Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai
Ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ở ngoài đường xá, hiển nhiên là lúc này Liễu Việt Yến đã đi ra khỏi văn phòng: “Hiện tại hãy tăng số lượng vệ sĩ lên đi, không được cho bất kì người nào khả nghi tới gần, kể cả bác sĩ cũng phải kiểm tra thật kỹ, bây giờ tôi sẽ lập tức tới đó ngay.”
“Tôi đã hiểu rõ!”
Sau đó Liễu Việt Yến mở cuộc trò chuyện ra thông báo một tin tức: ‘Ngoại trừ em họ đang ở nước ngoài ra thì tất cả những người khác hãy đi đến bệnh viện của thành phố Ngọc Trai, Vũ Phi đã bị ám sát.’
Sau khi Lệ Khinh Thiền và Lâm Thanh Tiêu nhận được tin nhắn thì lập tức hủy bỏ những việc không quá cần thiết, ngồi trên máy bay tư nhân bay đến thành phố Ngọc Trai.
Khoảng tầm ba giờ sau, ở trước cửa ra vào xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục, xếp thành một hàng hộ tống Liễu Việt Yến và Lệ Khinh Thiền đi vào trong bệnh viện.
“Chuyện này... thật sự đúng là một nhân vật lớn, việc này có phải đã quá phô trương rồi không...”
“Không biết được, nhưng mà hình như hai cô gái kia chính là hai nhân vật lớn.”
Tần Minh Nguyệt vội vàng chạy ra nghênh đón, nói: “Chủ tịch Liễu, cô đã tới rồi!”
“Chuyện này lẽ ra cô phải nói sớm cho biết!” Liễu Việt Yến có chút không vui nói.
“Chuyện này là lỗi của tôi!” Tần Minh Nguyệt không dám giải thích cho chính mình.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu trắng phụ giúp đẩy chiếc xe nhỏ đi qua phòng bệnh, đôi mắt cố ý nhìn thoáng qua một lượt ở trong phòng bệnh.
Đôi lông mày của Lệ Khinh Thiền cau lại, nói: “Đứng lại!”
Trong lòng của người đàn ông mặc đồ màu trắng này rơi lộp bộp, bước nhanh hơn về phía trước.
Mà điều này càng chứng minh cho dự cảm của Lệ Khinh Thiền là đúng, đôi chân dài đi đôi bốt da tiến tới, đi đến phía bên phải của người đàn ông chặn lại.
“Bùm!”
Một sức lực cực lớn đã khiến cho cả đầu ngón tay của người đàn ông kia run lên, ngã dựa lên bức tường.
Lệ Khinh Thiền dùng mũi chân phải của mình đạp người đàn ông kia ngã xuống dưới, sau đó ấn đầu của anh ta vào trên vách tường.
“A…”
Thủ đoạn ra tay như vậy hết sức là nhanh nháy sắc bén, thậm chí còn không cần dùng đến tay mà đã có thể chế ngự được người đàn ông kia.
Nhìn thấy vậy thì hai người vệ sĩ lập tức đi đến bắt lấy người đàn ông kia, mạnh mẽ ấn anh ta quỳ xuống.
Lệ Khinh Thiền dùng tay tháo bỏ khẩu trang của người đàn ông kia xuống, lạnh lùng nói: “Nói ra thân phận của mình, mục đích của cậu là gì?”
“Tôi chính là bác sĩ ở trong bệnh viện này, các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải tới đây để giết Ninh Vũ Phi.’
Nhưng mà Lệ Khinh Thiền lấy giấy chứng nhận ở trên túi áo của anh ta ra, so sánh anh ta với ảnh chân dung trong giấy chứng nhận, cô ấy cười lạnh nói: “Tại sao nhìn người này lại không giống với cậu?”
“Có lẽ là tôi đã mặc nhầm áo của người khác thôi.” Người đàn ông này vẫn còn cố gắng nói dối.
Thế nhưng điều này khi ở dưới ánh mắt của Lệ Khinh Thiền thì cô ấy chỉ thấy kỹ thuật diễn này của anh ta vô cùng kém cỏi, căn bản chính là chồng chất sơ hở.
Bốp!
Lệ Khinh Thiền lập tức cho người đàn ông này ăn một cái tát, lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cậu nên cân nhắc nói hết tất cả những gì mà mình biết ra nếu không thì nơi chờ đợi cậu cũng không phải là ở cục cảnh sát đâu, đưa cậu ta đi.”
“Vâng!”
Hai người vệ sĩ lập tức đưa người đàn ông này đi nhưng mà tất nhiên là không phải đến cục cảnh sát.
Sau đó Lệ Khinh Thiền lập tức đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Ninh Vũ Phi lúc này thì trái tim của cô ấy giống như đang tan nát, nói: “Sáu út, tam sư tỷ mà em yêu quý nhất cũng đã đến rồi, em hãy mở to mắt ra nhìn sư tỷ đi…”
“Chuyện này đã điều tra được đến đâu rồi?” Liễu Việt Yến hỏi.
“Vẫn còn đang trong quá trình điều tra, trước mắt đã điều tra ra được người có ý định sát hại Vũ Phi được người của Bang Trưởng Xà của thành phố Ngọc Trai giúp đỡ.”
“Vậy được rồi, hãy tăng số người điều tra lên, tôi nhất định phải khiến cho Bang Trưởng Xà không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.” Liễu Việt Yến nói.
