Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4-5
Chương 2: Vân Mạc (2)
"Nghiệt đồ!"
Vân Mạc phẫn nộ thét lên một tiếng, cả người ngồi bật dậy. Cảm giác đau đớn lập tức dội lại ầm ầm khắp cơ thể, đầu nhức nhối như sắp nổ tung.
"Ta chưa chết!"
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn. Tuy toàn thân đều đang rên rỉ trong đau đớn nhưng hắn xác thực vẫn còn sống, hơn nữa còn trẻ ra!
"Ca ca! Ca ca sao rồi? Đừng làm Minh Nhi sợ mà!"
Vân Mạc lắc lắc đầu, nhìn sang bên trái, thấy một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi đang khóc nức nở trong sợ hãi và lo lắng.
"Minh Nhi”.
Vân Mạc có cảm giác mình không quen chủ nhân của gương mặt xinh xắn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, nhưng đôi môi lại không kiềm được mà gọi tên đối phương.
"Chuyện gì thế này? Sao ta lại nằm ở trên giường? Không phải ta đã bị tên nghiệt đồ kia hại chết rồi sao?”, Vân Mạc đưa tay ôm đầu, nghĩ cách làm rõ mọi chuyện.
"Ca ca không sao chứ?”, Minh Nhi vừa khóc vừa hỏi.
Cuối cùng, một vài ký ức không phải của hắn hiện lên trong đầu, Vân Mạc mới hiểu ra hết thảy.
Hắn đã sống lại trong cơ thể của một thiếu niên mười bốn tuổi cũng tên Vân Mạc, mà cô bé này chính là muội muội của hắn - Vân Minh Nhi.
“Nghiệt đồ, ta một lòng một dạ vì ngươi, xem ngươi như con ruột, vậy mà ngươi lại dám khi sư diệt tổ! Hừ, nhưng chính ngươi cũng không ngờ tới chứ gì, sư phụ vẫn còn sống nhăn đây!”, Vân Mạc cắn răng, âm thầm thề sẽ liều mạng tu luyện để bắt thằng nghiệt đồ đó trả giá đắt.
Bỗng nhiên hắn giật mình, nhớ lại nguyên nhân tử vong của thiếu niên này: vì quá yếu mà bị bắt nạt. Chẳng lẽ thân thể này cũng không thể tu luyện?
Hắn vội vàng vận dụng nội thị để kiểm tra. Đây là thứ pháp môn cao cấp có thể sử dụng mà không cần dựa vào tu vi. Nơi Vân Mạc nhìn vào chính là đan điền, sự hiện diện của võ mạch bên trong sẽ quyết định một người có thể tu luyện hay không.
Sau đó Vân Mạc phấn khởi nhìn thấy một sợi võ mạch nhỏ xíu xiu nằm lọt thỏm giữa đan điền. Thiên phú của thân thể này thấp đến đáng thương, nhưng không sao cả, chỉ cần có thể tu luyện thì dù thiên phú có thấp, Vân Mạc cũng có cách biến thành cường giả nổi danh trên đời.
"Ca ca nói gì với Minh Nhi đi, muội sợ quá”, Vân Mạc cứ lầm bầm lầu bầu một mình mãi làm Minh Nhi lo lắng không thôi, chỉ sợ hắn không chịu được mà phát điên, thế là lại càng khóc tợn.
"Minh Nhi đừng lo, ca ca không sao cả”, Vân Mạc nhọc nhằn vươn tay xoa đầu cô bé.
"Thật ạ?”, Minh Nhi giương đôi mắt tròn xoe nhìn lại.
"Ừ”, hắn gật đầu.
"Yên tâm đi, nếu thân thể của cậu đã cứu ta thì ta sẽ sống luôn cho phần của cậu. Trách nhiệm của cậu, hãy để ta thực hiện”, Vân Mạc khẽ nheo mắt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bén ngót như điện.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Mạc, năm nay mười bốn tuổi, trong nhà còn mẹ và muội muội. Vì thiên phú quá thấp kém nên cậu ta bị con em trong nhà họ Vân xa lánh và ức hiếp. Cách đây mấy ngày, Vân Liệt không chỉ nhục mạ cậu ta mà còn xúc phạm đến cả Minh Nhi. Người điềm tĩnh như Vân Mạc nghe muội muội mình bị lôi vào thì nổi nóng lao vào động thủ, kết quả lại bị nô bộc của Vân Liệt đánh ngược lại làm cho hơn một nửa kinh mạch toàn thân đều đứt lìa, còn gãy cả một bên chân. Vết thương quá nặng khiến cậu ta cuối cùng cũng chia tay trần thế, để Vân Mạc vừa khéo mượn xác sống lại.
Minh Nhi ngước mặt lên nói: “Ca ca đừng lo, mẹ đã đi tìm Đại trưởng lão rồi, nhất định có thể xin đan Tục Mạch về trị thương cho ca ca”.
Vân Mạc nghe vậy thì đáy lòng trầm xuống. Hắn có ký ức của thân thể nên cũng hiểu biết một ít về gia tộc họ Vân này. Gia đình họ không được người trong tộc ưa thích, chỉ có Tộc trưởng và một số ít người khác là đối xử tử tế. Nhưng hiện nay Tộc trưởng đang bế quan, mọi sự vụ do Đại trưởng lão xử lý.
Người khiến Vân Mạc bị thương là Vân Liệt, đứa cháu mười lăm tuổi của Bát trưởng lão, người có quan hệ cực thân thiết với Đại trưởng lão. Đan Tục Mạch gì đó, chỉ sợ không thể xin về rồi.
Chưa kể nó còn là đan dược chân chính, là vật cực ký quý báu với một gia tộc không hùng mạnh như nhà họ Vân. Vậy nên xác suất Ly Yên - mẹ của Vân Mạc - có thể xin được nó về lại càng thấp, bởi vì có gia tộc nào lại bằng lòng đưa tài nguyên quý giá cho một tên "phế vật” dùng đâu.
Nghe có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Minh Nhi vui mừng đứng dậy: “Mẹ về! Chắc chắn là mẹ mang đan Tục Mạch về!"
Vân Mạc nhìn ra ngoài, thấy một người phụ nữ tuổi trung niên, mặt mày hốc hác bước vào.
