Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Hai tên tóc vàng chùn bước, nhưng vẫn lấy hết can đảm đứng lên ra mặt cho anh em mình.
“A!”
“Ninh Vũ Phi, cẩn thận!” Trần Thành Hạo nhắc nhở.
Đối mặt với hai tên lưu manh, Ninh Vũ Phi vốn chẳng thèm để vào mắt, trực tiếp đá ra hai cước.
“A!”
Hai cước này đạp vào bụng của hai tên côn đồ, hai người lập tức ôm bụng ngã khuỵu xuống đất, suýt chút nữa phun hết tất cả đồ ăn vừa rồi ra ngoài.
Hoàng Mao ôm mặt, nói: “Chuyện này vốn chẳng phải việc của mày, tại sao mày cứ thích xen vào việc của người khác?”
“Sao chuyện này lại không liên quan đến tôi, tôi thích kiếm chuyện đấy, sao nào?” Khóe miệng Ninh Vũ Phi cong lên, ngữ khí có phần vô lại.
“Mày…”
Bây giờ đến lượt tên lưu manh Hoàng Mao không nói được một lời nào.
Thế nhưng bản thân có lý, lại hùng hồn nói: “Các người không đưa tiền, còn đánh người, đúng không? Được rồi! Có tin tao gọi cảnh sát bây giờ không?”
“Gọi cảnh sát đi, đến lúc đấy rốt cuộc là người nào phải chịu trách nhiệm, cảnh sát sẽ quyết định.” Ninh Vũ Phi đồng ý báo cảnh sát.
Hoàng Mao làm bộ rút điện thoại ra, bấm ba số, lần nữa nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của các người, đưa tiền hay là để tao gọi cảnh sát?”
“CMN mày lắm mồm vừa thôi, gọi cảnh sát đi, cảnh sát bảo bọn tao phải bồi thường thì bọn tao sẽ bồi thường!” Trần Thành Hạo nói.
“Được, rượu mời không uống thích uống rượu phạt chứ gì, vậy bây giờ tao lập tức gọi điện báo cảnh sát!”
Hoàng Mao vừa rồi rõ ràng đã bấm số, bây giờ lại bấm một lần nữa, thật sự coi đám Ninh Vũ Phi là đồ đần, số gọi cảnh sát từ lúc nào chuyển thành sáu số vậy?
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi giật lấy điện thoại di động, nhìn vào dãy số trên màn hình, cười hỏi: “Anh đây là muốn gọi cảnh sát thật sao? Hay là gọi cho ai vậy? 113110, số của ai thế?”
“Ha ha ha, cháu trai, không phải nói muốn bảo cảnh sát sao, đừng sợ, cứ gọi cảnh đi đi.” Trần Thành Hạo cười nói.
Tên Hoàng Mao này làm sao dám báo cảnh sát chứ, bọn hắn đều bị nghiện, cảnh sát đến chẳng phải là xong đời rồi sao.
Ninh Vũ Phi nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này dù sao cũng cần phải đưa ra một giải pháp, đúng không? Cảnh sát công bằng liêm chính, vẫn nên gọi bọn họ đến thương lượng.”
“Đừng đừng đừng!” Hai chân Hoàng Mao mềm nhũn.
“Thế nào, báo cảnh sát chẳng phải có lợi cho các anh sao, sao giờ lại không muốn nữa rồi?” Ninh Vũ Phi mang theo ý cười.
Hoàng Mao cười nói: “Đại ca…em xin lỗi. Là lỗi của chúng em, chúng em lập tức đi ngay.”
“Đứng lại, cái con ruồi này các người không định giải thích sao, nhiều khách đang nhìn như này, bị con ruồi các người bắt được ở đâu, phá hoại công việc làm ăn thì phải làm sao?”
“Tôi…Chúng tôi…”Hoàng Mao nhăn nhó.
“Thật sự quá phiền phức, báo cảnh sát cho rồi!”
“Cái này là hắn ta bảo tôi làm, đại ca anh tuyệt đối đừng báo cảnh sát, là hắn ta muốn quỵt tiền ăn nên dùng con ruồi kiếm chuyện.” Tên tóc xanh nói.
“Không sai, chính là do hắn ta sai khiến, hai chúng tôi đồng ý trả tiền, xin anh đừng báo cảnh sát!”
“Hai thằng khốn kiếp chúng mày, dám bán đứng tao?” Hoàng Mao tức giận.
Ninh Vũ Phi nói: “Xem ra các người đều đã nhận tội, trả tiền đi.”
“Các người gọi một nồi lẩu lớn, thêm đồ ăn kèm, cơm, tổng cộng là 390.000, mau trả tiền!” Trần Thành Hạo nói.
Ba tên lưu manh vội vàng rút từ trong túi ra vài đồng tiền lẻ, gộp lại được 390.000 đưa cho ông Trần.
“Đại ca, bây giờ bọn em có thể đi được chưa?”
“Cút!”
“Vâng vâng vâng!” Ba tên lưu manh vội vàng rời đi.
Ông Trần bà Trần vô cùng cảm kích Ninh Vũ Phi, không biết nói cái gì mới tốt, nếu như không phải Ninh Vũ Phi ra tay tương trợ, thì nhất định vừa rồi chỉ còn cách giao tiền để giải trừ tai họa.
“Ninh Vũ Phi, thật sự rất cảm ơn cháu!”
“Bác không cần phải khách sáo, chuyện hai bác khó nói cũng là vì công việc làm ăn mà thôi.”
Trần Thành Hạo khoác vai Ninh Vũ Phi, nói: “Ba mẹ, con và Ninh Vũ Phi là bạn thân, không cần phải nói mấy lời khách sáo này làm gì.”
