Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
“Ai? Là ai?”
Oản Oản đứng lên, cầm đế nến giơ lên nhìn quanh bốn phía.
Lại một bầu không khí trầm mặc, Oản Oản siết nắm tay thành quyền.
“Ngươi xác định là nàng sao?”
Đương lúc Oản Oản cảm thấy không có người trả lời nàng, bỗng nhiên thanh âm từ trên nóc nhà truyền đến, Oản Oản vội vàng ngẩng đầu lên xem, nóc nhà rất cao, mơ mơ hồ hồ, hình như có viên ngói bị người giở lên.
“Phu nhân! Phu nhân!” trên nóc nhà có người đè nén giọng hô.
Oản Oản nghe xong, lập tức vui vẻ, ngẩng đầu trả lời lại: “Xuân Thiều! Là ta, sao ngươi lại ở đây?”
Sau khi xác định đúng là người, không biết hai người bên trên dùng cách gì, chỉ chốc lát sau liền trượt xuống từ trên xà nhà, nương theo ánh nến, Oản Oản thấy rõ hai người trước mặt, một người tất nhiên chính là Xuân Thiều, mà một người còn lại thì chưa từng gặp qua, ăn mặc tựa như phục sức của Miêu nữ* kiếp trước, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, chỉ có điều trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lộ ra biểu cảm lạnh lùng, cực giống hàn băng.
(* Miêu nữ: con gái dân tộc Miêu nhé, không phải người mèo đâu )
“Vị này là?” Oản Oản nghi hoặc hỏi.
“Nàng…”
Xuân Thiều vừa muốn nói chuyện, chợt nghe nữ tử bên cạnh hắn nói: “Ta là vị hôn thê của hắn, Tang Thanh Thanh của Lư tộc.”
Lư tộc? Oản Oản rõ ràng chưa từng nghe qua, dù sao nàng mới đến thế giới này được một thời gian ngắn ngủi, nàng có thể phân biệt được địa danh của nước Khởi và nước Thần rõ ràng là đã không tệ lắm rồi, huống chi những dân tộc thiểu số này ẩn cư ở nơi nào chẳng rõ.
“Ách… đúng vậy! Phu nhân có thể gọi nàng là Thanh Thanh.” không biết là xấu hổ hay ngượng ngùng, Xuân Thiều sờ sờ cái mũi, cúi đầu nói.
Oản Oản nhìn qua nhìn lại hai người, không rõ đã phát sinh chuyện gì, Xuân Thiều cư nhiên lại sau một thời gian không thấy dẫn về một vị hôn thê, hơn nữa vị hôn thê này còn là người dân tộc thiểu số, nay cùng tới cứu nàng, thật sự là đủ phức tạp.
“Sao hai người lại ở đây?”
“Đệ và Thanh Thanh nghe nói phủ hoàng tử bị vây, liền chuẩn bị trở về tìm các người, ai ngờ vừa đi đến cửa hông, liền thấy phu nhân cùng những người khác bị người đưa lên xe ngựa, đệ và Thanh Thanh không dám chống chọi, bèn đi theo xe ngựa.” Xuân Thiều cười hì hì, làm như trước đó đi theo xe ngựa giống như đơn giản đi du ngoạn.
“Chỉ có hai người đến?” lòng Oản Oản chợt lạnh, cho dù có bản lĩnh hơn chăng nữa, cũng không có khả năng đi ra được.
Như nhìn ra Oản Oản thất vọng, Tang Thanh Thanh bèn đi tới, từ trong lòng lấy ra một cây sáo bằng xương, lạnh nhạt nói: “Người của ta rất nhanh sẽ đến.”
Vừa nói xong, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng kêu như quạ đen, khàn khàn không chút nào che giấu, Tang Thanh Thanh lập tức cầm cây sáo lên, đặt lên môi thổi, nhưng chỉ thấy ngón tay nàng cử động, môi khẽ run, Oản Oản hoàn toàn không hề nghe được tiếng gì.