"Mạc Nhi tỉnh rồi hả con?"
Bà mở miệng hỏi han, khi thấy ánh mắt hắn nhìn tới thì lộ vẻ chột dạ tránh né.
Chương 3: Con có cách
Ly Yên đi đến đỡ Vân Mạc nằm xuống giường.
"Con vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều vào”, bà ôn tồn nói.
"Mẹ ơi”, Vân Mạc lên tiếng. Hắn vốn cho rằng hai từ này nói ra sẽ ngượng mồm, nào ngờ lại lưu loát phết. Kiếp trước hắn là cô nhi, chưa từng biết cha mẹ là ai, vì vậy thứ tình cảm máu mủ này khiến hắn cảm lấy ấm áp một cách kỳ lạ. Có lẽ vì hắn đã tiếp nhận ký ức của Vân Mạc trước đó, hắn nghĩ.
Nếu đã quyết định sống cho cả phần của đứa trẻ kia thì hắn sẽ thay cậu ta chăm sóc mẹ và muội muội thật tốt, cũng sẽ đối xử với họ bằng sự chân thành từ tận đáy lòng.
"Mạc Nhi đã thấy khá hơn chưa?"
"Con khỏe hơn nhiều rồi”, Vân Mạc đáp. Cảm giác được quan tâm này thật là tốt quá, hắn âm thầm thề phải dốc hết sức lực chăm sóc cho mẹ và Minh Nhi.
Cô bé con sà tới ôm tay Ly Yên, hỏi: “Đan Tục Mạch đâu rồi mẹ?"
Người phụ nữ rơi vào một thoáng im lặng trước khi lấy ra một viên đan dược tròn xoe. Minh Nhi vui mừng quá đỗi, vừa cầm lấy định đưa cho Vân Mạc thì khựng lại.
"Ơ, cái này đâu phải đan Tục Mạch đâu, là đan Tiếp Cốt mà”, cô bé thốt lên: “Mẹ nhầm rồi, mau lấy đan Tục Mạch ra đi mẹ”.
Ly Yên cắn môi, đôi mắt trở nên xa xăm.
"Minh Nhi!", Vân Mạc nghiêm giọng gọi tên muội muội khi đã hiểu ra mọi chuyện: “Muội ra ngoài chút đi, để ca ca nói chuyện riêng với mẹ”.
Ly Yên không khỏi nhìn sang, phát hiện con trai mình dường như có gì đó không giống với lúc trước.
Minh Nhi tỏ vẻ thắc mắc: “Chuyện gì mà Minh Nhi không được nghe vậy ca ca? Đừng mà, muội muốn thấy huynh ăn đan Tục Mạch cơ, bằng không muội không đi đâu!"
Vân Mạc cảm thấy nhức đầu. Nếu mẹ lấy được viên đan đó về thì đã lấy ra từ lâu rồi còn gì, nhưng từ nét mặt lẫn cử chỉ của Ly Yên đều cho thấy bà không thành công, ắt hẳn đang đau lòng vô cùng. Mà Minh Nhi há mồm ngậm miệng cứ nhắc đến đan Tục Mạch như vậy, khác gì xát muối lên vết thương của bà?
Cuối cùng, Ly Yên không kiềm được nữa mà ngã vào mép giường, thất thanh bật khóc. Minh Nhi bị hành động của bà làm giật mình, cất tiếng khóc theo.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc?”, cô bé ôm rịt lấy tay mẹ, hai người nức nở ôm lấy nhau.
"Xin lỗi Mạc Nhi, tất cả là do mẹ vô dụng, không xin được đan Tục Mạch, chỉ có đan Tiếp Cốt mà thôi”, Ly Yên vừa khóc vừa giải thích. Bà hận mình không thể chăm sóc tốt cho hai huynh muội, ngay cả một viên đan Tục Mạch mà cũng không xin về được. Nếu không thể chữa trị kinh mạch đã đứt lìa, Vân Mạc về sau sẽ không thể tu hành nữa!
"Mẹ... mẹ nói gì cơ? Không có đan Tục Mạch?”, sắc mặt Minh Nhi thoắt cái trắng bệch như tờ giấy, bởi cô bé hiểu ý nghĩa của câu nói ấy: không có đan Tục Mạch, Vân Mạc về sau chính là người tàn phế.
Hình ảnh mẹ và muội muội khóc mãi không ngừng làm Vân Mạc đau lòng quặn thắt, vội nói: “Mẹ và Minh Nhi đừng buồn, con đã có cách giải quyết kinh mạch rồi”.
Đối với một y sư có thể dạy dỗ ra Thần Đế mà nói, kinh mạch đứt lìa chỉ là chuyện bé cỏn con. Ngược lại, Vân Mạc còn phải cảm ơn Vân Liệt đã để hắn gặp phải tình trạng này, vừa khéo có thể ngâm luyện thân thể. Còn phương pháp như thế nào thì do Vân Mạc nghĩ ra, chỉ một mình hắn biết.
Trước tiên ngắt gân mạch thành nhiều đoạn rồi ngâm mình với một số loại dược vật, sử dụng chúng để nối liền kinh mạch, tạo nên nền tảng vững chắc cho thân thể. Lạc Thiên vào những ngày đầu cũng nhờ vào phương pháp này mà luyện được cơ sở võ đạo kiên cố vô cùng, sau đó từng bước từng bước trở thành Thần Đế.
Vì vậy, cho dù Vân Liệt có không làm gì thì Vân Mạc cũng sẽ tự tìm cách làm gân mạch đứt đoạn.
"Ca ca đừng gạt muội! Kinh mạch của huynh bị đứt gãy nhiều như vậy, không có đan Tục Mạch thì làm sao nối liền được?”, Minh Nhi cho rằng Vân Mạc chỉ đang an ủi mình thì lại òa khóc.
Ly Yên cũng cho rằng đứa con trai hiểu chuyện của mình chỉ đang nói thế để trấn an, bèn đưa tay lên gạt nước mắt.
"Ông trời bất công! Mạc Nhi ngoan ngoãn của mẹ sao lại bị đày đọa đến thế?”, bà khóc lớn.
