Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139: Ninh Vũ Phi, tôi muốn thách đấu với cậu
Cô gái đó mỉm cười: “Đừng sợ, tôi là Vương Hà Mỹ của câu lạc bộ võ trong trường, buổi chiều mời cậu đến xem Karate có được không?”
“Buổi chiều không có thời gian, hơn nữa tôi không có hứng thú với Karate.”
“Không được, nhất định phải đi, hội trưởng của chúng tôi muốn gặp cậu.” Vương Hà Mỹ nói với vẻ ra lệnh.
“Ồ ồ, để xem xem!” Ninh Vũ Phi ngồi xuống.
Nhưng mà cô gái tên là Vương Hà Mỹ đó thì không được vui, túm lấy vai của Ninh Vũ Phi như là muốn lôi anh ta dậy.
Nhưng mà Ninh Vũ Phi lại là người không động đậy thì như núi, động đậy thì nhanh như chớp định, không phải là người mà cô ta có thể lôi dậy được.
“Này này này, Vũ Phi nói không đi là không đi, mấy người còn muốn thế nào nữa?” Trần Thành Hạo đứng dậy.
“Tôi không hề nói chuyện với cậu!”
Vương Hà Mỹ xoay người tiến lên một bước đưa chân vào giữa hai chân của Trần Thành Hạo, người áp sát vào người Trần Thành Hạo rồi túm lấy cổ áo của cậu ta, thuận thế muốn cho cậu ta ăn đòn quật qua vai.
Còn Trần Thành Hạo rõ ràng là bởi vì đối phương là Vương Hà Mỹ nên không hề đề phòng, quả thật là để cho đối phương đạt được mục đích.
Hoàn toàn không có phòng bị mà bị vật xuống đất như thế thì không thể đùa được.
Ninh Vũ Phi đưa tay túm lấy vạt áo của Trần Thành Hạo, khiến cho Vương Hà Mỹ có dùng sức như thế nào cũng không được.
“Buông ra!”
Ninh Vũ Phi đứng dậy, tỏ ra không được vui, đối phương rõ ràng là rất ngang ngược không nói lý lẽ.
“Vậy thì cậu có đi hay không đi?”
“Không đi!” Ninh Vũ Phi thẳng thắn từ chối.
Nghe thấy vậy, Vương Hà Mỹ muốn cho Ninh Vũ Phi một bài học, lại định dùng đòn quật qua vai như lúc nãy.
Nhưng mà cô ta lại một lần nữa phát hiện ra Ninh Vũ Phi không thể nào bị vật ngã được.
Tay trái của Ninh Vũ Phi túm lấy cổ tay của Vương Hà Mỹ, chân phải thì đá vào cổ chân của đối phương.
Ngay lúc đó, Vương Hà Mỹ bị mất thăng bằng, nhưng Ninh Vũ Phi thì đã buông tay lùi ra sau một bước.
Bạch!
Vương Hà Mỹ ngã lăn ra sàn nhà, cô ta lại bị đánh ngã.
Bởi vì Ninh Vũ Phi đã nương tay, Vương Hà Mỹ lật tức bò dậy, phẫn nộ quát lên: “Ninh Vũ Phi, tôi muốn thách đấu với cậu!”
“Không có hứng thú, có người nói cô đến tìm tôi, thế thì nói anh ta tự mình đến tìm, đi ra đi, chỗ này không đón tiếp cô.”
“Cậu…”
Vương Hà Mỹ tức giận vô cùng, nhưng mà chỗ này đúng là không phải nơi để ra tay, chỉ còn cách là rời đi trước.
“Vũ Phi, làm đẹp lắm, cái câu lạc bộ Karate đó ở trong trường luôn hoành hành ngang ngược, gần như là không có ai dám chọc ghẹo bọn họ.”
“Tôi hình như là không hề có chọc giận người của câu lạc bộ Karate đó mà?”
Trần Thành Hạo lắc đầu, nói: “Có lẽ là vì cậu đánh được, thế nên mới tìm đến cậu đấy, cái người thành lập ra câu lạc bộ Karate trong trường là lưu học sinh từ Nhật Bản về, đánh bại hội Taekwondo trong trường, hội kiếm thuật cả hội Võ thuật nữa, là một người rất lợi hại đấy, ai cũng gọi anh ta một tiếng sư huynh.”
“Á, thế á, nói như vậy thì đúng là một người rất lợi hại đấy, cứ kệ đi, chúng ta không chọc ghẹo ai, nhưng mà cũng chẳng sợ gì ai hết.”
“Ừm!”
Buổi chiều tan học, một tờ thách đấu như đã hẹn trước được đưa đến tay của Ninh Vũ Phi.
Nhưng mà người muốn thách đấu thì không phải là vị sư huynh gì đó, mà là Vương Hà Mỹ, rõ ràng là cô ta vẫn chưa phục.
“Vũ Phi, chuyện lần này chắc chắn là đối phương không chịu bỏ qua dễ dàng đâu, hay là chúng ta đi xem thế nào?” Trần Thành Hạo nói.
Không còn cách nào khác, Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể đi xem thử xem thế nào, bằng không thì mọi chuyện có thể sẽ đúng như Trần Thành Hạo nói, lây dây mãi không dứt.
Mười mấy phút sau, bọn họ đã đứng trước mặt của một phòng luyện tập, xung quanh đó vẫn còn có vài câu lạc bộ khác đang luyện tập.
“Bọn họ đây là không có tư cách đi vào trong sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đúng thế, từ lần trước khi các câu lạc bộ khác bị đánh bại, thì không còn tư cách đi vào trong đó nữa, hiện giờ những học sinh học Karate đã gần cả nghìn người rồi, nhưng mà các câu lạc bộ khác thì cộng hết lại cũng không đến năm mươi người.”