“Sách Nhất, trong viện này có bao nhiêu người?” Buông cây sáo xuống, Tang Thanh Thanh nhìn vào không khí, cổ quái nói.
Đột ngột, không biết từ chỗ nào trong phòng truyền đến giọng nam khàn khàn trầm mạnh, nói: “Hơn năm mươi người, còn có vài trăm người đóng rải rác trên đường.”
Oản Oản cũng thấy cái khách sạn cũ nát này sẽ không thể chứa nổi nhiều người như vậy, vả lại khách sạn này vốn còn có người ở, nếu Chu Xương cẩn thận không muốn để người khác phát hiện, như vậy hắn nhất định sẽ không mang nhiều người đến.
“Nhanh chóng giải quyết, gọi Sách Tứ tới đây.” Tang Thanh Thanh lãnh khốc nói, dường như năm mươi mấy người kia chẳng qua chỉ là một chữ số thôi.
“Tuân thánh lệnh.” Sau đó, không thấy người nọ lên tiếng nữa.
Rốt cục, Oản Oản cũng phát hiện nữ tử trước mắt không phải bình thường, chỉ sợ nàng ta không chỉ đơn giản là thiếu nữ Lư tộc, thấy nàng thuần thục ra lệnh, bình tĩnh đối với sống chết, đoán chừng địa vị trong Lư tộc không thấp.
“Nếu chúng ta ngồi xe ngựa trở về có thể sẽ có chút khó khăn.” Tang Thanh Thanh bỗng nhiên trực tiếp nhìn Oản Oản nói.
Oản Oản cười cười, quả nhiên là một cô nương thông minh.
“Nơi này có một địa đạo thông đến phủ hoàng tử, đáng tiếc đầu kia bị chúng ta chặn lại rồi.” Oản Oản tiếc hận nói.
“Không sao, nói với ta vị trí, mở ra không là vấn đề.” Tang Thanh Thanh cũng không để ý.
“Là gian phòng vừa rồi Chu Xương ở, nhưng…” Oản Oản do dự nói, Chu Xương là một tên rất xảo quyệt, người bên cạnh hắn phỏng chừng cũng không dễ đối phó.
Tang Thanh Thanh cũng không e ngại nói: “Ta đã sai gia bộc đến đó điều tra rồi, chúng ta tùy cơ ứng biến.”
Oản Oản gật gật đầu, thấy Xuân Thiều lôi thi thể Vinh Ngọc qua một bên, không hiểu vì sao, trong lòng có một loại phiền muộn nhàn nhạt nảy lên. Những ngày tháng đã trôi qua, không phải nàng chưa từng nhớ lại, mặc dù lúc ở Tầm Hương lâu lúc nào cũng thấp thỏm không yên vì phải sắp sửa tiếp khách, nhưng không thể phủ nhận, khi ở cùng những cô nương kia, nàng vẫn là có vài phần vui vẻ là thật lòng. Nhưng tiếc rằng, thế sự vô thường, không phải ai cũng đều có được kết cục viên mãn.
Bên ngoài lại truyền đến vài tiếng quạ kêu, Tang Thanh Thanh gật gật đầu, nói với Oản Oản: “Chu Xương đã dẫn người đi ra ngoài, đúng lúc cho chúng ta động thủ.”
Oản Oản nhớ lại trước đó Chu Xương có nói, muốn ngồi làm ‘ngư ông thủ lợi’, sợ là lúc này bởi vì mình bị bắt, phủ hoàng tử bị vây, cho nên hắn liền cảm thấy nắm chắc mười phần thành công, giờ phút này hẳn đã đến hoàng cung thu lợi.
“Đợi lát nữa chúng ta đi trước, ngươi chỉ ra mật đạo, ta cho vài người có năng lực mở ra, phỏng chừng không bao lâu, chúng ta sẽ trở về.” Tang Thanh Thanh dùng một phương thức cổ quái vỗ vỗ tay, lại thổi cây sáo không ra tiếng, như đang bố trí mọi thứ.
