Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Tô Kiến Quốc gọi Tô Điềm đến, nói: “Con gái, bọn họ là bạn học cùng trường với con, con phải cảm ơn bọn họ cho thật tốt.”
“Hai bạn học, cảm ơn hai cậu.” Tô Điềm nói.
“Không cần không cần, đây đều là công lao của Ninh Vũ Phi nhà chúng tôi.”
Bỗng nhiên, Tô Điềm hơi nhíu mày nhìn Ninh Vũ Phi, trong mắt có chút cảnh giác.
Bởi vì chuyện của Ninh Vũ Phi và Chu Hân Tĩnh đã lan truyền sốt xình xịch trong trường, bản thân mình không muốn biết cũng khó.
“Hai cậu ăn trước đi, tôi lại đi nướng tiếp cho hai cậu một vài đồ.” Tô Điềm nói.
“Tiểu Phi, tớ không phải lại nói bậy bạ gì rồi đấy chứ?” Trần Thành Hạo nghĩ không ra.
Ninh Vũ Phi sau khi ngồi xuống, nói: “Không sao, ngày mai sự việc sẽ sáng tỏ cả thôi.”
“Được, vậy chúng ta tiếp tục uống thôi!”
“Được!”
Vèo một cái đã hơn mười hai rưỡi đêm, Trần Thành Hạo cũng về nhà rồi.
Ninh Vũ Phi châm một điếu thuốc mà Trần Thành Hạo đưa, bắt xe quay trở về biệt thự.
Trong nhà yên tĩnh, lúc mở cửa phòng cho khách ra cũng không thấy Trầm Mặc Như ở bên trong, nghĩ thầm, sẽ không phải là chạy đến phòng của mình rồi đấy chứ.
“Tiểu Phi, cháu không cần phải tìm nữa, cô bạn gái kia của cháu đã về nhà rồi.”
“Trầm Mặc Như về rồi sao?”
“Đúng vậy, muộn rồi, nhanh lên phòng đi ngủ đi!”. Bà Ngô nói.
“Vâng!”
Ninh Vũ Phi quay lại phòng tắm một cái, sau đó đi ngủ.
Hôm hôm sau, Ninh Vũ Phi mới đi từ sân trường lên lớp, trong lớp rất náo nhiệt.
Trần Thành Hạo cầm điện thoại di dộng, nói: “Tiểu Phi, mau đến đây, nói cho cậu một tin tốt.”
“Chuyện gì?”
“Chu Hân Tĩnh sáng nay đã bị cảnh sát bắt đi rồi, chuyện của cậu được minh oan rồi.”
Trần Thành Hạo lướt đến bản tin trường học ngày hôm nay, phía trên quả nhiên là ảnh chụp Chu Hân Tĩnh bị bắt đi.
“Thật sự là quá đã, quá hả giận, tôi xem sau này còn ai dám ở sau lưng cậu bàn tán nữa.” Trần Thành Hạo liếc nhìn Cao Tử Tuấn.
Lúc này, tâm trạng của Cao Tử Tuấn rất khó chịu, bản thân còn đang muốn lợi dụng chuyện này hạ thấp Ninh Vũ Phi, kết quả lại bị nhỡ rồi.
Ninh Vũ Phi không cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nhưng mà không nghĩ đến Trầm Mặc Như lại giải quyết xong xuôi giúp mình rồi.
…
Trong đồn cảnh sát, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, Chu Hân Tĩnh sợ hãi không dám giấu diếm điều gì, đem toàn bộ sự thật nói ra hết.
Những chuyện này vẫn phải chịu trách nhiệm, nếu phía Ninh Vũ Phi truy cứu chuyện này, thì sẽ không còn đợn giản chỉ là tạm giam mấy ngày nữa.
Vợ chồng Chu Chính Nam sau khi nhận được thông báo, gặp được Chu Hân Tĩnh ở trong phòng thẩm vấn.
“Ba, mẹ. Ba mẹ mau gọi luật sư cho con đi, con không muốn ngồi tù đâu.”
“Con rốt cuộc đã làm gì vậy hả?”
Bây giờ Chu Chính Nguyên đã sốt ruột sứt đầu mẻ trán, bây giờ Chu Hân Tĩnh lại còn gây ra chuyện này, thật sự là ép người ta phát điên.
“Ông bà là ba mẹ của Chu Hân Tĩnh đúng không? Lời cô ấy không muốn nói, để tôi nói với hai người.” Một người cảnh sát đi đến.
Sau đó, cảnh sát đem toàn bộ hành vi của Chu Hân Tĩnh nói cho hai vợ chồng Chu Chính Nam nghe.
Chu Tuệ Chân nói: “Hân Tĩnh vẫn chỉ là một đứa trẻ, xin anh tha cho nó, sau khi về nhà chúng tôi nhất định sẽ giáo dục thật tốt.”
“Cô ấy bây giờ cũng không còn là trẻ nhỏ nữa, đã là người hai mươi tuổi rồi, làm ra loại chuyện hại người không lợi mình như này thì bản thân cô ấy phải tự chịu trách nhiệm, một tháng tạm giam là bắt buộc, nếu như đối phương bên kia truy cứu, chuyện không chỉ đơn giản là một tháng tạm giam nữa đâu.”