"Mẹ và Minh Nhi đừng khóc nữa. Con không nói dối, thật sự có cách để chữa trị mà”, Vân Mạc nói với chất giọng chắc nịch nhất của mình.
Lời nói kiên định của hắn khiến Minh Nhi và Ly Yên đồng thời ngẩng lên. Hắn dường như không nói dối thật, nhưng trong mắt họ vẫn đong đầy nước mắt.
"Con nói thật sao Mạc Nhi? Đừng nói vậy chỉ để an ủi mẹ và muội muội”, Ly Yên nhìn gương mặt tràn ngập tự tin của Vân Mạc mà cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Trông dáng vẻ này, dường như hắn đang nói thật.
"Mẹ cứ yên tâm, nếu không chắc chắn thì con còn bình thản như vậy làm gì?”, Vân Mạc nhoẻn cười, trông lại càng thêm tự tin, chỉ có như vậy mới khiến mẹ và Minh Nhi tin tưởng được.
Một người với tương lai xám xịt tuyệt đối không thể cười tươi rạng rỡ đến thế.
Chương 4: Chữa trị kinh mạch
Nhưng Minh Nhi và Ly Yên vẫn chưa ngừng khóc, không dám tin rằng Vân Mạc thật sự có cách nào để giải quyết. Chẳng lẽ hắn có viên đan Tục Mạch nào khác?
Vân Mạc không thể giải thích quá nhiều, bởi sống lại không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra: “Minh Nhi, đi lấy giấy bút đến cho ca ca".
Cô bé tuy không hiểu gì hết nhưng nghe nói có liên quan đến tương lai của ca ca thì không hỏi nhiều nữa, hối hả chạy ra ngoài, không lâu sau trở về với giấy bút trong tay, thậm chí còn chu đáo chấm mực sẵn.
Vân Mạc vui mừng vô cùng. Phương pháp ngâm luyện này không cần đến dược liệu đắt đỏ hay linh dược quý giá, bằng không thì lấy hoàn cảnh hôm nay của hắn, căn bản là không mua nổi.
Hắn cầm lấy giấy bút, viết ra những dược liệu cần thiết. Tuy chỉ là những món phổ thông nhưng tổng cộng lại cũng không phải là rẻ, cũng may mẹ hắn xin về được một viên đan Tiếp Cốt, đem đi bán là đủ để mua rồi.
"Mẹ bán viên đan này đi, lấy tiền mua mấy thứ thuốc này là con có thể chữa trị thân thể được”, Vân Mạc đưa tờ giấy cho Ly Yên.
Bà thấy danh sách hắn viết ra thì yên lòng, cảm nhận được hắn thật sự không chỉ đang nói chơi cho vui. Nhưng bà cũng sinh lòng hoài nghi, con trai ngày ngày lớn lên dưới mắt, bà biết rõ năng lực của hắn đến đâu, vậy hắn học được những thứ này từ khi nào?
"Mạc Nhi à, dược liệu thì mẹ hiểu, nhưng con cần tấm sắt để làm gì?"
"Để làm nồi ngâm thuốc”.
Vân Mạc không giải thích nhiều hơn. Kiếp trước, sở dĩ hắn thân là phàm nhân mà có thể luyện chế vô số đan dược như vậy, đều nhờ vào lò luyện đan đặc thù kia. Phương pháp ngâm luyện lần này tuy không cần luyện đan nhưng cũng cần một cái nồi đun đặc biệt.
Ly Yên bèn dẫn theo Minh Nhi đi mua đồ.
"Luyện Thể tầng ba yếu thật sự”, Vân Mạc lầu bầu rồi vung tay lên, tự chặt đứt mọi chỗ kinh mạch khác trên người.
Chân trái bị gãy nhói lên,Vân Mạc đưa mắt nhìn xuống tấm nẹp chân, gằn giọng: “Vân Liệt!"
Ngày hôm sau, Ly Yên và Minh Nhi trở về với những món đồ đã mua. Theo yêu cầu của Vân Mạc, họ lại mời một thợ rèn đến chế tạo một lò đun kỳ quái. Bởi vì kích thước của nó quá lớn nên phải đặt trong nhà, nếu làm ở bên ngoài thì sẽ không thể vận chuyển vào.
Hình dạng của nó kỳ quặc vô cùng: ở giữa là nồi chính, xung quanh là mấy nồi phụ. Nồi chính đun nước, nồi phụ thả các loại dược liệu vào ngâm. Lửa dưới mỗi cái nồi đều có yêu cầu riêng, phần này do Vân Mạc tự mình điều khiển.
Ngặt nỗi gân mạch hắn đã đứt đoạn, không thể tự mình nấu thuốc, đành phải nhờ Ly Yên và Minh Nhi ra tay. Cô bé phụ trách đốt lò, người mẹ phụ trách thả thảo dược, Vân Mạc thì canh chừng độ lửa cũng như tiến độ ngâm nấu.
Ba ngày sau, nước trong nồi phụ đã trở nên sệt lại. Vân Mạc thấy đã đến giờ, bèn nói mẹ và Minh Nhi rót nước thuốc vào nồi chính. Vân Mạc tính toán rất chuẩn xác, vốn không dùng lửa lớn để đun nồi chính, sau khi rót thuốc vào thì nhiệt độ vừa khéo phù hợp để ngâm mình.
Ly Yên và Minh Nhi cùng nhau giúp hắn vào nồi, bên dưới duy trì lửa nhỏ ở nhiệt độ nhất định. Vân Mạc bắt đầu quá trình ngâm luyện thân xác, để sau khi thành công sẽ có được căn cơ võ đạo vững chắc.
Đây là một quá trình đau đớn vô cùng, không khác gì đập thân xác ra rồi xây lại. Nhưng Vân Mạc cắn chặt răng, quyết không rên một tiếng. Kiếp trước hắn không thể tu hành nhưng cũng đã từng ngâm luyện thế này, chỉ bấy nhiêu đau đớn chẳng thấm tháp là bao.
Năm ngày sau, nước trong nồi chính đã trở thành một màu đen kịt, không ngừng tản ra mùi hôi thối đến từ tạp chất bị đào thải ra khỏi cơ thể Vân Mạc.
Rào!
