Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1531: Trận chiến thăm D!
Trận chiến thứ hai, trận chiến của thăm B, thực lực của Hiên Viên "ngông cuồng" được tung ra trọn vẹn, nhưng còn chưa chờ anh bùng nổ sức mạnh thì đám người này đã thua rồi.
Hiên Viên "ngông cuồng" hiển nhiên trở thành người thắng trong trận chiến này.
"Thực lực của Hiên Viên "ngông cuồng" so với mười năm trước rõ ràng mạnh lên rất nhiều. Người của Côn Luân lợi hại thật".
Cửu Tuyệt sư thái mặt mày nghiêm túc nói, núi Côn Luân và Thiếu Lâm Tự vẫn luôn là hai môn phái mạnh nhất, thực lực của Hiên Viên "ngông cuồng" cũng phải khiến Cửu Tuyệt sư thái xem trọng.
Dương Chí cười nói.
"May mắn thôi, đệ tử của Ngộ Chân đại sư của Thiếu Lâm mới thật sự là thiên tài, năm đó dựa vào thực lực khiến mọi người khiếp sợ, không biết hôm nay cậu ấy sẽ đem lại bất ngờ gì cho chúng ta đây".
Ngộ Chân trầm giọng nói.
"Dương huynh quá khen, con tham gia đi Nguyên Nhân trận chiến thăm C đi".
Nguyên Nhân gật đầu, bốn người tham gia trận đấu thăm C lại bắt đầu triển khai thế trận, ba người còn lại mặt mày đau khổ, hạng nhất mười năm trước bây giờ thực lực lại càng mạnh hơn.
Quả nhiên Nguyên Nhân vừa ra tay đã dễ dàng hạ gục ba đối thủ, Vương Định Sơn mặt mày khổ sở, sao lại rút phải Nguyên Nhân chứ, năm đó cho dù là đại sư huynh Hiên Viên “ngông cuồng” cũng chẳng phải đối thủ của tên này, mình lại càng không xong.
Có điều thua như vậy cũng không quá thảm, dù sao suy nghĩ thua hạng nhất mười năm trước cũng khiến Vương Định Sơn thoải mái hơn nhiều.
May mắn cũng là một phần của thực lực mà.
Lúc này trận chiến cuối cùng cũng được bắt đầu, không biết Tần Lâm có thể bộc lộ tài năng được không.
"Đi đi".
Dương Chí cười nói, với thực lực của Tần Lâm, không biết có thể địch lại ba người kia không, nhưng người lợi hại nhất trong chỗ này lại là Quân Trạch của phái Võ Đang, chỉ cần đánh bại anh ta là có thể thắng trận này.
"Có vẻ như trận chiến cuối cùng thuộc về tôi rồi".
Quân Trạch kiêu ngạo nói, chẳng thèm coi ai ra gì, rõ ràng là đang khinh thường cả Tần Lâm.
"Bây giờ ăn mừng thì hơi sớm đấy, chưa đến cuối chưa biết ai thắng ai đâu".
"Hừ, đúng vậy, anh nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ à?"
Dù là người của phái Nga Mi hay là Thiếu Lâm Tự thì đều khó chịu với sự kiêu ngạo của Quân Trạch.
"Đánh là biết, ra tay đi".
"Đồ kiêu ngạo, tiếp chiêu!"
Cao tăng của Thiếu Lâm Tự dẫn đầu xuất chiêu, ép sát Quân Trạch. Đệ tử của Cửu Tuyệt sư thái cũng theo sát phía sau, không thể khinh thường đệ tử của Nga Mi được. Tần Lâm theo ngay sau, dù không lên tiếng, có điều anh tin chắc trận chiến này trừ Quân Trạch, thực lực của hai người kia chắc chỉ mạnh hơn Tàng Thiên Xương một tí thôi, còn không mạnh bằng anh.
Đúng như dự đoán, Quân Trạch liên tục xuất chiêu, trấn áp hai người kia, cuối cùng chỉ còn lại mình Tần Lâm.
"Bây giờ chỉ còn mình cậu, nếu như cậu rút lui thì đỡ chịu khổ".
Quân Trạch lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm cười nói.
"Anh không xứng".
"Đúng là không biết điều, vậy tôi phải xem xem cậu có tài cán gì rồi".
Quân Trạch lạnh lùng nói, gầm lên một tiếng rồi lao thắng về phía Tần Lâm, đúng là không biết trời cao đất dày là gì, hôm nay tôi sẽ tiễn cậu đi Tây Thiên.