Oản Oản không dám hỏi, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, chờ đợi cửa phòng được người mở ra, tiếp theo Tang Thanh Thanh và Xuân Thiều đi đến gian phòng có mật đạo, trên đường gặp được đám người Nghiêm Tử Tô cũng bị bắt đến, các nàng vốn mắt lộ ra hoảng sợ, nhưng sau khi bắt gặp Oản Oản cùng Xuân Thiều, lập tức lệ nóng doanh tròng, chạy tới, tụ lại một chỗ.
“Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh lên.” Tang Thanh Thanh quyết đoán phất phất tay, ngăn cản họ ôn chuyện. Lúc này Oản Oản mới để ý thấy xung quanh có vài nam tử cao to cường tráng mặc áo tang, trên mặt mang hình xăm, khom người thành kính nhìn Tang Thanh Thanh.
Oản Oản không dám nói nhiều, vội vã dẫn người đi đến gian phòng kia, quả nhiên, Chu Xương không có bên trong, vì tiết kiệm thời gian, Oản Oản cũng không giới thiệu, đưa tay ấn chốt mở mật đạo, cũng còn may, Chu Xương không phong kín, lại len lén nhìn vào bên trong, cũng không thấy có thi thể, chắc hẳn, trước đó đám người Chu Xương tưởng bắt được bọn họ về, cũng không thật sự canh giữ tại nơi này.
“Sách Tứ, ngươi dẫn người đi trước, chú ý an toàn.” Tang Thanh Thanh vung tay lên một cái, một nam tử thoạt nhìn gầy gò gật gật đầu, giống như con khỉ dẫn bọn họ đi vào.
Trong lúc chờ đợi, Oản Oản sốt ruột, lại gặp phải đám người nha đầu nhũ mẫu khóc sướt mướt, còn có hai tiểu vương chủ đã ngủ, nhẩm tính một chút, trừ bỏ vài người đã chết trong lúc đi đến cửa hông trước đó ra, hiện tại cũng không thiếu ai, đoán là tạm thời Chu Xương cũng chưa chuẩn bị động đến họ.
Lại là một hồi điểu ngữ, Tang Thanh Thanh lộ ra nụ cười hiếm thấy, quay đầu kiêu ngạo nói với Xuân Thiều: “Có thể đi rồi.”
Đám người chen chúc trong phòng, rốt cục cũng lộ ra nụ cười thành tâm đầu tiên của tối nay, Oản Oản cũng không nhịn được dâng trào cảm xúc, còn may, còn may, mệnh của nàng còn không tính là xui xẻo.
Sau khi xác định có thể đi được, Tang Thanh Thanh dẫn Xuân Thiều Oản Oản đi trước, những người còn lại dưới sự sắp xếp của đám thiếu niên Lư tộc, chậm rãi đi vào trong. Oản Oản chỉ là có chút khó hiểu, động tác của họ tuy không lớn, nhưng đám nha đầu nhũ mẫu lại cực kỳ dễ dàng làm bại lộ, nhưng vì sao mãi đến khi họ tiến vào mật đạo, bên ngoài cũng chưa có người đến? Nhưng mà, không được giải đáp, Oản Oản bất quá cũng chỉ khó hiểu trong thoáng chốc, liền lên tinh thần, thẳng hướng phủ hoàng tử.
Đừng thấy đi xe ngựa từ phủ hoàng tử tốn không ít thời gian, nhưng dùng mật đạo, bởi vì thẳng một đường, cho nên rất nhanh đã đến đầu kia. Oản Oản lại nhìn lên cửa mật đạo kia, không khỏi giật giật khóe miệng, loại lực tàn phá cường đại này, muốn mở ra mật đạo cũng không có khả năng, cũng không biết nam nhân gầy còm như khỉ kia đã làm cách nào.
Đi vào phòng ngủ, Oản Oản bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, quanh đi quẩn lại, hốt hoảng lo sợ, đã chết không ít người, cư nhiên vẫn quay lại chỗ này, không biết Mặc Thiển và Cẩm Sao có phát hiện không thấy mình, rồi có sinh thêm nhiều chuyện không hay gì nữa không.