“Vâng!”
Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, Ninh Vũ Phi lại có sư tỷ đẹp đến như vậy, hơn nữa còn vô cùng khí phách, nói diệt một bang là liền diệt.
“Tôi đã hiểu rõ!”
Sau đó Liễu Việt Yến mở cuộc trò chuyện ra thông báo một tin tức: ‘Ngoại trừ em họ đang ở nước ngoài ra thì tất cả những người khác hãy đi đến bệnh viện của thành phố Ngọc Trai, Vũ Phi đã bị ám sát.’
Sau khi Lệ Khinh Thiền và Lâm Thanh Tiêu nhận được tin nhắn thì lập tức hủy bỏ những việc không quá cần thiết, ngồi trên máy bay tư nhân bay đến thành phố Ngọc Trai.
Khoảng tầm ba giờ sau, ở trước cửa ra vào xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục, xếp thành một hàng hộ tống Liễu Việt Yến và Lệ Khinh Thiền đi vào trong bệnh viện.
“Chuyện này... thật sự đúng là một nhân vật lớn, việc này có phải đã quá phô trương rồi không...”
“Không biết được, nhưng mà hình như hai cô gái kia chính là hai nhân vật lớn.”
Tần Minh Nguyệt vội vàng chạy ra nghênh đón, nói: “Chủ tịch Liễu, cô đã tới rồi!”
“Chuyện này lẽ ra cô phải nói sớm cho biết!” Liễu Việt Yến có chút không vui nói.
“Chuyện này là lỗi của tôi!” Tần Minh Nguyệt không dám giải thích cho chính mình.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu trắng phụ giúp đẩy chiếc xe nhỏ đi qua phòng bệnh, đôi mắt cố ý nhìn thoáng qua một lượt ở trong phòng bệnh.
Đôi lông mày của Lệ Khinh Thiền cau lại, nói: “Đứng lại!”
Trong lòng của người đàn ông mặc đồ màu trắng này rơi lộp bộp, bước nhanh hơn về phía trước.
Mà điều này càng chứng minh cho dự cảm của Lệ Khinh Thiền là đúng, đôi chân dài đi đôi bốt da tiến tới, đi đến phía bên phải của người đàn ông chặn lại.
“Bùm!”
Một sức lực cực lớn đã khiến cho cả đầu ngón tay của người đàn ông kia run lên, ngã dựa lên bức tường.
Lệ Khinh Thiền dùng mũi chân phải của mình đạp người đàn ông kia ngã xuống dưới, sau đó ấn đầu của anh ta vào trên vách tường.
“A…”
Thủ đoạn ra tay như vậy hết sức là nhanh nháy sắc bén, thậm chí còn không cần dùng đến tay mà đã có thể chế ngự được người đàn ông kia.
Nhìn thấy vậy thì hai người vệ sĩ lập tức đi đến bắt lấy người đàn ông kia, mạnh mẽ ấn anh ta quỳ xuống.
Lệ Khinh Thiền dùng tay tháo bỏ khẩu trang của người đàn ông kia xuống, lạnh lùng nói: “Nói ra thân phận của mình, mục đích của cậu là gì?”
“Tôi chính là bác sĩ ở trong bệnh viện này, các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải tới đây để giết Ninh Vũ Phi.’
Nhưng mà Lệ Khinh Thiền lấy giấy chứng nhận ở trên túi áo của anh ta ra, so sánh anh ta với ảnh chân dung trong giấy chứng nhận, cô ấy cười lạnh nói: “Tại sao nhìn người này lại không giống với cậu?”
“Có lẽ là tôi đã mặc nhầm áo của người khác thôi.” Người đàn ông này vẫn còn cố gắng nói dối.
Thế nhưng điều này khi ở dưới ánh mắt của Lệ Khinh Thiền thì cô ấy chỉ thấy kỹ thuật diễn này của anh ta vô cùng kém cỏi, căn bản chính là chồng chất sơ hở.
Bốp!
Lệ Khinh Thiền lập tức cho người đàn ông này ăn một cái tát, lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cậu nên cân nhắc nói hết tất cả những gì mà mình biết ra nếu không thì nơi chờ đợi cậu cũng không phải là ở cục cảnh sát đâu, đưa cậu ta đi.”
“Vâng!”
Hai người vệ sĩ lập tức đưa người đàn ông này đi nhưng mà tất nhiên là không phải đến cục cảnh sát.
Sau đó Lệ Khinh Thiền lập tức đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Ninh Vũ Phi lúc này thì trái tim của cô ấy giống như đang tan nát, nói: “Sáu út, tam sư tỷ mà em yêu quý nhất cũng đã đến rồi, em hãy mở to mắt ra nhìn sư tỷ đi…”
“Chuyện này đã điều tra được đến đâu rồi?” Liễu Việt Yến hỏi.
“Vẫn còn đang trong quá trình điều tra, trước mắt đã điều tra ra được người có ý định sát hại Vũ Phi được người của Bang Trưởng Xà của thành phố Ngọc Trai giúp đỡ.”
“Vậy được rồi, hãy tăng số người điều tra lên, tôi nhất định phải khiến cho Bang Trưởng Xà không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.” Liễu Việt Yến nói.
“Vâng!”
Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, Ninh Vũ Phi lại có sư tỷ đẹp đến như vậy, hơn nữa còn vô cùng khí phách, nói diệt một bang là liền diệt.
Bình luận facebook