Nhưng anh ta nào có thể ngờ thủ đoạn của Tần Lâm lại tàn nhẫn đến vậy. Tần Lâm ra đòn nhanh như chớp, Trùng hư chưởng thực sự khó đỡ, dù Quân Trạch đã phòng bị trước nhưng vẫn không ngừng bị ép lui, vô cùng chật vật.
Ánh mắt của mọi người dần nghiêm túc hẳn, cao thủ của núi Côn Luân lần này có vẻ đúng là không ít.
Mặc dù Quân Trạch đã tung hết chiêu thức nhưng vẫn chẳng hề hấn gì, còn bị Tần Lâm dồn đến sát vách núi, hơn nữa chẳng còn chút sức nào để đánh trả. Trận chiến như vậy khiến sắc mặt Dương Thiện tái xanh, mất mặt quá.
Thực lực của Tần Lâm đúng là khiến người ta nhìn bằng con mặt khác. Quân Trạch bị dồn vào chân tường, thắng bại đã phân rõ rồi. Nếu như cứ cố chấp đánh tiếp thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
"Đủ rồi!"
Dương Thiện trầm giọng nói, mặc dù Quân Trạch không thể đánh bại Tần Lâm, nhưng anh ta vẫn là đệ tử xuất sắc nhất phái Võ Đang, thắng bại là chuyện thường ngày, nếu mất Quân Trạch thì mất nhiều hơn được.
Quân Trạch thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ảm đạm, dù không cam lòng nhưng anh ta biết, đánh tiếp thì chết chắc.
Vòng rút thăm thứ hai, Hiên Viên "ngông cuồng" rút được Nguyên Nhân, còn Tần Lâm rút được Trường Lạc.
Nếu như cả hai người đều đánh bại được đối phương thì đây sẽ trở thành cuộc so tài của núi Côn Luân.
Ánh mắt của Hiên Viên "ngông cuồng" lóe sáng, bừng bừng ý chí chiến đấu, lần này mục đính trở lại của anh là đánh bại Nguyên Nhân, gỡ bỏ ma chướng trong lòng mình!
Nguyên Nhân vô cùng tự tin, bước ra, hai người đối chọi gay gắt.
Trận chiến này, Nguyên Nhân càng thể hiện được phong thái của Thiếu Lâm Tự, khiến Hiên Viên “ngông cuồng” không thể coi thường.
Đối thủ mười năm cuối cùng cũng gặp mặt.
"Điện Quang Độc Long Quyền!"
Hiên Viên “ngông cuồng” tung quyền hung mãnh như sấm sét, tốc độ nhanh vô cùng, uy lực vô cùng mạnh mẽ, quyền quyền giao nhau, thế như chẻ tre.
"Thiếu Lâm Đồng Tử Công!"
"Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam!"
Ánh mắt Nguyên Nhân run lên, thủ sẵn thế, không hề lùi lại, khi đối mặt với thế tấn công của Hiên Viên “ngông cuồng”, anh ta dùng bất biến ứng vạn biến để đối phó lại.
Bốp bốp bốp!
Hai người không ngừng giao thủ, quyền quyền giao nhau, đập lên người đối phương, nhưng Nguyên Nhân rõ ràng mạnh hơn một chút, bởi vì Đồng Tử Công phối hợp với Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam khiến anh ta như có một cơ thể mình đồng da sắt vậy.
Mà lúc này Hiên Viên “ngông cuồng” cũng hơi mất sức rồi.
Hai người bất giác đánh hơn trăm chiêu, dánh đến mức sảng khoái hưng phấn.
Ngay cả người xem cũng không khỏi vỗ tay khen ngợi, đối thủ như này đúng là thú vị.
"Bàn Nhược Chưởng!"
Nguyên Nhân tức giận gầm lên, toàn lực tấn công, Bàn Nhược Chưởng pháp được tung ra, quét sạch tất cả, đánh bay Hiên Viên “ngông cuồng”.
Hiên Viên “ngông cuồng” phun một búng máu, khó khăn lắm mới chống đỡ được cơ thể, Bàn Nhược Chưởng đã đánh anh trọng thương, thực lực thực sự không tầm thường.
Trận chiến này anh vẫn thất bại.
Nguyên Nhân khoanh tay dứng đó, kiêu ngạo nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ tự tin.
"Thực lực của anh mạnh hơn năm đó đấy, có điều mấy năm nay tôi cũng không ngồi chơi xơi nước. Đối thủ như anh thực sự khiến tôi phải tôn trọng”.
