24.
Vạn tướng quân chỉ huy đội quân hùng hậu canh giữ biên cương Đại Lương.
Muội muội ngài là Hiền phi chốn hậu cung, đệ đệ ngài phục vụ trong Ngự Lâm quân, bề ngoài hoàng thượng muốn ngài yên lòng ra trận, nhưng thực hư thế nào, không phải là muốn dùng người nhà nhắc nhở ngài giữ đúng bổn phận sao?
Ta khẽ lắc đầu như muốn quăng hết những ý niệm ban nãy.
"Đoán già đoán non không hay đâu, nghĩ nhiều chỉ thêm đau đầu, huynh đừng nghĩ ngợi nữa, có những chuyện chúng ta không thể thay đổi."
Thập Thất trở lại Thập Thất ngày thường: "Kẹt cứng giữa Vạn tướng quân và hoàng thượng, ta làm gì thì cũng dễ bề chịu trận."
Tiệc tất niên năm nay tưng bừng hơn hẳn năm ngoái, phi tần hậu cung cũng nhiều lên. Vui là ta vẫn được về sớm như trước.
Có lẽ vì có thêm Thập Thất nên bữa cơm đầm ấm hơn hẳn.
Lý Bá, Thập Thất, cả nha đầu Tiểu Lan và ta nữa quây quần bên nhau ăn bánh chẻo, trong khoảnh khắc ta phảng phất như trở lại những ngày sống trong phủ Kỳ vương.
Ta, Thư Gia, A Thành, Thập Thất, Lý Bá...và Kỳ vương.
Tất cả cùng nhau ăn cơm tất niên, Kỳ vương dự tiệc trong cung xong thường mang rất nhiều đồ ăn ngon về cho bọn ta. Sau đó, ngài ở lại đốt pháo hoa cùng bọn ta.
Thập Thất kể cho ta nghe nhiều chuyện kỳ lạ, thú vị ở thế giới bên ngoài.
"Tết ở Tây Bắc lạnh cực kì! Người ta không chỉ ăn bánh chẻo mà còn có tục ăn một thức quả có ngụ ý mang đến may mắn.”
"Thức quả ấy không phải là trái cây thật mà là một loại đồ ăn chiên lên trong dầu."
"Ba người biết không, ở đó ta còn từng trông thấy hồ ly tuyết."
"Thư Nhiên, ta vốn định săn một con lấy lông làm áo khoác cho muội, nhưng mà vẫn chưa săn được. Cơ mà muội yên tâm, lần sau chắc chắn ta sẽ mang về cho muội."
"Gần huyện ta đóng quân có một quán rượu, đồ ăn ở đấy ngon ngất ngây."
"Các huynh đệ thỉnh thoảng đi uống với nhau mấy chén, lần nào ông chủ cũng chẳng chịu nhận tiền. Tướng quân bảo bọn ta nếu không trả tiền ngài đánh gãy chân, nên bọn ta vứt bạc xuống đất xong chạy mất hút."
Thập Thất cứ thao thao bất tuyệt, ta và Lý Bá yên lặng lắng nghe, đôi lúc Tiểu Lan chêm lời, tò mò hỏi này kia.
Chứng kiến miếng thịt dê cuối cùng đã vào bụng ta, Thập-thao-thao-bất-tuyệt-Thất lúc này mới sốt sắng: "Thư Nhiên! Sao chẳng phần ta miếng nào!"
"Huynh ăn cá đi vẫn còn đấy thôi."
"Ta đây không thích ăn cá, muội cố tình đúng không?"
"Thôi được rồi, cãi nhau hoài, không ăn là bánh chẻo nguội ngắt đấy." Lý Bá vỗ tay lên bàn.
Tiểu Lan chớp thời cơ niềm nở: "Để muội hấp lại bánh chẻo cho, Thập Thất ca, trong bếp vẫn còn thịt dê chút nữa muội mang lên luôn."
"Cảm ơn nhé, Tiểu Lan cô nương tốt thật."
Tiểu Lan xuống bếp, ta nhìn Thập Thất, cười nói: "Này, hình như Tiểu Lan ưng huynh rồi."