Thấy Oản Oản cau mày, tất nhiên Xuân Thiều khéo hiểu lòng người nói: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi tìm đám người Mặc Thiển.”
Tang Thanh Thanh liếc hắn một cái, cũng không để ý nam nhân này tự làm thay việc của nàng, nàng khẽ gọi Sách Nhất tới, nhỏ giọng dặn dò, liền cho lui xuống.
Oản Oản nhìn khắp bốn phía, quả nhiên là loạn thành một đống, cửa sổ bên ngoài cũng bị Sách Tứ phá vỡ, thoạt nhìn không giống như chỗ ở của hoàng tử, mà giống một tòa nhà sắp bị dỡ bỏ của dân chạy nạn. Thở dài, Oản Oản bảo nhũ mẫu và nha đầu ôm tiểu vương chủ trốn trong một gian phòng trước, nàng mang theo bốn nha đầu vả cả Nghiêm Tử Tô ra khỏi phòng, đứng trong sân. Hơi hơi rũ mắt xuống che lại chua xót trong mắt, quả nhiên, trong sân tử thi nằm ngổn ngang, nơi nơi đều có, có hắc y nhân, cũng có thân vệ, thậm chí trong đó còn có những người trước đó còn cầm cây đuốc giơ lên cho nàng, còn từng nói chuyện cùng nàng. Cũng không qua một hai canh giờ, người đã không còn.
“Phu nhân!!”
Không biết Oản Oản đứng ở trong sân bao lâu, càng không biết khi nào thì thi thể trong sân đã được người thu lại một nơi, khi Oản Oản nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nơi cửa chính phía xa xa, có một người đang đỡ một người khác, tập tễnh bước vào trong.
Đợi lúc thấy rõ mặt người tới, Oản Oản ngây ngốc ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
“Phu nhân, đã lâu không gặp.” Giọng nói ôn hòa, nam tử không tính là xinh đẹp, cũng rất dễ nhìn thanh tú đang đứng ở trước mặt nàng, mà dựa vào hắn, là Mặc Thiển đang đau đến nhe răng trợn mắt, còn có thể cười giả dối.
“Trục… Trục Yên công tử…” Đã lâu không gặp, nam nhân này đã không còn ngây ngô như xưa, tẩy đi hương khí phấn son của tiểu quan, vóc người giương cao, càng có khí chất đảm đương của nam nhân rồi
Che miệng lại, Oản Oản lệ tràn đầy vành mắt, nàng cũng không biết bản thân vì sao muốn khóc, nàng càng không thể lý giải bản thân vì sao kích động như thế, có lẽ chính là sau khi trải qua đại nạn, thấy thân nhân liền ủy khuất, có lẽ chính là nghĩ đến lúc sắp đối mặt với tương lai không xác định, còn bờ vai để có thể dựa vào, vô luận như thế nào, bọn họ… vẫn còn ở cùng nhau.
“Được rồi, ngươi khóc cái gì a! Nam nhân gì mà!” Ở phía sau bọn họ, bỗng nhiên truyền tới giọng không kiên nhẫn của Cẩm Sao, lại trông thấy bộ dáng Liên Âm khóc lóc thút thít tựa vào trong lòng Cẩm Sao, Oản Oản thật sự không cảm động nổi nữa.
“Phu nhân, trong phủ đều đã thanh lý sạch sẽ.” Tuy rằng không biết người này, nhưng nghe qua giọng hắn, Oản Oản đoán là Bách phu trưởng của Bắc quân mà cữu cữu phái tới bảo hộ nàng.
“Phu nhân! Ta còn sống!” thiếu niên báo tin mà nàng vốn muốn hỏi tên kia, khắp người đều là máu đứng đó, không nhìn rõ mặt, nhưng cặp mắt kia vẫn sáng đến lóe mắt như trước.
Oản Oản khẽ cười, đúng vậy, tuy có vài người đã mất, song, bọn họ đều còn sống, như vậy, thật tốt…
Oản Oản đứng lên, cầm đế nến giơ lên nhìn quanh bốn phía.