Khi hắn tung người nhảy ra ngoài, kinh mạch toàn thân đã được chữa trị hoàn tất!
Chương 5: Đi nhận tài nguyên
Thấy kinh mạch Vân Mạc đã được chữa trị, Ly Yên và Minh Nhi mừng rỡ không thôi.
"Ca ca không sao rồi! Thật tốt quá!”, Minh Nhi hưng phấn reo lên.
Vân Mạc nắm tay lại: “Ừ, huynh không những chữa trị kinh mạch mà tu vi cũng tăng lên, đã đến Luyện Thể tầng bốn rồi!"
Người thường cũng có thể Luyện Thể, vì vậy cảnh giới này chưa tính là chính thức bước vào con đường tu hành được. Người có thiên phú càng cao thì Luyện Thể càng nhanh, Vân Mạc kiếp trước không có khả năng tu luyện nên vĩnh viễn dừng lại ở Luyện Thể đỉnh cao.
Mà Vân Mạc hiện tại đã mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đến tầng ba, trong khi những con em khác trong gia tộc ít nhất đã đến tầng sáu rồi!
Chính vì vậy nên đứa trẻ thiên phú tầm thường này đi đâu cũng bị ức hiếp.
Nhưng Vân Mạc của hiện tại sẽ không để mặc cho người đời bắt nạt nữa.
Tuy thân thể hắn chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn nhưng nó đã trải qua quá trình ngâm luyện, cũng dư sức đánh bại Luyện Thể tầng sáu, thậm chí gặp tầng bảy cũng có sức đánh một trận. Mà đây là vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sự yếu ớt của Vân Mạc trước kia, đợi hắn tu luyện thêm một thời gian rồi thì đánh bại Luyện Thể tầng bảy cũng là chuyện dễ dàng.
"Mạc Nhi, còn chân của con thì sao?”, Ly Yên vẫn không khỏi bận tâm về chân trái của Vân Mạc. Có câu "thương gân động cốt nghỉ trăm ngày", nay Vân Mạc lại đi đứng như vậy, bà không biết liệu có ảnh hưởng gì đến vết thương không.
"Mẹ yên tâm, nước thuốc kia cũng có công dụng chữa ngoại thương. Xương của con đã liền lại rồi, tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không cản trở đi đứng nữa, thêm mấy hôm là khỏi hẳn thôi”.
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi”, Ly Yên vui sướng thì thầm. Trong lòng bà đang vô cùng muốn biết vì sao Vân Mạc lại có được thủ đoạn này? Vì sao chỉ với một ít dược liệu thông thường mà lại nấu thành nước thuốc kỳ diệu đến vậy? Nếu mang phương pháp này đi bán, chắc chắn có thể thu được bộn tiền. Nhưng vấn đề là Vân Mạc làm cách nào biết được?
Tuy tò mò đến nóng cả ruột gan nhưng Ly Yên vẫn quyết định không đi hỏi. Nếu muốn, Vân Mạc sẽ tự động tiết lộ, nếu không muốn thì cũng có lý do của hắn. Bà cũng không ngại gì khi thấy con mình có bí mật riêng, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc vì Mạc Nhi của bà cuối cùng cũng lớn rồi!
"Á, ca ca hôi quá đi!”, Minh Nhi la lên, còn không quên lộ vẻ chê bai.
Lúc này Vân Mạc mới để ý trên cơ thể mình còn lấm lem vô số tạp chất bị tống ra, không ngừng tản mát mùi hôi thối. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, đoạn chạy ra nhảy ùm xuống con sông nhỏ vắt ngang trước nhà.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Vân Mạc cũng thay đổi y phục tươm tất.
Thấy vết thương của hắn đã lành, tu vi còn tăng lên làm Minh Nhi sung sướng vô cùng, cứ dính rịt bên hắn không rời.
"Hôm nay là ngày nhận đan Luyện Thể đấy, các con chưa nhận đúng không?”, Ly Yên bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Con cháu nhà họ Vân sau khi lên mười sẽ được gia tộc phân phát tài nguyên, bao gồm ba viên đan Luyện Thể mỗi tháng, cho đến năm mười sáu thì dừng lại. Việc Vân Mạc bị Vân Liệt hành hung dữ dội trước đó cũng có liên quan đến loại đan dược này.
"Đúng rồi! Mình vẫn chưa đi nhận đó ca ca, cùng đi thôi!"
Minh Nhi vui vẻ nắm tay Vân Mạc, đi đến nơi nhận đan.
Nhà họ Vân là một trong ba thế lực lớn ở trấn Quan Sơn, chiếm cứ một vùng đất rộng rãi. Nơi gia đình Vân Mạc cư trú lại nằm ở vị trí hẻo lánh, cách xa khu trung tâm của dòng họ đến mấy trăm trượng. Khu vực ấy nằm ở trên trấn, nơi phát đan Luyện Thể lại nằm ngay tại trung tâm.
"Không phải thằng Vân Mạc đó à? Nghe nói hắn ta đứt lìa gần hết kinh mạch mà, sao bây giờ nhìn như chẳng hề hấn gì vậy?"
"Là hắn ta thật! Cứ tưởng thằng phế vật này chết rồi chứ, hóa ra vẫn còn sống”.
"Hừ! Thứ như hắn ta chẳng biết còn sống làm gì cho chật đất, lại còn mặt dày đi nhận tài nguyên của dòng họ. Ta mà là hắn ta thì đập đầu tự sát sớm cho rồi”.
Trên đường đi, không chỉ có gia nhân chỉ trỏ mà một số con cháu gia tộc còn nói thẳng ra những lời khó nghe mà không hề hạ giọng. Những lời nhục mạ này, Vân Mạc đã nghe suốt bốn năm qua!
"Vân Mạc, thằng phế vật như ngươi có sống cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên gia tộc thôi! Ngươi còn sống làm gì hả?”, có người cao giọng hô lên.
"Đúng vậy! Cứ tưởng Vân Liệt ca làm được chuyện tốt cho dòng họ, nào ngờ ngươi vẫn không chết. Câu "tiếng xấu lưu truyền ngàn đời”, là đang nói ngươi đúng không?"
"Vân Mạc, ngươi biết điều thì đừng chiếm đoạt tài nguyên gia tộc nữa!"
