Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1432-1437
Thương Lộc liếc mắt nhìn Tần Lâm, tên nhóc này thật thông minh, không ngờ Tần Lâm lại tự tin như vậy.
“Đúng vậy”.
Tần Trì gật đầu, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.
Tần Lâm biết có lẽ lần này lại là ý của Thương Lộc.
"Đừng trách ông ấy, đó là lựa chọn của bố, đôi khi đó là trách nhiệm đè lên vai bố, có muốn tránh cũng không tránh khỏi”.
Tần Trì điềm tĩnh hơn Tần Lâm rất nhiều, nguyên tắc trong lòng bố còn cao hơn của anh gấp nhiều lần.
Đối với nhiều việc mà nói, Tần Lâm cảm thấy dường như Thương Lộc không hề nói thật, nhưng bản thân anh lại không thể từ chối, đặc biệt là suy nghĩ của bố cứ khiến anh thấy khó đoán, bố và Thương Lộc dường như có một điểm chung nào đó mà anh không sao nhìn thấu được.
"Đừng nhìn tôi, là do bố cậu quyết định”.
Thương Lộc phản bác, bởi ánh mắt Tần Lâm nhìn ông ta có chút hung hãn.
"Vật tổ tận thế là thứ mà tất cả các nền văn minh đang tìm kiếm, chúng ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác, đặc biệt là người Tam Tinh, bọn họ có vẻ hiểu biết rất rõ về vật tổ tận thế, nếu tôi đoán không lầm thì rất có thể vật tổ tận thế này có mối liên hệ cực kỳ quan trọng với nền văn minh Tam Tinh của bọn họ”.
Tần Trì nói.
"Ý của anh có nghĩa là vật tổ tận thế này có khả năng vốn xuất phát từ người Tam Tinh?”
Thương Lộc lấy làm ngạc nhiên.
"Cũng khó nói lắm! Ít nhất vật tổ tận thế là do sự va chạm giữa Atlantis và nền văn minh Maya mà thành, nó có ý nghĩa cực kỳ sâu xa, người Tam Tinh luôn bí ẩn và tò mò hơn chúng ta tưởng, sự tồn tại của họ luôn là như vậy, hơn nữa làm sao bọn họ đến được trái đất, lại còn chạm trán với nền văn minh Atlantis và Maya hồi đó, tất cả những điều này đều là một bí ẩn”.
"Vật tổ tận thế rõ ràng là chìa khóa để giải quyết những bí ẩn này, nếu chúng ta có thể nắm bắt được nó thì chúng ta sẽ luôn nắm được thế chủ động, đây là điểm quan trọng nhất."
Tần Trì nói.
"Có vẻ như anh biết rất nhiều về người Tam Tinh, lần này đều dựa vào anh cả đấy”.
Thương Lộc nói.
"Lần nào mà chả dựa vào tôi? Anh có thể đạt được đến vị trí dưới một người trên vạn người như ngày hôm nay, lẽ nào anh không nên cảm ơn tôi sao”.
Tần Trì lạnh lùng nhìn sang Thương Lộc, Thương Lộc chỉ cười rồi nhún vai.
"Anh chỉ vì quốc gia mà thôi, cũng đâu riêng gì tôi”.
"Vậy là anh không chịu thừa nhận à?"
Tần Trì cười mỉa.
“Tôi làm gì dám”.
Thương Lộc cười khổ, người đàn ông này chưa từng coi trọng ai, cả đất nước Hoa Hạ chỉ có duy nhất một người mới có thể khiến ông ta bất lực, đó chính là Tần Trì.
Rất có thể người Tam Tinh đã mang vật tổ tận thế đến, và nền văn minh Maya cộng với Atlantis cũng đã có âm mưu cực lớn, cho nên Tần Lâm mới càng cảm thấy bất an, rốt cuộc hai miếng vật tổ tận thế trong tay mình quan trọng nhường nào chứ.
"Con sẽ đi cùng bố”.
Tần Lâm nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Trì.
Tần Trì liền lắc đầu.
"Con không thể đi, con còn có rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm”.
Tần Trì từ chối quyết định của Tần Lâm, càng làm cho anh cảm thấy khó hiểu, điều gì quan trọng hơn sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn việc đi tìm vật tổ tận thế cơ chứ, lần này bố đi một mình, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
“Việc gì?”
Tần Lâm nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Đi đến núi Côn Luân một chuyến nữa”.
Tần Trì nói.
Lúc này, vẻ mặt của Thương Lộc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Anh thật sự muốn để cậu ấy đi đến núi Côn Luân sao?"
Thương Lộc kinh ngạc nhìn Tần Trì.
"Một số thứ là để trải nghiệm, trải nghiệm càng sớm thì cũng sẽ là một loại kinh nghiệm đối với nó”.
Tần Trì lẩm bẩm.
"Chẳng phải đã đi qua cung điện băng Côn Luân rồi sao? Tại sao lại đi Côn Luân nữa?"
Tần Lâm cảm thấy rất khó hiểu, lúc này anh cũng không biết tại sao bố muốn đi tìm vật tổ tận thế nhưng lại yêu cầu anh đi đến núi Côn Luân, ý gì đây chứ?
"Côn Luân này không phải là Côn Luân kia!"
Tần Trì nói.
"Phía trên núi Côn Luân còn có môn phái Côn Luân. Trong môn phái Côn Luân có cái gọi là Côn Luân. Trong thiên hạ có bốn môn phái lớn là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Côn Luân! Đây là những môn phái về võ cổ truyền thực sự, mỗi một môn phái đều rất mạnh, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết những người được gọi là cao thủ bảng Rồng cũng chẳng là gì so với các môn phái võ cổ truyền đó. Kẻ mạnh thực sự luôn ẩn mình với thế giới”.
Thương Lộc nhìn Tần Lâm rồi nói.
Tần Lâm nhất thời có chút không thể chấp nhận được, chuyện này có hơi kinh ngạc quá rồi đó?
Cao thủ bảng Rồng vẫn không được coi là cao thủ trong các môn phái này sao? Vậy tại sao họ lại bế quan và ẩn mình trong núi sâu kia?
Trời đất rộng lớn, lại nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là mây trôi lững lờ hay sao?
Tần Lâm nghĩ mãi không thông, nhưng sự tồn tại là hoàn toàn có lý, các môn phái võ cổ truyền luôn ẩn mình trong bóng tối, cho tới bây giờ anh cũng chỉ nghe bố nói qua với Thương Lộc, anh cũng chưa từng được nghe, ngay cả sư phụ cũng chưa bao giờ nói với anh.
Xem ra các môn phái võ cổ truyền này thật sự khá thận trọng, hơn nữa thực lực dường như không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng có nghe đơn giản như vậy, số lượng người của các môn phái võ cổ truyền không nhiều như anh nghĩ đâu, người có thể gia nhập vào các môn phái đó chí ít cũng phải là các cao thủ ngũ mạch dưới ba mươi tuổi, nếu không thì không thể nào vào được, anh nghĩ ai cũng có thể vào được các môn phái đó hay sao?”
Tần Trì nói xong còn không quên liếc Thương Lộc một cái.
Sắc mặt Thương Lộc tái nhợt, sau đó trừng mắt nhìn Tần Trì.
"Anh nói cái gì cũng làm người khác đau lòng vậy sao, mấy năm nay cho dù tôi có xao nhãng thì tôi vẫn là đệ tử ngoại môn của Côn Luân đó”.
Sắc mặt Thương Lộc ửng đỏ.