Lại một bầu không khí trầm mặc, Oản Oản siết nắm tay thành quyền.
“Ngươi xác định là nàng sao?”
Đương lúc Oản Oản cảm thấy không có người trả lời nàng, bỗng nhiên thanh âm từ trên nóc nhà truyền đến, Oản Oản vội vàng ngẩng đầu lên xem, nóc nhà rất cao, mơ mơ hồ hồ, hình như có viên ngói bị người giở lên.
“Phu nhân! Phu nhân!” trên nóc nhà có người đè nén giọng hô.
Oản Oản nghe xong, lập tức vui vẻ, ngẩng đầu trả lời lại: “Xuân Thiều! Là ta, sao ngươi lại ở đây?”
Sau khi xác định đúng là người, không biết hai người bên trên dùng cách gì, chỉ chốc lát sau liền trượt xuống từ trên xà nhà, nương theo ánh nến, Oản Oản thấy rõ hai người trước mặt, một người tất nhiên chính là Xuân Thiều, mà một người còn lại thì chưa từng gặp qua, ăn mặc tựa như phục sức của Miêu nữ* kiếp trước, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, chỉ có điều trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lộ ra biểu cảm lạnh lùng, cực giống hàn băng.
(* Miêu nữ: con gái dân tộc Miêu nhé, không phải người mèo đâu )
“Vị này là?” Oản Oản nghi hoặc hỏi.
“Nàng…”
Xuân Thiều vừa muốn nói chuyện, chợt nghe nữ tử bên cạnh hắn nói: “Ta là vị hôn thê của hắn, Tang Thanh Thanh của Lư tộc.”
Lư tộc? Oản Oản rõ ràng chưa từng nghe qua, dù sao nàng mới đến thế giới này được một thời gian ngắn ngủi, nàng có thể phân biệt được địa danh của nước Khởi và nước Thần rõ ràng là đã không tệ lắm rồi, huống chi những dân tộc thiểu số này ẩn cư ở nơi nào chẳng rõ.
“Ách… đúng vậy! Phu nhân có thể gọi nàng là Thanh Thanh.” không biết là xấu hổ hay ngượng ngùng, Xuân Thiều sờ sờ cái mũi, cúi đầu nói.
Oản Oản nhìn qua nhìn lại hai người, không rõ đã phát sinh chuyện gì, Xuân Thiều cư nhiên lại sau một thời gian không thấy dẫn về một vị hôn thê, hơn nữa vị hôn thê này còn là người dân tộc thiểu số, nay cùng tới cứu nàng, thật sự là đủ phức tạp.
“Sao hai người lại ở đây?”
“Đệ và Thanh Thanh nghe nói phủ hoàng tử bị vây, liền chuẩn bị trở về tìm các người, ai ngờ vừa đi đến cửa hông, liền thấy phu nhân cùng những người khác bị người đưa lên xe ngựa, đệ và Thanh Thanh không dám chống chọi, bèn đi theo xe ngựa.” Xuân Thiều cười hì hì, làm như trước đó đi theo xe ngựa giống như đơn giản đi du ngoạn.
“Chỉ có hai người đến?” lòng Oản Oản chợt lạnh, cho dù có bản lĩnh hơn chăng nữa, cũng không có khả năng đi ra được.
Như nhìn ra Oản Oản thất vọng, Tang Thanh Thanh bèn đi tới, từ trong lòng lấy ra một cây sáo bằng xương, lạnh nhạt nói: “Người của ta rất nhanh sẽ đến.”
Vừa nói xong, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng kêu như quạ đen, khàn khàn không chút nào che giấu, Tang Thanh Thanh lập tức cầm cây sáo lên, đặt lên môi thổi, nhưng chỉ thấy ngón tay nàng cử động, môi khẽ run, Oản Oản hoàn toàn không hề nghe được tiếng gì.