“Đi vào xem thế nào.”
“Buổi chiều không có thời gian, hơn nữa tôi không có hứng thú với Karate.”
“Không được, nhất định phải đi, hội trưởng của chúng tôi muốn gặp cậu.” Vương Hà Mỹ nói với vẻ ra lệnh.
“Ồ ồ, để xem xem!” Ninh Vũ Phi ngồi xuống.
Nhưng mà cô gái tên là Vương Hà Mỹ đó thì không được vui, túm lấy vai của Ninh Vũ Phi như là muốn lôi anh ta dậy.
Nhưng mà Ninh Vũ Phi lại là người không động đậy thì như núi, động đậy thì nhanh như chớp định, không phải là người mà cô ta có thể lôi dậy được.
“Này này này, Vũ Phi nói không đi là không đi, mấy người còn muốn thế nào nữa?” Trần Thành Hạo đứng dậy.
“Tôi không hề nói chuyện với cậu!”
Vương Hà Mỹ xoay người tiến lên một bước đưa chân vào giữa hai chân của Trần Thành Hạo, người áp sát vào người Trần Thành Hạo rồi túm lấy cổ áo của cậu ta, thuận thế muốn cho cậu ta ăn đòn quật qua vai.
Còn Trần Thành Hạo rõ ràng là bởi vì đối phương là Vương Hà Mỹ nên không hề đề phòng, quả thật là để cho đối phương đạt được mục đích.
Hoàn toàn không có phòng bị mà bị vật xuống đất như thế thì không thể đùa được.
Ninh Vũ Phi đưa tay túm lấy vạt áo của Trần Thành Hạo, khiến cho Vương Hà Mỹ có dùng sức như thế nào cũng không được.
“Buông ra!”
Ninh Vũ Phi đứng dậy, tỏ ra không được vui, đối phương rõ ràng là rất ngang ngược không nói lý lẽ.
“Vậy thì cậu có đi hay không đi?”
“Không đi!” Ninh Vũ Phi thẳng thắn từ chối.
Nghe thấy vậy, Vương Hà Mỹ muốn cho Ninh Vũ Phi một bài học, lại định dùng đòn quật qua vai như lúc nãy.
Nhưng mà cô ta lại một lần nữa phát hiện ra Ninh Vũ Phi không thể nào bị vật ngã được.
Tay trái của Ninh Vũ Phi túm lấy cổ tay của Vương Hà Mỹ, chân phải thì đá vào cổ chân của đối phương.
Ngay lúc đó, Vương Hà Mỹ bị mất thăng bằng, nhưng Ninh Vũ Phi thì đã buông tay lùi ra sau một bước.
Bạch!
Vương Hà Mỹ ngã lăn ra sàn nhà, cô ta lại bị đánh ngã.
Bởi vì Ninh Vũ Phi đã nương tay, Vương Hà Mỹ lật tức bò dậy, phẫn nộ quát lên: “Ninh Vũ Phi, tôi muốn thách đấu với cậu!”
“Không có hứng thú, có người nói cô đến tìm tôi, thế thì nói anh ta tự mình đến tìm, đi ra đi, chỗ này không đón tiếp cô.”
“Cậu…”
Vương Hà Mỹ tức giận vô cùng, nhưng mà chỗ này đúng là không phải nơi để ra tay, chỉ còn cách là rời đi trước.
“Vũ Phi, làm đẹp lắm, cái câu lạc bộ Karate đó ở trong trường luôn hoành hành ngang ngược, gần như là không có ai dám chọc ghẹo bọn họ.”
“Tôi hình như là không hề có chọc giận người của câu lạc bộ Karate đó mà?”
Trần Thành Hạo lắc đầu, nói: “Có lẽ là vì cậu đánh được, thế nên mới tìm đến cậu đấy, cái người thành lập ra câu lạc bộ Karate trong trường là lưu học sinh từ Nhật Bản về, đánh bại hội Taekwondo trong trường, hội kiếm thuật cả hội Võ thuật nữa, là một người rất lợi hại đấy, ai cũng gọi anh ta một tiếng sư huynh.”
“Á, thế á, nói như vậy thì đúng là một người rất lợi hại đấy, cứ kệ đi, chúng ta không chọc ghẹo ai, nhưng mà cũng chẳng sợ gì ai hết.”
“Ừm!”
Buổi chiều tan học, một tờ thách đấu như đã hẹn trước được đưa đến tay của Ninh Vũ Phi.
Nhưng mà người muốn thách đấu thì không phải là vị sư huynh gì đó, mà là Vương Hà Mỹ, rõ ràng là cô ta vẫn chưa phục.
“Vũ Phi, chuyện lần này chắc chắn là đối phương không chịu bỏ qua dễ dàng đâu, hay là chúng ta đi xem thế nào?” Trần Thành Hạo nói.
Không còn cách nào khác, Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể đi xem thử xem thế nào, bằng không thì mọi chuyện có thể sẽ đúng như Trần Thành Hạo nói, lây dây mãi không dứt.
Mười mấy phút sau, bọn họ đã đứng trước mặt của một phòng luyện tập, xung quanh đó vẫn còn có vài câu lạc bộ khác đang luyện tập.
“Bọn họ đây là không có tư cách đi vào trong sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đúng thế, từ lần trước khi các câu lạc bộ khác bị đánh bại, thì không còn tư cách đi vào trong đó nữa, hiện giờ những học sinh học Karate đã gần cả nghìn người rồi, nhưng mà các câu lạc bộ khác thì cộng hết lại cũng không đến năm mươi người.”
“Đi vào xem thế nào.”
Bình luận facebook