"Đương nhiên, nhưng đệ tử ngoại môn vẫn luôn là đệ tử ngoại môn, chắc chắn không thể bằng đệ tử nội môn được, các môn phái võ thuật cổ truyền đã có thỏa thuận, một khi đã gia nhập môn phái thì cả đời cũng phải là người trong môn phái”.
Lời nói của Tần Trì làm cho sắc mặt của Thương Lộc xấu hổ không nói nên lời, ông ta là đệ tử ngoại môn của núi Côn Luân, còn Tần Trì lại là đệ tử nội môn của núi Côn Luân.
Mối quan hệ giữa hai người vô cùng tế nhị.
Tần Lâm giật mình, không ngờ giữa hai người lại có quan hệ như vậy, thật không thể tin được.
"Cho nên lần này bố bảo con đến núi Côn Luân là để con biết được thế giới này thực sự rộng lớn như thế nào, núi cao còn có núi cao hơn”.
Tần Trì nghiêm nghị nói, đây chính là kết quả ông đã cân nhắc kỹ lưỡng, ngay cả Thương Lộc cũng không ngờ Tần Trì lại có thể kiên trì như vậy.
"Con có thể chọn không đi không?"
Tần Lâm cau mày suy nghĩ rồi nói.
"Có thể, bố tôn trọng sự lựa chọn của con. Nhưng con nên hiểu rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng và bảo vệ những người xung quanh, còn kẻ yếu thì chỉ có thể bị giẫm đạp dưới chân. Nếu như con có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì con sẽ thấy được thế giới này đơn giản hơn nhiều so với con tưởng. Con rất có tài, nếu như con muốn ở một góc thì bố cũng không quan tâm. Nhưng khi con đã bị cuốn vào những thứ như vật tổ tận thế này thì chắc chắn sẽ có một vài thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước”.
Những lời Tần Trì nói rất hữu ích đối với Tần Lâm, anh muốn thực hiện nghĩa vụ của mình vì lợi ích của đất nước, nhân dân và sự phát triển của nền văn minh nhân loại, và anh muốn bảo vệ những người xung quanh, đây mới chính là một người đàn ông thực thụ.
Ngay cả khi nó không phải là vì quyền lực, mà là vì gia đình của anh.
"Được, con sẽ nghe lời bố”.
Tần Lâm trầm giọng nói, ánh mắt lúc này tràn đầy sự chờ mong, sẽ như thế nào nếu anh gặp được các cao thủ từ mấy môn phái võ cổ truyền kia?
Sau khi Tần Lâm rời đi, vẻ mặt của Thương Lộc liền trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ta biết Tần Trì làm như vậy ắt hẳn là có ý riêng, nhưng bây giờ chính là thời điểm, đối với Tần Lâm mà nói thì đó là một cơ hội rất tốt để trải nghiệm.
Nhưng một khi đã đi đến phái Côn Luân thì anh sẽ mất rất nhiều thời gian và cơ hội.
"Anh làm như vậy thực sự đúng sao? Anh có chắc cậu ấy có thể đạt được đến trình độ của anh không?”
Thương Lộc nghiêm nghị nói.
"Trình độ của tôi? Ha ha ha, tôi có trình độ gì đâu chứ”.
Tần Trì lắc đầu cười khổ.
"Vậy mà anh vẫn muốn để cậu ấy gia nhập vào Côn Luân lúc này sao, chẳng phải mục đích là để cậu ấy tránh xa nguy hiểm ư? Bây giờ đã có một số nền văn minh lớn bắt đầu rục rịch rồi, các thế lực trên thế giới cũng đang hành động âm thầm, thế nhưng sức mạnh của Tần Lâm vẫn chưa đạt đến mức độc nhất trên thế giới, ít nhất là vẫn chưa có khí phách ngang tàng như anh”.
Thương Lộc nghiêm túc nói.
"Anh chỉ nói đúng một nửa mà thôi”.
Tần Trì đưa mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt trở nên phức tạp.
"Chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng sao? Anh làm như vậy chẳng khác nào đang bảo cậu ấy từ bỏ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang đấy ư? Bây giờ cả thế giới đều đang tìm kiếm vật tổ tận thế, đều đang tìm kiếm hai người, nếu không phải Hoa Hạ đang nước sôi lửa bỏng thì những tên đó cũng không dám tới đây làm phiền đâu, sợ rằng sau này Hoa Hạ sẽ trở thành chiến trường thế giới thực sự. Còn lúc này Tần Lâm lại lựa chọn đi Côn Luân, theo tôi thấy thì anh đã quá nuông chiều cậu ấy rồi, anh muốn cậu ấy có cuộc sống an nhàn hơn và trút bỏ hết mọi trách nhiệm rồi tự mình gánh lấy nó”.
Thương Lộc thở dài.
"Anh cho rằng tôi hẹp hòi như vậy sao?"
Tần Trì cười khẩy.
"Anh nói đúng, bây giờ cả thế giới đều đang tìm kiếm vật tổ tận thế, tất cả đều muốn có được nó, hơn nữa chúng ta còn đang ở trung tâm của vòng xoáy, Hoa Hạ có khả năng sẽ trở thành chiến trường cho tất cả các bên tranh giành trong tương lai, nhưng tôi không biết khi nào đến mà thôi. Nhưng bây giờ tôi cũng đâu phải để nó đi hưởng phúc, tôi chỉ muốn tôi luyện nó, để có thể đương đầu với hoàn cảnh hiện tại, tôi hy vọng nó sẽ trở thành một người thống trị thực sự, đến lúc đó sẽ không có những chiến trường toàn thuốc súng như vậy nữa, cũng không bị người khác sai khiến”.
"Côn Luân bây giờ đối với Tần Lâm còn nguy hiểm hơn, anh đã quên lúc đầu tôi đã xúc phạm bao nhiêu người ở Côn Luân sao? Con trai tôi đến đó chắc chắn sẽ bị mọi người nhắm tới, hơn nữa còn sẽ bị mọi người bất mãn công kích. Vậy nên chuyến đi Côn Luân lần này chính là thử thách lớn nhất trong cuộc đời của nó”.
Tần Trì nhìn sang Thương Lộc, lúc này ông ta mới sững ra, ánh mắt thoáng mơ hồ.
"Xấu xa thật, đó là con ruột của anh đấy? Anh không sợ cậu ấy sẽ không thể rời khỏi núi Côn Luân hay sao? Thậm chí còn có thể chết ở đó”.
Thương Lộc cười nói.
"Tôi có niềm tin nó còn mạnh hơn cả tôi”.
Tần Trì nói một cách chắc chắn, nhưng không ai biết ông đang nghĩ gì, Thương Lộc biết lần này Tần Lâm đi có khi còn nguy hiểm hơn việc anh tham gia vào trận chiến tranh giành vật tổ tận thế này.
Tần Trì khi đó ngang ngược như thế nào, ở núi Côn Luân không ai có thể trị được Tần Trì ngoại trừ trưởng giáo, có thể nói cả núi Côn Luân đều đang trong tình trạng bất ổn, Tần Trì đã đắc tội với rất nhiều người.
Lúc này con trai của Tần Lâm đi thì không cần nghĩ cũng biết những người đó nhất định sẽ tính hết mọi thù hằn lên đầu Tần Lâm, đây mới chính là ý định thực sự của Tần Trì, ông muốn để Tần Lâm phải trải qua hết tất cả thì mới có thể thực sự trưởng thành.
Sau khi Thương Lộc rời đi, Tần Trì mới một mình ngồi trước các bia mộ ở núi Bát Bảo, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời xen lẫn phức tạp.