“Sách Nhất, trong viện này có bao nhiêu người?” Buông cây sáo xuống, Tang Thanh Thanh nhìn vào không khí, cổ quái nói.
Đột ngột, không biết từ chỗ nào trong phòng truyền đến giọng nam khàn khàn trầm mạnh, nói: “Hơn năm mươi người, còn có vài trăm người đóng rải rác trên đường.”
Oản Oản cũng thấy cái khách sạn cũ nát này sẽ không thể chứa nổi nhiều người như vậy, vả lại khách sạn này vốn còn có người ở, nếu Chu Xương cẩn thận không muốn để người khác phát hiện, như vậy hắn nhất định sẽ không mang nhiều người đến.
“Nhanh chóng giải quyết, gọi Sách Tứ tới đây.” Tang Thanh Thanh lãnh khốc nói, dường như năm mươi mấy người kia chẳng qua chỉ là một chữ số thôi.
“Tuân thánh lệnh.” Sau đó, không thấy người nọ lên tiếng nữa.
Rốt cục, Oản Oản cũng phát hiện nữ tử trước mắt không phải bình thường, chỉ sợ nàng ta không chỉ đơn giản là thiếu nữ Lư tộc, thấy nàng thuần thục ra lệnh, bình tĩnh đối với sống chết, đoán chừng địa vị trong Lư tộc không thấp.
“Nếu chúng ta ngồi xe ngựa trở về có thể sẽ có chút khó khăn.” Tang Thanh Thanh bỗng nhiên trực tiếp nhìn Oản Oản nói.
Oản Oản cười cười, quả nhiên là một cô nương thông minh.
“Nơi này có một địa đạo thông đến phủ hoàng tử, đáng tiếc đầu kia bị chúng ta chặn lại rồi.” Oản Oản tiếc hận nói.
“Không sao, nói với ta vị trí, mở ra không là vấn đề.” Tang Thanh Thanh cũng không để ý.
“Là gian phòng vừa rồi Chu Xương ở, nhưng…” Oản Oản do dự nói, Chu Xương là một tên rất xảo quyệt, người bên cạnh hắn phỏng chừng cũng không dễ đối phó.
Tang Thanh Thanh cũng không e ngại nói: “Ta đã sai gia bộc đến đó điều tra rồi, chúng ta tùy cơ ứng biến.”
Oản Oản gật gật đầu, thấy Xuân Thiều lôi thi thể Vinh Ngọc qua một bên, không hiểu vì sao, trong lòng có một loại phiền muộn nhàn nhạt nảy lên. Những ngày tháng đã trôi qua, không phải nàng chưa từng nhớ lại, mặc dù lúc ở Tầm Hương lâu lúc nào cũng thấp thỏm không yên vì phải sắp sửa tiếp khách, nhưng không thể phủ nhận, khi ở cùng những cô nương kia, nàng vẫn là có vài phần vui vẻ là thật lòng. Nhưng tiếc rằng, thế sự vô thường, không phải ai cũng đều có được kết cục viên mãn.
Bên ngoài lại truyền đến vài tiếng quạ kêu, Tang Thanh Thanh gật gật đầu, nói với Oản Oản: “Chu Xương đã dẫn người đi ra ngoài, đúng lúc cho chúng ta động thủ.”
Oản Oản nhớ lại trước đó Chu Xương có nói, muốn ngồi làm ‘ngư ông thủ lợi’, sợ là lúc này bởi vì mình bị bắt, phủ hoàng tử bị vây, cho nên hắn liền cảm thấy nắm chắc mười phần thành công, giờ phút này hẳn đã đến hoàng cung thu lợi.
“Đợi lát nữa chúng ta đi trước, ngươi chỉ ra mật đạo, ta cho vài người có năng lực mở ra, phỏng chừng không bao lâu, chúng ta sẽ trở về.” Tang Thanh Thanh dùng một phương thức cổ quái vỗ vỗ tay, lại thổi cây sáo không ra tiếng, như đang bố trí mọi thứ.
