Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Bởi vì buổi chiều không có lớp, Ninh Vũ Phi tìm thấy Trần Thành Hạo, nói: “Hạo Tử, đi, chúng ta đi chợ đồ cổ đi!”
“Đi thôi, tôi biết một số cái hay lắm, cùng đi xem một chút,”
“Ừ!”
Ngồi trên xe mô tô của Trần Thành Hạo, Ninh Vũ Phi cảm thấy khá phong cách, nhưng rõ ràng vị trí này là dành cho con gái ngồi.
Bởi vì phần yên phía sau vểnh lên, sau khi ngồi xuống chỉ có thể dựa vào người Trần Thành Hạo, người khác nhìn còn tưởng là cái gì đâu.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đã đến chợ đồ cổ.
Trần Thành Hạo giới thiêu: “Tiểu Phi, trong này không chỉ đơn giản là có riêng đồ cổ, mà còn có cả đổ thạch* đấy, rất lợi hại, nếu như tôi có thể lấy được một khối, vậy thì cả đời này chẳng cần phải lo cái ăn cái mặc nữa rồi.”
(đổ thạch: là một hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy)
“Tỉnh lại đi, loại trò chơi này không dễ ăn thế đâu, loại rẻ thì không phải là hàng tốt, còn hàng tốt thì lại quá đắt.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đúng vậy!”
Hai người đi vào bên trong chợ đồ cổ, hai bên đường đầy các quầy hàng nhỏ, đương nhiên cũng có vài cửa hàng.
Trần Thành Hạo thích một bộ thanh hoa sứ, phía trên hoa văn rất đẹp mắt, hơn nữa, màu sắc cũng rất tốt.
“Chàng trai, đâu chính là một bộ thanh hoa sứ được bảo tồn hoàn hảo, cả con đường này chỉ có mình tôi có thôi, nhưng rất nhiều người đều không biết nhìn hàng, cậu xem xem, nếu thích, ba trăm triệu là có thể mang về nhà rồi.” Ông chủ nói.
Vừa nghe đến ba trăm triệu, Trần Thành Hạo lập tức nản lòng, lắc đầu: “Không có tiền!”
“Ba trăm triệu cũng không có, còn muốn mua hàng cổ, đi sang chỗ khác, đừng cản trở công việc bán hàng của tôi.”
Trần Thành Hạo đứng lên, hỏi Ninh Vũ Phi: “Tiểu Phi, cái đồ chơi này tớ nhìn cũng không tồi, thật sự đáng cái giá này sao?”
“Vẫn là rất đáng tiền, nhưng cậu phải đợi mấy trăm năm sau mới có thể mua.”
“Ý gì?”
Ninh Vũ Phi vừa đi vừa nói: “Bởi vì đó là hàng giả, đồ thủ công giá chỉ có mấy trăm nghìn thôi, cậu bây giờ mà mua về thì mấy trăm năm sau cũng sẽ là đồ cổ.”
“Ặc, vậy thì bỏ đi, đi xem những thứ khác.”
Trên đường đi, Ninh Vũ Phi nhìn thấy một món đồ, đi đến ngồi xổm xuống, thế nhưng cũng không cầm vật kia lên, mà chỉ nhìn về phía những thứ khác.
Những người bán đồ cổ rất biết nhìn ánh mắt của người khác, từ trong ánh mắt đọc hiểu ra suy nghĩ sau đó sẽ hét giá, rất âm hiểm.
Trong quầy hàng này, đồ vật nằm rải rác cũng khá nhiều.
Ninh Vũ Phi nhìn xuống, những món đồ này đều là hàng thật, nhưng đáng tiếc đều là đồ đã bị sứt mẻ, không có giá trị là bao.
Cái mà Ninh Vũ Phi nhìn trúng là một miếng ngọc bội, hoa văn rồng, màu hơi xỉn, nhưng nó là hàng thật giá thật.
Bản lĩnh và kỹ năng giám định bảo vật là học được từ sư phụ lúc còn nhỏ, cũng có thể nhìn ra được khí thức của những người đó.
Ví dụ như những người sau khi đào mộ sẽ mang theo một chút khí tức âm lãnh, trên mặt sẽ hiện rõ sắc mặt bệnh trạng, đó là bởi vì những người đào mộ đã hít phải âm khí bên trong.
Đồ vật của những người này có tám, chín phần mười là hàng thật, mặt khác, những người không có bất kì âm khí gì, khuôn mặt căng bóng, đồ mà họ bán, thì bảy, tám phần là hàng giả.
“Khụ khụ, chàng trai, dạo này làm ăn không tốt, cậu nhìn trúng cái gì rồi? Chọn một thứ đi!”
Ông chủ này nhìn vào chính là người không rõ bệnh, thỉnh thoảng còn ho khan, hẳn là đã hít phải khí độc.