Lý do ông bảo Tần Lâm đi đến Côn Luân là vì ông không muốn nhìn thấy Tần Lâm một ngày nào đó sẽ không thể bảo vệ được những người xung quanh, thế giới đang vô cùng hỗn loạn, đặc biệt người càng mạnh thì càng biết được sự nguy hiểm gần kề.
Sự va chạm giữa các nền văn minh lớn ngày càng trở nên gay gắt, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Hai mươi năm trước, với thực lực của mình thì có lẽ ông đã có thể ổn định tình hình và làm cho mọi người khiếp sợ, nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa rồi, không ai biết kết cục sẽ ra sao.
Sự xuất hiện của người Tam Tinh và sự rục rịch của Atlantis đều khiến cho Tần Trì vô cùng lo lắng.
Bây giờ ông không còn gì bận tâm nữa, Tần Lâm và Tiêu Nghiên đều là những người ông quan tâm.
Năm đó ông sẵn sàng đánh đổ cả vua chúa bởi vì ông không hề có bất kỳ lo lắng nào, nhưng giờ đây đã hoàn toàn khác, nếu ông không thực sự có năng lực thì ông nhất định sẽ bị đào thải.
Bao nhiêu năm qua, những ân oán năm nào vẫn không hề thay đổi, nhưng tất cả các thế lực lớn trên thế giới đều bắt đầu sự nỗ lực cuối cùng, vật tổ tận thế chính là một minh chứng rõ nhất.
Cho dù là ai thì bọn họ đều muốn có được vật tổ tận thế, đều muốn hoàn thành công cuộc cứu cánh cuối cùng, mỗi một nền văn minh đều có lý do tồn tại của riêng mình, Tần Trì chưa bao giờ tranh luận với người Atlantis, cho dù bọn họ đã từng có một quá khứ huy hoàng nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Bây giờ là thế giới của nền văn minh nhân loại, đây là điều không thể thay đổi, nhưng bọn họ vẫn muốn nền văn minh nhân loại phải đầu hàng dưới chân họ, điều này thật nực cười làm sao, hơn nữa, quan trọng nhất chính là một khi Atlantis thực sự xuất hiện trong thế giới của nền văn minh nhân loại thì ranh giới sẽ hoàn toàn bị xé nát và gây ra tình trạng hỗn loạn.
Cả Atlantis và nền văn minh nhân loại đều không dám thử.
Nhưng thời gian dần trôi qua, mong muốn của bọn họ đối với vật tổ tận thế ngày càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng họ lại muốn có được vật tổ tận thế để thỏa mãn sự chinh phục và khao khát của mình đối với thế giới này.
Mỗi nền văn minh đều có tín ngưỡng riêng, không phải nền văn minh Atlantis, Tam Tinh hay nền văn minh Maya không nên tồn tại trên thế giới, mà thời đại của chúng đã qua đi và không nên tiếp tục nữa, thời đại của bọn họ căn bản đã dần già đi, từ từ trở thành những ký ức của thời đại, sao lại không chịu đồng ý cơ chứ?
Nhưng bọn họ đã chọn chiến đấu để đi ngược lại ý trời, nền văn minh của hàng tỷ con người vốn không còn là thứ mà họ có thể thay đổi chỉ bằng một lời nói nữa rồi.
Thế giới này hiện tại chứa đầy lỗ hổng, Tần Trì cũng không chắc mình có thể sống tiếp trên cõi đời này hay không, thì làm sao có thể đảm bảo được cho vợ con đây?
Vậy nên Tần Trì mới muốn để cho Tần Lâm lớn mạnh hơn nữa thì mới có cơ hội thay đổi, đừng đợi đến lúc tai họa mới lực bất tòng tâm, nếu như bản thân có chút năng lực để thay đổi thì có lẽ thế giới sẽ càng trở nên tươi đẹp hơn.
Có lẽ Tần Trì đã suy nghĩ rất kỹ, ông tin Tần Lâm nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình, đây chính là sự tự tin cùng kỳ vọng dành cho anh.
Núi Côn Luân đã từng là nơi ông tầm sư học nghệ, và đó cũng sẽ là nơi mang theo những khao khát trong tương lai của con trai ông.
Chỉ cần con bình an là đủ!
Đây chính là nỗi canh cánh của một người làm cha.
Sau khi Tần Trì xuống núi Côn Luân rồi dấn thân vào thế cục, trở thành thần hộ mệnh cho cả Hoa Hạ, ông đã không còn cách nào khác, đời người như cọng cỏ, cả cuộc đời ông đã giao hết cho Hoa Hạ, giao hết cho mảnh đất yêu quý này.
Nhưng đối với Tần Lâm mà nói, tất cả chỉ mới là bắt đầu, núi Côn Luân chắc chắn sẽ trở thành bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Tần Lâm biết mình nhất định không thể đem chuyện nữ nhi tình trường theo, không biết chuyến đi lần này kéo dài bao lâu, nhưng Tần Lâm sẽ không để bố mình thất vọng.
Phái Côn Luân đại diện cho đỉnh cao của môn phái võ thuật cổ truyền của Hoa Hạ, nên Tần Lâm cũng mang theo tấm lòng thành kính khi đến môn phái này.
Tần Lâm gọi điện cho Tạ Hồng Mai.
"Có lẽ anh phải đi một chuyến xa nhà, mà lần này phải đi một mình".
Tạ Hồng Mai hỏi, trong lòng hơi thấp thỏm, bởi vì giọng của anh vô cùng nghiêm trọng.
"Em không thể đi sao?"
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Không được, đợi anh trở về".
"Vâng!"
Tạ Hồng Mai cũng không hỏi nhiều, cô ấy sẽ không khiến Tần Lâm khó xử, lần này Tần Lâm dặn cô ấy trước một tiếng cũng có nghĩa anh không ra đi tìm đường cứu nước.
"Cho dù mười năm hay hai mươi năm, em cũng sẽ đợi anh".
Tạ Hồng Mai cúp máy, trong mắt lấp lánh ánh sao, cho dù Tần Lâm đi bao lâu, lòng cô ấy vẫn không đổi.
Bởi vì Tần Lâm không phải Bạch Thiếu Đình, anh sẽ không vô duyên vô cớ bắt cô đợi chờ một mình, hơn nữa cô biết Tần Lâm có chuyện lớn, chuyện này đều vì cứu nước cứu dân, chứ không phải thứ người bình thường có thể sánh bằng.
Có lẽ anh không muốn cho cô biết là có nguyên do của anh.
Sau khi tạm biệt Tạ Hồng Mai, anh liền rời đi.
Vết thương của mẹ và Chúc Linh Linh tạm thời không đáng ngại, nhưng Tần Lâm biết lần này mình ít nhất cũng phải đi hơn một năm. Chuyến đi đến núi Côn Luân này, anh không có nhiều thời gian, nhưng một năm này Tần Lâm có thể học được bao nhiêu thì phải phải xem bản lĩnh của chính mình.
Tần Lâm cầm phong thư trong tay, bên trên viết "Kính gửi sư phụ Huyền Cảnh!”. Đây là thứ Tần Trì đã đưa cho anh.
Tần Lâm biết đây chính là thư giới thiệu, trong lòng anh tràn ngập hứng khởi. Anh lên đường đi thẳng đến núi Côn Luân.
Ba lần đến núi Côn Luân, lần này khác hoàn toàn hai lần trước, Tần Lâm mang theo tinh thần hiếu học đến đây.
Hơn nữa nơi anh đến không phải nơi cung điện băng Côn Luân được đặt.