"Nghiệt đồ!"
Vân Mạc phẫn nộ thét lên một tiếng, cả người ngồi bật dậy. Cảm giác đau đớn lập tức dội lại ầm ầm khắp cơ thể, đầu nhức nhối như sắp nổ tung.
"Ta chưa chết!"
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn. Tuy toàn thân đều đang rên rỉ trong đau đớn nhưng hắn xác thực vẫn còn sống, hơn nữa còn trẻ ra!
"Ca ca! Ca ca sao rồi? Đừng làm Minh Nhi sợ mà!"
Vân Mạc lắc lắc đầu, nhìn sang bên trái, thấy một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi đang khóc nức nở trong sợ hãi và lo lắng.
"Minh Nhi”.
Vân Mạc có cảm giác mình không quen chủ nhân của gương mặt xinh xắn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, nhưng đôi môi lại không kiềm được mà gọi tên đối phương.
"Chuyện gì thế này? Sao ta lại nằm ở trên giường? Không phải ta đã bị tên nghiệt đồ kia hại chết rồi sao?”, Vân Mạc đưa tay ôm đầu, nghĩ cách làm rõ mọi chuyện.
"Ca ca không sao chứ?”, Minh Nhi vừa khóc vừa hỏi.
Cuối cùng, một vài ký ức không phải của hắn hiện lên trong đầu, Vân Mạc mới hiểu ra hết thảy.
Hắn đã sống lại trong cơ thể của một thiếu niên mười bốn tuổi cũng tên Vân Mạc, mà cô bé này chính là muội muội của hắn - Vân Minh Nhi.
“Nghiệt đồ, ta một lòng một dạ vì ngươi, xem ngươi như con ruột, vậy mà ngươi lại dám khi sư diệt tổ! Hừ, nhưng chính ngươi cũng không ngờ tới chứ gì, sư phụ vẫn còn sống nhăn đây!”, Vân Mạc cắn răng, âm thầm thề sẽ liều mạng tu luyện để bắt thằng nghiệt đồ đó trả giá đắt.
Bỗng nhiên hắn giật mình, nhớ lại nguyên nhân tử vong của thiếu niên này: vì quá yếu mà bị bắt nạt. Chẳng lẽ thân thể này cũng không thể tu luyện?
Hắn vội vàng vận dụng nội thị để kiểm tra. Đây là thứ pháp môn cao cấp có thể sử dụng mà không cần dựa vào tu vi. Nơi Vân Mạc nhìn vào chính là đan điền, sự hiện diện của võ mạch bên trong sẽ quyết định một người có thể tu luyện hay không.
Sau đó Vân Mạc phấn khởi nhìn thấy một sợi võ mạch nhỏ xíu xiu nằm lọt thỏm giữa đan điền. Thiên phú của thân thể này thấp đến đáng thương, nhưng không sao cả, chỉ cần có thể tu luyện thì dù thiên phú có thấp, Vân Mạc cũng có cách biến thành cường giả nổi danh trên đời.
"Ca ca nói gì với Minh Nhi đi, muội sợ quá”, Vân Mạc cứ lầm bầm lầu bầu một mình mãi làm Minh Nhi lo lắng không thôi, chỉ sợ hắn không chịu được mà phát điên, thế là lại càng khóc tợn.
"Minh Nhi đừng lo, ca ca không sao cả”, Vân Mạc nhọc nhằn vươn tay xoa đầu cô bé.
"Thật ạ?”, Minh Nhi giương đôi mắt tròn xoe nhìn lại.
"Ừ”, hắn gật đầu.
"Yên tâm đi, nếu thân thể của cậu đã cứu ta thì ta sẽ sống luôn cho phần của cậu. Trách nhiệm của cậu, hãy để ta thực hiện”, Vân Mạc khẽ nheo mắt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bén ngót như điện.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Mạc, năm nay mười bốn tuổi, trong nhà còn mẹ và muội muội. Vì thiên phú quá thấp kém nên cậu ta bị con em trong nhà họ Vân xa lánh và ức hiếp. Cách đây mấy ngày, Vân Liệt không chỉ nhục mạ cậu ta mà còn xúc phạm đến cả Minh Nhi. Người điềm tĩnh như Vân Mạc nghe muội muội mình bị lôi vào thì nổi nóng lao vào động thủ, kết quả lại bị nô bộc của Vân Liệt đánh ngược lại làm cho hơn một nửa kinh mạch toàn thân đều đứt lìa, còn gãy cả một bên chân. Vết thương quá nặng khiến cậu ta cuối cùng cũng chia tay trần thế, để Vân Mạc vừa khéo mượn xác sống lại.
Minh Nhi ngước mặt lên nói: “Ca ca đừng lo, mẹ đã đi tìm Đại trưởng lão rồi, nhất định có thể xin đan Tục Mạch về trị thương cho ca ca”.
Vân Mạc nghe vậy thì đáy lòng trầm xuống. Hắn có ký ức của thân thể nên cũng hiểu biết một ít về gia tộc họ Vân này. Gia đình họ không được người trong tộc ưa thích, chỉ có Tộc trưởng và một số ít người khác là đối xử tử tế. Nhưng hiện nay Tộc trưởng đang bế quan, mọi sự vụ do Đại trưởng lão xử lý.
Người khiến Vân Mạc bị thương là Vân Liệt, đứa cháu mười lăm tuổi của Bát trưởng lão, người có quan hệ cực thân thiết với Đại trưởng lão. Đan Tục Mạch gì đó, chỉ sợ không thể xin về rồi.
Chưa kể nó còn là đan dược chân chính, là vật cực ký quý báu với một gia tộc không hùng mạnh như nhà họ Vân. Vậy nên xác suất Ly Yên - mẹ của Vân Mạc - có thể xin được nó về lại càng thấp, bởi vì có gia tộc nào lại bằng lòng đưa tài nguyên quý giá cho một tên "phế vật” dùng đâu.
Nghe có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Minh Nhi vui mừng đứng dậy: “Mẹ về! Chắc chắn là mẹ mang đan Tục Mạch về!"
Vân Mạc nhìn ra ngoài, thấy một người phụ nữ tuổi trung niên, mặt mày hốc hác bước vào.