“Đúng vậy, hai bác không cần phải khách sáo đâu.”
“A!”
“Ninh Vũ Phi, cẩn thận!” Trần Thành Hạo nhắc nhở.
Đối mặt với hai tên lưu manh, Ninh Vũ Phi vốn chẳng thèm để vào mắt, trực tiếp đá ra hai cước.
“A!”
Hai cước này đạp vào bụng của hai tên côn đồ, hai người lập tức ôm bụng ngã khuỵu xuống đất, suýt chút nữa phun hết tất cả đồ ăn vừa rồi ra ngoài.
Hoàng Mao ôm mặt, nói: “Chuyện này vốn chẳng phải việc của mày, tại sao mày cứ thích xen vào việc của người khác?”
“Sao chuyện này lại không liên quan đến tôi, tôi thích kiếm chuyện đấy, sao nào?” Khóe miệng Ninh Vũ Phi cong lên, ngữ khí có phần vô lại.
“Mày…”
Bây giờ đến lượt tên lưu manh Hoàng Mao không nói được một lời nào.
Thế nhưng bản thân có lý, lại hùng hồn nói: “Các người không đưa tiền, còn đánh người, đúng không? Được rồi! Có tin tao gọi cảnh sát bây giờ không?”
“Gọi cảnh sát đi, đến lúc đấy rốt cuộc là người nào phải chịu trách nhiệm, cảnh sát sẽ quyết định.” Ninh Vũ Phi đồng ý báo cảnh sát.
Hoàng Mao làm bộ rút điện thoại ra, bấm ba số, lần nữa nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của các người, đưa tiền hay là để tao gọi cảnh sát?”
“CMN mày lắm mồm vừa thôi, gọi cảnh sát đi, cảnh sát bảo bọn tao phải bồi thường thì bọn tao sẽ bồi thường!” Trần Thành Hạo nói.
“Được, rượu mời không uống thích uống rượu phạt chứ gì, vậy bây giờ tao lập tức gọi điện báo cảnh sát!”
Hoàng Mao vừa rồi rõ ràng đã bấm số, bây giờ lại bấm một lần nữa, thật sự coi đám Ninh Vũ Phi là đồ đần, số gọi cảnh sát từ lúc nào chuyển thành sáu số vậy?
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi giật lấy điện thoại di động, nhìn vào dãy số trên màn hình, cười hỏi: “Anh đây là muốn gọi cảnh sát thật sao? Hay là gọi cho ai vậy? 113110, số của ai thế?”
“Ha ha ha, cháu trai, không phải nói muốn bảo cảnh sát sao, đừng sợ, cứ gọi cảnh đi đi.” Trần Thành Hạo cười nói.
Tên Hoàng Mao này làm sao dám báo cảnh sát chứ, bọn hắn đều bị nghiện, cảnh sát đến chẳng phải là xong đời rồi sao.
Ninh Vũ Phi nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này dù sao cũng cần phải đưa ra một giải pháp, đúng không? Cảnh sát công bằng liêm chính, vẫn nên gọi bọn họ đến thương lượng.”
“Đừng đừng đừng!” Hai chân Hoàng Mao mềm nhũn.
“Thế nào, báo cảnh sát chẳng phải có lợi cho các anh sao, sao giờ lại không muốn nữa rồi?” Ninh Vũ Phi mang theo ý cười.
Hoàng Mao cười nói: “Đại ca…em xin lỗi. Là lỗi của chúng em, chúng em lập tức đi ngay.”
“Đứng lại, cái con ruồi này các người không định giải thích sao, nhiều khách đang nhìn như này, bị con ruồi các người bắt được ở đâu, phá hoại công việc làm ăn thì phải làm sao?”
“Tôi…Chúng tôi…”Hoàng Mao nhăn nhó.
“Thật sự quá phiền phức, báo cảnh sát cho rồi!”
“Cái này là hắn ta bảo tôi làm, đại ca anh tuyệt đối đừng báo cảnh sát, là hắn ta muốn quỵt tiền ăn nên dùng con ruồi kiếm chuyện.” Tên tóc xanh nói.
“Không sai, chính là do hắn ta sai khiến, hai chúng tôi đồng ý trả tiền, xin anh đừng báo cảnh sát!”
“Hai thằng khốn kiếp chúng mày, dám bán đứng tao?” Hoàng Mao tức giận.
Ninh Vũ Phi nói: “Xem ra các người đều đã nhận tội, trả tiền đi.”
“Các người gọi một nồi lẩu lớn, thêm đồ ăn kèm, cơm, tổng cộng là 390.000, mau trả tiền!” Trần Thành Hạo nói.
Ba tên lưu manh vội vàng rút từ trong túi ra vài đồng tiền lẻ, gộp lại được 390.000 đưa cho ông Trần.
“Đại ca, bây giờ bọn em có thể đi được chưa?”
“Cút!”
“Vâng vâng vâng!” Ba tên lưu manh vội vàng rời đi.
Ông Trần bà Trần vô cùng cảm kích Ninh Vũ Phi, không biết nói cái gì mới tốt, nếu như không phải Ninh Vũ Phi ra tay tương trợ, thì nhất định vừa rồi chỉ còn cách giao tiền để giải trừ tai họa.
“Ninh Vũ Phi, thật sự rất cảm ơn cháu!”
“Bác không cần phải khách sáo, chuyện hai bác khó nói cũng là vì công việc làm ăn mà thôi.”
Trần Thành Hạo khoác vai Ninh Vũ Phi, nói: “Ba mẹ, con và Ninh Vũ Phi là bạn thân, không cần phải nói mấy lời khách sáo này làm gì.”
“Đúng vậy, hai bác không cần phải khách sáo đâu.”
Bình luận facebook