Núi Côn Luân rất lớn, trải dài cả tám trăm dặm, vậy nên chuyến đi lần này đến phái Côn Luân của Tần Lâm mặc dù không phải đi qua sông băng vô tận nhưng cũng là nơi cực rét, hơn nữa còn nằm trong vùng núi cao sâu thẳm, vực dốc thẳng đứng, nguy hiểm chết người.
Ở đây không có đường, chỉ có tuyết dày và sông băng, xung quanh là vực sâu vạn trượng, hiểm nguy bủa vây, căn bản không có người, không có lấy bóng dáng của chim muông thú vật, như vậy đủ thể đoán được, nguy hiểm của chuyến đi đến phái Côn Luân này khiến người ta khiếp sợ đến nhường nào.
Tần Lâm cũng hao tâm tổn sức mới tìm được sơn môn* của phái Côn Luân, cần phải biết thực lực của anh nằm trong top đầu bảng Rồng, để đến được đây cũng phải tốn biết bao sức lực, cho dù có là cao thủ bảng Hổ cũng không có tư cách đặt chân đến đây.
*Sơn môn: Sơn môn là cổng chùa, viện.
Vì chùa viện ngày xưa phần nhiều được xây ở chốn rừng núi thâm u nên cổng chùa và cả ngôi chùa nói chung được gọi là sơn môn (cửa núi), cũng gọi sơn tự (chùa núi). Ngày nay, các chùa viện lớn tuy được xây cất ở đồng bằng, thị trấn, thành phố cũng vẫn được gọi theo lệ xưa là sơn môn.
Sau khi vượt qua núi non trùng điệp, Tần Lâm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ở nơi núi cao sâu thẳm, anh cuối cùng cũng đã tìm được sơn môn, cũng chỉ là địa chỉ mà bố bảo.
Đường núi quanh co, ngoằn ngoèo dốc đứng, đường đến đây đúng là vô cùng gian nan.
Cửa của sơn môn không lớn, chỉ là một cánh cửa không cao đến hai trượng, bên trên còn viết hai chữ Côn Luân rất lớn, nét chữ vừa mềm mại vừa rắn rỏi, vô cùng dễ thấy, nhìn qua có cạnh có góc, không biết là điêu khắc hay là dùng kiếm khắc lên.
Sau khi Tần Lâm đi vào trong, anh mới thấy được trong lòng núi, giữa hai ngọn núi giao nhau có mấy hang động được giấu kín, xung quanh thậm chí chẳng có tung tích của con người.
Nơi này còn cao trên bốn ngàn mét, không khí rất loãng, cực kỳ lạnh, xung quanh cho dù có là trực thăng thám hiểm bay qua thì chắc cũng không phát hiện được vùng đất bí ẩn này.
Đương nhiên khí hậu ở nơi này cũng không phù hợp để máy bay bay qua, núi Côn Luân được mệnh danh là vùng đất chết, nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi, vì vậy nên chỉ có người có thể đi bộ đến, nhưng nếu có thể đến được thì năng lực chẳng khác gì rồng phượng.
Nơi đây hiếm có vết tích của con người, không có lấy một hộ dân cư nào, chỉ có sơn môn chẳng lấy gì là hùng vĩ này, khiến cho Tần Lâm cảm nhận được một chút hy vọng.
Mình cuối cùng cũng không tìm sai chỗ.
"Anh là ai? Sao lại đến đây?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến Tần Lâm giật mình quay đầu nhìn lại.
Tần Lâm sững sờ, hóa ra là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, cô gái trông yểu điệu, mặc áo bông màu xanh, trông rất khéo léo, buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô có gương mặt trái xoan, trông hoạt bát, gò má hồng hồng, ánh mắt kiêu ngạo tràn đầy tò mò, trong ánh mắt, sóng gợn lăn tăn, tràn đầy khí tức linh động.
Cô gái đầy vẻ hoài nghi, tức giận nhìn Tần Lâm, rõ ràng cô khó chịu với vị khách không mời mà đến này.
Tần Lâm nói thẳng vào vấn đề.
"Tôi đến để học nghệ".
Cô gái rõ ràng sững sờ, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khó có thể tin nổi, không phải cô chưa từng nhìn thấy người đến Côn Luân xin học nghệ, nhưng một mình đến như vậy, hơn nữa không có cao thủ dẫn đường thì khó vào được nơi đây.
Côn Luân được mệnh danh là một trong những môn phái võ thuật cổ truyền lớn nhất Hoa Hạ, không phải thứ mà ai cũng có thể vào được.
Hơn nữa có thể đến đây cũng không dễ dàng gì, núi Côn Luân ít dấu chân của con người, nơi đây không phải nơi người thường có thể đặt chân đến.
Cô gái bĩu môi, tỏ vẻ tinh nghịch, vô cùng nghi ngờ Tần Lâm.
"Vậy một mình anh đến đây à? Tôi không tin".
Tần Lâm hỏi ngược lại.
"Tôi thực sự đến để xin học, tôi đã phải trải qua trăm ngàn đắng cay mới đến được nơi này. Cô là ai? Dựa vào gì mà hỏi tôi?"
Diệp Như Tuyết kiêu ngạo nói.
"Tôi... tôi là đệ tử của Côn Luân, đương nhiên có thể hỏi anh".
Tần Lâm cười nói.
"Tôi không tin".
Diệp Như Tuyết vội la lên.
"Tôi thực sự là đệ tử của Côn Luân. Anh đừng có bắt bẻ lời tôi, anh mau đi đi, đừng để tí nữa đại sư huynh nhìn thấy thì huynh ấy không tha cho anh đâu".
Tần Lâm kiên định nói.
"Đại sư huynh là ai? Tôi muốn gặp anh ta, tôi đã bảo tôi đến đây để xin học, chứ không có ý định đi, muốn đi thì cô đi đi".
Diệp Như Tuyết hơi sửng sốt, dở khóc dở cười mà nói.
"Tôi đi? Tôi đi đâu? Nơi này là nhà của tôi".
Tần Lâm kiên quyết nói.
"Vậy tôi cũng không đi, tôi đến để xin học nghệ, khó khăn lắm mới đến được đây, cô mau tiến cử tôi đi".
Diệp Như Tuyết nhíu mày nói.
"Ủa anh bị sao vậy, sao tôi phải nghe anh".
Tần Lâm tỏ vẻ sao cũng được, bước về phía Diệp Như Tuyết.
"Vậy thì cô đi đâu tôi theo đó".
Diệp Như Tuyết không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại vô lý đến vậy.
"Anh đừng qua đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Tần Lâm cười nói.
"Vậy thì hai chúng ta so xem sao".
"Tôi sợ làm anh bị thương thôi, anh đừng có không biết tốt xấu".
Diệp Như Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, anh thanh niên nay mặc dù không đáng ghét nhưng tự phụ quá, người thế này đến núi Côn Luân học nghệ thì nhất định sẽ ăn đòn, cô phải dạy anh một bài học trước mới được.
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Tôi không tin, cô mà thua thì làm sao?"
"Tôi mà thua tôi sẽ đưa anh đi gặp chưởng giáo".
Diệp Như Tuyết kiêu ngạo nói, sao cô có thể thất bại chứ? Người này trông chẳng giống cao thủ võ lâm gì cả, hơn nữa thực lực của anh sao bằng cô được, Diệp Như Tuyết nắm chắc phần thắng của trận chiến này!
Cô vốn đang ngứa tay, vừa hay Tần Lâm cứ đụng vào họng súng, chắc chắn không thể bỏ qua cho anh được.