"Mạc Nhi tỉnh rồi hả con?"
Bà mở miệng hỏi han, khi thấy ánh mắt hắn nhìn tới thì lộ vẻ chột dạ tránh né.
Chương 3: Con có cách
Ly Yên đi đến đỡ Vân Mạc nằm xuống giường.
"Con vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều vào”, bà ôn tồn nói.
"Mẹ ơi”, Vân Mạc lên tiếng. Hắn vốn cho rằng hai từ này nói ra sẽ ngượng mồm, nào ngờ lại lưu loát phết. Kiếp trước hắn là cô nhi, chưa từng biết cha mẹ là ai, vì vậy thứ tình cảm máu mủ này khiến hắn cảm lấy ấm áp một cách kỳ lạ. Có lẽ vì hắn đã tiếp nhận ký ức của Vân Mạc trước đó, hắn nghĩ.
Nếu đã quyết định sống cho cả phần của đứa trẻ kia thì hắn sẽ thay cậu ta chăm sóc mẹ và muội muội thật tốt, cũng sẽ đối xử với họ bằng sự chân thành từ tận đáy lòng.
"Mạc Nhi đã thấy khá hơn chưa?"
"Con khỏe hơn nhiều rồi”, Vân Mạc đáp. Cảm giác được quan tâm này thật là tốt quá, hắn âm thầm thề phải dốc hết sức lực chăm sóc cho mẹ và Minh Nhi.
Cô bé con sà tới ôm tay Ly Yên, hỏi: “Đan Tục Mạch đâu rồi mẹ?"
Người phụ nữ rơi vào một thoáng im lặng trước khi lấy ra một viên đan dược tròn xoe. Minh Nhi vui mừng quá đỗi, vừa cầm lấy định đưa cho Vân Mạc thì khựng lại.
"Ơ, cái này đâu phải đan Tục Mạch đâu, là đan Tiếp Cốt mà”, cô bé thốt lên: “Mẹ nhầm rồi, mau lấy đan Tục Mạch ra đi mẹ”.
Ly Yên cắn môi, đôi mắt trở nên xa xăm.
"Minh Nhi!", Vân Mạc nghiêm giọng gọi tên muội muội khi đã hiểu ra mọi chuyện: “Muội ra ngoài chút đi, để ca ca nói chuyện riêng với mẹ”.
Ly Yên không khỏi nhìn sang, phát hiện con trai mình dường như có gì đó không giống với lúc trước.
Minh Nhi tỏ vẻ thắc mắc: “Chuyện gì mà Minh Nhi không được nghe vậy ca ca? Đừng mà, muội muốn thấy huynh ăn đan Tục Mạch cơ, bằng không muội không đi đâu!"
Vân Mạc cảm thấy nhức đầu. Nếu mẹ lấy được viên đan đó về thì đã lấy ra từ lâu rồi còn gì, nhưng từ nét mặt lẫn cử chỉ của Ly Yên đều cho thấy bà không thành công, ắt hẳn đang đau lòng vô cùng. Mà Minh Nhi há mồm ngậm miệng cứ nhắc đến đan Tục Mạch như vậy, khác gì xát muối lên vết thương của bà?
Cuối cùng, Ly Yên không kiềm được nữa mà ngã vào mép giường, thất thanh bật khóc. Minh Nhi bị hành động của bà làm giật mình, cất tiếng khóc theo.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc?”, cô bé ôm rịt lấy tay mẹ, hai người nức nở ôm lấy nhau.
"Xin lỗi Mạc Nhi, tất cả là do mẹ vô dụng, không xin được đan Tục Mạch, chỉ có đan Tiếp Cốt mà thôi”, Ly Yên vừa khóc vừa giải thích. Bà hận mình không thể chăm sóc tốt cho hai huynh muội, ngay cả một viên đan Tục Mạch mà cũng không xin về được. Nếu không thể chữa trị kinh mạch đã đứt lìa, Vân Mạc về sau sẽ không thể tu hành nữa!
"Mẹ... mẹ nói gì cơ? Không có đan Tục Mạch?”, sắc mặt Minh Nhi thoắt cái trắng bệch như tờ giấy, bởi cô bé hiểu ý nghĩa của câu nói ấy: không có đan Tục Mạch, Vân Mạc về sau chính là người tàn phế.
Hình ảnh mẹ và muội muội khóc mãi không ngừng làm Vân Mạc đau lòng quặn thắt, vội nói: “Mẹ và Minh Nhi đừng buồn, con đã có cách giải quyết kinh mạch rồi”.
Đối với một y sư có thể dạy dỗ ra Thần Đế mà nói, kinh mạch đứt lìa chỉ là chuyện bé cỏn con. Ngược lại, Vân Mạc còn phải cảm ơn Vân Liệt đã để hắn gặp phải tình trạng này, vừa khéo có thể ngâm luyện thân thể. Còn phương pháp như thế nào thì do Vân Mạc nghĩ ra, chỉ một mình hắn biết.
Trước tiên ngắt gân mạch thành nhiều đoạn rồi ngâm mình với một số loại dược vật, sử dụng chúng để nối liền kinh mạch, tạo nên nền tảng vững chắc cho thân thể. Lạc Thiên vào những ngày đầu cũng nhờ vào phương pháp này mà luyện được cơ sở võ đạo kiên cố vô cùng, sau đó từng bước từng bước trở thành Thần Đế.
Vì vậy, cho dù Vân Liệt có không làm gì thì Vân Mạc cũng sẽ tự tìm cách làm gân mạch đứt đoạn.
"Ca ca đừng gạt muội! Kinh mạch của huynh bị đứt gãy nhiều như vậy, không có đan Tục Mạch thì làm sao nối liền được?”, Minh Nhi cho rằng Vân Mạc chỉ đang an ủi mình thì lại òa khóc.
Ly Yên cũng cho rằng đứa con trai hiểu chuyện của mình chỉ đang nói thế để trấn an, bèn đưa tay lên gạt nước mắt.
"Ông trời bất công! Mạc Nhi ngoan ngoãn của mẹ sao lại bị đày đọa đến thế?”, bà khóc lớn.