Ninh Vũ Phi nhìn sắc mặt của ông ta, nếu không cứu chữa, chắc chắn không thể sống nổi một tuần.”
“Đi thôi, tôi biết một số cái hay lắm, cùng đi xem một chút,”
“Ừ!”
Ngồi trên xe mô tô của Trần Thành Hạo, Ninh Vũ Phi cảm thấy khá phong cách, nhưng rõ ràng vị trí này là dành cho con gái ngồi.
Bởi vì phần yên phía sau vểnh lên, sau khi ngồi xuống chỉ có thể dựa vào người Trần Thành Hạo, người khác nhìn còn tưởng là cái gì đâu.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đã đến chợ đồ cổ.
Trần Thành Hạo giới thiêu: “Tiểu Phi, trong này không chỉ đơn giản là có riêng đồ cổ, mà còn có cả đổ thạch* đấy, rất lợi hại, nếu như tôi có thể lấy được một khối, vậy thì cả đời này chẳng cần phải lo cái ăn cái mặc nữa rồi.”
(đổ thạch: là một hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy)
“Tỉnh lại đi, loại trò chơi này không dễ ăn thế đâu, loại rẻ thì không phải là hàng tốt, còn hàng tốt thì lại quá đắt.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đúng vậy!”
Hai người đi vào bên trong chợ đồ cổ, hai bên đường đầy các quầy hàng nhỏ, đương nhiên cũng có vài cửa hàng.
Trần Thành Hạo thích một bộ thanh hoa sứ, phía trên hoa văn rất đẹp mắt, hơn nữa, màu sắc cũng rất tốt.
“Chàng trai, đâu chính là một bộ thanh hoa sứ được bảo tồn hoàn hảo, cả con đường này chỉ có mình tôi có thôi, nhưng rất nhiều người đều không biết nhìn hàng, cậu xem xem, nếu thích, ba trăm triệu là có thể mang về nhà rồi.” Ông chủ nói.
Vừa nghe đến ba trăm triệu, Trần Thành Hạo lập tức nản lòng, lắc đầu: “Không có tiền!”
“Ba trăm triệu cũng không có, còn muốn mua hàng cổ, đi sang chỗ khác, đừng cản trở công việc bán hàng của tôi.”
Trần Thành Hạo đứng lên, hỏi Ninh Vũ Phi: “Tiểu Phi, cái đồ chơi này tớ nhìn cũng không tồi, thật sự đáng cái giá này sao?”
“Vẫn là rất đáng tiền, nhưng cậu phải đợi mấy trăm năm sau mới có thể mua.”
“Ý gì?”
Ninh Vũ Phi vừa đi vừa nói: “Bởi vì đó là hàng giả, đồ thủ công giá chỉ có mấy trăm nghìn thôi, cậu bây giờ mà mua về thì mấy trăm năm sau cũng sẽ là đồ cổ.”
“Ặc, vậy thì bỏ đi, đi xem những thứ khác.”
Trên đường đi, Ninh Vũ Phi nhìn thấy một món đồ, đi đến ngồi xổm xuống, thế nhưng cũng không cầm vật kia lên, mà chỉ nhìn về phía những thứ khác.
Những người bán đồ cổ rất biết nhìn ánh mắt của người khác, từ trong ánh mắt đọc hiểu ra suy nghĩ sau đó sẽ hét giá, rất âm hiểm.
Trong quầy hàng này, đồ vật nằm rải rác cũng khá nhiều.
Ninh Vũ Phi nhìn xuống, những món đồ này đều là hàng thật, nhưng đáng tiếc đều là đồ đã bị sứt mẻ, không có giá trị là bao.
Cái mà Ninh Vũ Phi nhìn trúng là một miếng ngọc bội, hoa văn rồng, màu hơi xỉn, nhưng nó là hàng thật giá thật.
Bản lĩnh và kỹ năng giám định bảo vật là học được từ sư phụ lúc còn nhỏ, cũng có thể nhìn ra được khí thức của những người đó.
Ví dụ như những người sau khi đào mộ sẽ mang theo một chút khí tức âm lãnh, trên mặt sẽ hiện rõ sắc mặt bệnh trạng, đó là bởi vì những người đào mộ đã hít phải âm khí bên trong.
Đồ vật của những người này có tám, chín phần mười là hàng thật, mặt khác, những người không có bất kì âm khí gì, khuôn mặt căng bóng, đồ mà họ bán, thì bảy, tám phần là hàng giả.
“Khụ khụ, chàng trai, dạo này làm ăn không tốt, cậu nhìn trúng cái gì rồi? Chọn một thứ đi!”
Ông chủ này nhìn vào chính là người không rõ bệnh, thỉnh thoảng còn ho khan, hẳn là đã hít phải khí độc.
Ninh Vũ Phi nhìn sắc mặt của ông ta, nếu không cứu chữa, chắc chắn không thể sống nổi một tuần.”
Bình luận facebook