Nghe vậy, Chu Chính Nam tức thở phì phò, trước đây lẽ ra nên hỏi rõ Chu Hân Tĩnh rốt cuộc muốn làm gì.
“Hai bạn học, cảm ơn hai cậu.” Tô Điềm nói.
“Không cần không cần, đây đều là công lao của Ninh Vũ Phi nhà chúng tôi.”
Bỗng nhiên, Tô Điềm hơi nhíu mày nhìn Ninh Vũ Phi, trong mắt có chút cảnh giác.
Bởi vì chuyện của Ninh Vũ Phi và Chu Hân Tĩnh đã lan truyền sốt xình xịch trong trường, bản thân mình không muốn biết cũng khó.
“Hai cậu ăn trước đi, tôi lại đi nướng tiếp cho hai cậu một vài đồ.” Tô Điềm nói.
“Tiểu Phi, tớ không phải lại nói bậy bạ gì rồi đấy chứ?” Trần Thành Hạo nghĩ không ra.
Ninh Vũ Phi sau khi ngồi xuống, nói: “Không sao, ngày mai sự việc sẽ sáng tỏ cả thôi.”
“Được, vậy chúng ta tiếp tục uống thôi!”
“Được!”
Vèo một cái đã hơn mười hai rưỡi đêm, Trần Thành Hạo cũng về nhà rồi.
Ninh Vũ Phi châm một điếu thuốc mà Trần Thành Hạo đưa, bắt xe quay trở về biệt thự.
Trong nhà yên tĩnh, lúc mở cửa phòng cho khách ra cũng không thấy Trầm Mặc Như ở bên trong, nghĩ thầm, sẽ không phải là chạy đến phòng của mình rồi đấy chứ.
“Tiểu Phi, cháu không cần phải tìm nữa, cô bạn gái kia của cháu đã về nhà rồi.”
“Trầm Mặc Như về rồi sao?”
“Đúng vậy, muộn rồi, nhanh lên phòng đi ngủ đi!”. Bà Ngô nói.
“Vâng!”
Ninh Vũ Phi quay lại phòng tắm một cái, sau đó đi ngủ.
Hôm hôm sau, Ninh Vũ Phi mới đi từ sân trường lên lớp, trong lớp rất náo nhiệt.
Trần Thành Hạo cầm điện thoại di dộng, nói: “Tiểu Phi, mau đến đây, nói cho cậu một tin tốt.”
“Chuyện gì?”
“Chu Hân Tĩnh sáng nay đã bị cảnh sát bắt đi rồi, chuyện của cậu được minh oan rồi.”
Trần Thành Hạo lướt đến bản tin trường học ngày hôm nay, phía trên quả nhiên là ảnh chụp Chu Hân Tĩnh bị bắt đi.
“Thật sự là quá đã, quá hả giận, tôi xem sau này còn ai dám ở sau lưng cậu bàn tán nữa.” Trần Thành Hạo liếc nhìn Cao Tử Tuấn.
Lúc này, tâm trạng của Cao Tử Tuấn rất khó chịu, bản thân còn đang muốn lợi dụng chuyện này hạ thấp Ninh Vũ Phi, kết quả lại bị nhỡ rồi.
Ninh Vũ Phi không cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nhưng mà không nghĩ đến Trầm Mặc Như lại giải quyết xong xuôi giúp mình rồi.
…
Trong đồn cảnh sát, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, Chu Hân Tĩnh sợ hãi không dám giấu diếm điều gì, đem toàn bộ sự thật nói ra hết.
Những chuyện này vẫn phải chịu trách nhiệm, nếu phía Ninh Vũ Phi truy cứu chuyện này, thì sẽ không còn đợn giản chỉ là tạm giam mấy ngày nữa.
Vợ chồng Chu Chính Nam sau khi nhận được thông báo, gặp được Chu Hân Tĩnh ở trong phòng thẩm vấn.
“Ba, mẹ. Ba mẹ mau gọi luật sư cho con đi, con không muốn ngồi tù đâu.”
“Con rốt cuộc đã làm gì vậy hả?”
Bây giờ Chu Chính Nguyên đã sốt ruột sứt đầu mẻ trán, bây giờ Chu Hân Tĩnh lại còn gây ra chuyện này, thật sự là ép người ta phát điên.
“Ông bà là ba mẹ của Chu Hân Tĩnh đúng không? Lời cô ấy không muốn nói, để tôi nói với hai người.” Một người cảnh sát đi đến.
Sau đó, cảnh sát đem toàn bộ hành vi của Chu Hân Tĩnh nói cho hai vợ chồng Chu Chính Nam nghe.
Chu Tuệ Chân nói: “Hân Tĩnh vẫn chỉ là một đứa trẻ, xin anh tha cho nó, sau khi về nhà chúng tôi nhất định sẽ giáo dục thật tốt.”
“Cô ấy bây giờ cũng không còn là trẻ nhỏ nữa, đã là người hai mươi tuổi rồi, làm ra loại chuyện hại người không lợi mình như này thì bản thân cô ấy phải tự chịu trách nhiệm, một tháng tạm giam là bắt buộc, nếu như đối phương bên kia truy cứu, chuyện không chỉ đơn giản là một tháng tạm giam nữa đâu.”
Nghe vậy, Chu Chính Nam tức thở phì phò, trước đây lẽ ra nên hỏi rõ Chu Hân Tĩnh rốt cuộc muốn làm gì.