Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Cô Nguyễn, tôi không sao đâu, tôi không căng thẳng.” Cô nở nụ cười trong veo với cô ấy nhưng trong lòng lại buồn bực, Cố Tử Châu làm vậy chẳng phải đã để Nguyễn Tâm Kỳ biết quan hệ giữa hai người không được bình thường sao? Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Hơn nữa, Nguyễn Tâm Kỳ xưng hô thân thiết, quan hệ giữa anh và cô ấy cũng không nhỏ nhỉ?
"Anh ấy rất quan tâm cô.”
Đường Tô Nhã chỉ có thể cười cười: “Đạo diễn Cố là người tốt.”
"Không có đâu, tôi quen anh ấy nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh ấy nhiệt tình với ai cả.”
"Theo cách nói của cô Nguyễn thì đây là vinh hạnh của tôi, ha ha.”
Cô nửa đùa nửa thật muốn chuyển đề tài này đi, cũng may Nguyễn Tâm Kỳ hiểu ý cô, không hùng hổ dọa người, nhưng trước khi rời đi, cô ấy còn để lại một câu nói với ý vị sâu xa: “Quả thật là vinh hạnh của cô đấy, cô Đường.”
Bữa tối tụ họp được chọn trong một nhà hàng lẩu, Đường Tô Nhã chẳng ăn món nào nhưng lại uống rượu không ít, một chai bia, hai ly vang trắng, mặt cô đỏ hơn cả hoa hồng, mắt hạnh trong trẻo, trạng thái say rượu.
Giang Diệc cũng không để ý, anh ta cầm lấy chai rượu, không để người phục vụ động tay, tự mình mở nắp và rót đầy ly thủy tinh, sau đó cầm ly rượu đi qua phía Đường Tô Nhã ở bên kia: “Người đẹp, chúng ta uống một ly nào.”
Đường Tô Nhã còn chưa kịp nói, phó đạo diễn đã ồn ào trước: “Tiểu Đường, rượu của ảnh đế Giang không thể không uống, không chỉ phải uống mà còn phải uống ba ly!”
Cô cầm ly của mình lên và cụng với Giang Diệc: “Được, ảnh đế Giang, sau này xin anh chỉ dạy nhiều hơn.” Nói xong lại rót một ly rượu rồi uống vào, trong thoáng chốc mặt cô ửng đỏ, mặt phấn hoa đào, đặc biệt đẹp mắt.
"Ba ly thì miễn đi, rốt cuộc tôi cũng không thể ức hiếp con gái như đạo diễn Lí mà, đúng không?” Giang Diệc nhìn phó đạo diễn, phó đạo diễn liền vẫy vẫy tay: “Đi đi đi.”
"Nhưng cô Đường này, dù sao cô cũng là người mà đạo diễn Cố tự mình tuyển chọn, nói ơn tri ngộ không đủ đâu, bất kính một ly thì không tài nào nói nổi nhỉ?”
Nguyễn Tâm Kỳ đều thấy hết cả, cười khuyên nhủ: “Giang Diệc, anh không thấy cô Đường say rồi sao? Ngày mai còn quay phim, tất cả mọi người uống ít một chút.”
Giang Diệc cười hì hì, lại oán hận: “Do cô nói nhiều đấy, mất hứng quá.”
Sắc mặt Nguyễn Tâm Kỳ chợt thay đổi, giơ tay lên cao đánh anh ta mấy cái, khiến cho tất cả mọi người cười ồ lên.
Cố Tử Châu cũng cười, chẳng qua ánh mắt hàm chứa ý cười của anh chỉ đọng lại trên người Đường Tô Nhã. Anh dựa người vào ghế, chỉ vào ly rượu trên mặt bàn: “Cô Đường, Giang Diệc nói cũng không sai, cô nên kính tôi một ly nhỉ?”
Cô chợt cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được, nhếch đôi môi anh đào căng tràn sắp nứt, đôi mắt nhỏ híp lại thành mảnh trăng non cong cong. Giang Diệc đặt ly rượu được rót đầy vào tay cô, cô nói một tiếng “cảm ơn”.
Đường Tô Nhã đi đến bên cạnh Cố Tử Châu, gạt đi phần tóc trước trán: “Đạo diễn Cố, cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội.”
Cố Tử Châu từ từ cầm lấy ly rượu, giơ lên cao, cụng ly với cô, nói một câu mang hai nghĩa: “Cơ hội? Cơ hội là do cô Đường tự mình tranh thủ đấy chứ.”
Đường Tô Nhã nghe ra ý của anh, vừa thẹn vừa cáu, nhưng phát tiết ở nơi này lại không ổn, đành phải uống rượu cho xong rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Đoàn người uống rượu đến mười giờ đêm mới lục tục trở về khách sạn, Đường Tô Nhã say đến mức váng đầu hoa mặt. Trở về phòng, cô cởi áo lông nặng nề ra, cởi mũ và khăn quàng cổ, đưa tay day trán một chút, đúng là trời rất lạnh nhưng cô lại ra mồ hôi nóng hổi, ban nãy ru rú trong chiếc áo lạnh dày cộm nên vừa dính vừa nhầy.
Mở va ly lấy nội y và áo ngủ ra, thay giày, mở máy sưởi trong phòng, cuối cùng có thể đi tắm một cách dễ chịu thoải mái. Trước khi tiếng đập cửa “thùng thùng thùng” vang lên, cô đã nghĩ như vậy đấy.
Đêm hôm khuya khoắt, người đến là ai, đương nhiên cô biết rõ.