Hiên Viên “ngông cuồng” cười trừ một tiếng, lắc đầu, mặt đầy vẻ buồn bã tuyệt vọng.
Hiên Viên "ngông cuồng" hiển nhiên trở thành người thắng trong trận chiến này.
"Thực lực của Hiên Viên "ngông cuồng" so với mười năm trước rõ ràng mạnh lên rất nhiều. Người của Côn Luân lợi hại thật".
Cửu Tuyệt sư thái mặt mày nghiêm túc nói, núi Côn Luân và Thiếu Lâm Tự vẫn luôn là hai môn phái mạnh nhất, thực lực của Hiên Viên "ngông cuồng" cũng phải khiến Cửu Tuyệt sư thái xem trọng.
Dương Chí cười nói.
"May mắn thôi, đệ tử của Ngộ Chân đại sư của Thiếu Lâm mới thật sự là thiên tài, năm đó dựa vào thực lực khiến mọi người khiếp sợ, không biết hôm nay cậu ấy sẽ đem lại bất ngờ gì cho chúng ta đây".
Ngộ Chân trầm giọng nói.
"Dương huynh quá khen, con tham gia đi Nguyên Nhân trận chiến thăm C đi".
Nguyên Nhân gật đầu, bốn người tham gia trận đấu thăm C lại bắt đầu triển khai thế trận, ba người còn lại mặt mày đau khổ, hạng nhất mười năm trước bây giờ thực lực lại càng mạnh hơn.
Quả nhiên Nguyên Nhân vừa ra tay đã dễ dàng hạ gục ba đối thủ, Vương Định Sơn mặt mày khổ sở, sao lại rút phải Nguyên Nhân chứ, năm đó cho dù là đại sư huynh Hiên Viên “ngông cuồng” cũng chẳng phải đối thủ của tên này, mình lại càng không xong.
Có điều thua như vậy cũng không quá thảm, dù sao suy nghĩ thua hạng nhất mười năm trước cũng khiến Vương Định Sơn thoải mái hơn nhiều.
May mắn cũng là một phần của thực lực mà.
Lúc này trận chiến cuối cùng cũng được bắt đầu, không biết Tần Lâm có thể bộc lộ tài năng được không.
"Đi đi".
Dương Chí cười nói, với thực lực của Tần Lâm, không biết có thể địch lại ba người kia không, nhưng người lợi hại nhất trong chỗ này lại là Quân Trạch của phái Võ Đang, chỉ cần đánh bại anh ta là có thể thắng trận này.
"Có vẻ như trận chiến cuối cùng thuộc về tôi rồi".
Quân Trạch kiêu ngạo nói, chẳng thèm coi ai ra gì, rõ ràng là đang khinh thường cả Tần Lâm.
"Bây giờ ăn mừng thì hơi sớm đấy, chưa đến cuối chưa biết ai thắng ai đâu".
"Hừ, đúng vậy, anh nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ à?"
Dù là người của phái Nga Mi hay là Thiếu Lâm Tự thì đều khó chịu với sự kiêu ngạo của Quân Trạch.
"Đánh là biết, ra tay đi".
"Đồ kiêu ngạo, tiếp chiêu!"
Cao tăng của Thiếu Lâm Tự dẫn đầu xuất chiêu, ép sát Quân Trạch. Đệ tử của Cửu Tuyệt sư thái cũng theo sát phía sau, không thể khinh thường đệ tử của Nga Mi được. Tần Lâm theo ngay sau, dù không lên tiếng, có điều anh tin chắc trận chiến này trừ Quân Trạch, thực lực của hai người kia chắc chỉ mạnh hơn Tàng Thiên Xương một tí thôi, còn không mạnh bằng anh.
Đúng như dự đoán, Quân Trạch liên tục xuất chiêu, trấn áp hai người kia, cuối cùng chỉ còn lại mình Tần Lâm.
"Bây giờ chỉ còn mình cậu, nếu như cậu rút lui thì đỡ chịu khổ".
Quân Trạch lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm cười nói.
"Anh không xứng".
"Đúng là không biết điều, vậy tôi phải xem xem cậu có tài cán gì rồi".
Quân Trạch lạnh lùng nói, gầm lên một tiếng rồi lao thắng về phía Tần Lâm, đúng là không biết trời cao đất dày là gì, hôm nay tôi sẽ tiễn cậu đi Tây Thiên.