Tần Lâm thề thốt nói.
“Đúng vậy”.
Tần Trì gật đầu, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.
Tần Lâm biết có lẽ lần này lại là ý của Thương Lộc.
"Đừng trách ông ấy, đó là lựa chọn của bố, đôi khi đó là trách nhiệm đè lên vai bố, có muốn tránh cũng không tránh khỏi”.
Tần Trì điềm tĩnh hơn Tần Lâm rất nhiều, nguyên tắc trong lòng bố còn cao hơn của anh gấp nhiều lần.
Đối với nhiều việc mà nói, Tần Lâm cảm thấy dường như Thương Lộc không hề nói thật, nhưng bản thân anh lại không thể từ chối, đặc biệt là suy nghĩ của bố cứ khiến anh thấy khó đoán, bố và Thương Lộc dường như có một điểm chung nào đó mà anh không sao nhìn thấu được.
"Đừng nhìn tôi, là do bố cậu quyết định”.
Thương Lộc phản bác, bởi ánh mắt Tần Lâm nhìn ông ta có chút hung hãn.
"Vật tổ tận thế là thứ mà tất cả các nền văn minh đang tìm kiếm, chúng ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác, đặc biệt là người Tam Tinh, bọn họ có vẻ hiểu biết rất rõ về vật tổ tận thế, nếu tôi đoán không lầm thì rất có thể vật tổ tận thế này có mối liên hệ cực kỳ quan trọng với nền văn minh Tam Tinh của bọn họ”.
Tần Trì nói.
"Ý của anh có nghĩa là vật tổ tận thế này có khả năng vốn xuất phát từ người Tam Tinh?”
Thương Lộc lấy làm ngạc nhiên.
"Cũng khó nói lắm! Ít nhất vật tổ tận thế là do sự va chạm giữa Atlantis và nền văn minh Maya mà thành, nó có ý nghĩa cực kỳ sâu xa, người Tam Tinh luôn bí ẩn và tò mò hơn chúng ta tưởng, sự tồn tại của họ luôn là như vậy, hơn nữa làm sao bọn họ đến được trái đất, lại còn chạm trán với nền văn minh Atlantis và Maya hồi đó, tất cả những điều này đều là một bí ẩn”.
"Vật tổ tận thế rõ ràng là chìa khóa để giải quyết những bí ẩn này, nếu chúng ta có thể nắm bắt được nó thì chúng ta sẽ luôn nắm được thế chủ động, đây là điểm quan trọng nhất."
Tần Trì nói.
"Có vẻ như anh biết rất nhiều về người Tam Tinh, lần này đều dựa vào anh cả đấy”.
Thương Lộc nói.
"Lần nào mà chả dựa vào tôi? Anh có thể đạt được đến vị trí dưới một người trên vạn người như ngày hôm nay, lẽ nào anh không nên cảm ơn tôi sao”.
Tần Trì lạnh lùng nhìn sang Thương Lộc, Thương Lộc chỉ cười rồi nhún vai.
"Anh chỉ vì quốc gia mà thôi, cũng đâu riêng gì tôi”.
"Vậy là anh không chịu thừa nhận à?"
Tần Trì cười mỉa.
“Tôi làm gì dám”.
Thương Lộc cười khổ, người đàn ông này chưa từng coi trọng ai, cả đất nước Hoa Hạ chỉ có duy nhất một người mới có thể khiến ông ta bất lực, đó chính là Tần Trì.
Rất có thể người Tam Tinh đã mang vật tổ tận thế đến, và nền văn minh Maya cộng với Atlantis cũng đã có âm mưu cực lớn, cho nên Tần Lâm mới càng cảm thấy bất an, rốt cuộc hai miếng vật tổ tận thế trong tay mình quan trọng nhường nào chứ.
"Con sẽ đi cùng bố”.
Tần Lâm nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Trì.
Tần Trì liền lắc đầu.
"Con không thể đi, con còn có rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm”.
Tần Trì từ chối quyết định của Tần Lâm, càng làm cho anh cảm thấy khó hiểu, điều gì quan trọng hơn sao? Còn chuyện gì quan trọng hơn việc đi tìm vật tổ tận thế cơ chứ, lần này bố đi một mình, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
“Việc gì?”
Tần Lâm nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Đi đến núi Côn Luân một chuyến nữa”.
Tần Trì nói.
Lúc này, vẻ mặt của Thương Lộc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Anh thật sự muốn để cậu ấy đi đến núi Côn Luân sao?"
Thương Lộc kinh ngạc nhìn Tần Trì.
"Một số thứ là để trải nghiệm, trải nghiệm càng sớm thì cũng sẽ là một loại kinh nghiệm đối với nó”.
Tần Trì lẩm bẩm.
"Chẳng phải đã đi qua cung điện băng Côn Luân rồi sao? Tại sao lại đi Côn Luân nữa?"
Tần Lâm cảm thấy rất khó hiểu, lúc này anh cũng không biết tại sao bố muốn đi tìm vật tổ tận thế nhưng lại yêu cầu anh đi đến núi Côn Luân, ý gì đây chứ?
"Côn Luân này không phải là Côn Luân kia!"
Tần Trì nói.
"Phía trên núi Côn Luân còn có môn phái Côn Luân. Trong môn phái Côn Luân có cái gọi là Côn Luân. Trong thiên hạ có bốn môn phái lớn là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Côn Luân! Đây là những môn phái về võ cổ truyền thực sự, mỗi một môn phái đều rất mạnh, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết những người được gọi là cao thủ bảng Rồng cũng chẳng là gì so với các môn phái võ cổ truyền đó. Kẻ mạnh thực sự luôn ẩn mình với thế giới”.
Thương Lộc nhìn Tần Lâm rồi nói.
Tần Lâm nhất thời có chút không thể chấp nhận được, chuyện này có hơi kinh ngạc quá rồi đó?
Cao thủ bảng Rồng vẫn không được coi là cao thủ trong các môn phái này sao? Vậy tại sao họ lại bế quan và ẩn mình trong núi sâu kia?
Trời đất rộng lớn, lại nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là mây trôi lững lờ hay sao?
Tần Lâm nghĩ mãi không thông, nhưng sự tồn tại là hoàn toàn có lý, các môn phái võ cổ truyền luôn ẩn mình trong bóng tối, cho tới bây giờ anh cũng chỉ nghe bố nói qua với Thương Lộc, anh cũng chưa từng được nghe, ngay cả sư phụ cũng chưa bao giờ nói với anh.
Xem ra các môn phái võ cổ truyền này thật sự khá thận trọng, hơn nữa thực lực dường như không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng có nghe đơn giản như vậy, số lượng người của các môn phái võ cổ truyền không nhiều như anh nghĩ đâu, người có thể gia nhập vào các môn phái đó chí ít cũng phải là các cao thủ ngũ mạch dưới ba mươi tuổi, nếu không thì không thể nào vào được, anh nghĩ ai cũng có thể vào được các môn phái đó hay sao?”
Tần Trì nói xong còn không quên liếc Thương Lộc một cái.
Sắc mặt Thương Lộc tái nhợt, sau đó trừng mắt nhìn Tần Trì.
"Anh nói cái gì cũng làm người khác đau lòng vậy sao, mấy năm nay cho dù tôi có xao nhãng thì tôi vẫn là đệ tử ngoại môn của Côn Luân đó”.
Sắc mặt Thương Lộc ửng đỏ.