"Mẹ và Minh Nhi đừng khóc nữa. Con không nói dối, thật sự có cách để chữa trị mà”, Vân Mạc nói với chất giọng chắc nịch nhất của mình.
Lời nói kiên định của hắn khiến Minh Nhi và Ly Yên đồng thời ngẩng lên. Hắn dường như không nói dối thật, nhưng trong mắt họ vẫn đong đầy nước mắt.
"Con nói thật sao Mạc Nhi? Đừng nói vậy chỉ để an ủi mẹ và muội muội”, Ly Yên nhìn gương mặt tràn ngập tự tin của Vân Mạc mà cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Trông dáng vẻ này, dường như hắn đang nói thật.
"Mẹ cứ yên tâm, nếu không chắc chắn thì con còn bình thản như vậy làm gì?”, Vân Mạc nhoẻn cười, trông lại càng thêm tự tin, chỉ có như vậy mới khiến mẹ và Minh Nhi tin tưởng được.
Một người với tương lai xám xịt tuyệt đối không thể cười tươi rạng rỡ đến thế.
Chương 4: Chữa trị kinh mạch
Nhưng Minh Nhi và Ly Yên vẫn chưa ngừng khóc, không dám tin rằng Vân Mạc thật sự có cách nào để giải quyết. Chẳng lẽ hắn có viên đan Tục Mạch nào khác?
Vân Mạc không thể giải thích quá nhiều, bởi sống lại không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra: “Minh Nhi, đi lấy giấy bút đến cho ca ca".
Cô bé tuy không hiểu gì hết nhưng nghe nói có liên quan đến tương lai của ca ca thì không hỏi nhiều nữa, hối hả chạy ra ngoài, không lâu sau trở về với giấy bút trong tay, thậm chí còn chu đáo chấm mực sẵn.
Vân Mạc vui mừng vô cùng. Phương pháp ngâm luyện này không cần đến dược liệu đắt đỏ hay linh dược quý giá, bằng không thì lấy hoàn cảnh hôm nay của hắn, căn bản là không mua nổi.
Hắn cầm lấy giấy bút, viết ra những dược liệu cần thiết. Tuy chỉ là những món phổ thông nhưng tổng cộng lại cũng không phải là rẻ, cũng may mẹ hắn xin về được một viên đan Tiếp Cốt, đem đi bán là đủ để mua rồi.
"Mẹ bán viên đan này đi, lấy tiền mua mấy thứ thuốc này là con có thể chữa trị thân thể được”, Vân Mạc đưa tờ giấy cho Ly Yên.
Bà thấy danh sách hắn viết ra thì yên lòng, cảm nhận được hắn thật sự không chỉ đang nói chơi cho vui. Nhưng bà cũng sinh lòng hoài nghi, con trai ngày ngày lớn lên dưới mắt, bà biết rõ năng lực của hắn đến đâu, vậy hắn học được những thứ này từ khi nào?
"Mạc Nhi à, dược liệu thì mẹ hiểu, nhưng con cần tấm sắt để làm gì?"
"Để làm nồi ngâm thuốc”.
Vân Mạc không giải thích nhiều hơn. Kiếp trước, sở dĩ hắn thân là phàm nhân mà có thể luyện chế vô số đan dược như vậy, đều nhờ vào lò luyện đan đặc thù kia. Phương pháp ngâm luyện lần này tuy không cần luyện đan nhưng cũng cần một cái nồi đun đặc biệt.
Ly Yên bèn dẫn theo Minh Nhi đi mua đồ.
"Luyện Thể tầng ba yếu thật sự”, Vân Mạc lầu bầu rồi vung tay lên, tự chặt đứt mọi chỗ kinh mạch khác trên người.
Chân trái bị gãy nhói lên,Vân Mạc đưa mắt nhìn xuống tấm nẹp chân, gằn giọng: “Vân Liệt!"
Ngày hôm sau, Ly Yên và Minh Nhi trở về với những món đồ đã mua. Theo yêu cầu của Vân Mạc, họ lại mời một thợ rèn đến chế tạo một lò đun kỳ quái. Bởi vì kích thước của nó quá lớn nên phải đặt trong nhà, nếu làm ở bên ngoài thì sẽ không thể vận chuyển vào.
Hình dạng của nó kỳ quặc vô cùng: ở giữa là nồi chính, xung quanh là mấy nồi phụ. Nồi chính đun nước, nồi phụ thả các loại dược liệu vào ngâm. Lửa dưới mỗi cái nồi đều có yêu cầu riêng, phần này do Vân Mạc tự mình điều khiển.
Ngặt nỗi gân mạch hắn đã đứt đoạn, không thể tự mình nấu thuốc, đành phải nhờ Ly Yên và Minh Nhi ra tay. Cô bé phụ trách đốt lò, người mẹ phụ trách thả thảo dược, Vân Mạc thì canh chừng độ lửa cũng như tiến độ ngâm nấu.
Ba ngày sau, nước trong nồi phụ đã trở nên sệt lại. Vân Mạc thấy đã đến giờ, bèn nói mẹ và Minh Nhi rót nước thuốc vào nồi chính. Vân Mạc tính toán rất chuẩn xác, vốn không dùng lửa lớn để đun nồi chính, sau khi rót thuốc vào thì nhiệt độ vừa khéo phù hợp để ngâm mình.
Ly Yên và Minh Nhi cùng nhau giúp hắn vào nồi, bên dưới duy trì lửa nhỏ ở nhiệt độ nhất định. Vân Mạc bắt đầu quá trình ngâm luyện thân xác, để sau khi thành công sẽ có được căn cơ võ đạo vững chắc.
Đây là một quá trình đau đớn vô cùng, không khác gì đập thân xác ra rồi xây lại. Nhưng Vân Mạc cắn chặt răng, quyết không rên một tiếng. Kiếp trước hắn không thể tu hành nhưng cũng đã từng ngâm luyện thế này, chỉ bấy nhiêu đau đớn chẳng thấm tháp là bao.
Năm ngày sau, nước trong nồi chính đã trở thành một màu đen kịt, không ngừng tản ra mùi hôi thối đến từ tạp chất bị đào thải ra khỏi cơ thể Vân Mạc.
Rào!
Khi hắn tung người nhảy ra ngoài, kinh mạch toàn thân đã được chữa trị hoàn tất!