Nhưng anh ta nào có thể ngờ thủ đoạn của Tần Lâm lại tàn nhẫn đến vậy. Tần Lâm ra đòn nhanh như chớp, Trùng hư chưởng thực sự khó đỡ, dù Quân Trạch đã phòng bị trước nhưng vẫn không ngừng bị ép lui, vô cùng chật vật.
Ánh mắt của mọi người dần nghiêm túc hẳn, cao thủ của núi Côn Luân lần này có vẻ đúng là không ít.
Mặc dù Quân Trạch đã tung hết chiêu thức nhưng vẫn chẳng hề hấn gì, còn bị Tần Lâm dồn đến sát vách núi, hơn nữa chẳng còn chút sức nào để đánh trả. Trận chiến như vậy khiến sắc mặt Dương Thiện tái xanh, mất mặt quá.
Thực lực của Tần Lâm đúng là khiến người ta nhìn bằng con mặt khác. Quân Trạch bị dồn vào chân tường, thắng bại đã phân rõ rồi. Nếu như cứ cố chấp đánh tiếp thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
"Đủ rồi!"
Dương Thiện trầm giọng nói, mặc dù Quân Trạch không thể đánh bại Tần Lâm, nhưng anh ta vẫn là đệ tử xuất sắc nhất phái Võ Đang, thắng bại là chuyện thường ngày, nếu mất Quân Trạch thì mất nhiều hơn được.
Quân Trạch thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ảm đạm, dù không cam lòng nhưng anh ta biết, đánh tiếp thì chết chắc.
Vòng rút thăm thứ hai, Hiên Viên "ngông cuồng" rút được Nguyên Nhân, còn Tần Lâm rút được Trường Lạc.
Nếu như cả hai người đều đánh bại được đối phương thì đây sẽ trở thành cuộc so tài của núi Côn Luân.
Ánh mắt của Hiên Viên "ngông cuồng" lóe sáng, bừng bừng ý chí chiến đấu, lần này mục đính trở lại của anh là đánh bại Nguyên Nhân, gỡ bỏ ma chướng trong lòng mình!
Nguyên Nhân vô cùng tự tin, bước ra, hai người đối chọi gay gắt.
Trận chiến này, Nguyên Nhân càng thể hiện được phong thái của Thiếu Lâm Tự, khiến Hiên Viên “ngông cuồng” không thể coi thường.
Đối thủ mười năm cuối cùng cũng gặp mặt.
"Điện Quang Độc Long Quyền!"
Hiên Viên “ngông cuồng” tung quyền hung mãnh như sấm sét, tốc độ nhanh vô cùng, uy lực vô cùng mạnh mẽ, quyền quyền giao nhau, thế như chẻ tre.
"Thiếu Lâm Đồng Tử Công!"
"Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam!"
Ánh mắt Nguyên Nhân run lên, thủ sẵn thế, không hề lùi lại, khi đối mặt với thế tấn công của Hiên Viên “ngông cuồng”, anh ta dùng bất biến ứng vạn biến để đối phó lại.
Bốp bốp bốp!
Hai người không ngừng giao thủ, quyền quyền giao nhau, đập lên người đối phương, nhưng Nguyên Nhân rõ ràng mạnh hơn một chút, bởi vì Đồng Tử Công phối hợp với Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam khiến anh ta như có một cơ thể mình đồng da sắt vậy.
Mà lúc này Hiên Viên “ngông cuồng” cũng hơi mất sức rồi.
Hai người bất giác đánh hơn trăm chiêu, dánh đến mức sảng khoái hưng phấn.
Ngay cả người xem cũng không khỏi vỗ tay khen ngợi, đối thủ như này đúng là thú vị.
"Bàn Nhược Chưởng!"
Nguyên Nhân tức giận gầm lên, toàn lực tấn công, Bàn Nhược Chưởng pháp được tung ra, quét sạch tất cả, đánh bay Hiên Viên “ngông cuồng”.
Hiên Viên “ngông cuồng” phun một búng máu, khó khăn lắm mới chống đỡ được cơ thể, Bàn Nhược Chưởng đã đánh anh trọng thương, thực lực thực sự không tầm thường.
Trận chiến này anh vẫn thất bại.
Nguyên Nhân khoanh tay dứng đó, kiêu ngạo nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ tự tin.
"Thực lực của anh mạnh hơn năm đó đấy, có điều mấy năm nay tôi cũng không ngồi chơi xơi nước. Đối thủ như anh thực sự khiến tôi phải tôn trọng”.
Hiên Viên “ngông cuồng” cười trừ một tiếng, lắc đầu, mặt đầy vẻ buồn bã tuyệt vọng.
Bình luận facebook