"Đương nhiên, nhưng đệ tử ngoại môn vẫn luôn là đệ tử ngoại môn, chắc chắn không thể bằng đệ tử nội môn được, các môn phái võ thuật cổ truyền đã có thỏa thuận, một khi đã gia nhập môn phái thì cả đời cũng phải là người trong môn phái”.
Lời nói của Tần Trì làm cho sắc mặt của Thương Lộc xấu hổ không nói nên lời, ông ta là đệ tử ngoại môn của núi Côn Luân, còn Tần Trì lại là đệ tử nội môn của núi Côn Luân.
Mối quan hệ giữa hai người vô cùng tế nhị.
Tần Lâm giật mình, không ngờ giữa hai người lại có quan hệ như vậy, thật không thể tin được.
"Cho nên lần này bố bảo con đến núi Côn Luân là để con biết được thế giới này thực sự rộng lớn như thế nào, núi cao còn có núi cao hơn”.
Tần Trì nghiêm nghị nói, đây chính là kết quả ông đã cân nhắc kỹ lưỡng, ngay cả Thương Lộc cũng không ngờ Tần Trì lại có thể kiên trì như vậy.
"Con có thể chọn không đi không?"
Tần Lâm cau mày suy nghĩ rồi nói.
"Có thể, bố tôn trọng sự lựa chọn của con. Nhưng con nên hiểu rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng và bảo vệ những người xung quanh, còn kẻ yếu thì chỉ có thể bị giẫm đạp dưới chân. Nếu như con có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì con sẽ thấy được thế giới này đơn giản hơn nhiều so với con tưởng. Con rất có tài, nếu như con muốn ở một góc thì bố cũng không quan tâm. Nhưng khi con đã bị cuốn vào những thứ như vật tổ tận thế này thì chắc chắn sẽ có một vài thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước”.
Những lời Tần Trì nói rất hữu ích đối với Tần Lâm, anh muốn thực hiện nghĩa vụ của mình vì lợi ích của đất nước, nhân dân và sự phát triển của nền văn minh nhân loại, và anh muốn bảo vệ những người xung quanh, đây mới chính là một người đàn ông thực thụ.
Ngay cả khi nó không phải là vì quyền lực, mà là vì gia đình của anh.
"Được, con sẽ nghe lời bố”.
Tần Lâm trầm giọng nói, ánh mắt lúc này tràn đầy sự chờ mong, sẽ như thế nào nếu anh gặp được các cao thủ từ mấy môn phái võ cổ truyền kia?
Sau khi Tần Lâm rời đi, vẻ mặt của Thương Lộc liền trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ta biết Tần Trì làm như vậy ắt hẳn là có ý riêng, nhưng bây giờ chính là thời điểm, đối với Tần Lâm mà nói thì đó là một cơ hội rất tốt để trải nghiệm.
Nhưng một khi đã đi đến phái Côn Luân thì anh sẽ mất rất nhiều thời gian và cơ hội.
"Anh làm như vậy thực sự đúng sao? Anh có chắc cậu ấy có thể đạt được đến trình độ của anh không?”
Thương Lộc nghiêm nghị nói.
"Trình độ của tôi? Ha ha ha, tôi có trình độ gì đâu chứ”.
Tần Trì lắc đầu cười khổ.
"Vậy mà anh vẫn muốn để cậu ấy gia nhập vào Côn Luân lúc này sao, chẳng phải mục đích là để cậu ấy tránh xa nguy hiểm ư? Bây giờ đã có một số nền văn minh lớn bắt đầu rục rịch rồi, các thế lực trên thế giới cũng đang hành động âm thầm, thế nhưng sức mạnh của Tần Lâm vẫn chưa đạt đến mức độc nhất trên thế giới, ít nhất là vẫn chưa có khí phách ngang tàng như anh”.
Thương Lộc nghiêm túc nói.
"Anh chỉ nói đúng một nửa mà thôi”.
Tần Trì đưa mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt trở nên phức tạp.
"Chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng sao? Anh làm như vậy chẳng khác nào đang bảo cậu ấy từ bỏ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang đấy ư? Bây giờ cả thế giới đều đang tìm kiếm vật tổ tận thế, đều đang tìm kiếm hai người, nếu không phải Hoa Hạ đang nước sôi lửa bỏng thì những tên đó cũng không dám tới đây làm phiền đâu, sợ rằng sau này Hoa Hạ sẽ trở thành chiến trường thế giới thực sự. Còn lúc này Tần Lâm lại lựa chọn đi Côn Luân, theo tôi thấy thì anh đã quá nuông chiều cậu ấy rồi, anh muốn cậu ấy có cuộc sống an nhàn hơn và trút bỏ hết mọi trách nhiệm rồi tự mình gánh lấy nó”.
Thương Lộc thở dài.
"Anh cho rằng tôi hẹp hòi như vậy sao?"
Tần Trì cười khẩy.
"Anh nói đúng, bây giờ cả thế giới đều đang tìm kiếm vật tổ tận thế, tất cả đều muốn có được nó, hơn nữa chúng ta còn đang ở trung tâm của vòng xoáy, Hoa Hạ có khả năng sẽ trở thành chiến trường cho tất cả các bên tranh giành trong tương lai, nhưng tôi không biết khi nào đến mà thôi. Nhưng bây giờ tôi cũng đâu phải để nó đi hưởng phúc, tôi chỉ muốn tôi luyện nó, để có thể đương đầu với hoàn cảnh hiện tại, tôi hy vọng nó sẽ trở thành một người thống trị thực sự, đến lúc đó sẽ không có những chiến trường toàn thuốc súng như vậy nữa, cũng không bị người khác sai khiến”.
"Côn Luân bây giờ đối với Tần Lâm còn nguy hiểm hơn, anh đã quên lúc đầu tôi đã xúc phạm bao nhiêu người ở Côn Luân sao? Con trai tôi đến đó chắc chắn sẽ bị mọi người nhắm tới, hơn nữa còn sẽ bị mọi người bất mãn công kích. Vậy nên chuyến đi Côn Luân lần này chính là thử thách lớn nhất trong cuộc đời của nó”.
Tần Trì nhìn sang Thương Lộc, lúc này ông ta mới sững ra, ánh mắt thoáng mơ hồ.
"Xấu xa thật, đó là con ruột của anh đấy? Anh không sợ cậu ấy sẽ không thể rời khỏi núi Côn Luân hay sao? Thậm chí còn có thể chết ở đó”.
Thương Lộc cười nói.
"Tôi có niềm tin nó còn mạnh hơn cả tôi”.
Tần Trì nói một cách chắc chắn, nhưng không ai biết ông đang nghĩ gì, Thương Lộc biết lần này Tần Lâm đi có khi còn nguy hiểm hơn việc anh tham gia vào trận chiến tranh giành vật tổ tận thế này.
Tần Trì khi đó ngang ngược như thế nào, ở núi Côn Luân không ai có thể trị được Tần Trì ngoại trừ trưởng giáo, có thể nói cả núi Côn Luân đều đang trong tình trạng bất ổn, Tần Trì đã đắc tội với rất nhiều người.
Lúc này con trai của Tần Lâm đi thì không cần nghĩ cũng biết những người đó nhất định sẽ tính hết mọi thù hằn lên đầu Tần Lâm, đây mới chính là ý định thực sự của Tần Trì, ông muốn để Tần Lâm phải trải qua hết tất cả thì mới có thể thực sự trưởng thành.
Sau khi Thương Lộc rời đi, Tần Trì mới một mình ngồi trước các bia mộ ở núi Bát Bảo, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời xen lẫn phức tạp.
