Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Nhưng lúc đầu, cứ nghĩ rằng con gái của mình và Ninh Vũ Phi là bạn tốt, sẽ lấy được sự tha thứ của cậu ta mà thôi.
Vạn vạn không ngờ được Chu Hân Tĩnh vậy mà lại làm ra chuyện như này, tính muốn uy hiếp Ninh Vũ Phi.
Nếu như đổi lại làm ở trên người khác, có lẽ sẽ còn có một chút tác dụng, thế nhưng đối phương là Ninh Vũ Phi có bối cảnh lớn mà nói, thì là bản thân tự tìm cái chết.
Chu Tuệ Chân khóc, nói: “Chúng ta mời luật sư đi, tôi không tin chúng ta sẽ thua kiện!”
“Bà tỉnh lại đi, Ninh Vũ Phi là người chúng ta có thể rung chuyển được sao? Cho dù tôi có bán hết tài sản đi mời được luật sư đứng đầu thành phố Ngọc Trai này, thì tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế mời luật sư đứng đầu cả nước đến thì phải làm sao?”
Chu Chính Nam đã không còn dám có bất kì ý nghĩ gì với Ninh Vũ Phi, cứng đối cứng chính là tự tìm cái chết, bây giờ, biện pháp duy nhất chính là cầu xin Ninh Vũ Phi không truy cứu trách nhiệm.
“Cảnh sát, cho tôi hỏi một chút, nếu chỉ cần bên kia không truy cứu, thì cùng lắm cũng chỉ tạm giữu vài ngày giáo dục thôi đúng không?” Chu Chính Nam hỏi.
“Đúng vậy!” Nói xong, cảnh sát cũng đi.
Chu Tuệ Chân khóc ròng nói: “Chính Nam, chúng ta nên làm gì bây giờ, chúng ta không thể để Hân Tĩnh ngồi tù được!”
“Bà đừng làm phiền tôi, Hân Tĩnh giống như bà, hỏng việc nhiều hơn là thành công.”
“Cái này ông còn trách tôi sao, ông là ba nó, chẳng lẽ lại không giúp đỡ con gái của mình sao?”
Bây giờ, Chu Tuệ Chân chính là đang cố tình gây sự, căn bản không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Chu Chính Nam rời khỏi đồn cảnh sát trước, phải nghĩ biện pháp mới được.
Nhưng rất nhanh, Tần Minh Nguyệt xuất hiện ở trước cửa ra vào đồn cảnh sát, co ấy dẫn theo luật sư đi vào, vừa khéo gặp Chu Chính Nam.
Khoảnh khắc chạm mặt này, Chu Chính Nam lập tức nhận ra Tần Minh Nguyệt, cũng hiểu đối phương đến đây là để làm gì, vội vàng nói xin lỗi: “Cô Tần, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, bây giờ tôi lập tức đi tìm Tiểu Phi nói xin lỗi, xin cô tha cho chúng tôi lần này.”
Tần Minh Nguyệt tháo kính râm xuống, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Chu, con gái của ông đúng là không biết xấu hổ, vậy mà nghĩ ra được loại biện pháp này để uy hiếp Ninh Vũ Phi, hay là nói chuyện này là do ông chỉ điểm?”
Lời này hỏi ra khiến Chu Chính Nam không biết phải trả lời như thế nào, cúi đầu nói: “Cô Tần, là lỗi của tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội, để tôi xin lỗi tiểu Phi.”
“Đừng nghĩ nữa, chuyện này là do tổng giám đốc Liễu giao phó cho tôi làm, không cần phải xem suy nghĩ của Ninh Vũ Phi.” Tần Minh Nguyệt trực tiếp đi vào.
Chu Chính Nam trực tiếp choáng váng, chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi.
Có lẽ chỉ cần mình thành tâm xin lỗi, có lẽ còn có thể khiến Ninh Vũ Phi bỏ qua một lần, nhưng lần này lại trực tiếp liên quan đến tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, như thế thì cho mình làm gì cũng vô ích.”
“Đây là số mệnh rồi!”
Nhưng dù sao cũng là con gái của mình, Chu Chính Nam vẫn phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mời luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố Ngọc Trai.
Nhưng người luật sư này sau khi biết được đối phương là ba luật sư nổi tiếng hàng đầu cả nước, trực tiếp trả lại tiền cho Chu Chính Nam, không dám nhận vụ kiện này.
Chuyện kế tiếp không cần phải nói cũng biết, Chu Hân Tĩnh không thể cứu nổi được nữa rồi.
….
Bây giờ, tất cả người trong trường học đều biết chuyện Chu Hân Tĩnh vu oan hãm hại Ninh Vũ Phi, trong lúc nhất thời, dòng dư luận cũng nhắm vào Chu Hân Tĩnh.
Ngay cả mấy người theo đuổi Chu Hân Tĩnh cũng không dám nói thêm gì.
Những người bạn thân thường ngày của Chu Hân Tĩnh cũng vạch rõ giới hạn với cô ta, đổi giọng gia nhập vào nhóm chống lại Chu Hân Tĩnh.
Đối với chuyện này, Trần Thành Hạo càng xem càng hả giận, nhưng Ninh Vũ Phi căn bản không thèm để ý tới, luôn cực kì bình thản.
“Tan học rồi, về thôi!”
“Tiểu Phi, cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc.”
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn Diêu Dư phía sau, lập tức hiểu có việc gì.
Rất nhanh liền đi về phía cổng trường, nghe thấy bên cạnh có người gọi mình: “Bạn Ninh Vũ Phi?”
“Hả? Tô…Điềm?”
Người gọi mình thật sự là Tô Điềm, cô ấy mặc một bộ quần áo giản dị sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa, trên vai đeo một chiếc ba lô, hai tay dắt xe đạp.