Oản Oản không dám hỏi, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, chờ đợi cửa phòng được người mở ra, tiếp theo Tang Thanh Thanh và Xuân Thiều đi đến gian phòng có mật đạo, trên đường gặp được đám người Nghiêm Tử Tô cũng bị bắt đến, các nàng vốn mắt lộ ra hoảng sợ, nhưng sau khi bắt gặp Oản Oản cùng Xuân Thiều, lập tức lệ nóng doanh tròng, chạy tới, tụ lại một chỗ.
“Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh lên.” Tang Thanh Thanh quyết đoán phất phất tay, ngăn cản họ ôn chuyện. Lúc này Oản Oản mới để ý thấy xung quanh có vài nam tử cao to cường tráng mặc áo tang, trên mặt mang hình xăm, khom người thành kính nhìn Tang Thanh Thanh.
Oản Oản không dám nói nhiều, vội vã dẫn người đi đến gian phòng kia, quả nhiên, Chu Xương không có bên trong, vì tiết kiệm thời gian, Oản Oản cũng không giới thiệu, đưa tay ấn chốt mở mật đạo, cũng còn may, Chu Xương không phong kín, lại len lén nhìn vào bên trong, cũng không thấy có thi thể, chắc hẳn, trước đó đám người Chu Xương tưởng bắt được bọn họ về, cũng không thật sự canh giữ tại nơi này.
“Sách Tứ, ngươi dẫn người đi trước, chú ý an toàn.” Tang Thanh Thanh vung tay lên một cái, một nam tử thoạt nhìn gầy gò gật gật đầu, giống như con khỉ dẫn bọn họ đi vào.
Trong lúc chờ đợi, Oản Oản sốt ruột, lại gặp phải đám người nha đầu nhũ mẫu khóc sướt mướt, còn có hai tiểu vương chủ đã ngủ, nhẩm tính một chút, trừ bỏ vài người đã chết trong lúc đi đến cửa hông trước đó ra, hiện tại cũng không thiếu ai, đoán là tạm thời Chu Xương cũng chưa chuẩn bị động đến họ.
Lại là một hồi điểu ngữ, Tang Thanh Thanh lộ ra nụ cười hiếm thấy, quay đầu kiêu ngạo nói với Xuân Thiều: “Có thể đi rồi.”
Đám người chen chúc trong phòng, rốt cục cũng lộ ra nụ cười thành tâm đầu tiên của tối nay, Oản Oản cũng không nhịn được dâng trào cảm xúc, còn may, còn may, mệnh của nàng còn không tính là xui xẻo.
Sau khi xác định có thể đi được, Tang Thanh Thanh dẫn Xuân Thiều Oản Oản đi trước, những người còn lại dưới sự sắp xếp của đám thiếu niên Lư tộc, chậm rãi đi vào trong. Oản Oản chỉ là có chút khó hiểu, động tác của họ tuy không lớn, nhưng đám nha đầu nhũ mẫu lại cực kỳ dễ dàng làm bại lộ, nhưng vì sao mãi đến khi họ tiến vào mật đạo, bên ngoài cũng chưa có người đến? Nhưng mà, không được giải đáp, Oản Oản bất quá cũng chỉ khó hiểu trong thoáng chốc, liền lên tinh thần, thẳng hướng phủ hoàng tử.
Đừng thấy đi xe ngựa từ phủ hoàng tử tốn không ít thời gian, nhưng dùng mật đạo, bởi vì thẳng một đường, cho nên rất nhanh đã đến đầu kia. Oản Oản lại nhìn lên cửa mật đạo kia, không khỏi giật giật khóe miệng, loại lực tàn phá cường đại này, muốn mở ra mật đạo cũng không có khả năng, cũng không biết nam nhân gầy còm như khỉ kia đã làm cách nào.
Đi vào phòng ngủ, Oản Oản bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, quanh đi quẩn lại, hốt hoảng lo sợ, đã chết không ít người, cư nhiên vẫn quay lại chỗ này, không biết Mặc Thiển và Cẩm Sao có phát hiện không thấy mình, rồi có sinh thêm nhiều chuyện không hay gì nữa không.