Thập Thất vuốt tóc: "Ca ca muội vừa khôi ngô vừa phong độ, tiểu cô nương cảm mến ta cũng dễ hiểu mà?"
"Muội nghiêm túc đấy, muội ấy có ý với huynh."
"E là sẽ làm muội ấy tổn thương, ca ca đây một lòng hướng về đất nước. Ta phải bảo vệ quốc gia, phấn đấu trở thành đại tướng quân uy danh hiển hách như Vạn tướng quân."
"Huynh đúng là hay mơ mộng." Ta không khỏi bật cười.
Vừa dứt lời, ta nghe có tiếng bước chân, cứ tưởng là Tiểu Lan mang đồ ăn lên.
Nụ cười vẫn vương khóe môi, ai ngờ lại trông thấy hoàng thượng đẩy cửa bước vào.
Ừm...đến cũng không nói tiếng nào.
Ba người bọn ta vội quỳ xuống đất, hoàng thượng tiếp tục bước vào, ngài không dẫn theo người hầu: "Ở đây không có người ngoài không cần đa lễ."
Nói xong ngài đến bên bàn ăn, ngồi xuống chỗ ban nãy Tiểu Lan ngồi, thò tay ra trước mặt ta.
Ta còn ngơ ngẩn, thấy ngài chìa tay, ta nhanh chóng lấy bát đũa mới cho ngài.
"Sao còn đứng đấy, mau ngồi xuống ăn tiếp đi."
Thập Thất nhìn ta, ta nhìn huynh ấy khẽ lắc đầu, sau đó ta lại đưa mắt nhìn Lý Bá.
Lý Bá vội vàng nói: "Hoàng thượng, như vậy không hợp quy củ."
"Hôm nay không cần quan tâm quy củ, trẫm bảo thì các ngươi cứ ngồi."
"Vâng."
Thấy Lý Bá ngồi xuống, ta và Thập Thất cũng làm theo, lúc này ta vô cùng căng thẳng, chỉ dám ngồi khép nép.
25.
Hoàng thượng bảo không cần để ý quy tắc, song không được coi là thật.
Hoàng thượng gắp thức ăn đưa vào miệng, Lý Bá ngăn ngay: "Hoàng thượng, ban nãy nô tài động đũa hết rồi, lão nô sẽ cho người chuẩn bị món mới."
"Không sao, Lý Bá ngươi cứ ngồi yên." Hoàng thượng không những không chê mà còn ăn rất ngon miệng.
Thấy vậy, Lý Bá nhíu mày: "Ở yến tiệc hoàng thượng chưa dùng bữa sao?"
"Yến tiệc hoàng cung nào có phải tiệc thật?"
Lý Bá lo lắng: "Đêm khuya đường tối khó đi, sao hoàng thượng không dẫn theo mấy người hầu hạ?"
"Dẫn theo làm gì, hai tên nô tài đi theo trẫm có mắt cũng như mù, vướng cả chân trẫm."
Ta ngồi bên cạnh, cúi đầu cậy móng tay...không phải ngài đang chửi ta đâu nhỉ?
Lý Bá lại nói tiếp: "Nếu đã như vậy, sau này để nha đầu Thư Nhiên theo hầu ngài dự tiệc?"
Ta hốt hoảng sặc nước.
Hơ hơ, đội ơn Lý Bá!
Phải bình tĩnh! Ta ngẩng đầu lên, thấy hoàng thượng đang nhìn mình chẳng biết có cười hay không. Có lẽ cái nhìn ấy là muốn hỏi ý kiến ta.
Ta nảy số ngay: "Mọi chuyện nô tỳ đều nghe hoàng thượng phân phó, chỉ cần hoàng thượng không chê nô tỳ ngu dốt."
"Thôi, cả năm vất vả cũng nên có ngày nghỉ, ngươi thay trẫm trò chuyện giải khuây cho Lý Bá."
Ta nhẹ cả người: "Được hầu hạ hoàng thượng là phúc phận của nô tỳ."
Hoàng thượng quay sang nhìn Thập Thất: "Ban nãy ta nghe thấy ngươi nói muốn trở thành đại tướng quân giống Vạn tướng quân, ngươi kính nể khanh ấy lắm sao?"