Vạn vạn không ngờ được Chu Hân Tĩnh vậy mà lại làm ra chuyện như này, tính muốn uy hiếp Ninh Vũ Phi.
Nếu như đổi lại làm ở trên người khác, có lẽ sẽ còn có một chút tác dụng, thế nhưng đối phương là Ninh Vũ Phi có bối cảnh lớn mà nói, thì là bản thân tự tìm cái chết.
Chu Tuệ Chân khóc, nói: “Chúng ta mời luật sư đi, tôi không tin chúng ta sẽ thua kiện!”
“Bà tỉnh lại đi, Ninh Vũ Phi là người chúng ta có thể rung chuyển được sao? Cho dù tôi có bán hết tài sản đi mời được luật sư đứng đầu thành phố Ngọc Trai này, thì tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế mời luật sư đứng đầu cả nước đến thì phải làm sao?”
Chu Chính Nam đã không còn dám có bất kì ý nghĩ gì với Ninh Vũ Phi, cứng đối cứng chính là tự tìm cái chết, bây giờ, biện pháp duy nhất chính là cầu xin Ninh Vũ Phi không truy cứu trách nhiệm.
“Cảnh sát, cho tôi hỏi một chút, nếu chỉ cần bên kia không truy cứu, thì cùng lắm cũng chỉ tạm giữu vài ngày giáo dục thôi đúng không?” Chu Chính Nam hỏi.
“Đúng vậy!” Nói xong, cảnh sát cũng đi.
Chu Tuệ Chân khóc ròng nói: “Chính Nam, chúng ta nên làm gì bây giờ, chúng ta không thể để Hân Tĩnh ngồi tù được!”
“Bà đừng làm phiền tôi, Hân Tĩnh giống như bà, hỏng việc nhiều hơn là thành công.”
“Cái này ông còn trách tôi sao, ông là ba nó, chẳng lẽ lại không giúp đỡ con gái của mình sao?”
Bây giờ, Chu Tuệ Chân chính là đang cố tình gây sự, căn bản không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Chu Chính Nam rời khỏi đồn cảnh sát trước, phải nghĩ biện pháp mới được.
Nhưng rất nhanh, Tần Minh Nguyệt xuất hiện ở trước cửa ra vào đồn cảnh sát, co ấy dẫn theo luật sư đi vào, vừa khéo gặp Chu Chính Nam.
Khoảnh khắc chạm mặt này, Chu Chính Nam lập tức nhận ra Tần Minh Nguyệt, cũng hiểu đối phương đến đây là để làm gì, vội vàng nói xin lỗi: “Cô Tần, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, bây giờ tôi lập tức đi tìm Tiểu Phi nói xin lỗi, xin cô tha cho chúng tôi lần này.”
Tần Minh Nguyệt tháo kính râm xuống, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Chu, con gái của ông đúng là không biết xấu hổ, vậy mà nghĩ ra được loại biện pháp này để uy hiếp Ninh Vũ Phi, hay là nói chuyện này là do ông chỉ điểm?”
Lời này hỏi ra khiến Chu Chính Nam không biết phải trả lời như thế nào, cúi đầu nói: “Cô Tần, là lỗi của tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội, để tôi xin lỗi tiểu Phi.”
“Đừng nghĩ nữa, chuyện này là do tổng giám đốc Liễu giao phó cho tôi làm, không cần phải xem suy nghĩ của Ninh Vũ Phi.” Tần Minh Nguyệt trực tiếp đi vào.
Chu Chính Nam trực tiếp choáng váng, chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi.
Có lẽ chỉ cần mình thành tâm xin lỗi, có lẽ còn có thể khiến Ninh Vũ Phi bỏ qua một lần, nhưng lần này lại trực tiếp liên quan đến tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, như thế thì cho mình làm gì cũng vô ích.”
“Đây là số mệnh rồi!”
Nhưng dù sao cũng là con gái của mình, Chu Chính Nam vẫn phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mời luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố Ngọc Trai.
Nhưng người luật sư này sau khi biết được đối phương là ba luật sư nổi tiếng hàng đầu cả nước, trực tiếp trả lại tiền cho Chu Chính Nam, không dám nhận vụ kiện này.
Chuyện kế tiếp không cần phải nói cũng biết, Chu Hân Tĩnh không thể cứu nổi được nữa rồi.
….
Bây giờ, tất cả người trong trường học đều biết chuyện Chu Hân Tĩnh vu oan hãm hại Ninh Vũ Phi, trong lúc nhất thời, dòng dư luận cũng nhắm vào Chu Hân Tĩnh.
Ngay cả mấy người theo đuổi Chu Hân Tĩnh cũng không dám nói thêm gì.
Những người bạn thân thường ngày của Chu Hân Tĩnh cũng vạch rõ giới hạn với cô ta, đổi giọng gia nhập vào nhóm chống lại Chu Hân Tĩnh.
Đối với chuyện này, Trần Thành Hạo càng xem càng hả giận, nhưng Ninh Vũ Phi căn bản không thèm để ý tới, luôn cực kì bình thản.
“Tan học rồi, về thôi!”
“Tiểu Phi, cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc.”
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn Diêu Dư phía sau, lập tức hiểu có việc gì.
Rất nhanh liền đi về phía cổng trường, nghe thấy bên cạnh có người gọi mình: “Bạn Ninh Vũ Phi?”
“Hả? Tô…Điềm?”
Người gọi mình thật sự là Tô Điềm, cô ấy mặc một bộ quần áo giản dị sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa, trên vai đeo một chiếc ba lô, hai tay dắt xe đạp.
Bình luận facebook