Chương 5: Đi nhận tài nguyên
Thấy kinh mạch Vân Mạc đã được chữa trị, Ly Yên và Minh Nhi mừng rỡ không thôi.
"Ca ca không sao rồi! Thật tốt quá!”, Minh Nhi hưng phấn reo lên.
Vân Mạc nắm tay lại: “Ừ, huynh không những chữa trị kinh mạch mà tu vi cũng tăng lên, đã đến Luyện Thể tầng bốn rồi!"
Người thường cũng có thể Luyện Thể, vì vậy cảnh giới này chưa tính là chính thức bước vào con đường tu hành được. Người có thiên phú càng cao thì Luyện Thể càng nhanh, Vân Mạc kiếp trước không có khả năng tu luyện nên vĩnh viễn dừng lại ở Luyện Thể đỉnh cao.
Mà Vân Mạc hiện tại đã mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đến tầng ba, trong khi những con em khác trong gia tộc ít nhất đã đến tầng sáu rồi!
Chính vì vậy nên đứa trẻ thiên phú tầm thường này đi đâu cũng bị ức hiếp.
Nhưng Vân Mạc của hiện tại sẽ không để mặc cho người đời bắt nạt nữa.
Tuy thân thể hắn chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn nhưng nó đã trải qua quá trình ngâm luyện, cũng dư sức đánh bại Luyện Thể tầng sáu, thậm chí gặp tầng bảy cũng có sức đánh một trận. Mà đây là vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sự yếu ớt của Vân Mạc trước kia, đợi hắn tu luyện thêm một thời gian rồi thì đánh bại Luyện Thể tầng bảy cũng là chuyện dễ dàng.
"Mạc Nhi, còn chân của con thì sao?”, Ly Yên vẫn không khỏi bận tâm về chân trái của Vân Mạc. Có câu "thương gân động cốt nghỉ trăm ngày", nay Vân Mạc lại đi đứng như vậy, bà không biết liệu có ảnh hưởng gì đến vết thương không.
"Mẹ yên tâm, nước thuốc kia cũng có công dụng chữa ngoại thương. Xương của con đã liền lại rồi, tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không cản trở đi đứng nữa, thêm mấy hôm là khỏi hẳn thôi”.
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi”, Ly Yên vui sướng thì thầm. Trong lòng bà đang vô cùng muốn biết vì sao Vân Mạc lại có được thủ đoạn này? Vì sao chỉ với một ít dược liệu thông thường mà lại nấu thành nước thuốc kỳ diệu đến vậy? Nếu mang phương pháp này đi bán, chắc chắn có thể thu được bộn tiền. Nhưng vấn đề là Vân Mạc làm cách nào biết được?
Tuy tò mò đến nóng cả ruột gan nhưng Ly Yên vẫn quyết định không đi hỏi. Nếu muốn, Vân Mạc sẽ tự động tiết lộ, nếu không muốn thì cũng có lý do của hắn. Bà cũng không ngại gì khi thấy con mình có bí mật riêng, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc vì Mạc Nhi của bà cuối cùng cũng lớn rồi!
"Á, ca ca hôi quá đi!”, Minh Nhi la lên, còn không quên lộ vẻ chê bai.
Lúc này Vân Mạc mới để ý trên cơ thể mình còn lấm lem vô số tạp chất bị tống ra, không ngừng tản mát mùi hôi thối. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, đoạn chạy ra nhảy ùm xuống con sông nhỏ vắt ngang trước nhà.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Vân Mạc cũng thay đổi y phục tươm tất.
Thấy vết thương của hắn đã lành, tu vi còn tăng lên làm Minh Nhi sung sướng vô cùng, cứ dính rịt bên hắn không rời.
"Hôm nay là ngày nhận đan Luyện Thể đấy, các con chưa nhận đúng không?”, Ly Yên bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Con cháu nhà họ Vân sau khi lên mười sẽ được gia tộc phân phát tài nguyên, bao gồm ba viên đan Luyện Thể mỗi tháng, cho đến năm mười sáu thì dừng lại. Việc Vân Mạc bị Vân Liệt hành hung dữ dội trước đó cũng có liên quan đến loại đan dược này.
"Đúng rồi! Mình vẫn chưa đi nhận đó ca ca, cùng đi thôi!"
Minh Nhi vui vẻ nắm tay Vân Mạc, đi đến nơi nhận đan.
Nhà họ Vân là một trong ba thế lực lớn ở trấn Quan Sơn, chiếm cứ một vùng đất rộng rãi. Nơi gia đình Vân Mạc cư trú lại nằm ở vị trí hẻo lánh, cách xa khu trung tâm của dòng họ đến mấy trăm trượng. Khu vực ấy nằm ở trên trấn, nơi phát đan Luyện Thể lại nằm ngay tại trung tâm.
"Không phải thằng Vân Mạc đó à? Nghe nói hắn ta đứt lìa gần hết kinh mạch mà, sao bây giờ nhìn như chẳng hề hấn gì vậy?"
"Là hắn ta thật! Cứ tưởng thằng phế vật này chết rồi chứ, hóa ra vẫn còn sống”.
"Hừ! Thứ như hắn ta chẳng biết còn sống làm gì cho chật đất, lại còn mặt dày đi nhận tài nguyên của dòng họ. Ta mà là hắn ta thì đập đầu tự sát sớm cho rồi”.
Trên đường đi, không chỉ có gia nhân chỉ trỏ mà một số con cháu gia tộc còn nói thẳng ra những lời khó nghe mà không hề hạ giọng. Những lời nhục mạ này, Vân Mạc đã nghe suốt bốn năm qua!
"Vân Mạc, thằng phế vật như ngươi có sống cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên gia tộc thôi! Ngươi còn sống làm gì hả?”, có người cao giọng hô lên.
"Đúng vậy! Cứ tưởng Vân Liệt ca làm được chuyện tốt cho dòng họ, nào ngờ ngươi vẫn không chết. Câu "tiếng xấu lưu truyền ngàn đời”, là đang nói ngươi đúng không?"
"Vân Mạc, ngươi biết điều thì đừng chiếm đoạt tài nguyên gia tộc nữa!"