“Cô Nguyễn, tôi không sao đâu, tôi không căng thẳng.” Cô nở nụ cười trong veo với cô ấy nhưng trong lòng lại buồn bực, Cố Tử Châu làm vậy chẳng phải đã để Nguyễn Tâm Kỳ biết quan hệ giữa hai người không được bình thường sao? Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Hơn nữa, Nguyễn Tâm Kỳ xưng hô thân thiết, quan hệ giữa anh và cô ấy cũng không nhỏ nhỉ?
"Anh ấy rất quan tâm cô.”
Đường Tô Nhã chỉ có thể cười cười: “Đạo diễn Cố là người tốt.”
"Không có đâu, tôi quen anh ấy nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh ấy nhiệt tình với ai cả.”
"Theo cách nói của cô Nguyễn thì đây là vinh hạnh của tôi, ha ha.”
Cô nửa đùa nửa thật muốn chuyển đề tài này đi, cũng may Nguyễn Tâm Kỳ hiểu ý cô, không hùng hổ dọa người, nhưng trước khi rời đi, cô ấy còn để lại một câu nói với ý vị sâu xa: “Quả thật là vinh hạnh của cô đấy, cô Đường.”
Bữa tối tụ họp được chọn trong một nhà hàng lẩu, Đường Tô Nhã chẳng ăn món nào nhưng lại uống rượu không ít, một chai bia, hai ly vang trắng, mặt cô đỏ hơn cả hoa hồng, mắt hạnh trong trẻo, trạng thái say rượu.
Giang Diệc cũng không để ý, anh ta cầm lấy chai rượu, không để người phục vụ động tay, tự mình mở nắp và rót đầy ly thủy tinh, sau đó cầm ly rượu đi qua phía Đường Tô Nhã ở bên kia: “Người đẹp, chúng ta uống một ly nào.”
Đường Tô Nhã còn chưa kịp nói, phó đạo diễn đã ồn ào trước: “Tiểu Đường, rượu của ảnh đế Giang không thể không uống, không chỉ phải uống mà còn phải uống ba ly!”
Cô cầm ly của mình lên và cụng với Giang Diệc: “Được, ảnh đế Giang, sau này xin anh chỉ dạy nhiều hơn.” Nói xong lại rót một ly rượu rồi uống vào, trong thoáng chốc mặt cô ửng đỏ, mặt phấn hoa đào, đặc biệt đẹp mắt.
"Ba ly thì miễn đi, rốt cuộc tôi cũng không thể ức hiếp con gái như đạo diễn Lí mà, đúng không?” Giang Diệc nhìn phó đạo diễn, phó đạo diễn liền vẫy vẫy tay: “Đi đi đi.”
"Nhưng cô Đường này, dù sao cô cũng là người mà đạo diễn Cố tự mình tuyển chọn, nói ơn tri ngộ không đủ đâu, bất kính một ly thì không tài nào nói nổi nhỉ?”
Nguyễn Tâm Kỳ đều thấy hết cả, cười khuyên nhủ: “Giang Diệc, anh không thấy cô Đường say rồi sao? Ngày mai còn quay phim, tất cả mọi người uống ít một chút.”
Giang Diệc cười hì hì, lại oán hận: “Do cô nói nhiều đấy, mất hứng quá.”
Sắc mặt Nguyễn Tâm Kỳ chợt thay đổi, giơ tay lên cao đánh anh ta mấy cái, khiến cho tất cả mọi người cười ồ lên.
Cố Tử Châu cũng cười, chẳng qua ánh mắt hàm chứa ý cười của anh chỉ đọng lại trên người Đường Tô Nhã. Anh dựa người vào ghế, chỉ vào ly rượu trên mặt bàn: “Cô Đường, Giang Diệc nói cũng không sai, cô nên kính tôi một ly nhỉ?”
Cô chợt cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được, nhếch đôi môi anh đào căng tràn sắp nứt, đôi mắt nhỏ híp lại thành mảnh trăng non cong cong. Giang Diệc đặt ly rượu được rót đầy vào tay cô, cô nói một tiếng “cảm ơn”.
Đường Tô Nhã đi đến bên cạnh Cố Tử Châu, gạt đi phần tóc trước trán: “Đạo diễn Cố, cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội.”
Cố Tử Châu từ từ cầm lấy ly rượu, giơ lên cao, cụng ly với cô, nói một câu mang hai nghĩa: “Cơ hội? Cơ hội là do cô Đường tự mình tranh thủ đấy chứ.”
Đường Tô Nhã nghe ra ý của anh, vừa thẹn vừa cáu, nhưng phát tiết ở nơi này lại không ổn, đành phải uống rượu cho xong rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Đoàn người uống rượu đến mười giờ đêm mới lục tục trở về khách sạn, Đường Tô Nhã say đến mức váng đầu hoa mặt. Trở về phòng, cô cởi áo lông nặng nề ra, cởi mũ và khăn quàng cổ, đưa tay day trán một chút, đúng là trời rất lạnh nhưng cô lại ra mồ hôi nóng hổi, ban nãy ru rú trong chiếc áo lạnh dày cộm nên vừa dính vừa nhầy.
Mở va ly lấy nội y và áo ngủ ra, thay giày, mở máy sưởi trong phòng, cuối cùng có thể đi tắm một cách dễ chịu thoải mái. Trước khi tiếng đập cửa “thùng thùng thùng” vang lên, cô đã nghĩ như vậy đấy.
Đêm hôm khuya khoắt, người đến là ai, đương nhiên cô biết rõ.
Bình luận facebook