nhìn hắn rồi lại nhìn Lỗ chấp sự, rõ ràng là muốn ông ta bán tấm vé cho hắn ta.
Cảm nhận được sự lưỡng lự của Lỗ chấp sự, Vân Mạc biết mình không thể im lặng mãi, bằng không sẽ không mua được tấm vé phòng riêng này.
"Lỗ chấp sự, xin nghe ta nói một lời”, hắn bèn ôm quyền, mở miệng.