Lý do ông bảo Tần Lâm đi đến Côn Luân là vì ông không muốn nhìn thấy Tần Lâm một ngày nào đó sẽ không thể bảo vệ được những người xung quanh, thế giới đang vô cùng hỗn loạn, đặc biệt người càng mạnh thì càng biết được sự nguy hiểm gần kề.
Sự va chạm giữa các nền văn minh lớn ngày càng trở nên gay gắt, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Hai mươi năm trước, với thực lực của mình thì có lẽ ông đã có thể ổn định tình hình và làm cho mọi người khiếp sợ, nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa rồi, không ai biết kết cục sẽ ra sao.
Sự xuất hiện của người Tam Tinh và sự rục rịch của Atlantis đều khiến cho Tần Trì vô cùng lo lắng.
Bây giờ ông không còn gì bận tâm nữa, Tần Lâm và Tiêu Nghiên đều là những người ông quan tâm.
Năm đó ông sẵn sàng đánh đổ cả vua chúa bởi vì ông không hề có bất kỳ lo lắng nào, nhưng giờ đây đã hoàn toàn khác, nếu ông không thực sự có năng lực thì ông nhất định sẽ bị đào thải.
Bao nhiêu năm qua, những ân oán năm nào vẫn không hề thay đổi, nhưng tất cả các thế lực lớn trên thế giới đều bắt đầu sự nỗ lực cuối cùng, vật tổ tận thế chính là một minh chứng rõ nhất.
Cho dù là ai thì bọn họ đều muốn có được vật tổ tận thế, đều muốn hoàn thành công cuộc cứu cánh cuối cùng, mỗi một nền văn minh đều có lý do tồn tại của riêng mình, Tần Trì chưa bao giờ tranh luận với người Atlantis, cho dù bọn họ đã từng có một quá khứ huy hoàng nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Bây giờ là thế giới của nền văn minh nhân loại, đây là điều không thể thay đổi, nhưng bọn họ vẫn muốn nền văn minh nhân loại phải đầu hàng dưới chân họ, điều này thật nực cười làm sao, hơn nữa, quan trọng nhất chính là một khi Atlantis thực sự xuất hiện trong thế giới của nền văn minh nhân loại thì ranh giới sẽ hoàn toàn bị xé nát và gây ra tình trạng hỗn loạn.
Cả Atlantis và nền văn minh nhân loại đều không dám thử.
Nhưng thời gian dần trôi qua, mong muốn của bọn họ đối với vật tổ tận thế ngày càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng họ lại muốn có được vật tổ tận thế để thỏa mãn sự chinh phục và khao khát của mình đối với thế giới này.
Mỗi nền văn minh đều có tín ngưỡng riêng, không phải nền văn minh Atlantis, Tam Tinh hay nền văn minh Maya không nên tồn tại trên thế giới, mà thời đại của chúng đã qua đi và không nên tiếp tục nữa, thời đại của bọn họ căn bản đã dần già đi, từ từ trở thành những ký ức của thời đại, sao lại không chịu đồng ý cơ chứ?
Nhưng bọn họ đã chọn chiến đấu để đi ngược lại ý trời, nền văn minh của hàng tỷ con người vốn không còn là thứ mà họ có thể thay đổi chỉ bằng một lời nói nữa rồi.
Thế giới này hiện tại chứa đầy lỗ hổng, Tần Trì cũng không chắc mình có thể sống tiếp trên cõi đời này hay không, thì làm sao có thể đảm bảo được cho vợ con đây?
Vậy nên Tần Trì mới muốn để cho Tần Lâm lớn mạnh hơn nữa thì mới có cơ hội thay đổi, đừng đợi đến lúc tai họa mới lực bất tòng tâm, nếu như bản thân có chút năng lực để thay đổi thì có lẽ thế giới sẽ càng trở nên tươi đẹp hơn.
Có lẽ Tần Trì đã suy nghĩ rất kỹ, ông tin Tần Lâm nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình, đây chính là sự tự tin cùng kỳ vọng dành cho anh.
Núi Côn Luân đã từng là nơi ông tầm sư học nghệ, và đó cũng sẽ là nơi mang theo những khao khát trong tương lai của con trai ông.
Chỉ cần con bình an là đủ!
Đây chính là nỗi canh cánh của một người làm cha.
Sau khi Tần Trì xuống núi Côn Luân rồi dấn thân vào thế cục, trở thành thần hộ mệnh cho cả Hoa Hạ, ông đã không còn cách nào khác, đời người như cọng cỏ, cả cuộc đời ông đã giao hết cho Hoa Hạ, giao hết cho mảnh đất yêu quý này.
Nhưng đối với Tần Lâm mà nói, tất cả chỉ mới là bắt đầu, núi Côn Luân chắc chắn sẽ trở thành bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Tần Lâm biết mình nhất định không thể đem chuyện nữ nhi tình trường theo, không biết chuyến đi lần này kéo dài bao lâu, nhưng Tần Lâm sẽ không để bố mình thất vọng.
Phái Côn Luân đại diện cho đỉnh cao của môn phái võ thuật cổ truyền của Hoa Hạ, nên Tần Lâm cũng mang theo tấm lòng thành kính khi đến môn phái này.
Tần Lâm gọi điện cho Tạ Hồng Mai.
"Có lẽ anh phải đi một chuyến xa nhà, mà lần này phải đi một mình".
Tạ Hồng Mai hỏi, trong lòng hơi thấp thỏm, bởi vì giọng của anh vô cùng nghiêm trọng.
"Em không thể đi sao?"
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Không được, đợi anh trở về".
"Vâng!"
Tạ Hồng Mai cũng không hỏi nhiều, cô ấy sẽ không khiến Tần Lâm khó xử, lần này Tần Lâm dặn cô ấy trước một tiếng cũng có nghĩa anh không ra đi tìm đường cứu nước.
"Cho dù mười năm hay hai mươi năm, em cũng sẽ đợi anh".
Tạ Hồng Mai cúp máy, trong mắt lấp lánh ánh sao, cho dù Tần Lâm đi bao lâu, lòng cô ấy vẫn không đổi.
Bởi vì Tần Lâm không phải Bạch Thiếu Đình, anh sẽ không vô duyên vô cớ bắt cô đợi chờ một mình, hơn nữa cô biết Tần Lâm có chuyện lớn, chuyện này đều vì cứu nước cứu dân, chứ không phải thứ người bình thường có thể sánh bằng.
Có lẽ anh không muốn cho cô biết là có nguyên do của anh.
Sau khi tạm biệt Tạ Hồng Mai, anh liền rời đi.
Vết thương của mẹ và Chúc Linh Linh tạm thời không đáng ngại, nhưng Tần Lâm biết lần này mình ít nhất cũng phải đi hơn một năm. Chuyến đi đến núi Côn Luân này, anh không có nhiều thời gian, nhưng một năm này Tần Lâm có thể học được bao nhiêu thì phải phải xem bản lĩnh của chính mình.
Tần Lâm cầm phong thư trong tay, bên trên viết "Kính gửi sư phụ Huyền Cảnh!”. Đây là thứ Tần Trì đã đưa cho anh.
Tần Lâm biết đây chính là thư giới thiệu, trong lòng anh tràn ngập hứng khởi. Anh lên đường đi thẳng đến núi Côn Luân.
Ba lần đến núi Côn Luân, lần này khác hoàn toàn hai lần trước, Tần Lâm mang theo tinh thần hiếu học đến đây.
Hơn nữa nơi anh đến không phải nơi cung điện băng Côn Luân được đặt.