Thập Thất đứng dậy hành lễ, đáp: "Bẩm hoàng thượng, Vạn tướng quân trung quân ái quốc, thời trẻ đã rong ruổi sa trường, dụng binh như thần, thử hỏi thiên hạ có ai không nể phục?"
"Thần cho rằng nam nhi phải nuôi chí lớn, trung thành với hoàng thượng, bảo vệ lãnh thổ Đại Lương."
Hoàng thượng nói đúng, quả thực Thập Thất đã trưởng thành hơn nhiều, lời lẽ trôi chảy, chặt chẽ.
"Nói hay lắm, nam nhi phải nuôi chí lớn, tiện đây trẫm hỏi vậy thôi, mau ngồi xuống."
"Vâng, hoàng thượng."
Mệt quá, còn tiếp tục bầu không khí này ta sợ mình nghẹt thở mất.
"Thịt dê đây rồi, Thập..." Tiểu Lan bê đồ ăn lên, vẻ mặt tươi cười thoáng chốc nghẹn lại.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Tiểu Lan tức tốc quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi." Hoàng thượng không nói gì thêm.
Ta để ý thấy Tiểu Lan lóng ngóng không biết phải làm gì, ta bèn liếc mắt ra hiệu cho muội ấy, song hình như Tiểu Lan không hiểu.
Ta bất lực đành đi ra cầm hộp thức ăn, bày thịt dê lên bàn: "Hoàng thượng, thịt dê này mới nấu xong vẫn còn nóng."
Hoàng thượng nhìn ta, cuối cùng cũng cất tiếng: "Được rồi, trẫm còn phải đến cung hoàng hậu, bây giờ đi luôn vậy."
Sau khi ngài đi rồi, Tiểu Lan hoàn toàn mất hết sức lực, suýt nữa ngã bụp xuống đất, ta phải ra đỡ.
Thập Thất lại ngả ngớn như thường: "May quá, vẫn còn phần thịt dê của ta."
Lý Bá cáu cốc vào đầu huynh ấy.
"Thư Nhiên tỷ tỷ, hai ta đổi chỗ đi, vừa nãy hoàng thượng ngồi đây, muội không dám." Tiểu Lan sợ xanh mắt mèo.
Đành vậy, ta dìu muội ấy ngồi vào chỗ mình.
Pháo hoa năm nay rực rỡ hơn mọi năm, song chẳng thể sánh bằng pháo hoa năm ấy trong phủ Kỳ vương.
Pháo hoa đã tàn, tất cả lại quay vào phòng. Thập Thất tâm sự với Lý Bá về cuộc sống mấy năm nay, ta ngồi bên dạy Tiểu Lan cắt giấy nghệ thuật.
Ta rất ngưỡng mộ Thập Thất. Trong những năm tháng tuổi trẻ đẹp đẽ nhất huynh ấy có cơ hội được nhìn ngắm non sông trập trùng, được xông pha thế giới rộng lớn.
Có cơ hội hiện thực ước mơ khát vọng trong lòng, đó là niềm may mắn lớn lao.
Đột nhiên, Lý Bá khẽ hỏi ta: "Ngươi thấy Thập Thất thế nào?"
"Hả?" Ta không hiểu ý: "Khá...khá tốt ạ."
"Thập Thất luyện võ từ nhỏ, thành thục binh pháp, từng được tiên đế khen là có tài, mới tòng quân 4 năm đã nhậm chức đô ti, tương lai chắc chắn sẽ được phong tước."
Ta chăm chú lắng nghe Lý Bá, vừa gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Lý Bá lo sốt vó bèn nói toạc ra: "Hai ngươi biết nhau từ thuở ấu thơ, đây là lựa chọn tốt nhất cho ngươi."
"Sau này biết đâu có vinh hạnh được làm tướng quân phu nhân, được ban tước! Không lẽ ngươi định ở mãi trong cung rồi gả cho thái giám, hay là xuất cung tìm một mối hôn sự cho xong? Đến lúc đó ngươi 25 tuổi rồi!"
Ta không nhịn được nhoẻn cười, thì ra ý Lý Bá là như vậy.
Bình luận facebook