Thấy Oản Oản cau mày, tất nhiên Xuân Thiều khéo hiểu lòng người nói: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi tìm đám người Mặc Thiển.”
Tang Thanh Thanh liếc hắn một cái, cũng không để ý nam nhân này tự làm thay việc của nàng, nàng khẽ gọi Sách Nhất tới, nhỏ giọng dặn dò, liền cho lui xuống.
Oản Oản nhìn khắp bốn phía, quả nhiên là loạn thành một đống, cửa sổ bên ngoài cũng bị Sách Tứ phá vỡ, thoạt nhìn không giống như chỗ ở của hoàng tử, mà giống một tòa nhà sắp bị dỡ bỏ của dân chạy nạn. Thở dài, Oản Oản bảo nhũ mẫu và nha đầu ôm tiểu vương chủ trốn trong một gian phòng trước, nàng mang theo bốn nha đầu vả cả Nghiêm Tử Tô ra khỏi phòng, đứng trong sân. Hơi hơi rũ mắt xuống che lại chua xót trong mắt, quả nhiên, trong sân tử thi nằm ngổn ngang, nơi nơi đều có, có hắc y nhân, cũng có thân vệ, thậm chí trong đó còn có những người trước đó còn cầm cây đuốc giơ lên cho nàng, còn từng nói chuyện cùng nàng. Cũng không qua một hai canh giờ, người đã không còn.
“Phu nhân!!”
Không biết Oản Oản đứng ở trong sân bao lâu, càng không biết khi nào thì thi thể trong sân đã được người thu lại một nơi, khi Oản Oản nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nơi cửa chính phía xa xa, có một người đang đỡ một người khác, tập tễnh bước vào trong.
Đợi lúc thấy rõ mặt người tới, Oản Oản ngây ngốc ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
“Phu nhân, đã lâu không gặp.” Giọng nói ôn hòa, nam tử không tính là xinh đẹp, cũng rất dễ nhìn thanh tú đang đứng ở trước mặt nàng, mà dựa vào hắn, là Mặc Thiển đang đau đến nhe răng trợn mắt, còn có thể cười giả dối.
“Trục… Trục Yên công tử…” Đã lâu không gặp, nam nhân này đã không còn ngây ngô như xưa, tẩy đi hương khí phấn son của tiểu quan, vóc người giương cao, càng có khí chất đảm đương của nam nhân rồi
Che miệng lại, Oản Oản lệ tràn đầy vành mắt, nàng cũng không biết bản thân vì sao muốn khóc, nàng càng không thể lý giải bản thân vì sao kích động như thế, có lẽ chính là sau khi trải qua đại nạn, thấy thân nhân liền ủy khuất, có lẽ chính là nghĩ đến lúc sắp đối mặt với tương lai không xác định, còn bờ vai để có thể dựa vào, vô luận như thế nào, bọn họ… vẫn còn ở cùng nhau.
“Được rồi, ngươi khóc cái gì a! Nam nhân gì mà!” Ở phía sau bọn họ, bỗng nhiên truyền tới giọng không kiên nhẫn của Cẩm Sao, lại trông thấy bộ dáng Liên Âm khóc lóc thút thít tựa vào trong lòng Cẩm Sao, Oản Oản thật sự không cảm động nổi nữa.
“Phu nhân, trong phủ đều đã thanh lý sạch sẽ.” Tuy rằng không biết người này, nhưng nghe qua giọng hắn, Oản Oản đoán là Bách phu trưởng của Bắc quân mà cữu cữu phái tới bảo hộ nàng.
“Phu nhân! Ta còn sống!” thiếu niên báo tin mà nàng vốn muốn hỏi tên kia, khắp người đều là máu đứng đó, không nhìn rõ mặt, nhưng cặp mắt kia vẫn sáng đến lóe mắt như trước.
Oản Oản khẽ cười, đúng vậy, tuy có vài người đã mất, song, bọn họ đều còn sống, như vậy, thật tốt…
Bình luận facebook