Núi Côn Luân rất lớn, trải dài cả tám trăm dặm, vậy nên chuyến đi lần này đến phái Côn Luân của Tần Lâm mặc dù không phải đi qua sông băng vô tận nhưng cũng là nơi cực rét, hơn nữa còn nằm trong vùng núi cao sâu thẳm, vực dốc thẳng đứng, nguy hiểm chết người.
Ở đây không có đường, chỉ có tuyết dày và sông băng, xung quanh là vực sâu vạn trượng, hiểm nguy bủa vây, căn bản không có người, không có lấy bóng dáng của chim muông thú vật, như vậy đủ thể đoán được, nguy hiểm của chuyến đi đến phái Côn Luân này khiến người ta khiếp sợ đến nhường nào.
Tần Lâm cũng hao tâm tổn sức mới tìm được sơn môn* của phái Côn Luân, cần phải biết thực lực của anh nằm trong top đầu bảng Rồng, để đến được đây cũng phải tốn biết bao sức lực, cho dù có là cao thủ bảng Hổ cũng không có tư cách đặt chân đến đây.
*Sơn môn: Sơn môn là cổng chùa, viện.
Vì chùa viện ngày xưa phần nhiều được xây ở chốn rừng núi thâm u nên cổng chùa và cả ngôi chùa nói chung được gọi là sơn môn (cửa núi), cũng gọi sơn tự (chùa núi). Ngày nay, các chùa viện lớn tuy được xây cất ở đồng bằng, thị trấn, thành phố cũng vẫn được gọi theo lệ xưa là sơn môn.
Sau khi vượt qua núi non trùng điệp, Tần Lâm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ở nơi núi cao sâu thẳm, anh cuối cùng cũng đã tìm được sơn môn, cũng chỉ là địa chỉ mà bố bảo.
Đường núi quanh co, ngoằn ngoèo dốc đứng, đường đến đây đúng là vô cùng gian nan.
Cửa của sơn môn không lớn, chỉ là một cánh cửa không cao đến hai trượng, bên trên còn viết hai chữ Côn Luân rất lớn, nét chữ vừa mềm mại vừa rắn rỏi, vô cùng dễ thấy, nhìn qua có cạnh có góc, không biết là điêu khắc hay là dùng kiếm khắc lên.
Sau khi Tần Lâm đi vào trong, anh mới thấy được trong lòng núi, giữa hai ngọn núi giao nhau có mấy hang động được giấu kín, xung quanh thậm chí chẳng có tung tích của con người.
Nơi này còn cao trên bốn ngàn mét, không khí rất loãng, cực kỳ lạnh, xung quanh cho dù có là trực thăng thám hiểm bay qua thì chắc cũng không phát hiện được vùng đất bí ẩn này.
Đương nhiên khí hậu ở nơi này cũng không phù hợp để máy bay bay qua, núi Côn Luân được mệnh danh là vùng đất chết, nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi, vì vậy nên chỉ có người có thể đi bộ đến, nhưng nếu có thể đến được thì năng lực chẳng khác gì rồng phượng.
Nơi đây hiếm có vết tích của con người, không có lấy một hộ dân cư nào, chỉ có sơn môn chẳng lấy gì là hùng vĩ này, khiến cho Tần Lâm cảm nhận được một chút hy vọng.
Mình cuối cùng cũng không tìm sai chỗ.
"Anh là ai? Sao lại đến đây?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến Tần Lâm giật mình quay đầu nhìn lại.
Tần Lâm sững sờ, hóa ra là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, cô gái trông yểu điệu, mặc áo bông màu xanh, trông rất khéo léo, buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô có gương mặt trái xoan, trông hoạt bát, gò má hồng hồng, ánh mắt kiêu ngạo tràn đầy tò mò, trong ánh mắt, sóng gợn lăn tăn, tràn đầy khí tức linh động.
Cô gái đầy vẻ hoài nghi, tức giận nhìn Tần Lâm, rõ ràng cô khó chịu với vị khách không mời mà đến này.
Tần Lâm nói thẳng vào vấn đề.
"Tôi đến để học nghệ".
Cô gái rõ ràng sững sờ, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khó có thể tin nổi, không phải cô chưa từng nhìn thấy người đến Côn Luân xin học nghệ, nhưng một mình đến như vậy, hơn nữa không có cao thủ dẫn đường thì khó vào được nơi đây.
Côn Luân được mệnh danh là một trong những môn phái võ thuật cổ truyền lớn nhất Hoa Hạ, không phải thứ mà ai cũng có thể vào được.
Hơn nữa có thể đến đây cũng không dễ dàng gì, núi Côn Luân ít dấu chân của con người, nơi đây không phải nơi người thường có thể đặt chân đến.
Cô gái bĩu môi, tỏ vẻ tinh nghịch, vô cùng nghi ngờ Tần Lâm.
"Vậy một mình anh đến đây à? Tôi không tin".
Tần Lâm hỏi ngược lại.
"Tôi thực sự đến để xin học, tôi đã phải trải qua trăm ngàn đắng cay mới đến được nơi này. Cô là ai? Dựa vào gì mà hỏi tôi?"
Diệp Như Tuyết kiêu ngạo nói.
"Tôi... tôi là đệ tử của Côn Luân, đương nhiên có thể hỏi anh".
Tần Lâm cười nói.
"Tôi không tin".
Diệp Như Tuyết vội la lên.
"Tôi thực sự là đệ tử của Côn Luân. Anh đừng có bắt bẻ lời tôi, anh mau đi đi, đừng để tí nữa đại sư huynh nhìn thấy thì huynh ấy không tha cho anh đâu".
Tần Lâm kiên định nói.
"Đại sư huynh là ai? Tôi muốn gặp anh ta, tôi đã bảo tôi đến đây để xin học, chứ không có ý định đi, muốn đi thì cô đi đi".
Diệp Như Tuyết hơi sửng sốt, dở khóc dở cười mà nói.
"Tôi đi? Tôi đi đâu? Nơi này là nhà của tôi".
Tần Lâm kiên quyết nói.
"Vậy tôi cũng không đi, tôi đến để xin học nghệ, khó khăn lắm mới đến được đây, cô mau tiến cử tôi đi".
Diệp Như Tuyết nhíu mày nói.
"Ủa anh bị sao vậy, sao tôi phải nghe anh".
Tần Lâm tỏ vẻ sao cũng được, bước về phía Diệp Như Tuyết.
"Vậy thì cô đi đâu tôi theo đó".
Diệp Như Tuyết không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại vô lý đến vậy.
"Anh đừng qua đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Tần Lâm cười nói.
"Vậy thì hai chúng ta so xem sao".
"Tôi sợ làm anh bị thương thôi, anh đừng có không biết tốt xấu".
Diệp Như Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, anh thanh niên nay mặc dù không đáng ghét nhưng tự phụ quá, người thế này đến núi Côn Luân học nghệ thì nhất định sẽ ăn đòn, cô phải dạy anh một bài học trước mới được.
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Tôi không tin, cô mà thua thì làm sao?"
"Tôi mà thua tôi sẽ đưa anh đi gặp chưởng giáo".
Diệp Như Tuyết kiêu ngạo nói, sao cô có thể thất bại chứ? Người này trông chẳng giống cao thủ võ lâm gì cả, hơn nữa thực lực của anh sao bằng cô được, Diệp Như Tuyết nắm chắc phần thắng của trận chiến này!
Cô vốn đang ngứa tay, vừa hay Tần Lâm cứ đụng vào họng súng, chắc chắn không thể bỏ qua cho anh được.
Tần Lâm thề thốt nói.